Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân (Dịch) – Cha và Con Gái
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Ngày Là Cha Con, Tối Là Tình Nhân (Dịch) – Cha và Con Gái
Tác Giả: Cửu Long Di Quan
Thể Loại: cha, cha và con gái, con gai, Loan.luan
Ngày Cập Nhật : 04/05/2025
Chương 3: Ngọn Lửa Bùng Cháy
Sau sự cố trên xe, không khí giữa ông Lập và Ngọc Trinh trở nên ngượng ngùng, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Ngọc Trinh, với bản tính vô tư, nhanh chóng quên đi chuyện ấy, vẫn cười nói hồn nhiên như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng với ông Lập, mỗi ánh mắt, mỗi cử động của cô đều như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng đang âm ỉ trong lòng ông. Ông biết mình đã đi quá xa, nhưng lý trí không còn đủ sức để kìm hãm ham muốn trần trụi ấy nữa.
Sáng hôm sau, Ngọc Trinh bước xuống lầu trong bộ đồ ngủ mỏng manh – một chiếc áo hai dây ngắn cũn cỡn, ôm sát cơ thể, để lộ khe ngực sâu thẳm và đôi gò bồng đảo căng tròn rung lên theo từng bước chân. Chiếc quần lót cotton trắng bó chặt lấy cặp mông tròn trịa, mép quần lót lấp ló dưới lớp áo, như cố tình khiêu khích ánh nhìn của ông Lập. Ông ngồi trên sofa, tay cầm tờ báo nhưng mắt không rời khỏi cô, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán ông khi nhìn đôi đùi trắng muốt lướt qua trước mặt. “Ba, hôm nay mình đi đâu nữa không?” cô hỏi, giọng trong trẻo, đôi môi mọng đỏ khẽ cong lên khi cô cúi xuống nhặt chiếc điều khiển tivi rơi dưới sàn, để lộ cặp mông căng mọng nhô cao, khiến ông Lập phải nuốt nước bọt đánh ực.
“Ừ… ba định dẫn con đi công viên nước, trời nóng thế này, đi bơi cho mát,” ông đáp, giọng khàn khàn, thầm nghĩ đến cảnh Ngọc Trinh mặc bikini, cơ thể ướt át lấp ló dưới làn nước, từng giọt nước lăn dài trên làn da trắng mịn mà ông chỉ muốn lao đến liếm láp. “Thích quá, để con đi thay đồ!” Ngọc Trinh reo lên, chạy biến lên lầu, cặp mông đong đưa như một điệu múa dâm dục trong mắt ông.
Chỉ một lát sau, cô bước xuống trong bộ bikini hai mảnh màu đỏ rực, lớp vải mỏng manh ôm sát cơ thể, làm nổi bật đôi gò ngực căng đầy, hai đầu nhũ hoa mờ mờ hiện lên như hai điểm hồng nhỏ xinh, rung lên mỗi khi cô di chuyển. Phần dưới của bikini bó chặt lấy vùng hạ thể, để lộ đường cong mềm mại giữa hai đùi, nơi ông Lập chỉ muốn tách ra để khám phá vùng cấm địa ẩm ướt mà ông ngày đêm mơ tưởng. “Ba thấy sao, đẹp không?” cô hỏi, xoay một vòng, đôi tay giơ cao làm ngực cô nhô lên cao hơn, khiến ông Lập phải hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn kích động. “Đẹp… đẹp lắm, con gái ba lúc nào cũng đẹp,” ông đáp, giọng run run, dương vật trong quần cương cứng tức thì, căng tức đến mức đau nhức.
Trên đường đến công viên nước, ông Lập lái xe, mắt không ngừng liếc sang Ngọc Trinh ngồi bên cạnh. Cô ngả người ra ghế, đôi chân thon dài Ascendancy, đôi tay thô ráp của ông lướt qua làn da mịn màng của cô, từng ngón tay di chuyển chậm rãi, như muốn ghi nhớ từng đường nét trên cơ thể cô. Ông tưởng tượng cảnh cô nằm dưới thân ông, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn ông, đôi môi hé mở rên rỉ từng tiếng kiều mị, trong khi ông chậm rãi đút dương vật vào âm đạo ẩm ướt của cô, từng nhịp thúc sâu khiến cô cong người lên vì khoái lạc. “Ba, tới chưa vậy?” Ngọc Trinh hỏi, giọng ngái ngủ, đôi môi mọng đỏ khẽ mím lại, khiến ông Lập phải nuốt nước bọt liên tục. “Sắp rồi, con cứ nghỉ đi,” ông đáp, cố giữ giọng bình thản, nhưng trong lòng lại rạo rực không yên.
Tại công viên nước, Ngọc Trinh vô tư chạy nhảy dưới làn nước mát lạnh, từng giọt nước lăn dài trên làn da trắng mịn, từ bờ vai trần xuống khe ngực sâu thẳm, rồi trượt qua vòng eo thon thả, chảy xuống cặp đùi thon dài. Ông Lập đứng từ xa, mắt dán chặt vào cơ thể cô, tưởng tượng cảnh ông lao đến, kéo cô vào một góc khuất, cởi tung bộ bikini ấy ra, dùng lưỡi liếm láp từng giọt nước trên làn da cô, từ đôi gò ngực căng đầy xuống vùng âm đạo mọng nước, mút mát chậm rãi cho đến khi cô rên rỉ cầu xin ông dừng lại. Dương vật ông cương cứng, rỉ ra một giọt chất lỏng nhớp nháp trong quần, khiến ông phải đứng yên để che giấu.
“Ba, xuống bơi với con đi!” Ngọc Trinh gọi, vẫy tay, nước bắn tung tóe quanh cô, làm ướt thêm bộ bikini, để lộ rõ hơn những đường cong gợi cảm. Ông Lập bước xuống nước, cố tình bơi sát cô, để tay chạm vào eo cô, cảm nhận làn da mềm mại mát lạnh dưới đầu ngón tay thô ráp. “Ba bơi chậm quá, để con kéo ba nha!” cô cười, nắm tay ông kéo đi, không hề hay biết rằng cái chạm ấy khiến ông muốn đè cô xuống ngay dưới nước, tách đôi đùi cô ra, đút dương vật vào âm đạo cô và thúc thật mạnh cho đến khi cả hai cùng lên đỉnh.
Ngày hôm sau, ánh nắng sớm vẫn dịu dàng len qua những tấm rèm lụa trắng trong căn biệt thự, chiếu lên sàn gỗ bóng loáng những vệt sáng nhạt. Tiếng chim hót líu lo ngoài vườn hòa lẫn với tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn trong phòng khách. Bà Huyền, như mọi ngày, rời nhà đi làm từ lúc trời còn mờ sương, để lại ông Lập và Ngọc Trinh trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà rộng lớn. Ông Lập ngồi trên sofa, tay cầm ly cà phê đen, mắt lén nhìn cầu thang, chờ đợi bóng dáng quen thuộc của cô con gái. Hôm nay, ông quyết định sẽ đưa cô ra ngoài, không phải để đi chơi như những ngày trước, mà để tìm một nơi yên tĩnh, một cơ hội để gần gũi cô hơn, để thử xem giới hạn của cả hai có thể bị đẩy xa đến đâu.
Ngọc Trinh bước xuống lầu, đôi chân trần trắng muốt lướt nhẹ trên sàn gỗ, mặc một chiếc váy maxi mỏng manh màu xanh nhạt, lớp vải mềm mại ôm sát cơ thể, làm nổi bật đôi gò bồng đảo căng tròn, hai đầu nhũ hoa mờ mờ hiện lên dưới ánh sáng, rung lên theo từng bước đi. Mép váy dài chạm mắt cá chân, nhưng mỗi khi cô di chuyển, lớp vải lại nhẹ nhàng tung bay, để lộ cặp đùi thon dài lấp ló qua đường xẻ cao bên hông, như một lời mời gọi không lời. Mái tóc đen nhánh buông xõa, khẽ đung đưa, dính vài sợi vào gò má hồng hào, khiến cô trông vừa dịu dàng vừa quyến rũ. “Ba, hôm nay đi đâu vậy?” cô hỏi, giọng trong trẻo, đôi môi mọng đỏ khẽ cong lên, nhưng ánh mắt lại thoáng chút mệt mỏi, như thể cô không thực sự hào hứng.
