Người Yêu Là Bồn Chứa Tinh
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Người Yêu Là Bồn Chứa Tinh
Tác Giả: Rumtr9x
Danh Mục: Biến Thái, Bú Cu, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Lượt Xem: 2323 Lượt Xem
Chương 7: Lão già gác rừng dê xồm
Đi tầm mười phút thì đến một cái nhà gỗ nhỏ, chính là gác canh của những người trông rừng. Trong phòng có một cái giường gỗ, trên giường là đôi ba chiếc mền vẫn vứt tùm lum chưa chịu gập, còn có một cái bàn vuông, chắc là bàn ăn cơm, với cả vài chiếc ghế gỗ.
Lão ngồi ở trước bàn làm việc nói: “Vấn đề của cô cậu là rất nghiêm trọng, đi vệ sinh không đúng chỗ thì bị phạt tiền, còn hút thuốc trong rừng Nhật Quang phải báo cáo lên cấp trên giải quyết.”
Lúc lão nói chuyện Nhật Quang để ý mắt lão một mực không có rời khỏi bạn gái anh. Khả năng lão cũng đã lâu chưa thấy phụ nữ, mà lại xinh đẹp như bạn gái anh thì ai cũng sẽ nhìn thôi chứ huống chi lão.
Nhật Quang: “Cháu xin bác, bác phạt tiền cháu thôi bác, cháu cũng có quen một chú làm ở đây, mong bác tha cho cháu.”
Lão: “Quen ai cũng không được, đây là trách nhiệm của chúng Nhật Quang rồi.”
Con mẹ nó, trong lòng anh thầm mắng, nhưng vẫn phải ngọt nhạt: “Bác à bác, bác tha cho cháu một lần, chúng cháu trẻ người non dạ không hiểu chuyện.”
Còn Quỳnh Trang thì chỉ cúi đầu như sắp khóc.
“Có mang chứng minh thư không?” Lão hỏi.
Nghe lời này Nhật Quang nhanh chóng quay sang Quỳnh Trang hỏi, nàng lắc đầu.
Nhật Quang: “Bác à, bọn cháu đi leo núi nên không có mang đi.”
Lão: “Vậy cô cậu hôm nay không thể đi, vốn là định tha cho cô cậu, nhưng cũng phải có giấy tờ để Nhật Quang ghi vào sổ.”
Nhật Quang: “Bác ơi, giấy phép lái xe được không ạ?”
Lão già kia vừa nghe lập tức nói: “Được, cậu lấy ra đây cho Nhật Quang.”
Nhật Quang: “Bác đợi cháu một tí, cháu để ở dưới xe chỗ bãi gửi xe, giờ cháu chạy xuống cháu lấy.”
“Vậy không được, hai đứa đi rồi không trở về Nhật Quang biết làm thế nào?” Lão cuối cùng cũng không nhìn bạn gái Quang nữa mà ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Cậu chạy xuống một mình đem lên đây, còn cô này thì ở đây.”
Nhật Quang: “Dạ bác để chúng cháu nói chuyện một chút.”
“Nhanh lên, Nhật Quang sắp phải đi tuần rồi.” Lão gắt lên.
Nhật Quang vội kéo Quỳnh Trang sang một bên rồi nói: “Vợ, vợ ở đây chờ anh một chút, anh đi một một lát rồi anh về.”
“Nhưng mà em sợ.” Trang đáp.
“Đừng lo, bác ấy chắc chút nữa đi tuần, chắc để vợ ở đây khóa lại thôi, anh đi một tí rồi về.” Quang trấn an nàng.
“Vâng.” Trang gật đầu.
“Bác đợi cháu chút nhé, cháu đi lấy ngay đây ạ.” Quang ngó lão nói.
Vì sốt ruột nên Nhật Quang cố gắng chạy nhanh, được một đoạn thì có chút xóc bụng nên anh dừng lại nghỉ ngơi một chút. Trong lòng liền nghĩ, đã không làm thì thôi, đã trót rồi thì làm đến cùng, thôi cứ hút đi, lão già kia lúc này cũng không có ở đây.
Nhật Quang lấy ra bao thuốc, lúc rút bật lửa lại sờ thấy cái ví, bèn bỏ ra kiểm tra lại thì thấy chứng minh thư của mình đang ở đây, vậy mà lúc nãy lại hỏi Quỳnh Trang có không mà không nhớ là mình có mang theo. Thôi thì hút nốt điếu thuốc rồi trở lại vậy.
Hiện tại đầu óc cũng đã tỉnh táo, không còn rối loạn như lúc nãy, Nhật Quang cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cái lão già kia lúc đầu nói nghiêm trọng như vậy, vậy mà một lúc sau lại có ý định tha cho cả hai, để Nhật Quang chạy đi lấy giấy tờ. Liệu hắn không phải là có ý đồ gì với bạn gái anh đấy chứ? Nghĩ ngợi một thoáng, một người đẹp với một lão già đáng khinh ở với nhau?? Nhật Quang quyết định chạy về nhìn xem thế nào.
Trở về đến trạm gác, Quang đi vòng qua bên cạnh nhà gỗ, ở đó có một tảng đá lớn ngay cạnh nhà. Nhật Quang leo lên, vậy mà phát hiện trên tường nhà gỗ có một cái lỗ thoáng, anh ngồi xổm nhìn vào trong, đối diện góc nhìn là chiếc giường.
Lúc này Quỳnh Trang đang ngồi cúi đầu trên ghế.
“Cô cậu đều là người trẻ tuổi, vậy mà ý thức lại kém, cô còn là một cô gái, lại đi cởi truồng ra đi đái, cô xem nếu như có lưu manh thì cô làm sao bây giờ?” Lão tỏ ra nghiêm nghị nói.
Quỳnh Trang cũng không nói gì, hẳn là bây giờ đang vô cùng xấu hổ. Lão già kia lại nói tiếp: “Còn cái câu kia lại càng nghiêm trọng hơn, còn hút thuốc trong rừng, tôi phải xem xét lại, khả năng phải báo lên trên thôi.”
Lão nói như đang dọa Quỳnh Trang.
“Bác à, chúng cháu xin lỗi, cháu xin bác tha cho chúng cháu, chúng cháu không dám nữa đâu ạ.” Quỳnh Trang bị dọa cho đến rưng rưng nước mắt.
“Khó lắm, tôi ở đây trông đã nửa đời người rồi, vợ cũng còn chưa có vợ, tôi cũng không thể vì cô cậu mất đi công việc được.”
Bảo sao lão lại cứ nhìn bạn gái Nhật Quang như vậy, hóa ra vẫn là một lão già chưa vợ. Nhật Quang lấy smartphone ra quyết định quay lại hành động uy hiếp của lão để làm chứng cứ. Trong phòng không có động tĩnh gì, hai người đều đang ngồi xuống không nói lời nào, vậy mà lão già kia lấy thuốc ra bỏ lên mồm rồi châm. Mẹ nó, vậy mà dám dọa Nhật Quang.
“Đợi câu kia về, Nhật Quang sẽ gọi cho bên kiểm lâm đưa người xuống vậy.”
Lão vừa nói xong, Quỳnh Trang nhảy dựng lên, rồi đột Quỳnh Trangên quỳ bịch xuống một cái.
“Bác à bác, cháu xin bác, bác đừng báo cảnh sát, bác phạt tiền hay làm cái gì cũng được, cháu xin bác.”
“Cháu gái cứ ngồi dậy, ngồi dậy đi rồi từ từ nói.” Nói xong lão đỡ Quỳnh Trang ngồi lên ghế, đôi tay xốc dưới nách vẫn không quên đụng đến cặp vú của nàng, rồi đi ra ngoài cửa ném đi điếu thuốc, rồi từ từ đóng cửa lại. Nhưng nàng lại không có để ý.
Lão định làm gì thì Nhật Quang không biết nhưng hẳn là đã nổi lên dục vọng, khả năng là định sàm sỡ nàng mềng? Nghĩ vậy Nhật Quang lại cảm thấy kích thích, thằng em cứ thế cương ở trong quần. Lúc này Nhật Quang lại đột Quỳnh Trangên phát hiện phía sau nhà xuất hiện hai người. Mẹ cha, lại là hai cái thằng kia đến phá hỏng chuyện tốt của mình. Nhật Quang chỉ thấy chúng nó nhẹ nhàng đi tới gần trạm, rồi ngồi xổm xuống nhìn qua khe hở.
Bọn này nhất định là lúc nãy không thấy chúng Nhật Quang liền quay về tìm, sau đó cũng thấy toàn bộ chuyện của chúng Nhật Quang nên lén đi theo. Cũng may là chỗ Nhật Quang ngồi cũng khuất nên bọn nó không nhìn thấy Nhật Quang.
“Bác ơi bác, bác bảo cháu làm cái gì cũng được, xin bác tha cho chúng cháu lần này.” Quỳnh Trang lại năn nỉ thêm lần nữa.
“Cháu nói thật phải không?”
“Vâng, thế bác muốn cháu làm gì ạ?”
“Bác, cháu cho bác nhìn một chút được không?” Giọng lão trở nên đê tiện.
“Bác muốn nhìn cháu sao ạ? Bác vẫn luôn nhìn cháu đấy thôi ạ.” Quỳnh Trang khó hiểu nói.
“Bác cả đời này cũng chưa từng chạm qua phụ nữ bao giờ, cháu gái cho bác nhìn thân thể cháu một chút, rồi bác coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”
“Dạ…” Quỳnh Trang giờ đã hiếu ý tứ của lão, mặt liện lên đỏ ửng.
“Không nên đâu ạ, bạn trai cháu một chút là trở về rồi, bác muốn làm cái gì?” Nói xong nàng lui về phía góc tường.
“Cháu gái đừng sợ, bác không bắt buộc cháy, chỉ là cháu nói làm gì cũng được, nên bác mới nói như vậy chứ không miễn cưỡng, cháu cứ ngồi xuống đã.” Lão nhẹ nhàng an ủi Quỳnh Trang, rồi lại nói tiếp: “Lát nữa bạn trai cháu trở về, bác đành phải gọi điện cho đội chỉ huy xuống giải quyết vậy.” Lão già này thật là đê tiện, hắn đoán chắc lời này sẽ làm Quỳnh Trang phải sợ hãi.
“Đừng mà bác, cháu xin bác.” Quỳnh Trang nức nở nói.
Lão già kia cũng không nói gì, lại bỏ một điếu thuốc ra hút. Nàng cúi đầu mãi mới lí nhí nói ra được một câu: “Bác, bác muốn nhìn thế nào ạ?”
Lão già thực hiện được quỷ kế, âm hiểm nhếch mép cười một cái: “Cháu gái đừng sợ, bác chỉ muốn nhìn cơ thể cháu một chút thôi, để lão già này có chết cũng được xem là nhìn qua thân thể phụ nữ.”
“Nhưng mà bạn trai cháu nhỡ về đến đây thì sao?” Quỳnh Trang sắc mặc khó coi nói.
“Nó á, lúc này chắc là còn chưa tới chân núi, chuyến đi này khả năng phải hơn một tiếng đấy, cháu yên tâm.” Lão già này đúng là có tính toán, cứ như thế ép Nhật Quang cho mượn bạn gái cho lão nhìn, được cái là chuyện nãy cũng khiến Nhật Quang thỏa mãn cái tâm lý biến thái của mình.
“Nhanh lên nào, bác sắp phải đi tuần rồi, nhân tiện qua báo cáo với lãnh đạo một cái.” Lão già kia tiếp tục gây áp lực, định đứng lên hướng về phía cửa đi tới.
“Vâng, được rồi, chỉ là bác đáp ứng cháu chỉ nhìn thôi, nhìn xong thì tha cho chúng cháu.” Trang đáp.
“Phải vậy chứ, thế cháu vén áo lên cho bác nhìn chút nào.” Lão cũng không có đáp ứng mà bắt đầu ra giọng chỉ huy. Quỳnh Trang đứng lên rồi chậm chậm vén áo ngoài lên.
“Vú cũng to thật đấy, cởi ra, cởi cả áo ngực ra cho bác xem.” Lão bắt đầu kích động, chắc từ bé đến giờ hắn cũng chưa từng được thấy người nào đẹp như thế này. Còn Quỳnh Trang cũng chỉ đành nghe lời, cởi hẳn ngoài rồi cởi áo con ra, rồi lấy hai tay che hai bầu vú lại.
“Ồ…” Lão bắt đầu thở nhanh hơn. “Bỏ hẳn hai tay ra nào, để bác nhìn.”
Quỳnh Trang cũng chậm chạp buông hai tay xuống, cúi đầu xấu hổ. Một cặp vú to tròn trắng nõn đang sờ sờ trước mặt lão già hèn mọn kia. Lão bước về phía trước hai bước, một bàn tay cầm lấy đũng quần đang độn lên của lão.
“Cháu gái, để bác giúp cháu cởi quần được không?” Nói xong lão cũng không đợi Quỳnh Trang đồng ý mà đi tới rồi ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ chạm vào đầu gối nàng. Lúc này nàng đưa cánh tay lên che ngực, ánh mắt hoảng sợ mà nhìn lão. Lão thuận tay men theo lên trên đùi Quỳnh Trang rồi vuốt ve, khi chạm tới mông nàng, đột nhiên hắn bóp một cái. Quỳnh Trang “Aaa…” một tiếng sợ hãi, thân thể run rẩy.
“Cặp mông cũng to lắm, lại thật mẩy nữa.” Lão già kia giờ đã vượt qua lời nói của hắn là chỉ nhìn. Rồi sau đó lão bắt đầu cởi cúc quần bò, khóa quần cũng bị kéo ra, hai tay lão kéo tụt chiếc quần đến tận cổ chân. Quỳnh Trang lúc này cũng sợ hãi thét đến chói tai.
Lão hỏi: “Sao quần gì mà lại nhỏ như vậy nhỉ?”