NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 135
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 135
Tác Giả: nguyenmon000
Danh Mục: Gái Xinh, Lãng mạn, Máy Bay, Truyện Ngắn, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: chi gai, truyen hay
Ngày Cập Nhật : 12/03/2025
Ngày hôm qua…đã từng – My Memories (Chương 130)
Vừa mở cửa xe nhìn cô nàng ngủ ngon bên trong vừa lên tiếng, tay nhẹ nhàng lau nhẹ khóe môi cô chủ tiệm hoa.
– Đi đâu đây anh?
– Hít không khí chút.
Ông Gạo dựa lưng vào cột đèn đường đưa thuốc lá lên miệng nhâm nhi hất mặt.
– Đi nhậu với gái không đưa vô khách sạn mà ngồi đây hóng gió mậy?
Nó lắc đầu không vội trả lời mà chăm chú thử đánh thức cô chủ tiệm hoa, nhưng cô nàng vẫn nhắm mắt trong vô thức đẩy tay nó ra, đầu chui vào chiếc áo khoác, xe xịn, ghế êm…chắc là ngủ ngon lắm. Nó thôi không cố gắng đánh thức cô nàng nữa mà liếc ông Gạo sau lưng.
– Phụ em cái đại ca.
Ông Gạo cười cười quăng thuốc lá xuống đường rồi đi lại đẩy nó qua một bên, trong lúc nó còn đang ngẩn người thì cha nội cúi người lấy áo khoác phủ nhanh lên hai tay mình sau đó luồn vào dưới hai chân và cổ cô chủ tiệm nhấc lên. Nó hít hà thậm rung động trong bụng, không phải vì cha nội bất ngờ ẵm cô chủ tiệm…à cái này không giống ẵm, càng nhìn càng giống đang rinh tạ đúng hơn, nó rung động vì hành động gọn hơ của ổng, không để người mình tiếp xúc vào cơ thể cô chủ tiệm hoa, chỉ cần dùng sức từ cánh tay cũng đủ nhấc cô nàng ra khỏi xe. Hàng 4x rồi, ở nhà hay giởn cha già hết xí quách, nhưng cái sức vóc này có khi chấp thêm hai ba thằng thanh niên trai tráng như nó.
– Quay cái lưng qua.
Ông Gạo trợn mắt, thấy nó còn ngơ ngác ổng nhếch miệng giơ chân lên đá vô đùi ra dấu cho nó quay người. Nó ngập ngừng làm theo
– Hả…chi anh. Lở ẳm rồi vậy đưa vô nhà dùm…
Còn chưa kịp nói hết câu cha nội thản nhiên xoay cơ thể cô chủ tiệm hoa như xoay thứ gì đó chứ không phải cơ thể người, vụt một phát đặt cô chủ tiệm hoa lên vai nó, thiếu chút nó quỵ luôn xuống đường. Ông Gạo cười cười vịn nó lại sau đó kéo hai tay nó đặt gọn hơ lên chiếc eo nhỏ của cô chủ tiệm, mặt nó gần như dán sát vào một bên hông cô chủ tiệm, giờ này nó mà có ý đồ xấu thì dịch tay thêm chút xíu là coi như ôm trọn cặp mông con gái người ta. Nó liếc nhẹ qua nhìn quả “đồi núi” vừa cao vừa cong cong, căng căng mà khóe miệng giật giật.
– Cái này…
Ông Gạo nhếch miệng.
– Mấy đứa xỉn vác vậy dễ nhất hà hà.
Nó trợn trắng mắt.
– Cái này…không không hay lắm đâu anh.
– Lằng nhằng. Đưa nó vô nhà nhanh đi.
Nó khó khăn vác cô chủ tiệm hoa quay qua bên khác mới nhìn được mặt ông Gạo.
– Có phụ huynh trong nhà, anh nghĩ vác con người ta kiểu này vô trỏng mẹ em ấy thấy thì anh em mình còn mạng đi ra không?
Ông Gạo vuốt cằm suy nghĩ một chút rồi nhún vai.
– Ờ! Không ổn cho lắm nhễ?
Nó lại trắng mắt.
– Chắc chắn là đéo ổn rồi. Chỉnh lại cha nội.
Ông Gạo cười cười phụ nó đỡ cô chủ tiệm xuống đường rồi đỡ cô nàng lên lưng nó. Con người ta mà cha nội xoay tới xoay lui như bình gaz, may mà cô chủ tiệm hoa sỉn quắc cần câu, gặp còn tỉnh chút đỉnh chắc bị ổng xoay một hồi trào hết đồ ăn, rượu ra đường từ lâu.
– Xong! Vô đi.
– Ớ?
– Ớ à giề? Đem nó vô nhà nhanh đi, đm rủ con nhà người ta đi nhậu sỉn cở này, tau đâu có ngu vô lãnh đạn với mày.
Nó trợn mắt.
– Rủ khỉ? Đó giờ anh thấy em rủ ai đi nhậu chưa?
– Ờ quên! Mày yếu nhớt thấy mẹ. À con này đứa nào tau nhìn quen mắt mậy? Ngoài con Bé Dẹo tau không nhớ đứa nào dính líu nhà mình mà nhậu sỉn trước mày?
Nó xoay người cõng cô chủ tiệm hoa bước về phía cổng nhà phất phất tay.
– Cô giáo dạy cắm hoa của Bé Dẹo, hoa trên trển toàn cô nương này lo chứ ai? Thôi chờ em chút!
……………….
Đing đoong…cạch…
– Mày còn biết đường…ơ ôi giời ơi con lợn này, sao lại uống say đến nông nổi này hả con?
Vừa mở cửa chưa thấy rõ hình đã nghe tiếng mẹ cô chủ tiệm hoa, nó cười méo xệch khó khăn cúi đầu.
– Dạ…con con thưa…
– Ơ lại thằng bé này à?
– Hơ dạ là con đây cô.
– Hừ! Con bé thế này mà theo con lợn nhà cô đi chơi đến giờ mới về, muốn mất người à?
– Cái này…
– Nào đặt nó xuống đây, eo ôi hư quá trời hư, con gái con đứa đi nhậu say bí tỉ thế này thì chỉ có chó nó dính vào mày con à.
Nó giật giật khóe miệng, sao nghe giống ám chỉ nó vậy ta, giờ có nên gâu gâu không ta. Đặt được cô chủ tiệm hoa xuống ghế sô-pha phòng khách, đang vừa phủi tay vừa hít hà mùi hương cơ thể cô nàng còn vươn trên tay thì nghe cái cạch sau lưng, nó quay lại thì thấy mẹ cô nàng ngồi chéo chân sang chảnh trên ghế, tay vừa để cây kéo lên bàn, nó giật thót trong bụng hơi lùi lại.
– Cái này…cô bình tỉnh, con con không có làm gì hết, con thề!
– Ngồi xuống uống nước cô bảo!
– À hay là thôi không cần đâu cô, giờ cũng khuya rồi. Con xin phép về…
– Hì…định ăn xong lau mép chạy à thằng nhỏ?
Nó thiếu chút trợn trắng mắt hét lên “ăn hồi nào, ăn cái giề”…cơ mà trước mặt người lớn nó đành nuốt lời muốn nói vô bụng, thấy mẹ cô nàng cười nguy hiểm đưa tay về phía cây kéo trên bàn, nó giật nảy mình vội ngồi phịch xuống ghế nghiêm chỉnh, thẳng người hết mức có thể.
– Dạ con ngồi rồi đây cô!
– Hì ngoang thế. Nào không cần căng thẳng như thế.
Haizz nguyên cây kéo bén ngót trên bàn, cười nguy hiểm kiểu đó lấy gì nó không căn thẳng cho được, nhưng phải công nhận mẹ cô chủ tiệm hoa cười lên xinh phải biết, vừa sang chảnh, vừa trẻ trung, nếu không biết trước đây là mẹ cô nàng thì nó đã nghĩ người trước mặt là chị gái cô chủ tiệm hoa. Từ nước da, sắc mặt và vóc dáng…đều không thấy chổ nào chứng tỏ là “bác gái” đã làm mẹ một cô nàng đôi mươi tuổi, có lẽ với người phụ nữ trước mặt nó lúc này tuổi tác chỉ là con số.
Cạch…
Một ly trà nóng thơm mùi gừng đặt xuống bàn trước mặt nó.
– Uống nước này phi công.
– À thôi…
Xoạc…
Tay bác gái lại đặt lên cây kéo, ngay lập tức nó giật nảy mình một tay chồm qua ngăn lại, tay kia vội vàng cầm ly trà nóng lên miệng.
– Dạ…con uống liền!
– Hihi ngoang thế. Uống một tí cho giải rượu nhá phi công.
Nó thở dài trong bụng nhấm nháp trà nóng, đăng đắng, thơm thơm, ngòn ngọt khiến cả người như tỉnh táo hẳn ra, nhưng nghĩ tới cây kéo, nghĩ tới nụ cười nguy hiểm của bác gái, nó chỉ muốn đâm đầu vô ngực cô chủ tiệm hoa bất tỉnh nhân sự cho yên thân, lúc đó muốn xử sao thì xử, chắc không kịp thấy đau đâu. Mẹ cô nàng vẫn giữ nụ cười nhẹ trên miệng chăm chú nhìn nó như đang đánh giá, dò xét khiến cả người nó vừa bất an vừa chột dạ mặc dù mình đâu có làm chuyện xấu. Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, chắc vừa đủ cạn ly trà, bác gái cầm bình trà lên rót thêm vào ly trên tay nó, mặt chợt thôi cười nhẹ giọng.
– Không đùa nữa…giờ có thể nói cô biết xảy ra chuyện gì không?
– Cái này…
Nó ngừng động tác nhìn qua cô gái nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Bác gái mỉm cười nhìn nó chằm chằm.
– Hai đứa định giấu đến bao giờ?
– Việc này…
Nó cười gượng lại liếc qua cô chủ tiệm hoa, nó hiểu ý mẹ cô nàng, chỉ là nó không nghĩ bác gái hỏi thẳng mặt nó như giờ, cảm thấy khó khăn để mở lời vì dù sao đây là việc riêng của cô chủ tiệm hoa, nó tôn trọng, càng không nghĩ sẽ nói ra.
– Lo con bé trách nhiều chuyện à Mon?
– Ớ…
– Hihi tưởng cô không biết mày là ai à? Con lợn này khai cô biết mày rồi.
– À dạ.
