Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 356

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 356

Lượt Xem: 4899 Lượt Xem

3.8 51 đánh giá
Đánh giá bài viết

Chương 337​

Tôi và Lãnh Băng Sương lang thang ở bên ngoài đi dạo rất lâu. Kỳ thật tôi hoàn toàn không có tâm tư đi dạo phố, tôi chỉ muốn sớm gặp Tư Kiến, chẳng qua vì không muốn làm mất hứng của nàng, tôi vẫn nhẫn nại.

Đến tối, Lãnh Băng Sương cùng lên xe với tôi một lần nữa. Thực ra nàng đã sớm phát hiện tôi không có hứng thú, nhưng nàng vẫn chơi đùa rất vui không biết mệt, tựa hồ như chỉ cần ở bên tôi là nàng vui rồi.

Chỉ là làm cho tôi kỳ quái là xe lại hướng bệnh viện tư nhân của nàng chạy tới, chẳng lẽ lúc này Tư Kiến đang ở bệnh viện sao? Nếu là sự thật, tôi có một dự cảm xấu trong tim.

“Chẳng lẽ Tư Kiến…?” Khi đến trước cổng bệnh viện tư nhân của Lãnh Băng Sương, tôi không khỏi lên tiếng hỏi, trong lòng lo lắng, tựa hồ như tiến thêm một bước sẽ xác nhận thêm một chút, tôi phát hiện mình không dám xuống xe. Tư Kiến sẽ không nằm trong nhà xác của bệnh viện chứ, nếu vậy lời dặn dò của Phượng Quân tôi phải làm sao?

“Yên tâm, tính mạng của nó không có nguy hiểm…” Lãnh Băng Sương thấy tôi khẩn trương, nhẹ giọng an ủi, bất quá biểu tình của nàng vẫn không có buông lỏng, vẫn có điều gì khó nói.

Tôi và Lãnh Băng Sương đi tới văn phòng của bệnh viện, lãnh đạo bệnh viện dường như biết chúng tôi sẽ đến nên đã sớm nghênh đón ở cổng.

Chúng tôi đi theo nhân viên bệnh viện đến phòng bệnh cao cấp, khi đến cửa phòng, mọi người đều dừng lại. Mà trong tiềm thức của tôi cùng mọi người đồng bộ, cũng đứng ở cửa, tôi nhìn Lãnh Băng Sương và cảm thấy không biết phải làm gì.

“Anh có muốn em vào với anh không?” Lãnh Băng Sương nhìn tôi ôn nhu hỏi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Không biết vì sao, bây giờ chỉ có Lãnh Băng Sương ở bên cạnh tôi, tôi mới có cảm giác an toàn. Khi một người được người ta cứu rất nhiều lần, anh ta sẽ coi người đó là một cánh rơm cứu mạng, mỗi khi gặp khó khăn, trước tiên sẽ nghĩ đến người đó, Lãnh Băng Sương bây giờ là cánh rơm cứu mạng của tôi.

“Cạch…” Khi bác sĩ chính quẹt thẻ, cánh cửa phòng bệnh tự động mở ra, tôi và Lãnh Băng Sương đi vào. Phòng bệnh này là phòng bệnh cao cấp, biện pháp bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Sau khi tiến vào phòng bệnh, tôi phát hiện phòng bệnh này rất rộng, dụng cụ và thiết bị cũng vô cùng đầy đủ có hai nữ nhân đứng ở cửa, giống như y tá cũng giống như vệ sĩ.

“Hai người đi ra ngoài trước đi…” Lãnh Băng Sương nói xong, hai người mặc đồ y tá liền đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi và Lãnh Băng Sương và một người ngồi ở trên giường bệnh, ngoài Tư Kiến ra còn có thể là ai.