“Ba định lái xe đưa con ra ngoài hóng gió, hôm nay con không muốn đi chơi chỗ đông người đúng không? Vậy mình tới bờ sông ngồi một lúc, thổi gió biển cho thoải mái,” ông Lập đáp, giọng khàn khàn, cố giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt lại lướt qua cơ thể cô, dừng lại ở vòng eo thon thả lấp ló dưới lớp váy. Ngọc Trinh gật đầu, không nói gì thêm, bước ra cửa, đôi tay nhỏ nhắn vén tóc sang một bên, để lộ cần cổ trắng ngần lấp lánh dưới nắng, khiến ông Lập phải nuốt nước bọt đánh ực.
Ông Lập cố ý lái xe đến một nơi tuyệt đẹp – một con đường nhỏ ven hồ giữa rừng cây thưa, nơi dòng người qua lại thưa thớt, chỉ có tiếng gió rít qua những tán lá và tiếng nước hồ vỗ nhẹ vào bờ. Bầu trời trong xanh, điểm xuyết vài đám mây trắng lững lờ trôi, phản chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ. Ông停 xe dưới bóng một cây cổ thụ lớn, mở cửa cho Ngọc Trinh bước ra. Cô đứng đó, gió biển thổi qua làm mái tóc cô bay nhẹ, lớp váy mỏng dính sát vào cơ thể, phác họa rõ ràng đường cong từ đôi gò ngực xuống cặp mông tròn trịa, như một bức tranh sống động dưới ánh nắng. Ông Lập bước đến, chỉ tay về phía chiếc ghế dài bằng gỗ đặt gần bờ hồ: “Ngồi đây đi, con, gió mát lắm.”
Hai người ngồi xuống, cách nhau chỉ một khoảng nhỏ trên chiếc ghế gỗ đã bạc màu theo thời gian. Ông Lập ngả người ra sau, đôi chân ngắn ngủn duỗi thẳng, tay đặt hờ trên thành ghế, mắt nhìn ra mặt hồ lấp lánh, nhưng tâm trí lại hoàn toàn tập trung vào cô con gái ngồi bên cạnh. Ngọc Trinh ngồi nghiêng người, một tay chống lên ghế, tay kia đặt hờ trên đùi, đôi mắt long lanh nhìn xa xăm, như đang chìm trong suy nghĩ. Gió thổi qua, làm vài sợi tóc dính vào đôi môi mọng đỏ, cô khẽ đưa tay gạt đi, động tác chậm rãi, mềm mại, khiến ông Lập không thể rời mắt. Ông cảm nhận được không khí tự nhiên, tiếng lá xào xạc hòa lẫn với hơi thở đều đặn của cô, và mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô thoảng qua, khiến tim ông đập mạnh hơn.
Ngọc Trinh im lặng một lúc, đôi môi khẽ mím lại, như đang đấu tranh với điều gì đó trong lòng. Cô quay sang nhìn ông, ánh mắt thoáng chút do dự, rồi lại cúi xuống, đôi tay nhỏ nhắn đan vào nhau, móng tay hồng nhạt lấp ló dưới ánh nắng. Ông Lập nhận ra sự bất an của cô, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười méo mó: “Tiểu Trinh, sao vậy? Có gì muốn hỏi ba thì cứ nói đi, đừng ngại.” Giọng ông khàn khàn, mang vẻ quan tâm của một người cha, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia dục vọng khó che giấu khi lướt qua gò má hồng hào của cô.
Ngọc Trinh hít một hơi thật sâu, đôi gò ngực phập phồng dưới lớp váy, rồi ngước lên, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào ông: “Ba, hôm qua trên xe, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng kiên định, như thể cô đã lấy hết dũng khí để đối mặt với điều mà cô không thể quên. Ông Lập không bất ngờ, ông biết sớm muộn gì cô cũng sẽ hỏi, nên chỉ khẽ nhún vai, giả vờ bình thản: “Không phải như ba nói sao, ba chỉ muốn xem trên mặt con có vết bẩn gì không thôi.”
“Ba, xem mặt mà cần gần như vậy sao?” Ngọc Trinh cau mày, đôi môi mọng đỏ khẽ cong lên, ánh mắt sắc bén hơn, rõ ràng không tin vào lời giải thích gượng gạo ấy. Cô nghiêng người về phía ông, tay vô thức nắm chặt mép váy, để lộ một phần đùi trắng muốt lấp ló qua đường xẻ, khiến ông Lập phải hít một hơi thật sâu để kìm nén. “Vậy con nghĩ là chuyện gì?” ông hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, mắt dán chặt vào đôi môi cô, thầm nghĩ rằng cô thật đẹp, đẹp đến mức ông chỉ muốn lao đến ngậm lấy đôi môi ấy, mút mát chậm rãi để cảm nhận vị ngọt từ lưỡi cô.
Ngọc Trinh im lặng, đôi má ửng hồng, ánh mắt thoáng chút bối rối. Cô chưa từng đối mặt với tình huống như thế này, và sự ngây thơ của một cô gái 18 tuổi khiến cô không biết phải trả lời ra sao. Gió thổi qua, làm mái tóc cô bay nhẹ, vài sợi dính vào cần cổ, cô khẽ nghiêng đầu để gạt đi, động tác ấy làm bờ vai trần lấp ló dưới lớp váy, khiến ông Lập không thể rời mắt. “Ba, con không từ bỏ đâu,” cô nói tiếp, giọng run run, “Hôm qua, ba thật sự không định hôn con sao?”
Câu hỏi thẳng thắn của cô khiến ông Lập giật mình, tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Ông không ngờ cô lại dám hỏi trực diện như vậy, nhưng thay vì hoảng loạn, ông lại thấy một tia hưng phấn chạy dọc sống lưng. “Nói bậy gì vậy,” ông cười khẩy, giả vờ không thèm để ý, ánh mắt tránh né, nhìn ra mặt hồ lấp lánh, nhưng tay ông siết chặt thành ghế đến mức khớp ngón tay trắng bệch. “Ba, đừng lừa con,” Ngọc Trinh nói, giọng kiên quyết hơn, cô nghiêng người gần hơn, đôi gò ngực rung lên dưới lớp váy, gần đến mức ông có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ làn da cô. “Sao ba lại muốn hôn con? Con không còn là con nít nữa, như vậy… không đúng đâu.”
Ông Lập thở dốc, lòng rối như tơ vò. Ông biết đây là cơ hội – nếu cô đã vạch trần, ông có thể nhân cơ hội này để tiến thêm một bước, để xem cô sẽ phản ứng ra sao. Ông quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khàn khàn: “Ba không thể hôn con sao? Ba là cha con mà, yêu con thì có gì sai?” Ngọc Trinh ngập ngừng, đôi môi khẽ hé mở, không biết phải đáp lại thế nào. Cô cảm thấy có gì đó không đúng, không giống tình cha con thuần túy như trước đây, nhưng cô không thể xác định được. “Con… không phải nói không được… chỉ là… kỳ lạ thôi,” cô lẩm bẩm, ánh mắt cúi xuống, đôi tay đan chặt vào nhau, móng tay hồng nhạt lấp ló dưới nắng.
Ông Lập bất ngờ đưa tay ra, nắm chặt tay cô, bàn tay thô ráp của ông bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô, cảm giác ấm áp lan tỏa khiến Ngọc Trinh giật mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng. “Ba…” cô khẽ gọi, giọng run run, ánh mắt ngước lên nhìn ông, thoáng chút hoảng sợ. Nhưng ông không buông ra, mà siết chặt hơn, kéo cô sát vào mình, tay kia chậm rãi vòng qua eo cô, ôm lấy vòng eo thon thả lấp ló dưới lớp váy. “Tiểu Trinh, ba yêu con lắm, con biết không? Trong lòng ba, con mãi là cô con gái nhỏ của ba,” ông nói, giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia dục vọng khi lướt qua gò má hồng hào của cô. Ngọc Trinh thả lỏng, tựa đầu vào vai ông, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể ông, nghĩ rằng có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, rằng đây chỉ là tình thương của cha dành cho con.
Nhưng cô không hề biết rằng, trong lòng ông Lập, một ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Tay ông nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, từng ngón tay thô ráp lướt qua lớp vải mỏng, cảm nhận làn da mềm mại, ấm áp bên dưới. Ông muốn luồn tay vào trong, chạm vào làn da trần của cô, muốn bóp chặt cặp mông tròn trịa mà ông ngày đêm thèm khát, nhưng ông kìm lại, sợ phá hỏng khoảnh khắc này. Tay ông chậm rãi di chuyển lên, từng chút một, từ eo lên đến nách, rồi khựng lại ngay bên cạnh gò ngực căng đầy của cô. Ông có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi gò bồng đảo phập phồng theo nhịp thở, gần đến mức chỉ cần duỗi tay ra, ông sẽ chạm vào chúng, sẽ bóp chặt lấy chúng để cảm nhận sự mềm mại, căng mọng ấy. Nhưng ông dừng lại, thở dốc, tự nhủ phải kiên nhẫn, không thể vội vàng.
Ngọc Trinh tỉnh dậy từ cơn mơ màng, ngước lên nhìn ông, bắt gặp ánh mắt phức tạp của ông – vừa yêu thương, vừa đau đớn, vừa mê muội, và một thứ gì đó cô không thể gọi tên. Gió thổi qua, làm mái tóc cô bay nhẹ, dính vào đôi môi mọng đỏ, cô khẽ đưa tay gạt đi, để lộ cần cổ trắng ngần lấp lánh dưới nắng. Ông Lập cúi xuống, chậm rãi, đôi môi ông tiến gần đến trán cô, hơi thở nóng ran phả lên gò má cô. Ngọc Trinh nhắm mắt, tim đập thình thịch, không dám nhìn, nhưng cũng không đẩy ông ra. Cô tự nhủ đây chỉ là tình thương của cha, như khi cô còn bé, rằng cô đã nghĩ quá nhiều. Đôi môi ông chạm vào trán cô, ấm áp, chậm rãi, để lại một cảm giác nóng ran khiến cô rùng mình.
Ông Lập không hôn môi cô, dù ông muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì. Ông biết nếu quá vội vàng, ông sẽ phá hỏng tất cả. Ông muốn cô, muốn sở hữu cô hoàn toàn, nhưng ông phải từ từ, phải khiến cô tự nguyện rơi vào lưới tình mà ông giăng ra. Ngọc Trinh mở mắt, đôi má ửng hồng, trong lòng thoáng chút thất vọng mà chính cô cũng không hiểu. “Ba, về thôi, con muốn ngủ trưa,” cô nói, đứng dậy, bước về xe, dáng đi yểu điệu, cặp mông tròn trịa đong đưa dưới lớp váy, khiến ông Lập không thể rời mắt.
Trên đường về, ông Lập mỉm cười, hài lòng với tiến triển nhỏ này. Ông biết, để Ngọc Trinh hoàn toàn thuộc về ông chỉ là vấn đề thời gian. Còn Ngọc Trinh, nằm trên giường đêm đó, nhớ lại ánh mắt phức tạp của cha, cô cảm thấy một tia sợ hãi xen lẫn tò mò. Cô tự hỏi, nếu nụ hôn ấy không dừng ở trán, mà chạm vào môi cô, thì sẽ như thế nào?