NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 135

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 135

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Ngày Cập Nhật : 12/03/2025

Ngày hôm qua…đã từng – My Memories (Chương 134)

Ngồi nghỉ nói chuyện thêm vài phút thì chị An đứng dậy tiếp tục phụ chồng xây mộ, nó thả người ngồi như nằm đưa mắt nhìn ngó mọi người làm việc, thưởng thức cà phê và hưởng thụ bé Âu xoa bóp vai. Ông Xí ông Chiến thấy nó làm biếng ngứa mắt quá đi lại mỗi ông quất cho nó một phát lên đầu rồi xách cổ nó đi mua đá tảng về làm mộ. Không có nó đi cũng không ảnh hưởng gì, chẳng qua hai cha nội rủ nó đi theo chơi, sẳn chào hỏi chủ xưởng đá, nghe nói ông này cũng quen biết mấy ổng từ hồi còn lông bông trên này.

Xưởng nằm cách trung tâm thành phố khoảng 20km, chủ yếu cung cấp đá xây dựng, đá công trình, ngoài ra còn cung cấp các loại đá loại đặc biệt có kích thước lớn nhỏ khác nhau phục vụ những nhu cầu đặc biệt. Đường vào xưởng khá vắng vẻ, bụi tung mù trời đúng chất những địa điểm buôn bán vật liệu xây dựng. Bụi thì mịt mù nhưng hai cha nội không thèm đóng cửa kính xe, làm nó vô chưa tới xưởng đã hít cả ký bụi vô bụng.

– Khụ khụ…đậu xanh mắc cái gì không chịu hạ kính xe xuống cha nội? Bụi quá…bộ xe hư kính hả?

– Xe xịn mà ku, sao mà hư được.

– Vậy kéo dùm cái cửa kính xuống đi trời! Coi bụi nó dính đầy xe đây nè!

Ông Xí nhếch miệng cười hà hà bấm hạ luôn hai bên kính băng ghế sau xuống làm nó trợn tròn con mắt.

– Sao phải hạ kính, đâu phải xe tau đâu. Xe anh Củi mày mà, đm bửa nay về cho thằng công tử bột nó rửa xe chết mịe nó chứ ở đó kêu tau hạ kính. Đúng không Chiến?

– Đúng đúng! Thẳng nhóc đó nó chăm xe kỹ thì để nó tha hồ đếm cát, chậc nhiêu đây về tháo mịe chiếc xe ra mà quét cát…

Hai cha nội nhếch miệng nhìn nhau đập tay một phát rồi cười ha hả vô cùng khoái chí làm nó với bé Âu ngồi sau trợn trắng mắt hết biết nói gì. Con mịe nó hai cha già cộng lại cũng trên 70 tuổi đầu chứ ít ỏi gì mà chơi cái trò mất nếch y như con nít, thà cố ý hít bụi để kiếm chuyện chơi sỏ ông Củi, chơi ngu khỏi cần bàn. Hải Âu ngồi bên cạnh le lưỡi tinh nghịch nhìn nó nhún vai bất lực, cơ mà chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô nàng vừa lú ra khỏi miệng thì dính nguyên đám bụi mù trời khiến em vội nhăn mặt phun phì phì ra ngoài, nó vừa bực mình vừa buồn cười vội rút thêm khăn ướt chụp lên mặt em.

– Ngậm cái mỏ lại bà cóc, hít bụi ghiền hay gì mà cười.

– Hihi mấy chú xấu nghen, về em méc chú Củi.

Hai cha già nghe vậy càng cười lớn khinh thường, nó thở dài rút tiếp khăn ướt lau nhẹ bụi bám trên mặt cô bé, giờ ông Củi có đây hai ổng cũng làm y như giờ, đâu có ngán ông Củi mà đòi méc. Tưởng đi ô tô sang xịn nên nó với Hải Âu đâu có đem khẩu trang, ai dè hít bụi thay cơm, trưa nay về khỏi cần ăn uống gì sấc. Lách qua xe tải hạng nặng hít thêm gần ký bụi thì ô tô dừng lại trước một bãi đất trống có vài chiếc xe tải đang xếp hàng chờ lên đá. Xưởng nằm gần chân núi, có lán trại và tường rào vây quanh, tiếng xe cộ máy móc hạng nặng in ỏi làm đầu nó nhức bưng bưng, biết vậy thà nó ở nhà phụ linh tinh cho khỏe, trốn làm đi theo mấy ổng chơi ai dè toàn ăn hành. Hai cha nội xuống xe vừa ho khù khụ vừa phủi bụi trên đầu tóc, nó ôm cặp rượu mua ngoài chợ đỡ Hải Âu xuống xe nhìn ngó theo để mặc cô bé đứng một bên chăm chú phủi bụi giúp mình. Một nhóm đàn ông ăn mặc bụi bặm tiến lại, gã trung niên đi đầu đội một cái nón bảo hộ màu đen, áo thun ba lổ quần rằn ri kiểu lính, tay chân xăm kín dữ tợn, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to như dây xích cầm một chiếc điếu cày cười ha hả.

– Ái chà đích thân anh Chiến lửa, Xí khùng ghé nhà thằng em lấy cái mịe gì ra đón đây. Rồng tới nhà tôm ha ha ha.

Ông Xí ông Chiến tiến lên cười lớn ông bắt tay ông vỗ đầu gã đàn ông, ông Xí bắt tay xong giật cọng dây chuyền vàng ra khỏi đầu gã rồi đưa lên cao, nắng chiếu thiếu điều mù mắt nó, vàng thiệt có khác. Ông Xí tang dây chuyền nặng trịch trên tay nhe răng cười ha hả.

– Nguyên cọng xích chó chói mắt cỡ này tôm con mịe mày chứ tôm. Há há coi bộ cỡ này anh Bình chơi đá ngon dữ mày Chiến.

Ông Chiến nhếch bộ mặt dữ dằn táng vô đầu gã trung niên cái bốp rồi bóp bóp cơ bắp trên người gã gật gù.

– Hà hà khỏe hả mậy? Lâu quá đéo thấy về dưới chơi, ông Gạo ổng nhắc mày hoài nhá.

Gã trung niên tên Bình cười lớn một tay bá vai ông Xí một tay đấm vào ngực ông Chiến.

– Hà hà tau khỏe. Chậc năm nay làm ăn lu bu quá không đi đâu được. Nghe tụi bây lên tau đang tính tối chạy ra phố gặp anh em nhậu banh xác một bửa đây. Anh Gạo khỏe hả?

– Khỏe! Ảnh đang trên này đây.

– Đù! Đợt này đụng thứ dữ hay sao tới anh Gạo cũng lên mậy? Đm hồi qua không nói tau biết sớm chạy ra thưa ảnh cái cho phải phép mậy?

Ông Xí phất phất tay tròn lại cọng dây chuyền nặng trịch vô cổ ông anh.

– Chậc! Thôi đéo sao, từ từ ra gặp ổng, ảnh lên cũng lu bu công chuyện qua nay.

Ông Chiến giật điếu cày trên tay ông Bình xăm soi vui vẻ cười, có điều gương mặt cha nội cười cũng thấy dữ dằn.

– Mày cỡ này chưa bỏ môn này hả ku?

Ông Bình nhe răng cười đưa tay vô túi quần móc ra một hộp hình vuông và cái bật lửa.

– Quốc hồn quốc túy sao mà bỏ nổi, bỏ vợ thì bỏ chớ đéo bỏ môn này haha đây đây sẵn anh em gặp làm cái cho bổ phổi. Hàng Tiên Lãng chính hiệu nhá.

Bốp!

– Mày! Chạy vô lấy bình trà ra, kêu mấy đứa dọn mồi lên cho tau.

Rồi ông Bình kéo vai ông Xí, Chiến ngồi chồm hổm luôn xuống đất. Nó giật giật khóe miệng nhìn ba gã đàn ông chụm đầu lại lui cui rút thuốc lào ra xì xầm vừa cười vừa châm lửa chia nhau hút ngay tại chổ nhìn không khác ba con nghiện đang chơi thuốc.

– Cái này…

Hải Âu nhăn mặt che mũi kéo nó đứng lùi lại vài bước, nó vừa thú vị nhìn vừa cười khổ để mặc Hải Âu kéo nó ra sau. Ông Bình đang hào hứng nói như phun mưa quảng cáo điếu cày và thuốc lào thoáng liếc thấy nó với Hải Âu thì nheo mắt cười cười vung điếu cày chỉ về phía nó.

– À hai đứa nhóc nào đây mậy?

Ông Xí hất mặt.

– Ờ nhỏ con gái lính ruột vợ anh Gạo, còn thằng nhỏ là chồng con nhỏ em út tụi tau. Giờ đang ở nhà anh Gạo luôn đó.

– Là đứa nào mậy?

– À con gái ông ba tau đó. Ổng có đứa con gái duy nhất, mà nó hẹo rồi thành ra giờ thằng đó coi như thằng em út nhà tau. Chậc…con nhỏ đẹp đẹp hồi mấy năm trước ghé chơi phá banh chành cái hồ cá koi nhà mày đó, nhớ chưa?

Ông Bình nheo mắt vừa nhìn nó chằm chằm vừa ráng nhớ lại rồi trợn tròn mắt tự vỗ đầu một cái thiệt mạnh.

Bốp!

– Đm nhớ rồi. Con bé Phương Phương gì đúng không? Đm nó mất rồi hả? Giỡn chơi mậy?

Ông anh trừng lớn mắt định nói thêm gì đó thì ông Xí nhe răng cười phất tay kéo ổng tập trung vô cái điếu cày.

– Thôi dẹp nó đi…đm thằng Chiến nó sập rồi…mọe…tau…tau cũng…

Phịch…phịch…

Nó còn đang tính dâng lên cảm xúc khi nhắc tới bà cô Bé Dẹo thì cụt hứng ngang mở lớn con mắt nhìn ông Xí té cái phịch ra đất miệng càng cười càng méo xệch khiến ông Bình vội vàng đỡ ổng, còn cha nội Chiến thì ngồi im bất động, hai con mắt trợn ngược lên há miệng ngáp ngáp như con cá đớp không khí. Ông Bình ngơ ngác nhìn hai ông anh của nó lần lượt bật ngửa ra đất, mắt ổng cũng hơi lim dim vài giây rồi thả tay mặc kệ ông Xí ông Chiến té, chính ổng thì hít vô thì ít thở ra thì nhiều đưa điếu cày cho một ông anh đứng gần đó phất phất tay.

– Haha đm hai thằng mày tưởng thế nào, yếu gió quá…chậc…đỡ…đỡ anh mấy đứa!

Phịch!

Nó và Hải Âu nhìn nhau lắp bắp một chút rồi chỉ biết cười trừ nhìn mấy gã đàn ông phê pha trên măt đất, xung quanh mấy ông anh khác bu lại vừa cười vừa đỡ mấy ông anh tệ nạn. Phải mất hơn mười phút sau khi được mấy ông anh trẻ khác đút cho mỗi ông một ly nước trà đặc sánh mới liu xiu đỡ nhau đứng dậy, ông Bình còn đỡ chứ hai ông anh nhà nó thiếu điều chầu ông bà ông vãi. Nhờ thảm cảnh tệ nạn của mấy ổng mà nó nhất quyết nắm tay Hải Âu đi cách xa mấy ổng vài mét, nhất quyết không dám đụng tới cây điếu cày bất chấp ông anh Bình hết lời mời mọc, dụ dỗ. Ba ông xiu xiu vẹo vẹo ôm vai bá cổ nhau đi vô xưởng, vừa đi vừa nói chuyện văng nước miếng tung trời về cái món quốc hồn quốc túy của ông Bình. Mồi màng được dọn ra phòng tiếp khách của ông Bình, chưa nhập tiệc mà cả ba ông đứng đầu đã liu xiu đờ đẫn con mắt, tầm này mà làm thêm mấy ly rượu thì xác định không biết chừng nào mới về được nhà. Tuy nhiên say sưa thì say sưa cũng không thể quên việc chính, ông Bình dẫn anh em nó đi qua một nhà xưởng bên cạnh phòng khách. Đập vô mắt nó là một khối đá màu trắng xám rất lớn nằm trên bệ kim loại, xung quanh cho ba ông thợ đang dùng máy móc kẻ đục người mài. Ông Bình đi lại vỗ vỗ lên khối đá.

– Hàng mày dặn đây, chờ tụi nó mài thêm chút là xong. Tính làm gì đây Xí? Đm qua mày gọi giật ngược làm tau bắt mấy thằng lính thức nguyên đêm cắt tới giờ mới kịp đó.

Ông Xí ông Chiến cũng đi lại đưa tay lên sờ khối đá gật gù, ông Xí cười nhẹ nhún nhún vai.

– Về sửa mộ cho bà Vi chứ đâu. Mày nhớ bả không?

Ông Bình nheo mắt lại suy nghĩ.

– Vi nào ta?

– Vi bồ anh Gạo, hồi xưa đi chung với Khanh chằn tụi mày hay chọc đó, đợt bà Khanh xách cây rượt đập tụi mày bà Vi bả can hoài đó, không nhớ hả?

Bốp!

Ông anh Bình vô cái bốp lên đầu một ông thợ rồi trợn trừng con mắt.

– Đù mẹ nhớ rồi. Bà Tường Vi hoa khôi trường…chậc nghe đâu hồi bả mất bị anh Long đem đi mất, tụi mày kiếm ra bả rồi hả?

– Ờ kiếm được rồi.

– Giờ bả năm đâu mậy?

– Ổng đưa bả về chôn đất nhà bà Khanh trên này đây.

Ông Bình thở dài vuốt vuốt khối đá được cắt đẽo thành hình chữ nhật đưa mắt nhìn xa xăm.

– Haizz mới đây mấy chục năm trời chớ ít gì. Hèn gì tụi mày với anh Gạo lên đây. Hồi xưa tụi mày nhờ tau cũng đi kiếm quá trời không thấy, không ngờ ổng đưa bả về trên này thiệt hả? Nhưng sao tụi mày kiếm ra bả hay vậy, chớ trên này lâu nay thi thoảng tau cũng hỏi thăm thằng Minh mà đâu có tin tức gì.

– Nhà tau cũng không ngờ ổng đưa bả về trên này thiệt, nhờ công thằng nhóc này với con Bé Dẹo nhà tau đây nè, hai đứa nó âm thầm đi kiếm lâu rồi, giờ anh em tau mới biết đây, đm thằng cha Long đưa chị tau về chôn đất nhà bên ngoại bà Khanh thành ra nguyên đám đâu thằng nào biết.

Ông anh Bình lắc đầu phủi bụi trên tay.

– Anh Long chơi cú này không chấp nhận nổi, làm anh em khó xử quá. Vậy ra biết chổ bà Vi thì chắc kiếm được ổng chứ hả?

– Ờ! Thằng chả đổi tên rồi cưới bà Khanh sống trên này, chôn chị tau trên đất nhà bà Khanh luôn, giờ anh em tau về mà mộ chị tau bị phá banh chành thành ra tính sửa lại kiên cố đàn hoàng đây nè.

Ông Bình nheo mắt.

– Thằng nào chơi chó phá mộ bả mậy? Hôm qua tau nghe mấy đứa nói nhà mày làm một trận rùm beng với đám nào tau chưa có hỏi rõ, tụi này phá hả?

– À thằng Biền 9 ngón, mày biết nó không?

– Biền 9 ngón. À đù mẹ đám ngoài kia mới vô đây kiếm ăn mấy năm nay, hình như tụi nó lính thằng Quân xxx. Nghe đâu tụi nó có qua lại với ông Hà đô la (Đô la không phải tiền USD mà là cây đô la thường dùng để trang trí hoa).

Ông anh Bình vừa nói vừa ra dấu cho anh em nó đi trở lại phòng khách, mặt kha nghiêm túc.

– Hôm qua nghe nhà mày làm rần rần ngoài ngoải tau chưa hỏi rõ. Chậc…đụng tới thằng Quân tau bảo đảm tay Hà chắc sẽ ra mặt kiếm anh Gạo nay mai thôi. Trên này thằng Quân có ba vợ nó với ông Hà gánh nên mấy năm nay lên cũng nhanh à. Chuyện này mày về nhắc anh Gạo tính kỹ chút.

Ông Xí nhếch miệng cười cợt ra vẻ không quan trọng.

– Ôi dào ông Hà tụi tau biết, ra mặt thì nhà tau tiếp tới bến. Hà hà mà ba cái vụ này để anh Gạo với chú Năm lo.

– Còn tụi tau thì thằng nào tới thì đụng, đụng là đập. Hà hà!

Ông Bình ngó qua ông Chiến lắc đầu cười.

– Mày thiệt cái tính xưa giờ không bỏ. Thời buổi bây giờ không như thời tụi mình hồi xưa đâu mà hở ra là đập.

Ông Xí cười lớn.

– Há há tụi nó đập mộ chị Vi tau thì ông trời xuống cũng phải đập. Giờ tự nhiên có thằng nó phá mộ bà Hằng nhà mày coi…chú Bình mày chắc trộn tụi nó vô đống đá đem đi rải đường chứ giỡn chơi à.

Ông Bình sững người lại rồi nhe răng cười dữ tợn.

– Đù mẹ nói cũng đúng. Haha đụng chị tau…tau xay nó thành cát chứ ở đó mà đá. Thôi anh em lâu mới có dịp gặp, vô làm mấy ly anh em tâm sự. Đm…không biết thì thôi, giờ biết thì tau nói thẳng nhà mày cần phụ gì cứ nói, tau hết mình! Còn khối đá này không cần tiền bạc gì hết, coi như tấm lòng tau gởi chị Vi, chút mày cứ cẩu lên xe chở về ngoải, có gì tau gặp anh Gạo nói sau.

Ông Xí phất phất tay.

– Cái nào ra cái đó, tấm lòng tau nhận nhưng làm ăn ra làm ăn.

– Dẹp mày đi! Nhằm nhò gì ba cục đá này, đá tau gởi làm mộ cho bà Vi, hai thằng mày từ chối tau đéo cho chở về.

Ông Chiến nghe vậy liền nắm cổ áo ông Bình trợn trừng mắt.

– Ái chà thằng ranh này! Nay dám hù tau hả ku? Tau cứ chở về mày làm gì tau?

Ông Bình nhếch miệng trừng mắt trở lại với ông Chiến cười khẩy.

– Anh sợ chú mày quá, làm có một bi thuốc lào mà cắm mặt xuống đất thì đéo có tuổi chơi anh mày nhá.

– Đm thằng này láo…

Ông Xí bật cười gạt tay ông Chiến ra vỗ đầu hai cha già cái bốp.

– Haha anh Gạo ổng biết mày đéo lấy tiền thành ra gởi cặp rượu đổi đá đây. Bé Âu!

– Vâng!

Bé Âu le lưỡi tinh nghịch với nó rồi ôm cặp rượu chuẩn bị sẵn đi lại đưa cho ông Xí, sau đó ông Xí cười ha hả quăng cặp rượu vô người ông Bình, ông anh nhanh tay chụp gọn hơ đẩy ông Chiến ra chổ khác đưa cặp rượu lên cao nhìn ngó vui vẻ.

– Ái chà chà…hàng xịn. Rượu anh Gạo cho thì thằng này đéo dám từ chối. Khà khà để đây tau cất từ từ ngâm cứu, còn hai thằng ranh tụi mày bửa này phải uống rượu của tau, đéo có cửa uống rượu anh Gạo cho tau nhá.

Ông Chiến trợn mắt cười lớn.

– Haha ba đồ quỷ này ở nhà tau uống chán thấy mịe rồi. Có cái chó gì đem ra đây Bình đá, tau chơi chết mịe mày bửa nay.

Bốp!

Ông Xí vỗ đầu ông Chiến cái bốp cười xòa.

– Chơi con khỉ!

Rồi ổng quay qua vỗ vai ông Bình.

– Thôi giờ làm mấy ly nhẹ nhàng thôi mày, có gì xong công chuyện ra phố anh em nhậu tới bến sau. Chờ xong đá tụi tau tranh thủ về ngoải làm cho xong mộ bà Vi cái rồi tính tiếp, anh Gạo đang chờ ngoài ngoải.

Ông Bình có vẻ hơi cụt hứng nhưng ngẩm nghĩ một chút cũng gật đầu cười.

– Ờ mày nói vậy cũng được. Thôi anh em ngồi nhâm nhi chút chờ mấy đứa nó mài cho xong rồi chở về ngoải lo sửa mộ bà Vi cho xong đi. Chiều nay tau gặp khách xong tối có gì tau ra ngoải gặp anh Gạo luôn cũng được.

– Hà hà yên chí, an hem tau còn ở đây mấy ngày, ra ngoải nhậu ngon hơn mày, tụi thằng Mít Củi lên đủ mặt ngoài ngoải hết.

Ông Xí ngồi xuống cầm chai rượu để sẵn trên bàn vừa xem xét vừa tiếp tục nói tiếp.

– Nay anh em tau vô lấy đá là phụ, còn quan trọng hai việc khác, một là lâu quá không gặp nên vô chào hỏi mày một tiếng…

Ông Chiến cũng khoác vai ông Bình ngồi xuống, ông Xí ngừng vài nhịp rồi nghiêm mặt nhìn sang ông anh Bình.

– Hai là nói kỹ cho mày nắm rõ chuyện…anh Gạo nhắn coi như nhà tau nhờ mày với ông Linh nhà mày một chuyện…đừng có dính vô vụ này. Mày mới nhắc ông Hà nên tau nói thẳng anh Gạo biết chắc chắn ổng sẽ ra mặt, anh Gạo cũng biết ông Linh nhà mày cũng có qua lại chút đỉnh với ông Hà. Thành ra tau với thằng Chiến mới vô đây nói gặp mày trước nói chuyện đàn hoàng, chứ để anh em quen biết xưa giờ rủi nhà mày với ông Linh không biết mà dính vô thì mất hay.

Ông anh Bình trầm ngâm một chút rồi mỉm cười dựa thẳng người ra ghế rút thuốc lá ra chìa qua ông Xí.

– Tau thì biết nhà mày lên ĐL hồi tối qua thôi. Hồi sáng ông Linh nhà tau mới gọi hỏi vụ rần rần ngoài ngoải mà tau chưa có nắm rõ tình hình. Nghe ông Linh nói ông Hà có gọi cho ổng dò hỏi coi đám nào lên chơi em út ổng, tau cũng chưa có biết gì, cũng không chắc vụ hôm qua nhà mày nên toàn ậm ờ cho qua chuyện. Giờ coi như biết chút đỉnh rồi, nên tau nói luôn chắc chắn sẽ nói ông Linh đứng ngoài. Riêng anh em mình biết nhau từ xưa tới giờ mày cứ an tâm, ai chứ nhà mày nói chung, anh Gạo nói riêng thì chắc chắn nếu không đứng ngoài thì nhà tau cũng đứng bên nhà anh Gạo.

– …

– Hà hà anh Gạo công nhận kỹ tính. Nói thiệt không nói tới nhà tau không liên quan không biết đầu cua tai nheo gì hết thì ông Linh nhà tau mấy năm nay cũng không dính nhiều với ông Hà, thi thoảng mấy ổng qua lại chút đỉnh coi như xả giao thôi. Còn ba cái công trình rồi công chuyện làm ăn này nọ đám bên ổng cũng đâu có kêu đồ đạc bên nhà tau, nên tụi mày với anh Gạo không cần lo về nhà tau.

Ông Xí mỉm cười gật đầu, vẻ mặt khá hài lòng cứ như chuyện là đương nhiên.

– Nói chung làm gì làm nhà mày làm ăn trên này, tụi tau lên làm rùm beng mà không nói một tiếng với mày, với ông Linh thì không phải phép. Bên này bên nọ không dính nhiều thì cũng dính chút đỉnh nên tụi tau vô nói mày một tiếng cho nhà mày với ông Linh nắm tình hình, chứ để mấy đứa nhỏ bên dưới không biết nhảy ra đụng chạm rồi anh em mới nói chuyện với nhau thì trễ con mịe nó rồi.

– Haha yên chí, anh em không mà, đéo nghĩ gì đâu. Chậc nhưng kèo hôm qua nhà mày chơi hơi lớn đó, thời buổi giờ không còn như thời mình hồi trước. Thôi vừa lai rai vừa nói tau nghe kỹ vụ này coi Xí, qua nay nghe anh em lên làm một trận tung trời nói thiệt tau cũng ngứa cái tay. Chậc lâu quá không còn bao nhiêu dịp điên cuồng bất chấp như hồi tụi mình trẻ ranh. À quên…thằng Mon ngồi làm mấy ly mậy? Nhậu được không em trai?

Nó cười cười ngồi xuống, chưa kịp lên tiếng ông Xí bật cười vỗ vai ông anh Bình.

– Thôi kệ thằng em nó, từ hồi con em gái tau đi thằng đó nó bệnh lên bệnh xuống không có nhậu được. Mà bình thường thằng này nó công tử bột y chan thằng Củi nhà tau, yếu nhớt chết mịe.

– À vậy hả? Thôi ráng thằng em…từ từ chuyện nó cũng qua. Uống không được thì thôi, anh không ép, ngồi ăn mồi thoải mái mày.

Ông Chiến cười hề hề chen vào.

– Thằng này nó uống không được chớ lúc nào cũng có một đứa bảo kê kè kè sát rạt. Đó thấy không? Cỡ mày nhậu con nhỏ nó bỏ túi. Khà khà…Âu rót rượu thể hiện cho anh Mon mày nở mày nở mặt coi!

– Ái chà! Nghe là thấy nể rồi, thằng em nhỏ mà có võ hả. Hà hà nói mới nhớ, trong đây khô khan, anh em mày vô bất ngờ quá…nhậu hơi thiếu mái anh em mày thông cảm.

– Ôi dào làm nhẹ trước, chừng nào rảnh ra ngoải tau cho mày chơi tới bến. Âu! Rót rượu mày!

– Hì vâng ạ!

Bé Âu le lưỡi cười tươi đứng dậy đi qua cầm chai rượu trên tay ông Xí thành thục khui rượu, đừng có tưởng cô bé còn nhỏ tuổi chân yếu tay mềm, ở nhà tập tanh những việc tiếp khách kiểu này quen rồi, có khi khui rượu nhanh gọn hơn nó nữa kìa.

Nói thì nói vậy cô bé Âu chỉ phải đứng rót một hai vòng rượu, cụng ly với ông anh Bình vài phát rồi trở lại ngồi bên cạnh nó ăn uống, để chai rượu lại cho ba ông già tự xử. Đương nhiên ông Xí nói sơ nguyên nhân nhà nó đánh nhau rùm beng hôm qua cho ông anh Bình biết, tiếp theo câu chuyện chuyển qua nói về những chuyện cũ của một thời trẻ trâu ngang dọc của mấy ổng. Nó ngồi một bên vừa nghe vừa quan sát thợ đang cắt đẻo đá bên ngoài. Dù phòng khách được xây dựng khá kiên cố cách âm nhưng tiếng mài đá, tiếng máy cắt ầm ĩ bên ngoài vẫn làm mấy ông anh nó phải nói chuyện lớn tiếng hơn. Càng nhìn nó càng thầm nể công việc của những người thợ làm đá, nguyên tảng đá to đùng nhưng qua bàn tay và máy móc hỗ trợ mà ngôi “nhà” mới của chị Vi nhìn chỉnh chu, vuông vức và bóng loáng. Cho nên nhìn khối đá này nó nghĩ tiền đá thì ít, chứ công sức người mới nhiều tiền. Còn việc ông Bình nhận tiền hay không với quan hệ mấy ổng đã không còn quan trọng. Càng nghe mấy ổng nói chuyện cũ nó càng hiểu vì sao mối quan hệ của mấy ổng với ông anh Bình này khá thân, vì hồi xưa cũng từng có vài người trong nhà một thời phải đi làm công nhân khai thác đá kiếm tiền nên quen biết nhau không phải chuyện lạ.

Chào ông anh Bình lên xe trở về với khối đá to đùng được cẩu lên xe tải hạng nặng của một tài xế nhóm ông Mẩn đi theo sau, nó thở dài ngao ngán vì hai cha nội già đầu nhất định không chịu đóng kính xe. Quẹt đại vết bụi dày đặc trên ghế da mà thương cho ông Củi gần chết, tầm này về đem xe đi vệ sinh chắc ổng đm dữ lắm. Ra khỏi đường đất đầy bụi nó mới dám hé miệng lên tiếng.

– Ủa sao không để anh Bình giao khối đá ra ngoải mà chạy vô tận nơi tự chở chi cho mất công vậy anh? Trước sau gì ổng cũng tính ra kiếm gặp anh Gạo mà?

Ông Xí phun phì phì bụi trong miệng ra ngoài nhún vai.

– Thằng đó coi như bạn bè chiến hữu cũ với nhà mình hồi xưa. Nó nể anh Long mày không thua nể anh Gạo nên gặp thì gặp, không cho nó biết chổ chị Vi mày nằm, mất công nó ra kiếm anh Long mày.

– Rồi ảnh đòi ra đốt nhang cho chị Vi thì sao?

– Không cần thiết, nó cũng không thân thiết chị Vi mày nhiều. Mình nói khéo tự nó hiểu. Chủ yếu tau vô nói nó với thằng anh nó một tiếng. Làm gì làm sông có hà bá, đất có thổ địa. Nảy mày nghe tụi tau nói chuyện hiểu rồi đó, nhà nó không biết, không dính gì vụ này nhưng dù sao trên này nhà nó làm ăn xưa nay, cũng có máu mặt. Nhà mình lên làm rùm beng cũng phải nói nó rõ ràng một tiếng, chứ để mấy đứa bên dưới nhiều khi nó quen biết nhau rồi nhờ qua nhờ lại đụng chạm mất lòng. Nhà nó không biết không dính kệ tụi nó, coi như gặp nói một tiếng xả giao. Hà hà chủ yếu là xả giao, càng quan hệ quen biết nhiều sau đụng chuyện cũng đỡ nhức đầu.

– Ờ ờ. Mà em thấy anh Củi mới nhức đầu đây nè. Đậu xanh coi coi cả mét bụi cở này coi được không, chơi ác quá mấy cha nội ơi.

– Đúng rùi…mấy chú chơi mất nếch. Chút em méc chị Hạnh nè!

– Ha ha ha!

Hai cha nội cười hô hố không thèm để ý, nó chỉ biết nhìn Hải Âu thở dài bất lực, biết hai cha nội chơi trò trẻ con kiểu này hồi nảy nó lấy xe ông Gạo đi cho chắc ăn, đố hai ổng dám giở trò con bò, ông Gạo không chửi thì tối bà cô Bé Dẹo cũng về bóp cổ hai ổng.

Chiều muộn, nắng tắt dần sau dãy thông già heo hút. Máy móc đã ngừng hoạt động, anh em thầy thợ đã tản đi, người ra phố chơi kẻ tắm rửa, vài người tụ tập trong lán trại nấu nướng ăn uống nhậu nhẹt. Nó vừa tắm rửa xong ngồi nhâm nhi trà nóng với mấy cô gái trước cửa nhà ông Long hứng thú nhìn cảnh ông Chiến, ông Xí bị chị An, chị Hạnh xách lổ tai chửi cả buổi vì cái tội chơi ngu hồi trưa. Ông Xí thì bị chị Hạnh chửi thiếu điều cắm mặt xuống đất, còn ông Chiến độc thân thành ra chỉ có chị An với MiA mới đủ khả năng đứng ra áp chế. Ông Củi tuy không chửi thề nhiều nhưng nhìn cái kiểu cười của ổng coi bộ cũng hả hê lắm. Ban đầu ông tính đem xe ra tiệm vệ sinh nhưng chị An và chị Hạnh nhất quyết bắt hai cha nội kia “liếm” sạch bụi đất cho vừa cái tội rồi đem xe đi tiệm rửa sau. Không nhờ ông Gạo tắm rửa xong đi qua kêu hai ổng đi chung ra phố nhậu với ông anh La thì chắc chắn nó được coi hai ổng liếm bụi xe tới tối. Đang cười cợt hai ông già ăn hành thì cô bé Âu kéo tay Rose chạy lại ôm tay nó chu chu cái miệng.

– Anh anh xíu anh đi chơi với bé hông?

Nó cười cười xoa đầu em rồi nhìn qua Rose.

– Cô Rose với mấy chị em tính đi đâu hả?

Rose mỉm cười học theo nó vuốt vuốt tóc Hải Âu.

– Chị An rủ tụi em ra phố chơi sẵn mua đồ đạc hà. Anh đi với tụi em ha sao?

– Anh chưa biết nữa.

Hai cô gái lại hỏi nó mới để ý tự nhiên nguyên đại gia đình tụ tập ở đây mà nó bơ vơ vô định. Bình thường không có mấy ổng coi như ở đây nó lớn nhất, đi đâu làm gì toàn nó quyết định. Giờ đầy đủ máu mặt trong nhà nó tự nhiên kiểu không nghĩ ra mình nên làm gì, đi đâu. Có lẽ do tâm lý có người lớn nó trở nên ỷ lại. Rose giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi kéo tay bé Âu vuốt ve em.

– Hay anh đi chơi với tụi em đi. Chứ mấy ảnh đi nhậu mà anh đâu nhậu được đâu?

– Đúng đó ạ. Hihi anh anh…anh đi chơi với bé nghen.

Nó cười cười xoa tóc Hải Âu nhún vai.

– Để coi. Sợ mấy ổng bắt đi theo. Tại đi nhậu vì công chuyện nhà anh Long đây nè.

Tất nhiên đi với mấy chị em nó đâu có ngại, toàn người đẹp chân dài rực rỡ thì vẫn hơn đi nhậu với mấy ông già đực rựa, nhưng nghĩ lại theo mấy ổng cũng hay ho, nhất là ngồi nghe mấy ổng nói về mấy chuyện cũ thời trẻ ngang dọc rất hấp dẫn.

– Hì anh anh…đi với bé. Đi nhậu với mấy chú chán muốn chết rùi về anh mệt đó.

Cốc!

– Uidaaa!

Đang giở ra vẻ mặt nhỏng nhẻo dễ thương thì cô bé bị ông Xí đi ngang cốc lên đầu một cái.

– Chị em mày đi chơi đi rủ rê giề. Để thằng Mon nó đi với tau, công chuyện nó bày đầu ra chớ ai.

– Hic…chú Xí nha uýnh em hoài…méc chị Hạnh cho coi.

– Mày méc đi con bánh bèo, tau chưa xử cái tội nhiều chuyện nhá con quỷ nhỏ.

– Pleee ai kêu chú chơi mất nếch. Hư xe chú Củi đẹp trai hết trơn.

Nghe cô nàng nói tự nhiên một chút đồng cảm với ông Củi trong bụng nó bay biến sạch bách. Ở nhà này mấy chị em phụ nữ hay bênh ông Củi cùng vì cái vẻ ngoài của ổng đẹp trai hơn ông Xí, ông Chiến. Xét ngoại hình chỉnh chu đàn hoàng đương nhiên có thể loại cha nội Chiến ra, còn ông Củi với ông Xí gần nhu tương đương, có điều mấy chị em thích bênh ông Củi hơn tại cái vẻ mặt hay cười nham nhở của cha nội Xí rất gợi đòn. Ngay cả chị Hạnh cũng hùng hồn tuyên bố chồng bả khó ưa hơn ông Củi. Đang che chắn bé Âu khỏi bị ông Xí cốc đầu thì nghe tiếng lao xao phía xa, nó đưa mắt nhìn ra đường thì thấy chị An, chị Hạnh đang hai người hai bên ôm tay ai đó đi về phía cổng nhà. Nheo mắt nhìn kỹ lại thì nó hơi ngoài ý muốn khi nhận ra người phụ nữ đi giữa được hai cô nàng coi như vai lớn nhất nhà trở nên hào hứng, ngoan ngoản tiếp đón. Sau lưng ba người phụ nữ là ông Gạo, ông Củi, Chiến, Chí, Mật, Mít đi theo, mặt mấy ổng hơi thiếu tự nhiên. Cũng phải thôi, người đi đầu tiên chính là cô Hoa, cũng phải…chính mặt nó cũng thiếu tự nhiên theo.

– Cái này…

Bốp!

Nó còn ngơ ngác chưa biết phản ứng ra sao thì cô Hoa đã tiến lại vỗ lên đầu nó cái bốp, nói chung về nhà này ai cũng khoái vỗ đầu nó hết, riết không khùng mời lạ.

– Hết sức nói nổi nghen Mon. Chuyện lớn bằng trời cở này dám giấu tui, tối qua bày đặt nói dóc nha Mon!

– À dạ…cái này…cái này…con…con không cố ý.

– Hừ! Sơ mày biết lên trên này biết lâu nay ở ngoài không ghé nhà coi mày ăn nói sao với Sơ nghen thằng nhỏ.

– Hic dạ…dạ…thiệt ra con thấy cũng không…không tiện….

– Haha thôi chị Hoa đừng có nhăn nữa, tại thằng Mon nó…

Ông Xí thấy cô Hoa tính há miệng vừa cười vừa giải thích thì cô Hoa liếc qua nhìn, ngay lập tức cha nội im miệng rụt cổ lại đứng qua một bên. Nó lén ngó ổng khinh bỉ ra mặt, tưởng ghê gớm ra sao ai dè ngay cả cô Hoa hiền hoa dễ tính nhất nhà cũng ngán ra mặt, giải thích cũng không dám giải thích cho trọn lời, mới liếc nhẹ một cái đã im miệng, không có nghĩa khí. Cô Hoa không thèm nói tới ông Xí mà quay qua ông Gạo đứng sau lưng.

– Uy!

Ông Gạo tiến lên hơi cúi đầu, cái tên Gạo được Bé Dẹo kêu sau này riết cả nhà kêu theo nhưng riêng “nhà” ở ĐL như cô Hoa chỉ biết tới tên thật của ổng.

– Dạ chị!

– Con Vi nằm đâu?

Ông Gạo gần như khoanh tay phía trước vội đạp ông Xí tránh qua một bên vừa cúi nhẹ đầu cười vừa nâng tay cao lên một chút chỉ về hướng vườn sau nhà ông Long.

– Dà nằm sau nhà đó chị.

– Dẫn đường!

– Dà!

Mặt ông Gạo hơi khó coi tiến lên trước dẫn đường, nó hơi bất ngờ vì thái độ của ông Gạo và mấy ổng đối với cô Hoa, càng bất ngờ với cái uy của cô Hoa hơn. Trước giờ nó đã quen với tính tình đon đả, hiền hòa dễ gần của cô Hoa, nhưng không ngờ có ngày được thấy bộ mặt khác của cô, tưởng chừng ngay lúc này cô Hoa là phiên bản sao của Sơ thì phải. Nó đi lùi ra sau lén kéo đại ông Chiến lại hỏi nhỏ.

– Ủa anh anh! Sao tự nhiên cô Hoa biết mà hiện hồn đây vậy anh?

Ông Chiến mang bộ mặt hơi u ám trừng mắt nhìn bóng lưng cô nàng đang nắm tay đi bên cạnh cô Hoa.

– Chị An mày nói chớ ai.

Nó trợn mắt thở dài nhìn bà cô đi đằng trước nghiến răng ken kén.

– Bà cô này thiệt là…hèn gì mặt anh Gạo hơi khó coi.

– Thôi vô nghe bả càm ràm, ai chứ bả đéo thua bà già đâu.

Ông Chiến thở dài gạt nó qua đi vô nhà, nó cười như mếu lon ton theo sau. Cô Hoa tiếp tục lạnh lùng đều đều giọng hỏi chuyện ông Gạo.

– Vợ chồng thằng Long con Khanh nó về ở đây luôn hay sao?

– Dà thưa phải chị.

– Thiệt tình mấy đứa nhỏ tụi mày. Già từng tuổi này đứa nào đứa nấy cứng đầu cứng cổ. Để con nhỏ nó nằm đây biết bao nhiêu năm giờ kiếm được không đứa nào cho tui hay.

– Dạ tụi em sợ má biết.

– Chớ mấy đứa tưởng tui dại cho má biết hả? Giờ má đau bệnh hoài…mấy chục năm má nguôi nguôi rồi, giờ cho má biết chọc cho má lên máu chết sớm mới vừa bụng mấy đứa. Tui cũng theo má đi sớm cho anh em mấy đứa khỏe cái bụng ha.

– Dà…em…

Ông Gạo cúi đầu lắp bắp như con nít làm sai, tự nhiên nó bật cười trong bụng, đúng là phụ nữ lớn tuổi hơi khó ở, nhất là phụ nữ luống tuổi như cô Hoa, giờ ông Gạo nói thiệt cũng không được, giấu cũng sai…rất là rắc rối. Cô Hoa thở dài.

– Giờ má biết sợ má buồn rồi đổ bệnh, mà giấu má luôn thì lo má còn để trong lòng, chết không yên bụng. Mấy chục năm qua má không nhắc chớ tui biết má đâu có quên, sợ má còn để hoài trong bụng, thiệt tình không biết làm sao giờ. Rồi mấy đứa cũng tính giấu tui luôn…hết nói nổi.

Ông Xí đứng sau ông Gạo lầm bầm trong miệng, tuy nhỏ nhưng nó loáng thoáng nghe thấy.

– Thì biết chị khó ở vầy tụi tui mới giấu…

Cô Hoa đứng gần hơn đương nhiên nghe nên quay ra sau liếc ông Xí, cha nội nhe răng cười im miệng ngay lập tức, chị Hạnh lén trừng mắt đưa tay nhéo ông chồng mình. Cả đoàn người dừng lại trước ngôi mộ còn xây dang dở, tuy nhiên nhờ nguyên tảng đá nguyên khối nên không còn tiêu điều xơ xác khó coi như trước hôm nay nữa, nếu không lại bị cô Hoa càm ràm khó yên bụng. Nó thở dài nhìn ngôi mộ trước mắt mà lòng chùn xuống, tuy cô Hoa có hơi mâu thuẫn nhưng có lẽ mọi người đều hiểu cho cô, tất cả mâu thuẫn trong lời nói của cô cũng xuất phát từ vai trò một người chị trong nhà, xuất phát từ sự lo lắng. Em út con cháu gây ra tội lỗi, gây ra hậu quả không thể quay đầu, bản thân cô cũng đau khổ trong bụng chứ chẳng dễ chịu gì.

– Tội nghiệp con nhỏ. Tự nhiên dính vô mấy đứa nhà này giờ nằm đây gần hai chục năm trời. Ăn nói làm sao với hương hồn ba má con nhỏ. Ăn nói sao với dì con nhỏ. Thiệt tình năm đó dì nó mất tui đâu dám cho má hay, có chị Mai mấy đứa về thay mặt nhà đốt cây nhang xin lỗi hà. Mày thấy tội lớn cở nào chưa Uy?

Ông Gạo cười khổ cúi đầu thấp hơn, tay ổng siếc chặt lại thiếu điều bật máu.

– Dạ! Em biết tội thưa chị.

Cô Hoa thở dài cắn răng kìm nén xúc động.

– Thưa tội với tui làm chi, mấy đứa coi đi về mà tạ lỗi với ba má, dì út con Vi đó.

– Dà! Chờ sửa mộ cho em Vi xong em dẫn mấy đứa về tạ lỗi với dì út Vi ạ.

– Haizz cầu hương hồn người nhà con Vi trên trời tha thứ cho mấy đứa, chớ con cháu người ta chết vì lỗi nhà mình…thiệt tình. Thêm thằng Long nữa, biết đời kiếp nào cho hết tội bây giờ hả Uy ơi.

Cả đám người lớn trở nên trầm mặc, nặng nề, không ai nói thành lời. Ông Gạo cũng như mấy ông khác đều cúi đầu siếc chặt tay, cắn răng im lặng. Nó cũng rất khó chịu, nghẹn cứng trong bụng…dù biết mình đã làm hết mọi thứ có thể, nhưng càng nghe những lời nói vừa mâu thuẫn vừa hơi “cay đắng” của cô Hoa mà lòng nghẹn ứ, nặng trĩu tới bất lực. Dù chuyện đã xảy ra ngót nghét hai chục năm trời, không còn cách xoay chuyển, tự nhiên cảm giác dù làm bất cứ điều gì cũng không bao giờ có thể bù đắp thay mấy ổng, bởi người thân duy nhất trên đời của chị Vi đã không còn. Chợt nó dần hiểu ra phần nào lý do Sơ khó chấp nhận mấy ổng trở về nhà. Càng nghĩ tự nhiên nó càng muốn bay ra HN đập bỏ mịe ông Long, tội ai khoan tính chứ tội cha nội đó…không nhỏ đâu.

– Thằng Xí!

– Dạ!

– Cái miệng nhanh quá mà. Lấy nhang cho tui!

– Xùy! Rồi thì lấy.

Ông Xí khịt mũi chen khỏi đám đông người đi vô nhà lấy nhang, nó thở dài nhân lúc chị Hạnh đi theo trấn áp ông Xí mà kéo chị lại một bên hỏi nhỏ.

– Chị chị! Tự nhiên chị Hạnh nói cô Hoa biết chi cho cô qua đây làm không khí nặng nề quá chị.

Chị Hạnh thở dài cười như mếu.

– Haizz hồi qua tụi chị đi mua đồ cúng với mua đồ ăn gặp bà cô người quen. Hông ngờ bả nhìn ra chị An rồi nói chị Hoa biết. Chị Hoa mới gọi chị An mày nói chuyện. Nói tới nói lui chị Hoa sinh nghi bả hỏi quá trời…rốt cuộc chị An phải khai thiệt.

– Hic rồi…rồi Sơ biết chưa?

– Chị Hoa bả buồn càm ràm vậy chớ mày tưởng chỉ dại hả. Sợ Sơ mày biết muốn chết đó, sống với Sơ mày đó giờ đâu ai hiểu chuyện với biết tính Sơ mày bằng chị Hoa.

– Ờ ờ…vậy thì tốt, tưởng tới Sơ cũng biết thì chết em.

– Hì kệ đi. Để anh Gạo, để mấy ảnh với chồng chị lo. Tụi mình nhỏ mới về nhà sau này lo chi nhiều mệt đầu.

Nó khịt mũi cười cười liếc nhẹ ông Xí đang cúi đầu hai tay ngoan ngoãn đốt nhang đưa cô Hoa phía trước.

– Để anh Gạo hay ai lo thì đúng. Chớ ông chồng chị…nhìn cái tướng ổng…chậc thôi dẹp đi. Chị thấy ổng dám hé cái miệng nữa không?

– Ừa! Mày nói chị thấy đúng á. Nay mới thấy ổng biết sợ đó.

– Hơ…chút lấy số cô Hoa đi chị. Có gì mai mốt ổng tào lao gọi cô Hoa áp chế ổng.

– Hihi ừa xíu chị nói chị Hoa. Ủa sao mày kêu bằng cô dữ vậy?

Nó ngẩn người ngẩm nghĩ một chút rồi nhún nhún vai.

– Nhà mình khác biệt quá, xưng hô vai vế nó hơi rồi. Kệ đi, em kêu cô Hoa riết quen rồi, kêu theo Bé Dẹo.

– Hì hì ừa rối thiệt đó. Mà mày coi né sớm cho yên cái đầu. Nảy chị Hoa đòi xử mày đó.

– Ớ mắc gì xử em?

– Ủa thì mày hùa theo con Bé Dẹo giấu chị Hoa nè. Vụ trên này mày bày đầu chớ ai?

– Ớ…cái này…cái này…

4 36 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
41 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Hùng

Khi nào mới có chương mới vậy ad ơi😔

Hùng

Chương nữa đi ad

Hùng

Truyện này drop rồi à ad ơi
Mong sao có chương trở lại ạ

???

Sao mãi không ra chap mới vậy bạn

Hùng

Thêm chap nữa đi add