MỐI TÌNH KEO SƠN GIỮA [NGÔ ĐỒNG VỚI BÍCH HẠNH]

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: MỐI TÌNH KEO SƠN GIỮA [NGÔ ĐỒNG VỚI BÍCH HẠNH]

Tác Giả:

Lượt Xem: 324 Lượt Xem

MỐI TÌNH KEO SƠN GIỮA [NGÔ ĐỒNG VỚI BÍCH HẠNH]

(TÁC GIẢ: HOA ANH TÚC)
———

Phần 4​

Bất chợt Bích Hạnh đưa hai cánh tay của mình câu cổ thằng Đồng xuống thêm nữa cho gần sát với khuôn mặt xinh đẹp của cô, tuy cô với thằng Đồng thì chiều cao một mét sáu ngang nhau nhưng do vì lúc cô ngồi xuống đi tiểu là chỗ đó là một chỗ thấp, thế nên khi đứng vậy ôm cơ thể thằng Đồng thì thân hình của cô nó thấp hơn, bởi vậy cô mới dùng hai tay kéo cổ nó xuống. Thằng Đồng thì lúc đầu còn cảm thấy hơi có vẻ lo lắng nhưng một lúc sau thì nó bắt đầu cảm nhận lại được sự va chạm của hai bộ phận sinh dục nam nữ đang ở sát bên nhau. Nó với Bích Hạnh thì không ai nói với ai lời nào và cũng chẳng có nhúc nhích chuyển động cơ thể nữa mà chỉ có hai nhịp đập của hai trái tim non trẻ hòa cùng nhịp thở, nó cũng thở gấp rút hơi thở thì dồn dập từng hồi, bởi nó mới biết đến cái cảm giác va chạm cơ thể là sung sướng đến thế.

Bích Hạnh từ lúc cô câu cổ thằng Đồng kéo xuống dưới thì cơ thể của cô nó cũng bị nhấc bổng lên trên không, do cô thì đứng dưới thấp còn thằng Đồng thì đứng ở trên cao. Tuy thằng Đồng đứng ở trên cao nhưng cũng không có cao gì mấy mà chỉ có năm tất, nó ngang bằng hai gang rưỡi bàn tay người mà thôi. Nhưng cái bộ dạng câu cổ của Bích Hạnh nó gần giống như cái cột đu quay chong chóng vậy, nhìn thật lãng mạn lắm và rất tình tứ. Cô nhìn vô ánh mắt của thằng Đồng trong đêm khuya trăng mờ, do cái ánh trăng nó bị một đám mây to che bao phủ một khoảng khá là rộng, nhưng mà cô vẫn nhìn thấy được những đường nét điển trai trên khuôn mặt thằng Đồng một cách tỉ mỉ. Cũng may mắn là vào mùa hè nên không có bị muỗi đốt chứ mà vào mùa mưa dầm dề thì hai người sẽ là làm vật hiến máu cho loài muỗi mà thôi. Tuy thằng Đồng nó không có cử động nhưng mà con cu to dài của nó thì có, bởi nó là trai tơ mới lớn đang trong tuổi dậy thì phát triển nên những dòng máu mạnh mẽ của nó lưu thông về cái khúc thịt này rất nhiều và làm cho cái thân con cu và cái đầu cu thêm phình to càng tưng tức giật mạnh. Con cu của thằng Đồng khi được những dòng máu của tuổi dậy thì nó bom mạnh tới thì làm cho toàn thân cái dương vật của người con trai trẻ nó thung tới thung lui như cái ống nước da rắn bằng nhựa, bởi cái ống nước khi chưa có dòng nước chảy qua thì nó mềm nhũn, nhưng khi mà để cho dòng nước chảy qua và nước chảy rất mạnh thì cái ống nước ấy nó rất cứng.

Đứng trơ người ra một chút để cảm nhận sự va chạm đó thì thằng Đồng nó nhấc bổng cơ thể của Bích Hạnh lên, rồi nó từ từ nhích đôi bàn chân thụt lùi lại về sau vài ba bước để cho đứng được vững vàng hơn, bởi vì chỗ nó đứng thì mặt đất bằng phẳng chứ không có vực sâu mà hụt chân như chỗ Bích Hạnh ngồi tiểu được. Bích Hạnh thêm một lần nữa ngỡ ngàng về sức khỏe của thằng Đồng, bởi chồng cô, anh Tùng cũng không khỏe bằng nó được. Chắc do thằng Đồng hay làm việc nặng tưới nước, tưới rau hoa màu cũng dùng sức tay chân nhiều nên mới quen, còn anh Tùng thì dùng máy móc nhiều nên yếu hơn nó.

Khi Thằn Đồng nhấc bổng thân hình Bích Hạnh lên trên không trung thì bàn tay của nó phải bấu víu vào cái bờ mông mây mẩy của Bích Hạnh, nó không còn cách chọn lựa nào khác ngoài cách này cả nên sự tình tiết đó nó đã đưa đẩy Bích Hạnh với thằng Đồng thêm kết dính lại với nhau như một sợi chỉ của kẹo mạch nha. Cơ thể của Bích Hạnh giờ đây đã nóng lắm rồi, mặc dù trời khuya thì sương nó rơi xuống lành lạnh nhưng cơ thể của cô ấy nó cứ bừng bừng ngọn lửa cháy bỏng làm xua tan cái lạnh lẽo lớp da bên ngoài. Tiếng con ễnh ương kêu lên “ọp ẹp, ọp ẹp”, tiếng dế ở ruộng đồng nó len lỏi phát ra từ trong bụi rậm của bờ đê ngăn cản giữa cái ao sâu với cánh đồng lúa nghe mà rụng rời nổi da gà, nhưng mà Bích Hạnh với thằng Đồng lại đứng im thin thít không có nói năng động đậy tay chân gì cả, có chăng là nhịp thở và con cu của thằng Đồng nó phẫn ửng thụt ra thụt vô với con bướm trắng không một sợi lông của Bích Hạnh mà thôi. Thằng Đồng lúc này nó không biết làm gì tiếp theo, bởi vì dù sao nón chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, nên cái tình yêu nam nữ nó cũng chưa có kinh nghiệm. Nó nói lời chân thành nhất khiến Bích Hạnh phải nao lòng:

-Chị Hạnh nè! Mình vô trong nhà ngủ chị nhé? Bởi vì sắp mười hai giờ đêm rồi đó? Hồi năm em mới sáu bảy tuổi em có nghe người ta kể rằng: “Lúc nửa đêm thì dễ bị vong nó theo lắm, do giờ đó nó rất là linh nghiệm. Dân quê bọn em nói là bà đi đó?”…

-Hả? Bộ có chuyện này thật sao Đồng?

-Ừm! Em nói thật mà! Nên hôm nay chị em mình ngắm trăng bấy nhiêu là đủ rồi. Hihihi…

-Hihihi… Vậy Đồng kéo quần lên giùm cho Hạnh đi nha? Hihihi

-Ơ…chuyện này….

Thằng Đồng tuy nó chưng hửng với lời đề nghị tế nhị của Bích Hạnh nhưng nó vẫn làm theo rồi từ từ tách rời hai cơ thể ra, nó kéo chiếc quần của nó lên trước sau đó mới kéo chiếc quần của Bích Hạnh lên. Thế nhưng khi nó đưa hai bàn tay níu giữ hai mí quần của Bích Hạnh kéo lên thì không tài nào kéo lên được, do là hai mí của ống quần của cô ấy nó mắc kẹt ở dưới bàn chân của cô mất rồi. Bởi vì lúc nãy khi cô ngồi tiểu thì tụt quần xuống tới ngang đầu gối, rồi khi cô sợ con ốc sên nên vội vã tranh thủ đứng bật người dậy ôm thân hình thằng Đồng mà chưa kịp kéo quần lên, thế là cái ống quần nó dài quá mà tụt sát dưới bàn chân của cô luôn nên bàn tay của thằng Đồng lúc này thì chẳng bao giờ kéo lên được giùm cho Bích Hạnh. Nó nhanh trí ngồi xuống dưới để nâng đỡ từng bàn chân một lên để tháo gỡ cái ống quần mắc kẹt ra ngoài mà không nói lời gì với cô ấy cả, bởi nó nghĩ nếu mà có nói thì thế nào Bích Hạnh cũng ghẹo nó thêm mà thôi. Thế là nó từ từ khéo léo nhấc bổng lên từng bàn chân của Bích Hạnh lên, nó dùng một bàn tay nâng đỡ và một bàn tay tháo gỡ một chút thì cũng hoàn thành nhiệm vụ. Nó mỉm cười vì cứ ngỡ nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng không, không những chưa hoàn thành mà nó lại còn phức tạp nhiều thêm.

Bởi vì khi thằng Đồng ngồi xuống thì Bích Hạnh đứng sát lại cho nó dễ dàng thao tác gỡ cái mí ống quần ra khỏi bàn chân của cô, nên cô đưa hai bàn tay nhỏ nhắn của mình để trên hai bên bờ vai của thằng Đồng mà giữ thăng bằng cho khỏi bị té ngã. Còn thằng Đồng thì nó chú tâm vô công việc đó nên nó không để ý rằng cái con bướm trắng múp míp của Bích Hạnh đang ngang với khuôn mặt đẹp trai của nó, nên nó vẫn hồn nhiên chưa có biết điều gì xảy ra. Thế nhưng khi nó làm xong việc gỡ ống quần bị mắc kẹt trong bàn chân của cô ấy ra thì nó chưng hửng khi quay lại, bởi lúc này trước tầm mắt của nó là một con bướm đẹp mê hồn trắng nõn không một sợi lông. Nó thấy cái mu bướm của Bích Hạnh nhô cao, một cái khe hẹp ép nép ở giữa làm ngăn cách hai môi âm hộ. Tuy ánh sáng của mặt trăng không còn tỏ nhưng nó vẫn thấy hai môi âm hộ của cô hơi vẻ hồng hồng, còn hai phần đùi non thì trắng tinh khôi như bông hoa lài. Nó mụ mị đi trong ba mươi giây vì nó chưa bao giờ thấy một thân hình bán nude nào đẹp như vậy cả, nên nó cứ nhìn chằm chằm vào cái bờ mu con bướm múp míp đó một cách ngây dại. Nó cảm thấy dầu cu nó bây giờ tưng tức mạnh hơn, bởi do nó ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ con bướm của Bích Hạnh bay sang, trong mùi thơm ấy có một mùi của sữa tắm và còn lại là mùi hương thoang thoảng của phụ nữ, nên nó mới biết được rằng khi người con trai nứng tình là như thế nào? Và tại sao đàn ông lại thích bú bướm phụ nữ là làm sao?

Bích Hạnh thì nãy giờ đều theo dõi từng động tác với từng ánh mắt của thằng Đồng. Cô cứ chăm chú nhìn xuống dưới quan sát nhưng trong lòng thì ngứa ngáy khó chịu, cô cứ cắn vào môi dưới, kiểu cắn môi mà đàn bà con gái hay dùng hễ mỗi khi cảm thấy nứng nứng trong người, đặc biệt là muốn được yêu nhau sà quần. Cô nhìn xuống thằng Đồng nhưng mà thằng Đồng thì lại không có nhìn lại cô, nó chỉ nhìn vô cái mu bướm nhô cao với cái vịnh rộng khe hẹp của cô mà thôi. Đột nhiên Bích Hạnh hành động táo bạo, cô cố tình đứng nhích lại thêm chút nữa, cô cũng lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình ra khỏi bờ vai của thằng Đồng, rồi sau đó cô dễ đôi bàn tay ấy của mình đặt sau gáy của nó mà kéo mạnh sát vào con bướm múp míp của cô. Động tác này làm cho cô với thằng Đồng cùng nhau lên tiếng đồng loạt:

-Á… Ưm… Huơ huơ… Um ưn…

Thằng Đồng do bất ngờ quá nên không biết ứng xử thế nào? Nên đôi mắt của nó thì ép vào cái bờ mu bướm, còn lỗ mũi với sóng mũi cao của nó thì ở cái chỗ mòng đóc, còn cái miệng của thằng Đồng thì ở nơi quan trọng nhất là chỗ cái âm vật, lỗ niệu đạo với lỗ âm đạo bé tí của Bích Hạnh luôn. Cũng may mắn cho thằng Đồng là cái bờ mu bướm của Bích Hạnh không có sợi lông nào, nếu không thì khi nó ép sát đôi mắt của nó vào có thể sẽ bị tổn thương không hề nhỏ. Bích Hạnh khi biết khuôn mặt thằng Đồng áp sát vô bờ mu bướm của mình thì cô ấy kích thích lắm, bởi cô chưa từng được ai áp mặt vô bướm bao giờ nên cô rất phấn khích làm điều không tưởng. Cô thều thào trong miệng:

-Huơ… Ưm… Đồng ơi!… Hạnh…huơ…khó chịu quá…

–Ưn..ư…ưm…chị nói khó chịu…sao cứ dùng bàn tay ấn đầu em vô cái ấy của chị…hoài vậy…nhỉ..?

-Huơ… Ưm…Hạnh cũng không…biết…nữa…?

Thằng Đồng nó cũng chẳng hiểu nổi Bích Hạnh đang muốn gì lúc này, bởi vì miệng của cô nói một đằng nhưng hai bàn tay của cô thì làm một nẻo, nó giống như là trên bảo mà dưới không nghe. Thằng Đồng lúc này thì hơi thiếu oxy nên cảm thấy khó thở, nhịp tim của nó thì đập mạnh mẽ thình thịch, cơ ngực của nó thì phập phồng và nở rộng ra. Nó thấy hai lỗ mũi của nó bị mắc kẹt ở chỗ cái mồng đóc của cái con bướm múp của Bích Hạnh thì khó mà hít thở vào phổi bằng đường lỗ mũi được, cho nên nó mới dùng cách khác là thở bằng đường miệng mà thôi. Như vậy thì thằng Đồng nó quyết tâm là há miệng ra để hấp thu tiếp oxy cho cái lỗ mũi đang bị mắc kẹt ở trên, khi nó há miệng ra thì hai môi âm hộ của Bích Hạnh đã bị miệng thằng Đồng nó ngoạm vào, thế là cơ thể Bích Hạnh rung lắc dữ dội và hai chân của cô cũng giật nảy người muốn sắp sửa té ngã, cũng may mà hai bàn tay của thằng Đồng nó giữ chặt lại. Cô ấy rên rỉ:

-Á… Aaaa… Đồng ơi! Huơ… Aaaa…Đồng giết chết….ưm…Hạnh…rồi…

-Nhom…nhoam… Ơ, chị nói gì kì cục…vậy…? Nhom..nhoam… Huơ…em chị há miệng ra thở…thôi…mà…

-Huơ… Á…Aaaa.. Ưm… Há miệng ra thở thì thở…đi… Huơ…sao lại ngậm vào chỗ ấy của Hạnh làm gì…chứ?.. Á Aaaa….

-Huơ…nhoam…chứ chị cứ ấn đầu em vô chỗ ấy hoài…nên em thở không được… Huơ…nên em đành há miệng ra để thở bằng đường miệng chứ bộ… Huơ…

Thằng Đồng với Bích Hạnh nói xong thì không ai nói với ai lời nào nữa mà chỉ có Bích Hạnh rên rỉ một mình, bởi vì cô ấy đang sướng do miệng của thằng Đồng nó ngậm vào hai mép môi âm hộ của cô. Bích Hạnh uốn éo vặn vẹo, thân người thì co giật từng đợt như bị động kinh. Cô bây giờ đang phê hay sao nên đôi mắt ngọc từ từ híp lại, bờ môi đỏ mộng của cô thì bị chính cái răng của mình cắn xé như rướm máu nổi hằn lên. Thằng Đồng thì nó nghe tiếng rên của Bích Hạnh thì mới đầu còn e sợ vì cứ nghĩ là do cô ấy đau,nhưng về sau thì nó lại nghĩ khác và hành động của nó đưa cái miệng ngậm vô mở ra hai môi âm hộ của Bích Hạnh để tìm luồng oxy để thở cũng thoáng và tự tin nên dễ dàng hơn. Nó dùng đôi bàn tay ôm giữ lấy bờ mông của Bích Hạnh cho cô ấy khỏi bị té, do nó thấy thân hình của cô run rẩy quá rồi nên không muốn cho cô bị tổn thương.

Nhưng đột nhiên thằng Đồng nó nghĩ sáng lên: “Ồ, sau mình không nhờ cơ hội này mà kết thúc việc trớ trêu này sớm hơn nhỉ? Bởi vì lúc này là lúc chị Hạnh lơ đễnh nhất và ít chú tâm ghẹo ghẹ mình”. Thằng Đồng nó suy nghĩ như vậy thì nó làm thử xem sao? Nó bắt đầu thè lưỡi ra và liếm dọc theo cái khe ngăn hai bờ môi âm hộ của Bích Hạnh, cô ấy cong người ưỡn cái mu bướm của mình vào mặt thằng Đồng rên rỉ:
-Á… Aaa… Hự… Ưm… Đồng ơi!!! Á Á Aaaa….

-Nhom…nhoam… Lem…lem… Ưm…chẹp…

Bích Hạnh thì cứ giật nảy người run bần bật, còn thằng Đồng thì nó cứ thè lưỡi nhỏ và nhọn của nó ra mà liếm lấy cái khe âm hộ của cô, rồi nó thọc lưỡi nhọn như rắn của mình vào sâu tới âm vật mà đá lưỡi lên xuống. Do khe âm hộ của Bích Hạnh rất hẹp nên cái đầu lưỡi của nó phải luồn lách qua hai bên bờ môi bướm ấy, lưỡi nó nhọn và nhỏ cứ như con rắn nó luồn lách tìm đến hang sâu để mà khám phá vùng đất quý hiếm nơi đây. Thằng Đồng tuy là nó cảm nhận được sự sung sướng trào dâng trong người của Bích Hạnh đang thể hiện, nhưng do thằng Đồng cũng mới bú liếm vùng kín của phụ nữ lần đầu nên nó không đủ kinh nghiệm mà chỉ biết liếm láp theo bản năng của giống đực. Bích Hạnh thì cũng giống như thằng Đồng vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên con bướm múp míp của cô nó được người con trai khám phá bằng cái đầu lưỡi, và cái đầu lưỡi nó đang khuấy động bên trong cơ quan sinh dục nữ của cô mỗi lúc một nhiều thêm. Bích Hạnh thấy cái âm vật lỗ niệu đạo mình phình to và dài ra chút ít, cô co giật thân người, hai chân thì run lẩy bẩy và miệng thì cứ rên rỉ:

-A…huơ… Á… Aaa… Đồng…ơi!…. Ơ ư… Hạnh sắp ra… A huơ…

-Nhom…nhoam…. Lem…lem…. “ọt..ọt”…. “phụt…phụt..ọt…ọt”….

Thằng Đồng nó thấy Bích Hạnh nói vậy thì nó vẫn cứ thè lưỡi liếm tiếp chứ không có dừng, bởi vì cô ấy nói với nó nhưng hai cánh tay của cô cứ ấn đầu của nó vô cái mu bướm hoài chứ không chịu buông ra, nên nó muốn liếm khi nào mà Bích Hạnh thả lỏng đôi bàn tay ra thì nó mới chịu dừng. Nhưng nó đã lầm tưởng rồi, bởi Bích Hạnh không những không có thả lỏng đôi bàn tay mà cô ấy còn ghì đầu của nó vào cái mu bướm mạnh hơn, cô co giật người và rung lắc eo với cả cái mông của mình, rồi sau đó cô hẩy hẩy cái mu bướm của mình vào mặt thằng Đồng nghe “Phành..phạch…phành…phạch..”, rồi cô lên đỉnh bắn những giọt chất lỏng hơi nhầy và nhờn nhợt của mình vô trong miệng của thằng Đồng luôn. Thằng Đồng thì đang liếm “Lem..lem…nhom…nhoam..” trong cái âm vật của Bích Hạnh rất say sưa thì nó cảm thấy có một dòng nước sềnh sệch bắn vào trong miệng, nó chưa biết chất lỏng sềnh sệch này đi ra từ lỗ tiểu của Bích Hạnh là gì, nhưng mà nó thấy không có vị tanh nên nó uống luôn vào trong bụng nghe “Ực…ực…” và cố gắng ngước mặt lên nhìn Bích Hạnh.

Bích Hạnh sau khi lên đỉnh vu sơn vì được lưỡi của thằng Đồng khuấy đảo nơi vùng kín, cô lúc này cũng hơi khá mệt nhưng mà bàn tay của cô thì vẫn giữ chặt đầu của thằng Đồng chứ không chịu thả ra. Thằng Đồng thì lúc này cũng thấy nứng lắm rồi, bởi cái dịch nhờn tiết ra từ lỗ sáo tức lỗ niệu đạo của con cu nó ướt đẫm nơi đũng quần nhiều đến nổi giống như có ai đó chơi trò tạt nước vào trong đó vậy. Đột nhiên nó hưng phấn lên, nó đưa hai cánh tay vòng ra phía sau và dùng đôi bàn tay của nó bóp mạnh vô bờ mông của Bích Hạnh,nó xoa bóp nắn nót bờ mông ấy rất mãnh liệt và nhiệt tình không có lười biếng. Còn cái đầu lưỡi của nó thì lại bắt đầu liếm láp nơi âm vật của Bích Hạnh tiếp tục. Nó đưa cái đầu lưỡi nhọn của mình thọc sâu vô lỗ âm đạo của cô, rồi nó dồn sức vào đầu lưỡi cho cái lưỡi thêm cứng mà chọc ngoáy vào sâu trong cái lỗ ấy. Trong lỗ âm đạo của Bích Hạnh hiện giờ thì nước nó tiết ra rất nhiều và kèm theo một phần nước miếng của thằng Đồng nên tại dây, trong cái hang động này của cô nó nhầy nhụa nước dâng tràn ra ngoài cái miệng âm đạo. Thằng Đồng thì nó không nhìn thấy được mà chỉ là cái đầu lưỡi của nó cảm nhận mà thôi, nhưng nó tuy không thấy bằng mắt chứ con trong tâm tư của nó thì thấy rất rõ và sáng lắm. Bởi nó có giác quan đặc biệt mà chỉ có nó mới có mà thôi. Bích Hạnh sắp lên đỉnh thêm một lần nữa nên người cô co giật dữ dội, cô hẩy hẩy cái mu bướm của mình “phành…phạch” vào mặt thằng Đồng càng lúc càng mạnh và nhịp độ thì tăng dần. Cô như hết sức lực vì miệng lưỡi của thằng Đồng nó liếm láp chỗ ấy và có vẻ như miệng của thằng Đồng nó cũng uống cạn nước của âm đạo tiết ra mất rồi, nên cô quằn quại người rên lớn lên:

-Á… Đồng ơi… Hươ…. Hạnh cảm thấy khó chịu…quá…

-Nhom…nhoam… Lem…lem… “ọc…ọc”….

-Ơ, ô không… Hạnh ra nước đây…ưm.. Á Aaa… “xè…xè…ọt…ọt…”..

-Hươ… “ừng….ực! ừng…ực”….. ực…

Bích Hạnh sướng quá nên tê buốt đầu âm vật rần rần, cái âm vật của cô nó phồng to lên bằng đầu ngón tay và hơi dài ra. Sau đó lỗ niệu đạo của cô nó bắn ra những dòng nước từ trong lỗ niệu đạo đi ra rất mạnh nghe “xè…xè…” vô miệng thằng Đồng, rồi những dòng nước tiểu của Bích Hạnh nó làm ướt đẫm hết khuôn mặt và người của nó luôn. Thằng Đồng do nó cứ nghĩ Bích Hạnh nói sắp ra là ra nước nhờn nhợt y như lúc nãy, ai mà có dè dòng nước này của cô nó lại mạnh mẽ quá như vậy. Thế là nó không còn cách nào khác là phải uống luôn dòng nước đó vào bụng. Khi uống vô bụng rồi thì thằng Đồng nó cảm nhận là vị nước tiểu này của Bích Hạnh cũng không có khay gì mấy, chắc bởi do nước tiểu còn mới nên hơi có một vị mằn mặn một chút chứ không có vẻ hôi tanh. Bích Hạnh khi đã lên đỉnh hai lần thì cô cũng mệt nhoài người đi vì sắp kiệt sức, cô mới thả lỏng đôi bàn tay của mình ra và hơi khụy chân xuống do đứng không vững. Cô thều thào bên vành tai thằng Đồng:

-Huơ huơ…Đồng ơi…. Bế Hạnh lên chiếc giường tre đi… Huơ huơ… Hạnh mệt quá nên đi hết nổi rồi… huơ huơ….

-Hừm… Hư hây… Nào…đi nào…

Thằng Đồng nói xong thì nó bế bổng thân hình của Bích Hạnh lên một cách gọn khô, nó để cho cô ấy ngồi xuống chiếc giường tre, nhưng Bích Hạnh không có ngồi nổi mà ngã người nằm luôn dưới giường tre ấy, cô thì hổn hển, hơi thở thì dồn dập gấp rút do chưa có lần nào mà mệt như cái lần này. Thằng Đồng nó nhìn vô khuôn mặt xinh đẹp của Bích hạnh một cách say sưa, bởi vì nó chưa thấy ai có khuôn mặt xinh đẹp hút hồn nó như vậy cả. Sau đó nó nhìn vào cái mu bướm, nơi mà vừa rồi nó đã úp mặt vô đó liếm láp mà thậm chí còn uống luôn những dòng nước ấy vào trong bụng. Nó thầm nghĩ: “Ôi, khuôn mặt của chị Hạnh đẹp tựa như vầng trăng sáng, và cái mu bướm này nó cũng vậy, bờ mu nhô cao nhấp nhô không có một sợi lông láng coáng. Ôi, vầng trăng có đẹp nhưng cái khuôn mặt với vầng mu bướm nó đẹp hơn trăng rất nhiều. Hihi”.

Bích Hạnh đang nhắm mắt tận hưởng cái cảm xúc ấy thì cái đám mây đen che mặt trăng lúc nãy thì nó bay đi, thế là ánh sáng của đêm trăng thanh của mùa hè nó cũng rực rỡ khắp cả chỗ hai người và chỗ cánh đồng với cả cái ao sâu. Bích Hạnh lúc này thì mới mắc cỡ và thẹn thùng với tình cảnh vừa mới trải qua với thằng Đồng, nên cô định đưa tay xuống kéo quần lên thì thằng Đồng nó làm một hành động mà chính cô cũng phải thán phục:

-Bờ mu bướm của chị đẹp quá đi mất!… “sột….sột soạt..” Thôi để em kéo quần lên và đi vô nhà thay đồ để đi ngủ nha! Bởi chị hư quá đi à! Ướt quần hết trơn hết trọi rồi kìa! Hihihi..

-Hứ… Tại Đồng làm chuyện ấy…nên…ưm…nên Hạnh mới hư chứ bộ…Hihihi…

Thằng Đồng kéo quần cho Bích Hạnh lên xong nhưng không quên nựng vô cái bờ mu bướm của cô ấy một cái rất tình, còn Bích Hạnh thì nhoẻn miệng cười chứ không có trêu chọc nó nữa bởi vì cô cũng khá mệt rồi nên cứ nhìn thằng Đồng mà thôi. Thằng Đồng nó cõng Bích Hạnh trên lưng, nó đi từng bước chân vừa phải không nhanh cũng không chậm. Nhịp đi của nó làm cho cái bầu ngực căng đầy của Bích Hạnh tựa vào lưng nó nghe rất êm tai, nó cười nhe ra hai hàm răng trắng như ngà phản chiếu lại trong đêm trăng qua từng lùm cây ăn trái trên lối đi vô trong nhà nó mà nay là nhà của Bích Hạnh. Còn về Bích Hạnh thì khi được thằng Đồng cõng trên lưng thì cô sung sướng nhất trần đời, bởi vì chưa có ai làm điều này với cô ấy cả, nó giống cô ấy đang: “Cưỡi ngựa…cưỡi ngựa phi” vậy. Bích Hạnh thấy nụ cười của thằng Đồng đẹp và quyến rũ quá nên cô mới ghẹo:

-Ưm…mà Đồng nè!… Đêm nay, Đồng ngủ lại đây với Hạnh nha! Hihihi…

Thằng Đồng chưng hửng, bất ngờ quá nên đôi chân của nó như bị vọp bẻ mà co víu lại, nó nói câu ngơ ngác:

-Hả??? Chị nói gì cơ??? Huơ… Haizzz..

-Sao dạ??? Hihihi… Sao Đồng lại đi đứng loạng choạng dã? Hihihi…

-Ơ, tại em nghĩ đêm nay như vậy là đủ rồi. Mình để khi khác đi nha? Hihihi…

-Ừm… Vậy coi như là Đồng đã hứa với Hạnh rồi nha! “Nói lời phải giữ lấy lời, đừng như ong bướm đậu rồi lại bay” Hihihi…