NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Lượt Xem: 1818 Lượt Xem

Xe lăn bánh hướng về sân khấu, bên cạnh nó chị xinh đẹp quyến rủ bởi mùi nước hoa trong không gian kín. Cô nàng đã cởi áo khoác ra, chân dài miên man lại mang cao gót nên chị có thể thoải mái chống tay lên chân mình ôm lấy cằm, mắt chị thật sự đẹp, dường như lúc nào trong con ngươi ấy đều long lanh ánh nước.

  • Đi một mình cùng chị chán lắm à?
  • Hả đâu có.
  • Thế sao im lặng thế, chẳng luyên thuyên như có con Chi.
  • Haha chị khác, chị Chi khác chứ. Em thích nhìn chị thế này hơn. Chọc nhiều mất công chị lại khóc nhè.
  • Chị chả khóc nhè nhớ.
  • Chị hay dỗi rồi khóc nhè lắm, mắt lúc nào cứ như sẵn nước ấy, mắt mít ướt.
  • Này nhớ! Đây người ta bảo là mắt biếc, chả phải mít ướt nhớ. Không đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh à.
  • Chị nói em mới nhớ luôn đó. Mắt biếc à…nghe hay đó.
  • Hừ! Mắt người ta mắt biếc, cứ bảo mắt mít ướt lại chả dỗi cho. Này nhớ…không phải ai tôi cũng dỗi cùng đâu nhớ.
  • Ờ nhưng em thích chị cười hơn, cười đẹp hơn. Mắt đã buồn buồn rồi, phải cười nhiều lên, không được dỗi.
  • Ai chả thích cười, tại Mon cứ xa cách lại còn trêu chị mãi ý.
  • Xa đâu mà xa, đang gần xịt đây nè.
  • Hừ! Điêu lắm Mon ạ, mắt buồn chính là Mon ý, vừa buồn vừa bất cần nhìn chỉ muốn đấm cho.

Nó mỉm cười quay qua nhìn chị, mắt đẹp thì hay lắm sao, thôi nói gì nói người ta là người đẹp, mắt biếc càng đẹp, người ta đủ tư cách chê mắt nó nhưng nó vẫn ráng chống chế.

  • Buồn là buồn kiểu gì, đây là mắt miên man hơi hơi thiếu ngủ thôi, làm gì có bất cần.
  • Chả thế! Đến cả con Chi còn bảo trông Mon nhìn thế thôi, Mon nhìn bọn chị thờ ơ bất cần lắm. Hừ!
  • Không có không có, đừng có nghe chị Chi sỉn nói bậy, cố tình chia rẻ uyên ương tụi mình đó.
  • Hihi chị chả thèm uyên ương với Mon, chả biết ngượng mồm.
  • Ngượng là ngượng gì, tình cảm dạt dào thắm thiết của người ta.
  • Đồ chẳng biết xấu hổ, luyên thuyên hoài ý.

Sân khấu giờ này rộn vang tiếng ca hát của ca sĩ, tiếng nói cười ồn ào, khu vực ngoài sân khấu càng hổn loạn, nó không thích không khí này chút nào, chỉ mong nhanh vào đó chị Vy sẽ lên hát liền cho xong rồi về. Ngó một vòng bức tường bên ngoài, phải khó khăn lắm mới tìm thấy hình quảng cáo của chị Vy nằm khiêm tốn ở một góc nhỏ, tự nhiên cảm xúc hơi chùn xuống. Nhìn ánh mắt của nó, chị Vy mỉm cười kéo tay nó tiến vào trong, miệng thì thầm nói nhỏ.

  • Hì! Hôm trước ai bảo chị không được nghĩ nhiều, hôm nay sao mắt lại như thế?
  • Đây người ta kêu là đồng cảm đó.
  • Eo! Yên tâm đi, chị hông cần danh tiếng, chỉ cần được hát chị vui rùi.
  • Chị không thích hợp ở mấy sân khấu kiểu này.
  • Hì! Nhưng lại có tiền. Mon cũng chẳng thích hợp làm giải trí.
  • Haha không làm công ty này bửa nay em sẽ phải chở chị đi diễn bằng xe máy đó.
  • Vào thôi Mon!
  • Ừ! Hát nhanh đi chổ khác, em không thích không khí ở đây cho lắm.
  • Uhm!

Nó dìu chị tiến vào lối dành cho ca sĩ, chờ chị khuất sau cửa lối vào khu chuẩn bị của ca sĩ, nó liếc nhanh một vòng qua vài gương mặt ca nghệ sĩ quen thuộc sau đó thản nhiên bước ra ngoài chẳng thèm chào hỏi bất kỳ ai. Nó không thích không có nghĩa người khác không thích, nhất là thằng Tuấn và cô giáo Uyên. Sân khấu không quá lớn nên nó dễ dàng tìm được chổ ngồi của hai người. Tuy nhiên để dành thời gian riêng tư cho họ, nó chỉ tiến lại chào hỏi vài câu rồi tạm biệt luôn lùi ra một góc khán đài dựa lưng vào cột sắt rút thuốc ra hút. Mắt nó chẳng dao động nhìn bất cứ ai ngoài chị Vy đang hát trên sân khấu, hôm nay chị đẹp nhất trong mắt nó, chiếc váy ngắn đen tuyền lấp lánh ánh kim, cổ áo chẻ sâu qua khỏi ngực, nếu khe ngực của người khác sâu hun hút thì khe ngực chị hôm nay lại phẳng lỳ một cách sang trọng. Dưới ánh đèn sân khấu, làn da chị càng trắng tinh rực rỡ như phát sáng, nó chẳng quan tâm chị hát bài gì ca từ ra sao, nó chỉ mải ngắm chị bởi vì cô nàng xinh đẹp ấy là người duy nhất nó thân thiết giữa nơi đông người này.

Hai bài hát nhanh chóng qua đi, nó tiến lại lối ra đứng chờ chị. Cô nàng mặt xuất hiện với gương mặt cười nhẹ nhưng trên trán đang lăn dài những giọt mồ hôi vì mệt. Nó kéo tay chị đi thẳng ra xe, chờ cô nàng yên vị nó nhìn chị bằng ánh mắt dịu dàng lau mồ hôi giúp chị, cô nàng chẳng tránh né, im lặng để mặc nó chăm sóc.

  • Mệt dữ hả?
  • Uhm!
  • Giờ chị muốn đi đâu không?
  • Mon đưa chị đi loanh quanh hóng mát nhé. Hội chị Thủy khi nào xong việc?
  • Chắc tầm 11h.
  • Thế mình đi loanh quanh nhé!
  • Tuân lệnh ca sĩ mít ướt.
  • Chị không mít ướt! Đấm cho giờ!

Ngẫm nghĩ một lúc nó nhớ ra một nơi có thể thích hợp với chị, nhìn sang cô nàng đang tự đấm chân mình, nó cười nhẹ nháy mắt.

  • Em biết một chổ này hay lắm.
  • Uhm!

“Rốt cuộc phải trở lại rồi”

Nó mỉm cười lắc nhẹ đầu dằn lại tâm trạng phức tạp trong người cho xe rẽ vào con đường khá vắng ở quận 10, chẳng mất bao xa từ sân khấu qua đây. Nó kéo tay chị bước vào con hẻm nhỏ, như để mình có thêm thời gian suy nghĩ nên nó để xe khá xa mà đi bộ, nhìn cô nàng thong thả đi bên cạnh nó thầm thở dài, đêm vắng đường thưa người kiểu này có muốn làm chuyện xấu với cô nàng xinh đẹp chân dài này cũng không được, không lẽ cưỡng hôn người ta mà phải nhảy tưng tưng như khỉ mới hôn tới thì thôi dẹp đi cho lành.

  • Hẻm vắng kiểu này sợ không?
  • Chị không!
  • Ghê đó, không lo em đưa vô chổ tối làm chuyện xấu à?
  • Này nhớ! Giày chị nhọn nhớ, thích vớ vẩn không?
  • Haha muốn vớ vẩn cũng không kịp, tới rồi.

Nó chỉ tay về một quán cà phê nhìn khá cũ núp sau giàn hoa sử quân tử, bảng hiệu lấp lánh khiêm tốn bằng gỗ giấu mình vào tán lá. Chị Vy mỉm cười cong môi cười khúc khích.

  • Vẫn là cà phê hihi. Một con người nhàm chán.
  • Nào! Nhàm chán đâu, lần này khác. Nghe thử xem!

Nói xong nó im lặng kéo chị xoay mặt về phía mình rồi đưa tay vén nhẹ tóc chị qua một bên, chiếc tai nhỏ của chị lộ ra hướng về cửa quán. Tiếng đàn, tiếng trống xập xình len qua khe cửa hoa vào tiếng xe cộ phía ngoài đường tạo nên khúc nhạc du dương giữa khoản không yên tĩnh.

  • Là cà phê…
  • Đúng rồi!

Nó mỉm cười gật đầu nhìn vào ánh mắt long lanh như biết cười của chị.

  • Chị hát đủ rồi, giờ tới lượt mình nghe người ta hát. Ở đây vừa có thứ chị đam mê, vừa có cà phê em thích. Nhàm chán không?
  • Hì! Quán không chán, mỗi Mon đáng chán.

Nụ cười chị như đóa hoa lan trắng hé nở trong đêm, nó suýt say hương đêm bởi ánh mắt trong veo ấy, sợ lạc vào mắt chị, nó đành lảng tránh đẩy cánh cửa gỗ nặng nề kéo tay chị bước vào quán. Cửa vừa mở ra một thế giới ngập tràn ánh đèn vàng đỏ thơm nồng hương cà phê cũ. Tiếng đàn ghi-ta, tiếng trống, tiếng gõ thùng và cả tiếng hát rộn vang bài tình ca mộc mạc như chính những gương mặt say sưa nghe hát từ góc phòng. Một bạn nhân viên gật đầu chào nó, ánh mắt một chút dao động nhìn cô nàng xinh đẹp sau lưng nó, chẳng cần gặp thêm ai, nó chắc chắn chị là người đẹp nhất trong những vị khách đang ở đây.

  • Chị chọn nước đi!
  • Uhm!

Tay cô nàng siếc chặt lấy bắp tay nó, hình như chị Vy đang rất háo hức bước qua tấm màn bằng những sợi thừng nhỏ để hòa mình vào cái không khí ngập tràn âm nhạc bên trong.

  • Cho anh một Black Mocha Mezcal, 3 viên đá, 3 giọt so-co-la và 3 cánh hoa hồng.
  • Dạ! Hì anh đã từng đến quán em ạ?
  • À em cứ oder đúng như anh nói sẽ biết.

“Hay chính xác người pha chế sẽ biết”

Nó thở hắt ra mỉm cười cho tay vào túi quần xoay lưng nhìn lên bức tranh trên tường, một căn gác gỗ với những đóa hoa hồng che đi gương mặt cô gái trẻ ngồi nghiêng đầu trên cửa sổ, tóc như gió thổi ngang vai, chiếc nón màu nâu như xoay tròn trên tay, một bên tay còn lại nghịch ngợm một ly cooc-tail màu đỏ đen, chỉ là trang phục trên người cô nàng chẳng thích hợp với khung cảnh trong tranh chút nào…một chiếc quần bò bụi bặm, một chiếc áo thun đen ba lổ khóe sâu xuống ngực, những chiếc vòng tay đen nâu trắng xám, cánh tay bên trái kín những hình xăm như đang nghịch ngợm nhảy múa theo ca khúc nào đó, đôi giày boot nâu xám như xơ rách bám đầy bụi đất. Những giọt nước màu đỏ sậm lăn dài từ chiếc môi màu máu xuống cằm cô nàng, bởi trên khóe môi ấy ngậm một đóa hoa hồng màu đen đầy gai nhọn, dưới ánh đèn vàng chiếu lên tường, đóa hoa ấy dường như hòa lẫn vào chiếc môi màu máu ấy.

Một bức tranh thật kỳ cục!

Nó thì thầm như đang nói với chính mình, chỉ là có một giọng nói thủ thỉ như tiếng hát truyền vào tai.

Chỉ có người kỳ cục mới vẽ nên bức tranh thật kỳ cục…

Tay nó khẽ siếc chặt trong túi quần, hơi thở có một chút ngừng lại, mùi cà phê cũ cay nồng len lỏi vào cánh mũi, nó thở hắt ra nhìn sang bên cạnh…Chiếc mũi cao cao, má gầy trắng mịn, mắt đen tuyền lấp lánh ánh kim, tóc lượn sóng xõa vai, áo thun xanh khoét sâu dưới ngực, tóc mái ngang trán, chiếc khuyên tai hình thập tự giá và đôi môi màu máu…cô gái như bước từ trong tranh ra, tỏa mùi hương nhàn nhạt như một ly Midnight đậm đà mang theo vị cà phê cũ, chỉ đứng bên cạnh cũng đủ say nồng.

Chào Mon! Đã lâu không gặp!

Nó mỉm cười, hơi thở lại dừng trong giây lát rồi nhẹ nhàng nhếch miệng…

Ừ! Đã lâu không gặp! Rose!

Cô gái nhoẻn miệng cười như đóa hoa hồng màu máu, dưới ánh đèn mờ tối, đôi môi ấy khiến người ta nhìn vào có một chút e sợ và nhiều chút say mê, hoa hồng tất nhiên có gai.

“Bụp”

Hự! Nè đấm hơi đau đó!

Cô nàng nhếch môi giơ nắm tay lên, nó xoa xoa ngực thở dài học theo cô nàng, cụng tay vào nhau như trong phim, nhưng nắm tay ấy như đóa hoa nở nhẹ xòe những ngón tay thon dài ra như cuốn, như vuốt ve bám tay nó.

  • Bốn năm tháng mất tích. Chịu xuất hiện rùi hen?
  • Đâu lâu dữ vậy chứ?
  • Xí! Rose nhớ kỹ lắm nghen Mon…đừng có quên…
  • Ấy…hôm nay tỉnh, không say không say…bốn tháng thì bốn tháng.

Rose bỉu môi cười, chiếc lưỡi đeo khuyên bạc lấp lánh càng làm nụ cười cô nàng thêm dữ dội như tính cách cô nàng, loài hoa đẹp rực rỡ nhưng đầy gai nhọn.

  • Hông định giới thiệu bạn gái mới với Rose hả?
  • À à quên! Uidaaa ấy…ấy người ta hiểu lầm, nhẹ nhẹ tay thôi chị.

Cô nàng Rose mỉm cười nhìn một lượt chị Vy đang đứng yên lặng sau lưng, nó có nói gì đâu tự nhiên chị nhéo nó đau gần chết. Vội lén xoa xoa tay nịnh nọt rồi kéo nhẹ chị lên cạnh mình nó mỉm cười.

  • Chị! Cô nàng này kêu là Rose, chủ quán cà phê này. Còn chị này là…
  • Lê Vy đúng hông? Mình từng xem clip bạn hát trên youtobe rùi. Hi mình là Rose, rất vui được người đẹp ghé chơi.
  • Vâng! Chào Rose nhé! Quán đẹp thật ý.
  • Hihi uống gì người đẹp? Nay Rose phục vụ người đẹp tới bến hen. Hí hí!

Cô nàng Rose chẳng cần biết quen hay lạ liền vòng tay ôm lấy eo chị Vy kéo về phía mình, tay còn nâng nâng gương mặt còn đang bối rối của chị, đương nhiên ở đây có mình chị Vy đỏ mặt bối rối vì hành động ngang nhiên của Rose, còn nó và hai bạn nhân viên đứng cạnh đều thản nhiên chẳng biến sắc. Nó thở dài…cô nàng này vẫn sổ sàng với gái đẹp còn hơn cả đàn ông.

Mon…Mon…

Chị Vy bối rối giương mắt như cầu cứu, nó bật cười không nói gì chỉ khẽ nhún vai. Ở đây Rose mà tán tỉnh trêu chọc gái đẹp, kể cả sờ mó chị của nó…có trời cũng không dám cứu, nó càng bất lực.

  • Haizz yên tâm đi chị, Rose có sở thích chọc con gái đẹp, Rose vẫn yêu con trai bình thường. Không cần sợ.
  • Nè nè…hông có chọc nghen, mê trai mê gái đẹp luôn nha. Hihi Lê Vy uống gì Rose pha nè, mắc cỡ dễ thương ghê. Hí hí!
  • Vy…Vy uống…
  • Hí hí qua đây nói nghe nè…Rose tư vấn cho Vy hen, dẹp Mon qua bên xíu đi…hihi!
  • Khoan…từ từ Rose!
  • Mang chi giày cao dữ hông biết. Lại đây với Rose!

Cô nàng ôm eo chị Vy kéo chị Vy vô quầy vừa đi vừa vui vẻ cười nói dụ dỗ, mặc dù mắt chị Vy nhìn nó có vẻ dỗi lắm nhưng nó đành nhún vai cười bất lực mặc kệ hai cô nàng. Nó liếc nhìn bức tranh kỳ cục trên tường một chút, mắt chớp nhẹ cay cay rồi ngồi lên ghế đưa mắt nhìn vào bên trong gian phòng rộn vang tiếng nhạc bằng khe hở giữa những sợi dây thừng. Vài phút trôi qua, có tiếng động bên cạnh và sau lưng. Mùi hương con gái nhàn nhạt còn chưa kịp hít mấy hơi hông nó đã nhói lên vì tay chị Vy đã hung hăng nhéo không thương tiếc.

  • Hừ! Bỏ người giữa chợ, đồ nhẫn tâm chẳng kém con Chi.
  • Hơ hơ…đâu phải đâu, Rose đâu phải con trai đâu, không nói bỏ được…oan em lắm.
  • Hứ! Đồ điêu ngoa!
  • Hihi ngồi đây ha vô trong Mon.

Tiếng Rose lanh lảnh sau lưng, nó và chị Vy đều quay lại quầy, nó nhìn sang chị Vy.

  • Ở đây chị có hai lựa chọn, nghe hát và xem hát.
  • Là như nào?
  • Xem hát thì mình vô trong kiếm bàn ngồi, còn nghe hát tụi mình ngồi tại đây vừa nhâm nhi nước vừa nghe nhạc. Hồi trước vô đây em thường nghe hát.
  • Uhm! Thế chị cũng nghe hát giống Mon!
  • Còn lựa chọn thứ ba nhé người đẹp.

Rose mỉm cười chen vào, tay lắc lắc chiếc chuông nhỏ trên cổ tay.

  • Như nào đấy Rose?
  • Bin ơi! Kéo màn dùm chị. Hai đứa vô trong coi khách đi, anh này để chị!
  • Dạ chị Rose.

Bạn nhân viên nam gật đầu tiến lại dùng hai tay ôm lấy những sợi dây thừng làm màn che vén qua một bên, ánh đèn từ sân khấu nhỏ đằng xa như rực sáng bao lấy nó và hai cô gái, Rose đưa tay một cách lịch sự điệu đà vào giữa nó và chị Vy.

Vừa nghe, vừa xem. Xin mời!

Nó bật cười đưa tay xoay ghế chị Vy ngồi một phần hai vòng, chị ngơ ngác nhìn khung cảnh bên trong, mắt lấp lánh ánh lên sự thích thú nho nhỏ.

  • Sao…thích không chị?
  • Uhm! Thích thật ý!

Chị Vy cười tươi rói say sưa nhìn vào bên trong gian phòng đầy ắp ánh sáng, trên sân khấu đang có một band nhạc khá trẻ đang say sưa đàn hát, khoản vài chục khách hấu hết đều trẻ trung ngồi kín gian phòng thành vòng cung nhìn về sân khấu trung tâm, mọi người đều say mê nghe hát chẳng ai quan tâm một phần tấm rèm dây thừng đã được kéo qua một bên, có hai vị khách và cô chủ quán đang yên lặng nhìn vào. Một trong số ba người chẳng mất bao lâu đã tiến vào thế giới của tiếng đàn hát, say sưa và mê mẩn đến nổi chẳng thèm quan tâm người khách nam bên cạnh.

Vy có vẻ rất mê ca hát.

Rose nháy mắt cười nói nhỏ, nó cũng mỉm cười gật đầu, tay xoa nhẹ tay chị Vy đang nắm hờ lấy tay nó.

  • Ca sĩ mà. Thôi pha nước cho khách đi chứ!
  • Như cũ hen!
  • Ừ! Như cũ!
  • Máu hoa hồng hông?
  • Vẫn vậy hả?
  • Hì hôm nay cho Mon 1 giọt nghen!
  • Nỡ à?
  • Hông! Nhưng vẫn cho!

Cô nàng bật cười chìa ngón tay trỏ vuốt cằm nó, hành động vẫn đặc biệt như cũ chẳng khác nào một playboy đang trêu chọc cô gái non trẻ nào đó. Nó chỉ biết lắc đầu để mặc cô nàng trêu đùa mặt mình, cũng lười tránh né, có né cô nàng sẽ lại giở cái trò kéo cổ áo lại một cách sổ sàng, chẳng biết nó là trai hay cô nàng mới là tên đàn ông dân chơi thứ thiệt đây. Mặc dù bị giỡn mặt hơi nhiều nhưng nó vẫn thích ngồi đây vì Rose là một cô gái rất xinh đẹp, nếu không phải phong cách lập dị khác biệt của mình khiến cô nàng trông có vẻ khiến người khác ngại tiếp xúc thì thật sự cô nàng chẳng kém bất cứ cô nàng nào trong nhóm nó kể cả chị Nghi, vì cô nàng đẹp cũng được, phần hơn nó thích nhìn cô nàng biểu diễn nghệ thuật pha chế rượu.

  • Hôm nay chỉ có 1 giọt hoa hồng, hông được nhiều hơn.
  • Không được! Một giọt không đủ đâu!
  • Tham lam!

Cô nàng bỉu môi tung hứng những món đồ pha chế trong tay mình, nó thản nhiên ngắm nhìn không chớp mắt. Đã nhiều lần được chính mắt nhìn cô nàng đích thân làm món Black Mocha Mezal đặc biệt của mình hoặc vài món cà phê rượu khác, nó chẳng hiểu thế giới pha chế chút nào, chỉ biết ngắm nhìn bằng con mắt một kẻ ngoại lai vì Rose đẹp nhất chính ở phút giây này.

  • Cà phê đắng…
  • Ừ!
  • Tequila?
  • (gật)
  • Vodka?
  • (Lắc đầu)
  • Bailey?
  • (3 ngón tay – tượng trưng cho 3 giọt)
  • Vermouth?
  • (Lắc)
  • Whisky?
  • (gật)
  • Kahlua Midnight?
  • (Gật)

Tất nhiên rồi, món rượu cô nàng thích nhất, nó có lắc đầu cũng vô hiệu.

  • Ba viên đá…
  • Ba giọt socola
  • Ba hạt quế
  • (lắc)
  • 3 cánh hương thảo?
  • (lắc)
  • Ba cánh hoa hồng…
  • Và…

Cô nàng mỉm cười rút từ ngực ra một bình thủy tinh màu đỏ sậm như màu máu, tinh chất hoa hồng do chính tay cô nàng nghiền từng cánh hoa hồng, lấy nước, tự tay cô nàng điều chế đặc biệt, ngâm ủ theo cách riêng của mình. Chẳng mấy người được Rose cho tinh chất hoa hồng này hay gọi cách khác “máu của Rose” vào món cooctail của mình.

Rose by Rose…

Lại một màn vũ điệu ma mị từ đôi tay thon dài, từ tất cả đường cong trên cơ thể Rose…nó thích gọi đây là nhảy múa hơn.

“Cạch”

Món Black Mocha Mezal by Rose đặt mạnh xuống bàn, một tay xoay xoay ly rượu, một tay cô nàng nắm lấy cổ áo nó ghì mạnh, người Rose như treo lên quầy bằng lồng ngực mình, khóe môi mỉm cười kề sát mặt nó, hơi thở ấm nồng như men say của Kahlua Midnight…bờ môi màu máu đặt lên khóe môi khô ráp của nó…một nụ hôn như giọt “máu hoa hồng” rót nhẹ vào đầu lưỡi…cay…đắng…say mê. Nụ hôn thoáng qua nhưng tưởng chừng dài vô hạn khiến kẻ ngoại lai chợt cảm thấy say, nó bật cười ngả người ra ghế liếm liếm khóe môi mình, nụ hôn này không phải nụ hôn trai gái, chẳng phải tình nhân, chẳng phải hư hỏng hay nụ hôn của sự dễ dãi…chỉ là một nụ hôn thay cho lời chào từ một cô nàng nghệ sỹ đặc biệt dành cho vị khách kỳ cục của mình…hãy hiểu nụ hôn ấy như một lời nói: “xin mời”.

  • Cũng lâu rồi nhỉ?
  • Uhm! Gặp lại Mon…vui hay không vui?

Nó mỉm cười không trả lời, tay cầm ly rượu đưa lên miệng nhấm nhẹ một ngụm, cay…đắng…nồng…ngọt ôm lấy khoang miệng kẻ ngoại lai…tự nhiên say đến lạ. Chẳng biết say bởi rượu hay say bởi nụ hôn của cô gái xinh đẹp đã lâu không gặp này. Nó bật cười thành tiếng…hình như trước nó thật quá ít người được mời rượu bằng cách đặc biệt, kỳ lạ này…và chị cũng là người hiếm hoi có thể chạm lên bờ môi màu máu của Rose. Cô nàng vẫn treo người mình trên quầy bar nhếch môi cười bỏ qua nó mà đưa tay kéo cánh tay chị Vy xoay vào đối mặt mình. Ngón tay cô nàng vẫn như cũ nâng lên chiếc cằm xinh bối rối của chị Vy.

  • Người đẹp! Muốn một ly hông?
  • (ngơ ngác gật gật)
  • Hát một bài…Black Margarita by Rose sẽ là của Vy.

Chị Vy có một chút đỏ hồng trên má rụt rè chỉ tay vào ly rượu của nó.

Vy có thể được một ly như Mon không?

Rose mỉm cười lắc đầu, tay vẫn giữ trên cằm chị Vy, tay còn lại giơ ngón trỏ có hình xăm nho nhỏ lắc lắc trước mắt cả hai.

  • Hông được tham lam như người này. Chúng ta vẫn chưa là của nhau.

Chị Vy cụp đôi mắt long lanh của mình, tưởng như rưng rưng sắp khóc đến nơi nếu không phải người quen biết chị, hình như cô nàng có một chút thất vọng…nó bật cười vuốt ve tóc chị nói nhỏ.

  • Ý Rose là chị mới tới chơi lần đầu, thử trước món nhẹ thôi. Món này Rose chỉ pha cho người đã quen thân. Lần sau Rose pha cho chị món khác.
  • Thế à?
  • Uhm! Hát một bài được chứ?

Nó lại cười dịu dàng nói nhỏ vào tai chị vừa đủ ba người nghe.

  • Ý Rose chị muốn lên hát cùng mọi người không, nếu mệt không muốn hát cũng không sao, vẫn có đồ uống Rose mời chị. Yên tâm…Rose không nghĩ gì đâu, không muốn hát chị cứ từ chối.
  • Hì! Chị không mệt! Chị sẽ hát!

Rồi chị Vy ngẩn mặt lên nhìn vào Rose bỉu môi cười, có vẻ cô nàng khá ghi vào lòng hành động trêu chọc mình của Rose, không phải giận dỗi, chỉ là chị đã lấy lại vị thế của mình trước mặt Rose.

  • Vy sẽ hát tặng Rose nhé. Hừ! Lần sau phải cho Vy thử món đặc biệt hơn nhé.
  • Tất nhiên! Mời người đẹp! Hihi!
  • Hihi!

Chị Vy nhoẻn miệng cười vịn vai nó nhảy xuống ghế cúi đầu vuốt ve lại người mình, nó đỡ lấy chiếc eo mềm của chị đến khi chị nhẹ nhàng chạm đất mới buông ra. Rose bật cười thích thú giơ tay có chiếc chuông nhỏ đeo tay lên cao vẫy vẫy, tiếng búng tay và cả tiếng leng keng từ chiếc chuông bạc giòn tan, tuy chẳng nổi lên rõ ràng giữa tiếng nhạc xập xình bay khắp gian phòng nhưng vẫn mang cảm giác hào sảng.

  • Bin! Đưa người đẹp của chị lên hát một bài. Please!
  • Ok chị Rose!

Anh chàng nhân viên vui vẻ gật đầu đi lại đưa tay dẫn đường cho chị Vy len vào trong gian phòng hát. Rose cười thành tiếng vui vẻ nháy mắt với nó một cái rồi cô nàng nhảy lên ngồi vắt vẻo luôn ngay trên quầy, cuối người rút chiếc mic-rô nhỏ đặt một góc quầy bar. Nó lắc đầu trước hành động lập dị riêng của cô nàng, chỉ là người đẹp làm cái gì cũng thấy đẹp. Cô nàng thản nhiên lên tiếng cắt ngang bài hát của band nhạc đang ngân nga bên trong, tiếng loa ù lên chói tay làm mọi người trong gian phòng đều quay nhìn về phía nó và Rose, nhưng chẳng ai tỏ thái độ khó chịu vì việc này mọi người thường xuyên làm khách quen của quán đã quá quen cô chủ quán đặc biệt này.

  • Các tình yêu của Rose chú ý nghen, bửa nay có một bạn khách đặc biệt lần đầu tới đây sẽ hát tặng chúng ta. Ca sĩ Lê Vy! Hãy tử tế với người đẹp của Rose nghe chưa. Vỗ tay lênnnnnn!
  • Haha! Oh yeahhhhh. Lê Vy Lê Vy!

Cả gian phòng rộn lên tiếng cười, tiếng vỗ tay, huýt sáo không quá cuồng nhiệt, chỉ vừa đủ ồn ào như một cách chào đón cô ca sĩ trẻ ghé qua. Nhìn chị Vy có một chút ngượng ngùng, một chút hào hứng bước lên sân khấu nhỏ xíu chỉ vừa đủ cho một band nhạc nhỏ cùng một hoặc hai ca sĩ, nó mỉm cười thích thú ngắm chị chẳng sót một bước chân nào. Ngay cả người mới gặp như Rose còn cảm nhận được thì nó bên cạnh chỉ làm sao không biết, suốt buổi nó thưởng thức Rose pha nước uống thì chị Vy bên cạnh mải mê nhìn về sân khấu, miệng lẩm nhẩm ngân nga theo tiếng hát, cả người chị như hiển hiện rõ ràng sự thèm khát được bay lên sân khấu nhỏ kia và cất lên tiếng ca của mình, cô nàng thực sự muốn hát. Hôm nay chủ nhật, chắc chắn khách đến đây toàn những vị khách quen cô chủ quán cho nên không khí rất ấm cúng, thân thiện. Mọi người đều vui vẻ trò chuyện cùng cô ca sĩ mới, chẳng thấy khoảng cách giữa ca sĩ chuyên nghiệp và khán giả bình thường chút nào, mọi thứ như những người bạn hát hò cùng nhau. Nó ngả người dựa lưng vào quầy, một tay cầm món nước của mình, một tay nhịp nhịp gõ lên thành quầy bar ngắm nhìn người đẹp đang bắt đầu cất tiếng ngân nga. Chợt có mùi hương nồng nàn sà vào bên cạnh, Rose nhảy lên ghế gác một tay lên vai nó, một tay cầm ly rượu dường như khá giống nó chạm nhẹ vào ly rượu của nó mỉm cười nốc một ngụm khá dài. Nó cũng mỉm cười đưa rượu lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Cô nàng nhếch môi hất mặt về phía chị Vy.

  • Tình nhân?
  • Haha không!
  • Your Girl! Trước sau cũng là tình nhân.
  • Nào! Không nên nói vậy.
  • Lâu hông gặp, vẫn rất nhiều người đẹp vây quanh?
  • Haha!

Cô nàng bỉu môi đưa tay nghịch ba viên đá nhỏ trong ly nó, mùi hương nồng tỏa ra từ người Rose khiến nó cũng muốn say.

Bên cạnh luôn có người đẹp. Rốt cuộc ai sẽ là người yêu thật sự hả Mon?

Nó im lặng cầm ly rượu giơ lên ngay tầm mắt, môi khẽ cười chìa ngón tay chỉ lên bức tranh kỳ cục trên tường.

Vẫn là người vẽ bức tranh kì cục đó.

Không khí chợt có chút yên lặng, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn tiếng thở nhẹ, rất dài…rất thơm phả vào tai nó.

  • Người vẽ tranh kỳ cục…Mon càng kỳ cục. Haizzz tồn tại kiểu này tới bao giờ hả Mon?
  • Haha không sao. Vui mà!
  • Biết hậu quả chứ chàng trai?
  • Biết!
  • Thật đáng thương…

Nó bật cười nghiêng đầu nhìn Rose, tay đưa ly mình sang trước ngực cô nàng.

Cho một giọt nữa được không? Đắng quá!

Rose chỉ ngón tay điệu đà đẩy ly rượu ngược về trước ngực nó khẽ lắc lắc.

  • No no! Hông được tham lam!
  • Keo quá! Vậy…hôn cái nữa!

Rose bỉu môi chỉ lên tường.

  • Xin phép người đó chưa?
  • Cô ấy không thể trả lời đâu.

Rose bật cười lại nâng cằm nó nghiêng qua mình trừng mắt một cách bá đạo.

  • Tội mất tích vài tháng, trở về im ru…no no…cưng đã mất quyền ưu tiên, người có tội hông được xin xỏ tham lam nghe chưa.
  • Èo! Ki bo vậy, lâu không gặp cần được bù chứ.
  • No no! “Máu hoa hồng” quý lắm, Rose chỉ còn nửa bình hà, hông cho nhiều đâu!
  • Quá phũ!
  • Nố nồ…không phũ bằng Mon đâu!

Nó nhếch môi cười không thèm nhìn cô nàng nữa, xin có giọt hoa hồng cũng ki bo. Rose cười khúc khích lại cụng ly ra dấu bắt nó uống như một kiểu ép nó phải cam chịu kìm nén sự tham lam của nó lại. Nó nhấm một ngụm cà phê rượu đắng chát đưa mắt nhìn chiếc môi cong màu máu của cô nàng nhỏ giọng thản nhiên.

Anh Matt đâu?

Rose bật cười cúi nhìn ly rượu, ngón tay thon dài khuấy nghịch những viên đá hình vuông trong ly, giọng bình tĩnh đến lạ.

  • Đã chia tay, về nước lâu rùi, sau khi Mon im lặng mất tích.
  • À! Nhưng…tại sao?

Nó nghiêng đầu hỏi, giọng Rose vẫn nhạt nhòa không cảm xúc.

  • Anh ta ngoại tình.
  • Cái này…
  • Đừng có vội suy nghĩ. Hì…Rose nhận ra mình không yêu anh ấy nửa. Chính xác hơn…Rose cũng ngoại tình trong suy nghĩ. Trái tim không thuộc về nhau, anh ta có người khác chỉ là cách để tụi mình kết thúc. Chia tay rất vui vẻ. Hông buồn xíu nào luôn.
  • Không buồn! Nhưng lại có tổn thương đúng không?
  • Một chút. Hông so với Mon được, ít ra vẫn biết anh ấy tồn tại.
  • Nè! Không nên so sánh. Mỗi đứa đều có câu chuyện riêng, làm gì có ai tổn thương hơn ai, ai buồn hơn ai.
  • No no! Trái tim Mon giờ như viên đá này nè, lạnh và sớm sẽ tan biến.
  • Làm gì đến nổi ví dụ sâu dữ vậy chứ. Yên tâm! Còn trung trinh hăng hái lắm…nóng hơn lửa luôn đó.
  • Xí! Chỉ giỏi lừa tình người khác!

Rose bật cười, nó cũng cười như hai đứa điên, mới uống mấy ngụm mà sắp điên thì đúng buồn cười thiệt.

  • Giờ làm quán một mình hả?
  • Hông! Có chị bạn Rose về làm chung.
  • Ừ vậy tốt. Làm một mình không nổi đúng không?
  • Hì! Mệt thiệt, mất tự do dữ lắm.
  • Nhưng vẫn không bỏ nhỉ?
  • Còn yêu mà hihi! Thiệt ra Rose biết Mon về SG lâu rùi, bửa anh Phong nói Mon về ở bên nhà. Nhưng Rose hông thích gọi Mon đâu, chờ coi Mon chừng nào ghé chơi á. Với lại…Rose sợ Mon vô đây nhìn tranh thì…

Nó mĩm cười đưa ly rượu của mình lên trước môi Rose ra dấu ngừng nói.

  • Không sao đâu. Ở bên nhà bình thường nói gì cái tranh kỳ cục ấy. Bửa giờ đi đi về về, tại chưa có thời gian rảnh ghé chơi thôi. Rose biết tính Mon mà.
  • Hừ! Nhờ biết mới để yên đó, chứ hông biết thì một giọt hoa hồng cũng hông có nghen Mon.
  • Ấy! Không cần phũ vậy chớ. Khách hàng thân thiết đó.
  • Đi lâu quá hết thân rùi ha. Phải vậy mới vừa với người nhiều tội như Mon, kỳ cục thấy sợ hà. Ê quên! Biết thiếu nợ nhiêu tiền rượu hông đó?
  • Ấy! Cái này…cái này…
  • Hừ! Bửa nay trả tiền ha thiếu nợ…nói!

Cô nàng trừng mắt nắm lấy cổ áo nó kéo sát vào người mình, mặt cô nàng đã sắc sảo lại còn làm vẻ đe dọa khiến nó trong một giây nào đó chột dạ cứ như con nợ uống quỵt bị chủ quán bắt tại trận vậy.

  • Nào nào bình tĩnh! Bửa nay trả tiền, nay Mon có tiền. Hết ai quản lý tiền rồi…có tiền chính nghĩa ngời ngời luôn, không phải quỹ đen gì luôn. Mon thề!
  • Rùi nợ tiền rượu cũ tính sao Mon? Uống quỵt nhiêu nhớ hông?
  • Cái này…cái này chắc lấy thân trả được không? Chứ thiếu quá trời…tiền đâu trả. Đi đòi chủ bức tranh đi…người đó thiếu nhiều hơn mà.
  • Xí! Cái thân tàn của mấy người chưa đủ, tàn lắm rùi, hông đáng giáaaa.
  • Hơ hơ!

Rose bỉu môi bỏ tay ra trừng mắt nhìn nó chằm chằm sau đó liếc lên bức tranh…rồi cô nàng bật cười khúc khích.

  • Nói là bực mình hà! Quỷ Phương nhìn dễ thương đàn hoàng vậy dính vô mấy người riết mặt dày y chan luôn, tối ngày qua uống nước xong chạy mất hông thèm trả tiền. Riết hai vợ chồng mấy người coi quán Rose như cái chùa hen, quỵt nợ mặt dày không ai bằng.
  • Đâu có. Cái này không phải cố ý mà, chị Phương mới cố ý, còn Mon…người vô sản, làm gì có tiền mà trả chứ. Không quỵt mà, cái này là chưa tới lúc trả, quỵt là quỵt thế nào. Không hề!
  • Hứ! Còn nói nửa! Mon dạy hư còn Phương thì có, gần mực thì đen gần đèn tối thui luôn. Đồ mặt dày!
  • Ấy…nói nhỏ nhỏ…đội quần bây giờ. Nay trả tiền mà, thiệt…Mon thề!
  • Hihi…Cái này mới tức mình nè…biết sao quỷ Phương hở ra là thề rùi á, toàn Mon dạy hư.
  • Ấy! Không có! Oan lắm oan lắm.
  • Xí! Chỉ dạy hư người khác là giỏi!

Rose bỉu môi cười khúc khích, nó cũng cười theo đưa mắt nhìn lên bức tranh kỳ cục trên tường.

……………

  • Uidaaaa đau Phương…huhu nhẹ xíu Rose uiiiii…nhéo hắn đi đừng nhéo Phương…
  • Hừ! Chạy đi đâu…vô đây!
  • Ấy…sứt tai Rose…nhẹ chút nhẹ chút…hư hư…

Hai đứa la oai oái bị bà cô Rose xách tai kéo ngược vô quán, thậm chí hai đứa nhân viên còn bẻ tay nó như tội phạm. Chị phụng phịu làm mặt đáng thương ngồi phịch xuống ghế, còn nó bị đè úp mặt vô tường, bà cô Rose mặt xám xịt khoanh tay trước ngực nhịp nhịp chân hất mặt.

  • Bửa nay trốn trả tiền mấy ly rồi. Nói!
  • À à…mới 2 ly.
  • Hứ! Con Phương mấy ly?
  • Hư hư có…có 2 á…quên mà…có có 3…a…4 ly…4 ly hà. Phương thề đó!
  • Giỏi quá hen, mặt dày quá hen, nhân lúc tui hổng ngó lủi nhanh dữ hen.
  • Hư hư tại hắn…hắn xúi Phương đó!

Chị thẳng tay chỉ vô mặt nó, bà cô Rose trừng mắt cốc lên đầu chị một cái thiệt mạnh rồi bóp mỏ chị.

  • Khỏi đổ thừa nghen Phương…đưa đây!
  • Đưa gì…nè mặt nè, nựng đi hư hư.
  • Dẹp cái mặt làm bộ tôi nghiệp nghen Phương. Giấu bình hoa hồng tui đâu…đưa đây.

Bà cô nữ hoàng cúi đầu mắt đảo lia lịa giả bộ vu vơ tội nghiệp, tất nhiên mặt đang bị Rose bóp mỏ nên đâu có né được.

  • Hoa…hoa nào?
  • Hứ! Đưa ra đây nhanh lên! Giấu đâu rùi…đừng để tui bực tui lột đồ nghen.
  • Hông có mà, thiệt luôn. Ai biết hoa gì đâu…Á…nhột…hihi hư hư Mon ơi cứu em…hihi nhột Phương…từ từ…Phương đưa mà…hư hư đồ ki bo.
  • Hứ! Ăn quỵt, ăn trộm giờ dám trả treo hen.
  • Hông có…hư hư tha cho Phương đi, lần sau hông dám nửa.
  • Hứa nhiêu lần rùi Phương. Trả bình hoa nhanhhhhhh!
  • Thì từ từ người ta trả, làm dữ hà…

Chị chu miệng thở phì ra, hai chiếc môi đỏ rung phì phì như trẻ con thổi hơi, nước miếng văng thiếu chút ướt mỏ bà cô Rose. Nó suýt phì cười khi chị thò tay vào khe ngực rút ra chiếc bình thủy tinh hoa chứa đầy nước hoa hồng màu đỏ sậm còn hơn nửa bình xòe tay đưa ra trước mặt cô nàng Rose.

Chát…bốp!

  • Uidaaaaaa…huhu bể đít người ta rùi…đau quá điiii bể đít, sưng mông thiệt rùi…
  • Quá trời quá đất. Ai cho ăn trộm bình hoa của Rose?
  • Hắn xúi đó! Đúng rùi…hắn…hắn lấy nhét vô tay Phương đó!
  • Ấy! Mon không có…
  • Hứ!

Bốp bốp!

  • Uida! Đau quá…Mon không có xúiiii!
  • Hihi im! Anh xúi em bộ, dám chối hông…muốn bị cắn chết hông hả hả,

Chát!

  • Uiiiii sao đánh đít người ta! Hư hư bể đít thiệt rùi…chảy máu luôn nè.
  • Bày đầu ăn trộm còn hung dữ hả?
  • Hơ hơ! Đúng rồi, ai kêu hung dữ.
  • Im liền! Ai cho cười, cái mặt Mon hông tốt lành gì đâu, riết dạy hư con Phương nghen.

Nó xua tay ra dấu im lặng không dám nói, chị của nó vừa ôm mông vừa le lưỡi tinh nghịch lén cười hì hì với nó. Bà cô Rose cất bình hoa vô túi xong lại cúi người khoe trọn đường cong yêu tinh của mình bóp mỏ chị giọng hờ hững.

  • Trả tiền rượu cho Rose!
  • Hông…á…hông phải hông trả. Nay…nay Phương hông có tiền.
  • Hứ! Đi xe hơi hông có tiền, nói hông biết mắc cỡ hả Phương?
  • Thì tại hùi nảy đi gấp quên đem tiền. Nhà cũng hết tiền rùi, Rose nuôi Phương mấy bửa điiii, Phương nghèo lắm rùi, mua son hết tiền rùi.
  • Im đeee! Ỷ cái mặt dễ thương làm mặt đó hoài nghen, hết thương rùi. Mặt dày thiếu nợ dai lắm rùi.
  • Hư hư sao Rose la Phương hổng la hắn, hắn quỵt nhiều hơn bộ, hắn xúi Phương đó. Thiệt!
  • Bớt cái giọng đó nghen, nghe bực mình. Rồi tại sao hứa hẹn vẽ tranh cho tui trừ nợ…tranh đâu?
  • Vẽ chưa xong mờ…từ từ…Rose thả Phương về đi, Phương hứa vẽ cho Rose tranh đẹp thiệt đẹp liền. Hen…đi…thả Phương về đi mà.
  • Đi gì đi! Ngồi đây vẽ liền cho Rose. Nay vẽ hông xong khỏi cho về.
  • Trời ơi! Bửa nay hông có hứng vẽ.
  • Một là vẽ hai cột ở đây uýnh chừng nào nát đít mới thôi. Vẽ hay không?
  • Hông…a…uidaaa đau quá đi…Phương vẽ Phương vẽ…hư hư uýnh hoài luôn. Hông thương người ta.
  • Hứ!

Bộp!

  • Đây! Màu, cọ, giấy…đầy đủ hết. Vẽ nhanh lên.
  • Thì từ từ…làm dữ hà. Vẽ thì vẽ…đồ dã man rợ.
  • Hứ! Tên kia! Đi dọn dẹp lau bàn ghế, lau quầy, rửa ly, tưới cây nhanh!
  • Haizz thiếu có 2 ly bắt làm quá trời.
  • Im đi! Hông tiền trả thì làm culi trừ nợ! Than gì than.
  • Huhu! Khuya quá trời bắt người ta vẽ tranh. Trời ơi đồ răng cá mập, dã man rợ…

Chát chát!

  • Uidaaaa trời ơi uýnh đít hoài luôn…uýnh một hồi sưng đít.
  • Vẽ nhanh lên! Tin cho thành đít vịt hông Phương?
  • Hư hư hông thương Phương, nửa đêm bắt người ta vẽ tranh…vẽ xong chắc tới sáng…buồn ngủ chết queo thiệt đó.
  • Hừ hừ…bớt than! Vẽ xong đi Rose thương, hun môi thêm chục cái.
  • Thương mà uýnh người ta, bể đít nè, sưng mông nè. Hư hư…anh ơi cứu em! Em buồn ngủ anh ơi hư hư!

………………

“Chắc em bất mãn Rose lắm nên vẽ bức tranh kỳ cục kẹo như vầy hả chị?”

“Em! Dậy mà vẽ tranh trừ nợ cho Rose nè, thiếu tiền rượu nhiều quá…một mình anh làm sao trả nổi?”

………………

Leng keng…

Còn 3 chổ trống tính để dành chờ Phương trả nợ. Hì…bị quỵt luôn rùi!

Nó nhìn theo cánh tay Rose đưa ra trước mặt nó, cổ tay nhỏ xinh phát ra âm thanh leng keng từ chiếc chuông nhỏ đánh thức nó khỏi những ngơ ngác trong đầu. Trền mảng tường chit chít những hình ảnh của khách dán đầy bức tường gỗ cũ, ba ô chữ nhật trống không lặng yên phủ bụi, chiếc đinh sắt tự tay nó đóng lên vẫn nằm yên đó, chẳng ai nhổ đi, cũng chẳng có món đồ hay bức hình nào được treo vào. Nó mỉm cười dời mắt sang cánh tay chi chít hình xăm của Rose, ly cà phê rượu đắng nồng chạm vào nhau…Rose siếc chặt tay nó kéo vào ngực mình, hơi ấm từ cơ thể cô nàng truyền qua bàn tay run run vì vết đau cũ…dịu dàng như cánh hoa hồng mơn trớn những nhớ nhung.

  • Muốn một giọt hoa hồng hông?
  • Không! Hôm nay chưa phải lúc để tham lam.
  • Hì!

Nó mỉm cười hất mặt nhìn về chị Vy vẫn say sưa trên sân khấu phía xa, nói chỉ lên hát một bài, nhưng mãi chưa thấy trở lại với nó. Cô nàng Rose nhìn theo mắt nó, ly lại giơ lên chạm nhẹ vào ly rượu gần cạn trên tay nó.

  • Bất cần với chính mình chỉ vì tôn trọng giữ cảm xúc cho người hiện tại…vì những người đang ở cạnh đúng không? Mon sẽ nhận hậu quả rất thê thảm cho coi, tội lỗi chồng chất.
  • Haha hậu quả đau nhất đã nhận rồi đó thôi. Thêm một hay nhiều…không phải vẫn như nhau sao?
  • Mon thiệt sự hết thuốc trị rùi. Đồ kỳ cục!

Cô nàng lắc đầu đập đáy ly vào tay nó, vết đau có sẵn, thêm vết đau không phải vẫn như nhau sao. Nó mỉm cười lật tay lại để chiếc ly của Rose nằm trọn trong lòng tay nó nhếch môi cười, một ngón tay chỉ về cô nàng ca sĩ đằng xa.

  • Ví như chị ấy…cô nàng đã rất buồn khi Mon thờ ơ. Haha hôm nay Mon đã hứa sẽ dành cho chị ấy. À đừng có dùng ánh mắt như vậy…chị Vy chỉ là bạn thôi.
  • Hứ! Bạn sao? Giống như Rose hen.
  • Haha mỗi người mỗi khác!
  • Hết nói nổi. Mệt! Tính sổ Mon sau, hông chơi với Mon nữa, Rose đi tính tiền chuẩn bị đóng cửa.
  • Hả ừ…ủa đóng cửa sớm vậy?
  • Yên tâm! Mọi người còn hát hơn tiếng lận, Rose chốt tiền chuẩn bị thui. Quên…để pha nước cho người đẹp của Mon, xém quên á.
  • À à!
  • Chút về hông tiễn nha, gặp Mon sau.
  • Ừ! Haha đang trước mặt tạm biệt sớm dữ. Đừng đuổi khách vậy chứ.
  • Hihi hết hứng tiếp Mon rùi, trả Mon cho Vy đó, bửa khác gặp hen.
  • Rồi! Thì bửa khác!

Cô nàng nhảy phốc trở vô quầy tay thoăn thoát múa lên vũ điệu như người nghệ sĩ thực thụ, ly nước màu xanh đen nhanh chóng thành hình khoe màu sắc huyền ảo lấp lánh dưới ngọn đèn màu vàng đỏ…hình như vũ điệu này thay cho lời tạm biệt nó mặc dù cô nàng vẫn còn đang trước mặt. Đừng ai bảo Rose là bartender hay ý kiến về cách pha nước của cô nàng, Rose khác biệt, Rose sẽ pha nước theo cảm xúc, chẳng có công thức nào làm quy chuẩn cả…vì cô nàng cũng là người như vậy, khác biệt, lập dị…và kỳ cục như nó…những con người sinh ra để đứng ngoài, phá hỏng những quy tắc bình thường của cuộc sống…những kẻ ngoại lai và nổi loạn.

……….

Rose là ai vậy Mon? Hình như rất thân với Mon?

Chị Vy chống cằm duỗi chân gác lên người nó đưa mắt nhìn xuống dưới gian phòng, nơi vẫn còn vài vị khách ngân nga đàn hát. Nó mỉm cười khẽ dừng tay đang xoa bóp chân chị lại liếc nhìn vào cửa phòng bằng gỗ đóng kín cửa của Rose trong góc tầng hai quán.

  • Là một người bạn đặc biệt.
  • Đặc biệt như nào?
  • Vừa muốn gặp, vừa muốn trốn.
  • Tại sao?
  • Muốn gặp vì Rose là bạn của em và chị ấy.
  • Phương đúng không?
  • Ừ!
  • Vì sao muốn trốn?
  • Haha vẫn là lý do như vậy. Cũng vì Rose có mặt trong đoạn ký ức đó…với lại…chị là con gái chắc rất nhạy cảm. Chị cảm thấy giữa em và Rose có thể là bạn bình thường không?

Chị Vy cong môi nhìn nó chằm chằm rồi dùng chân đạp mạnh lên đùi nó.

  • Hừ! Thành thật đó, nếu không nói thật…chị mách Quỳnh Chi, mách cả bọn xem Mon sống nổi không.
  • Méc ai cũng vậy thôi. Người em sợ chị méc nhất là người vẽ bức tranh đó đó.
  • Đồ lăng nhăng…

Chị lại bỉu môi hậm hực đấm vào vai nó mấy cái, chẳng biết đấm hay chạm, tay chị vẫn để đó rướn người gối cằm lên chính vai nó nhìn xuống bức tranh treo trên tường dưới tầng trệt.

  • Tranh bạn ý vẽ thật à?
  • Ừ! Không còn ai vẽ được bức tranh kỳ cục vậy đâu.
  • Người trong bức tranh đó là Rose?
  • Chính xác, gác hoa lãng mạn vậy mà mặc bộ đồ trớt quớt…chỉ có cô ấy mới kỳ cục như vậy.
  • Hihi nhưng trông xinh mà, đặc biệt chẳng lo người khác trộm bản quyền.
  • Là không ai thèm vẽ kiểu vớ vẩn đó.
  • Nói người yêu mình vớ vẩn thế đấy!
  • Chị cảm thấy không vơ vẩn thì có yêu em không?
  • Hì thế thì xung quanh Mon khá nhiều người vớ vẩn ý.
  • Làm gì có mấy! Chưa có chị Vy mà.
  • Hứ! Chị đấm cho!

Cô nàng bỉu môi cười khúc khích, mắt vẫn nhìn về bức tranh đằng xa, hai bên má chị đã ửng hồng bởi men rượu.

  • Ở đây sẽ buồn, thế vẫn mang chị đến.
  • Không sao…ở đây có thứ làm chị vui mà. Chị thích chổ này đúng không?
  • Ừ! Chị thích! Lần sau vào nhất định đến đây, không khí âm nhạc ở đây làm chị thấy rất thoải mái.
  • Lần sau chị có thể hát cùng Rose, cô ấy hát hay lắm.
  • Uhm nhất định phải hát cùng bạn ý, trông bạn ý hay ho thật.
  • Haha cô ấy thích chị dùng từ lập dị hơn.
  • Uhm! Thế lúc nảy Mon xin xỏ hoa hồng gì đấy, là như nào?
  • À! Rose tự điều chế một lọ tinh chất hoa hồng, kêu đó là máu hoa hồng của Rose. Rất đặc biệt, pha vào rượu sẽ ngon hơn. Quý lắm đó, cô ấy nghiền từng cánh hoa hồng, tự ủ, tự tay làm mọi thứ…haha chừng nào Rose chịu cho vào nước của chị, đó là lúc Rose xem chị là người Rose yêu quý. Sao…thấy vớ vẩn lập dị không?
  • Không nhé! Rose hay ho cực, chị bắt đầu muốn làm bạn với Rose rồi đấy.
  • Haha cẩn thận nhé, không dễ dính vào cô ấy đâu. Bà cô đó còn sở thích hôn môi con gái đẹp, chị phải cảnh giác lên…em còn chưa được hôn môi, không được để Rose…
  • Hứ! Chị đấm cho giờ…thích luyên thuyên không?
  • Ấy…em giỡn…đau quá…cỡ này nhéo hơi nhiều nha cô nương!
  • Hứ! Ai bảo cứ thích trêu!

Chị trừng mắt đẹp độc quyền của mình bỏ da hông nó ra cầm ly nước gần cạn màu xanh đen lên uống một ngụm nhỏ, mắt thích thú ngắm nhìn viên đá xoay trong trong ly.

  • Thực ra em không có ý đưa chị vô đây để gặp Rose, em cảm thấy chổ này thích hợp với chị, mọi người ở đây từ khách đến chủ đều yêu thích ca hát.
  • Uhm chị thấy mà, nếu không chẳng thèm lên hát.
  • Gặp Rose cũng được, trở lại đây cũng tốt, để chị vui thích ổn luôn…Nhưng mà…em trịnh trọng cảnh cáo chị…lần sau đừng có cố tình hát mấy bài nhạy cảm với em.
  • Hihi!
  • Le lưỡi cái gì…đừng tưởng em bận nói chuyện với Rose em không để ý chị, nhìn và nghe hết đó. Lần sau làm vậy nửa…em đánh cho sưng mông bỏ nhà không chở chị đi nửa nghe chưa.
  • Biết rùi! Xin lỗi mà…chị thử Mon tí thui ý.
  • Chọt chổ đau người ta…vui lắm nhễ.
  • Hihi không mà…nào không dỗi nhé, chị đền cho Mon chịu không?
  • Đền cái gì mà đền. Lần sau không được vậy nghe chưa. Đừng làm em bực…nè nè không được làm mặt dễ thương giống chị Chi, em không xiu lòng đâu.
  • Hihi nào…nào ai lại gắt với con gái thế kia.

Nó phì cười trước vẻ mặt ra dáng tội nghiệp dễ thương của chị Vy, môn này độc quyền của chị Quỳnh Chi, bà cô Vy tuy có nét hao hao giống chị Chi, xinh đẹp không sai biệt nhiều, nhưng mắt chị đẹp hơn chị Chi nên bắt chước cỡ nào cũng chẳng thấy đáng yêu, chỉ thấy buồn cười như nhìn con nít làm nũng.

  • Nào không dỗi, xoa bóp chân hộ chị đi.
  • Vẫn bóp đây nè.
  • Không! Xoa nơi này cơ!

Chị cười dịu dàng có một chút run run chỉ tay vào hai chiếc đùi thon trắng mịn của mình, nó tròn xoe mắt ngẩn cả người hít một hơi khí rượu từ môi chị…đã mặc váy ngắn thì chớ, còn ngồi gác chân lên chân nó…váy càng kéo cao lên khiến gần như toàn bộ đôi chân thon dài mịn màn của chị phơi bày dưới ngọn đèn vàng khêu khích chẳng gì bằng lúc này.

  • Cái này…khụ…è hèm…chị nói gì?
  • Ở đây cũng mõi này.
  • (Sặc nó không nghe lầm chứ) Khụ…nè nè em nói chị biết. Cái gì ra cái đó. Em là người hay mắc cỡ, thà thất thân chứ không thất tiết. Đây…từ chỗ này xuống chổ này người ta gọi là bóp chân, còn từ đây lên chổ đó khác nha, người ta kêu là sờ soạn, em nhấn mạnh là sờ soạn chân con gái. Chị đừng có khêu khích em…em rất bực đó.
  • Hihi! Đồ luyên thuyên…
  • Luyên thuyên đâu…ấy chị làm gì đó, em…