Những cuộc tình không tên – Phần 1 – Em rể

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Những cuộc tình không tên – Phần 1 – Em rể

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 28/04/2025

Chương 5

Tuấn là chồng của Hương, bằng tuổi Hương, con trai một trong gia đình truyền thống công chức, là nhân viên làm việc lâu năm ở trung tâm văn hóa địa phương. Quen Hương trong một dịp mấy cơ quan hành chánh tổ chức hội nghị mừng năm mới chung với nhau. Hai người xứng đôi vừa lứa, gia cảnh cũng tương đương, tâm đầu ý hợp, nên không có gì lạ khi một thời gian ngắn quen nhau, cả hai tiến đến hôn nhân rồi có con Thanh.

Một lần tham gia chỉ đạo đội ngũ kỹ thuật viên chuẩn bị hội nghị quan trọng, không may sân khấu bị sập bất ngờ, Tuấn bị tổn thương cột sống, mặt dù không đến nổi liệt cả người, nhưng sức khỏe từ đó giảm sút, không còn nhanh nhẹn, mạnh mẽ và tháo vát nhưng xưa nữa. Vì còn trong độ tuổi đi làm, nên chính quyền sắp xếp cho anh ở nhà, giải quyết những công việc hành chính giấy tờ, biên tập nội dung cho đài phát thanh địa phương, thu nhập vì thế mà giảm mạnh.

Nằm gác tay lên tráng, Tuấn suy nghĩ về nội dung cuộc gọi video của vợ hôm qua. Mặc dù vợ chồng Hùng có nói là sẽ đưa luôn mẹ con Tuấn lên Sài Gòn nếu họ muốn, nhưng Tuấn lại không muốn điều đó. Nếu Tuấn và mẹ không đi, thì sẽ phải sống xa vợ con. Nếu đồng ý, mặc dù là làm quản gia, nhưng cũng khác gì là đi làm mướn cho em rể mình. Nhớ ngày trước, mình còn sức khỏe, toàn đứng chỉ tay năm ngón, biết bao nhiêu đứa phải răm rắp nghe theo lệnh, giờ phải nhờ vả em út như vậy, đàn ông có tự trọng chứ.

Bà Hai mẹ của Tuấn ngồi uống trà ở bàn bên, nhìn con mình đang nhíu mày, bà hiểu tâm trạng của Tuấn. Sống gần hết đời người, trải qua biết bao trận chiến ác liệt nơi chiến trường, biết bao nhiêu lần trở về từ cõi chết, một mình nuôi con khôn lớn, có chuyện gì mà bà chưa từng trải qua. Bà cũng có tham gia cuộc gọi ngày hôm qua, bà biết Tuấn sẽ khó mà đồng ý, nhưng bà thừa hiểu, khó mà giữ chân được hai mẹ con Hương, nhất là con Thanh.

Con Thanh thì khỏi nói, từ nhỏ nó đã có xu hướng thoát ly quê hương, hướng về nơi phố thị đông người, nhiều cơ hội. Ngày nó theo vợ chồng Hùng lên Sài Gòn nhập học, bà biết, bà đã mất luôn đứa cháu nội rồi. Hương thì bà cũng hiểu, mặc dù không nói, nhưng mấy năm nay, một mình Hương lo toan bộn bề, chắc cũng đã mỏi mệt. Mức lương công chức bao nhiêu, bà biết rõ hơn ai hết mà, chỉ có điều bà không biết là làm sao với mức lương đó, Hương có thể vén khéo mọi chuyện trong gia đình thôi. Nên giờ Hương ngỏ lời, bà cũng biết là Hương đã đồng ý rồi.

Bà biết giờ bà có phản đối thì mai đây bà theo ông theo bà, nhà chỉ còn mình Tuấn, một người đàn ông bệnh tật, yếu sức, thu nhập ba cọc ba đồng mỗi tháng, không còn tiếng nói, thì làm sao mà chống lại được hai mẹ con Hương. Có khi làm quá, tình cảm gia đình lại sức mẻ. Bà Hai không nói gì, nhưng trong đầu bà tính chuyện còn hơn cả Tuấn, gừng càng già càng cay mà, giờ chỉ còn cách nói khéo để Tuấn đồng ý đi theo thôi.

Bà nói suy nghĩ của mình cho Tuấn nghe, Tuấn dĩ nhiên không đồng ý, nhưng cũng không tìm ra cách làm sao giữ chân mẹ con Hương lại, không lẽ lấy quyền làm chồng, làm cha mà ra lệnh, vậy khác quá gia trưởng. Huống chi mấy năm nay nếu không có Hương bên cạnh, mẹ con Tuấn làm sao mà ăn no mặc ấm, làm sao mà lo nổi thuốc thang điều trị, bệnh của Tuấn gần như là không thể trị khỏi rồi.

Hai mẹ con bàn tính một đêm, cuối cùng cũng thống nhất là cho mẹ con Hương ở lại Sài Gòn, mỗi tháng về thăm một lần. Tuấn thì nhất quyết không đi, dù thương vợ thương con đến đâu, cũng không thể đánh mất sĩ diện đàn ông. Bà Hai dĩ nhiên là cũng ở lại, suy nghĩ của bà cũng giống như hầu hết người lớn tuổi ở quê, còn phải lo mồ mã ông bà, chăm lo nhà cửa, quen với cuộc sống thôn quê, không quen thành thị khói bụi ồn ào, đủ thứ lý do hết.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận