NGƯỜI VỢ XINH ĐẸP MÊ CON CU TO BỰ CỦA ANH MỸ ĐEN – Update Chương 17
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: NGƯỜI VỢ XINH ĐẸP MÊ CON CU TO BỰ CỦA ANH MỸ ĐEN – Update Chương 17
Tác Giả: LauXanh-US
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Gái Xinh, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: anh da đen, cu to, gai dam, gái xinh
Lượt Xem: 1404 Lượt Xem
Chương 13: [Phi Vũ] Về Tới Việt Nam (01)
*Con dâu [Linh Nhi] ra đón bố chồng [Phi Vũ]:
Sau một thời gian ngồi trên máy bay hạng thương gia loại “VIP” thì rốt cuộc chồng Thảo Vy anh ấy cũng đến được sân bay “Tân Sơn Nhất” của Việt Nam, anh uể oải cả người vì cái chuyến bay vội vã này, dẫu rằng ghế nơi anh ngồi trên khoan máy bay thuộc loại sang trọng nhưng trông anh thì có vẻ gì đó không vui. Bởi vì anh không muốn rời xa người vợ xinh đẹp của mình hiện vẫn còn bên đất nước Nhật Bản, nhưng vì cháu nội nhập viện mà là đứa cháu đích tôn anh yêu thương anh quý như ngà ngọc châu báo, thế nên anh mới bất chấp vội vàn bay về nước để thăm bằng được thằng bé ấy. Khi Phi Vũ còn ở trên máy bay đang lơ lửng trong không trung vượt mây lướt gió thì anh có chợp mắt một chút, trong lúc đôi mắt của anh đang dần chìm vào giấc ngủ ngắn thì anh ấy có mơ vội vã một điều tế nhị xảy đến với người vợ xinh đẹp của mình:
“Phi Vũ thấy Thảo Vy với người da Mỹ đen hang xóm chung vách phòng trọ, họ tay trong tay vui cười hớn hở, mắt đối mắt nhìn nhau không rời, thật là tình tứ lãng mạn. Anh còn tưởng tượng ra rằng vợ mình còn muốn tiến xa với anh da đen này nhiều hơn và hơn thế nữa nên khiến cho tâm tư một người chồng như anh đây cảm thấy bất an…”
Anh suy tư miên man thì có một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đang công tác hành nghề trên chuyến bay này, cô ấy hỏi:
-Thưa anh! Anh có cần dùng gì không ạ?…. “mĩm cười”…
-Oh! Không em ơi! Anh không có đói hay khát nước gì đâu. Anh chỉ đói…ưm cái đó mà thôi…ah! … “mĩm cười”….
-Sao cơ? Đang trên máy báy mà anh lại đói cái đó…hả anh? Hi Hi Hi…
-Ơ không phải như em nghĩ vậy đâu. Em…hiểu nhầm câu nói của anh rồi…
Phi Vũ giật bắn người lên chứ không còn mơ mơ màng màng nữa bởi câu trêu ghẹo của em tiếp viên hàng không xinh đẹp, anh đành trả lời vội vã để giải thích cho câu nói không chọn vẹn có đầu có đuôi của mình. Thế nhưng cô tiếp viên này cũng không phải dạng vừa, vì cô ta thấy Phi Vũ có nước da nâu rất đẹp trai và dễ mến nên cô ấy cứ đứng đó hỏi thăm bắt chuyện với anh hoài, một phần do trong khoan “VIP” này nó không ai khác ngoài anh ra nên sự tình rồi tình tứ nó cứ nâng lên hạ xuống như điệu nhạc anh đang nghe để thư giãn. Cô tiếp viên ghẹo tiếp:
-Anh nói em hiểu nhầm câu nói của anh sao ta? “cười chúm chím”.. Vậy câu nói thật của anh là gì nà? Hi Hi Hi..
-Ơ…chuyện này…có nên nói không đây ta!… Thôi em đùng hỏi nữa…anh ngại lắm!… “mĩm cười”…
Phi Vũ không biết trả lời sao, vì dù gì đi chăng nữa thì anh với cô tiếp viên hàng không này cũng nước lạ người dưng không quen không biết và không họ hàng thân thuộc, nên anh cứ ngâm nga câu nói mà đưa bàn tay lên xoa đầu rồi mĩm cười thôi. Thời gian như vậy nó cứ kéo dài một chút thì có tiếng nhạc phát ra từ loa của máy bay lập trình sẵn, bài hát “HELLO VIET NAM” là “XIN CHÀO VIỆT NAM” nó vang lên khắp khoan máy bay nên khiến ai xa quê hương cái mảnh đất tình người này thì bồi hồi xao xuyến khó tả được. Đúng là quê hương được ví như là “Chùm khế ngọt” thiệt là không có ngoa chút nào cả, nếu ai có từng trèo lên cây khế to mà càng to càng tốt, lúc đó khi thấy một chùm khế năm cạnh sắt lẹm tượng như là hình ngôi sao năm cánh, chúng chi chit bấu víu vào thân cây…bởi vì cho dù nó biết là trái khế có trái to hay quả nhỏ đi chăng nữa thì cũng được sống nhờ vào chất dinh dưỡng của thân cây truyển tải mà thôi, nên thân cây khế tượng cho một người mẹ còn các quả khế thì tượng trưng cho những đứa con thơ.
Quê hương của người miền đồng bằng thì có bến nước con đò, có lũy tre xanh, có con sông quê uốn lượn qua những cánh đồng lúa, ngô khoai..v.v.. thật là da diết. Còn quê hương của người miền núi thì có suối nguồn thác đổ, có những cánh rừng nuôi sống những con vật quý hiếm, có mây dăng xẻ lối lúc sớm mai. Còn quê hương của người ở phố thị thì sao? Họ có không?… Có chứ! Quê hương của họ cũng có dòng sông xanh, có những chiếc du thuyền sang trọng, có những tòa nhà cao tầng đâm thẳng lên trời xanh, có ánh đèn phố thị soi sang đường xá khuôn viên, có tiếng còi xe nên ai xa rồi đều nhớ mãi.
Khi bài hát kết thúc cũng là lúc máy bay hạ cánh an toàn xuống “Sân bay Tân Sơn Nhất”, Phi Vũ thì đi ra rất là nhanh bởi anh không có mang hành lý và vật tùy thân của anh chỉ là chiếc điện thoại cầm tay mà thôi, nên bên an ninh họ chỉ quét sơ qua chứ không có gườm rà như những người khác có mang hành lý. Nhiều người cứ thắc mắc là đi một mình không có mang đồ thì họ quét ở đâu sao tôi không thấy, tôi chỉ thấy xếp hàng mà thôi. Khi mọi người hành khách bước vô vùng không phận là chim cò trong người của quý vị đã bị biết là chim to hay bướm nhỏ rồi, vì sự riêng tư nên họ không muốn xen vô thôi chứ đừng tưởng rằng họ ngu không biết gì, còn có những kẻ lọt khe qua thì do nó có tay trong mà thôi. Khi anh đi ra sảnh chờ thì có tiếng thánh thót trong veo của một phụ nữ đeo khẩu trang réo gọi là anh hốt hoảng:
-A Bố ơi! Con đợi bố ở đây nãy giờ rồi đó nha! Hi Hi Hi…
-Ơ… Cô là ai đây? Sao ở Việt Nam mà cũng có Ninja hay nhãn giả nữa vậy?..
-Ô hay! Sao bố mới xa con có mấy tháng thôi và kể cả không gặp nhau thường xuyên đi chăng nữa…thì bố phải nhận ra giọng nói của con dâu chứ? Hừm… Hừm…
-… [Phi Vũ]… ???
Linh Nhi nói xong câu thì cô ấy lột bỏ khẩu trang ra, rồi nón mũ tai bèo màu xanh lá kiểu mấy anh bộ đội giải phóng quân hồi xưa hay đội xuống, tiếp đến là kính râm… Đúng là Linh Nhi diện đồ kín mít như vậy thì đố ai mà nhận ra cho nổi chứ huống hồ chi là anh Phi Vũ bố chồng cô, Phi Vũ mĩm cười hiền rồi nói :
-Hi Hi Hi… Tại con mặc đồ kín mít ah! Cho nên…nhất thời bố không có nhận ra đây là cô con con dâu của bố chứ bộ! Hi Hi Hi
-Vậy không lẻ mặc đồ hở hang mới được hả bố chồng của con? Hi Hi Hi…
-Ấy chết! Sao con lại nói vậy chứ? Hươ… Haizz..
-… [Linh Nhi]… mĩm cười….
Phi Vũ lúc này thì mặt mày xanh lè xanh lét bởi câu nói của Linh Nhi con dâu mình, anh luốn cuốn ái ngại và nói:
-Thôi không giỡn nữa nha! Bố con mình cùng về lại bệnh viện nào? Bớ nhớ cháu nội Hạnh Nhân của bố lắm rồi đó.
-Dạ vâng ạ! Mình đi thôi bố. Hi Hi Hi…
-Ơ, sao con lại câu tay bố thế này? Người ta thấy thì kì lắm đó?
-Kì gì mà kì chứ! Con câu tay bố chồng con chứ có câu tay bố chồng người khác đâu mà kì nè? Hi Hi
-… [Phi Vũ]… Hươ Haizz…
Linh Nhi mặc kệ lời nói kì cọ này nọ của Phi Vũ bố chồng mình, cô vẫn tự nhiên vô tư mà câu tay bố chồng vô trong tay mình rồi đi ra xe ô tô bảy chỗ. Do Phi Vũ có nếp sống lành mạnh nên trông anh nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, tuy anh lớn hơn con dâu 20 tuổi nhưng mà người ngoài nhìn vô thì sẽ nghĩ họ là một đôi vợ chồng son trẻ mà thôi. Linh Nhi thì rất là thích thú với việc câu tay bố chồng Phi Vũ, bởi vì cô rất mến anh ấy và nhiều thứ khác nữa như là để sau rồi tính vậy…
Linh Nhi mĩm cười nhìn vô khuôn mặt đẹp trai của bố chồng Phi Vũ đầy vẻ trìu mến lạ thường, cô thấy tóc bố chồng mình có thêm vài sợi bạc như đã sắp nhượm trắng của hạt sương, cô nói :
-Bố nè! Lần này về thì bố ở lại luôn với con nha?
-Hả? Con nói gì cơ????
-Ơ ý con là với vợ chồng của con và cháu nội của bố ạ! Hi Hi Hi…