Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 356

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 356

Lượt Xem: 9244 Lượt Xem

Chương 356​

“Chuyện gì vậy?” Sau khi đội trưởng đội cận vệ đến bên cạnh Từ Kiên, anh ta vội hỏi. Anh ta không hài lòng vì bị gián đoạn việc thờ phượng đối với Lãnh Băng Sương.

“Họ là người tới tế bái Lãnh tổng, là người phụ trách chi nhánh thành phố của công ty chúng ta, tôi đã nói với hắn ngài ở chỗ này, bọn họ nhất định muốn vào gặp ngài.” Hộ vệ đội trưởng nói với Từ Kiên.

“Để họ đến đây!” Từ Kiên suy nghĩ một lúc rồi đồng ý cho họ đến, bởi vì anh ta chưa bao giờ gặp người phụ trách chi nhánh này, nếu đã đến thành phố này, cũng nên gặp mặt.

Ban đầu Từ Kiên dự định trước khi rời đi sẽ ghé qua chi nhánh một chút, dù sao hiện tại anh ta là người phụ trách cao nhất của tập đoàn Lãnh Thị, đến chi nhánh thị sát cũng là chuyện nên làm. Huống chi có người đến tế bái Lãnh Băng Sương, anh ta cũng không nên ngăn cản.

Một lát sau, chỉ thấy một nam một nữ đi tới, trên mặt nam nhân mang theo vẽ tươi cười, tướng mạo thoạt nhìn tương đối đẹp trai, có một khí chất tao nhã, tuy so với Từ Kiên trẻ tuổi hơn, trong hai mắt tựa hồ như mang theo một tia tang thương, có lẽ anh ấy cũng là một người đã từng có chuyện như Từ Kiên. Mà ở bên cạnh còn có một nữ nhân, là một vị thiếu phụ, có ngoại hình rất xinh đẹp, dáng người rất nóng bỏng, nhất là cặp ngực, tựa hồ như tùy thời sẽ bung ra bất cứ lúc nào! Một nữ nhân như vậy, dung mạo và dáng người dĩ nhiên không thua Khả Hân, làm cho anh ta không khỏi sửng sốt, bởi vì nữ nhân này có thể so sánh với nàng.

“Xin chào chủ tịch, ban đầu chỉ thấy ngài trong thông báo của công ty, lần đầu tiên gặp mặt tôi rất vui, tôi là người phụ trách chi nhánh thành phố, tôi tên là Vương Kim Thành, đây là vợ tôi Khúc Đình.” Sau khi người đàn ông đi đến bên cạnh Từ Kiên, mỉm cười và hơi khom người đưa tay ra nói.

“Xin chào, tôi tên Từ Kiên, đây là vợ của tôi, Trương Khả Hân.” Từ Kiên đưa tay ra để bắt tay anh ta, đồng thời lịch sự giới thiệu mình và Khả Hân, chỉ là lúc giới thiệu Khả Hân, Từ Kiên không khỏi do dự dừng lại một chút, không biết người này có biết chuyện của mình và Lãnh Băng Sương không, vạn nhất hắn biết mình và Lãnh Băng Sương là vợ chồng, vậy thời điểm giới thiệu Khả Hân có phải rất khó xử không?

Bất quá sau khi nghe Từ Kiên giới thiệu, người tên Vương Kim Thành này cũng không hề tỏ ra kỳ lạ, tựa hồ như anh ta cũng biết chuyện xảy ra giữa Từ Kiên và Lãnh Băng Sương. Dù sao giữa hai người, nhất là sự tồn tại của Tiểu Cát, người biết cũng không nhiều lắm.

Sau khi bốn người bắt tay nhau, vị phụ trách chi nhánh tên Vương Kim Thành liền đem hoa tươi mang đến đặt ở trước bia mộ, đồng thời cũng quỳ xuống, dập đầu tế bái Lãnh Băng Sương. Điều này làm cho Từ Kiên nhất thời có chút không hiểu, theo lý mà nói, cho dù nàng là cấp trên trực tiếp của anh ta, nhưng không phải trưởng bối, cũng không đến mức quỳ xuống dập đầu tế bái chứ? Hơn nữa vị phu nhân tên Khúc Đình kia lại cũng theo anh ta cùng nhau dập đầu quỳ lạy!

“Xin lỗi, tôi đã làm anh cười, chẳng những Lãnh tổng là cấp trên của tôi, cũng là ân nhân của tôi, có thể nói nàng đã cho tôi cơ hội tái sinh, đối với hai vợ chồng chúng tôi có đại ân đại đức, vốn tôi nghĩ sau này có thể thông qua việc làm chăm chỉ để báo đáp nàng, chỉ là không ngờ nàng còn trẻ mà… Ài!” Vương Kim Thành sau khi quỳ lạy xong thì đứng dậy. Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Từ Kiên, liền định thần lại có chút ngượng ngùng giải thích, hơn nữa nói đến thời điểm ân tình của Lãnh Băng Sương, trên mặt y tựa hồ như có một tia ngượng ngùng, còn có một tia khó xử vi tình, hơn nữa có chút ngại không muốn nhắc tới.

“Đúng vậy! Chúng ta đều nợ nàng quá nhiều…” Lời nói của Vương Kim Thành, làm cho Từ Kiên không khỏi nghĩ đến tất cả những điều mà Lãnh Băng Sương đã làm cho anh ta, anh ta không khỏi cảm khái thở dài nói. Chỉ là họ không nhìn thấy, trước khi họ đến, không phải Từ Kiên và Khả Hân cũng giống như họ, quỳ lạy nàng sao? Chẳng lẽ hai người họ cũng gặp phải chuyện tương tự như vợ chồng Từ Kiên và Khả Hân sao?

Từ Kiên vội vàng lắc đầu để mình không suy nghĩ lung tung, mình bị sao vậy? Khó trách là sự hoang tưởng của một phóng viên vẫn còn tồn tại? Thế mà miên man suy nghĩ lung tung, cuộc trải nghiệm của hai người có thể là duy nhất, sao có thể trùng hợp như vậy, anh ta lại gặp một đôi phu thê khác có trải nghiệm tương tự.

“Từ tổng, tuy rằng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không chỉ một lần tôi đã nghe Lãnh tổng nhắc tới ngài.” Sau một thời gian ngắn yên lặng, Vương Kim Thành đột nhiên nói với Từ Kiên, điều này làm cho anh ta không khỏi có chút nghi hoặc. Theo anh ta biết, Lãnh Băng Sương đối với những người khác chưa bao giờ dễ dàng nhắc tới bí mật của mình, chuyện giữa nàng và anh ta chẳng lẽ đã nói cho nam nhân trước mắt này sao? Nam nhân tên Vương Kim Thành trước mắt này cùng Lãnh Băng Sương có quan hệ gì? Từ Kiên có cảm giác mối quan hệ giữa hai người không đơn giản.

“Đừng hiểu lầm tôi, lúc tôi bị thất vọng nhất trong đời, Lãnh tổng cũng đã hơn một lần nhắc đến một người đàn ông để động viên tôi, mỗi lần Lãnh tổng nhắc đến người đó, trong mắt nàng đều hiện lên sự cảm kích và yêu thương. Lúc đó tôi luôn tò mò, người này là ai mà có thể khiến cho Lãnh tổng nhớ nhung đến vậy, mặc dù Lãnh tổng không nói tên của người đó nhưng tôi biết người đó là anh.” Vương Kim Thành thở dài nói, có lẽ vì cảm tạ Lãnh Băng Sương, hiện tại cùng Từ Kiên nói chuyện mới khách khí như vậy.

Từ Kiên và Vương Kim Thành không nói quá nhiều về vấn đề Lãnh Băng Sương. Sau khi trò chuyện một lúc, không khỏi nói về công việc, đây mới là chuyện chính. Nói đến công việc, dường như hai người có đề tài nói không hết, vừa trò chuyện vừa rời khỏi nghĩa trang.

Từ Kiên lái xe đến văn phòng chi nhánh ở thành phố này, kiểm tra một phen và tổ chức một cuộc họp nhân viên công ty. Nói thật, loại thời gian này thật sự không dễ chịu, rất bận rộn và có rất nhiều việc phải làm, Lãnh Băng Sương và Tiểu Cát đã cho Từ Kiên động lực, để từ từ thích ứng với tiết tấu công việc này. Khi anh ta trở lại nơi ở của Lãnh Vân, trời đã tối.

“Sau khi ăn cơm xong, con đến thư phòng của ông, ông có chuyện muốn nói với con.” Ở trên bàn cơm Lãnh Vân buông bát đũa xuống nói, sau đó liền rời khỏi bàn cơm. Lượng cơm của ông tương đối ít, cho nên mỗi lần ăn cơm đều ăn xong trước.

“Em về phòng trước đi! Anh đi thư phòng.” Nhìn bóng lưng của Lãnh Vân, Từ Kiên cảm thấy hình như ông có chuyện quan trọng muốn nói nên quay sang nói với Khả Hân, rồi đặt đũa xuống, trong bát vẫn còn nửa bát cơm. Trong lòng anh ta có cảm giác những gì ông sắp nói dường như rất quan trọng, vì vậy anh ta không còn khẩu vị.

“Ăn xong rồi sao?” Sau khi Lãnh Vân đến thư phòng, sau đó Từ Kiên cũng theo vào. Tựa hồ như ông không ngờ anh ta tới nhanh như vậy, không khỏi kỳ quái hỏi. Anh ta nghe xong không có trả lời mà chỉ gật gật đầu.

“Đây là di vật của Tiểu Sương, ông đã thu dọn, vẫn luôn bảo quản, nghĩ đi nghĩ lại vẫn giao lại cho con xử lý tốt hơn, ông già rồi, cũng không bảo quản được nó quá lâu, những di vật này đều là đồ của Tiểu Sương từng dùng qua, quan hệ giữa con và Tiểu Sương thân mật hơn ông, cho nên sau này con bảo quản thật tốt nha, coi như là một ký ức, mặc kệ sau này con và Trương Khả Hân có như thế nào, ông hy vọng trong lòng con ít nhất vẫn lưu lại cho Tiểu Sương một vị trí trong tim.” Lãnh Vân lấy ra một cái rương, rất cảm thương nói với Từ Kiên.

“Ông nội yên tâm, trong lòng con Tiểu Sương vĩnh viễn là vợ con, trái tim con vĩnh viễn có một vị trí cho nàng.” Từ Kiên tiếp nhận cái rương kia, đồng thời hứa với Lãnh Vân, tuy rằng cái rương đậy nắp nhưng anh ta vẫn ngửi được mùi hương quen thuộc của Lãnh Băng Sương bên trong.

Lãnh Vân nói xong liền ra khỏi thư phòng, bóng lưng có vẻ già hơn vài phần, hiện tại điều ông không muốn nhắc tới nhất chính là Lãnh Băng Sương. Người tóc bạc tiển người tóc xanh, nếu không phải có Tiểu Cát làm bạn, có lẽ ông cũng không chống được bao lâu.

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Từ Kiên, anh ta dùng hai tay run rẩy mở cái rương kia ra, bên trong đều là di vật của Lãnh Băng Sương, có son môi nàng đã sử dụng qua, có điện thoại di động, có túi da v.v, đầy ắp cái rương. Anh ta lấy từng thứ bên trong ra, nhìn vật nhớ người, không khỏi nhớ tới khung cảnh cùng Lãnh Băng Sương, không biết từ lúc nào mắt đã ướt át.

Những thứ trong rương càng lúc càng ít đi, đều bị Từ Kiên lấy ra bày ở trên bàn làm việc, mỗi lần nhìn thấy một vật phẩm, anh ta đều nhớ lại cảnh tượng với Lãnh Băng Sương. Sau khi lấy hết đồ ra, dưới đáy rương còn một thứ, mà sau khi nhìn thấy thứ này, ký ức của anh ta nhất thời bị gián đoạn, thậm chí thương cảm trong lòng cũng biến mất vô tung vô ảnh, nước mắt trong mắt cũng không ngăn được tầm mắt của anh ta!

Mắt Từ Kiên gắt gao nhìn đáy rương, đó là một vật rất nhỏ, giống như đĩa U, thứ này anh ta quá quen thuộc, đây chính là dongle của Lãnh Băng Sương, logo tiếng Anh và mô hình trên đó đều giống nhau như đúc, nơi này được lưu trữ tất cả video giám sát của Tư Kiến và Khả Hân!

Chỉ là Từ Kiên không xem được hai năm giám sát sau cùng đã bị Lãnh Băng Sương kịp thời ngăn lại. Anh ta tưởng rằng nàng đã tiêu hủy nó, thật không ngờ nó lại bị bỏ quên vào trong di vật của nàng, không biết có phải nàng quên nó hay không. Lúc này trong lòng anh ta rối rắm, tay cũng run lên.

Từ Kiên cùng Khả Hân đã khôi phục lại quan hệ vợ chồng. Theo nàng mất trí nhớ, Từ Kiên đối với chuyện trước kia cũng không có đầu mối, cũng không bận tâm đến nó nữa, không nghĩ tới nữa. Thật không ngờ vào lúc này lại xuất hiện cái usb mang theo tất cả bí mật này.

Từ Kiên nhặt mã hóa usb này với bàn tay run run, sau đó từ từ đút nó vào túi, sau đó tay run xoa xoa hai má lạnh cóng của mình…

Tái bút: Mặc dù còn rất nhiều nghi vấn về cái kết, tác giả hứa sẽ viết một bài viết ngắn để bổ sung, có lẽ sẽ không viết trong thời gian tới…

“Toàn văn hoàn thành”

3.8 51 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
101 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
alex

thằng ck đúng là thằng phế vật. Nam nhân như vậy thì chết cmn đi chứ sống làm gì

Đào Quyết

Tác giả viết truyện quá xuất sắc vừa tình dục điên cuồng bạo dâm hãm hiếp,vừa ly kỳ kịch tính.Người đáng yêu nhất là Lãnh Băng Sương .Đáng ghét nhất là Tư Kiến.Đáng thương nhất là Khả Hân.Đáng chê trách là ông chồng.
Kết thúc truyện hợp lý.Nhưng cái chết của Lãnh Băng Sương làm đau lòng người đọc xa gần.Tư Kiến bị cắt dái lại làm độc giả thỏa mãn.

Minh

Cái kết mở, tác giả ra tiếp phần 2 sẽ hay. Cái bí mật Khả Hân về việc không sinh con được rất khó hiểu. Khi Khả Hân hỏi LSB có muốn nghe không, LSB đã nói ko cần vì nghe sợ rằng sẽ thay đổi ý định ( không giúp Khả Hân nữa ). Vậy vấn đề không thể sinh này bị từ khi nào…,? Còn nhớ đầu truyện, nam chính đã nói lỗi do anh ta tinh trùng yếu vậy thì vấn đề vô sinh có thể xuất phát từ khi Khả Hân quan hệ với con nuôi khi cậu ta 14t, cả 2 đã quan hệ không bcs, chắc có thể Khả Hân đã mang thai. Nhưng mang thai với cậu bé 14t và là con nuôi mình thì không thể chấp nhận được nên đành phá thai, và phá thai không có bảo lảnh của ck thì phải làm lậu nên nhiều khả năng bị ảnh hưởng và vô sinh.
Giả thuyết thứ 2 Khả Hân vô sinh bẩm sinh, nghĩa là cô ta giấu ck vì sợ ck bỏ mình. Ck khả Hân vì suy nghĩ mình yếu sinh lý nên dần dần mất tự tin và không thõa mãn được cô ta. Cô ta luôn thấy có lỗi nên luôn muốn bù đắp cho ck và không bao giờ chê bai chồng. Khả năng này rất cao và hợp lý với diễn biến truyện.
Cả 2 giả thuyết này dều không thể tha thứ cho Khả Hân được vì cô ta quá tệ hại.
Tóm lại Khả Hân rất đáng sợ, không hề đơn giản. Cả LSB cũng không hiểu hết về Khả Hân, còn ck khả Hân thì thua rồi, quá nhu nhược và u mê cũng như mù quáng.

Trầm luân của Kh

Thật sự muốn biết KH trầm luân với sói ở đoạn băng 2 năm quá. Ai biết nguồn đâu chỉ em với ạ

Minh

Ủa có hả bạn ?

Minh

Thằng cha nhân vật chính nhu nhược và tệ nhất trong truyện. Tình yêu rất cần lòng tin, nhưng một khi không còn tin nữa thì yêu sẽ tổn thương và làm khổ nhau. Khi Khả Hân điều trị xong mất trí nhớ ( quên hết những gì trải qua ) thì cha nhân vật chính không chấp nhận, hắn muốn Khả Hân phải yêu nhớ hắn, nhưng hắn lại muốn đền dáp ơn LBS. Cu thì nhỏ xíu, yếu sinh lý mà đèo bồng gái, muốn cưới 2 vợ !!!