Mối thù máu – Update Chương 7

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mối thù máu – Update Chương 7

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 30/10/2024

Đêm đó, sau khi Phong và Xuân làm tình xong, khi Xuân vừa thiếp đi vì mệt thì Phong bỗng cảm thấy có điều không ổn. Trong lòng hắn hiện lên một sự bất an không nhỏ.

Bỗng một ánh lửa lấp lóe bên ngoài làm Phong giật mình, bây giờ là nửa đêm. Không gian xung quanh lại tối đen như mực.

Phong rời khỏi giường, sau đó tiến về phía cửa sổ. Một cảnh tượng hãi hùng trước mắt, một đám người không rõ đang cầm đuốc ném vào doanh trại của bọn họ.

Lửa nhanh chóng bốc lên ngùn ngụt, Phong liền đánh thức Xuân dậy. Xuân tỉnh lại và được Phong nói cho nghe tình hình, cả hai nhanh chóng ra ngoài.

Lúc này, người trong băng cướp cũng đã tỉnh lại và nháo nhào chạy ra ngoài. Nhưng ở bên ngoài là đám người lạ mặt, chỉ cần có ai đó chạy ra ngoài, không cần biết là ai đều bị chém chết.

Phong và Xuân đạp cửa xông ra ngoài, lúc này khói lửa mịt mù. Không thể nhìn rõ kẻ địch, lại thấy người của mình bị chém giết dã man, Phong lập tức nắm tay của Xuân kéo đi tìm lối thoát.

Nhưng Xuân không muốn trốn, nàng lấy cung của mình ra và bắn loạn lên trong làn khói dày đặc. Khói làm cay mắt của nàng nhưng nàng không quan tâm, sau đó nàng bị một mũi tên khác bắn vào bả vai.

Mũi tên xuyên qua bả vai nàng, máu đỏ chảy ra. Phong lập tức lao tới đỡ lấy nàng, sau đó cõng nàng chạy khỏi đây.

Cũng may Phong nhanh nhẹn mà chạy thoát, hắn cõng theo Xuân nhanh chóng lẩn vào trong những tán rừng rậm rạp.

Sáng hôm sau, Phong và Xuân tỉnh lại trong một hang đá. Đêm hôm qua Phong đã chạy tới kiệt sức mới tìm được nơi này mà trốn vào.

Sau khi tỉnh lại Xuân vẫn muốn quay về báo thù, Phong không muốn báo thù nhưng cũng muốn về doanh trại thử xem.

Rất nhanh cả hai đã quay trở về doanh trại, nơi này hiện tại đã trở thành đống đổ nát cháy dụi. Nhưng cảnh tượng kinh hãi nhất là tất cả những thành viên còn lại của doanh trại đều bị treo xác lên những cành cây xung quanh, cảnh tượng thật là rùng rợn.

Xuân nhìn thấy cảnh này thì gục đầu vào vai của Phong mà khóc, trái tim nàng nhói đau khi nhìn thấy những đồng đội kề vai sát cánh đã chết còn bị đối xử như vậy.

” Dã man quá, chị có biết ai làm không?” Phong hỏi.

Xuân nức nở đáp : ” Không, không biết!”

Bây giờ, hai người chính thức trở thành những kẻ không có nơi để về. Phong liền nghĩ tới việc trở về Việt Nam. Xuân lúc này không biết nên đi đâu về đâu, nàng chỉ biết làm theo Phong.

Mấy ngày sau, Phong và Xuân đã vượt biên trở về Việt Nam. Nhưng mới chỉ là biên giới, phía trước vẫn là cánh rừng rậm cần vượt qua.

Thêm vài ngày nữa, Phong và Xuân đã có thể tìm thấy một bản làng của một dân tộc thiểu số. Cả hai vui mừng khi đã trở về quê hương, phấn khích ôm lấy nhau mà ứa nước mắt.

Phong và Xuân lang thang rồi tìm tới một ngôi nhà sàn, hắn chào hỏi lễ phép với người đàn ông trong nhà.

” Dạ chào bác, bác có thể cho cháu biết bản mình tên gì, ở đâu không ạ?”

Người đàn ông thấy người lạ, lại nói tiếng lạ không hiểu nên đã đóng chặt cửa. Phong cười khổ rồi tiếp tục dẫn Xuân đi xuống núi.

