My Sky

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: My Sky

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Gay

Thể Loại:

Lượt Xem: 1167 Lượt Xem

My Sky

Author: Spi
Disclaimer: Không có gì thuộc về tôi ngoại trừ bản thân tôi.
Rating: K+
Pairing: Yunjae
Status: Completed
Catelogy: Oneshot
Warning: SA, Sad
Link:http://vnsharing.net/forum/showthread.php?p=2681625

my_sky

[Yun ah, bầu trời có màu gì?]

[Màu xanh]

[Jae thích màu đen hơn]

[Đó là bầu trời ban đêm… Nhưng không phải màu xanh đẹp hơn sao? ]

[Nhưng màu đen giống màu mắt Ho hơn]

[…]

[Jae nói sai à? ]

[Mắt Ho màu nâu mà]

[Thì chỉ là hơi giống thôi mà. ]

[Ừ, thì giống]

Cười

[Ôm nào!!! ]

Đối với cậu bé Jaejoong mười tuổi, bầu trời đẹp nhất khi có màu gần giống với màu mắt Yunho của cậu. Cậu luôn hy vọng một ngày nào đó bầu trời sẽ nhạt bớt thành màu nâu.

[Yun ah, sao tớ không được tô bầu trời màu xanh lá? ]

[Trời làm sao mà màu xanh lá được? ]

[Nhưng…]

[Không phải Jae thích bầu trời màu đen sao? ]

Vì màu đen giống màu mắt Ho
.

[Thì thích… Nhưng Yun thích màu xanh lá mà…]

[Thì tớ thích màu xanh lá, nhưng sao bầu trời lại là màu xanh lá? ]

[Jae muốn bầu trời của Jae là màu Yun thích]

[…]

[Không được thật à? ]

[Bầu trời của Jae màu gì Yun cũng thích]

Lại cười.

[Ôm nào!!! ]

Jae lúc đó đã muốn bầu trời của mình mang màu mà Yunho của cậu thích. Có lẽ cậu muốn vì bầu trời ấy mà Yunho sẽ mãi mãi ở lại bên cậu.

[Yun ah, mắt kính màu này được không? ]

[Màu này cũng được nhưng hơi tối]

[Màu này thì sao? ]

[Tạm thôi, sao Jae chọn màu này?]

[Cho giống màu kính mát của Yun] – Cười

[Sao lại phải giống? ]

[Jae muốn được nhìn thấy màu của bầu trời giống như Yun nhìn thấy]

[Nhưng bầu trời ấy tối lắm…]

[Không sao, miễn đó là màu Yun thấy thì Jae cũng muốn thấy]

[…]

[Ôm được không? ]

[Ôm nào!!! ]

Jae lúc đó đã rất muốn có thể cũng Yunho của cậu nhìn thấy cùng một bầu trời. Dù trong xanh hay đen tối đều muốn chia sẽ cùng cậu ấy.

[Yun ah! ]

[Jae?]

[Yun đi thật à? ]

[Uhm, bắt buộc mà. Nhưng chờ Yun 3 năm Yun sẽ về]

[Phải giữ lời hứa đó] -Mếu.

[Nhất định rồi]

Rưng rưng

[Ôm nào!!! ]

Cái ôm có vẻ lâu hơn và ấm áp hơn.

Jae lúc đó lo sợ vì dường như bầu trời của cậu không còn có Yunho của cậu cùng ngắm, và bầu trời mà Yunho sắp thuộc về thì xa xôi quá.

[Yun ah~]

[Bầu trời của Yun có màu gì? ]

[Bầu trời của Yun có giống bầu trời của Jae không? ]

[Sao bầu trời của Jae giờ có nhiều màu quá…]

[Yun ah~, 3 năm sao lâu quá… Bớt một năm có được không? ]

[Nhớ Yun thích bầu trời của người khác thì làm sao đây? ]

[Yun phải giữ lời hứa… Không được bỏ Jae đấy!!! ]

[Muốn được ôm quá]

Khóc…

Bầu trời của Jae lúc đó đang bị xao động bởi những lo lắng, nhớ mong. Nhỡ đâu Yunho của cậu ở một nơi xa xôi nào đó đã thuộc về một bầu trời khác… Nếu có thể thật thì Jae sẽ ra sao đây, khi mà Yunho là tất cả bầu trời của Jae?

[Yun ah… Hơn 3 năm rồi đấy]

[Yun ah~… Gần 4 năm rồi còn gì? ]

[Yun! Qua 4 năm mấy ngày rồi đấy]

[Yun, sắp 5 năm rồi. Khi nào thì Yun về đây. Bầu trời của Jae giờ chẳng còn màu sắc gì cả. Nó chờ Yun về để tô lại màu đấy]

Jae lúc đó vẫn luôn tin rằng khi Yunho của cậu trở về, hai người có thể cùng tô lại màu cho bầu trời của cả hai. Cho đến khi tin Yunho trở về cùng bạn gái đến tai cậu, Jae nhận ra bầu trời của cậu đã vụn vỡ thành nhiều mãnh nhỏ vô hình, vô sắc.

Rồi bầu trời ấy đâm vào thân thể cậu, cứa trái tim cậu rướm máu bởi những cạnh sắc nhọn của nó. Nhưng Jae vẫn chậm chạp thu nhặt những mảnh vụn ấy và tự mình ghép chúng lại với nhau. Cậu không thể ngồi khóc lóc như một đứa con gái, nhưng cái đau đớn âm ỉ ấy còn có sức tàn phá hơn tất cả.

[Yun ah, bầu trời của Yun… giờ chẳng phải bầu trời của Jae nữa rồi]

Jae âm thầm gom nhặt những mảnh vỡ tan nát của bầu trời và cả những mảnh vỡ tan nát của chính bản thân cậu rồi dùng thời gian làm keo dính hàn gắn lại. Cậu dùng cái kiên nhẫn chờ đợi ấy chuyển sang kiên nhẫn để lãng quên. Dù sao thì bầu trời của cậu có tan vỡ cũng không ảnh hưởng gì đến người ấy, cậu cảm thấy mất mát những mệt mỏi khiến cậu quen với im lặng cam chịu.

[Yun ah, vì bầu trời nguyên vẹn của cậu . Jae sẽ coi như chúng ta chưa từng có chung một bầu trời]

Những lần gặp mặt nhau giữa cậu và Yunho đều thông qua hội họp bạn bè. Yunho dẫn theo bạn gái của anh, và cậu dẫn theo bạn gái của cậu. Có lẽ bầu trời của hai người đã thực không còn là một nữa rồi.

[Đây là Park Hee Mi, bạn gái Yun]

[Xin chào, tôi là Kim Jaejoong. Đây là Soo Yoong, bạn gái tôi]

[Xin chào, tôi là Jung Yunho]

Ngắn gọn thế thôi. Rồi ai lại đi đường của người đó. Đôi khi Jae cảm thấy cậu thật kiên cường khi có thể chứng kiến Yunho ấu yêm bạn gái của anh ngay trước mắt mình với ánh nhìn dửng dưng vô cảm. Và rồi cậu cũng nhẹ nhàng hôn lên má Soo Yoong ,bạn gái của cậu, đầy âu yếm.

Bầu trời của Jae vẫn chẳng có màu sắc gì cả ngoài những vết nứt chưa được hàn gắn. Trái tim của Jae vẫn chưa ngừng rỉ máu mỗi khi nghĩ về Yunho và bầu trời của quá khứ. Nhưng thời gian vẫn làm tốt công việc của nó một cách từ tốn, đó là đắp lên mặt cậu sự lạnh lùng, vô tâm đến đau lòng. Cậu cảm nhận được mình đang khóc trong chính vỏ bọc vô cảm ấy.

Cho đến một ngày mưa, khi Yunho đứng trước cửa nhà cậu , ướt sũng.

[Jae ah, bầu trời của Jae… không còn là Yun nữa đúng không]

[…]

[Yun biết Yun có lỗi… Nhưng Yun không chịu đựng được nữa. Jae … Jae thật sự không còn muốn biết đến bầu trời của Yun nữa phải không. Yun không còn cơ hội nào nữa đúng không? ]

[… Cậu vào nhà đi, ướt cả rồi…]

[…]

Yunho dường như trở lại là Yunho của nhiều năm về trước, nhưng có phần hoảng loạn hơn, mệt mỏi hơn và già hơn.

[Cậu uống gì? Tôi lấy khăn cho cậu nhé? ]

[Jae… không thể gọi Yun như trước kia sao? ]

Trước kia Yunho là của cậu, giờ Yunho là của cô gái kia. Còn có thể gọi như trước kia sao?

[Cậu đến có chuyện gì không? ]

Yunho nhìn cậu, ánh nhìn bất lực, đau đớn. Yunho nói Hee Mi không phải là người anh yêu, rằng chỉ vì một lần sai lầm mà Yunho phải chịu trách nhiệm với Hee Mi, rằng người anh yêu chưa bao giờ thay đổi.

[…Yun chưa khi nào quên Jae hết. Chỉ là khi trở về không còn mặt mũi nào đến gặp Jae xin lỗi]

[Yun không cần xin lỗi, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi. Chỉ có thể như thế thôi…]

Ánh mắt Yunho thất thần. Jae thật sự không còn chút tình cảm nào với anh sao? Trái tim Yunho trả lời là có, khuôn mặt lạnh lùng đó không phải của Jae, ánh mắt vô tình đó cũng không phải của Jae.

[Jae nói dối. Sao Jae có thể cho qua dửng dưng như thế. Yun không tin Jae không quan tâm! ]

Ngoài việc không dám tin rằng Jae thực sự đã từ bỏ cậu, Yun còn có thể làm gì đây?

[Tôi quan tâm hay không có còn quan trọng không? Đằng nào thì cậu cũng vẫn phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Yunho mà tôi biết không phải người trốn tránh trách nhiệm của mình. Tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc buông tay từ bỏ? Cậu nghĩ tôi cam tâm sao? ]

[Yun không trốn tránh trách nhiệm, nhưng Yun cũng không thể chạy trốn con tim mình. Jae, nói với Yun Jae vẫn còn yêu Yun, vẫn coi Yun là bầu trời của Jae đi. Yun sẽ tìm cách… Yun không muốn nhìn thấy Jae trốn tránh dưới lớp mặt nạ này nữa. Jae không phải như thế này]

[Sao cậu biết tôi không phải thế này? Làm sao cậu biết được điều đó khi bản thân đã rời khỏi tôi bao nhiêu năm trời, cậu biết gì về việc tôi thay đổi chử? ]

[Yun biết, vì đối với Yun , Jae vẫn luôn luôn là bầu trời mà Yun mong nhớ. Bầu trời của Yun trong sáng, ngây thơ, hay cười và thích được ôm. Bầu trời ấy luôn muốn trở thành bầu trời của Yun mà không biết rằng bản thân đã là bầu trời mà Yun yêu thương nhất rồi. Yun đối với Jae chưa bao giờ thay đổi.]

Jae thực sự rất muốn tin vào những điều đẹp đẽ ấy. Jae rất muốn tin rằng Yun đã và đang yêu Jae, chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng chẳng phải Yun vẫn còn một người con gái bên cạnh sao. Chẳng phải Yun không thể chạy trốn khỏi trách nhiệm sao. Yun vốn không thể bỏ rơi cô gái ấy. Nếu Jae yếu lòng lần này, sẽ có lúc bầu trời của Jae vụn vỡ lần nữa… mà có lẽ sẽ chẳng còn cách nào hàn gắn được.

[Yun ah, bầu trời của Jae dù vụn vỡ nhưng chưa bao giờ thay đổi…]

[Yun ah, bầu trời của… Jae… thực sự đã tan nát mất rồi. Chẳng còn cách nào hàn gắn được nữa. Nhưng Yun đừng lo, Jae sẽ dần dần quên đi, sẽ không còn đau buồn. Yun không cần phải lo Jae không sống thật với mình, bởi vì Jae biết sẽ có lúc Jae phải tự bản thân đối diện với tất cả, bằng con người thật của Jae. Nhưng hãy cho Jae thêm thời gian để từ bỏ lớp mặt nạ này. Nó là lá chắn bảo vệ cho Jae bao năm qua , nhờ có nó mà dù đau đớn đến cùng cực, Jae vẫn có thể mỉm cười. Cảm ơn Yun đã giúp Jae hiểu được tình cảm của Yun, nhưng Jae không thể đón nhận được nữa rồi. Yun phải trở về và thực hiện trách nhiệm với Hee Mi… vì Yun mà Jae biết là người biết giữ chứ tín lắm. Jae không thể nói với Yun rằng Jae yêu Yun. Jae xin lỗi…]

Đó là những lời cuối cùng Yunho có thể nghe được Jae nói bởi sau khi nghe xong, anh cũng hoàn toàn vỡ nát. Jae không cho cả hai một cơ hội nào cả. Anh biết bản thân có lỗi, nhưng anh không thể chịu đựng việc nhìn Jae cũng một người con gái khác.

Yun tin rằng Jae vẫn còn yêu Yun, rất nhiều.

Hee Mi đã báo tin mình có thai vào một ngày mưa. Ngay lúc đó, thứ duy nhất Yunho nghĩ tới là nụ cười rực rỡ của Jae. Rồi nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt, chỉ còn lại nước mắt.

Lúc đó Yunho đã hoàn thành xong 5 năm học căng thằng. Chuẩn bị trở về Hàn để gặp lại bầu trời nhỏ bé thân thương của mình.

Khi Hee Mi nói muốn nhanh chóng về Hàn làm đám cưới, Yunho thật sự đã tan nát hết cả rồi. Bầu trời của anh chưa bao giờ thay đổi, chỉ có bản thân tự huỷ hoại chính mình bởi nỗi lo sợ làm cho bầu trời ấy đau đớn, tổn thương. Yunho không dám nghĩ đến. Nhưng trách nhiệm vẫn là trách nhiệm, anh không thể từ bỏ nó.

Khi dẫn Hee Mi về nước, điều Yunho lo sợ nhất việc phải đối diện với Jae như thế nào đây. Anh sợ phải nhìn thấy đôi mắt Jae ngập nước, sợ phải nhìn thấy bầu trời của Jae không còn là cậu. Nhưng mọi chuyện còn hơn cả sức chịu đựng của Yunho.

Chờ đón anh là một Kim Jaejoong lạnh lùng, hờ hững. Jae của anh không thể nào thản nhiên hôn một cô gái trước mặt anh thế này, không thể chào anh lạnh nhạt như thế. Yunho cảm nhận được nỗi đau đớn khi đánh mất bầu trời của mình. Nhưng rồi Yunho vẫn bám lấy hy vọng rằng Jae của anh chỉ đang che giấu cảm xúc thật mà thôi.

Nhưng rồi những lời nói ngày hôm nay là lời phán quyết cuối dùng dành cho anh. Yunho đã thực sự mất đi Jae của anh, mất đi người mà anh chưa bao giờ ngừng yêu và Yunho biết anh sẽ không thể giữ lại dù chỉ một mảnh nhỏ bầu trời vụn vỡ ấy.

[Jae… đây là thiệp mời…]

[Đám cười của cậu hả? Tôi nhất định sẽ tới]

Jae mỉm cười cầm lấy tấm thiệp đỏ chói lọi trên tay và mỉm cười. Tên của Yunho viết bằng mực vàng trông thật đẹp. Yunho mặc đồ chú rể chắc cũng rất đẹp. Cô dâu của Yunho hẳn cũng rất đẹp.

[Yun ah, bầu trời của Jae…mãi mãi không thay đổi. Nhưng cũng không còn thuộc về Jae nữa.]

Hôn lễ của Yunho đúng vào chủ nhật, hôm đó Jae dậy thật sớm chuẩn bị.

Yunho cũng dậy thật sớm… chỉ để ngồi thừ người nhìn chiếc kính râm đã cũ.

Jae muốn được nhìn thấy màu của bầu trời giống như Yun nhìn thấy.

Hôm nay bầu trời mà Jae nhìn thấy có màu gì , Jae ah?

Sắp đến giờ cử hành hôn lễ mà Jae vẫn chưa tới. Chiếc kính râm cài trước ngực rơi xuống khi Yunho nói chuyện với mọi người…và anh lỡ dẫm nát nó. Một linh cảm xấu ập đến trong lòng Yunho, nhưng tất cả chỉ là mơ hồ.

Jae sao giờ này vẫn chưa tới?

Khi Yunho vừa nói với cha sứ “Con đồng ý”, bỗng có tiếng xôn xao bên dưới. Rồi một người hớt hải chạy đến báo “Kim Jaejoong lái xe bị tai nạn, giờ đang được đưa đi cấp cứu, lành ít dữ nhiều”.

Tất cả những gì còn lại mà Yunho nhớ là mọi thứ như sụp đổ ngay dưới chân cậu.

Jae ah, đừng trừng phạt Yun bằng cách này mà. Jae đã hứa sẽ quên, sẽ mỉm cười trở lại. Yun biết Yun ích kỉ, nhưng chỉ cần Jae còn có thể mỉm cười với Yun, Yun vẫn còn muốn tồn tại trên đời này. Jae ah, làm ơn đừng rời khỏi cuộc đời này. Yun đã mất đi bầu trời của mình, nhưng Yun mong bầu trời ấy vẫn có thể thuộc về một người tốt nào đó, dù Yun có phải chịu đau đớn, dằn vặt cả đời cũng không sao. Jae không thể đối sử với Yun như thế này được. Yun phải làm sao đây? Làm ơn… đừng rời khỏi cuộc đời Yun như thế này…

Lao đến bệnh viện, Yunho điên cuồng tìm kiếm bác sĩ để hỏi về người bệnh tên Kim Jaejoong.

Đứng trước phòng mổ, Yunho nhận được cái lắc đầu buồn bả của bác sĩ. Mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi sao?

Jae ah, Jae đâu rồi? Nụ cười ngốc nghếch ấy đâu rồi? Sao không còn cười với Yun nữa? Thôi, không cần cười với Yun cũng được…nhìn Yun với ánh mắt lạnh lùng cũng được. Chỉ cần Jae mở mắt ra, dù có phải từ bỏ mọi thứ, Yun nhất định sẽ không để Jae rời xa Yun một lần nữa. Yun biết Yun sai rồi…Jae ah, mở mắt ra đi mà!

Bầu trời của Yun đâu mất rồi?

Sau khi Jae ra đi trong ngày cưới của Yunho một thời gian, mọi chuyện dường như trở lại bình thường. Vì Yunho đã nói với “Đồng ý” nên coi như đám cưới đã hoàn thành và Yunho trở thành chồng của Hee Mi.

Hai tháng sau ngày cưới, Hee Mi tìm thấy bức thư Yunho để lại đầu giường sau khi cậu bỏ đi .

Hee Mi ah,

Anh xin lỗi. Em là một cô gái tốt. Em xứng đáng có được một người đàn ông yêu em thực sự chứ không phải là anh. Thứ duy nhất anh không thể cho em là trái tim và tình yêu của anh. Em không có lỗi gì cả, mọi chuyện là lỗi của anh. Chỉ đến khi mãi mãi mất đi người ấy, anh mới nhận ra cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh đã cầu Chúa hàng ngàn hàng vạn lần người ấy sống lại để anh có thể lau sạch nước mắt cho người ấy và nói một lời “xin lỗi” chân thành. Nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi.

Sau khi anh đi, em hãy tìm một người yêu em và sống một cuộc sống hạnh phúc nhé. Anh không phải là bầu trời của em nên không thể bảo bọc cho em được rồi. Con người anh hoàn hoàn đã chết kể từ ngày người ấy rời bỏ anh mà đi. Cả thế xác và tâm hồn. Em hãy tìm cho em một bầu trời riêng và gìn giữ nó cần thận nhé. Anh luôn quý trọng em như một người bạn, một người em gái.

Cầu mong Chúa luôn ở bên em soi rõ đường và bảo bọc em trong ánh sáng của Người.

Anh xin lỗi.

Jung Yunho

Người ta tìm được Yunho vào một ngày mùa đông lạnh. Hình như anh nhảy từ một mỏm đá xuống mặt biển lạnh giá. Cũng có thể anh chỉ đang cố gắng tìm kiếm một lần nữa bầu trời đã mất của mình.

Jae ah, đợi Yun nhé.

The End

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận