Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: truyen hay
Lượt Xem: 273 Lượt Xem
Chương 12:
Vân nhè nhẹ bước chân trần lên từng bậc thang bằng gỗ, chiếc cầu thang chỉ rộng chừng 1m thôi mà Vân cảm giác như nó rộng thênh thang, như dẫn cô từng bước lên thiên đàng vậy. Cô đi qua để lại dưới mặt sàn những giọt nước long lanh, nó không phải mồ hôi mà chính là những giọt dâm thủy rịn ra từ bướm cô rơi xuống, vừa nãy đã nứng rồi, lại đang làm tình dở với chồng nên âm đạo vẫn chưa khép và chưa khô được. Cộng với cảm giác như mình đang tìm một thế giới mới, một cảm xúc mới làm bướm Vân còn nứng dữ tợn hơn.
Cuối cùng, Vân cũng lên được tầng 4, nơi đặt căn phòng của bố chồng. Đứng trước cánh cửa bằng gỗ mầu cánh gián, Vân hít một hơi thở thật sâu, thoáng có chút lưỡng lự bởi cô biết nếu mình đi vào bên trong kia, mọi thứ sẽ xảy ra như thế nào cô hoàn toàn không biết được, chỉ có linh tính của người đàn bà và sự tự tin vào bản thân mình mách bảo cô rằng, bên trong sẽ là thiên đường chứ không phải là ngục tối.
Với cô, từ ngày về làm dâu nhà ông Tình, biết được hoàn cảnh của ông gà trống nuôi con từ bao nhiêu năm nay, không nề hà vất vả, không tiếc cả cuộc đời mình dành hết cho các con, cô đã thầm cảm phục ông, một người cha vĩ đại hết lòng vì các con. Rồi những ngày tháng làm dâu, ông Tình chưa bao giờ làm điều gì khiến cô phải lăn tăn suy tính thiệt hơn cả, ông xứng đáng là một người cha tốt, một người bố chồng tâm lý, một người ông nội hoàn mĩ của các con cô.
Cuối cùng, Vân hít một hơi thật sâu để nhịp tim mình đập lại bình thường, cô và chồng đã quyết tâm thực hiện kế hoạch này. Đây là một sự tính toán lợi cả đôi đường, vấn đề là làm sao để bố hiểu ra được mà chấp nhận. Cô đưa đôi tay trần tròn lẳn của mình lên gõ nhẹ vào cánh cửa:
– “Cộc, cộc, cộc”, kèm với đó là lời cô nói khẽ từ bên ngoài: “Bố, con Vân đây. Con vào trong được không ạ”.
Không gian im lặng đến đáng sợ, nhìn xuống dưới chân của cánh cửa vẫn thấy có ánh sáng rọi qua, Vân biết bố vẫn chưa ngủ, mà ngủ làm sao được cơ chứ, mới cách đây độ 5 phút đồng hồ thôi bố còn ở dưới cửa phòng ngủ của mình thủ dâm cơ mà.
Mãi một lúc mới có tiếng ở bên trong vọng ra, nghe tiếng thôi Vân đã biết giọng bố không được bình thường, xen lẫn tiếng nói là hơi thở dài, là cái gì đó run run:
– Vào ……. đi!
Cầm cái núm cửa, Vân xoay một vòng rồi rất nhẹ cô đẩy vào bên trong, trong phòng bật điện sáng trưng. Đập vào mắt Vân đầu tiên chính là cảnh bố chồng ngồi trên giường, hai chân chạm xuống đất. Hai tay ông bưng lấy mặt như không dám nhìn lên, không dám đối diện với sự thật.
– “Cạch”, Vân đóng lại cửa.
Tiếng đóng cửa làm ông Tình giật mình một cái, ông có cảm giác như căn phòng này là phòng hỏi cung, rằng người vừa vào là cán bộ thẩm vấn. Tim ông đập thình thịch, ngay lúc này đây, ông chỉ muốn mình biến mất khỏi cuộc đời này, ông đang sợ. Cái ông sợ nhất không phải là bị bắt quả mình rình trộm, mà cái ông sợ nhất chính là những thứ ông gầy dựng bao nhiêu năm qua trong phút chốc đã không còn nữa. Sau chuyện đó, làm gì còn một người bố đẻ đáng kính trọng nữa, làm gì còn tư cách một ông bố chồng, một ông nội nữa cơ chứ.
Vân chốt cửa, cô nhìn một lượt căn phòng này, nơi này đối với cô quá sức là quen thuộc, cứ cách vài ngày cô lại lên đây dọn dẹp, lau chùi từng vật dụng, bất kể là bố có đến hay không? Phòng nhỏ chỉ rộng hơn chục mét vuông một chút, đồ đạc cũng ít nhưng cũng đủ dùng cho bố chồng thỉnh thoảng tá túc qua đêm. Một chiếc giường kê cạnh cửa rộng bằng gỗ rộng một mét rưỡi, trên có trải cái đệm, có ga trải giường mầu xám, một chiếc gối cao và một cái chăn đơn mỏng cùng mầu với đệm.
Cạnh giường là một cái tủ nhỏ, trên đó có đặt một chiếc đèn bàn, còn có một chiếc điều khiển điều hòa. Ngoài ra trong phòng còn một cái tủ gỗ nhỏ để đựng quần áo, nền nhà được lát gỗ. Căn phòng tuy giản đơn nhưng thật là ấm cúng, ấm như tình cảm mà những người trong ngôi nhà này dành cho người đàn ông 60 tuổi đang run bần bật ở mép giường kia.
Thấy giường mình rung rinh, không nhìn nhưng ông Tình biết là con dâu ông đang ngồi xuống mép giường giống như ông, ông vẫn ôm mặt như một kẻ phạm tội không muốn cho thiên hạ biết mặt. Ông chờ đợi kẻ phán xử nói trước.
Nếu ông Tình nhìn Vân lúc này, chắc ông cũng không đến nỗi sợ đâu, vì chỉ cần nhìn vào chiếc váy trên người Vân, chắc ông Tình cũng sẽ đoạn được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào. Chiếc váy mầu trắng mỏng dính bị ánh điện sáng quắc làm cho nó gần như trong suốt. Nếu ông nhìn có thể thấy rõ từng phân da thịt của con dâu, thấy rõ luôn bầu ngực phập phồng phốp pháp với cái núm đội vải váy, thấy rõ chùm lông bướm đen tuyền rậm rạm ở trên mu, thấy đôi chân thẳng đuột đang đung đưa.
Vân biết mình nên là người chủ động, cô đan hai tay vào nhau:
– Bố, con …………………..
Nhưng Vân chỉ nói đến đấy thôi thì bị ông Tình cắt ngang:
– Bố rất xin lỗi vợ chồng con. Tất cả là tại bố, tại bố hết. Bố không xứng đáng là bố của các con, không xứng đáng là ông nội của các cháu.
Vân chen lời, bởi cô biết bố chồng đang rất hoảng sợ, nghe giọng của ông như trực khóc:
– Không, ý con không phải thế. Chỉ là …………….
– Chuyện xảy ra rồi không có cách gì lấy lại được, giờ vợ chồng con có làm thế nào bố cũng chịu. Bố chỉ xin các con một điều, đừng nói chuyện này cho ai biết, bố từng này tuổi rồi chắc không chịu nổi lời đàm tiếu của thiên hạ.
Nói hết xong ông Tình thở dài một cái, ông vừa rồi lấy hết can đảm để xin lỗi con dâu.
Vân nghe mà xót thương cho bố, cô có định lên đây bắt lỗi bắt lầm gì của bố đâu cơ chứ, chuyện này là do bố chồng chủ động chứ cô không mời bố chồng rình mình, nhưng mà cũng có phần của vợ chồng cô tham dự vào. Nếu cánh cửa kia không cố tình mở hé thì làm gì có cảnh bắt quả tang như vậy. Cô cần phải làm một cái gì đó để đột ngột thay đổi tình huống. Cô nói hơi to như ra lệnh:
– “Bố, bố nhìn con đây này”, nói xong Vân quay người về phía bố chồng, hai đùi cô banh về hai bên, hai tay chống ra đằng sau để bộ ngực mình ưỡn ra phía trước.
Ông Tình giờ chỉ còn biết nghe lệnh thôi, không biết điều gì sẽ chờ mình ở phía trước nhưng ông dần dần dời mặt ra khỏi đôi bàn tay và quay từ từ về phía Vân. Rồi ông tròn mắt, mồm ông há hốc. Ông không tin vào những gì hiện ra trong mắt mình. Vân đang gần như trần truồng trước mặt ông, cái váy mỏng dính kia không có một chút tác dụng che chắn gì cả. Ông nhìn rõ bộ ngực căng phồng với hai cái núm vú. Cái rốn sâu hun hút trên cái bụng phẳng lì. Chùm lông lồn loăn xoăn mọc rộng trên mu lan sang cả hai bên.
Thấy bố nhìn chằm chằm vào người mình, Vân biết chuyện cô cố tình mặc như thế này có tác dụng như thay lời muốn nói.
– Bố, anh Phong biết con đang ở trên này, chính anh ấy bảo con mặc chiếc váy này đi gặp bố.
Ông Tình lắp bắp, ông lờ mờ nhận ra điều gì đó bất thường nhưng sự việc xảy ra quá nhanh và quá đột ngột nên ông chưa thể phân tích kỹ lưỡng được. Ông ú ớ không nói hết câu:
– Chuyện này ………….. chuyện này ………………
Vân gật đầu như muốn xác nhận suy nghĩ đang lóe lên trong đầu bố chồng:
– Vâng ạ. Bố chắc cũng đã nghe vợ chồng con nói chuyện lúc nãy rồi phải không?
Ông Tình nhớ lại đoạn hội thoại mà mình vừa nghe được khi lén nhìn ngoài cửa. Lúc đầu ông quá sững sờ vì đời sống tình dục của vợ chồng đứa con trai. Đối với người thuộc thế hệ như ông, chuyện ngoại tình lén lút cũng có xảy ra chứ không phải là không có, nhưng rất hiếm, và đó là chuyện rất động trời. Nhưng còn vợ chồng Phong Vân thì sao, cả hai cùng ngoại tình, không phải lén lút mà là công khai. Có lẽ ông đã quá lỗi thời.
– Uh, bố xin lỗi!
– Kìa bố, con có nói lỗi lầm gì đâu. Chúng con chỉ muốn nói với bố rằng, chuyện đó chỉ là niềm vui trong cuộc sống thôi, không làm ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của chúng con, không ảnh hưởng đến tình cảm gia đình. Mong bố hiểu ạ?
Nghe trực tiếp Vân thú nhận như vậy, ông Tình đành:
– Các con lớn rồi, chuyện riêng của các con bố không tiện can thiệp. Bố chỉ mong là các con làm điều gì thì làm, phải lấy gia đình làm gốc, đừng để sự việc đi quá xa, làm ảnh hưởng đến chính mình, nhất là ảnh hưởng đến cái Lan và Quang Anh.
– Vâng, chúng con vẫn bảo nhau như thế bố ạ, bố yên tâm.
Xong phần thứ nhất của buổi nói chuyện quan trọng, Vân ngồi dịch về phía bố một chút, đùi cô chạm vào một mé đùi của ông Tình, ông Tình dịch sang bên kia một chút nhưng vướng đầu giường không thể di chuyển thêm được nữa, đành để đùi mình chạm vào đùi con dâu. Ông không biết là nó định làm gì ông đây. Rồi thì Vân nói:
– Bố à, còn về chuyện vừa xẩy ra lúc nãy ………
Ông Tình cướp lời không để con dâu nói nốt:
– Chuyện đó bố thành thực xin lỗi các con, là do bố, do bố không kiểm soát được bản thân, bố bị hấp dẫn ……………. Bố hứa từ nay sẽ không bao giờ làm thế nữa. Nếu bố trái lời thì ……………………..
Vân mạnh dạn bịt một bàn tay lên miệng bố, cô để im bàn tay trên đó rồi ghé mặt mình sát mặt bố, cô nói như thở, giọng nói trở nên mềm hơn, lẳng lơ hơn, đĩ thõa hơn, ánh mắt đong đưa, đôi môi uốn éo:
– Bố bị hấp dẫn vì cái gì?
Như bị ma lực thôi miên, ông Tình bị cuốn hút vào ánh mắt ấy, giọng nói ấy. Bị bịt miệng thành ra tiếng ông không được thẳng cho lắm, ông ấp úng:
– Vì …………. con.
Vân nhả tay ra, cô đặt cái tay ấy đùi ông, cảm nhận rất rõ chiếc quần dài bằng vải của ông Tình động đậy, ngó xuống háng bố chồng thì thấy ở háng ông đã có một cục bằng vốc bàn tay rồi. Cô tủm tỉm hài lòng:
– Có phải bố đã nhìn thấy con ……….. trần truồng rồi phải không?
Ông Tình run bắn, buồi ông không thể nào kiểm soát nổi, nó tự động cứng lên khi ngay sát bên cạnh ông là một thân hình rực lửa, cái thân hình mà thỉnh thoảng ông vẫn lấy làm hình minh họa để thủ dâm, nay nó ở ngay đây, nó cục cựa ngay cạnh ông, mùi người, mùi dâm thủy còn nồng đậm phả vào mũi ông, bảo sao ông kiềm chế được đây.
Ông gật đầu xác nhận câu hỏi của con dâu:
– Các con thông cảm cho bố, bố chỉ dám nhìn thôi chứ bố không bao giờ nghĩ đến chuyện gì sâu xa cả. Con biết rồi đấy, khi thằng Lưu vừa lọt lòng là mẹ nó cũng mất. Từ bấy đến nay bố không có tơ tưởng gì đến chuyện nam nữ, chỉ hết lòng nuôi chúng nó nên người. Bố không đổ lỗi, nhưng thực sự cũng một phần do hoàn cảnh.
Chuyện bố chồng nói Vân đã biết rồi, đã hiểu rồi và đã thông cảm rồi, ấy thế nên cô mới ở đây lúc này:
– Con hiểu mà bố. Con nói chuyện này nếu không phải thì mong bố bỏ qua cho con nhé. Vừa nãy vợ chồng con có nói chuyện với nhau, chúng con thống nhất là từ nay, nếu bố đồng ý, con sẽ ……… thay mẹ chăm sóc cho bố những khi ………. thế này.
Nói xong chữ “thế này” là Vân đặt hẳn bàn tay mình lên dương vật ông Tình ở ngoài quần. Nó nóng hổi, nứng cứng ngắc và nó …………… rất to. Vừa nãy đang sướng dở, tinh trùng vẫn còn nguyên trong bìu, lại bị tác động từ nãy đến giờ, bảo sao nó không cứng được cơ chứ. Ông chỉ còn biết ú ớ:
– Chuyện này ………………… bố bất ngờ quá…………….. để bố suy nghĩ đã. Mà có đúng là Phong nó đồng ý không?
Ông Tình bất ngờ vì lời đề nghị của Vân, chứ ông không bất ngờ về chuyện loạn luân với Vân, bởi vì sao? vì ông đã loạn luân với Thủy rồi mà. Như đã nói từ trước, con người ta nếu chưa phạm tội thì sợ lắm, nhưng đã phạm tội 1 lần rồi thì không còn sợ lần thứ 2 hay nhiều hơn nữa.
Vân vuốt thật nhẹ trên dương vật ông Tình, ở ngoài quần thôi nhưng cô háo hức lắm, chỉ muốn mở nhanh cái dương vật ra để nhìn cận cảnh cho kỹ, cảm nhận bằng tay thôi cô đã đánh giá nó phần nào rồi:
– Bố không tin để con xuống gọi anh Phong lên.
Nói xong cô định đứng dậy thì ông Tình đặt tay lên vai cô ngăn cản:
– Thôi, bố tin rồi. Nhưng chuyện này để ………… bố nghĩ đã. Dù sao thì bố vẫn là bố chồng của con. Bố con mình …. mà …….. “ấy” ……….. bố vẫn thấy nó sao sao.
Vân tin là đánh gục được một nửa con mồi rồi, cô vuốt mạnh hơn nữa khi thấy bố chồng hình như hơi ngửa người ra hưởng thụ thì phải:
– Vâng, bố đừng nghĩ nhiều về chuyện bố là bố chồng của con. Con nói thật, nếu bố không đồng ý thì anh Phong sẽ tìm cho con một người khác. Bố không biết đấy thôi, con ……………. dâm lắm.
Nói xong thì Vân đã bóp cứng buồi bố rồi. Ông Tình bị bất ngờ phát tiếng rên:
– Ự ự ự.
Quả thật là ông chỉ muốn được sóc lọ thôi.
Như đọc được tâm ý của bố chồng, Vân đứng dậy rồi ngồi xuống nền sàn gỗ, giữa hai chân bố chồng, mắt cô dâm đãng nhìn lên bố, hai chân cô dạng ra một chút để lấp ló cái lồn tênh hênh nửa kín nửa hở cho bố chồng nhìn:
– Vừa nãy bố đang …………. làm dở phải không?
Ông Tình nhìn xuống xem cô con dâu định làm gì mình, ông nhìn như muốn lồi con ngươi ra, nguyên cả khoảng ngực lồ lộ ra không sót một đoạn nào, còn phía dưới, khoảng giữa háng của Vân thì còn vướng cái váy nhưng Vân lại cố tình kéo nó lên cao ngang đùi thành ra ông thấy thấp thoáng lồn con dâu, chưa nhìn kỹ được từng chi tiết nhưng ông có thể đưa ra một kết luận ban đầu: “Sao lồn nó nhiều lông thế nhỉ?”.
Vân chưa đợi câu trả lời của bố thì đã cho tay lên cạp kéo thật mạnh cái quần dài của ông Tình xuống, buồi ông Tình thòi ra vướng cạp quần rồi bật đến “tét” một cái lên bụng. Vân nhìn chằm chằm vào cái buồi, mồm cô há hốc đến khô khốc. Không cần nhìn cô vẫn có thể lột hẳn cái quần vứt sang bên cạnh. Vân không khỏi ngạc nhiên vì trước mặt cô là một con cặc cực kỳ sung mãn. Nó chỉa thẳng lên trần nhà, gân guốc, bóng lưỡng, hùng dũng. Cô xuýt xoa:
– Ôi!………….. to quá. Bố ơi ………….. sao của bố to thế?
Ông Tình chỉ biết chăm chú nhìn xuống dưới háng mình chờ đợi. Vân chạm nhẹ bàn tay mình vào dương vật bố, vì cô ngồi nên khuôn mặt mình đang ngang với tầm buồi, cô căng mắt nhìn cho thật kỹ. Vòng tay ôm trọn thân buồi rồi tuốt lên cao nhất và trượt xuống đến tận gốc, cô nghĩ trong lòng: “Của bố dài bằng nhưng to hơn hẳn của anh Phong. Buồi bố ngắn hơn nhưng to bằng Evant”.
Mùi đàn ông sực vào mũi Vân, cô nứng lồn ngay tắp lự, trước màn bú buồi, Vân xin phép bố cho phải đạo làm con:
– Bố cho con ………. liếm nhé, hôm nay con chỉ làm cho bố xuất tinh thôi.
Ông Tình gật đầu như đồng ý, giờ đây có bà Oanh đứng cạnh bảo ông lắc chửa chắc ông đã nghe, vì sao ư, vì:
– Bố chưa được ……………. bú bao giờ?
Vân không tin lắm:
– Bố điêu, bố chưa được ai bú ………… chim bao giờ á?
– Uh, hồi xưa chưa ai nghĩ ra trò này, gần đây mới du nhập từ phương Tây về.
Vân thích thú vì mình được là người đầu tiên bú buồi bố:
– “Vậy để con mở hàng”, nói xong Vân há thật to miệng ngằm đầu khất bố mà ngậm.
Ông Tình hoan hỉ vì cảm giác này lần đầu tiên ông có được, mở rộng hai chân để đầu Vân được tự do hơn:
– Ồ, sướng!
Trổ hết tài nghệ, thể hiện hết khả năng bú mút của mình trên háng của bố chồng. Vân làm cùng lúc rất nhiều động tác, mồm thì mút chùn chụt thân buồi, lưỡi đánh theo vòng rất có kế hoạch vào đầu khất, tay Vân cũng không để yên, một bàn tay thì gãi gãi vào bìu giái, còn một tay thì xoa xoa vào lỗ đít. Trong quá trình liếm, Vân cũng để khoang miệng tự do tiết nước bọt làm cho tiếng mút buồi cũng phát ra tiếng kêu “sụp soạp” nghe rất kích thích.
Vì đây là lần đầu tiên được cảm giác này, cũng là lần đầu tiên ông và Vân tiếp xúc với nhau trong điều kiện và hoàn cảnh như vậy, thế nên ông Tình không dám thể hiện sự sung sướng ra đằng miệng, với hiểu biết và kỹ năng của ông thì tình dục phải đủ các yếu tố, các giác quan đều phải được tham gia vào cuộc làm tình. Sướng trong tâm phải được phát tiết ra bên ngoài bằng lời nói, bằng hành động. Nhưng dù gì đi chăng nữa, ông có đang ngửa ra cho con dâu bú buồi thì ông vẫn là một bố chồng. Ông chỉ rên khe khẽ mà thôi:
– Bố …………. sướng, không ngờ …………………. cảm giác bú lại ….. thích thế ……… này. Nữa đi con.
Thấy bố chưa mở lòng, Vân nhả buồi ra và chủ động thính dâm cho bố, với cô tình dục phải hoang dại, phải tự do, phải bản năng, phải mạnh mẽ mới làm cô sướng được:
– “Con ……………. bú …………… buồi …………… bố ………. sướng không?” , nói xong Vân lại tiếp tục vục mặt xuống háng bố, những tiếng “sì oạp, sụt soạp” liên tục phát ra trong căn phòng kèm với những tiếng “ư ử” của bố và tiếng “uhm uhm” của con.
Thấy con dâu dùng những thuật ngữ hết sức trần tục, gợi dục và thẳng thắn, ông Tình đáp lời:
– Bố sướng, con bú ………. làm …………… BUỒI …….. bố ……… sướng lắm. Không ngờ cảm giác này lại sướng thế.
Rồi bất ngờ Vân “ọe ọe ọe, khục khục khục” vài tiếng rồi nhả buồi ra, mặt cô đỏ gay, mắt đỏ ngầu và có giọt nước chảy ra. Ông Tình thấy thế thì lo lắng:
– Sao vậy con?
Vân nôn khan và ho mấy tiếng mấy cái, cô lấy thế hít thở thật sâu, mãi một lúc sau hết ho nhưng vẫn nhăn mặt ngước lên nhìn bố:
– Buồi bố to quá, con không đút vào họng được.
– Con định ………………… địt ……….. họng à?
Vân có chút ngạc nhiên:
– Bố bảo chưa được bú bao giờ, sao bố biết địt họng.
Lần này thì đến lượt ông Tình hả hê vì sự hiểu biết của mình:
– Con quên bố là bác sĩ phụ khoa rồi sao, cái gì bố cũng biết, chỉ là trải qua thì chưa thôi. Hà hà hà hà!!!!!!!!!!!!!
Vừa rồi, Vân định dùng kỹ năng hiếm có của mình mà làm cho bố chồng sướng, nhưng không được, cũng giống buồi của Evant, buồi bố chồng quá to, nó to hơn cả họng cô nên dù cố thế nào thì đầu buồi cũng chỉ chạm vào đầu cuống họng, mơn trớn vào thanh amidan thôi mà không thể lọt qua qua được. Chính vì lẽ đó làm cô ngộp thở và nôn khan. Vậy là giờ chỉ Phong là có diễm phúc được cô địt họng mà thôi, cũng bởi buồi Phong bé hơn của bố chồng, rất hợp với họng cô.
– Á à, con quên mất. Bố ơi, buồi bố to hơn của anh Phong bố ạ, to bằng ……. của thằng Tây ở trên công ty con, chỉ dài kém nó vài phân thôi. Con gọi buồi bố là Buồi Lai nhé. Con thích lắm, cái này mà ………… địt ………….vào …… lồn ….. thì thích nhỉ?
Ông Tình thêm một lần nữa ngạc nhiên, sự việc hôm nay quá đỗi nhiều bất ngờ và chuyển biến không lường trước được. Ông chỉ chủ định đến đây để thị dâm, thính dâm và sóc lọ thôi. Sau sự việc bị bắt quả tang có chục phút đồng hồ, chuyển từ trạng thái lo lắng hoang mang sang cảm giác sung sướng được bú buồi. Giờ đây lại được chính con dâu mở miệng ……….. gạ địt. Còn gì sung sướng hơn với người tuổi đã vào xế chiều như ông. Quan trọng nhất là, chuyện này là tự nhiên, không gò bó, không cưỡng ép, có sự đồng thuận của các chủ thể liên quan. Cái này người ta gọi là, cả nhà đều vui.
Nếu ông mở lòng ngay bây giờ, ông tin chắc chắn một điều là mình có thể lột truồng, đè ngửa và ấn cái buồi của mình vào trong cái lồn đầy lông lá, ướt nhẹp nhỏ thành giọt nước của cô con dâu đang ngồi giữa háng mình. Nhưng vừa mới nãy thôi, chính miệng ông còn nói là để “bố suy nghĩ” thêm, nay đổi giọng mà địt ngay thì mất giá quá. Với lại ông biết chắc chỉ ít phút nữa thôi, với màn tra tấn buồi bằng miệng này thì ông cũng sẽ được xuất tinh, chỉ là không phải xuất vào lồn mà là vào mồm.
– Chuyện ……………… địt…………. thì bố phải suy nghĩ đã. Tiếp đi con.
Vân lại tiếp tục, kế hoạch hôm nay cơ bản chỉ là để bố chồng giải tỏa tâm lý, sẵn sàng cho cuộc chiến đường dài trong tương lai, việc cô bú buồi bố chồng thế này đã là vượt chỉ tiêu đặt ra lúc lên đây rồi. Tự hài lòng với những gì mình đạt được, giục tốc bất đạt.
Cứ thế hơn mười phút trôi qua, Vân miệt mài, nhiệt tình, hăng say, chăm chỉ dốc toàn bộ vốn liếng kỹ năng bú buồi ra mà chăm sóc bố. Đôi bàn tay và cái miệng không lúc nào dừng chuyển động, tất cả các bộ phận của khu vực háng ông Tình đều được Vân không bỏ sót. Nào là cái đầu buồi đỏ lựng, to bè như một cây nấm, trên đó có cái lỗ sáo to to mà Vân còn chọc cả lưỡi vào. Nào là cái thân buồi cứng cáp nóng hổi với những đường gân dọc ngang chằng chịt quấn quanh thân. Nào là bìu dái bùi nhùi to như một cái bát con ăn cơm với hai hòn giái to như hai quả trứng gà con so. Cả lỗ đít cũng co vào nhíu ra mỗi lần được kích thích.
Vân dùng lưỡi, Vân dùng môi, Vân dùng răng, Vân dùng móng tay, Vân dùng lòng bàn tay, Vân dùng ngón tay, Vân dùng chóp mũi. Vân dùng tất cả những gì Vân có ở khuôn mặt và bàn tay mình để kích thích cho bố. Cô là đàn bà, là một con cái, cái tâm lý thường trực trong cô mỗi lần làm tình, với chồng, hay với Evant và giờ đây là bố chồng đó là luôn muốn người đàn ông, muốn con đực của mình được thỏa mãn, được cảm nhận hết những gì đê mê nhất, sảng khoái nhất mỗi lần làm tình với cô. Có như vậy họ sẽ nhớ mãi cô không bao giờ quên, để họ muốn được có lần sau, lần sau nữa và mãi mãi.
Còn người được hưởng thụ thì sao? Còn sao nữa, chỉ cần tập trung tư tưởng vào những điểm được kích thích, cộng với trí tưởng tượng về những điều dâm dật là có thể quẳng mình lên thiên đường rồi. Ông Tình lúc này suy nghĩ miên man lắm. Ông thoáng nghĩ đến bà Oanh, người yêu của mình, nghĩ về nụ hôn, về vành môi, đường lưỡi của bà. Ông thoáng nghĩ đến con dâu Thủy, người có cái bướm đẹp nhất, đặc biệt nhất trong hiểu biết của ông, bướm Thủy có một cái hột le dài thòi hẳn ra ngoài như một cái dương vật nhỏ, khi Vân ở dưới dùng đầu lưỡi của mình chọc vào lỗ sao, ông lại nghĩ ở trên đầu, nếu một lần nữa được “khám” cho Thủy, có thể ông sẽ chơi màn địt hột le vào lỗ sáo, hoặc lỗ đít, sẽ biến ông trở thành đàn bà còn Thủy trở thành đàn ông.
Nhưng hơn cả và nhiều nhất ông nghĩ đến Vân, người ở ngay sát cạnh ông lúc này. Tính Vân không ôn nhu cao sang giống như Thủy, ở Vân là sự bốc lửa, là sự bùng cháy, là khát khao, là đam mê, là cống hiến. Hai cô con dâu mỗi người đẹp một vẻ, không ai giống ai nhưng đều thu hút người khác phái theo những cách khác nhau. Giống như người ta vẫn thường tranh cãi xem Thúy Kiều và Thúy Vân ai đẹp hơn, câu trả lời vẫn chưa có lời giải đáp, họ chỉ đưa ra một kết luận, ai cũng đẹp, mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười.
Mãi mê nghĩ ông Tình buông lỏng bản thân và rồi ông giật nảy mình khi cảm thấy cơ thể có đòi hỏi xuất tinh. Biểu hiện đầu tiên chính là sự căng cứng hơn một level nữa của dương vật, biểu hiện tiếp theo chính các cơ ở dưới bìu giái đang gồng lên, bìu giái se lại. Ông ôm lấy đầu Vân mà ấn mạnh hơn nữa buồi vào mồm, ông rên rỉ:
– Bố muốn ……… xuất tinh. Nhả ra con.
Nhưng Vân không những không nhả ra mà lại còn ngậm chặt miệng hơn nữa, một bên má của cô phồng to bì đầu buồi chọc vào, nhanh đầu ấn vào rút ra, tay cô xoa thật mạnh vào bìu giái như muốn kích thích để toàn bộ tinh dịch ở bên trong được bay hết ra ngoài, Vân đã sẵn sàng để bố xuất tinh vào miệng. Mọi người không biết đấy thôi, thứ quý giá nhất đối với Vân trong mỗi cuộc làm tình chính là tinh trùng. Với cô, tinh trùng chỉ có thể bắn vào lồn, vào tử cung, nếu không thì sẽ vào miệng rồi chui vào bụng. Cô không bao giờ để lãng phí tinh trùng bắn lên mông, lên vú, lên bụng, lên tóc, lên mặt. Người ta bảo là tinh trùng nếu được xoa lên da người sẽ làm trẻ đẹp làn da, chống lão hóa, với Vân đó là thứ cực kỳ nhảm nhí, không có cơ sở khoa học. Tinh trùng sinh ra và lớn lên trong cơ thể người thì cũng phải được chết đi trong cơ thể người. Nó có thể chết ở trong tử cung, có thể chết ở trong dạ dầy, hoặc có thể chết trong trực tràng, ở đâu cũng được nhưng nhất định phải chết trong cơ thể người.
Rồi cuối cùng thì mọi chuyện cũng đến, không thể kiềm nén lâu hơn được nữa, ông Tình xuất tinh. Mà đối với chuyện xuất tinh cũng là một nghệ thuật, người xuất tinh cũng là một nghệ sĩ, chứ không đơn giản chỉ là bắn ra không thôi đâu. Với người khác thì có thể xuất tinh chỉ là một phản xạ vật lý, tức là cơ thể đòi hỏi phải xuất tinh thì xuất thôi, từng đợt, từng đợt đến khi xuất hết thì thôi. Nhưng với một bác sĩ chuyên khoa phụ sản thì câu chuyện là rất khác.
Buồi căng cứng, tinh trùng chạy từ tinh hoàn ra đến tận cửa lỗ sáo rồi nhưng ông Tình dùng toàn bộ sức lực của mình mà gồng cơ đít bịt lỗ sáo đóng cửa thành. Tinh trùng ồ ạt chen chúc nhau ở ống dẫn tinh mà không thoát ra được, thằng sau đẩy thằng trước, thằng trước không có cách nào phọt ra được. Tất cả như dồn nén làm cho ống xuất tinh căng phồng ra tác động đến dương vật cũng nở ra theo. Cái cảm giác kiềm chế xuất tinh nó mới thú làm sao, nó mới đỉnh cao làm sao.
Vân cứ tưởng, khi buồi bố giật trong miệng thì cũng là lúc tinh trùng phọt ra, cô chờ đợi, sẵn sàng ……… đón nhận. Nhưng không, giật một cái, giật hai cái, giật đến cái thứ ba vẫn không có một chút tinh trùng nào phọt ra khoang miệng cô. Thoáng có chút thất vọng và nghi ngờ, đây chẳng phải là biểu hiện của người bị hoạn (hoặc thắt ống dẫn tinh) hay sao?
Nhưng tất cả như vỡ òa, ông Tình hết hơi là bột phát thả lỏng cơ. Và như vậy là tinh trùng bắn thẳng vào vòm họng của Vân. Cái nhớ đời của Vân không phải là tinh trùng, mà chính là cách bắn tinh. Không phải theo đợt mà chỉ bắn đúng một phát, nhưng cái phát bắn ấy nó mới khác biệt làm sao, phải dùng từ chính xác là đái ra tinh trùng. Tinh trùng phọt ra thành dòng rất mạnh như vòi rửa xe máy, làm những chỗ bị tinh trùng bắn vào trong khoang miệng có cảm giác ran rát.
– AAAAA. Bố sướng ……………………………… bố xuất …………… đây. Xìxìxìxìxìxì ……………………………..
Cũng chỉ một hơi thở, một cái giật thứ 4 là ông Tình gần như đái toàn bộ tinh trùng vào mồm Vân, không sót một chút nào. Vân nuốt “ừng ực” những thứ tinh túy ấy, giờ đây cô chưa thể cảm nhận thấy vị của nó như thế nào, chỉ có phản xạ duy nhất là nuốt và nuốt mà thôi.
“Nhanh”, “mạnh”, “nhiều”, “gọn” là những từ chính xác nhất miêu tả cách xuất tinh của ông Tình.
Vân mút nối một ít tinh trùng còn sót lại rỉ ra ở đầu lỗ sáo khi cái đầu khất đi qua môi. Vài giọt ít ỏi còn lại. Cô dợm dợm khoang miệng, đảo lưỡi lia lịa để chia đều số tinh đó trong mồm. Cô thấy gì lúc này: ngậy, thơm, béo, ngây ngấy, hây hây, hăng hăng. Nhắm mắt lại thưởng thức và ghi nhớ trong đầu mình vị tinh từ lưỡi. Hôm nay Vân không phải là nếm tinh trùng của bố lần đầu, còn nhớ lần trước cô đã từng quệt tinh còn sót lại trên tường của bố, lần đó Vân đã biết được là tinh trùng của bố rất ngon rồi. Nhưng hôm nay khác rất nhiều, đó là tinh tươi uống tại vòi, sự “ngon” đó được nâng lên một cấp độ mới.
Vân ngồi bệt xuống đất vì mỏi chân, mỏi tay, mỏi mồm. Cô gục mặt vào đùi bố rồi ngước lên, ánh mắt dâm đãng nhìn bố như đòi hỏi cho chính mình:
– Bố ơi……………… bố xuất nhiều thế. Con no cả bụng. Tinh của bố …………. Ngon thật. Con ……….. nghiện mất rồi. Mà cái cách bố xuất tinh thật là ……….. bá đạo. Hihihihihihi!!!!!!!!!!
Nói xong cô nháy mắt như cổ vũ cho cái quyết định của bố.
Ông Tình xoa vào má con dâu ông gật gù:
– Bố cảm ơn con.
Vân đang nứng lồn, phải giải quyết cái nứng nhưng không phải từ chỗ bố mà là từ chồng, cô uể oải đứng dậy:
– Lần sau bố phải đền cho con đấy. Thôi con đi xuống dưới đây, con sắp chết vì ……….. nứng rồi. Tại bố hết. Bố suy nghĩ về việc ………. “kia” rồi thông báo cho con nhé. Con đợi.
Nói xong Vân bước ra cửa phòng, mở cửa bước ra, chưa kịp khép hết cửa thì cô nghe thấy tiếng bố ở bên trong vọng ra:
– Vân …………………… bố đồng ý. Gửi lời cảm ơn của bố tới Phong nhé.
Vân cười hí hí rồi nháy mắt với bố trước khi đóng hẳn cửa vào.
Nhưng sự việc chưa thế mà kết thúc được, lúc đứng ở ngoài phòng nhìn vào bên trong thì chân Vân dẫm phải một thứ gì đó dinh dính, cô nghi ngờ thò tay xuống nền gạch đá hoa quệt quệt cái thứ dính dính rồi đưa lên mũi ngửi, cô tức giận chạy bình bịch theo cầu thang xuống phòng mình, vừa đi cô vừa rủa:
– Tên chồng mắc dịch, dám ở ngoài NTR mình. Lại còn xuất tinh ra rồi. Đang nứng lồn mà hết tinh thì phải làm sao bây giờ. Tên chồng mắc dịch.
Ông Tình ở trong phòng nghe rõ tiếng chạy của cô con dâu, ông ngả lưng xuống giường, chân vẫn thõng ở dưới đất rồi thở dài:
– Nó nứng lồn đến thế cơ à?
————–
Hôm nay là ngày chủ nhật, được nghỉ nên Thủy ở nhà dọn dẹp nhà cửa, cứ lệ thường là như vậy. Hôm nay cũng đã được chục ngày kể từ ngày cô khám lần 3 tại bệnh viện đa khoa Thiên Ngọc. Lần khám cuối cùng đó cô mới biết được sự thật rằng bác sĩ khám cho mình mấy lần lại chính là bố chồng.
Nhưng khám bình thường thì không sao, đây là khám phụ khoa. Trong quá trình khám, không những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể cô đều được bố chồng chăm sóc không sót một tí nào, từ trong ra ngoài. Hơn thế nữa, bố còn thực sự đã địt vào lồn cô, đã xuất tinh đầy vào bướm cô mà phải đến 2 ngày sau mới không còn dấu vết của tinh trùng. Và bố đã làm gì, đã mang đến cho cô biết thế là tình dục, biết thế nào là cực khoái, là lên đỉnh. Bố chồng như một ông giáo đã dậy cô những bài học đầu tiên về tình dục. Nay cô đã hoàn toàn trở thành một người phụ nữ bình thường rồi, đã biết nứng, đã biết chảy nước, đã có ham muốn tìm hiểu về làm tình, cũng biết kích thích trước những hoàn cảnh nhạy cảm xảy ra xung quanh mình rồi.
Và cũng trong những buổi khám đấy, ông chắc cũng đoán được phần nào vấn đề tình dục của vợ chồng cô.
Thủy muốn quên lắm, cô muốn quên đi giây phút thăng hoa của mình trên chiếc giường bệnh. Nhưng cái gì càng muốn quên lại càng nhớ, cái giây phút lồn cô giật tung lên đón nhận dòng tinh trùng nóng hổi, cái giây phút tất cả các bộ phận cơ thể cô biến đổi như bị động kinh ấy nó đã trở thành nếp hằn trên não mất rồi. Làm sao mà quên được đây!
Cả chục ngày nay, cũng có một lần cô và Lưu quan hệ tình dục, nhưng cái cách Lưu làm tình không thể mang lại cho cô cảm xúc như cô đã từng có được. Anh quá giản đơn, quá ngây ngô và cổ hủ trong cách làm tình. Anh địt cô đơn giản chỉ là những tác động vật lý rút ra đẩy vào, không mơn trớn, không kích thích, không thay đổi. Thủy biết rằng để thay đổi được chồng không đơn giản chút nào, nhưng sẽ phải thay đổi nhưng bằng cách nào thì cô tạm thời chưa thể nghĩ ra.
Cầm một xô nước, một cái giẻ lau, một cái chổi lau nhà. Thủy đi lên tầng 3, nơi đó là có một phòng thờ, đồng thời cũng là phòng ngủ của bố chồng. Cô muốn dọn dẹp phòng đó, từ ngày ông đi đến nay chắc chưa ai dọn dẹp bao giờ. Cô cũng rất ít khi vào phòng này, chuyện hương khói gia tiên toàn do bố và chồng lo liệu thôi.
Mở cánh cửa gỗ bước vào, một không khí rất khác so với các căn phòng khác trong nhà, Thủy thấy không khí có phần ngột ngạt, hơi có mùi ẩm mốc nữa. Cũng phải thôi, từ ngày bố chồng đi, phòng không có người ở, cửa lại luôn đóng kín làm không khí không được lưu thông.
Bước xuống cuối căn phòng, Thủy kéo cái rèm che cửa sổ mầu nâu nhạt sang hai bên để ánh sáng tự nhiên tràn vào căn phòng. Sau đó cô mở cửa sổ để gió lùa vào xua đi mùi ẩm mốc.
Khi ánh sáng và không khí vào Thủy ngó một lượt căn phòng. Cảm nhận đầu tiên của cô chính là căn phòng được bài trí rất đơn giản nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp. Một cái giường đơn là nơi bố chồng cô thường ngủ. Trên đó có một cái gối, một cái chăn đã được lồng vào túi nilong, chắc là bố trước khi đi đã làm như vậy để tránh bụi.
Cạnh giường là một cái tủ quần áo 2 buồng bằng gỗ cũ kỹ, nhìn sơ thì Thủy cũng đoán cái tủ này có tuổi đời mấy chục năm rồi.
Ở góc nhà phía trái là một bàn thờ khá to. Trên bàn thờ ở chính giữa là một bát hương lớn, hai bên là bát hương nhỏ có ảnh của ông bà nội Lưu, là bố mẹ của ông Tình. Sát bên mép ngoài là ảnh và bát hương của một người phụ nữ còn rất trẻ, rất đẹp, là của mẹ chồng cô.
Ngoài ra còn một bộ bàn ghế làm việc giống như kiểu bàn học học sinh. Trên bàn có một cái giá sách khá lớn với rất nhiều đầu sách được xếp ngay ngắn. Thủy đọc lướt qua tựa đề được in ở gáy, có một số loại sách rất khoa học như sau:
– “Giải phẫu học sinh dục nữ”
– “69 tư thế làm tình phổ quan”
– “Kamasutra”
– “Tâm lý học trong quan hệ tình dục”
– “Sinh hoạt tình dục thời cổ đại”
– “Bệnh lý thường gặp ở bộ phận sinh dục nữ”
Và rất nhiều những sách tương tự như vậy. Thủy chỉ dám đọc đến đây, cô bặm môi nghĩ về bố rồi lẩm bẩm một mình: “Thể nào bố giỏi thế”.
Bắt đầu công việc lau dọn, cô lau cửa sổ, lau giường, lau tủ, lau ban thờ, lau sàn nhà. Mọi thứ đã quá ngăn nắp rồi nên cô không phải sắp xếp gì, chỉ cần lau cho sạch mà thôi. Trong khi làm việc thì cái mà Thủy suy nghĩ nhiều nhất chính là những cuốn sách trên giá kia, đây chẳng phải là một kho tàng kiến thức về tình dục hết sức quý giá đối với một người như cô sao, rồi Thủy đi đến quyết định là cô thỉnh thoảng sẽ lên đây và đọc những cuốn sách này. Nhưng có cần phải xin phép chủ nhân của nó không nhỉ?
Kết thúc công việc, Thủy định đi xuống thì cái tủ quần áo thu hút ánh nhìn của cô. Cái tủ trông khá cũ kĩ nhưng không có dấu hiệu của việc hỏng hóc, nhìn nó vẫn còn rất chắc chắn. Từ lúc vào đây cô chưa mở tủ ra, không biết có gì bên trong không. Với bản tính tò mò của phụ nữ, Thủy hồi hộp kéo rộng cả hai cánh tủ sang hai bên.
– “Kẹt”, tiếng bản lề kêu.
Chỉ có mấy bộ quần áo được treo ngay ngắn và mấy thứ linh tinh không đáng kể bên trong. Định khép tủ lại thì Thủy nhìn xuống đáy tủ, cũng không có gì nhiều ngoài một thứ …………….. là một chiếc hộp rất cũ, nhưng rất đẹp. Chiếc hộp được làm bằng da, có khóa kẹp mầu vàng.
Thủy biết chắc chắn đây là một cái hộp rất quý giá, chưa chắc đã phải vì giá trị vật chất mà là giá trị về tinh thần. Cứ nhìn cách nó được để riêng ở một ngăn, nằm ngay ngắn trong góc là cô biết rồi.
Nhẹ nhàng ôm lấy chiếc hộp, Thủy từ từ ngồi xuống giường:
– “Cạch”, cô hồi hộp bấm vào vị trí khóa, nắp hộp bung ra.
Bên trong không có nhiều đồ, nhưng tất cả các đồ vật đều đã cũ kỹ. Một chồng phải đến dăm chục lá thư, có tem bưu chính ghi năm 1979 đến 1982 và đề nơi nhận là chiến trường K và số hòm thư của người nhận Đặng Trung Tình. Người gửi là cô gái ở hậu phương có tên giống với tên mẹ chồng cô.
Cô đã từng nghe Lưu kể, bố khi còn là bác sĩ mới ra trường đã đi làm lính quân y và phục vụ ở chiến trường Campuchia, ông phụ trách vấn đề y tế cho một trung đoàn nữ dân công hậu cần phục vụ chiến tranh. Đi chiến trường đến năm 1982 thì được điều về hậu phương và công tác ở bệnh viện trung ương đến tận khi nghỉ hưu.
Như vậy những bức thư này là của mẹ gửi cho bố khi hai người còn yêu nhau rồi. Mãi đến khi bố ra quân mới cưới mẹ và 1 năm sau thì sinh anh Phong. Không dám mở những bức thư ra xem vì đó là vi phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của người khác. Thủy lấy hẳn ra bên ngoài một quyển sổ đã bạc mầu thời gian.
Lật giở trang đầu tiên, trên đó được in bằng chữ đỏ do đánh bằng máy kiểu chữ ngày xưa: “Quà tặng cho chiến sĩ thi đua Đặng Trung Tình, tháng 12 năm 1987”.
Giở trang tiếp theo là chỉ có vài chữ viết rất to, được nắn nót cẩn thận bằng bút mực: “NHẬT KÝ CHO CON”. Kèm với đó là tên người viết: Bố Tình.
Trang tiếp theo là Dòng đầu tiên của nhật ký ghi:
“23h15, ngày 22/8/1988,
Ngày đầu tiên bố viết nhật ký này vừa là ngày buồn cũng là ngày vui.
Ngày vui vì bố có thêm một đứa con trai, giờ này con đang ở trong bệnh viện được các bác sĩ là bạn của bố chăm sóc, con mới sinh ra từ buổi sáng.
Ngày buồn vì ở ngoài kia, trong chiếc quan tài lạnh giá mẹ của các con vẫn nằm đó. Mẹ đã mất lúc vừa sinh.
Phong đang ngủ bên cạnh bố, 5 tuổi chắc Phong không cảm nhất được nỗi mất mát này đâu, con còn ngây thơ lắm.
Mẹ ghét bố con mình nên đã bỏ ba bố con lại trên cõi đời mà đi mất rồi.
Nhưng chúng ta yêu mẹ nhiều lắm, sẽ nhớ mẹ nhiều lắm phải không hai con của bố.
Bố sẽ làm tất cả những gì mình có để nuôi các con thành người, bố sẽ làm thay phần việc của mẹ luôn.
Các con yên tâm”
Thủy ngồi lì trên chiếc giường đọc hết không sót một chữ nào quyển nhật ký. Cô vừa lau nước mắt vừa đọc. Bao gian lao vất vả đều thể hiện qua từng câu chữ được bố chồng cô lưu lại, trang cuối của cuốn nhật ký dừng lại đúng vào ngày mà cô làm đám cưới với Lưu. Gập cuốn nhật ký lại, Thủy thổn thển thốt ra thành lời: “Bố là một người cha vĩ đại!”
Định cất vào trong hộp thì có một từ giấy thòi ra ở giữa hai trang phía sau, một tờ giấy của thời hiện đại. Thủy rút tờ giấy ra, nội dung trên giấy làm cô bàng hoàng:
“Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
— o0o—-
KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM ADN
Người yêu cầu: Ông Đặng Trung Tình
Đối tượng xét nghiệm: Tóc và móng tay.
Yêu cầu xét nghiệm: Huyết thống.
Kết quả: AND trong 2 đối tượng xét nghiệm KHÔNG có quan hệ huyết thống.
Hà nội, ngày 11 tháng 10 năm 2012
TRUNG TÂM XÉT NGHIỆM ADN QUỐC GIA
(Ký, đóng dấu)”
Cái bí mật mà cô dùng mọi cách che giấu chẳng phải người ta đã biết từ lâu rồi sao, ngày tháng ghi trên tờ giấy chẳng phải là sau ngày sinh của Gia Bảo đúng 1 tháng đó sao.
Thủy gục mặt vào quyển sổ, nước mắt cô lăn tròn trên má rơi xuống, cô đã hiểu lầm về bố, cô đã tính toán và bước một bước cực kỳ sai lầm, cô lấy lòng phụ nữ ra đo lòng bố chồng. Bố chồng cô đã biết Gia Bảo không phải là máu mủ nhà này từ khi nó mới sinh ra, ấy vậy mà bao nhiêu năm nay, ông không có bất cứ một biểu hiện nào là ông biết chuyện, đối với cháu chỉ hết mực yêu thương chiều chuộng.
Rồi chuyện này anh Lưu đã biết chưa, anh đã biết Gia Bảo không phải là con đẻ của anh chưa? Thủy hoang mang lắm, cô giầy vò suy nghĩ không biết bao nhiêu lâu, tiếng ríu rít của hai bố con vừa đi chơi về mới kéo cô trở về thực tại. Nhưng bấy nhiêu thời gian cũng đủ để cô đi đến một quyết định, quyết định đối mặt: “Mai mình phải gặp bố, không thể sai lầm mãi được”.
———————
Đầu giờ sáng thứ 2, việc làm đầu tiên của cô khi ngồi vào bàn làm việc là bốc máy điện thoại gọi cho bố chồng, lúc này vẫn còn cách giờ làm việc 15 phút nên chưa có ai đến. Sau vài hồi chuông, Thủy mới thấy bố nhấc máy, cái giọng nói của bố qua điện thoại nghe giống như là ông đang đeo khẩu trang mà nói vậy, giống y như giọng nói của bác sĩ lúc khám phụ khoa cho cô, chỉ bấy nhiêu thôi làm ký ức trong Thủy ùa về, bướm cô có phản ứng tức thì:
Ông Tình: “Alo, Thủy à con”.
Mãi một lúc Thủy mới lấy lại bình tĩnh, giọng cô run run: “Vâng ạ, bố ơi, con ………..”
Nói đến đây Thủy ngừng lại không dám nói tiếp.
Ông Tình tiếp lời: “Có chuyện gì vậy con? Ở nhà xảy ra chuyện gì à?”
Thủy hít một hơi thở thật sâu: “Dạ không ạ. Con có thể ……… gặp bố được không? Con có ……… chuyện muốn nói”.
Ông Tình biết là rồi cũng đến ngày này, trước sau gì cũng phải đối diện với sự thật là ông đã từng địt con dâu, ông cũng thở dài đối mặt: “Uh, bố cũng muốn gặp con. Cuối giờ chiều nay con có thể qua bệnh viện được không?”
Thủy xuýt nữa thì không kìm nén được, cô phải đặt tay ở trên bướm để làm giảm độ rung rung của nó, nơi ấy, cái bệnh viện ấy vừa là nơi cô muốn đến, cũng chính là nơi cô sợ phải đến nhất: “Con …… con”
Ông Tình vừa lỡ lời nói không rõ, chính ông sau khi nói xong cũng nhận ra là mình nói không đúng, rất có thể là con dâu ông lại hiểu là qua phòng khám, nằm lên giường bệnh để nói chuyện với ông. Ông chữa: “Không, ý bố là ở quán café đối diện bệnh viện của bố”.
Cũng may ông Tình không nhấn mạnh chữ “khám”, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với lồn của Thủy mất.
Thủy thở phào: “Vâng ạ, khoảng 5h con đến. Thôi con cúp máy đây”
Ông Tình: “Uh, bố đợi”.
Rồi ông Tình cũng cúp máy, ngả lưng ra ghế tựa của mình, ông không biết là ông đợi điều gì sẽ đến với mình nữa. Trên bàn làm việc của ông, một gói xôi lạc bọc trong lá sen vẫn tỏa hương nghi ngút, là đồ ăn sáng bà Oanh chuẩn bị cho ông, bà cũng vừa mới ở đây về phòng khám của mình đấy thôi.
—————
Khoảng 5h thì Thủy đi vào quán café ở đối diện bệnh viện, cô còn không dám nhìn vào bệnh viện nữa cơ. Quán café có tên Hoài Niệm chính là nơi mà ông Tình hẹn bà Oanh ra gặp mặt sau vụ bưởi Diễn, hẳn là các bạn còn nhớ.
Giống như cái tên, các đồ vật cách bài trí không gian quán cũng phảng phất nét cổ xưa. Ngay cổng vào có cái tên quán cũng được làm rất khác biệt, không phải là bằng biển hộp đèn giống bình thường, mà chỉ là một tảng đá có khắc kiểu chữ Nho “Café Hoài Niệm”.
Chiếc bàn và ghế khách ngồi uống nước cũng là loại bàn ghế gợi người ta nhớ đến thời bao cấp khó khăn. Những chiếc quạt trần, cái đồng hồ treo tường cũng là kiểu cổ. Còn có một số đồ vật gợi nhớ đến thời xa xưa, như chiếc xe máy babetta, chiếc xe đạp Peugeot .v.v.
Thủy vừa bước vào quán đã thấy bố chồng vẫy tay cô, cô rón rén bước lại gần. Cô hầu như không bao giờ đi đến những nơi như thế này, thứ nhất là cô ít bạn, không hay đàn đúm, thứ nữa là cô ngại đến những nơi đông người.
– Bố ạ.
– Con ngồi xuống đi.
Trước mặt ông Tình là một ly sữa chua đánh đá còn có một nửa, điều này có nghĩa là ông đã ngồi đây được một lúc rồi:
– Con uống gì?
Đặt chiếc túi sách nhỏ ra đằng sau lưng, Thủy nói:
– Bố cho con ly nước cam.
Một lúc sau cô nhân viên mang ra cho Thủy một ly nước cam lạnh, cô hấp một ngụm rồi nuốt đến ực một cái. Hành động này của Thủy làm ông Tình nhớ đến Vân lúc nuốt tinh trùng của ông. Ông mở lời trước:
– Con muốn nói chuyện gì với bố, có phải chuyện hôm ……………… khám bệnh không?
Lén nhìn lên mắt bố rồi cụp mặt xuống ngay:
– Không ạ.
Ông Tình thở phào, chuyện này trước sau gì cũng phải nói, nhưng thật ra mà nói là không biết nói thế nào:
– Vậy vì chuyện gì?
– “Chuyện Gia Bảo”, Thủy đáp lời ngay.
Ông Tình nghe nhắc đến cháu nội, ông sốt sắng hẳn ra vì lo cho cháu:
– Sao, Gia Bảo có chuyện gì? Hay là ở trường bị các cô phạt, hay là nó bị làm sao?
Thấy thái độ quan tâm lo lắng của bố chồng dành cho Gia Bảo, Thủy thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Bố chồng cô trước nay đối với Gia Bảo đều vậy, ông luôn dành cho mình phần việc chăm sóc cháu, từ những việc đơn giản hàng ngày như tắm rửa, ăn mặc của cháu, đến những việc khác như đưa rước cháu đi học, họp phụ huynh cho cháu đều do một tay ông làm:
– “Cháu không sao bố ạ, là chuyện khác”, nói đến đây mắt Thủy ứa lệ nhòa, trong lòng cô chất chứa bao điều muốn nói, nhưng mà nói ra sao mà khó thế, mặc dù người đối diện đã biết rồi nhưng để cô trực tiếp nói vẫn khó biết nhường nào. Lấy dũng khí bằng một hơi thở sâu hơn, Thủy kìm tiếng khóc thành tiếng mà thú nhận: “Chuyện Gia Bảo không phải là ……………….”
Ông giơ tay ra trước mặt Thủy như muốn ngăn Thủy nói tiếp, ông đổi giọng của một người bố nghiêm khắc:
– Thủy! Con đừng nói nữa. Đặng Gia Bảo là cháu nội của bố, là con trai đầu của thằng Lưu. Tên nó đã được ghi trong gia phả của họ tộc. Điều này con không cần nói lại nữa.
Thủy ngắc ngứ:
– Nhưng ……………… hix hix hix!
Ông Tình đặt cánh tay mình lên vai con dâu để vỗ về. Ông nhớ lại cách đây 6 năm, lúc Thủy mới sinh con, là bác sĩ nên ông có chút để ý đến ngày cưới và ngày sinh, cách nhau chỉ hơn 6 tháng một tẹo. Với tính của Lưu ông biết, không có chuyện sẽ phá rào mà có thai trước mới cưới. Hai đứa cũng mới chỉ gặp nhau được rất ít thời gian đã đòi cưới ngay. Đem mối nghi ngờ ấy ông lén lấy một sợi tóc của cháu và móng tay của Lưu để xét nghiệm AND, kết quả làm ông bàng hoàng suy nghĩ. Nhưng cuối cùng ông đã có quyết định của mình như các bạn đã biết. Giọng ông ấm áp:
– Thủy, nghe bố nói này. Công sinh không tày công dưỡng. Từ lúc Gia Bảo còn chưa mở được mắt đến nay đã sắp vào lớp 1, tất cả những ngày tháng đó đều được lớn lên trong vòng tay mẹ, trong sự yêu thương chăm sóc của bố, của ông. Điều đó mới quyết định tình cảm, mới quyết định huyết thống. Những thứ khác không quan trọng.
Thủy bật khóc thành tiếng:
– Nhưng bố ơi…………. lỗi tại con. Hu hu hu hu! Con đã lừa dối mọi người. Con là người vợ không ra gì, con là đứa con dâu bất hiếu với bố. Hu hu hu hu. Con ….. hix hix hix ………. Con xin lỗi bố.
Thấy cũng hợp thời, ông Tình muốn biết sự thật:
– Thôi được rồi đừng khóc, đừng khóc. Nín đi con. Nào, giờ hãy kể cho bố nghe tất cả đi. Bố tin là sau ngày hôm nay con sẽ thực sự trở thành chính mình, từ ngày con về làm dâu trong gia đình, bố biết con luôn sống trong một vỏ bọc để che đi chính con người thật của mình.
Lấy tờ giấy lau ở cái hộp trên bàn, Thủy chấm nước mắt rồi chậm dãi kể lại toàn bộ câu chuyện cuộc đời mình từ lúc làm thực tập sinh, rồi bị thằng cha Huy lừa cho uống thuốc và có thai. Cô cũng không dấu bố chồng chuyện lấy Lưu vì mục đích hợp thức hóa cái thai và tìm một chỗ dựa cho công cuộc bám trụ thành phố mưu sinh chứ không phải mục đích vì tình yêu. Rồi cả chuyện cô làm những gì để bố phải sang nhà anh Phong ở, mục đích là gì. Tất nhiên cô cũng không giấu bố chuyện Huy gặp cô cách đây ít lâu, rằng hắn muốn nhận lại đứa con trai của hắn.
Kết thúc lời kể cô im lặng nghe phán xử từ ông Tình, ông đang đăm chiêu suy nghĩ, chuyện quan trọng nhất với ông lúc này không phải Gia Bảo xuất thân như thế nào mà chính là chuyện làm thế nào để giữ cháu lại làm con cháu nhà mình:
– Thế bây giờ con đã yêu Lưu chưa?
Thủy gật đầu thật mạnh như để xác nhận:
– Anh Lưu rất tốt với con, anh ấy rất yêu con. Chính tình cảm của anh ấy đã làm con rung động và yêu anh ấy lúc nào không hay. Con có thể thề với với trời đất rằng con yêu chồng con.
– “Bố tin con mà. Chỉ vì con yêu chồng nên mới đi chữa bệnh phải không nào?”, ông Tình nói xong thì cười xuề xòa, chuyện lớn được ông hóa nhỏ. Ông cũng tế nhị không để con dâu ngượng ngùng.
Thủy đỏ mặt gật đầu thêm một lần nữa:
– Nhưng bố ơi, anh Lưu ……………..
– Có phải là con muốn nói đến vấn đề quan hệ vợ chồng của con và Lưu không?
– Vâng ạ, bố biết rồi đấy ………. anh ấy ………….. Nho giáo lắm.
– Con đã thử chưa?
Mặt Thủy lúc này như vừa mới uống rượu:
– Rồi ạ, nhưng khó lắm bố ạ.
Kể từ ngày ông Tình khám lần cuối cho Thủy, ông cũng đã biết nguyên nhân phần lớn đến từ Lưu, đứa con trai của ông. Chuyện này cũng không có gì là lạ cả, ông có hai đứa con trai thì đi ngược hai tính cách khác nhau. Ông cũng đã tìm ra một giải pháp mà ông cho là toàn vẹn, nhưng muốn thành công nhất định phải có sự hợp tác của Thủy:
– Bố đã chữa bệnh cho con, giờ bố sẽ “chữa” cho Lưu. Nhưng muốn Lưu thay đổi, bố cần sự phối hợp của con.
Thủy ngơ ngác không hiểu ý bố muốn nói gì:
– Con á? Con có biết gì đâu.
– Hà hà hà, cứ nghe bố! Chỉ cần con làm một việc thôi, việc còn lại để bố.
– Việc gì hả bố?
Ông Tình ngẫm một lúc tìm từ thích hợp:
– Con dọa ly hôn nó cho bố.
Không tin vào những gì mình vừa nghe tiếng, Thủy trợn mắt há mồm:
– Ly hôn?
– Dọa thôi.
– Nhưng như thế để làm gì ạ?
– Để bố ép nó phải đi khám bác sĩ.
Thủy lờ mờ hiểu ra kế hoạch của bố, cô còn một thắc mắc:
– Nhưng con biết lấy lý do gì đây ạ?
– Thì con lấy lý do là cảm thấy đời sống vợ chồng không hòa hợp. Hai người không hợp nhau ở cái khoản “ấy ấy”. Đại loại như vậy.
Lý do đó là thật chứ không phải bịa. Thủy gật đầu đồng ý:
– Vâng, con sẽ làm như bố bảo. Thế bố chữa bệnh luôn cho anh Lưu ạ?
Ông Tình lắc đầu:
– Không, là bạn của bố. Bố chỉ có chuyên môn khám cho nữ thôi.
Sai lầm lại lặp lại với Thủy, cô không hỏi bố người khám cho chồng là nam hay nữ.
– Vâng, mọi chuyện nhờ vào bố cả.
Từ lúc nói chuyện với bố đến giờ, Thủy cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Cô như trút được gánh nặng ngàn cân trong mình, cảm thấy vui vẻ, yêu đời và lạc quan:
– À bố à, bố về nhà ở với chúng con đi.
Ông Tình biết thế nào Thủy cũng nói về vấn đề này, mọi khúc mắc đã được giải quyết, giờ chỉ còn tình thân thôi thì Thủy tức khắc sẽ bảo ông về. Nhưng ông đã có quyết định từ trước đó rồi:
– Thôi, bố đang ở nhà anh Phong. Mới chưa được lâu giờ đi ngay vợ chồng nó lại suy nghĩ, chuyện này để thư thư rồi tính.
– Vâng ạ, thế thỉnh thoảng bố về thăm nhà, Gia Bảo suốt ngày đòi gặp ông nội đấy.
– Ừ, một hai hôm nữa bố về.
Hết chuyện, Thủy lục đục đứng dậy đi về thì ông Tình hỏi tế nhị:
– À, có chuyện này bố muốn hỏi con.
– Chuyện gì vậy bố?
– Con …………… khỏi hẳn chưa?
Tâm lý nặng nề được rũ bỏ, lại nhớ để những giây thần thánh của bản thân, Thủy vẫn đứng dậy, nhưng vừa đứng vừa nói, miệng nở nụ cười rất ngây thơ, rất hồn nhiên và thánh thiện:
– Con ………… chưa khỏi hẳn ………….. Khám lại có được không ………. bố?
Ông Tình nói nhanh sợ con dâu đi mất:
– Phải đặt lịch trước.
Nói xong thì Thủy đã ra đến cửa, không biết có nghe thấy lời bố nói hay không? Cô ra chỗ để xe, vừa đi Thủy vừa nghĩ: “Con lại nói dối bố rồi”.
— Hết chương 12 —