Càng đi thì bản làng càng đông và nhiều người hơn, Phong liền chạy tới gặp một thanh niên và hỏi : ” Anh này, anh có điện thoại không cho tôi mượn, tôi muốn gọi điện.”

Vừa hay thanh niên kia hiểu được tiếng của Phong, hắn liền đáp : ” Được, nhưng mà phải trả tiền!”

Phong cười khổ : ” Không có tiền!”

Thanh niên kia đáp : ” Vậy thì không được!”

Nói rồi hắn ta rời đi, còn không quên quay lại liếc mắt quan sát hai người. Sau khi lang thang nửa ngày, cuối cùng Phong cũng tìm được người có thể cho hắn mượn điện thoại.

Nhưng rồi hắn lại trầm ngâm suy nghĩ không biết nên gọi cho ai, rồi hắn quyết định không gọi nữa. Lúc này bụng cả hai đói meo nhưng lại không có một đồng nào cả.

Trong lúc Phong đang nghĩ làm sao để được ăn no thì Xuân đã đi tới một quán ăn gần đó, gọi một tô bún bò mà ăn.

Phong đầy bất lực, hắn cũng đành phải ngồi xuống và gọi thêm một tô bún bò để ăn cùng. Sau khi lấp đầy bụng, Phong tìm cách để không phải trả tiền.

Nhưng lúc này có một người đàn ông đi tới ngồi xuống trước mặt hai người, người đàn ông mặc đồ dân tộc, gương mặt có chút lưu manh mà nói : ” Hai người, muốn kiếm tiền không?”

Phong nhìn qua là biết kẻ này là kẻ lừa đảo, nhưng hắn vẫn lên tiếng tiếp chuyện : ” Đương nhiên là muốn!”

Người đàn ông nói : ” Vậy thì bữa nay tôi mời, đi cùng tôi nào.”

Sau đó người đàn ông thanh toán tiền bún bò cho, Phong cũng cảm ơn người đàn ông kia rồi cùng hắn đi ra khỏi quán ăn.

Nhưng ngay sau khi đi ra khỏi quán ăn, Phong đã kéo Xuân đi hướng khác. Người đàn ông kia biết mình đã ăn cú lừa thì tức giận mà đuổi theo.

Một lát sau Phong và Xuân đã thoát được khỏi người đàn ông kia.

Trong một ngôi nhà sàn nhỏ, có một cô gái trẻ đang bị cha mẹ mắng vì tội không chịu lấy chồng mà muốn đi học.

” Học học, học thì làm cái gì hả?”

” Mẹ, con chỉ muốn đi học thôi mà!”

” Học làm đéo gì, ở nhà mà lấy chồng đi.”

” Không con không muốn lấy chồng đâu mà!”

Cô gái ấm ức chạy ra khỏi nhà, lại vô tình va vào Phong và Xuân đi qua. Thấy cô gái khóc thút thít thì Phong và Xuân cũng chỉ nhìn một cái rồi muốn rời đi.

Nhưng cô gái đột nhiên lên tiếng hỏi : ” Hai người…là người dưới xuôi phải không?”

Phong nghĩ cô gái này nhận ra trang phục của hắn, hắn liền gật đầu : ” Đúng vậy!”

Cô gái liền hỏi gấp gáp : ” Hai người bao giờ thì trở về, có thể dẫn tôi đi cùng được không?”

Phong khó hiểu quay sang nhìn Xuân, còn Xuân thì có vẻ hiểu ý của cô nàng : ” Ý cô là, muốn cùng chúng tôi xuống dưới xuôi?”

Cô gái gật đầu : ” Vâng đúng vậy, tôi muốn xuống xuôi đi học nhưng cha mẹ tôi không cho, ép tôi ở nhà lấy chồng!”

Sau khi nghe cô gái kể, Phong và Xuân nhìn nhau, cuối cùng cũng đã có cơ hội để trở về thực sự rồi.

4.1 19 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
6 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
TH060201

Đổi tên truyện như nào nhỉ mọi người???

TH060201

Mình vừa gửi đó, bạn duyện giúp mình

TH060201

Mình gửi rồi bạn duyệt giúp mình

TH060201

Làm sao để đăng các chương tiếp theo vậy ad

Đế Quân

Ra chương nhanh nhanh tác ơi. Hóng quá