Những Đêm Ngà Ngọc
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những Đêm Ngà Ngọc
Tác Giả: Kiều Diễm My
Thể Loại: lam tinh, lông lồn, thuốc kích dục
Lượt Xem: 1766 Lượt Xem
Lá thư của em đã làm cho thầy Khoan trẻ lại như tuổi đôi mươi. Và từ đó, cuộc đời thầy cũng đã rẽ qua một khúc quanh quan trọng.
Em biết suốt cả đêm thầy đã không ngủ được vì những câu ân tình em viết trong lá thơ Không ngủ vì ông đã đem danh phận của một hiệu trưởng lên cân với mối tình lạ của em, một cô nữ sinh mới vừa chớm 15 tuổi.
Và cuối cùng, trái tim ông đã không những tiếng can ngăn của lý trí. Trưa hôm sau, thứ sáu, thầy Khoan cho mời em lên văn phòng và nói thật nhỏ:
– Có phải chính em viết bức thư này không?
– Dạ phải.
– Có phải em đã yêu thầy từ lâu rồi không?
– Dạ phải.
– Có phải em muốn gặp riêng thầy không?
– Dạ phải.
– Vậy thì em cầm mảnh giấy nhỏ này đọc đi. Mai thầy sẽ đợi em.
“Linh em,
Suốt đêm qua anh không ngủ. Lòng bỗng thấy yêu em chất ngất, hơn cả danh vọng và tư cách của anh. Sáng mai thứ Bảy, anh sẽ có mặt tại văn phòng thật sớm chờ em.
Em muốn đến giờ nào cũng được. Nhưng nhớ phải ý tứ và kín đáo nghe Linh. Giữ giùm danh dự cho anh nghẹn em yêu. Chờ em.
Khoan.”
Sáng hôm sau, khi ăn sáng xong, em ăn mặc bình thường, xách giỏ xin phép mẹ đi nhặt hoa soạn. Thế là em tinh ranh lách vào trường, luồn theo ngõ sau, em men nơi bờ tường, lom khom chạy dọc theo hành lang, đến gõ cửa phòng thầy hiệu trường.
Khoan mở cửa, nhìn trước, nhìn sau, rồi kéo em vào thật nhanh. ông khóa chặt cánh cửa, quay lại đứng chết sửng nhìn em.
Mặt thầy sững sờ. Thầy đã hiểu thật rõ câu em viết: “Những nhân vật thanh niên trong tiểu thuyết như Dũng, Khải, Kiệt đã hiện lên ngón tay giữa của bàn tay phải em mỗi đêm. Ngón tay đã làm hạ bộ em thành ‘đường xa ướt mưa’.
Tên của thầy đã được em yêu lên tha thiết mỗi khi em đạt tuyệt đinh sung sướng một mình trong bóng đêm lạnh lẽo. ”
Thế mà thầy Khoan vẫn chưa tin cô nữ sinh 15 tuổi đang đứng đối diện với thầy là Lâm Thụy Ngọc Linh. Thầy cũng không tin nổi lá thư thầy viết đã khiến em táo bạo có mặt tại văn phòng hôm nay.
Em bình tĩnh nhìn thầy, chờ đợi. Em chờ cái gì đó phải hấp dẫn lắm, khác lạ lẩm, sẽ xảy ra cho đứa con gái dị thường, ngoại hạng, mang đầy khát vọng và nhiều ước mơ.
Thầy hỏi:
– Khi em vào sân trường, có ai thấy em không?
– Dạ chắc là không. Mà có thấy, họ cũng chỉ tưởng em đi nhặt hoa phượng ngoài sân trường mà thôi. Chăng có ai dám nghĩ em đến đây tìm thầy vì tình yêu đâu thầy Khoan ạ.
Nữ sinh vừa lớn như em thì biết gì mà dám đòi yêu thầy hiệu trưởng. Không sao đâu thầy.
– Vì tình yêu? Em có nói thật không?
– Em có mặt ở đây không đủ để thầy tin lòng em hả? Anh Khoan?
Nghe em gọi thầy bầng anh, làm thầy càng lung túng hơn. Có lẽ chàng quá hạnh phúc khi nghe em gọi bằng anh.
Và chàng bắt đầu cử động. Khoan kéo tay em lại gần hơn, và chàng đặt lên cánh tay đó một cái hôn nhẹ và nhanh. Chàng bóp bóp thân thương hai bàn tay’ nhỏ xinh của em.
Chỉ có vậy thôi mà em đã có cảm giác như đang trần truồng nầm bên thầy, trong đêm tối. Hơi thở em trở nên dồn dập, không đều. Môi chàng đã gỡ khỏi bàn tay em, mà hơi nóng của đôi môi như vẫn còn bám sát lấy da thịt em.
Tiếng ve buổi sáng trên các cành phượng tây vẫn nhẹ nhàng vang vang ngoài sân trường đang hiu hắt với những tia nắng vàng rực.
Đồng hồ trên tường mới chỉ có 8 giờ rưới. Tất cả đều im lặng, cả khu trường hoàn toàn im vắng, ngoại trừ tiếng chim sẻ ríu rít trên mái trường. Hơi thở chàng em cũng nghe. Mắt chàng chùng xuống em cũng thấy.
– Em có nhỏ quá để anh yêu không? Anh không sợ cuộc đời thị phi. Mà chỉ sợ hai đứa sẽ không hạnh phúc tình yêu và tình dục.
– Anh xin phép em nói đến tình dục, trong thơ em có nói đến ngón tay đã làm hạ bộ em thành “dường xa ướt mưa. ” Không biết anh có hiểu dúng như ý em đã viết trong thơ không hả em yêu?
– Không. Anh không có hiểu lầm em đâu anh yêu. Anh đã hiểu đúng như ý em muốn bày tỏ. Quả như thế đó anh Khoan ơi?
– Trong cuốn tiểu thuyết của anh tặng có đoạn: “Tường không dám có hành động suồng sả táo bạo, vì Yên còn nhỏ quá. Mặc dù Yên đã cổi đến ba hạt nút áo, đưa bộ ngực không xú chiêng căng phồng, tròn cứng. Mặc dù Yên đã cầm tay chàng dặt lên đó, mà Tường vẫn nhắm mắt, quay mặt. Tường nghĩ rằng thân hình nhỏ bé của Yên sẽ không đủ sức chịu đựng được sức nặng của chàng. Nhất là dương vật của chàng quá lớn. ”
– Anh Khoan, có phải trong đầu anh đang có ý nghĩ giống hệt nhân vật Tường trong cuốn tiểu thuyết đó hay không?
– Cám ơn nhân vật Tường đã nói giùm anh.
– Vậy thì anh lầm. Anh phải hiểu vì sao em có mặt tại đây sáng nay. Để em nhắc lại một đoạn khác trong cuốn tiểu thuyết cho anh nghe:
“Tường sợ quá nằm bất động, mặc dù dương vật của chàng sau khi được Yên kéo ra khỏi quần, nó đã cứng ngắc và cương cứng như khúc củi.
Bỗng chàng nghe đầu dương vật có hơi nóng và bị ướt. Mở hé mắt ra nhìn, chàng bắt gặp hình ảnh Yên đang táo bạo nằm lên chàng, quỳ dạng hai gối ra, và cho dương vật sâu vào âm đạo… ”
– Như thế đã rõ ràng chưa hả anh Khoan? Anh có hiểu ý em muốn nói gì không anh Khoan?
Nghe em hỏi, Khoan thở mạnh ra, phân vân ngập ngừng. Gương mặt chàng pha lẫn một chút cảm động.
Cảm động mối tình của em đã từ lâu dành cho chàng. Cảm động vì em đã sẵn sàng dân hiến thân thể trong trắng của một cô nữ sinh cho Khoan.
Em vẫn ngước mất lên nhìn Khoan chờ đợi. Hai tay chàng bắt đầu làm việc. Chàng bóp nhẹ bả vai em. Vuốt tóc em. Xong chàng nâng mặt em lên, lại nhìn, hình như xót thương hơn là yêu đương. Em sốt ruột, áp ngực mình vào hạ bộ của chàng dò xét. Quả chàng đang hứng tình, nhưng chưa dám.
Em cho tay ôm trọn con cặc chàng ngoài quần, và em nghe nó giật giật lên sung sướng. Có thế chứ. Em phải chủ động, vì cho đến phút thiêng liêng đó, Khoan vẫn cố gắng giữ tư cách của một thầy hiệu trưởng, một con người trí thức, nghiêm trầm và không nói.
Hình như chàng đang lọt vào bẫy sập của em hơn là nhân tình của một cuộc hẹn hò… Nhưng em trách Khoan ngược lại:
– Chính em là kẻ không hiểu anh. Tại sao anh lại tặng em những cuốn tiểu thuyết nói toàn là chuyện ái ân như vậy? Anh đã đưa một con mồi vào bẫy, rồi để cho nó chết khô, chết thèm hay sao anh Khoan? Em cần… em cần…
Câu nói của em đã kích động chàng mạnh dạn dừng dậy. Khoan kéo sát em vào người chàng như một cử chỉ xin lỗi.
Lúc đó , dưới kia em cảm thấy con cặc chàng như cứng hơn, trong quần. Tiếc quá, vì em còn nhỏ và chàng lại quá cao lớn nên con cặc chàng lại nằm ngay phần dưới ngực của em. trong khi em muốn nó phải cả sát vào hạ bộ của em. ít ra phải như thế em mới cảm thấy sung sướng.
Vòng tay Khoan thắt chặt hơn trên thân người em. Chàng cúi thấp xuống, hôn lên mái tóc em. Em ngẩng mặt lên ngay, và em bắt chàng phải hôn môi cho em đỡ cơn thèm khát. Chưa hoàn hồn, Khoan vẫn lơ mơ như người say rượu. Em nghiêng mặt, hai mí một trùng xuống. Môi hé ra chờ đợi những nụ hôn đầu đời.