Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 356

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 356

Lượt Xem: 4786 Lượt Xem

3.8 51 đánh giá
Đánh giá bài viết

Chương 344​

Sau khi ngồi trên xe, tôi bắt đầu cho xe về nhà. Trên đường đi tôi không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh hơn, lúc này tôi rất sốt ruột, tôi muốn về nhà thật nhanh để biết đáp án mình muốn biết.

Thực ra quãng đường không xa nhưng tôi cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Tôi men theo cầu thang chạy lên nhà, khi đến cửa, tôi mở cửa ra, các bác sĩ đang thu dọn dụng cụ y tế, như thể họ sắp rời đi. Nhìn thấy các chuyên gia chuẩn bị rút lui, tim tôi nhất thời thắt chặt, các bác sĩ muốn rút lui, chứng tỏ có hai khả năng, một là Khả Hân đã tỉnh, đã khôi phục và không có bất kỳ nguy hiểm nào, cho nên không cần họ ở đây nữa, hai là nàng không cứu được, bọn họ ở chỗ này cũng vô lực cho nên dọn dẹp đồ đạc, tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.

“Trương phu nhân đã tỉnh rồi, nhưng…” Sau khi thấy tôi vào cửa, một trong những bác sĩ điều trị nói với tôi. Chỉ có điều những lời sau đó tôi không nghe rõ, bởi vì tôi chạy tới phòng ngủ bên cạnh, sau đó mở cửa phòng ra, tôi thấy một người phụ nữ dựa vào lưng giường, nhìn thẳng trước mặt, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì? Là Khả Hân, rốt cục cô đã tỉnh dậy, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt.

Sau khi tôi vào cửa, cô quay đầu lại nhìn tôi, chỉ là trong ánh mắt của cô rất lạnh nhạt, chỉ nhàn nhạt nhìn tôi, không nói gì, cũng không có bất kỳ xúc cảm kích động nào.

Đừng như vậy a, mặc kệ là Khả Hân sợ nhìn thấy tôi hay là khát vọng muốn gặp tôi, bất kể như thế nào, cô nhìn thấy tôi cũng sẽ không bình tĩnh như thế, rốt cuộc là sao? Tôi cảm thấy bất thường, hình như có gì không ổn?

“Ông là ai? Sao tôi có cảm giác quen thuộc như vậy?” Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, Khả Hân nói với tôi với vẻ nghi ngờ.

Nghe Khả Hân nói như vậy, trái tim tôi nhất thời cả kinh, tôi cẩn thận nhìn mắt của cô, ánh mắt rất trong suốt, không có một chút giả dối nào ở bên trong.

“Bác sĩ! Bác sĩ…” Tôi quay đầu ra ngoài cửa và hét lên. Sau khi nghe tiếng kêu của tôi, bác sĩ điều trị bước vào.

“Chuyện gì vậy? Hình như cô ta không biết tôi?” Tôi quay đầu lại chất vấn bác sĩ điều trị, bởi vì quá sốt ruột nên tôi không khỏi kéo cao âm lượng, giọng nói của tôi rất vang dội, vang vọng cả căn phòng ngủ này. Sau khi Khả Hân nghe tiếng kêu của tôi, vội vàng dùng hai tay bịt lỗ tai mình, có vẻ như rất sợ.

“Từ tiên sinh, đi ra ngoài rồi nói…” Bác sĩ đặt ngón trỏ của mình lên miệng, làm tư thế im lặng và sau đó nhẹ nhàng nói với tôi.

…”Từ tiên sinh, não của Trương phu nhân bị kích động mạnh, một phần là do thể chất kích thích, một phần là do những loại thuốc, còn một phần là tinh thần kích thích, có thể là cô có một số trãi nghiệm mấy năm nay, làm cho não bị thương, vì vậy, nội tâm của cô cũng bị vây trong trạng thái khép kín, cho nên cô đã mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ ra bất cứ chuyện gì xảy ra trước khi hôn mê…” Sau khi đi đến phòng khách, bác sĩ giải thích cho tôi.

“Mất trí nhớ? Có thể chữa khỏi không?” Nghe những gì bác sĩ điều trị nói, tôi cảm nhận một tia sét trong đầu, mất trí nhớ? Điều đó có nghĩa là tôi không thể hỏi bất kỳ cái gì từ miệng của Khả Hân sao?

“Đây không phải là bệnh có thể điều trị bằng thuốc. Cũng giống như một bệnh nhân thực vật, chúng tôi chỉ có thể trông vào sự may mắn và ý trời. Chúng tôi đã cố gắng đánh thức Trương phu nhân và trục xuất toàn bộ số thuốc trong người cô ấy ra ngoài, để lại một số di chứng là không thể tránh khỏi và một khi những di chứng này còn thì rất khó đoán được. Từ tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng, có thể nói việc điều trị đến trình độ này là giới hạn của chúng tôi và có thể nói nó là giới hạn của y học nhân loại. Mất trí nhớ là một vấn đề khó trong y học, vì vậy liệu Trương phu nhân có thể khôi phục trí nhớ trong tương lai hay không phụ thuộc vào ý trời. Một ngày nào đó có thể cô đột nhiên nhớ lại một đoạn quá khứ, cũng có thể đột nhiên nhớ lại một phần lớn, cũng có thể nhớ lại toàn bộ. Đương nhiên cũng có thể vĩnh viễn không nhớ bất cứ chuyện gì trước kia, cho đến cuối đời.” Bác sĩ chính nâng kính lên sống mũi và kiên nhẫn giải thích cho tôi.

“Tôi hiểu rồi…” Nghe bác sĩ điều trị nói, tôi khoát tay. Lúc này tôi cảm giác mình rất uể oải, tuy rằng Khả Hân đã tỉnh nhưng lại biến thành bộ dáng này. Vốn tôi còn nghĩ sau khi tỉnh dậy có thể hỏi cô một số chuyện, hiện tại xem ra là không cách nào thực hiện được, dù sao cô tỉnh dậy, so với hôn mê cũng tốt hơn.

“Tôi giữ lại một ít thuốc, đây là danh sách, Trương phu nhân có thể dựa theo chỉ dẫn trong danh sách mà uống, sau khi uống hết thuốc, độc tố trong cơ thể cô sẽ được loại bỏ hoàn toàn, không cần phải uống nữa. Nhưng trí nhớ của cô có hồi phục hay không phải xem thiên ý…” Bác sĩ điều trị đưa cho tôi một danh sách và nói.

“Tôi biết rồi, các người nên làm gì thì làm đi?” Tôi liệt kê xong danh sách và nói, sau đó ngồi trên ghế sofa, xoa huyệt thái dương, cảm thấy chán nản, có lẽ tôi phải chấp nhận thực tế này.

“Từ tiên sinh, nếu như trước kia Trương phu nhân đã có trải nghiệm không dễ chịu, vậy mất trí nhớ có lẽ cũng không phải chuyện là xấu, có đôi khi, một người mất trí nhớ cũng đồng nghĩa với việc cô ấy tái sinh…” Vị bác sĩ điều trị quay đầu lại nói với tôi vào giây phút cuối cùng khi ông ấy bước ra khỏi nhà, sau đó nở nụ cười nhân hậu và biến mất.

Ông ta là một trưởng giả tóc hoa râm, không thuộc về cấp dưới của Lãnh Băng Sương, là một chuyên gia y tế nổi tiếng quốc tế. Lãnh Băng Sương cũng phí rất nhiều công sức mới mời được ông ta tới, ông ta rất hiền lành, kinh nghiệm sống phong phú, tuy rằng ông không biết quan hệ của tôi và Khả Hân, không biết trước kia chúng tôi đã trải qua những gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống phong phú của ông ta, vẫn phát hiện ra một vài thứ, đặc biệt là câu nói cuối cùng của ông, khiến cho tôi cảm động, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng.

“Mất trí nhớ, cũng có nghĩa là tái sinh…” Có lẽ đối với Khả Hân, mất trí nhớ có lẽ là một chuyện tốt, ít nhất cô có thể quên đi quá khứ của mình, quên đi đủ loại trải nghiệm của mình, những tình cảnh không thể chấp nhận được đều trở thành quá khứ. Lúc này cô như một tờ giấy trắng, quỹ đạo của cuộc đời cần phải bắt đầu lại từ số không, giống như một đứa bé sơ sinh, bắt đầu cuộc sống mới của mình. Vô luận trước kia cô làm đúng hay sai, đều không tồn tại nữa, con đường sau này làm lại từ đầu.

Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi không còn muốn biết những đáp án kia nữa, biết được thì như thế nào? Mọi thứ đã xảy ra, thời gian cũng không thể quay ngược lại, biết càng nhiều, phiền phức càng lớn.

Tôi không biết là do mình chợt giác ngộ, hay là mình buộc phải chấp nhận cái hiện thực này, tôi chỉ cảm thấy trong lòng mình bỗng nhiên nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.

Nhân viên y tế đã đi hết, đồ đạc và thiết bị cũng bị lấy đi hết, chỉ để lại rất nhiều thuốc, trợ lý bắt đầu chỉ huy các tùy tùng bắt đầu dọn dẹp phòng.

Tôi đi tới phòng ngủ thứ hai, mở cửa ra nhìn Khả Hân. Nàng vẫn ngồi trên giường thẫn thờ, nhìn vách tường không biết đang nghĩ gì. Sau khi nghe tiếng mở cửa, nàng quay đầu nhìn tôi, trong mắt mang theo nghi hoặc giống như hài đồng không tương xứng với tuổi tác.

Khả Hân vừa mới tỉnh dậy, có lẽ không thể bị kích động quá lớn. Lúc này tôi không biết nên làm gì, bây giờ tôi chỉ muốn thấy Tiểu Cát, nó là liều thuốc tốt duy nhất có thể an ủi tâm hồn tôi bây giờ.

Tôi dặn trợ lý chăm sóc cho Khả Hân thật tốt, tôi chuẩn bị trở về khách sạn. Không biết Lãnh Băng Sương có biết chuyện Khả Hân hay không, có lẽ những nhân viên y tế kia đã sớm báo cáo cho nàng rồi.

Trên đường đến khách sạn, nhìn các tòa nhà cao tầng vượt qua, suy nghĩ trong lòng tôi trào dâng muôn vàn cảm khái. Khả Hân mất trí nhớ, như vậy sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc sống tương lai của cô, có thể mang lại cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới, chỉ cần những người biết sự tình trong cuộc giữ kín miệng bình, thì không cần tôi giúp, cô cũng có thể sống tốt theo cách riêng của cô, để cô tổ chức lại gia đình của cô.

Không được! Tuy rằng tôi tuân thủ lời hứa với Lãnh Băng Sương, nhưng nghĩ đến Khả Hân gả cho người khác, trong lòng tôi vẫn không cách nào tiếp nhận được. Vậy thì hãy coi cô là thân nhân của mình đi và chăm sóc cô suốt đời, để cô ở dưới sự che chở của mình, chuyện sau đó hãy thuận theo tự nhiên, đi một bước tính một bước.

Lúc này tôi muốn trở lại khách sạn, một là muốn gặp Tiểu Cát, để trái tim mình bình tĩnh lại, hai là muốn hỏi Lãnh Băng Sương. Nàng đã trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi, hiện tại có khó khăn gì, tôi đều muốn nghe ý kiến của nàng.

Sau khi trở về khách sạn, tôi mở cửa phòng. Chúng tôi thuê bảo mẫu đang chơi đùa với Tiểu Cát, những người tùy tùng đều ở đây, nhưng không thấy Lãnh Băng Sương. Tôi lấy điện thoại di động ra, theo thói quen gọi cho nàng, đây là số điện thoại di động mà nàng đặc biệt thiết lập cho một mình tôi, chỉ có tôi biết, số điện thoại di động này của nàng ngoại trừ tôi thì không ai có thể truy cập.

Chỉ là sau khi tôi bấm số của Lãnh Băng Sương, một âm thanh thông báo phát ra từ ống nghe: “Xin lỗi, người bạn vừa gọi đã ngừng hoạt động hoặc đang ở ngoài khu vực dịch vụ…” Âm thanh nhắc nhở này được lặp đi lặp lại nhiều lần trên micro…

Theo dõi
Thông báo của
guest
101 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
alex

thằng ck đúng là thằng phế vật. Nam nhân như vậy thì chết cmn đi chứ sống làm gì

Đào Quyết

Tác giả viết truyện quá xuất sắc vừa tình dục điên cuồng bạo dâm hãm hiếp,vừa ly kỳ kịch tính.Người đáng yêu nhất là Lãnh Băng Sương .Đáng ghét nhất là Tư Kiến.Đáng thương nhất là Khả Hân.Đáng chê trách là ông chồng.
Kết thúc truyện hợp lý.Nhưng cái chết của Lãnh Băng Sương làm đau lòng người đọc xa gần.Tư Kiến bị cắt dái lại làm độc giả thỏa mãn.

Minh

Cái kết mở, tác giả ra tiếp phần 2 sẽ hay. Cái bí mật Khả Hân về việc không sinh con được rất khó hiểu. Khi Khả Hân hỏi LSB có muốn nghe không, LSB đã nói ko cần vì nghe sợ rằng sẽ thay đổi ý định ( không giúp Khả Hân nữa ). Vậy vấn đề không thể sinh này bị từ khi nào…,? Còn nhớ đầu truyện, nam chính đã nói lỗi do anh ta tinh trùng yếu vậy thì vấn đề vô sinh có thể xuất phát từ khi Khả Hân quan hệ với con nuôi khi cậu ta 14t, cả 2 đã quan hệ không bcs, chắc có thể Khả Hân đã mang thai. Nhưng mang thai với cậu bé 14t và là con nuôi mình thì không thể chấp nhận được nên đành phá thai, và phá thai không có bảo lảnh của ck thì phải làm lậu nên nhiều khả năng bị ảnh hưởng và vô sinh.
Giả thuyết thứ 2 Khả Hân vô sinh bẩm sinh, nghĩa là cô ta giấu ck vì sợ ck bỏ mình. Ck khả Hân vì suy nghĩ mình yếu sinh lý nên dần dần mất tự tin và không thõa mãn được cô ta. Cô ta luôn thấy có lỗi nên luôn muốn bù đắp cho ck và không bao giờ chê bai chồng. Khả năng này rất cao và hợp lý với diễn biến truyện.
Cả 2 giả thuyết này dều không thể tha thứ cho Khả Hân được vì cô ta quá tệ hại.
Tóm lại Khả Hân rất đáng sợ, không hề đơn giản. Cả LSB cũng không hiểu hết về Khả Hân, còn ck khả Hân thì thua rồi, quá nhu nhược và u mê cũng như mù quáng.

Trầm luân của Kh

Thật sự muốn biết KH trầm luân với sói ở đoạn băng 2 năm quá. Ai biết nguồn đâu chỉ em với ạ

Minh

Ủa có hả bạn ?

Minh

Thằng cha nhân vật chính nhu nhược và tệ nhất trong truyện. Tình yêu rất cần lòng tin, nhưng một khi không còn tin nữa thì yêu sẽ tổn thương và làm khổ nhau. Khi Khả Hân điều trị xong mất trí nhớ ( quên hết những gì trải qua ) thì cha nhân vật chính không chấp nhận, hắn muốn Khả Hân phải yêu nhớ hắn, nhưng hắn lại muốn đền dáp ơn LBS. Cu thì nhỏ xíu, yếu sinh lý mà đèo bồng gái, muốn cưới 2 vợ !!!