Lúc này Tư Kiến đang bó gối ngồi trên giường bệnh, ánh mắt thất thần nhìn tay mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt tái nhợt giống như Khả Hân, hơn nữa gầy đi rất nhiều. Nghe tôi và Lãnh Băng Sương tiến vào, nó đặt tay lên đầu gối.

“Chuyện gì đã xảy ra với con vậy?” Tôi hít sâu một hơi, đi tới trước giường bệnh hỏi, thanh âm run run. Đối với Tư Kiến, tình cảm của tôi rất phức tạp, mặc kệ nói thế nào, nó cũng là con của tôi và Phượng Quân, trong người nó chảy huyết mạch của tôi, cho dù nó làm chuyện sai lầm lớn, làm cha tôi chỉ có thể tha thứ cho nó và sửa chữa con đường tương lai của nó.

Bây giờ Omar đã chết và mọi chuyện đã kết thúc, liệu mâu thuẫn xung đột và khoảng cách giữa tôi và Tư Kiến có chấm dứt không? Nó chỉ ngẩng đầu lên khẽ nhìn tôi một cái, sau đó lại cúi đầu xuống. Chẳng qua lúc tôi hỏi vấn đề, vẽ mặt của nó hiện lên một tia thống khổ và thống hận.

Trước đó, tôi đã hỏi Lãnh Băng Sương hai lần tình huống của Tư Kiến, nhưng mỗi lần nàng đều không muốn nói.

Lúc này Tư Kiến đang ở trước mắt tôi, toàn thân trên dưới tuy không có vết thương, chỉ là gầy đi rất nhiều, bộ dáng cũng tương đối sạch sẽ, thậm chí râu ria cũng cào sạch, râu của nó tương đối nhiều, nếu mỗi ngày không cạo, mặt của nó sẽ tương đối đen hơn. Hiện tại trên mặt cạo sạch râu, xem ra hàng ngày nó vẫn chú ý bảo dưỡng bản thân, được người ta chăm sóc rất tốt.

“Mẹ tôi đâu?” Trong phòng bệnh trầm mặc an tĩnh một hồi lâu, rốt cục nó cũng lên tiếng, thanh âm đã khàn khàn, nếu như không phải bởi vì bệnh, thì là bị công tâm mà dồn dập.

“Mẹ con… đã qua đời…” Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời Tư Kiến. Lúc trước tôi đã chuẩn bị tốt chuyện này, nếu như gặp mặt nó, tôi sẽ trực tiếp nói cho nó biết chân tướng, giấu càng lâu sẽ tạo thương tổn càng lớn.

“Không ai nói cho tôi biết nhưng tôi đã cảm giác được, mẹ con liên tâm, lúc mẹ đi, tim tôi rất đau…” Khi Tư Kiến nói, nước mắt đã trào ra. Tuy rằng đã linh cảm được cái gì, trong lòng nó vẫn duy trì một tia hy vọng cuối cùng, giờ đây tia hy vọng cuối cùng này cũng tan vỡ.

“Omar cũng chết rồi, mọi chuyện đã kết thúc…” Có lẽ để an ủi Tư Kiến, tôi không tìm được lời nào khác, chỉ có tin Omar chết mới là tin tốt cho nó và cũng là niềm an ủi cho nó.

Sau khi nghe tin Omar chết, điều khiến tôi ngạc nhiên là Tư Kiến không có phản ứng quá lớn, không có cao hứng ở bên trong mà vẫn đắm chìm trong nỗi bi thương về cái chết của mẹ nó.

“Con có thể nói cho bố biết nguyên nhân và hậu quả của mọi chuyện không?” Tôi bức thiết muốn biết rất nhiều đáp án, đồng thời cũng muốn chuyển chủ đề về Phượng Quân. Nhìn bộ dáng Tư Kiến khóc, trong lòng tôi cũng rất xót xa, cũng muốn khóc với nó. Sau khi nghe tôi nói, nó không trả lời, khẽ gật đầu.

“Trước hết, con nói cho bố biết chuyện gì đã xảy ra? Tại sao con lại ở bệnh viện? Dì Lãnh cũng không nói cho bố biết bất cứ chuyện gì…” Tôi nhìn Lãnh Băng Sương bên cạnh hỏi, tôi thật sự không rõ rốt cuộc là cái gì làm cho nàng khó mở miệng như thế. Cho dù có chuyện gì xảy ra trước đây, bây giờ tôi cảm thấy bối rối nhất là chuyện này.

“Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Chính con quỷ Omar trả thù ông, trả thù mẹ tôi, hắn có thể để tôi yên không? Hắn sẽ buông tha cho tôi, một nghiệt chủng trong mắt hắn sao? Ông đoán xem hắn đã làm gì tôi?” Sau khi nghe tôi nói, Tư Kiến ngẩng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt rưng rưng mang theo một tia cười nhạo.

Tư Kiến nói xong, từ từ đứng dậy, đứng trên giường, sau đó từ từ cởi y phục bệnh nhân của nó xuống. Mà lúc này, Lãnh Băng Sương quay đầu đi, không nhìn nó.

Sau khi Tư Kiến cởi quần ra, tôi nhìn thấy một cảnh tượng kinh tâm, lông mu ở dưới háng của nó đã bị nhổ sạch, nó khỏa thân, trông rất khác lạ. Quan trọng nhất là dương vật ở giữa háng nó, dương vật to lớn đã nhiều lần cắm vào âm đạo Khả Hân, lúc này đã biến mất, chỉ còn lại một đoạn của gốc dương vật, một vết sẹo bắt mắt nổi lên ở gốc dương vật.

“Tại sao lại như vậy!” Cơ thể tôi rung lên dữ dội, không thể tin được. Dương vật của Tư Kiến đã không còn, hơn nữa nhìn vết sẹo kia, rõ ràng là bị cắt.

“Tôi ước gì tên khốn Omar đó giết tôi, hắn lại không làm thế. Khi sự việc đi đến hồi kết, hắn đã biến tôi thành một phế nhân, một kẻ vô dụng, tức là thái giám trên TV. Hắn nói, muốn cho ông đoạn tử tuyệt tôn, giết tôi là tiện nghi cho tôi, đây là sự trừng phạt hắn giành cho tôi, tôi thà bị giết còn hơn.” Tư Kiến mặc quần vào, một lần nữa ngồi trên ghế sofa, trong mắt mang theo ưu thương nói.

…”Bất quá như vậy cũng tốt, đây cũng coi như là cái giá mà tôi phải trả, dù sao thứ bị cắt đứt của tôi đã làm không nhiều chuyện sai lầm. Hiện tại nó không còn, trong tương lai tôi cũng sẽ không phạm sai lầm nữa…” Tư Kiến tiếp tục duy trì tư thế bó gối nói. Tư thế này của nó chính là loại bất lực tự bảo vệ mình, nhất là bảo vệ háng của mình, chỉ là như vậy có tác dụng gì? Dương vật đã mất rồi.

“Lúc em tìm ra nó, thấy nó mất máu quá nhiều đang hấp hối, nó đã bước qua Quỷ Môn Quan một lần mới được cứu, may mà phát hiện kịp thời, hơn nữa Omar thiến nó sau đó còn tiến hành điều trị cho nó, tựa hồ như không muốn cho nó chết.” Tôi quay đầu nhìn Lãnh Băng Sương bên cạnh, nàng có chút ngượng ngùng nói.

“Chẳng lẽ không thể ráp lại được sao?” Tôi không khỏi hỏi. Mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng không hy vọng con trai mình trở thành phế nhân, như vậy cả đời nó cũng xong, tôi muốn giúp nó mở đường sau này, để nó có thể lập gia đình sinh con bình thường, sống một cuộc sống bình thường, như vậy cũng coi như đem công đạo lại cho Phượng Quân, nhưng bây giờ…

“Căn cứ theo lời khai của thủ hạ Omar bị bắt, tên khốn kiếp Omar đã cắt nó rồi dùng máy xay để nghiền thành nước sốt thịt…” Lãnh Băng Sương hít sâu một hơi, từ từ nói, tựa hồ như sợ lời nói của nàng sẽ kích động tôi, làm cho tôi không chịu nổi.

Thân thể tôi lắc lư vài cái, cuối cùng Lãnh Băng Sương đỡ lấy tôi…

Theo dõi
Thông báo của
guest
101 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
alex

thằng ck đúng là thằng phế vật. Nam nhân như vậy thì chết cmn đi chứ sống làm gì

Đào Quyết

Tác giả viết truyện quá xuất sắc vừa tình dục điên cuồng bạo dâm hãm hiếp,vừa ly kỳ kịch tính.Người đáng yêu nhất là Lãnh Băng Sương .Đáng ghét nhất là Tư Kiến.Đáng thương nhất là Khả Hân.Đáng chê trách là ông chồng.
Kết thúc truyện hợp lý.Nhưng cái chết của Lãnh Băng Sương làm đau lòng người đọc xa gần.Tư Kiến bị cắt dái lại làm độc giả thỏa mãn.

Minh

Cái kết mở, tác giả ra tiếp phần 2 sẽ hay. Cái bí mật Khả Hân về việc không sinh con được rất khó hiểu. Khi Khả Hân hỏi LSB có muốn nghe không, LSB đã nói ko cần vì nghe sợ rằng sẽ thay đổi ý định ( không giúp Khả Hân nữa ). Vậy vấn đề không thể sinh này bị từ khi nào…,? Còn nhớ đầu truyện, nam chính đã nói lỗi do anh ta tinh trùng yếu vậy thì vấn đề vô sinh có thể xuất phát từ khi Khả Hân quan hệ với con nuôi khi cậu ta 14t, cả 2 đã quan hệ không bcs, chắc có thể Khả Hân đã mang thai. Nhưng mang thai với cậu bé 14t và là con nuôi mình thì không thể chấp nhận được nên đành phá thai, và phá thai không có bảo lảnh của ck thì phải làm lậu nên nhiều khả năng bị ảnh hưởng và vô sinh.
Giả thuyết thứ 2 Khả Hân vô sinh bẩm sinh, nghĩa là cô ta giấu ck vì sợ ck bỏ mình. Ck khả Hân vì suy nghĩ mình yếu sinh lý nên dần dần mất tự tin và không thõa mãn được cô ta. Cô ta luôn thấy có lỗi nên luôn muốn bù đắp cho ck và không bao giờ chê bai chồng. Khả năng này rất cao và hợp lý với diễn biến truyện.
Cả 2 giả thuyết này dều không thể tha thứ cho Khả Hân được vì cô ta quá tệ hại.
Tóm lại Khả Hân rất đáng sợ, không hề đơn giản. Cả LSB cũng không hiểu hết về Khả Hân, còn ck khả Hân thì thua rồi, quá nhu nhược và u mê cũng như mù quáng.

Trầm luân của Kh

Thật sự muốn biết KH trầm luân với sói ở đoạn băng 2 năm quá. Ai biết nguồn đâu chỉ em với ạ

Minh

Ủa có hả bạn ?

Minh

Thằng cha nhân vật chính nhu nhược và tệ nhất trong truyện. Tình yêu rất cần lòng tin, nhưng một khi không còn tin nữa thì yêu sẽ tổn thương và làm khổ nhau. Khi Khả Hân điều trị xong mất trí nhớ ( quên hết những gì trải qua ) thì cha nhân vật chính không chấp nhận, hắn muốn Khả Hân phải yêu nhớ hắn, nhưng hắn lại muốn đền dáp ơn LBS. Cu thì nhỏ xíu, yếu sinh lý mà đèo bồng gái, muốn cưới 2 vợ !!!