Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 356

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 356

Lượt Xem: 4908 Lượt Xem

3.8 51 đánh giá
Đánh giá bài viết

Chương 334​

Những lời nói của Phượng Quân giống như là ma chú, có thể điều khiển suy nghĩ của mọi người. Đoàn người chúng tôi đi tới cửa, mà tôi từng bước đi đều nhìn nàng. Lúc nàng nói những lời này, vẫn quay đầu nhìn tôi liên tục, chúng tôi đang nhìn nhau.

Đã nhiều năm trôi qua, năm tháng để lại trên mặt nàng quá nhiều dấu vết, nàng hốc hác phờ phạc rất nhiều, giống như một bà già ngoài năm mươi vậy. Phượng Quân nở một nụ cười, trên mặt còn mang theo vết máu đã khô, nụ cười đó thật thê lương diễm lệ.

Lần gặp lại Phượng Quân chỉ là vài câu nói ở trong căn phòng nhỏ kia mà thôi, khi đó nàng còn đội một cái mũ và đi khập khiễng. Bây giờ tôi nghĩ lại, nàng không muốn tôi biết thân phận của nàng, đồng thời cũng không muốn tôi nhìn thấy những vết sẹo trên mặt nàng.

Chúng tôi cứ lùi dần cho đến khi ra khỏi phòng, còn tiếp tục lui ra sau, khoảng cách càng lúc càng xa, bóng Phượng Quân cách chúng tôi cũng càng lúc càng xa, cho đến khi nàng gần biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi mới thấy nàng mỉm cười với tôi, trong nụ cười mang theo quyết tuyệt, trong lòng tôi dâng lên một loại dự cảm không tốt, chẳng lẽ…

Khi tôi không thấy khuôn mặt Phượng Quân nữa, nàng quay đầu lại, cùng Omar ngồi cùng nhau, tựa hồ như thật sự lại được ngắm hoàng hôn. Tôi chợt nghĩ đến một khả năng, trong lòng tôi không khỏi căng thẳng, cái loại giác quan thứ sáu và trực giác làm cho tôi ý thức được có điều gì đó không ổn, tôi vội vàng đi tới căn phòng hai người, lại bị Lãnh Băng Sương giữ chặt…

“Oanh…” Khoảnh khắc Lãnh Băng Sương chụp lấy tôi, có một tiếng nổ vang ở chỗ Omar và Phượng Quân, biến thành một quả cầu lửa lớn, cho dù chúng tôi đã cách rất xa, sóng xung kích và khí bạo vẫn khiến cho chúng tôi bị chấn ngã.

Tôi ngã xuống đất, vội vàng đứng dậy và thấy văn phòng đã bị phá vỡ và bốc cháy dữ dội. Mọi người xung quanh cũng không vội đến ứng cứu, bởi vì không ai có thể bảo đảm liệu còn có vụ nổ thứ hai hay không.

Tôi không thể tin được tất cả những điều này, Phượng Quân và Omar đã tan xác sau vụ nổ lớn, tôi không thể tin nàng lại biến mất trước mặt tôi như thế này, trở nên thi cốt vô tồn. Tôi muốn lao đến như một kẻ điên, bị Lãnh Băng Sương và Khả Hân gắt gao nắm giữ lại, vô luận như thế nào hai người cũng không buông tay, cuối cùng tôi xụi lơ gục xuống đất, chỉ biết ngây ngốc nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Phượng Quân, mối tình đầu của tôi, bởi vì lúc đó tôi còn trẻ khinh cuồng và phù phiếm, phạm phải một sai lầm, đã khiến cho cuộc sống của nàng bị trì hoãn và khiến cho nàng đau khổ suốt cuộc. Tuy rằng là nàng sai, nhưng lại có vẻ ngây thơ và vô tội như vậy, sau khi được cứu, vốn tôi định sau này sẽ bù đắp cho nàng, chữa khỏi bệnh cho nàng, cho nàng một cuộc sống hạnh phúc, cũng làm cho tôi bớt bức rứt.

Lãnh Băng Sương và Khả Hân, hai nữ nhân này cũng đủ khiến cho tôi đau đầu rồi, bây giờ lại có thêm một Phượng Quân, vốn trong lòng tôi vẫn rối rắm. Nhưng kết quả nàng đã dùng phương thức này để gỡ rối, chỉ là kết quả này tôi không cách nào tiếp nhận được.

“Tại sao?” Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin tại sao Phượng Quân lại làm như vậy, tôi tin trận nổ tung này là do nàng kích nổ, chỉ là hai chúng tôi còn chưa có thời gian để nói chuyện, tôi còn chưa nghe nàng phàn nàn với tôi, còn chưa nghe những lời trong lòng nàng, tại sao nàng lại dùng cách này để bỏ tôi lại?

Phượng Quân là một cô gái như vậy, cho dù Omar có hành hạ nàng như thế nào thì trong lòng nàng vẫn coi hắn là chồng của mình, nếu không thể sống chung, thì chết cũng phải đồng huyệt.

“Anh đừng có như vậy, Phượng Quân đã chết, anh phải phấn chấn lên…” Lãnh Băng Sương quỳ xuống và nói, cùng Khả Hân ôm tôi khóc.

“Không phải em nói bom đã được tháo gỡ sao? Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi quay đầu lại nhìn Lãnh Băng Sương, lớn tiếng chất vấn nàng. Nếu sớm biết tình huống này, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi căn phòng đó, nếu tôi không rời đi, Phượng Quân sẽ không bao giờ kích nổ bom.

“Xin lỗi!” Lãnh Băng Sương chỉ nói ngắn gọn với tôi hai chữ, rồi cúi đầu xuống.

“Tại sao nói xin lỗi? Em còn giấu anh chuyện gì nữa? Nói cho anh biết đi! Nói cho anh biết…” Tôi nắm hai vai Lãnh Băng Sương lắc lắc liên tục, lúc này trong lòng tôi đã có quá nhiều nghi vấn.

Chiếc nhẫn cưới của Khả Hân đã bị Lãnh Băng Sương biến đổi, điểm này tôi hoàn toàn không biết, thậm chí khi nào hai người gặp mặt tôi cũng không có phát hiện ra. Tôi cảm giác hết thảy đều bị che mắt, tựa hồ như tất cả những gì tôi đã trải qua hôm nay đều nằm trong dự liệu của nàng! Ngay cả Khả Hân dưới tình huống gì, tựa hồ như nàng đều có thể dự liệu, tôi tin nàng có trí tuệ như vậy và có thể lên kế hoạch cho mọi thứ.

“Đúng vậy, em đã gỡ tất cả các quả bom, nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Anh đã nhìn thấy vừa rồi Omar lục túi lấy điện thoại di động của hắn bị Phượng Quân lấy lại vào thời điểm quan trọng. Lúc đó, em cảm thấy có gì không ổn, lúc đó hắn đang giãy dụa sắp chết, tại sao lại muốn lấy điện thoại di động của mình? Nhất định phải có vấn đề với cái điện thoại di động, khi nàng vừa bảo chúng ta ra ngoài, nàng nhìn em với ý nghĩa khác trong mắt. Em lập tức hiểu chuyện gì. Vâng, điện thoại di động của hắn nhất định đã được cải tiến, chỉ cần nhập mật mã, điện thoại kia sẽ biến thành một quả bom uy lực rất lớn, cải tiến như vậy không tính là công nghệ cao, cho nên lúc đó em cảm giác được, vì vậy em mau kéo anh rời đi…” Lãnh Băng Sương cúi đầu nói, tôi không nhìn thấy mắt của nàng, chỉ là thanh âm của nàng rất thấp, tựa hồ như có chút buồn. Lúc này tôi hoàn toàn không để ý đến những chuyện này, hôm nay tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, hiện tại tôi không có phát điên cũng đã rất tốt rồi.

“Vậy tại sao em không cứu Phượng Quân? Em nên hiểu ý nàng muốn gì chứ? Tại sao em không cứu!” Nghe Lãnh Băng Sương giải thích, tôi càng giận hơn. Nếu nàng không biết tất cả những chuyện này, tôi có thể tha thứ, nàng đã nhìn ra manh mối nhưng không ngăn cản, điều này làm cho tôi không cách nào thông cảm.

“Anh sai rồi, em không cứu được Phượng Quân, vừa rồi thủ hạ của em trị liệu cho nàng và kiểm tra qua, lần này nàng bị trọng thương rất nặng, rất nhanh sẽ chết. Tình huống này đối với nàng mà nói có lẽ là tốt nhất, ít nhất nàng làm được việc nàng muốn làm, hẳn là chúng ta nên tôn trọng ý của nàng. Hơn nữa nàng dùng phương pháp này để tự giải quyết, cũng giải quyết luôn Omar, cũng vì anh mà chấm dứt phiền toái. Năng lực của hắn thật sự rất lớn, thả hắn đi cũng sợ xuất hiện vạn nhất nếu em rời đi. Để tránh phiền toái sau này, loại khả năng này nhất định phải được loại bỏ, cho nên em nhất định phải chọn cách này, cho dù anh vĩnh viễn không tha thứ cho em, em chỉ cần anh được an toàn, những người khác em đều không quan tâm!” Vào giây phút cuối cùng, Lãnh Băng Sương ngẩng đầu lên nhìn tôi với sự kiên quyết và một chút bướng bỉnh trong mắt nàng.

Tôi không nói nữa, trách Lãnh Băng Sương có ích lợi gì? Tôi chỉ ngồi nhìn ngọn lửa đang hoành hành hừng hực, lửa trong nhà xưởng bắt đầu lan rộng từ từ, mãi cho đến khi xe cứu hỏa đến chữa cháy, tôi cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, tôi thật sự quá mệt. Vợ của mình ở trước mặt mình bị cừu nhân làm ô uế, mối tình đầu mình mắc nợ bị tan xương nát thịt ở trước mặt mình, mọi thứ tưởng chừng như là một giấc mơ nhưng lại thực sự tồn tại.

Thật không ngờ tôi cùng Phượng Quân vừa mới gặp mặt liền thiên nhân vĩnh cách, tôi tận mắt nhìn thấy nàng cùng Omar nổ tung, bùng cháy thành một đoàn hỏa quang, lần này nàng thật sự đã rời bỏ tôi mà đi, đối với nàng cái nợ này vĩnh viễn tôi không bao giờ trả được.

Khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi cảm thấy mình đang nằm trong vòng tay mềm mại, hương thơm cơ thể thật quen thuộc và cái ôm thật mềm mại.

Tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy Phượng Quân chưa chết, Khả Hân cũng không bị ô uế và có Lãnh Băng Sương, bốn người chúng tôi đang chơi chạy trốn trong biển hoa và cười hìhì híhí. Nghe nói có ba nghìn mỹ nhân trong hậu cung của hoàng đế cổ đại, mà với tôi mà nói, chỉ cần ba người các nàng, so với bất kỳ một đế vương nào trong lịch sử tôi còn hạnh phúc hơn.

Cho dù là trong mộng, hãy để cho tôi tham lam một lần đi, cùng một lúc có được ba nữ nhân này. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, có lúc nửa mê nửa tỉnh nhưng không hề mở mắt ra, cảm giác được mình bị người nâng lên, có cảm giác xe xóc nảy và tiếng xe gầm rú, còn nghe được tiếng người nói chuyện, chỉ là cảm giác mình ngủ thật lâu thật lâu, mà trong giấc ngủ mình đã di chuyển rất xa.

Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt ra, nhìn thấy là mái nhà trắng tinh và những ngọn đèn pha lê xinh đẹp và đồ nội thất sang trọng xung quanh.

Tôi vẫn còn ở nước ngoài sao? Hay là tôi đã về ngôi biệt thự mà tôi và Lãnh Băng Sương đang ở? Có lẽ một lúc sau Tiểu Cát sẽ chạy đến nắm tay tôi và hét lên: Bố! Sau đó, tôi mới phát hiện ra tôi đã có một giấc mơ dài…

Theo dõi
Thông báo của
guest
101 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
alex

thằng ck đúng là thằng phế vật. Nam nhân như vậy thì chết cmn đi chứ sống làm gì

Đào Quyết

Tác giả viết truyện quá xuất sắc vừa tình dục điên cuồng bạo dâm hãm hiếp,vừa ly kỳ kịch tính.Người đáng yêu nhất là Lãnh Băng Sương .Đáng ghét nhất là Tư Kiến.Đáng thương nhất là Khả Hân.Đáng chê trách là ông chồng.
Kết thúc truyện hợp lý.Nhưng cái chết của Lãnh Băng Sương làm đau lòng người đọc xa gần.Tư Kiến bị cắt dái lại làm độc giả thỏa mãn.

Minh

Cái kết mở, tác giả ra tiếp phần 2 sẽ hay. Cái bí mật Khả Hân về việc không sinh con được rất khó hiểu. Khi Khả Hân hỏi LSB có muốn nghe không, LSB đã nói ko cần vì nghe sợ rằng sẽ thay đổi ý định ( không giúp Khả Hân nữa ). Vậy vấn đề không thể sinh này bị từ khi nào…,? Còn nhớ đầu truyện, nam chính đã nói lỗi do anh ta tinh trùng yếu vậy thì vấn đề vô sinh có thể xuất phát từ khi Khả Hân quan hệ với con nuôi khi cậu ta 14t, cả 2 đã quan hệ không bcs, chắc có thể Khả Hân đã mang thai. Nhưng mang thai với cậu bé 14t và là con nuôi mình thì không thể chấp nhận được nên đành phá thai, và phá thai không có bảo lảnh của ck thì phải làm lậu nên nhiều khả năng bị ảnh hưởng và vô sinh.
Giả thuyết thứ 2 Khả Hân vô sinh bẩm sinh, nghĩa là cô ta giấu ck vì sợ ck bỏ mình. Ck khả Hân vì suy nghĩ mình yếu sinh lý nên dần dần mất tự tin và không thõa mãn được cô ta. Cô ta luôn thấy có lỗi nên luôn muốn bù đắp cho ck và không bao giờ chê bai chồng. Khả năng này rất cao và hợp lý với diễn biến truyện.
Cả 2 giả thuyết này dều không thể tha thứ cho Khả Hân được vì cô ta quá tệ hại.
Tóm lại Khả Hân rất đáng sợ, không hề đơn giản. Cả LSB cũng không hiểu hết về Khả Hân, còn ck khả Hân thì thua rồi, quá nhu nhược và u mê cũng như mù quáng.

Trầm luân của Kh

Thật sự muốn biết KH trầm luân với sói ở đoạn băng 2 năm quá. Ai biết nguồn đâu chỉ em với ạ

Minh

Ủa có hả bạn ?

Minh

Thằng cha nhân vật chính nhu nhược và tệ nhất trong truyện. Tình yêu rất cần lòng tin, nhưng một khi không còn tin nữa thì yêu sẽ tổn thương và làm khổ nhau. Khi Khả Hân điều trị xong mất trí nhớ ( quên hết những gì trải qua ) thì cha nhân vật chính không chấp nhận, hắn muốn Khả Hân phải yêu nhớ hắn, nhưng hắn lại muốn đền dáp ơn LBS. Cu thì nhỏ xíu, yếu sinh lý mà đèo bồng gái, muốn cưới 2 vợ !!!