Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: truyen hay
Lượt Xem: 276 Lượt Xem
Chương 14A:
Cái đêm mà ông Tình mần Vân thì ở nhà của Thủy đã bắt đầu kế hoạch mà hai bố con đã bàn nhau ở quán café hôm nọ.
Nói về Lưu, từ hôm gặp tên trưởng phòng Huy ở cổng trường học của Gia Bảo đến nay anh suy nghĩ rất nhiều, mới mấy hôm thôi mà mặt mũi trông bờ phờ. Không lo sao được khi nguy cơ anh phải xa Gia Bảo đã rõ, Huy đã lộ mặt sau bao nhiêu năm yên ấm. Nói đến đây chắc chắn bạn đọc đã khẳng định được là Lưu đã biết chuyện Gia Bảo không phải là con mình. Đúng! Lưu biết từ khi đặt bút ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn với Thủy, chứ không muộn như bố phải chờ đến khi Gia Bảo ra đời mới biết. Ngày đó, tên Huy sau khi lừa chén được em Thủy thực tập sinh đã không giấu nổi niềm tự hào mà kể lể cho cả phòng nghe trong cuộc nhậu. Hồi đó, hắn coi như đã lập thêm một thành tích cưa gái tơ trong bộ sưu tập đã rất dầy của mình.
Trong bữa tiệc hôm đó, Lưu nghe mà uất ức lắm vì anh có cảm tình với Thủy từ ngày cô mới đến phòng làm thực tập sinh cơ, chỉ là tính mình nhát gái, lại không kéo ăn nói nên không có cách nào tiếp cận được. Nhưng rồi chỉ độ 1 tháng sau, chính Thủy lại chủ động hẹn hò mình và rất nhanh chóng chỉ thêm 1 tháng nữa là hai người tổ chức đám cưới. Lưu tính cổ hủ nhưng không phải là người của quá khứ, anh cũng có hiểu biết nhất định nên nhận ra điểm bất thường từ phía Thủy, rồi khi cưới nhau được chừng hơn 1 tháng thì bụng Thủy đã lùm lùm ra rồi. Lưu càng củng cố nghi ngờ của mình về Thủy, chuyện cô đã lên giường với người khác thì không nói làm gì, nhưng chuyện có thai trước khi đến với mình lúc này anh mới khẳng định được.
Về chuyện này, Lưu quan niệm giống ông bố đẻ mình, anh luôn nghĩ: “công sinh không tay công dưỡng”, mặc dù có thể đứa con trong bụng vợ không phải là dòng máu của mình, nhưng nếu mình yêu thương nó thực sự ngay từ khi nó còn thôi nôi thì nó cũng không khác con ruột mình là bao. Với lại anh yêu Thủy là thật lòng, chỉ không biết Thủy có yêu mình thực hay không thôi? Rồi anh lại nghĩ, kể cả cô ấy không yêu mình, nhưng thời gian sống bên nhau, tay ấp má kề thì dần dần sẽ gầy dựng tình cảm, như vậy càng bền càng chặt hơn. 6 năm đã trôi qua, anh đã yêu thương Gia Bảo thực sự, anh đã quên mất chuyện Gia Bảo không phải là máu mủ của mình từ lâu rồi. Còn với Thủy, anh cũng đã cảm nhận được tình cảm mà Thủy dành cho mình, cô ấy ít nói, tính tình có chút lạnh lùng nhưng rất đoan trang đứng đắn. Anh chưa bao giờ thấy cô cợt nhả, cười đùa với người khác phái bao giờ.
Cứ tưởng mọi chuyện cứ như vậy mà êm xuôi trôi qua, nhưng xem ra không phải như vậy, rất có thể, chỉ thời gian ngắn nữa thôi anh, hay đúng hơn là gia đình anh sẽ phải đối mặt với một sóng gió không hề nhẹ. Sóng gió ấy sẽ thử thách anh, thử thách Thủy và thách thức tình yêu mà hai vợ chồng dành cho nhau.
Trầm tư suy nghĩ, nằm trên giường, Lưu cầm quyển sách theo thói nhưng không có chữ nào đầu anh hết, tâm tưởng anh đang nghĩ đến một chuyện khác, là anh có nên nói cho Thủy biết về cuộc gặp của bố con anh với tên Huy ở cổng trường hay không?
Từ ngày đi khám bác sĩ đến nay, khi trong phòng Thủy đã thay đổi thói quen ăn mặc. Cô càng ngày càng mặc hở bạo hơn, và hôm nay cô khoác lên mình một chiếc váy hai dây hở trọn bờ vai tròn lẳn trắng muốt. Tất nhiên không đến nỗi quá sexy vì chiếc váy mầu hồng nay không phải là loại trong suốt, với lại cô cũng mặc quần lót, chỉ để bộ ngực thả rông thôi, với người khác thì quá bình thường, nhưng với Thủy thì đã là một bước đột phá rồi.
Thủy dịch mông lại phía chồng một chút, cô quan sát thấy Lưu đang có vẻ như không tập trung vào việc đọc sách, bấu nhẹ vào tay, cô nói:
– Anh có chuyện gì đang phải suy nghĩ à? Em nhìn anh khang khác, mà mấy hôm nay rồi. Có phải anh giấu em chuyện gì không?
Lưu giật mình vì bị vợ bắt thóp, anh lúng ba lúng búng:
– Không ………. Không …………. Chỉ là anh đang mải nghĩ mấy việc ở cơ quan thôi.
Lén chồng kéo cái váy hơi cao lên một chút để lộ cặp chân dài thon thả đến giữa đùi, dịch thêm một chút nữa vào chồng, Thủy nói nhỏ nhẹ rất tình cảm:
– Anh à, vợ chồng có gì phải chia sẻ cùng nhau, đừng giữ một mình trong lòng anh ạ.
Đặt quyển sách sang cái tủ tapluy đầu giường, thực ra Lưu còn không biết là mình đang cầm quyển sách gì nữa. Đúng là trong lòng anh đang có suy nghĩ, nhưng anh còn đang phân vân, cân nhắc thiệt hơn việc có nên nói cho vợ hay không? Bao nhiêu năm nay anh đã chấp nhận nó, vậy có nên nói ra hay không? nói ra được gì? Hay chỉ làm mối quan hệ vợ chồng có một vết rạn không đáng có.
– Uh, anh biết rồi. Mà Thủy này, dạo gần đây anh thấy em khang khác.
– Khác ở cái gì?
Lưu ngó lại một lượt thân hình vợ, đôi chân gần như trần, chiếc váy được kéo cao hơn một tẹo mà Lưu còn thấy thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện cái mép dưới của cái quần lót mầu trắng, còn ngực thì đang thả rông, lung linh, núng nính đập vào vải váy:
– Thì …………. em ăn mặc ………. khác ngày xưa.
Gác một chân lên chồng, Thủy không ỡm ờ nữa, kế hoạch đánh trực diện cô đã vạch ra rồi:
– Em cố tình như vậy đấy. Để em nói thẳng ra nhé. Em cố tình ăn mặc hở hang hơn, sexy hơn, quyến rũ hơn đấy. Anh thấy sao? Anh có thích không?
Nếu là một người chồng khác, vợ làm như vậy thì sẽ rất mừng, nhưng với Lưu lại một câu chuyện hoàn toàn khác, những suy nghĩ trong đầu, cộng với sự thay đổi của vợ rất dễ làm anh có suy nghĩ những chuyện đó có liên quan gì tới nhau. Nhân vợ nói như vậy, Lưu cũng không né tránh nữa:
– Em làm như vậy để làm gì?
Thủy bỏ cái chân đang gác xuống, cô ngồi trên giường rồi bằng ánh mắt đưa tình, giọng có phần lả lơi:
– Để quyến rũ anh.
Lưu tròn mắt hỏi lại:
– Quyến rũ anh? Tại sao em lại phải làm thế? Mình là vợ chồng mà, đâu cần thiết phải quyến rũ nhau.
Đôi co về chuyện này với một người như Lưu chỉ đi đến ngõ cụt mà thôi, Thủy lựa chọn cho mình một cách tiếp cận vấn đề kiểu khác, đó là trực diện nói ra suy nghĩ của mình, cũng không hẳn là theo kế hoạch đâu, đó là cảm nghĩ thực sự khi cô đã tìm lại chính con người mình. Từ ngày hoàn toàn trở thành người phụ nữ bình thường sau mấy lần khám bướm, Thủy luôn luôn có khao khát được làm tình, được lên đỉnh, nó giờ đã trở thành đòi hỏi hết sức bản năng trong người cô rồi. Nhưng khi ở với chồng, đã vài lần quan hệ tình dục cô hoàn toàn không tìm được cảm giác ấy, cảm giác được lên đỉnh giống như bố chồng đã làm cho cô. Hay nói đúng hơn, cô không được đáp ứng nhu cầu tình dục, cô và chồng đã hoàn toàn “lệch pha” nhau.
Thủy không nhìn chồng bằng ánh mắt đắm đuối nữa mà đôi mắt đã bắt đầu có nét hơn, giọng nói của cô cũng căng hơn một chút:
– Vì em không cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Em có cảm giác anh không yêu em.
Lần này đến Lưu ngồi bật dậy, đây là điều Thủy vu oan giá họa cho anh. Anh chẳng đang ngày đêm nghĩ cách để yêu Thủy nhiều hơn đó sao, anh thực sự rất yêu vợ, nếu phải xa Thủy anh không biết mình sẽ phải sống như thế nào nữa:
– Em nói cái gì vậy Thủy, anh không yêu em? Sao em lại có thể nghĩ như vậy được chứ?
Thủy bắt đầu sụt sịt, cô đã chuẩn bị tâm lý để khóc từ trước rồi:
– Hix hix hix, vì những gì anh đối xử với em. Nếu anh cảm thấy sống với em khó như thế …………….. hix hix hix ……… thì mình ………… chia tay đi ………….. hix hix ………… hix.
Lấy tay chấm chấm vào khóe mắt và cố tình chấm thật mạnh để nước mắt chảy ra nhiều hơn nữa nhằm qua mặt được chồng, và quả thật Thủy làm Lưu tưởng thật, Lưu dịch lại rồi đặt hay tay lên vai vợ:
– Cái gì, chia tay? Em ……………… Mà thôi. Anh đối xử với em như thế nào mà em bảo anh không tốt với em?
Thủy suýt chút nữa thì khóc nấc lên:
– Anh thử nghĩ lại mà xem …………. Hix hix hix …………. Anh đã bao giờ ……….. ôm ấp …………. Hôn hít …………… sờ mó ……………… gì em chưa. Mỗi lần vợ chồng …………. quan hệ ……………………….. Hix hix hix ……… Anh chỉ làm …….. cho xong ………… chuyện. Em có gì …………. không đẹp ……… mà anh ……. hix hix hix ……… chê em …………….. Nếu anh không thích thì …….. li hôn đi ………….. Em cũng chán cái cảnh này lắm rồi. Em …………. không ……. chịu nổi nữa đâu ………… Hu hu hu hu hu hu
Thủy nói một tràng, cuối cùng là tiếng khóc bật thành tiếng, Lưu cuống quýt giải thích nhưng thực sự anh không biết phải giải thích như thế nào. Với anh chuyện quan hệ vợ chồng anh đã làm hết sức rồi, nhưng đó là hết sức theo hiểu biết của anh. Lưu trấn an vợ bằng cái ôm thật chặt vào lòng, hai vợ chồng ngồi song song trên giường:
– Kìa em, trong mắt anh em rất đẹp và anh yêu em rất nhiều. Có chuyện gì thì từ từ rồi nói. Thực ra thì …………….. thì ……….. anh cũng biết là …….. không ổn lắm ………… nhưng ………… nhưng anh …… chẳng biết làm thế nào cả.
Gục đầu vào vai chồng mà giả bộ khóc thút thít nhưng Thủy lại tự mình nháy mắt cho mình xem, cô đã cho chồng vào tròng rồi. Cô nấc một phát như sắp ngất đến nơi:
– Hự!, nếu không biết thì anh phải học chứ. Hix hix hix, em …….. không biết đâu.
Lưu giờ chẳng còn nghĩ đến chuyện Gia Bảo nữa, chuyện trước mắt chính là phải làm hài lòng cô vợ này, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu:
– Nhưng ……… học ………… như thế nào? Ai dậy đây?
Thủy nín thinh tiếng khóc, cô dảo hoánh:
– Anh ngốc thật hay là cố tình quên đấy? Anh không nhớ bố là bác sĩ chuyên khoa à? Hỏi bố chứ hỏi ai nữa.
Nói xong với chồng như vậy thì Thủy nghĩ trong đầu: “Bệnh nặng như em bố còn chữa khỏi nữa là của anh, hè hè hè!”.
Lưu bâng quơ một lúc rồi nhả người vợ ra rồi gật gù:
– Uh, vậy mà anh quên mất. Bố là bác sĩ chuyên về tâm sinh lý. Để lựa lúc nào thích hợp anh nói chuyện với bố vậy.
– “Lựa, lựa, lựa đến bao giờ? Làm luôn đi anh”, Thủy gắt gỏng, với cô thời gian bây giờ là vàng là bạc.
Lưu đành lấy điện thoại, định bấm số gọi như đã hơn 11 giờ đêm rồi nên đành nhắn tin, anh soạn tin nhắn như thế này này: “Bố ơi, cứu con!”.
Nhưng chờ mãi không thấy bố trả lời. Lưu không biết rằng lúc đấy, bố Tình đang dập những nhát cuối vào lồn chị dâu mình ở tại nhà của anh Phong.
————-
Buổi sáng ngày thứ 7 đẹp trời, đêm qua, sau khi làm một trận tã tời với Vân, ông Tình có một giấc ngủ say như chết rồi, tỉnh dậy ông vơ lấy điện thoại để xem là mấy giờ thì thấy có một tin nhắn được gửi từ đêm hôm qua. Là tin nhắn của Lưu. Đọc xong ông tủm tỉm cười vì biết rằng Thủy đã bắt đầu thực hiện kế hoạch mà hai bố con đã bàn. Ông bình thản nhắn lại ngay: “Chiều nay 2 giờ tôi về rồi nói chuyện”.
Nhắn tin xong ông vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt rồi đi luôn không nói với ai lời nào vì cả nhà vẫn đang ngủ, hôm nay là thứ 7. Lấy xe đi thẳng về nhà bà Oanh, ông có hẹn với bà hôm nay sẽ đi ra nghĩa trang liệt sĩ.
Mới hơn 7h sáng nhưng bà Oanh đã chuẩn bị tươm tất các đồ lễ và ngồi ở phòng khách đợi ông Tình đến.
Ông Tình đèo bà Oanh trên chiếc xe Furture huyền thoại của mình, cái làn nhựa đỏ đặt phía trên trong đó đựng một nén nhang, một bó hoa tươi, một túi hoa quả, một ít tiền vàng, một đĩa xôi, một khoanh giò. Mới đầu giờ sáng nhưng trời đã nắng chói chang, nhưng cái nắng không làm cho ông bà nóng một chút nào, ngược lại họ còn cảm thấy khá thoải mái và vui vẻ. Mà không vui làm sao được cơ chứ, hôm nay với họ là một ngày rất đặc biệt.
Gần 1 tiếng đồng hồ sau thì hai người đã có mặt ở nghĩa trang liệt sĩ huyện Đông Anh, một huyện ngoại thành Hà Nội.
Đầu tiên, bà Oanh đặt một ít hoa quả vào một cái đĩa nhỏ rồi thắp hương ở đài tưởng niệm. Thông thường mỗi lần đi viếng mộ người chồng quá cố, việc đầu tiên chính là phải thắp hương ở đài tưởng niệm, gọi là xin phép các vị thần linh thổ địa ở đây. Đài tưởng niệm là một tháp có chữ “TỔ QUỐC GHI CÔNG” được in nổi mầu vàng, trên đỉnh tháp là ngôi sao năm cánh cũng mầu vàng. Hai bên tháp có khắc tên tuổi các liệt sĩ có phần mộ ở đây.
Thắp hương xong, hai ông tiến vào phía bên trong, ông Tình xách làn theo sau, bà Oanh đi trước dẫn đường. Có khoảng 500 ngôi mộ liệt sĩ xếp thành từng hàng ngang, hàng dọc rất đều nhau. Các ngôi mộ đều chung một kiểu thiết kế, rất giản đơn nhưng cũng rất nghiêm trang.
Bà Oanh dừng lại một ngôi mộ, ông Tình đọc thấy trên bia có ghi: “Liệt sĩ Trần Chiến Thắng; Sinh năm 1958; Đông Anh, Hà Nội; Hy sinh: 1987 tại Hà Giang”
Trong khi bà Oanh lau dọn một chút phần mộ thì ông Tình lấy hoa quả và các đồ lễ ra đặt lên phần mộ, bà Oanh nói:
– Phần mộ bố cái Tiên đấy anh ạ. Ông ấy hy sinh lúc sắp được giải ngũ. Em nghe đồng đội của ông ấy kể là ông ấy dẵm phải một quả mìn còn sót lại trên chiến trường. Trải qua những ngày tháng ác liệt nhất của chiến tranh từ năm 79 ông ấy không chết, ấy vậy mà lúc sắp hòa bình thì ông ấy lại hy sinh.
Ông Tình gật gù lắng nghe, đốt bó hương, ông cắm vào mộ bố Thủy Tiên 3 nén, số còn lại ông cắm vào các phần mộ xung quanh.
Hai ông bà chắp tay, bà Oanh khấn:
– “Hôm nay ngày Thương binh – liệt sĩ 27/7, em và anh Đặng Trung Tình sửa soạn lễ đến thắp hương cho anh. Anh sống khôn thác thiêng về đây chứng giám cho lòng thành của em và anh Tình. Thưa anh! Em và anh quen nhau ở chiến trường, sau đó chúng mình kết hôn và sinh ra Thủy Tiên. Chưa kịp hưởng hạnh phúc ngày đoàn viên thì anh đã hy sinh vì Tổ quốc khi con mới được 1 tuổi. Từ đó đến nay em một lòng một dạ làm trọn đạo người vợ, lo lắng cho con gái thành toàn khôn lớn. Nay con đã lập gia đình và sống hạnh phúc với chồng ở phương trời xa. Nay em cũng đã tuổi về già có gặp được anh Đặng Trung Tình để bầu bạn lúc xế chiều, san sẻ niềm vui nỗi buồn, chăm sóc cho nhau lúc trái gió trở giời. Anh sống không thác thiêng phụ độ trì cho con, cho em và anh Tình”.
Khấn xong, bà Oanh và ông Tình vái 3 vái. Ông Tình khấn nối tiếp:
– “Anh Trần Chiến Thắng, tôi là Đặng Trung Tình, tuổi bằng anh. Hôm nay được đứng trước phần mộ của anh, tôi vô cùng xúc động. Tôi xin phép anh cho tôi từ nay được chăm sóc cho Oanh, thay anh lo lắng cho Oanh và con gái Thủy Tiên. Tôi không có gì nhiều, chỉ có tấm lòng. Mong anh nơi chín suối chứng giám cho lòng thành của tôi.
Lại lạy thêm 3 vái nữa thể hiện lòng thành của ông Tình và bà Oanh trước phần một người liệt sĩ.
Cu Zũng tôi không miêu tả nhiều những sự việc chi tiết diễn ra ở cái nghĩa trang liệt sĩ này bởi mọi chuyện cũng đơn giản thôi, ai cũng hiểu. Hôm nay ông bà Tình – Oanh đến đây không phải là để xin phép, là ông bà đến thông báo cho người nằm dưới đất kia rằng ông bà sẽ đến với nhau. Như vậy đã là hợp tình, hợp lý và rất hợp với đạo làm người. Con người ta sống không được quên đi quá khứ của mình, phải biết trân trọng và nâng niu quá khứ vì đó là nền tảng làm nên con người mình ở hiện tại. Nhưng đồng thời cũng phải biết sống vì hiện tại hướng về tương lai.
Khi hương đã tàn, nến đã tắt, hai ông bà thu dọn đồ đạc ra về.
———–
Hai giờ chiều hôm đó, sau khi ăn cơm trưa ở nhà bà Oanh, ông Tình lấy xe máy đi về nhà Lưu Thủy, ông có nói với bà Oanh là muốn về thăm Gia Bảo vì hôm nay là thứ 7 cháu được nghỉ ở nhà. Từ lúc ông rời khỏi căn nhà đó chưa có về lần nào. Ông cũng dặn bà nấu cơm tối cho ông về ăn.
Trở lại ngôi nhà kỷ niệm của mình sau hơn 1 tháng rời khỏi, ông Tình có chút bồi hồi khó diễn tả. Một tháng ấy qua đi với bao sự kiện xảy ra mà có lẽ cả đời ông cũng không trải qua nhiều như vậy. Chuyện thứ nhất chính là chuyện ông với bà Oanh, chỉ tối nay thôi ông và bà sẽ chính thức là của nhau rồi. Chuyện thứ hai chính là chuyện ông vô tình đâm cặc vào bướm cô con dâu Thủy lạnh lùng ít nói và từ đó hai bố con đã hiểu nhau hơn trước và bước đầu xây dựng được tình cảm bố chồng nàng dâu. Chuyện thứ ba là ông và Vân đã có quan hệ xác thịt, nếu theo như những gì Vân nói với ông đêm hôm qua thì mối quan hệ này có thể sẽ còn phát triển rất phong phú đa dạng mà ông không thể lường trước được. Một tháng tưởng ngắng, ấy vậy mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện.
Bấm chuông như một người khách, ông Tình chờ đợi Thủy ra mở cửa, nhưng có chút thất vọng vì người ra mở cửa là Lưu. Vừa mở cửa cho bố, Lưu vừa nói:
– Bố từ nhà anh chị về đây ạ?
Vừa dắt xe vào nhà, ông Tình ngó mấy chậu hoa cây cảnh của mình, ơn giời nó vẫn xanh tốt, có vẻ như Lưu đã thay ông mà chăm sóc cho chúng:
– Uh, mẹ con cái Thủy đâu?
Lưu vừa đóng cổng vừa nói:
– Hai mẹ con đi chơi công viên rồi bố ạ. Bố vào nhà đi.
Ông Tình đoán được là Thủy cố tình không có mặt ở cuộc gặp này, vì nó rất đặc biệt, biết là thế nhưng không hiểu sao ông vẫn cứ muốn được gặp cô con dâu. Ngồi vào chiếc ghế dài của bộ bàn ghế uống nước trong phòng khách. Trong khi Lưu pha ấm trà mới thì ông Tình vào đề luôn:
– Sao, có chuyện gì mà anh nhắn tin cầu cứu tôi vậy?
Lưu mặt đỏ như gấc, cậu lúng túng rót cho bố chén nước, khi ngồi xuống ghế đối diện với bố thì hai tay đan vào nhau, mãi mới mở lời được:
– Thực ra chuyện này là chuyện riêng của hai vợ chồng con.
Ông Tình nhấp một ngụm trà nhỏ, chuyện gì thì ông biết thừa, biết rõ trong lòng bàn tay nhưng ông giả vờ như mình không liên quan:
– Chuyện riêng của vợ chồng anh thì liên quan gì đến tôi?
Hai bố con nói chuyện lúc nào cũng kiểu xa cách như vậy. Giữa bố và con trai khác giữa mẹ và con gái. Có thể bố đối với con trai sẽ không nói chuyện với nhau kiểu mặn nồng, nhẹ nhàng tình cảm, nhưng nếu ai là người trong cuộc sẽ hiểu tình cảm mà bố dành cho con không kém mẹ dành cho con đâu, có khi còn hơn nữa ấy chứ, chỉ là cách thể hiện ra là khác nhau thôi.
Lưu bắt đầu vào đề chính:
– Bố, Thủy đang đòi ly hôn với con?
Cười thầm trong bụng nhưng ông Tình giả vờ tròn mắt ngạc nhiên:
– Ly hôn? Anh đùa à? Tôi thấy vợ chồng anh sống cũng quy củ, ngay ngắn lắm cơ mà, sao lại ly hôn. Hay là anh rảnh dỗi sinh dửng mỡ giở thói bồ bịch ra làm cái Thủy nó giận.
Xua xua tay như thể minh oan:
– Không, không, làm gì có chuyện con bồ bịch bên ngoài, bố biết tính con mà.
Ông Tình tấn công:
– Tôi biết tính anh cổ hủ, bảo thủ, Nho giáo, phong kiến nên cũng khó làm ra cái chuyện ấy. Thế không phải là chuyện ấy thì là chuyện gì, hay là từ phía cái Thủy?
– Cũng không phải thế bố ạ.
Đặt chén nước xuống bàn đến “cạch” một cái, ông Tình nói:
– Thế tóm lại là vì chuyện gì?, anh cứ ấp a ấp úng như gà mắc tóc, có gì thì nói thẳng ra xem nào.
Run bắn người vì bố nói to, Lưu giãi bầy tâm sự:
– Chuyện là …………. Thủy ………. cô ấy ………… cảm thấy không hạnh …… phúc khi sống với con. Vì vậy mà cô ấy đòi ly hôn.
– Cụ thể hơn xem nào?
– Cô ấy nói là ……….. con không biết …………. cách làm cái chuyện ……… quan hệ vợ chồng. Bố là bác sĩ ………… bố xem ….. có cách nào ….. giúp con.
– Vì vậy anh nhờ tôi dậy anh cách quan hệ vợ chồng?
– “Vâng”, Lưu gật đầu xác nhận.
Ông Tình nhấp thêm một ngụm trà nữa rồi nói một tràng:
– Tôi nuôi anh và chăm anh từ lúc anh còn đỏ hỏn đến nay anh đã ba mươi tuổi rồi, tôi chả lạ với cái tính cách của anh. Tôi biết anh tôn thờ đạo Giáo, đạo Nho. Cái đó không có gì sai cả. Nhưng thực sự mình phải biết hài hòa, cân bằng giữa cái cổ xưa và cái hiện đại. Cách nghĩ của anh nếu sống ở thời phong kiến thì phù hợp, nhưng đây là thời hiện đại, mình phải cách tân, phải tân tiến để thích ứng được. Tôi nói thật, chắc trên đời chỉ có cái Thủy nó chịu được anh chứ phải người khác người ta không ở được với anh quá 3 ngày. Anh tốt tính, nhưng tốt thôi chưa đủ, cần phải biết làm cho những người xung quanh mình hạnh phúc, vui vẻ khi sống với mình anh biết chưa. Đến tôi là bố đẻ ra anh còn chẳng chịu được anh nữa là người khác.
Lưu cúi gằm mặt lắng nghe, lần đầu tiên anh thấy bố thẳng thắn phê phán mình như vậy, nhất là phê phán trực diện vào cái tư tưởng cố hữu trong đầu anh.
Thấy con không nói gì, ông Tình hài lòng vì lần này nó biết lắng nghe, không dám phản biện. Ông nói tiếp:
– Kiểu người như anh trong giới bác sĩ chuyên khoa chúng tôi gọi là : Gà Mờ. Cái gì cũng không biết. Giờ tôi hỏi anh, anh có sẵn sàng thay đổi không?
Thấy bố không mắng nữa, Lưu lấy lại phấn trấn, gật đầu tắp lự:
– Có ạ.
Ông Tình lấy trong túi áo ra một cái danh thiếp của bệnh viện Thiên Ngọc:
– Anh sắp xếp thời gian càng sớm càng tốt đến bệnh viện của tôi khám đi. Nhớ đặt lịch khám đặc biệt Nam khoa, yêu cầu đích danh bác sĩ trưởng khoa. Đó là bạn tôi, tôi sẽ nhờ trước người ta một tiếng.
Lưu lại giống như Thủy, không hỏi bác sĩ là nam hay nữ. Cầm danh thiếp trên tay, Lưu đọc xong rồi đáp lại lời bố:
– Vâng, để con sắp xếp thời gian rồi đặt lịch khám bố ạ.
– Uh, còn việc gì nữa không?
– Không ạ. À bố ở nhà anh Phong có ổn không ạ? Hay là bố về lại nhà đi. Thủy cũng nói với con là cô ấy muốn bố về nhà đấy.
Chuyện này Thủy đã nói với ông Tình hôm ở quán café rồi nên ông Tình không lấy làm lạ, nhưng ông bây giờ đã khác, không còn thân cô thế cô giống ngày đầu xách ba lô ra khỏi nhà nữa, ông đã có nơi để về:
– Ở nhà thằng Phong thì có gì là không ổn. Tôi tạm thời cứ ở đó một thời gian đã rồi tính. Anh không cần lo lắng gì. Chuyện quan trọng của anh bây giờ là phải giữ được gia đình kia kìa.
– Vâng ạ, con biết rồi. Thế bố ở lại ăn cơm. Chắc hai mẹ con cũng sắp về rồi, Gia Bảo mong gặp ông lắm đấy ạ.
Nếu không vì đã hẹn về nhà ăn cơm tối với bà Oanh, có lẽ ông Tình cũng sẽ ở lại, phần vì cũng nhớ cháu, phần còn lại là cũng muốn gặp Thủy:
– Thôi để hôm khác, tối nay tôi còn có việc.
Chương 14B:
Bà Oanh tối nay không biết có ngụ ý gì, ẩn ý gì mà làm mấy món ăn khá là nhạy cảm, một đĩa bắp bò xào cần tỏi to vật đặt chính giữa mâm, ngoài ra còn có nhiều món khác tốt cho “khoản ấy”.
Hôm nay không phải là lần đầu ông bà ăn cơm cùng nhau, nhưng không khí bữa ăn hôm nay lại khác với những bữa ăn trước đó. Không phải không khí vui vẻ, truyện trò rôm rả giống mọi khi nữa mà thay vào đó là cái không khí ngượng ngùng, thỏ thẻ của cả hai người. Chỉ có những cái tủm tỉm, những cái đánh mắt hay những hành động gắp thức ăn cho nhau để người ngoài nhìn vào biết là ông bà không phải là đang giận dỗi gì nhau. Tại sao họ lại vậy nhỉ? Phải rồi, chuyện chính vẫn chưa diễn ra.
– “Anh ăn đi”, bà Oanh gắp một xâu thịt bò bỏ vào bát ông Tình. Xong bà cũng nhón một miếng đưa lên miệng mình khe khẽ nhai.
Nhìn bà một chập, cái miệng bà chúm chím nhai thịt bò mà hai môi vẫn không rời nhau, ông Tình cũng gắp lại cho bà một miếng thịt luộc:
– Em cũng ăn đi. Ăn nhiều vào để còn …….
Cười tủm một cái, bà Oanh đánh mắt về phía ông:
– Để còn làm gì?
– Ai biết.
Hai người mặt trong như đã mặt ngoài còn e. Họ đều biết là để làm gì, có sức để làm gì, nhưng có tuổi rồi không nói thẳng ra mà thôi. Bạn đọc có người hiểu, có người không nên Cu Zũng nói thẳng ruột ngựa luôn để không phải lòng vòng nhiều, “để địt chứ còn để làm gì?”
Cuối cùng thì cái bữa ăn giời đánh dài ngoằng kia cũng kết thúc. Đặt bát xuống, ông Tình ngáp một cái rõ dài, ông lịch sự che miệng:
– Oa!!!!!!!!!!!!!!!!! Ôi buồn ngủ quá.
Không biết là ông buồn ngủ thật hay là đánh gì đây, bà Oanh thấy thế thì mừng như bắt được vàng, giờ mới có gần 8 giờ thôi, chưa phải giờ ngủ nhưng thực sự là muốn đi ngủ lắm rồi:
– Anh buồn ngủ hả, vậy để em dọn nhanh rồi đi ngủ. Ai zà, chiều nay nhiều việc em cũng không ngủ trưa. Giờ tự dưng lại thấy buồn ngủ mới chết chứ.
– Thế để anh dọn cùng rồi ………. chúng mình …….. đi ngủ. Già rồi …………. ngủ cũng thất thường thật đấy.
Bà Oanh nhanh tay dọn dẹp, vừa dọn bà vừa nói:
– Thôi, em để bát vào kia mai rửa. Anh cứ ra bàn uống nước đi.
– Nước nôi gì, anh buồn ngủ chết đi được đây này. Hay anh lên phòng trước nhé?
– Không, chờ em tí.
Chỉ chưa đầy 5 phút xong, bà Oanh lau tay vào cái khăn rồi đứng ở chân cầu thang nói với thật nhanh ra bàn uống nước, nơi ông tình đang ngồi:
– 30 phút sau anh mới được lên.
Nói xong bà chạy bình bịch lên cầu thang không để ông Tình nói câu gì.
Ba mươi phút, là một nửa của một giờ, là 1/48 của một ngày, mà nếu so với một tháng, một năm hay mấy chục năm thì quá là ngắn ngủi. Nhưng ba mươi phút lúc này đối với ông Tình sao nói dài đằng đẵng, ông đếm từng khắc, ông lẩm nhẩm theo tiếng quả lắc trên chiếc đồng hồ treo tường. Ông đi đi lại lại vòng vòng quanh cái bàn uống nước không biết bao nhiêu vòng. Trong đầu ông đang tưởng tượng xem bà Oanh đang làm cái gì ở trên kia, có thể bà ấy sẽ trần truồng đắp một cái chăn mỏng chờ ông lên lật tung ra. Có thể bà ấy sẽ mặc một bộ đồ nào đó thật là sexy, thật là quyến rũ để làm ông kích thích chăng? Hàng tá câu hỏi, hàng tá tình huống được ông Tình đưa ra để giết thời gian.
Chính những suy nghĩ ấy làm chim ông cứng lên, mới đêm hôm qua thôi được ăn mặn với Vân rồi nhưng như sống lại thời thanh niên, ông thấy mình hừng hực khí thế, bằng chứng là vừa rồi ông phải thò tay vào háng để nhấc cái chim đang cương cứng lên phía trên, không nó cộm cộm rất khó chịu.
Cuối cùng thì ba mươi phút cũng nặng nề trôi qua. Khi đồng hồ điểm 8h30 là lúc ông Tình tắt điện tầng 1 và bám tay vào cái lan can cầu thang bằng gỗ lò dò đi lên. Từng bước chân ông đặt vào mặt cầu thang làm bằng đá hoa mầu vàng, cảm giác lạnh ngắt đôi bàn chân, cảm giác tim mình đập có chút loạn nhịp, chỉ vài bước chân nữa thôi là ông sẽ bước vào một trang nữa của cuộc đời, trang này có vẻ đẹp hơn những trang trước bởi sẽ đời ông sẽ có vợ, một người vợ đúng nghĩa bằng xương bằng thịt.
Khi đi hết bậc cầu thang, có hai lối về hai phía, ánh sáng từ chiếc đền trên trần hắt xuống đủ để ông nhìn rõ mọi thứ, nhìn sang lối bên phải dẫn ra ban công, nhìn sang lối bên trái thấy có một cánh cửa bằng gỗ mầu cánh gián. Chắc chắn là bà Oanh đang ở đây rồi, tần ngần một lúc ông đưa tay lên gõ 3 cái:
– “Cộc cộc cộc, Oanh à, anh đây?”
Ở bên trong, bà Oanh nghĩ: “Lại còn anh đây, không anh thì còn ai nữa chứ”, ỏn ẻn bà nói vọng ra:
– Anh vào đi.
Xoay nắm cửa rồi từ từ hé ra, mở to hết cỡ ông Tình nhìn vào bên trong. Có một chút ngạc nhiên không hề nhẹ, bà Oanh không phải là đang trần truồng đắp chăn giống như suy đoán của ông, bà đang ngồi ngay ngắn ở mép giường, bà mặc một chiếc áo dài kiểu cổ kính mầu trắng nhưng nổi bật là họa tiết thêu hình một đóa hoa sen rất to, nụ hoa nằm ở ngực còn thân cây hoa thì kéo dài xuống tận vạt váo. Tóc bà chia thành hai lọn buộc rất cẩn thận vắt sang hai bên. Đôi tay bà đặt lên hai đùi. Mắt bà nhìn ra phía cửa nơi ông Tình đang chết trân ngắm nhìn bà. Hình ảnh này ông Tình không lạ, chính ông đã từng 1 lần chứng kiến, đó là cái ngày ông đến đón mẹ Phong Lưu về làm vợ của mình. Hồi ấy, người con gái đi lấy chồng không váy cưới xùm xòe, vàng đeo đầy cổ như bây giờ, hồi ấy chỉ có chiếc áo dài là loại áo cưới duy nhất, còn chú rể nếu sang thì mặc comple cavat, còn nếu không chỉ là chiếc quần vải áo sơ mi sơ vin, hoặc nếu là bộ đội thì mặc luôn quân phục để đón dâu. Có lẽ bà Oanh hóa trang mình thành một cô dâu.
Ông Tình vừa nhìn bà vừa tiến lại gần, bà ngồi trên chiếc giường có bộ chăn ga gối đệm mới tinh, trên ga thêu hình đôi chim bồ câu đấu mỏ vào nhau, phía dưới là dòng chữ : “trăm năm hạnh phúc”. Bên cạnh chiếc giường là một bộ bàn phấn khá to, trên bàn phấn có rất nhiều loại mĩ phẩm dưỡng da. Một chiếc tủ ba buồng ở cuối giường, phía bên kia của chiếc giường là cửa sổ có cái rèm mầu xanh dương, tất nhiên chiếc rèm đã được kéo lại. Ánh điện sáng trưng để ông Tình nhìn thấy rõ hai gò má của bà Oanh có ửng hồng.
Khi chỉ còn cách bà nửa bước chân, ông Tình cúi xuống cầm lấy đôi tay của bà, tay bà ấm nhưng hình như bà đang run. Ông kéo bà đứng dậy song song với mình, nhìn vào khuôn mặt đang hơi cúi xuống của bà, ông nói:
– Em đẹp lắm, vợ của anh.
Chiếc áo dài này bà Oanh hôm nay mặc lần thứ 2, lần đầu cũng chính là ngày cưới cách đây 30 năm
– Đã đăng ký đâu mà đòi làm chồng người ta.
Câu nói nửa trách yêu, nửa như gợi ý cho ông Tình chuyện ông phải làm sau buổi tối ngày hôm nay. Đặt tay bà lên vai mình, ông vòng tay ra ôm trọn lấy lưng bà rồi kéo dịt vào người mình, một nụ hôn ngọt ngào và mê đắm được ông bà trao cho nhau, hai đôi môi thèm khát quấn lấy nhau như hai người thân lâu ngày gặp lại, chúng thi nhau đớp, thi nhau ngoạm, thi nhau vờn.
– Uhm, uhm, uhm.
Rồi hai cái lưỡi lùa sang nhau, dồn nước bọt sang khoang miệng đối phương. Hai đầu lưỡi chạm vào nhau rồi như quấn lấy nhau không rời, tiếng nước bọt, tiếng hai hàm răng chạm nhau vang lên khe khẽ trong căn phòng.
Hôn nhau đã nhiều, nhưng nụ hôn ở giờ phút này nó mới ngọt làm sao, đắm làm sao. Ngọt và đắm hơn nụ hôn trước bởi thời khắc này, mặc dù chưa đăng ký kết hôn ngoài Phường nhưng họ đã thực sự coi nhau là vợ chồng thề non hẹn biển, chỉ ít phút nữa thôi, họ sẽ trao nhau tất cả, sẽ hòa nhập vào nhau làm một.
5 phút trôi qua thật mau như chỉ vừa vài tích tắc, liếm môi vì vẫn còn thèm khát muốn kéo dài nụ hôn đến bất tận, bà Oanh nói khẽ khi gục đầu vài ông Tình:
– Hôn gì mà như muốn nuốt ……… lưỡi người ta.
Không thể chờ đợi hơn được nữa, ông hơi đẩy bà ra một chút rồi đặt hai tay mình lên má bà, ông nói khẽ như thở, ánh mắt đắm đuối nhìn vào đôi mắt to đen láy của bà cũng đang hấp háy:
– Cho anh nhé?
Thoáng gật đầu rất nhẹ như để cổ vũ ông làm tới.
Nhận được tín hiệu đồng ý, ông Tình đưa hai tay lên tháo cái khuy ở cầu vai chéo của chiếc áo dài mầu trắng. Khuy thứ nhất, khuy thứ hai, khuy thứ ba, khuy thứ tư, khuy thứ năm và cái khuy cuối cùng nằm ở eo.
Một bên chiếc áo dài banh ra để lộ một bên bầu vú được chiếc áo lót mầu trắng tinh. Ông Tình nhìn như muốn đốt cháy vải, lần đầu tiên ông được nhìn cơ thể bà. Từ từ cởi hẳn chiếc áo dài ra, nước da trắng ngần, không có nếp nhăn của bà phản rõ trong ánh điện sáng trưng. Vẫn còn trên thân chiếc áo lót mầu trắng, nhưng nhìn bên ngoài cũng có thể biết là bà có bầu vú rất đẹp. Nuốt nước bọt đánh ực một cái, ông Tình quỳ xuống, mặt ông ở ngang tầm với háng bà.
Đặt tay lên cạp quần dài màu trắng bằng chun, ông Tình từ từ kéo xuống, chiếc quần lót nhỏ xíu mầu trắng hiện ra từ từ. Rồi đến hai cái đùi, đầu gối và bắp chân. Bà Oanh nhấc một chân lên để ông Tình dễ dàng lột hẳn cái quần dài ra. Nhìn lại một lượt toàn bộ từ eo trở xuống đến chân bà, ông Tình xuýt xoa, chính bản thân ông không thể ngờ được rằng, ở tuổi này rồi mà bà Oanh còn giữ được thân hình, được làn da đẹp đến vậy, chắc hai cô con dâu của ông được mười phần thì bà Oanh cũng phải được chín. Nhìn kỹ hơn vào trung tâm thân thể, đoạn giao giữa hai chân, chiếc quần lót nhỏ xíu ốp sát vào háng, nổi cộm lên là mu, chưa thể nhìn được cụ thể nội thất, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng làm buồi ông Tình cứng thêm một chút nữa. Một mùi hương kỳ diệu, thoang thoảng tỏa ra từ háng bà Oanh.
Khi ông ngước lên trên nhìn bà thì thấy hai tay bà đang ôm vú, bà vừa rồi trong lúc ông tụt quần đã vòng tay ra phía sau mà tháo nút cài áo lót, giờ cái áo lót vẫn còn trên vú nhưng chỉ cần bà buông tay thôi là nó sẽ rơi ra, và quả nhiên bà đã làm như vậy. Chiếc áo lót rơi xuống bên dưới trúng vào đầu ông Tình, đôi vú bà Oanh hoàn toàn lộ ra. Ông Tình “ôi” lên một tiếng vì quá đỗi bất ngờ, vú bà Oanh đẹp quá, nó to đúng như quả bưởi Diễn, bồng bềnh trước mắt ông, không xệ xuống mà vẫn hùng dũng chĩa thẳng ra, bầu vú trắng tinh với điểm nhấn là hai cái núm mầu hồng nhạt lòi hẳn ra ngoài.
Ngẩng mặt lên chiễm ngưỡng một lúc rất lâu, ông muốn nhìn cho kỹ hai quả đồi trên ngực, chỉ đến khi bà Oanh nói ông mới thất thần giật mình:
– Khiếp, nhìn gì mà kinh thế, đẹp không ……… anh?
Gật đầu lia lịa, ông Tình lắp bắp:
– Đẹp lắm, đẹp lắm. Vú của em ……….. đẹp lắm.
Chưa vội đứng lên bóp vú, có một bộ phận mà ông Tình tò mò hơn cả, đó là lồn. Từ từ kéo chiếc quần lót của bà Oanh xuống, đám lông lồn lưa thưa hiện ra trên gò mu lồn mũm mĩm, mùi hương lồn ngày càng nồng đậm. Rồi khi chiếc quần lót được kéo đến ngang đùi cũng là lúc ông Tình nhìn thấy nhiều hơn, lấp ló là hai môi lớn úp vào nhau che đi cửa âm đạo. Đặt tay lên eo đẩy bà ngồi xuống mép giường, ông Tình cởi nốt cái quần lót ra rồi banh hai chân bà dang rộng ra hai bên.
Ôi, chết mất thôi, toàn bộ bướm bà Oanh banh mở nằm trọn trong tầm mắt ông Tình. Đầu bướm nhu nhú, cửa lỗ tiểu nhỏ như vô hình, hai môi lớn đằng thẳng không úp hẳn cũng không mở hẳn để lộ hai môi nhỏ mầu hồng ngắn cũn cỡn không đủ diện tích để che đi cửa lồn mầu đỏ au như mầu máu. Chỉ có lông lồn mọc trên mu, còn phần bên dưới trần trụi như gái tơ. Sâu hơn nữa là cái lỗ đít thâm thâm, nhăn nhăn đang nhíu nhíu lại rồi mở ra như hoa nở. Trung tâm lồn bóng loáng nước nhờn.
Bà Oanh chăm chú nhìn ông Tình, giờ đây bà đã phô bầy cho ông toàn bộ cơ thể của mình không trừ một chỗ nào, cảm giác rạo rực cứ thế dâng cao làm bướm bà tự động chảy nước đẩy ra ngoài.
Thở hắt hết hơi ở trong cơ thể ra ngoài rồi ông Tình đưa mũi mình sát lồn bà Oanh rồi hít một hơi thật sâu, thật căng lồng ngực để cảm nhận mùi lồn bà một cách trực tiếp nhất mà không phải qua một lớp vải nào. Ôi trời ơi, mùi lồn bà Oanh. Trong hàng vạn cái lồn mà ông Tình đã từng trực tiếp tiếp xúc của cuộc đời làm bác sĩ phụ khoa của mình, có lẽ mùi lồn của bà Oanh là đặc biệt nhất. Như đã từng nói, mùi là thứ rất khó diễn tả vì loài người không đủ ngôn ngữ.
Ông Tình cảm nhận một mùi hương ngai ngái, nồng nồng, trong mùi hương ấy có cả vị ngọt, vị chua. Nó không phải là thứ chua gắt của chanh của quất mà một vị chua dịu nhẹ thơm thơm. Xen lẫn là mùi ngọt tinh túy của dâm thủy, cái ngọt ấy không phải cứ động lưỡi vào dâm thủy là cảm nhận ra ngay mà là cái ngọt còn đọng lại sau khi đã nuốt dâm thủy vào trong bụng, dậm dậm lưỡi mới cảm nhận được.
Đời ông Tình tính đến nay đã cảm nhận dưới góc độ tình dục 4 cái lồn. Cái đầu tiên chính là của người vợ quá cố của mình, cái này thì không có gì đặc biệt, với lại cũng diễn ra quá lâu rồi, không còn trong trí nhớ của ông. Cái thứ 2 là cái lồn của Thủy, cái này có cấu tạo đặc biệt nhất trong hiểu biết của ông, đầu lồn thì dài lòi hẳn ra ngoài đến cả đốt ngón tay, độ dài ống âm đạo thì ngắn hơn bình thường rất nhiều. Cái thứ 3 là của Vân, không có điểm nổi bật nhưng tổng quan cũng rất đẹp với độ co dãn rất tốt. Còn cái 4 đang ở trước mũi ông là của bà Oanh thì đặc biệt nhất, ấn tượng với ông nhất chính là mùi hương. Không biết tí nữa ông đút buồi vào có gì đặc biệt không, nhưng đối với ông, cái mùi lồn bà Oanh sẽ đọng lại mãi trong trí nhớ, ông sẽ không bao giờ quên được, thậm chí ông sẽ bị lệ thuộc vào nó.