Bác gái thở dài dựa lưng vào ghế khoanh tay nhìn nó, nụ cười nhẹ thôi cái vẻ nguy hiểm này mới giống nụ cười của cô chủ tiệm hoa, nó hơi tránh ánh nhìn bác gái, mắt nhìn vào gương mặt dịu dàng cô gái thở đều cạnh mình. Lòng nó chợt dịu đi, quên hết mọi suy nghĩ linh tinh, tan biến hẳn cảm giác hồi hộp hay chột dạ…có lẽ vai ác nhiều chuyện này vẫn nên để nó gánh vậy.
– Con bé nhà cô và thằng Xuân chia tay rồi đúng không Mon? Định giấu hộ nó đến bao giờ hả phi công?
Nó thở nhẹ trong bụng, miệng mỉm cười tự nhiên nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cô chủ tiệm hoa lên vành tai trắng hồng để lộ gương mặt xinh đẹp ngoang hiền đến lạ rồi quay qua gật đầu với bác gái.
– Dạ! Nhưng sao cô biết ạ?
Bác gái mỉm cười tự rót cho mình ly trà khác xoay tròn trên tay.
– Cô là mẹ nó mà con.
Nó cũng mỉm cười gật đầu.
– Dạ con hiểu rồi.
Bác gái nhấp nhẹ ngụm trà rồi nhìn về phía cô chủ tiệm hoa bằng ánh mắt dịu dàng.
– Bao nhiêu năm vừa làm mẹ vừa làm bạn, con gái có chuyện buồn, có thay đổi mà không nhận ra thì sao làm mẹ hả Mon? Khi nào có gia đình, làm bố mẹ rồi sẽ hiểu nha.
– Dạ.
– Được rồi…giờ có thể nói rõ cô biết xảy ra chuyện gì hay không? Cả tuần nay con bé cố tỏ ra bình thường nhưng cô biết nó chẳng ổn tí nào, nhưng cô không dám hỏi, sợ tạo thêm áp lực cho nó. Từ nhỏ đến giờ chuyện gì mẹ con đều tâm sự cùng nhau, nhưng giờ chia tay người yêu lại giấu mãi…haizz có lẽ con bé sợ ảnh hưởng đến cô và mẹ thằng Xuân. Đúng không nào?
Nó cầm ly trà lên nhấm một ngụm cười gượng, bụng thầm thở phào có chút nhẹ nhõm, đúng là không ai khác hiểu con cái hơn người làm cha mẹ.
– Dạ.
– Nói ngắn gọn cô biết, không cần kể rõ đâu Mon, con bé sẽ không trách đâu.
Nó mân mê ly trà trên tay nhìn qua cô chủ tiệm hoa một chút rồi quay lại mỉm cười với bác gái.
– Dạ bửa trước đưa cô chủ tiệm…à đưa Băng về là hai người chia tay rồi đó cô.
– Xảy ra việc gì mà chia tay? Trước đấy một hôm thằng Xuân còn qua nhà cô ăn cơm mà.
Nó để ly trà xuống bàn nhún vai.
– Thực ra nên để em Băng tự nói. Mà thôi vai ác để con làm.
– Hihi đàn ông con trai nên thế. Nói việc gì xem nào, cô trêu thôi chứ em nó nói cô biết quan hệ hai đứa rồi, không phải ngại.
– Dạ…Băng đi uống cà phê với con thì thấy anh Xuân vô khách sạn với gái…nên chia tay.
– Eo ôi! Thật như thế à?
Nó gật đầu.
– Dạ! Nói chung con không tiện nói nhiều. Nhưng thực ra nay Băng rủ con đi uống cũng khuyên em ấy rồi, nên có gì chờ Băng tỉnh chắc sẽ nói chuyện với cô. Em ấy không buồn vì chia tay người yêu mà có vẻ buồn vì sợ ảnh hưởng quan hệ bạn bè của người lớn với nhau. Dù sao người lớn là bạn thân mà…nên…
– Hừ! Bạn bè thì sao? Con gái vẫn quan trọng hơn…con bé này…Haizz thế còn việc gì nữa không Mon, đừng giấu cô.
– Dạ nhiêu thôi cô. Hehe con đóng vai ác nhiêu thôi, để mẹ con tâm sự với nhau hay hơn. Chắc con xin phép về, tại còn ông anh đứng chờ ngoài đường.
– Nào! Thế không ngủ lại à phi công? Con lợn nhà cô vừa xinh vừa ngon nhờ?
– À thôi để con về cho chắc ăn.
Nó giật giật khóe miệng, trong bụng mếu máo, nguyên cây kéo nhọn hoắc trên bàn, ông trời cũng không dám ngủ lại chứ đừng nói nó. Bác gái cười rộ lên liếc xéo nó một cách vui vẻ.
– Hihi không muốn đóng vai ác thì đóng vai tốt tới nơi tới chốn hộ cô nào.
– Là sao ạ?
– Đưa con lợn này lên phòng hộ cô, thế mày nghĩ một mình cô mang nổi nó lên à?
– Hơ à dạ.
Nó vuốt mồ hôi lạnh trên trán rồi loay hoay cõng cô chủ tiệm hoa lên phòng, tuy sỉn nhưng nhờ bác gái hỗ trợ rốt cuộc đưa được cô nàng yên ổn trên giường, xong xuôi nó co giò chào phụ huynh ra khỏi nhà. Nhìn cánh cổng khép lại sau lưng mình, nó vỗ trán thở phào nhẹ nhõm rồi bật cười nhẹ, con gái thông minh thì mẹ đâu kém được, ít nhất trình độ giấu diếm tâm sự của cô chủ tiệm hoa trước mặt phụ huynh coi bộ không ổn cho lắm. Ông Gạo đang đứng im lặng dựa lưng vào một bên ô tô hút thuốc thấy nó ra thì nhếch miệng ra dấu cho nó lên xe. Nó cười cười cởi phăng áo khoác, giật luôn nút cổ áo sơ-mi ngồi phịch lên ghế phụ thở hắt ra hơi dài nồng nặc mùi rượu. Gồng cứng cả buổi, giờ mới tự cho phép mình say sỉn đúng nghĩa, ít nhất giờ đã có thể xõa người ra thoải mái tận hưởng cảm giác choáng váng, đầu óc xoay xoay. Ông Gạo cười cười vừa cho xe quay đầu vừa nhâm nhi thuốc lá, nó lục khăn ướt đắp lên mặt thở phì phò lười biếng lên tiếng.
– Hồi sớm đi đâu giờ được ra đây đây anh?
Ông Gạo hất mặt.
– À đi nhậu với mấy tay bạn nhờ tụi nó phụ công chuyện đây.
– Chậc…tưởng nhờ bên chú Năm thôi chớ.
– Hà hà tau với ông Năm nói gì nói chớ đâu phải ông trời muốn làm gì thì làm mậy. Cũng phải nhờ đầu này, nói một tiếng đầu kia dàn xếp. Không có chuyện anh Long chị Vi mày cũng phải gặp gỡ này nọ, muốn ổn thỏa mọi chuyện, làm ăn ngon lành thì phải chịu khó quan hệ, xả giao…không bổ bề này cũng bổ bề kia. Chứ im im co đầu rút cổ ở nhà thì tới hội đụng chuyện cần, có tiền cũng éo biết đút đường nào.
– Hơ hơ…
– À đống bông trên chổ Bé Dẹo đó giờ của con nhỏ hồi này cung cấp chớ gì?
– Đúng rồi.
– Hèn gì tau thấy nó quen quen. Hình như đợt chị An mày nói đưa tiền nó không lấy, la để tính với mày.
Nó thở hắt ra vỗ vỗ trán.
– Haizz em đưa tiền rồi, còn mấy cái lẻ tẻ đưa không chịu lấy. Nợ chồng chất đây.
– Hà hà chắc nó đòi mày đưa thân cho nó gán nợ chớ đâu. Hiến cái xác cho nó đi.
– Hiển khỉ.
– Chổ thân quen với mấy đứa mày sao nay không mời nó qua bên thằng Long ăn cơm mậy?
– Người ta mới thất tình, đang buồn…ngại chổ đông người mà anh. Haha…thôi không nhắc cô nương đó nữa, đang đi đâu đây? Đường này đâu phải về khách sạn mình?
– Đi loanh quanh hít không khí chút.
– Ờ ờ…
Nó ểu oải đắp khăn ướt lên trán nhắm mắt, tầm này sỉn quắc cần câu rồi, giờ ổng muốn chở nó đi đâu thì chở.
………….
Mơ mơ màng màng nhắm mắt để đó không biết bao lâu nó mới mở mắt ra, cảm giác say sỉn nhưng không thể ngủ sâu, không hẳn tỉnh thật sự khá vi diệu. Hình như xe không còn di chuyển, tiếng máy xe êm quá nên xe dừng không khác đang chạy. Nó lấy khăn khỏi mặt nhìn qua bên cạnh, ghế lái trống không, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ trong xe, nó vươn tay lấy thêm cái khăn ướt lau lên mắt cố lấy lại tỉnh táo rồi kéo gương xuống nhìn ra bên ngoài. Tầm nhìn dần rõ ràng hơn mặc dù trong người men rượu mới vơi đi một ít. Dưới ngọn đèn đường vàng hoe, bóng dáng một gã đàn ông dường như trở nên cô đơn đến lạ, gã im lặng ngồi trên lan can con dốc nhìn xuống xóm nhỏ bên dưới, điếu thuốc cháy rực trong đêm nhưng chẳng làm khung cảnh bớt đi gam màu cô độc. Nó mỉm cười cầm theo chai nước ra khỏi xe, gió lạnh, sương đêm ướt đẫm bên ngoài xe, sương long lanh lăn dài trên tóc gã trung niên đằng trước. Phía xa…bên dưới con dốc…căn nhà hai tầng bằng gỗ, hàng rào trắng, gác mái nâu đỏ như nhuốm màu bầu trời đêm, tán cây thông già lung lay trong gió, màn sương mù giăng khắp những khóm hoa, hai ngọn đèn vàng trước cửa nhà vừa đủ soi sáng khoản sân cỏ. Nơi bậc tam cấp trước hành lang nhà có chiếc ghế gỗ nằm im lặng, phía sau hàng dài chậu hoa cúc trắng. Bên trong cửa kính, thấp thoáng vài ánh đèn màu vàng ươm như muốn xua đi cái lạnh giữa đêm phố núi.
Gâu gâu…
Tiếng chó sủa văng vẳng xa xăm.
Khụ khụ…
Tiếng ho của ai đó khe khẽ truyền vào tai, khoảng cách xa…chẳng thể nghe rõ…nhưng có lẽ nó nhận ra, gã đàn ông ấy cũng nhận ra. Bàn tay gã siếc chặc lấy lan can, điếu thuốc tắt ngấm bởi bàn tay thô ráp.
– Dạo này ho nhiều…chắc lại khó ngủ rồi.
Nó nhẹ giọng nhảy lên ngồi trên lan can mặc kệ cái lạnh tê tái của bề mặt kim loại truyền vào người. Ông Gạo im lặng nhìn đăm đăm xuống căn nhà gỗ phía xa như cố tìm kiếm bóng dáng thân thương của “bà già cứng đầu” nào đó, người đã nhiều năm rồi gã chẳng thể đàn hoàng gặp lại. Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, vài chục mét thôi mà khoảng cách dường như không thể kéo gần được nữa. Có lẽ đối với gã đàn ông có thể “gánh cả thế giới” này, không có chuyện gì làm gã chùn bước, e sợ ngoài việc trở về đối mặt với bà già ấy, yếu đuối ấy chắc là duy nhất bên trong gã, sai lầm…tội lỗi nhất…cũng là yêu thương nhất.
Xoẹt…
Nó chìa gói thuốc nhàu nát ra trước mặt chờ gã rút một điếu rồi tự ngậm lên miệng mình một điếu nhỏ giọng.
– Muốn thì về, nhớ thì về. Hay là cứ về nhà một lần…rồi ra sao thì ra.
Xoẹt keng…
Ông Gạo cúi đầu mồi thuốc từ bật lửa trên tay nó, hít sâu một hơi khói thuốc rồi thở dài thản nhiên.
– Nhà đang yên, tâm bà già đang yên…về chọc bả lên máu chết sớm chớ được gì đâu. Tư cách gì mà về, mặt mũi đâu về.
– Chậc…mặt mũi quan trọng gì nữa anh. Nhiều năm rồi, cứ về đại…haha không chết ai đâu.
– Thôi! Còn mấy năm cuối đời, để cho bả sống yên…nhiều năm rồi, xa mặt cách lòng, bả cũng khôngnhìn mặt mấy thằng ngổ ngược tụi tau đâu.
– Sao anh biết Sơ không muốn nhìn?
– Má tau tau hiểu. Mấy năm qua nếu không có con Bé Dẹo giữ chút đỉnh khoảng cách, chắc bả cũng quên tụi tau. Mày về nhà đó giờ không thấy tới con Bé Dẹo cũng đâu dám nhắc tới tụi tau trước mặt bà già. Haha bà già đó…tau thua một mình bả trên đời này.
– Haizz…
Nó im lặng, khói thuốc cứ dưới ngọn đèn đường, chuyện người lớn phức tạp quá, dặn vặt trong lòng gã trung niên này lớn hơn nhiều so với cái đầu một thằng thanh niên trẻ tưởng tượng. Ông Gạo nhâm nhi thuốc lá vài phút chợt hất tay chỉ về ngôi nhà gỗ.
– Dưới cửa sổ hàng ba có cái vết lỏm, mày chắc không để ý hả?
Nó ngẩn người ra suy nghĩ một lúc không chắc lắm, nhưng hình như nó nhớ ra gì đó, dưới cửa sổ bằng gỗ nó từng được chị chỉ một lần, chẳng qua không để ý lắm, giờ ông Gạo nói mới nhớ chổ đó có một vết lỏm khá sâu vào cột bằng gỗ, trơn nhẳn bóng.
– Hình như em có thấy?
Ông Gạo nhếch miệng phun khói thuốc.
– Hồi nhỏ mỗi lần chọc bả giận cả đám bị phạt đứng úp mặt vô tường, tau đứng chổ đó. Hà hà cứ ăn cây xong là bị đứng đó, nhiều khi mấy tiếng đồng hồ. Ấm ức đéo biết trút vô đâu, vậy là tau cứ cào vô tường…cào riết thành ra vậy. Đm ăn rồi đi chơi, phá làng phá xóm xong về ăn chửi, ăn cây, bị phạt. Riết rồi nhiều bửa đi chơi về nhìn mặt bả tụi tau tự xếp hàng úp mặt vô tường, khỏi cần bả kêu.
– Haha dành cả tuổi thơ ăn cây hả anh?
– Ờ! Hồi nhỏ ăn cây sợ thấy mịe. Nhưng mà chắc nhờ bà già đánh, chửi, phạt riết lớn lên thành lì cả đám. Thằng nào cũng cứng đầu cứng cổ…nhiều khi trong bụng cũng hay ức bả…chậc bà già nghiêm quá mà. Nói thiệt trên đời này như anh Chiến mày không sợ trời, không sợ đất chứ bà già đó nó ngán nhất. Ta nói hàng xóm đánh chửi nó éo sợ, chửi tay đôi là khác, đánh không lại nó chọi đá người ta, ngay cả tau nhiều khi nó cũng dám đập. Hà hà chứ bà già chỉ cần nói một tiếng Chiến, nó xanh mặt tự đi lại úp mặt vô tường liền.
– Hơ ai mà không ngán Sơ anh? Như bà cô Bé Dẹo làm trùm làm trời với ai thì làm chứ về nhà thấy mặt Sơ là ngoan lắm, không dám nhỏng nhẻo một câu.
– Hà hà…coi vậy Bé Dẹo nó giỏi, bà già giận ông Ba thì giận, giận đám tụi tau thì giận…chứ có mình con nhỏ bả chấp nhận về nhà, cưng nó hơn bà trời. Nhờ Bé Dẹo mà tụi tau có một sợi dây còn dính vô nhà bà già, nếu không chắc bao nhiêu năm xa mặt cách lòng…có khi giờ này chỉ là người dưng.
– Ờ…haizz người ta có siêu năng lực mà. Ông Long cục tính vậy cũng chịu thua, Sơ nghiêm hay khó cở nào…cũng y chan. Không ai cưỡng lại nổi trước mặt cô ấy đâu.
Hai anh em cùng bật cười nhẹ, tuy đứng không gần nhưng cả hai đều sợ lớn tiếng người trong căn nhà bên dưới sẽ nghe thấy.
– À nhắc Bé Dẹo mới nhớ. Em thấy xưng hô vai vế nó hơi ngồ ngộ. Bà cô đó là em gái cưng của mấy anh. Mấy anh thì coi Sơ là má, tính ra cô ấy phải kêu Sơ là má chứ sao kêu Sơ nội suốt.
Ông Gạo dụi điếu thuốc vỗ nhẹ đầu nó cười xòa.
– Nó kêu theo ông Ba đại ca. Chắc nó kể bà già là má của ba nó chớ gì.
– Ờ đúng vậy.
– Lằng nhằng có mình con nhỏ đó chớ ai. Hà hà đúng là ông Ba coi bà già là mẹ, nhưng mà coi trong lòng thôi. Chứ tính về tuổi tác bà già đáng tuổi chị ổng thôi.
– Cái này…
– Ba vợ mày năm mươi mấy, bà già năm nay hơn 70. Hồi trẻ bà già đi khỏi tu viện dẫn theo ba vợ mày. Nuôi nấng ba vợ mày tới lớn nên coi như bà già vừa là chị gái, vừa coi bà già là mẹ. Sau này rước thêm đám tụi tau về…hồi đó còn nhỏ không hiểu chuyện nên toàn kêu bả là má. Từ từ lớn tụi tau mới hỏi ổng sao không kêu má mà kêu chị, ổng nói tụi tau mới hiểu. Ổng còn nói tụi tau coi bà già là mẹ, kêu má thì kêu trong bụng thôi, nên kêu bà già là chị.
– Sao kỳ vậy anh?
Ông Gạo lắc đầu tiếp lời.
– Bà già đâu còn ở trong tu viện nữa. Mà hồi xưa bả trẻ đẹp, ra ngoài đám con trai theo bả nhiều lắm. Nhưng bả vướn ba vợ mày, sau có thêm chị Hoa, Mai rồi đám nhỏ tụi tau trong khi bả còn con gái, trẻ trung mơn mởn, trai xếp hàng dài theo…ba vợ mày la kêu bà già là má lấy gì bả lập gia đình. Hồi nhỏ không biết, lớn hơn chút bà vợ mày nói tụi tau mới hiểu. Chậc…một thân một mình còn con gái mà dính nguyên bầy con nít, ra ngoài hàng xóm này nọ họ cũng nói ra nói vô. Ba vợ mày thì thương bả, thấy bả cực khổ quá…ý ổng muốn cứ kêu bà già là chị để bả có cơ hội thành gia lập thất. Nhưng mà cái duyên cái số…ba vợ mày nói hoài bả đâu chịu nghe, cứ ở vậy nuôi tụi tau, sau tụi tau bỏ đi, tưởng bà già được giải thoát…ai dè bà rước đám nhỏ về…rồi ở vậy tới giờ. Haha mày thấy tau nói bà già cứng đầu đéo sai mà.
– …
– Thân mình thì đéo lo. Đi lo con của thiên hạ. Đúng là bà già cứng đầu…Thiệt ra nhà có ba vợ mày, chị Hoa, chị Mai mới đúng là vai em của bà già. Còn đám từ tau trở xuống mới đáng tuổi con bả. Con nhỏ Bé Dẹo đẻ ra sau này nó là em gái tụi tau do nó con của ổng, theo lẽ cũng kêu bà già là má, có điều nói gì thì nói ba nó trong lòng cũng coi bà già là má ổng, cái ơn nuôi dưỡng mà…nên Bé Dẹo kêu Sơ nội. Hà hà nó rối vai vể tại con quỷ nhỏ đó thôi haha.
– Ờ…anh càng nói em càng nghe thấy rối nùi.
– Hà hà thôi mày cứ kệ đi, thiệt ra ở cái nhà này mày muốn kêu sao thì kêu. Cũng đâu có máu mủ ruột thịt gì đâu. Mày với Bé Dẹo đáng tuổi con cháu tau, mấy đứa nhỏ trong trỏng cũng đáng tuổi con cháu tau, nhưng mà tụi nhỏ cũng là con bà già, tính ra phải kêu tau bằng anh. Hà hà…nhà hơi rối…thành ra tất cả cứ kêu Sơ cho nhanh. Còn Bé Dẹo giống con bé Âu hay chị An mày, thích kêu tụi tau bằng anh thì kêu, kêu bằng chú cứ kêu không ảnh hưởng gì, đâu phải chung dòng máu. Hiểu không?
– Hơi hiểu…mà cũng hơi rối. Em sỉn cmnr.
Ông Gạo bật cười vỗ đầu nó, riêng vu vai vế này quả thiệt khá rối nùi…nhưng thôi dù sao cũng chẳng máu mủ ruột thịt, ai muốn coi ai là gì trong bụng thì tùy, muốn kêu ngoài mặt ra sao thì kêu. Riêng nó…cứ xưng hô theo bà cô Bé Dẹo vậy, còn kêu đúng vai vế hay không để bà cô đó gánh hết. Bé Dẹo cũng y chan bà cô nhỏ Hải Âu, kêu mấy ổng là chủ, riêng nó thì cứ kêu bằng anh, buồn cười hơn nữa kêu ông Gạo, ông XÍ là chú nhưng kêu vợ mấy ổng bằng Chị, rất là cồng kềnh, rối nùi.
– Thôi kệ mịe đi ku. Mày vui mày kêu tau anh, buồn mày kêu thằng cũng được đéo sao. Hà hà ở cái này vai vế xưng hô hơi khác người…do không phải ruột thịt với nhau. Nhưng một khi đã cưới nhau, hay xác định rõ vai vế thì phải xưng hô đối xử nhau cho đúng.
– Em nhức đầu rồi đó. Cho qua khúc này đi anh.
– Hà hà…
Nó gãi đầu thở dài đưa mắt nhìn xuống nhà bên dưới, thấp thoáng nơi gian phòng dưới tầng một có bóng vai nhỏ gầy của Sơ ngồi trước ánh đèn.
– Chắc khó ngủ dậy lục đục làm hoa nữa rồi.
Ông Gạo cũng thở dài nhìn chăm chăm về căn phòng, vì bên ngoài tối hơn trong phòng nên bóng người của Sơ in lên cửa sổ rất rõ. Có lẽ gã đàn ông này suốt nhiều năm qua đã quen với việc lặng lẽ trốn trên con dốc này nhìn về nhà, nhìn Sơ…hơn nữa chắc không chỉ mình ổng, ông Xí Chiến Mật Mít Gạo Chí có lẽ vẫn luôn làm điều này, à thêm ông Long nữa chứ. Nhìn ông Gạo một lúc nó buộc miệng.
– Anh! Rốt cuộc hồi đó vì sao bỏ Sơ đi.
Ông Gạo im lặng rút thuốc lá ra châm lửa, khói thuốc trắng bay lên bầu trời đêm, gã thở dài cười gượng.
– Haizz…chị Hoa, chị Mai lớn lấy chồng không nói. Ba vợ mày đi vừa để kiếm tiền, vừa để giải thoát cho bà già.
– Vậy mấy anh cũng vậy?
– Nhiều chuyện nó phức tạp. Haizz bà già khổ nhiều quá…nói theo nghĩa tốt thì ừ…đi để giải thoát cho bả, một thân một mình làm ba cọc ba đồng…nuôi nguyên đám ăn như hạm tụi tau. Làm sao lo nổi.
– …
– Còn nói theo nghĩa khác…tụi tau làm sai, làm quấy, ngổ nghịch…làm khổ, làm bà già đau.
– …
– Bà già nghiêm quá. Còn tụi tau thì cứng đầu, lầm lỳ…hà hà thằng nào cũng bị bỏ rơi từ nhỏ, mang cái tiếng mồ côi. Hồi đó tiếng mồ côi nó nặng lắm. Đi học bạn bè nó chọc, hàng xóm thì bàn ra nói vô. Bà già thì nghiêm khắc…la mắng, đánh đòn, phạt riết tới lớn tụi tau cứng đầu, ngổ nghịch. Nhiều lúc nóng cái đầu suy nghĩ sai về bà già, nhiều khi nói trong bụng chắc mình mồ côi, thằng bụi đời, gánh nặng làm bả khổ nên bả la, bả đánh. Năm đó tau 17-18 gì đó, đám thằng Xí lớn thì 15-16, nhỏ cũng mười 12-13. Mà mày biết mấy thằng ranh con mới lớn tầm mười mấy tuổi rồi đó, cái tuổi này thì nổi loạn, ngông cuồng, cái tôi lớn, cứng đầu cứng cổ, tự cho mình đúng…Tụi tau cũng y vậy, ăn rồi phá làng phá xóm, đi học thì kéo băng này nhóm nọ, đi chơi thì học đòi người ta làm anh làm chị, đánh lộn, ăn chơi, đập phá tung trời. Bà già càng dạy, càng nói, càng phạt thì tụi tau càng ngổ nghịch. Rồi từ từ trốn học theo đám giang hồ đi kiếm tiền, ăn chơi…riết rồi tiền thì kiếm cũng được, có điều báo nhiều cái…làm sai, làm khổ bà già. Nhiều chuyện nó xảy ra…haizz sau thì kéo nhau bỏ bà già đi.
– …
– Bà già hận đám giang hồ lắm. Nghe ba vợ mày nói bà già mồ côi do giang hồ. Hồi trước tới tụi tau trẻ ranh không lo học đi theo đám giang hồ cỏ bà già ghét cũng phải, sau này con đường kiếm tiền của anh em tau mày biết rồi đó…con đường này bà già càng không chấp nhận.
– …
– Hà hà hồi đó báo bả mấy cú lớn…bả thương thì thương, lo thì lo…nhưng chửi quá, tụi tau cũng tự ái quá…rồi kéo nhau bỏ bả đi. Đi kiếm tiền chờ giàu quay về chứng tỏ cho bả biết mặt, đền bù cho bả, nuôi bả. Haha ở nhà bà già dạy dỗ, đánh chửi thằng nào cũng ức, thấy khổ. Ra đời rồi xã hội nó dần cho te tua, dạy cho tụi tau hiểu ra vấn đề, lúc đó mới biết ở nhà được bà già nuôi nấng, dạy dỗ mới là sung sướng, vài cây roi, đứng úp mặt vô tưởng ở nhà nó đéo là cái gì so với đời nó dạy. Chừng đó mới biết khổ, biết đói…biết hối hận, biết thương bà già.
– Vậy thì về…dù sao Sơ cũng thương mấy anh.
– Biết bả thương. Nhưng mà mặt mũi đâu dám về, đàn ông mà…tuổi mới lớn tự ái nó cao, cứng đầu…đâu dễ chịu thua. Với lại ba vợ mày nói lỡ đi rồi thì không nên về báo bà già nữa, giải thoát cho bả bớt khổ, nuôi ổng, nuôi tụi tau hoài biết chừng nào bả lập gia đình, chồng con, sống cho bả. Nếu là mày nghe vậy mày về không?
– Cái này…
Ông Gạo xoa đầu nó rồi khoác tay trên vai nó tiếp tục nói.
– Ba vợ mày nói thôi lỡ bỏ đi rồi thì đừng về nữa. Để ổng ráng đi làm gởi tiền về lo cho tụi tau làm ăn. Chừng nào giàu, có tiền thì trở về bù đắp cho bà già.
– …
– Rồi một thằng hẹo, thằng đi trại…nợ nần đói khổ. Thêm chuyện chị Vi mày…bà già từ mặt tụi tau. Haizz tau nói sơ sơ vài tội mày nói coi làm sao dám về nhà, mặt mũi đâu về nhìn bà già?
Gã đàn ông nhìn chằm chằm vào nó cười buồn.
– Ba vợ mày chết ở xứ lạ quê người cũng tại lo kiếm tiền lo đám tụi tau. Haha sau này Bé Dẹo nó hay về, coi như tưởng nhờ nó từ từ làm bà già nguôi ngoai…giờ con nhỏ nó đi, có đứa em gái cũng đéo chăm sóc đàn hoàng, để nó đi. Tụi tau thêm một tội…con mịe nó mặt mũi đâu về nhìn bà già hả mậy?
– Việc này làm sao trách mấy anh…
– Sao không trách mậy. Tiền thì ăn ngập miệng, nhà cao cửa rộng…có đứa em giữ đéo được. Tới cái đám cưới cho nó vui cũng không kịp làm…đm nhục với bà già.
– …
Chợt ông Gạo bóp chặt gáy nó cười ha hả.
– Haha mày biết mới đây lần đầu tiên gọi cho tau sau nhiều năm là để dặn tụi tau lo đàn hoàng cho con Bé Dẹo với mày. Còn lần thứ hai gần nhất gọi tau biết nói gì không?
– …
– Bả chửi tụi tau sao để mày bỏ đi một mình như vậy. Haha nói thiệt chớ mày mà có mệnh hệ gì chắc bà già đích thân xuống chém chết mịe tụi tau, đm coi như đám tụi tau chết cũng éo được về nằm trên này. Haha…đm thằng nhỏ, mày coi sống đàn hoàng cho tau…mày mà rụng anh em tau hết đường về nhà nhá mậy.
– Cái này…hơ nói quá anh.
– Quá con mịe mày, tau nói đéo sai đâu. Không tin mày hỏi chị An mày coi phải bả gọi điện chửi tau tung trời không. Đm hên còn có tụi con Thủy nó giữ liên lạc hay báo tình hình mày cho chị An mày biết để báo cáo bà già an tâm. Chứ lỡ xui xui xe cộ nó hốt mày là bà già bả hốt tụi tau cho mày coi. Hà hà…bà già thương con Bé Dẹo hơn tụi tau nhiều, mày thì chơi với nó từ nhỏ, sau này xác định cưới con nhỏ thì bà già càng thương mày đéo thua Bé Deo đâu ku. Tại đám già tụi tau coi như bỏ…bao nhiêu tình thương dồn hết cho mấy đứa nhỏ tụi mày nhá haha. Đm nói quá trời coi sống đàn hoàng cho tau. Đm…sau mấy thằng anh này hẹo còn có cái mà xin phép bà già cho về trên này nằm.
– Định mệnh…em sỉn chớ không phải anh sỉn đâu, nói chuyện hẹo hẹo nghe ớn quá cha nội. Yên tâm, cở này em ăn chơi hăng say lắm…khỏe ru!
– Haha!
Ông Gạo vỗ vai nó bồm bộp cười ha hả, nó cũng cười bất lực gạt tay ổng ra kiếm điện thoại bấm bấm rồi đưa mắt nhìn ổng cười cười.
– Muốn nói chuyện với Sơ không?
– Thôi dẹp!
– Xùy! Vậy em nói…bửa giờ không gọi cho Sơ.
Khi nào mới có chương mới vậy ad ơi😔
Chương nữa đi ad
Truyện này drop rồi à ad ơi
Mong sao có chương trở lại ạ
Sao mãi không ra chap mới vậy bạn
Thêm chap nữa đi add