NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 135

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 135

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Ngày Cập Nhật : 12/03/2025

Ngày hôm qua…đã từng – My Memories (Chương 135)

Chiều muộn, trời lất phất mưa nhẹ, mưa như hạt bụi li ti bám ướt vai người, ngọn đèn cao áp màu vàng dường như thay cho ánh hoàng hôn bị mây mù che lấp đi. Khung cảnh rừng núi sắp vào đêm tối chợt u buồn đến lạ, có lẽ không phải vì hoang vắng, cũng chẳng phải vì thiếu ánh sáng, chỉ là bóng lưng hai con người trung niên đang nói chuyện bên ngôi mộ dang dở sao buồn quá. Đã từng là người một nhà, đã từng là thanh xuân tươi xinh dưới một mái ấm…nhưng ngôi mộ dang dở giữa hai con người ấy như một vách ngăn đại diện cho những sai lầm, tội lỗi trong quá khứ…để rồi chẳng thể trở về. Tóc gã đàn ông đã lấm tấm vài sợi bạc, tóc người phụ nữ cũng đã phủ mờ sương gió quá nửa đời người. Cả hai…à không phải dùng từ nhiều người mới đúng, ừ thì nhiều người đã không còn trẻ trung nữa, đời người có mấy cái hai mươi năm. Thời gian không bao giờ có thể quay ngược lại, người nằm xuống thì đã luôn nằm đó, người sống thì vẫn phải sống tiếp, chỉ là mọi thứ của ngày xưa chẳng còn cơ hội để hối tiếc, chẳng còn có thể thay đổi bất chấp thời gian. Ai sai ai đúng không còn quan trọng nữa, bởi làm gì có ai dám nói rằng mình làm đúng. Tuổi trẻ ai mà chẳng sai lầm, tuổi trẻ ai mà không ngông cuồng…nhưng có những “sai lầm” đã không còn cơ hội để chọn lại một lần nữa. Những gì chị của nó ngày trước và nó bây giờ đang cố gắng làm chẳng qua để xoa dịu đi phần nào đau thương trong quá khứ bởi cái ngày những gã đàn ông ấy rời bỏ căn nhà gỗ để rồi vài người mãi mãi nằm xuống cũng là lúc mọi thứ đã chẳng thể bù đắp, chẳng thể quay đầu.

Haizzz

Nó thở dài thường thược.

Bốp

Ông Xí vỗ đầu nó cái bốp khiến nó suýt cắm đầu quay mặt lại trừng mắt, cha nội vuốt cằm cười hề hề trừng mắt lại.

– Thở dài cc. Đừng có nhìn nữa, mất công bả để ý là mày thế chổ anh Gạo đó. Bà Mai đâu?

Hải Âu ngẩng đầu lên đánh ông Xí một cái rồi dịu dàng xoa xoa đầu giúp nó. Nó nhún nhún vai quay lưng lại không nhìn về ông Gạo cô Hoa nữa.

– Cô Mai đợt trước biết má chồng cũ bệnh nặng nên về bên bển chăm sóc rồi. Thành ra cô Hoa mới về đây ở phụ Sơ đây.

– Ờ…Chậc! Chồng bỏ mấy năm trời mà giờ còn chịu chăm mẹ chồng, éo biết nói gì với bả.

Nó liếc xéo ông Xí hỡ hửng,

– Chồng bỏ nhưng mẹ chồng thì đàn hoàng, người ta đối tốt với con dâu. Nghe đâu hồi cô Mai bỏ về đây mẹ chồng cô bán đất đưa hết tiền cho cô làm của hồi môn cưới chồng mới. Bửa Bé Dẹo kể không nhớ hả?

– Hà hà ờ nhớ rồi. Mà bả đâu có thèm lấy tiền đó sài, tính tình y chan bà Hoa với bà già ở nhà, tự ái ghê quá.

– Tự trọng. Là tự trọng chớ tự ái khỉ.

– Thằng chồng bả đâu mà mắc bà Hoa phải về trển nuôi? Mọe li dị là hết, chuyện nhà người ta lo bao đồng.

– Hẹo lâu rồi. Giờ mẹ chồng cũng yếu lắm rồi, bệnh nặng nghe đâu không ổn mà nhà đâu còn ai đâu thành ra Sơ kêu cô Mai về lo. Tiền đất hồi xưa còn nguyên đâu có đụng nên giờ về lo coi như trả lại, Sơ nói tiền đó không phải của mình.

– Tào lao…à ờ quên. Ý tao là bà Mai tào lao. Haiz…bởi tau nói ở với bà già riết cô Hoa cô Mai mày tính tình y bà già. Thân mình lo chưa xong hơi đâu đi lo cho thiên hạ.

– Chuyện người lớn em không ý kiến. Mà người ta cũng sắp mất rồi, chồng bỏ chớ mẹ chồng đâu có bỏ, xưa giờ lâu lâu mẹ chồng cũng lên thăm cô Mai hoài, không lẽ giờ biết bệnh hoàn mà ngồi yên coi sao được.

– Ờ…chớ lúc thằng chồng nó đánh cho bầm dập chắc coi được. Mọe thằng già chết sớm khỏe cho nó à.

Nó dựa lưng thoải mái vô đôi chân đẹp của bé Âu lắc lắc cổ.

– Chứ không phải nghe Bé Dẹo kể hồi đó biết chuyện mấy ông kéo lên trên lùa ông chồng cô Mai tới nổi ổng không dám về nhà luôn hả? Chậc…cái miệng tối ngày kêu không ưa cô Mai, cô Hoa cơ mà đụng chuyện anh mình cũng nghĩa khí nhễ?

Ông Xí nhe răng cười rút thuốc lá.

– Hà hà bả ra sao với tau thì ra nhưng người nhà này không phải để tụi nó muốn làm gì thì làm. Thằng đó hên có bà già đàn hoàng chứ không nể bả anh Chiến mày cắt trứng nó.

– Hơ hơ nói nghe thấy ớn cha nội.

– Quỷ già Xí em út đây ăn nói đàn hoàng nghen ông già.

Chị Hạnh trừng mắt lên tiếng, ông Xí cười hề hề không thèm quan tâm khoác vai chỉ tay vô háng nó.

– Tau nói đúng chớ ớn gì mậy. Đợt đó anh Chiến mày cứ canh ngay đây mà phang thì mày nghĩ coi nó còn lành đi chơi gái nổi không? Haha…

Nghe ông Xí nói mà nó thoáng lạnh giữa hai chân vội vàng đẩy tay ổng ra rồi đưa tay bịt hai tai Hải Âu lại làm cô bé rụt cổ lại le lưỡi cười hì hì.

Bốp!

Cha nội Xí còn đang tính hứng khởi kể chuyện tiếp thì một bàn tay táng cái bốp lên đầu làm cha già cắm đầu về phía trước, điếu thuốc ngậm trên miệng văng vèo vô mặt ông Chiến khiến ổng la oai oái.

– Con mẹ nó đứa nào đánh tau…ớ…

Ông Xí lồm cồm bò dậy giơ tay lên cao, cơ mà thấy rõ người đánh ổng ngẩn người ra vội rụt tay lại cúi đầu. Nó và Hải Âu nhịn cười đứng lên lùi lại coi như mình không liên quan, đương nhiên người ở đây dám táng vô đầu ổng ngoài ông Gạo chị An, chị Hạnh ra thì đâu có ai ngoài cô Hoa.

– Con mẹ ai Xí?

– Ờ thì…chậc…tui..tui con mẹ tui.

– Già đầu rồi không nên nếch hả Xí? Mày gần bốn chục tuổi đầu chớ nhỏ đâu Xí? Ăn nói riết sao dạy con mày Xí?

– …

Ông Xí rụt cổ cúi đầu nhìn xuống đất, ngó khẩu hình miệng là biết ổng muốn bật ngược cô Hoa lắm nhưng rốt cuộc cha nội không dám, thậm chí còn bị cô Hoa xách lổ tai kéo ra chổ ông Gạo tiếp tục dạy dỗ. Nó nhịn cười ngồi phịch trở lại viên bê tông dưới đất, mượn đôi chân dài của Hải Âu làm chổ dựa. Cô bé ngồi lên ghế đưa tay bóp bóp vai nó, MiA đứng một bên cười hả hê.

– Hông ngờ quỷ già mất nếch có ngày này. Đángggggg!

Hải Âu le lười tinh nghịch.

– Hihi cô Hoa ghê thiệt anh ha, chú Xí sợ quá trời hông dám cãi lun.

Nó mỉm cười lắc lắc cổ.

– Nói đúng là thương, là tôn trọng mới vậy. Chứ cái xác ổng so với cô Hoa sao mà sợ thiệt nổi.

– Hihi sợ thiệt á Mon. Anh Gạo kể nhỏ tới lớn thằng Xí với thằng Chiến bị chị Hoa đánh riết ám ảnh luôn á.

– Ồ…vậy hả.

Chị An cười tươi lên tiếng, nó nhún vai cười trừ không nói lại, vì nó biết chị An nói vui thôi chứ ai mà không hiểu nếu chẳng thương, chẳng tôn trọng thì đàn ông làm sao “sợ” phụ nữ. Càng nhìn nó càng thấy được phong thái rất khác của cô Hoa trước mặt mấy ông anh nó, khác rất xa cái kiểu đon đả hiền hậu thường ngày đối với nó và Bé Dẹo. Ít nhất dù những gã đàn ông này đã rời mái nhà ấy nhưng trước mặt cô Hoa, họ vẫn luôn giữ tâm thế là em út, con cháu…dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì cô Hoa vẫn luôn đủ tư cách la mắng, dạy dỗ.

………………..

Nắng dần tắt hẳn dưới rừng thông già heo hút, bóng lưng cô Hoa một mình trên chiếc dream cũ đổ dài trên con dốc nhỏ khuất xa tầm mắt. Đám đông đứng yên lặng bên hàng dài ô tô sang trọng như một phần đối lập, một thế giới khác hoàn toàn đối với người phụ nữ ấy. Bất giác nó thấy nghẹn gì đó trong lòng, bất chợt mọi thứ trước mắt đều nặng nề đến lạ, không phải vì điều gì cả, chỉ là hình ảnh đối lập ấy sao mà buồn quá. Nó xoay người lại nhìn quanh những gã đàn ông kẻ đứng người ngồi gần như đồng loạt rút thuốc lá ra châm lửa, thản nhiên như không việc gì nhưng trong ánh mắt họ hình như chẳng nhẹ nhàng trong lòng chút nào. Có lẽ cái giá để trưởng thành, để thành đạt của người lớn thực sự nhiều phức tạp hơn nó nghĩ. Có nhiều…nhưng mất đi chẳng ít.

………………

– Ủa đường này hình như đâu phải ra phố anh?

– À! Tạt qua rủ thằng bạn.

– Ờ ờ…

Nó gật đầu gác tay trên cửa xe đưa mắt nhìn cảnh vật nhuốm màu buồn bên đường. Hình như nói chuyện với cô Hoa xong tâm trạng gã trung niên lái xe cũng trở nên trầm lắng hơn, hoặc có lẽ chiều muộn ở thành phố này ảnh hưởng đến không khí trong xe. Ông Gạo im lặng một tay kẹp thuốc lá một tay lái xe, phía sau cô bé Hải Âu cũng ngoan ngoãn im lặng nghịch đồ đạc trong túi đeo của nó. Tự nhiên nó mỉm cười một mình, có lẽ trên chiếc xe này không phải mình nó có tâm trạng riêng, mỗi người đều đã hoặc đang giữ câu chuyện riêng. Ông Gạo như vậy, Hải Âu cũng chẳng khác.

Xe dừng lại ở một con dốc nhỏ khuất sâu giữa nhưng mảng nhà lồng, nó nhìn quanh lên tiếng.

– Đây đâu anh?

Ông Gạo cười cười mở cửa bước ra ngoài.

– Nhà thằng bạn tau.

Nó gật đầu bước xuống mở cửa đỡ bé Âu ra khỏi xe, hai đứa nhìn ngó xung quanh. Bên trái đường là một ngôi nhà cấp bốn có khoản sân nhỏ, phía sau là mảng đất vườn rộng vừa phải hình như được trồng dâu. Trước cổng nhà có một quầy hàng nho nhỏ bằng gỗ xiu vẹo treo đầy hàng tạp hóa, nổi bật nhất là những chồng hộp dâu tây. Sau quầy hàng một phụ nữ trung niên trạc tuổi cô Hoa đang ngồi cắt dâu. Trời chưa tối hẳn nhưng đèn đường đã sáng khiến con dốc trở nên bớt vắng vẻ hơn. Ông Gạo giật phăng nút áo cổ bắt tay làm loa hướng về mảnh vườn.

– Thằng Hưng cẩu! Đi nhậu mày!

– Ơi! Ai đó!

Ngay lập tức có tiếng hét của đàn ông đáp lại bên trong vườn, người phụ nữ sau quầy hàng trừng mắt lên nhìn làm nó với bé Âu thiếu chút co rụt cổ lại, cặp mắt này thường thường của mấy chị em phụ nữ dành cho mấy tên bạn rủ chồng mình đi nhậu đây nè. Tuy nhiên khi nhìn tới ông Gạo thì ánh mắt từ trừng dần chuyển sang nghi hoặc rồi chầm chậm trở thành ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Ông Gạo cười cười nhìn người phụ nữ nháy mắt.

– Haha rủ Hưng cẩu đi nhậu một bửa được không mà liếc quá người đẹp?

Người phụ nữ có làn da hơi rám nắng nhoẻn miệng cười đứng lên bước khỏi quầy hàng.

– Trời đất ơi tưởng ai…anh Uy lâu quá trời hổng ghé chơi nha anh!

– Hà hà Vân khỏe không em?

– Hì dạ em khỏe, mấy năm trời mất tăm mất tích luôn hen. Hình như từ hồi đám cưới anh mới thấy về đó nghen.

Người phụ nữ tên Vân đon đả vừa lau tay chạy qua đường, gương mặt như đang kích động vừa rối rít lau tay vừa nhìn ông Gạo. Thấy vậy ông Gạo bật cười đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô ấy, một tay đẩy nhẹ vai cô nàng xoay nhẹ một vòng.

– Chậc! Cỡ này coi bộ hơi xuống sắc, thằng cẩu này chăm vợ kiểu này không được rồi.

Nó híp mắt nhìn cử chỉ hơi bất thường đó, Hải Âu cũng giật giật nhẹ tay rồi nhìn qua nó, bốn mắt nhìn nhau…nó càng híp mắt hơn phán cái rụp trong bụng “có gian tình”. Dùng từ cô nàng không sai lắm, vì ngồi trong quầy hơi thiếu ánh sáng khiến cô nàng bị nó cho là trung niên nhưng khi bước ra đường được ông Gạo đẩy xoay một vòng nhìn kỹ thì chị gái tên Vân này không trung niên cho lắm hay nói đúng hơn còn khá trẻ trung. Tuy làn da hơi rám nắng và cơ thể bị bộ đồ bộ bình thường kiểu phụ nữ nhà vườn kéo thấp đi nhưng với con mắt nhìn quen mấy cô nàng xinh đẹp của nó thì đủ nhận ra chị gái này chẳng vừa chút nào. Ngoài nét già dặn, trưởng thành bị ảnh hưởng bởi tuổi tác ra thì ngoại hình chị Vân vừa đủ dùng từ tốt, không quá xinh đẹp là vì trang phục thôi, nếu đổi quần áo của Hải Âu qua thì chị gái tên Vân này chẳng kém bé Âu quá nhiều, thậm chí sẽ hơn em về mặt sắc xảo của phụ nữ lứa tuổi chín muồi. Trong lúc nó suy nghĩ đánh giá thì chị Vân nhoẻn miệng cười xòe hai tay ra trước mặt ông Gạo, môi cô nàng cong lên ra vẻ con gái trẻ.

– Anh Uy coi nè, từ hồi có con gái cái ổng lo thương nó bỏ em tàn héo tới vầy luôn nè.

Ông Gạo cúi đầu đỡ nhẹ tay chị Vân lên nhìn ngó rồi trợn mắt lên.

– Trời đất sao mà thẹo tùm lum vầy đây. Thằng mất dạy này ngứa đòn hay gì rồi!

Nói rồi ổng lại vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô nàng trợn mắt nhìn vô nhà hét lớn.

– Đm mày Hưng cẩu! Ra đâyyyy!

Hải Âu le lưỡi xoay qua nói nhỏ vô tai nó.

– Anh anh! Anh có nghĩ như em nghĩ hông?

Nó híp mắt gật gật nghiến răng nói nhỏ.

– Ừ ừ! Chắc chắn có gian tình.

Hình như nó nghiến răng hơi lớn khiến hai người kia nghe thấy, chị Vân nheo mắt nhìn qua nó với ánh mắt tò mò kèm chút nguy hiểm, nó giật giật khóe miệng kéo bé Âu lén lùi lại một bước. Ông Gạo quay qua trừng mắt bật cười.

– Gian thằng cha mày! Em út tau…lại đây!

Nó hơi liếc qua Hải Âu, hai đứa cùng trề môi vẻ mặt không tin.

– Em tin không?

– Bé hông!

Ông Gạo đi qua vỗ đầu nó cái bốp kéo vai nó với bé Âu đi lại gần chị Vân, cô nàng tủm tỉm cười nhìn nó bằng ánh mắt hơi nguy hiểm, bất chợt cô nàng cởi phăng áo khoác quăng vô quầy chống hông quay qua trừng mắt với nó khiến nó hít một hơi khí lạnh rụt chân lại. Ngay khoảnh khắc bà cô giật phăng áo đi, kèm theo cái chống hông gần như chống nách để lộ những đường cong không phải dạng vừa trên cơ thể. Không còn áo khoác che đậy cơ thể, chiếc áo bông ôm sát người khoe trọn ngoại hình, ngực tấn công, mông phòng thủ, chiếc cổ cao cao, chiếc eo tuy không thon nhỏ như bé Âu nhưng vừa đủ so với độ tuổi trên gương mặt mình. Ngay cả Hải Âu cũng tròn xoe mắt nhìn cô nàng chằm chằm. Cô nàng híp mắt cười nhìn hai đứa nó.

– Gian gì mà tình. Nói hai đứa biết chị mày hồi xưa mê anh Uy nghen. Tại theo ảnh hông nổi mới bị quỷ già bạn ảnh dụ dỗ đó! Hừ hừ…

– Ớ…cái này…cái này…

Ông Gạo bật cười một tay đặt trên vai cô nàng một tay vỗ đầu nó.

– Chị Vân! Chung lứa chị Khanh mày mà học khác lớp. Hồi xưa con Khanh giải nhất sinh viên thanh lịch trường, Vân giải khuyến khích.

– Anhhh! Em giải ba màaaa!

– Ủa haha rồi thì giải ba, tau nhớ khuyến khích chớ.

– Hứ! Hông nhớ chuyện em út gì hết trơn…rùi trai trẻ nào đây anh? Bé đẹp này nữa?

Ông Gạo lần lượt nhìn Hải Âu và nó giới thiệu.

– Thằng này kêu nó Mon, chồng con Bé Dẹo nhà anh. Còn con này tên Âu, gà ruột Bé Dẹo mới đưa về nuôi sau này, giờ đang ở nhà anh.

Mắt nó vẫn luôn nhìn chị gái Vân, không hổ từng được giải ba sinh viên thanh lịch trường, chung lứa chị Khanh…hỏi sao ngoại hình quá ổn áp. Chị Vân cười tươi chìa tay ra một tay kéo bé Âu qua phía mình, mắt thì nháy một cái với nó xem như chào hỏi.

– Hì hì Bé Dẹo nuôi gà có khác hen, đẹp hơn chị mày hồi xưa rùi. Helu Mon nha, tính méc chị mày với vợ anh Uy hả cưng?

Nó bật cười lắc đầu, bà cô này coi bộ tính tình vui vẻ sôi nổi hơn chị Khanh.

– À dạ em không dám.

– Hihi cho cưng méc á. Bé An biết chị mày lâu rùi ha.

Ông Gạo cười cười không nói gì nữa ngẩng mặt lên tiếp tục la lớn.

– Hưng cẩu! Đếm ba tiếng éo ra tau đập gãy giò mày bây giờ!

– Đm…ai đó!

Tiếng đàn ông hét lớn vọng từ trong nhà ra, vài giây sau bóng một gã trung niên mặc quần áo lao động kiểu nhà vườn, áo khoác lấm lem đất cát, chân mang ủng đang phanh ngực vừa đi vừa dùng khăn lau. Gã nheo mắt nhìn kỹ ra cổng nhà rồi bật cười đi nhanh ra phất tay.

– Đù mẹ thằng ranh nay mới biết vác mặt mo về hả mậy? Haha chờ chút tau rửa tay chưn cái, đang dơ lắm.

Ông Gạo cười lớn đi về phía gã đàn ông có gương mặt chữ điền, da màu bánh mật, dáng người tuy hơi gầy gò nhưng chắc nịch, khỏe khoắn. Trên lồng ngực gã dày đặt hình xăm dữ tợn. Ông Gạo một tay chụp lấy bàn tay còn dính bùn đất của gã đàn ông, một tay táng mạnh cái bốp vô đầu gã.

– Chưn cẩu rửa cũng đéo sạch đâu con chó, khỏi rửa!

– Mẹ mày! Haha tưởng chết mịe ở dưới rồi chớ. Về hồi nào?

– Chậc! Mới về qua nay.

– Việc gì mò mặt về đây ku?

– Kiếm mày nhậu chớ việc khỉ gì. Đi mày…nay mấy thằng nó đầy đủ hết.

Ông anh nheo mắt nhìn ông Gạo bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi cười cười nhìn về phía nó đang đứng cùng hai cô gái lớn nhỏ.

– Hùi hùi xùi xùi! Lên đồ đi nhậu bạn eee.

Chị Vân trừng mắt chống hông.

– Anh Uy! Coi lớn rồi mà ổng kêu em như gà vậy hoài đó!

Ông Gạo bật cười.

– Cũng em không. Xưa la làng lên cưới gà theo gà cưới chó theo chó làm chi.

– Đúng rồi…gà tui nuôi tui kêu chớ bạn nhỏ.

– Ê! Sắp làm xui tới nơi bạn nhỏ gì mà nhỏ ông già kia. Còn anh nữa…lâu lâu về hông biết bênh em gì hết nhaaaaa.

Hai gã đàn ông đều bật cười ha hả không thèm quan tâm bà cô Vân chống hông chống nách, nó với Hải Âu cũng lén cười vui vẻ…”gian tình” hay không không bàn nữa, ít nhất cảnh trước mắt chứng tỏ mối quan hệ của họ vẫn sảng khoái cứ như những thanh niên tuổi đôi mươi ngày nào. Hình như bị cười trêu hơi mất mặt nên chị Vân đành cắn răng nói lảng sang chuyện khác.

– Ủa giờ đi nhậu hả? Vậy anh Uy vô nhà uống nước chờ vợ chồng em xíu.

Ông anh Hưng vừa đá tung chiếc ủng ra sân vừa cười hề hề.

– Ôi dào thằng này mà trà nước gì, để bụng uống rượu mới đáng mặt nó. Hà hà chờ chút tau thay đồ đi mày.

– Ờ đi cẩu!

– Hùi hùi! Vô lên đồ, đứng đó nữa?

– Biết rùi! Thảo ơiii ra thưa chú Uy nè!

Tiếng một cô gái trẻ vọng lên từ sân vườn sau nhà. Chị Vân kéo tay ông Gạo và Hải Âu vô nhà.

– Hì anh với hai đứa vô nhà chờ em xíu nghen.

Nó mỉm cười đi chậm theo vô nhà. Nhà vợ chồng chị Vân được xây một phần bằng bê tông, một phần kết hợp gỗ kính. Kiểu nhà cấp bốn đơn giản của nhà vườn ĐL, bên trong nhà có vẻ khá đơn giản, tuy không nhiều nội thất nhưng ấm áp. Nhưng nhìn ngó một vòng nó đánh giá hoàn cảnh gia đình anh chị bình thường, không quá khá giả, nếu phải đem mức vật chất ra để so sánh miêu tả thì hình như không tương xứng với ngoại hình chị Vân sở hữu. Tuy nhiên cảm giác bà chị sống khá vui vẻ, ít nhất bước đầu tính cách chị tỏ ra. Nó nhận ly trà nóng từ tay chị Vân đưa lên miệng thổi nhè nhẹ rồi đứng dậy bước ra bâc tam cấp tiếp tục nhìn ngắm cảnh sân vườn ngoài xa thì một cô gái trẻ xuất hiện từ phía nhà sau.

– Mẹ ơi…Ba nói chút ba đi nhậu đó mẹ.

Bóng cô gái chạy vèo ra ôm tay chị Vân, bà cô trừng mắt ho khan một tiếng.

– Tau cho chồng tau nhậu đó mày!

– Con hông cho nhaa.

– Khụ! Có khách…ra thưa mấy chú liền cho mẹ.

Lúc này cô nàng mới xoay mặt qua nhìn một lượt khắp nhà tròn xe đôi mắt. Nhìn rõ cô gái nó ho khan một tiếng suýt sặc trà nóng, mắt chợt sáng rở lên.

Khụ!

Nó vừa ho khan giữ hình tượng tự nhiên nhưng trong bụng thì giật thót một cái tự phán. “Ậy…người đẹp”. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì một bóng người quen thuộc vụt nhẹ qua che mất tiêu tầm hình, nó cười mếu trong bụng ho khan thêm mấy tiếng, chỉ là bà cô nhỏ Hải Âu không thèm di chuyển, thậm chí còn quay lại lén trừng mắt với nó khi thấy nó nhích qua bên khác để nhìn.

– Hừ!

Còn chưa biết làm sao thì tiếng chị Vân tủm tỉm cười vang lên.

– Con chị mày gần 16 tuổi, ho gì mà ho Mon!

Khụ khụ…

Giờ không phải ho khan mà là ho vì sặc nước trà thiệt, bà cô này…nói cứ như nó ham hố lắm không bằng. Hải Âu cười khúc khích làm mặt quỷ với nó rồi tiếp tục đứng sát lại che mắt làm khó tầm nhìn nó. Thiệt hết biết nói gì với cục cưng này, nó đành tiếp tục ngó ra sân ngắm cảnh, chưa 16 thì thôi không thèm nhìn mất công ngứa mắt. Tuy chưa kịp nhìn kỹ nhưng thoáng qua thì cô bé con chị Vân được di truyền từ mẹ thì phải, mặt mũi xinh xắn, vì ở nhà mà cô bé mặc quần ngắn, áo thun ôm sát người nên lộ vẻ đẹp tuổi mới lớn không kém bà cô Vân. Tuy chiều cao cũng như những đường nét cơ thể không thể so được với bà cô tuổi học sinh ngoại hình phụ huynh độc quyền của Hải Âu nhưng con gái tuổi teen như vậy là quá đủ. Nếu chị Vân thời trẻ nó đoán cũng chỉ xinh tầm cô bé này là cùng.

– Thảo! Lại thưa chú Uy, chú Mon, chị Âu rồi vô thay đồ đi ăn nè con.

Mới vuốt xuôi ngụm nước nghe bà cô Vân giới thiệu xong là nó sặc tiếp tập 3 rồi đó, chú Uy đúng rồi, chị Âu miễn cưỡng ok cơ mà cái gì mà chú Mon, nghe là hết thấy trà ngon rồi đó, không thể như vậy được.

– Chị Vân! Em có ý kiến!

– Gì đó Mon?

– Thưa anh Mon thì thưa, còn chú thì thôi khỏi!

– Haha…Thảo! Qua thưa chú Mon liền cho mẹ.

– Hihi dạ!

Cô bé cười khúc khích đi lại cuối đầu ngoan ngoãn với ông Gạo.

– Thưa chú Uy!

– Hà hà giỏi! Mới mấy năm lớn đẹp hơn mẹ con rồi nha Thảo. Đây…chú lì xì bù mấy năm nay.

Ông Uy cười vui vẻ xoa đầu cô bé Thảo rồi rút vài tờ tiền nhét vào tay cô bé, nhận được cái gật đầu của chị Vân cô bé cười hì hì nhận lấy sau đó xoay qua nhìn Hải Âu. Ông Gạo khoan thai nhấp ngụm trà hất mặt về phía bé Âu.

– Hai đứa coi như ngang tuổi nhau, con Âu lớn hơn chút. Hai đứa muốn xưng hô sao thì xưng.

Nghe vậy bé Thảo và chị Vân đều hơi ngẩn người tròn xoe mắt nhìn Hải Âu khiến em hơi mắc cỡ ôm bắp tay nó lấy tự tin, có lẽ mẹ con chị Vân hay bất cứ ai nhìn thấy Hải Âu đều sẽ bất ngờ với ngoại hình của em. Vẫn là Thảo dạn dĩ hơn Hải Âu nên chủ động lên tiếng vui vẻ gật nhẹ đầu.

– Vậy em kêu chị Âu nghen chị?

Hải Âu cười nhẹ rụt rè nhìn qua nó, nó mỉm cười gật nhẹ đầu lên tiếng.

– Hải Âu đi làm rồi nên bình thường ra ngoài toàn nói 18t, giấu tuổi thiệt nên làm chị đi Âu, em qua 16 rồi.

– Vâng!

Hải Âu nhoẻn miệng cười xoay qua nắm lấy bàn tay nhỏ của bé Thảo gật đầu.

– Hì!

– Chị Âu đẹp quá trời luôn…em hâm mộ chị rùi đó. Chị Âu đi làm gì vậy chị?

– Chị…chị đánh nhạc quán chú Gạo…ủa quên…quán chú Uy nè Thảo.

– Trùi ui…chị làm DJ phải hông…nghe thích ghê nè.

– Hì hì!

Trong bàn trà ông Gạo nói nhanh về Hải Âu cho chị Vân hiểu còn cô nàng Thảo sau khi chào hỏi Hải Âu xong thì liếc qua nó đứng bên cạnh làm nó giật giật khóe miệng. Cô nàng tủm tỉm cười định lên tiếng thì nó trừng mắt đưa tay ra chủ động lên tiếng trước.

– Khoan!

Cô bé hơi ngẩn người ra nhưng mặt vẫn cười híp mắt chờ nó nói trước.

– Thưa anh thì được lì xì gặp mặt…kêu chú thì…

Còn chưa nói hết câu cô nàng đã khoanh tay nói lớn.

– Thảo thưa chú Monnnnnn!

– Ớ…

– Hihi rồi đó nghen, hông thèm lì xì nghen hihihi!

– Cái này…

Nó giận sôi gan, miệng thiếu điều sùi bọt mép nghiến răng trèo trẹo.

– Được…được lắm!

– Hihi!

Hai cô nàng cười khúc khích làm mặt quỷ trêu nó, nó chỉ đành ngậm ngùi quay lưng ôm ly trà “dở” trên tay đi ra sân.

– Hihi chú Mon…chú Mon đi đâu đó.

– Haizz mới quen mà thấy cảm tình chui vô đường cụt rồi đó. Tui đi chơi với dế!

Nó lê cái thân tàn chú nghe già chát đi ra sân dọc theo hàng rào nhìn ngó bẻ dâu chơi, tầm này kiếm bẻ dâu thì chỉ có đường chơi với dế thiệt. Nhưng tầm nhìn xa xa sườn đồi khá đẹp mắt, trời sụp tối nên gần như tất cả nhà lồng xung quanh đều lên đèn lung linh. Ngay cả vườn dâu nhà chị Vân cũng lấp lánh ánh đèn vàng. Tiết trời này nhâm nhi trà nóng, lang thang hít thở không khí se lạnh, lắng nghe tiếng cười nói của hai cô gái trẻ xinh đẹp cũng là cách khiến tâm trạng thả lỏng hơn. Loay hoay nhìn ngó một hồi thì ông Gạo lững thững đi ra, bé Âu cũng theo sau chạy lại cười hì hì ôm tay nó làm nũng.

– Anh anh làm gì dạ?

– Chơi với dế.

– Hihi bé nghe tiếng dế thiệt nè, bắt được con nào hông?

– Âu ăn không anh bắt nướng cho ăn?

– Hông muốn nè. Hihi có người bị kêu chú già.

– Hơ hơ chú thì chú, bởi có mình Âu kêu anh nên được cưng nè.

– Hì vâng! Anh cưng mình bé thôi nghen.

– Haha…bạn mới đâu?

– Thảo thay đồ rùi anh.

– Ờ ờ. Chị Vân cũng vậy hả anh?

– Ừ!

Ông Gạo gật đầu kéo vai nó lại rồi nhỏ giọng.

– Giao mày công chuyện.

– Đang nghe đây anh!

– …

Ông Gạo dặn dò xong vỗ vỗ vai nó rồi bước vô nhà, nó nhún vai đi theo vô ngồi phịch xuống hiên nhà mượn chân Hải Âu làm điểm tựa ngồi suy nghĩ. Tiếng ông Gạo lại vang lên ầm ầm.

– Cẩu Hưng nhanh mày, mầy thằng nó ra tới nới rồi!

– Đm tau xong rồi, chờ mẹ con nó đây mày. Đàn bà con gái sắm tuồng lâu lắm.

– Tau mày đi trước, vợ con mày tau bỏ xe lại chút thằng Mon nó chở ra sau…Nhanh!

Ông anh Hưng mặc quần jean, áo thun vừa nói vừa trợn mắt đi ra.

– Đm cái thằng nay gấp mậy. Đòi đi trước lấy xe đâu anh em đi?

– Xe mày đâu?

– Đó!

Anh Hưng vừa khoác áo khoác vừa chỉ tay ra sân, nó nhìn thấy trong góc sân nhà có một chiếc xe đạp điện cũ, một con wave cũ, nói cũ cho sang miệng chứ thực ra phải thêm chữ nát mới đúng với chiếc xe. Ông Gạo thản nhiên đi ra sân vỗ tay lên chiếc xe.

– Chiếc này hả?

Ông Hưng kẹp điếu thuốc lững thững ra sân.

– Ừ! Còn con ab vợ tau mà để ngoài tiệm cho nó sửa rồi. Sáng chạy chết mịe cái đề. Còn chiếc đó đi được thôi ku. Ok không?

Ông Gạo cười ha ha hất hàm.

– Lằng nhằng! Đi!

– Haha chiều mày liền!

Ông Hưng cười ha hả nhảy ra sân cầm vòi nước xịt mấy cái cho bớt bùn đất dính xe rồi đẩy ra cổng, ông Gạo nhìn nó một cái rồi nhảy lên ngồi yên sau phất tay. Ông Hưng đạp vài cái xe mới nổ đùng đùng, đúng nghĩa xe của dân làm vườn, chỉ là con xe tàn lúc này đang chở cha nội “đại gia” ăn mặc bảnh bao chủ nhân con biệt thự di động màu đen đậu bên kia đường. Nghe tiếng xe chị Vân mở cửa sổ phòng ngó ra đường nói lớn.

– Ủa! Mấy anh đi đâu đó? Hông chờ mẹ con em xíuuuu. Sắp xong rùi nè.

– Hùi hùi mẹ con đi sau với thằng nhóc Mon đi, ngộ vọt trước với thằng này đây. Nó hối đéo kịp mặc quần xì đây!

– Nghe nhậu cái bỏ vợ con liền nghen!

Ông Gạo cũng phất tay nhún nhún con xe, nhìn ổng nhún mà nó giật nhẹ trong bụng, chỉ sợ hai cha nội cao to chưa ra khỏi nhà con xe nó gãy làm hai tới nơi.

– Hai mẹ con đi sau đi. Tụi anh đi trước, chút thằng Mon nó chở mấy đứa ra chơi với con An.

– Ủa hông cho em đi nhậu chung hả anh Uyyyy?

– Xùi xùi! Chổ đàn ông người ta nhậu, con nít con nôi theo làm giề.

– Ê! Tối ngủ ngoài sân nha ông kiaaa!

– Haha!

Grừm grừm…

– Đm lên dốc nổi không mậy?

– Vô tư!

– Lên!

Hai cha nội cứ như phát rồ hò hét nhau phóng xe cái vèo ra đường leo lên dốc, nó lắc đầu cười như mếu nhìn theo, hai cha nội già có tóc bạc rồi mà lúc này cứ như tưởng bở còn thời thanh niên trai trẻ. Nó cười là cười vì hình ảnh hào hứng tưng bừng của hai ổng nhưng mếu là mếu vì con dốc. Hình như bé Âu hiểu ý nó nên đi lại kéo kéo tay nó rụt rè hỏi nhỏ.

– Anh! Anh!

– Hả?

– Anh lái đường đó được hông anh?

Nó hít sâu một hơi kín đáo ngó đầu dài ra thêm chút nhìn chiếc xe, nhìn cái dốc đầu đường nuốt khan cái ực một cái gật đầu, giọng ráng ra vẻ đáng tin nhưng không chắc ăn lắm.

– Cái này…chuyện nhỏ! Anh bò được…vô tư!

Hải Âu chớp chớp mắt nhìn nó một hồi rồi cười hì hì le lưỡi đứng lùi lại. Nó trợn mắt ngó em.

– Hả? Thái độ vậy ý gì đây?

– Hihi!

– Yên tâm! Để anh lo, yên 100 cái tâm nhá.

– Hihi vâng!

– Vâng sao còn lùi hử?

– Hì xíu…xíu bé rủ Thảo đi bộ lên trển chờ anh nghen.

– Cái này…

– Hihi!

Bà cô nhỏ co chân dài né bàn tay tính cốc đầu của nó rồi chạy vô nhà kiếm phòng bé Thảo bỏ mặc nó cười như mếu trước sân nhà. Haizz dốc gì mà vừa cao vừa cong, đường ra phố gì mà “vừa quăng vừa quẹo”. Con mịe nó cha già Gạo mắc dịch, bộ ổng không sợ nó chơi banh chành con “biệt thự cưng” Bé Dẹo cho ổng hay gì ta =.=

4 36 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
41 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Hùng

Khi nào mới có chương mới vậy ad ơi😔

Hùng

Chương nữa đi ad

Hùng

Truyện này drop rồi à ad ơi
Mong sao có chương trở lại ạ

???

Sao mãi không ra chap mới vậy bạn

Hùng

Thêm chap nữa đi add