Thấy ông Tình mãi mê hít ngửi mà chưa có hành động gì, bà Oanh bị banh hai chân từ nãy đến giờ cũng đã thấy mỏi, bà hối thúc:
– “Kìa anh!”, rồi bà hơi hẩy hẩy cái lồn ra phía trước như chờ đợi một điều gì đó.
Ông Tình lập tức hiểu ý, ông thè hẳn lưỡi ra rồi quét một đường lưỡi cơ bản từ dưới lỗ đít lên. Thói quen làm tình của ông là như vậy, cái liếm lồn đầu tiên phải là cái quét từ dưới lỗ đít đi lên tận trên rốn mới dừng lại, trong triết học người ta gọi là cái liếm tổng quan, cái liếm vĩ mô. Để lưỡi cảm nhận được hết tất cả những điểm nhậy cảm của cái bộ phận lồn.
Đầu tiên là lỗ đít, rồi đến cái mảng da thịt mà một số địa phương gọi là khuốc lô đít. Lên một chút là gặp ngay vành lỗ bướm với hai môi to, hai môi nhỏ và cửa lỗ lồn. Lưỡi lại lướt qua cửa lỗ tiểu, ai nói lỗ tiểu không nhậy cảm là sai lầm to lớn, nó thậm chí còn nhậy cảm hơn cả các bộ phận khác, cái lỗ bằng hạt đậu nằm bằng với da thịt ấy chính là nơi tập trung rất nhiều đầu dây thần kinh, cũng có các vòng cơ giống như cửa lồn hay cửa lỗ đít, liếm qua đây hay tác động vào đây cần phải nhẹ nhàng, không được làm mạnh vì nếu làm mạnh rất dễ gây tổn thương và có tác dụng ngược. Lên trên tí nữa chính là hột le, hột le bà Oanh nhọn hoắt nhưng e ấp thọt hẳn vào bên trong như sợ phải lòi ra ngoài đương đầu với sóng gió. Lưỡi sẽ bị nhám khi chạm vào mu vì trên mu chắc chắn là lông lồn rồi, lông bướm bà Oanh mỏng nhưng xoăn tít giống như là của Vân, lưỡi qua đây chớ lên ngay mà hãy đánh qua hai bên để làm ướt toàn bộ lông cũng như để toàn bộ mu cảm nhận được. Cuối cùng gồng lưỡi lên mà chọc sâu vào rốn, rốn là một giếng hõm trên bụng, khi còn một bào thai, vị trí này là điểm duy nhất kết nối giữa mẹ và con, vì vậy nó cũng nhạy cảm lắm đấy.
Bà Oanh khẽ rên nhẹ vì đường lưỡi ấy, xin đừng bắt bà phải rú lên giống như những cô thanh niên còn trẻ. Nếu như bà ở độ tuổi đôi ba mươi thì rất có thể bà sẽ làm như thế, nhưng nay tuổi đã lớn rồi, hãy để cho bà có được cái cảm nhận của lứa tuổi mình, chỉ là sự nhẹ nhàng, đằm thắm mà thôi:
– Uhm uhm uhm.
Nhưng nhẹ nhàng không phải là không thích, không phải là không mê đắm, là biểu hiện ra đằng mồm nhẹ nhàng thôi, cứ nhìn vào háng bà lúc này sẽ thấy được bản chất của vấn đề. Bà hẩy nhẹ mông mình như hòa nhịp với đường lưỡi, lồn bà ứa một dòng nước trắng nhờ nhờ ra ngoài. Bà đang cực kỳ sung sướng, có thể không được sao. Lần đầu tiên bà được liếm lồn đấy. Hồi xưa làm gì có trò này đâu. Cái hồi xưa ấy, mỗi lần hai vợ chồng làm tình là phải tắt hết điện, rồi vợ nằm ngửa dạng chân, chồng nằm trên đút buồi vào trong rồi dập và xuất tinh, có thế thôi. Mục đích của việc làm tình ngày xưa thì chính là để nhân giống, phụ là để giải tỏa sinh lý, chứ hồi xưa ấy chưa có nhiều người biết đến khái niệm làm tình để sướng, để lên đỉnh, để cực khoái.
Những tiếng rên nhẹ nhàng, sảng khoái từ cổ họng bà Oanh vang vọng khắp căn phòng như để đồng điệu, như hòa nhịp với những cái liếm lồn của ông Tình. Mà ông Tình cũng tài lắm cơ, ông liếm lồn mà giống như là đang thi cuộc thi “Tìm kiếm tài năng, Việt Nam got tailent” không bằng. Ông trổ hết tài nghệ ra để liếm lồn, vài đường cơ bản từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới là cái tổng quan, cái vĩ mô. Sau đó ông đi đến cái vi mô, cái tiểu tiết.
Cái vi mô đầu tiên chính là cái hột le, vì nó nằm ở bên trong nên ông gồng cứng đầu lưỡi mình lại, đầu lưỡi nhọn hoắt như một mũi giáo được ông dùi hẳn vào bên trong, đầu lồn bị tì vào lại thụt hơn một chút nữa, nhưng khi nó bị dùi vài lần thì cứng dần lên, tê tê, gai gai rồi thập thò ra bên ngoài. Khi nó thò ra bên ngoài thì ông Tình nhẹ nhàng dùng hai môi của mình ngậm lại, không dám ngậm chặt vì sợ nó sẽ tuột ra mà thụt lại vào. Rồi ông lại dùng lưỡi mình mà vờn nó thật nhẹ.
– “Lần đầu tiên em được như thế này, uhm uhm uhm”, bà Oanh không giấu giếm ông.
Cái vi mô thứ hai là mu lồn, vừa nãy chỉ đánh lưỡi qua thôi nhưng nay lưỡi như đang đếm từng sợi lông, ông tát lưỡi mình khắp mu lồn làm từng sợi lông của bà ướt đẫm nước bọt. Lông lồn chạm vào lưỡi gây cảm giác buồn buồn, gai gai, nham nhám. Rồi ông còn dùng răng cắn vào một nhúm lông rồi kéo căng ra, đám lông bị kéo căng làm da mu bị đỏ ửng.
– “Í í í, đau em”, bà Oanh đặt lưng xuống giường, bà nằm chứ không ngồi nhìn ông Tình liếm lồn nữa, bà muốn nhắm mắt để cảm nhận những sung sướng mà ông mang lại.
Cái vi mô thứ 3 là cái lỗ đít, liếm liếm thật nhanh vài lần vào cửa lỗ đít làm nó co nhíu như bông hoa lúc nở ra thu vào. Sau đó ông dùng chính chóp mũi của mình mà ốp chặt vào trung tâm lỗ đít. Có thể dùng lưỡi nhưng theo tính toán của ông tình thì lưỡi không đủ độ cứng để xuyên vào bên trong lỗ đít vì các cơ ở cửa lỗ đít rất cứng. Chóp mũi vào thì đủ để ngập vào bên trong một chút.
Bà Oanh không kiềm chế được mà bắt đầu nói to, bà chưa bao giờ đút một cái gì từ bên ngoài vào trong lỗ đít mình cả, cảm giác lạ lẫm quá:
– “Aaaaaaaaaaaaaa, uiiiiiiiiiiiiiiii, em …………. Iiiiiiiiiiiiiiiii”, nước lồn bà tuôn ra ở cửa rồi chảy dọc xuống bên dưới chạm vào mũi ông Tình.
Cái vi mô cuối cùng trong mỗi chập liếm lồn không cái gì khác chính là cửa bướm. Dùng môi ngậm hết từng bên mép thịt lớn, ông nhai nhẹ, cắn nhẹ từng mép thịt. Ông hôn một cái thật mạnh vào chính giữa cửa lồn, thè lưỡi ra cuốn một vòng quanh cửa lỗ lồn rồi ông táp lưỡi ốp vào cửa lồn một cái thật mạnh. Nước lồn cứ thế ứa ra lênh láng, nước ra đến đâu được đầu lưỡi cuốn vào mồm bấy nhiêu. Vị ngọt mà thanh, vị ngậy mà béo, vị chua mà dịu của nước lồn được lưỡi ông cảm nhận rồi trôi vào trong họng. Đánh lưỡi hàng chục lần ngoài cửa lỗ lồn rồi sau đó ông chui hẳn lưỡi vào bên trong âm đạo. Lưỡi có cứng đến mấy, có dài đến mấy nhưng khi chỉ vào bên trong được chừng 3 cm là cùng, vì khi vào bên trong bị thành âm đạo bóp nghẹn lại theo phản ứng đẩy ra ngoài. Nhưng mỗi lần bị đẩy ra ông Tình lại đẩy vào, thành ra động tác này không khác địt là bao nhiêu, dân gian gọi là địt lưỡi.
– “Em ………. Em …………. Em …………… sướng ………………. Anh ơi”, bà Oanh liên tiếp hẩy mông hòa nhịp địt lưỡi với ông Tình.
Nếu để tả chi tiết thì lâu lắm, có lẽ mấy chương truyện chả xong vì ông Tình liếm lồn bà Oanh phải đến gần 30 phút đồng hồ ấy chứ không ít. Cứ mỗi lần bà định cực khoái thì ông dừng lại không cho bà đi đến tận cùng, ông muốn bà bị dồn nén để đến giây phút cuối cùng. Nước lồn cứ thế như thác lũ trào về ào ạt chảy ra ngoài, một mảng đệm sát với mép giường cũng theo đó mà ướt đẫm.
Mãi không được lên đỉnh vì cứ mỗi lần sắp đạt thì ông Tình ngừng lưỡi, bà Oanh điên tiết như một con hổ cái ngồi bật dậy túm cổ ông Tình kéo ông lên hẳn giường, từ nãy đến giờ ông chỉ ngồi đất liếm lồn. Rồi bà vật ông nằm ngửa hẳn ra, trong khi bà luống cuống tháo từng cái cúc quần của ông thì ở bên trên ông Tình cũng cởi áo xong.
Quần sịp căng phồng vì con cặc bên trong đã cứng ngắc, bà Oanh hoang mang, háo hức muốn biết buồi ông Tình hình thù to nhỏ tròn méo ra làm sao. Từ từ kéo cạp quần sịp xuông, buồi theo đó mà kéo xuống theo, mạnh dạn hơn một chút nữa thì:
– “Pặp”, buồi tuột khỏi quần sịp bật ngược lên trên va vào bụng ông Tình phát ra tiếng kêu trong sự kinh ngạc của bà Oanh.
Bà há hốc mồm, tay bịt lấy miệng nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào buồi ông, bà thốt ra miệng:
– Ôi trời ơi, to quá!
Rồi bà nhẩm tính trong đầu: “Dài 18,5 cm, đường kính thân 4,8cm, đường kính khất 6,2 cm”, với bà chuyện đọc thông số dương vật đã trở thành chuyện dễ như mút buồi rồi, giống như nái lợn nhìn con lợn đang tung tăng trong chuồng cũng đọc được con này hơi bao nhiêu cân, móc bao nhiêu cân vậy.
Ông Tình đặt hai tay lên làm gối đầu nhìn xuống, ông tự hào lắm khi nhìn thấy mắt bà Oanh đang tròn ra nhìn dương vật mình. Ông cũng hỏi:
– Đẹp không?
Bà Oanh không nhìn lên ông, giờ bà chỉ biết tập trung vào buồi mà thôi:
– Đẹp, nhưng không biết có ngon không?
– Ăn thử mới biết.
Nhẹ nhàng từ tốn nắm lấy đầu dương vật rồi tuốt một phát xuống đến tận gốc, đầu khất đỏ au vì thân buồi bị bóp nghẹn làm máu ngừng lưu thông. Và miệng bà Oanh từ từ há ra, chiếc lưỡi thè lè chạm vào đỉnh đầu khất ngằm cái lỗ sáo cũng to bất thường của ông Tình mà chạm vào.
Đút đầu lưỡi ngập vào trong lỗ sáo một đoạn rồi bà rút ra, đóng vào vài lần, bà cũng đang địt lưỡi. Sau đó bà liếm vài vòng quanh đầu khất để nó ướt đẫm ra rồi từ từ ngậm hẳn đầu khất vào miệng. Từ từ từng chút một bà đưa buồi ông vào trong miệng mình sâu nhất có thể, khi buồi chạm vào cuống họng thì bà dừng lại, phân nửa thân buồi vẫn còn ở bên ngoài, đủ cho bà một vòng tay.
– “AAAAAAAA”, ông Tình nhắm mắt hưởng thụ, cách mút buồi này của bà Oanh giống hệt Vân.
Một tay bóp bìu giái, còn bên trong khoang miệng, bà Oanh dùng lưỡi đánh lung tung khắp thân buồi, lưỡi bà còn dừng lại mỗi lần gặp đường gân nổi thành gờ ở thân buồi.
Rồi bà gật gù rất nhanh trên háng ông, buồi to làm mồm bà phải há ra hết cỡ mới vừa, thân buồi cứ trượt ra trượt vào mồm bà nhìn cực kỳ thích mắt.
Chưa dừng lại ở đó, vừa ngậm buồi nhưng bà vòng mông mình lên phía trên, ông Tình hiểu ý bà muốn bú kiểu 69, đón lấy hai đùi bà rồi ông ngẩng mặt lên tiếp tục liếm lồn. Bà mút buồi, ông liếm lồn. Ôi nếu như có máy quay mà quay lại cảnh này, không ai nghĩ được rằng ông bà đã 60 tuổi rồi, họ đang chơi nhau như thanh niên với kiểu 69 là đỉnh cao của mơn trớn, của khúc dạo đầu.
Không kém ông, bà cũng bú buồi cho ông khoảng gần 30 phút chứ không chịu kém. Khi đồng hồ chỉ điểm sang 9h giờ thì bà mới nhả buồi ông ra, dòng tinh tương kèm với nước dãi của bà nối từ miệng đến đầu khất không dứt ra. Bà mút một cái thật mạnh để hút hết thứ nước ấy vào miệng, liếm hai mép như vẫn còn thòm thèm, bà nằm xuống:
– Anh ơi, em …………. muốn.
Ông Tình vùng dậy nằm đè lên bà, ngực ông ốp hẳn vào đôi vú căng mịn, háng ông hảy hảy để đầu buồi tìm đúng cửa lỗ lồn. Sau vài cái hảy nhưng đầu buồi vẫn tìm thấy cửa lỗ, bà Oanh với tay xuống nắm lấy đầu buồi mà chỉnh cho nó ở đúng cửa lỗ, sau đó bà thỏ thẻ:
– Nhẹ thôi, em sợ đau. Của anh to lắm.
Đặt lên môi người tình một nụ hôn như báo hiệu bà cứ yên tâm, ông Tình từ ẩn mông xuống để đầu buồi chui qua cửa lồn. Bà Oanh nhăn nhó:
– Từ từ anh, em thấy đau đau.
Không như của Vân, cửa lồn bà Oanh còn khá bé nên ông Tình có dùng lực cũng không phải vào ngay được. Vân được quan hệ tình dục thường xuyên, lại còn đã từng chơi qua buồi tây nên dù buồi ông Tình có thuộc dạng to cũng dễ dàng chui lọt. Bà Oanh thì khác, cái lồn bà mấy chục năm nay chưa từng bị đục, bà có thủ dâm đấy nhưng mà chỉ mem mép bên ngoài bằng tay thôi. Ấy thế nên khó địt là phải rồi.
Thấy bà đau, ông Tình ngồi xổm hẳn dậy, dạng hẳn chân bà sang hai bên rộng hơn để cửa lồn to thêm được chút nào hay chút ấy. Ông nhay nhay thêm vào hột le bà rồi động viên:
– Cố lên em.
Bà Oanh mậm môi, hít thở một hơi thật sâu như để lấy dũng khí, bà chuyên gia sinh lý đàn ông thật đấy nhưng giữa lý thuyết và thực hành có một khoảng cách khá xa, giờ bà có cảm tưởng như mình là một cô thiếu nữ mười bảy mười tám vừa bước chân vào đời bị bạn trai phá trinh. Bà gật đầu như báo cho ông biết là bà đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ông Tình hơi nghiêng nghiêng háng một chút để đầu buồi vẫn tì vào cửa lồn nhưng không phải theo phương thẳng đứng mà chếch lệch đi, ông tính toán nếu đi vào lồn bằng thế lệch này sẽ làm cho phương tiết diện giảm đi, qua đó sẽ dễ dàng hơn một chút. Và quả đúng như vậy:
– “Á Á Á Á Á Á”, bà Oanh rú lên tỏ vẻ đau đớn khi buồi lách qua cơ âm đạo, toàn bộ đầu khất đã lọt vào bên trong.
Ông Tình dừng lại, ông có cảm giác đầu buồi mình bị bóp nghẹn lại, âm đạo bà Oanh đang lộn lạo co bóp như không thể tiếp nhận nổi mà đẩy vật thể lạ đang xâm nhập. Ông điều hòa nhịp thở để tránh mình có cảm giác thèm xuất tinh.
Cũng không khác ông là mấy, bà Oanh cũng mở to miệng mà thở lấy thở để, bà chưa có cảm giác gì gọi là sướng cho lắm, chỉ có cảm giác đầy ứ ở bụng dưới, âm đạo bà có cảm giác thốn, thốn đến tận cùng, nếu bà không quyết tâm thì có lẽ đã bảo rút ra vì không chịu nổi.
– Anh ơi, em …………. Em không chịu nổi đâu. Em thấy đau …….. Của anh to quá, em thấy mình ……… hix hix hix.
Và bà khóc, hai dòng nước mắt thi nhau tuôn ra. Chuyện này hoàn toàn không vô lý, theo lẽ thường, buồi ông Tình có to đi chăng nữa thì cũng không phải là dạng dị vật, phi thường gì. Bằng chứng là lồn Vân tiếp nhận được, lồn Thủy cũng tiếp nhận được. Nhưng lồn bà Oanh thì khác, mặc dù có hiểu biết về vấn đề này nhưng bà không cách nào bảo lồn giãn ra ngay được, bởi mỗi tuổi mỗi khác, có thể ở Vân, ở Thủy thì vách âm đạo có độ co giãn tốt, còn ở bà Oanh thì không được như vậy.
Ông Tình biết để làm tình với Oanh dễ dàng không phải lần đầu mà xong ngay được, cần phải từ từ, nhất là để âm hộ bà quen với kích thước dương vật của ông. Ông vẫn đặt yên cái đầu khất bên trong lồn mà không có bất cứ chuyển động nào, từ từ nằm đè lên bà để an ủi:
– Em đau lắm à?
Bà Oanh vừa khóc vừa gật gật:
– Vâng, em thấy thốn lắm.
– Hay là mình thôi nhé. Nhìn thấy em thế này anh thương lắm.
Nhưng bà Oanh lắc đầu ngay, bà thực sự không thể đầu hàng được:
– Không, em chẳng có gì cho anh cả, có mỗi cái này không làm được thì làm sao mà làm vợ anh được. Anh cứ để im một lúc rồi em quen, biết đâu lại được.
Ấp vào môi bà một nụ hôn dài nữa như để san sẻ nỗi đau dưới bướm.
Thời gian nặng nề trôi đi. Một lúc sau khi đã thấy êm êm dưới bướm, bà Oanh nhả môi ông Tình ra:
– Anh tiếp đi, em thấy quen quen rồi. Nhưng anh làm nhẹ thôi nhé.
Hơi đẩy một chút nữa vào, thêm một chút nữa, chút nữa, vẫn không thấy bà Oanh kêu đau, chỉ thấy khuôn mặt bà hơi nhăn nhó một chút thôi. Buồi đi đến đâu bà Oanh cảm nhận đến đó, nó như làm thay đổi vị trí các bộ phận trong bụng bà, xô đẩy bàng quang, xô đấy ruột gan bà đi chỗ khác. Khi cái đầu buồi chạm đến tận cùng lồn bà rồi thì dừng lại, bà thở mạnh một cái rồi hít vào thật nhanh để lấy không khí. Không còn cảm giác đau, cảm giác thốn là rõ ràng nhất. Bà thấy háng mình chặt ních, khít rịt, giờ đây lồn bà muốn co lắm mà co không được, thành ra pha trộn giữa cái thốn là cảm giác chặt ních, chặt như không thể chặt hơn được nữa.
– Anh vào hết rồi. Em thấy sao.
Hơi cười mỉm một chút để động viên ông:
– Hình như em quen quen rồi hay sao ấy, không thấy đau nữa, chỉ thấy thốn thốn thôi. Khiếp, của anh sao mà to dữ vậy?
Đáp lại lời nói của bà là cái rút ra rất từ từ, ông rút buồi ra đến gần miệng lỗ, rồi là từ từ từng chút một đẩy vào tận cùng bên trong. Mỗi lần ông rút ra là bà cảm thấy như buồi rút luôn cả tử cung mình ra theo vậy. Mỗi lần ông đóng vào là bà thấy như âm đạo đang xô đẩy lòng mề ra chỗ khác.
Kiên trì như vậy đến gần 5 chục lần chứ không ít, cứ từ từ đút vào tận đáy, rút ra gần miệng như vậy, cuối cùng bà Oanh đã cảm nhận được len lóm cảm giác sướng về:
– Anh nhanh hơn một tẹo đi, em thích thích rồi.
Không cần nói thì ông Tình cũng biết, cảm nhận ở buồi là thực tế nhất, ông thấy lồn bà Oanh giãn nở ra không ít, cơ ở cửa lồn cũng không còn xiết ông đến tê tái nữa. Ông bắt đầu tăng dần tốc độ nhưng lực thì vẫn giữ nguyên. Kết quả thấy rõ luôn, lồn bà Oanh tiết nước trở lại, những tiếng “óc óc óc” đã bắt đầu phát ra chứng tỏ bên trong lồn đang tồn tại một lượng nước nhất định.
– Sướng dần chưa em, anh …………. địt em này.
Một khi đã sướng rồi thì biết tay bà:
– Khiếp, anh ……….. bậy thế ……
Đặt tay lên nặn vú bà Oanh, ông nhéo một phát vào núm vú:
– Thế em không thích anh nói bậy à?
Bám vào bàn tay ông như bảo ông bóp vú mình mạnh hơn:
– Ai nói em không thích nào, địt nhau nói bậy mới sướng, anh nhỉ. Hì hì hì. Nhanh hơn tí nữa đi anh. Lồn em sướng rồi.
Giờ cuộc chơi mới bắt đầu, ông Tình tăng tốc cả về nhịp và tăng lực địt:
– Hà hà hà, bậy mới sướng nhỉ, cái gì đang địt vào lồn em đây?
Ánh mắt dâm dục, liếm một đường lưỡi quanh môi như khiêu khích:
– Cái buồi to của anh đang địt em. Mạnh lên anh, aaaaaaaaa, em hết thốn rồi. Lồn em với buồi anh rồi. Từ nay chết với em……………….. aaaaaaa.
– “pạch pạch pạch, chết như thế nào?”, ông Tình bắt đầu không kiềm chế lực địt, nhưng phát lút cán làm đầu buồi ông va chạm thật mạnh với cửa tử cung, với kích thước của đầu khất, có lẽ cả đời ông Tình cũng không bao giờ có được cảm giác địt tử cung đâu, vì nó to quá.
Quặp chân vào hông ông Tình, không cần phải banh ra nữa, bà Oanh hoàn toàn hòa nhập với cuộc làm tình, bắt đầu hưởng thụ:
– Ngày nào cũng phải địt em. Ngày nào em cũng đút cái buồi to của anh vào lồn mình. Bù cho em nhé anh, bù cho những ngày tháng em cô đơn nhé anh.
Mỏi chân, ông Tình đổi tư thế, vẫn để bà nằm nửa nhưng ông ngồi xổm địt, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, nếu bình thường ông sẽ phối hợp hài hòa lúc nhanh lúc chậm, nhưng vừa rồi đến cả nửa tiếng là địt chậm rồi, giờ là lúc ông phải địt nhanh vì bản thân cũng sắp hết kiềm chế nổi:
– Ngày nào anh cũng ăn cái lồn của em. Anh nghiện lồn em mất rồi. Em biết không, mùi lồn của em rất đặc biệt đấy.
– Thế hả anh, thế thì ngày nào em cũng cho anh ngửi mùi lồn của em. Chỉ sợ anh chê em già, em xấu thôi.
– Ai bảo em già em xấu nào. Vợ anh là đẹp nhất.
– Chỉ được khéo nịnh là không ai bằng.
Vừa địt ông bà vừa nói chuyện, đúng là tâm đầu ý hợp quá nha.
Trong đầu ông Tình đang nghĩ đến nhiều tư thế làm tình nữa, nào là úp thìa, nào là doggy, rồi bà Oanh lên trên địt, nhưng nghĩ lại buổi hôm nay chỉ nên làm một tư thế này thôi, thời gian còn nhiều, với lại ông cũng có cảm giác mình sắp đến đích rồi.
– “Pạch pạch pạch, Oanh ơi, anh sắp xuất rồi”, ông Tình lấy hết sức mình địt thật nhanh, thật mạnh như giã gạo.
Bà Oanh cũng cảm nhận sự thay đổi ở bản thân mình, đầu vú bà se lại, lồn bà co bóp mạnh hơn, nước lồn cũng sũng hơn trước, đặc biệt đầu lồn bà thòi lòi hẳn ra bên ngoài tê rần, đây là đầu tiên bà thấy nó như vậy, thò tay xuống mân mê xe xe cái đầu lồn như để trợ lực, bà có cảm giác cực kỳ lạ lùng ở chính cái đầu lồn này, theo kiến thức y khoa mà bà có thì không thể như vậy được, cảm giác ứ tắc ở trong đầu lồn, muốn phọt thứ nước đọng ở trong đó ra thì phải. Bà nói to như hét lên:
– Ôi anh ơi, hình như em cũng sắp xuất rồi. Em sắp sướng rồi thì phải. Anh nhanh lên nữa lên. Em chết mất …………………. Aaaaaa.
Ông Tình địt như vũ bão, lồn bà Oanh co bóp liên hồi như một cái máy hút chân không muốn hút hết tinh trùng của ông ra:
– Anh xuất vào lồn em nhé?
– Xuất đi anh, cho em tinh trùng của anh đi, aaaaaaaaaaa.
– Sợ có thai không em?
– AAAAAA, có thai được thì còn gì bằng. Nhanh lên anh. Chết rồi, lạ quá, đầu lồn em……………. Sao thế này trời ơi.
Đầu lồn Bà Oanh cứng ngắc.
Buồi ông Tình dập thêm chục phát liên tục nữa thì giật đến 3 cái nhưng chưa xuất tinh, nhưng đến cái thứ 4 thì bắn như súng phun nước, tinh trùng phọt ra thành dòng ứ đầy trong âm đạo.
– Anh xuất em ơi…………….. đã quá …………………
Cùng lúc ấy lồn bà Oanh co bóp mạnh hơn bao giờ hết, bà không điều khiển được bản thân mà hẩy mông lên hẳn mặt đệm, rồi đầu lồn mà cũng giật giật mà bắn ra một tia nhỏ xíu như tia sữa, không biết bà vừa bắn ra cái gì vì bà không kịp nhận biết:
– AAAAAAAAAAAAAAAA. Em cũng xuất rồi ……………. Ô oooooooooo. Hột le em xuất này ………….. aaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Ông Tình nhìn xuống cũng lấy làm lạ, chuyện phụ nữ xuất nước và phọt ra ngoài giống như đàn ông bắn tinh không phải là chuyện lạ, nhưng chỉ là phọt nước từ bên trong âm đạo ra bên ngoài thôi, chứ còn hột le bắn ra nước chưa từng được ghi nhận trong y khoa.
Nước và nước, chỉ có nước mà thôi. Háng ông Tình và bà Oanh lúc này vẫn dính chặt lấy nhau, co bóp, nhã nhượi, ướt đẫm.
Ông đổ vật nằm lên chốc bà. Thở, thở và thở.
—- Hết chương 14 —