Nhà có cô con dâu

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhà có cô con dâu

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 14/03/2025

Chap 1: Sáng thứ Hai trong biệt thự

Tác giả: Lust Shiro

Sáng thứ Hai ở Hà Nội, trời se lạnh, cái nắng đầu xuân yếu ớt xuyên qua tán cây xanh um trong khu vườn biệt thự rộng thênh thang của gia đình ông Hùng. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió xào xạc, làm căn nhà hai tầng sơn trắng thêm phần yên bình. Nhà lúc nào cũng vui, cũng ấm, đúng kiểu gia đình nhỏ mà ai nhìn vào cũng phải xuýt xoa.

Trong bếp, Nhi đang lúi húi chuẩn bị đồ ăn sáng, tay thoăn thoắt thái rau, miệng ngân nga một bài hát cũ. Nàng mặc chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, ôm sát cơ thể, tôn lên ba vòng căng tròn: ngực to, eo thon, mông cong. Cao 1m73, đôi chân dài thon thả lộ ra dưới lớp váy ngắn vừa đủ, mái tóc ngang vai khẽ đung đưa. Đẹp như nàng thơ, nhưng mắt Nhi lại thoáng chút trầm tư.

Tuấn – chồng Nhi – từ phòng ngủ bước ra, bộ vest đen phẳng phiu ôm lấy thân hình cao 1m85, săn chắc, ra dáng doanh nhân thành đạt. Anh xách cặp, tay chỉnh cà-vạt, giọng hơi vội:

– Nhi ơi, anh đi đây! Hôm nay họp cả ngày, chắc tối muộn mới về được. Em ở nhà chăm bố giúp anh nhé!

Nhi quay lại, đặt đĩa rau lên bàn, đưa chồng cốc cà phê, cười dịu dàng:

– Anh đi cẩn thận, nhớ ăn uống đàng hoàng kẻo đói! Em ở nhà với bố, anh đừng lo!

Tuấn cười tươi, hôn chụt lên má vợ một cái, giọng ấm áp:

– Cảm ơn em, bố mà có con dâu như em là sướng nhất rồi! Anh đi đây, tối anh về!

Nhi gật đầu, nhìn theo bóng chồng khuất sau cánh cửa, lòng thoáng chút lặng lẽ. Tuấn đi làm từ sáng đến tối mịt mới về, chuyện vợ chồng cũng vì thế mà thưa thớt dần. Anh yêu nàng, chiều nàng, lúc nào cũng nghĩ cho gia đình, nhưng cái lịch trình dày đặc của anh làm Nhi đôi khi thấy trống trải. Nàng biết ông Hùng một mình nuôi Tuấn từ bé, mẹ Tuấn mất sớm, ông tần tảo bao năm để Tuấn thành tài. Vì thế, Nhi thương ông lắm, luôn cố chăm sóc ông chu đáo như Tuấn nhờ. Nhưng dù sao nàng cũng là con dâu, lúc nào cũng giữ ý, chẳng dám gần gũi quá mức.

Từ phòng khách, tiếng bước chân lạch bạch vang lên. Ông Hùng xuất hiện, dáng người béo ục ịch, cao 1m65, cái bụng to tròn lấp ló dưới áo sơ mi nhàu nhĩ. Gương mặt nhăn nheo, cằm xệ, nhưng lúc nào cũng cười hiền, kiểu ông bố chồng dễ mến. Ông cầm tờ báo, giọng trầm trầm:

– Nhi ơi, con pha cho bố cốc trà đi, sáng nay bố mệt mệt. Hôm qua xem bóng đá một mình khuya quá, già rồi không chịu nổi!

Nhi quay lại, cười nhẹ:

– Dạ, bố đợi con tí! Bố đừng thức khuya nữa, con lo lắm đấy!

Nàng bước vào góc bếp, pha trà nhanh thoăn thoắt, lòng ấm áp. Ông Hùng hiền lắm, hay kể chuyện ngày xưa nuôi Tuấn vất vả thế nào, lúc nào cũng khen nàng đảm. Nhi quý ông, nhưng luôn giữ khoảng cách, chẳng bao giờ ngồi sát hay nói chuyện quá thân thiết.

Mang cốc trà ra, Nhi đặt xuống bàn trước mặt ông Hùng, giọng đều đều:

– Bố uống đi ạ, con đi làm đây! Trưa con về nấu cơm cho bố, bố ở nhà nghỉ ngơi đừng làm gì mệt nhé!

Ông Hùng cầm cốc trà, mắt sáng lên nhìn Nhi, cười khà khà:

– Con dâu bố đúng là tuyệt vời! Thằng Tuấn nó bận, may có con ở nhà với bố, không thì bố buồn chết! Đi làm cẩn thận, trưa bố đợi cơm con!

Nhi cười tươi, xách cặp ra cửa, chẳng để ý ánh mắt ông Hùng lướt qua người nàng. Ông nhìn đôi chân dài trắng nõn, cặp mông tròn lắc nhẹ theo từng bước, nuốt nước bọt cái ực. “Trời ơi, đẹp thế này… thằng Tuấn đi suốt ngày, phí cả thanh xuân con bé!” – ông nghĩ thầm, tay sờ xuống đũng quần, chỗ đó đã cộm lên từ lúc nào. Nhưng ông lắc đầu, tự nhủ phải kiềm chế, ngoài mặt vẫn cười hiền như chẳng có gì.

Trưa ấy, Nhi từ trường về, tay xách túi hoa quả vừa mua ở chợ. Nàng dạy cấp 3, nhưng chỉ vài tiết sáng, trưa và chiều rảnh rang nên về nhà sớm. Là giáo viên, Nhi thích cái nhịp sống nhẹ nhàng, có thời gian chăm nhà cửa và bố chồng như Tuấn nhờ. Vào bếp, nàng xắn tay áo, nấu một mâm cơm đơn giản: canh chua cá lóc, thịt kho trứng, rau muống luộc. Ông Hùng từ phòng khách bước ra, ngửi mùi thơm, cười toe toét:

– Con về rồi à? Thơm quá, bố đói bụng từ sáng giờ!

Nhi đặt mâm cơm lên bàn, cười dịu dàng:

– Bố ngồi đi ạ, con múc cơm cho bố! Hôm nay con mua thêm xoài, tí bố ăn tráng miệng nhé!

Hai bố con ngồi ăn, không khí ấm áp như thường lệ. Ông Hùng vừa nhai cơm vừa kể chuyện hồi Tuấn còn bé, nghịch ngợm thế nào, Nhi ngồi nghe, cười khúc khích. Ăn xong, ông Hùng nhìn Nhi, giọng trầm trầm nhưng đầy mong đợi:

– Nhi này, bố hỏi thật nhé… Bao giờ hai đứa định sinh cho bố một đứa cháu đây? Bố già rồi, muốn có tiếng trẻ con trong nhà cho vui!

Nhi đỏ mặt, cúi đầu cười ngượng:

– Dạ… con với anh Tuấn cũng muốn lắm, mà anh ấy bận quá bố ạ. Để con bảo anh ấy nghỉ vài hôm, chứ con cũng mong có con cho bố bế lắm!

Ông Hùng cười khà khà, gật gù:

– Ừ, thằng Tuấn nó bận thật, nhưng phải biết sắp xếp chứ! Nhà mình mà có thêm đứa nhỏ là bố sướng lắm đấy!

Nhi gật đầu, lòng rạo rực. Nàng thương ông Hùng, muốn ông sớm có cháu bế cho đỡ cô đơn, nhưng trong lòng thoáng chút buồn. Tuấn đi suốt ngày, chuyện vợ chồng thưa thớt, nàng chẳng biết bao giờ mới toại nguyện. Nhi lắc đầu xua ý nghĩ ấy đi, đứng dậy dọn bàn, chẳng hề biết ông Hùng ngồi sau, mắt lén nhìn nàng, trong đầu thoáng qua những suy nghĩ chẳng ai ngờ tới.

Xa xa, sau bụi cây ngoài vườn, ông Dũng – lão làm vườn – lặng lẽ nhìn vào nhà, mắt lấm lét. Lão lùn tịt, dáng khỏe khoắn, quần đùi bạc phếch bó sát lộ rõ “cái ấy” to dài thẳng tắp. Lão lẩm bẩm: “Nhà này hạnh phúc thật, mà con bé này ngon quá… để xem có gì hay ho không!” Lão cười nham nhở, tay cầm cái cuốc, trong đầu đã nảy ra ý đồ chẳng mấy tốt lành.

……………………………………………………………………………………..

Chiều tà ở Hà Nội, nắng nhạt dần, cái se lạnh đầu xuân vẫn thoảng qua khu vườn biệt thự rộng thênh thang của nhà ông Hùng. Tiếng lá xào xạc hòa cùng tiếng nước róc rách từ vòi tưới cây, làm không khí thêm phần yên ả. Nhi đứng ngoài vườn, tay cầm vòi nước, tưới mấy chậu cây cảnh nàng mới trồng hôm qua. Nàng mặc áo sơ mi mỏng màu trắng và quần short ngắn, đôi chân dài trắng nõn lộ ra dưới ánh hoàng hôn, cặp mông cong tròn khẽ đung đưa theo nhịp bước. Mái tóc ngang vai bay nhẹ, thoảng mùi dầu gội thoang thoảng.

Sau bữa cơm trưa với ông Hùng, Nhi dọn dẹp nhà cửa xong, ra vườn làm việc cho khuây khỏa. Nàng thích những lúc thế này, vừa tưới cây vừa nghĩ vẩn vơ. Tuấn đi làm từ sáng đến tối mịt, chắc giờ này đang họp hành gì đó, chẳng biết có kịp ăn uống không. Nhi thở dài, tay khẽ vuốt tóc. Anh bận thật, mà chuyện vợ chồng cũng vì thế mà thưa thớt. Có lần nàng nằm đợi anh, mặc áo ngủ mỏng dính, vậy mà anh về mệt quá, ngáy khò khò ngay tức thì. Nhi buồn, nhưng chẳng trách được, anh làm vì gia đình mà.

– Nhi ơi, con tưới cây à? – Tiếng ông Hùng vang lên từ phía sau, kéo Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ. Ông bước ra từ cửa sau, dáng béo ục ịch lạch bạch trên đôi dép lê  cười hiền lành như mọi khi.

Nhi quay lại, cười nhẹ:

– Dạ, con tưới cho cây nó tươi, hôm qua mới trồng mà! Bố nghỉ trưa xong rồi à?

– Ừ, bố ngủ một giấc ngon lắm, nhờ cơm con nấu đấy! – Ông Hùng cười khà khà, bước tới gần Nhi – Để bố giúp con, tưới kiểu gì mà chậm thế!

Nhi lắc đầu, giọng đều đều:

– Dạ, bố cứ để con làm, bố ngồi nghỉ đi kẻo mệt! Con làm xong rồi vào pha nước chanh cho bố uống!

– Ôi dào, bố khỏe lắm, ngồi mãi cũng chán! – Ông Hùng phẩy tay, cúi xuống cầm cái vòi nước trong tay Nhi. Nhưng ông vụng về thế nào, thay vì vặn nhỏ lại, ông xoay nhầm chiều, nước từ vòi phun mạnh ra như vòi rồng, bắn tung tóe lên khắp người Nhi.

– Ối trời ơi! – Nhi hét nhỏ, giật mình nhảy lùi lại, nhưng đã muộn. Nước lạnh ngấm ngay vào áo sơ mi mỏng, làm lớp vải dính chặt vào da, lộ rõ chiếc áo lót ren đen bên trong. Cái áo lót viền ren ôm sát bầu ngực căng tròn, đen tuyền nổi bật trên làn da trắng hồng, vừa kín đáo vừa gợi cảm lạ lùng. Nước chảy dài xuống áo nàng, làm hiện rõ từng đường cong từ ngực xuống eo.

Ông Hùng đứng sững, mắt trợn tròn, tay vẫn cầm vòi nước phun loạn xạ. Ông vội vặn lại, nhưng nước đã ngừng, để lại Nhi ướt nhẹp trước mặt. Ông nuốt nước bọt cái ực, tim đập thình thịch. Đũng quần ông bất ngờ căng cứng, nổi lên một cục rõ to dưới lớp vải mỏng. “Trời đất ơi… đẹp thế này thì chịu sao nổi!” – ông nghĩ thầm, mặt giả vờ ngơ ngác, nhưng mắt không rời khỏi Nhi một giây.

Nhi cúi xuống nhìn áo mình, rồi ngẩng lên, vô tình bắt gặp “cái cục” trong quần ông Hùng. Nàng đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, chẳng biết nói gì. “Ôi trời đất… mình vừa thấy cái gì thế này!” – Nhi nghĩ, tay ôm ngực, vội quay người chạy thẳng vào nhà, giọng lắp bắp:

– Con… con vào thay áo đã, bố… bố cứ ở ngoài đi ạ!

Ông Hùng giật mình, gãi đầu, gọi với theo:

– Ơ, bố lỡ tay thôi mà, con đừng ngại! Tại bố vụng quá, già rồi mắt kém không nhìn rõ vòi nước!

Nhi không đáp, chạy một mạch vào nhà, đóng sầm cửa phòng tắm tầng trệt. Nàng đứng trước gương, mặt đỏ như gấc, tay ôm ngực thở hổn hển. “Trời ơi, xấu hổ chết mất… mình thấy cái đó của bố rồi, giờ làm sao nhìn mặt bố đây!” – Nhi nghĩ, tim vẫn đập thình thịch. Nàng thương ông Hùng, biết ông nuôi Tuấn một mình vất vả thế nào, nhưng dù sao nàng cũng là con dâu, chuyện này đúng là khó xử quá. Nàng lắc đầu, tự nhủ chắc ông không cố ý, chỉ là lỡ tay thôi. “Ừ, chắc tại nước lạnh quá nên… ông bị thế, đàn ông mà, chắc bình thường!” – Nhi tự an ủi, lấy khăn lau người, cố bình tĩnh lại.

Ngoài vườn, ông Hùng đứng ngẩn ra, tay sờ xuống đũng quần, cảm nhận cái cục vẫn căng cứng chưa chịu xẹp. Ông lẩm bẩm: “Chết mẹ, đẹp thế này thì ai kiềm chế nổi… già rồi mà còn thế này, xấu hổ chết!” Ông thở dài, ngồi xuống ghế đá, cố lấy lại vẻ hiền lành, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh áo lót ren đen của Nhi, làm ông rạo rực không yên. “Thằng Tuấn nó đi suốt ngày, bỏ phí con bé… mà mình cũng đâu được nghĩ bậy, nó là con dâu mình mà!” – ông tự nhủ, tay vuốt mặt, cố dẹp ý nghĩ lung tung.

Xa xa, sau bụi cây, ông Dũng – lão làm vườn – lặng lẽ nhìn cảnh đó, mắt lấm lét. Lão lùn tịt, dáng khỏe khoắn, quần đùi bạc phếch bó sát lộ rõ “cái ấy” to dài thẳng tắp. Lão thấy hết từ lúc ông Hùng vặn vòi nước đến lúc Nhi chạy vào nhà, nhưng chẳng dám hó hé. Ông Hùng là ông chủ lớn, uy quyền ngút trời, tài sản cả núi, lão mà động vào là chỉ có nước chết. Lão lẩm bẩm: Con bé này ngon thật, giá mà được chơi nó một lần thì chết cũng đáng!” Lão cười nham nhở, tay gõ gõ cái cuốc xuống đất, trong lòng vừa sợ vừa thèm. “Nhưng lão Hùng ghê gớm thế, mình mà léng phéng chắc lão cho mình ra chuồng gà ngủ luôn… thôi, cứ từ từ, biết đâu có cơ hội!” – lão nghĩ, mắt lén nhìn về phía nhà, đầu óc bắt đầu mơ mộng kế hoạch xa vời.

Trong nhà, Nhi thay xong áo mới – một chiếc áo phông rộng và quần dài – bước ra bếp, cố làm như không có chuyện gì. Nàng pha cốc nước chanh, mang ra vườn đặt lên bàn đá trước mặt ông Hùng, giọng hơi ngượng:

– Bố uống nước chanh đi ạ, con pha xong rồi. Con… con xin lỗi, lúc nãy con hơi giật mình, bố đừng để ý nhé!

Ông Hùng cầm cốc nước, cười khà khà, cố làm không khí bớt căng thẳng:

– Ôi dào, con xin lỗi gì chứ, tại bố vụng thôi! Già rồi mà còn vặn nhầm vòi nước, làm con ướt hết, bố mới phải xin lỗi chứ! Con đừng ngại, bố không để ý đâu!

Nhi gật đầu, cười gượng:

– Dạ, bố đừng nói thế, con không sao mà. Thôi con vào nhà đây, bố ngồi nghỉ cho mát!

Nàng quay vào nhà, lòng vẫn lấn cấn. Ông Hùng nhìn theo bóng Nhi, tay cầm cốc nước chanh uống một ngụm, mắt thoáng chút tiếc nuối. “Con bé ngoan thật, mà đẹp thế này… thằng Tuấn nó không biết hưởng!” – ông nghĩ, nhưng vội lắc đầu, tự nhủ phải kiềm chế. Dù sao ông cũng là bố chồng, không thể để chuyện này đi xa hơn được.

_________________

Hết Chap 1.

Các bác muốn góp ý để truyện được tốt hơn có thể gửi mail sau ạ: lust.shiro2025@gmail.com

 

Các bác yêu thích truyện thì ủng hộ em cốc cà phê để có động lực viết tiếp và tăng độ dài mỗi chap ạ.

Em xin chân thành cảm ơn các bác!

Ngân hàng: TP Bank

STK: 00003864735

TRAN TRIEU THU

 

 

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận