Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 324 Lượt Xem

Chương 18:

Thời gian như chó chạy ngoài đồng, cuộc sống êm đềm diễn ra được thêm hơn 1 tháng. Một tháng qua không có nhiều sự kiện mang tính đột phá xảy ra. Cu Zũng xin được điểm sơ qua cho mọi người nắm được.

Vợ chồng Phong – Vân thì vẫn như vậy, ngày làm đêm địt. Ở trên công ty, Phong vẫn thỉnh thoảng thì thụp với Uyên Nhi, gọi là thêm gia vị cho tình dục thôi chứ hai người này không đi quá đà, họ xác định như vậy rồi. Đã có Tổng giám đốc mới từ bên Mĩ về nhưng không phải như kỳ vọng của hai vợ chồng rằng sẽ có một cô nàng người Mĩ trẻ trung xinh đẹp hoặc một anh chàng nào đó kiểu như Evant, tổng giám đốc mới là một phụ nữ vừa già vừa xấu, đã hơn 60 tuổi rồi nên coi như vụ này bỏ. Từ hôm sinh nhật ông Tình, Vân đã làm tình với bố về và gợi ý về chuyện some 3 nhưng đến nay đã hơn 1 tháng rồi chưa thấy bố có phản hồi gì, ông cũng từ hôm đó tới nay chưa đến nhà Phong Vân ngủ qua đêm lần nào. Báo hại làm Vân cứ ra ngóng vào trông.

Vợ chồng Lưu – Thủy thì có sự thay đổi rõ rệt từ sau ngay Lưu được bác sĩ Oanh khám bệnh. Anh đã thay đổi trở thành một con người khác, biết quan tâm, chia sẻ với vợ. Đặc biệt là cái khoản làm tình, với sự hiểu biết của mình, cộng với đống sách vở tình dục của bố, dần dần anh đã tự học được những kỹ thuật làm tình và áp dụng trên người vợ. Giờ đây thì hầu như ngày nào hai vợ chồng cũng làm tình. Cách đây độ 1 tuần thì anh đã lần đầu tiên làm cho Thủy cực khoái một cách thực sự. Thủy hài lòng lắm. Về phía Huy thì vẫn chưa có động tĩnh gì.

Còn ông bà Tình – Oanh thì khỏi phải bàn rồi, “đôi trẻ” quấn nhau như sam cả ngày lẫn đêm nửa mét không rời. Mặc dù vẫn thuê nhà một cái nhà cấp 4 nhưng đó cũng chỉ là để che mắt thiên hạ thôi, ông bà ngủ với nhau suốt, hôm thì ở nhà bà Oanh, hôm thì ở nhà ông Tình, hôm nào cũng quặp nhau từ chập tối đến tận sáng. Ngủ suốt nhưng làm tình thì ông bà không phải là ngày nào cũng địt, họ thường làm tình cách ngày, tức là cứ cách một ngày thì bem một cái, già rồi mà, đâu có sức như thanh niên.

Ông bà còn chờ một sự kiện nữa xảy ra thì mới tổ chức đám cưới để chính thức về với nhau. Đó là chờ cho đến ngày giỗ của vợ cũ ông Tình, và ngày đó là ngày hôm nay.

Giống như ngày 27/7 vừa rồi, ông Tình chở bà Oanh ra nghĩa trang, nơi đặt mộ người vợ quá cố của ông. Bà Oanh sửa soạn lễ cúng đặt lên mộ, ông Tình thắp 3 nén nhang, rồi ông khấn:

– Bà, hôm nay là ngày giỗ bà, cũng là ngày sinh của thằng Lưu. Tôi và bà Oanh đến thắp cho bà nén hương. Bà ở nơi chín suối sống khôn thác thiêng về đây chứng giám cho lòng thành của chúng tôi. Tôi và bà chung sống với nhau được 7 năm, bà sinh cho tôi 2 đứa con trai, nhưng cuộc đời trớ trêu, khi sinh đứa thứ 2 thì bà bỏ ba bố con tôi lại mà ra đi. Từ đó đến nay, tôi một mình gà trống nuôi con, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ, nay các con đã lớn, trưởng thành yên bề gia thất, con cháu đề huề. Tôi không phụ lòng bà, không thẹn với lương tâm. Tôi và bà Nguyễn Hoàng Oanh gặp nhau như duyên phận, nay tôi sẽ đi bước nữa để tìm người bầu bạn vui thú tuổi già, chăm nhau lúc trái gió trở giời. Mong bà ở nơi chín suối phù hộ độ trì cho chúng tôi.

Sau đó cả hai ông bà vái lậy ba vái để tỏ lòng thành kính với người đã khuất. Khi hương vẫn còn đang cháy, ông Tình quay sang nói với bà Oanh:

– Giờ anh với em sẽ lên Phường để đăng ký kết hôn, sau đó chúng ta sẽ chuẩn bị để tổ chức đám cưới. Em muốn tổ chức như thế nào?

Chuyện này nếu đúng ra phải được tính như một lời cầu hôn, nhưng đó là đám trẻ nó làm vậy, còn với ông bà thì không thế, cũng ăn nằm với nhau đến rỗng cả ra rồi, bướm bà Oanh giờ đã được dương vật ông Tình tạo hình rồi, nên lời lẽ mầu mè cũng không còn cần thiết nữa.

Chuyện “hai đứa” thì bà Oanh không có lăn tăn gì, chỉ là bà vẫn còn một lo lắng nào đó trong chuyện này, theo kiểu linh tính đàn bà mách bảo, bà nói với ông:

– Vâng, em thế nào cũng được, tùy anh quyết cả. Em báo cho cái Tiên rồi, nó mừng lắm anh ạ. Nó nói với em nó đi xa, mẹ có người bầu bạn ở nhà nó cũng yên tâm. Khi nào đám cưới vợ chồng nó sẽ từ Pháp về dự. Nhưng em vẫn còn lo một chuyện.

Ông Tình hỏi dồn, bà nói vậy thì theo ông là mọi chuyện có gì đâu mà phải lăn tăn nữa nhỉ:

– Em lo chuyện gì?

– Em lo chỗ các con anh, không biết chúng có đồng ý không?

Nhắc đến các con, ông Tình sau đây cũng dự định nói với chúng về chuyện ông sẽ đi bước nữa với bà Oanh, ông nghĩ chúng sẽ đồng ý thôi, có gì đâu mà phải lo lắng, chúng đã có gia đình, có cuộc sống của riêng mình rồi mà. Ông quả quyết:

– Anh tưởng em lo chuyện gì, về mấy đứa nhỏ thì em yên tâm đi. Xong việc ở đây chúng mình sẽ về nhà tôi ăn giỗ luôn, hôm qua tôi báo cái Thủy chuẩn bị rồi. Lúc đó tôi sẽ thông báo cho chúng biết. Chúng sẽ đồng ý thôi.

Bà Oanh chưa kịp mừng thì ở xa vọng vào một tiếng mà bà nghe như sét đánh bên tai, tiếng nói đàn ông mà bà chưa nghe bao giờ, nhưng ông Tình thì nhận ra ngay, là của Phong:

– Chúng con không đồng ý.

———-

Cách đây 1 giờ đồng hồ.

Cả nhà Phong chuẩn bị từ sớm để đi đến nhà Lưu, hôm nay là ngày Giỗ mẹ, theo lệ năm nào cũng thế, vợ chồng anh sẽ về nhà để cùng cả gia đình tổ chức lễ Giỗ. Bấm chuông cửa một lúc thì Lưu ra mở cổng:

– Anh Phong, chị Vân. Anh chị và các cháu vào nhà đi ạ. Thủy nhà em đang làm cơm trong nhà. Ơ bố đâu anh Phong?

Phong dắt xe vào nhà, thực sự thì ngôi nhà này mặc dù anh sinh ra và lớn lên ở đây nhưng từ khi dọn ra ở riêng cũng ít về. Thường chỉ về có 2 ngày là Tết và ngày giỗ mẹ thôi. Điều cơ bản là anh và Lưu không được hợp nhau về tính cách cho lắm, anh em mỗi người mỗi tính, mỗi quan điểm sống, không xích mích hay cãi vã tranh giành gì nhưng không hợp nên ít giao tiếp, ít chia sẻ cho nhau. Phong và Vân nhìn quanh cũng không thấy bố đâu, đang định hỏi chú Lưu thì bị hỏi trước. Vân lên tiếng:

– Sao chú lại hỏi vậy? Chị tưởng bố phải đang ở nhà chứ.

Đúng lúc đó thì Thủy mặc tạp dề đi ra chào:

– Anh chị đấy ạ? Bố không về cùng anh chị sao?

Cả 4 con mắt nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, người này lại tưởng người kia, cùng ngồi xuống ghế. Phong là anh cả lên tiếng trước:

– Hôm qua bố điện cho anh bảo là sáng nay về nhà Giỗ mẹ thôi, sao cô chú lại bảo là bố đi cùng anh.

Lưu vẫn ngơ ngác hỏi vặn:

– Thì bố đang ở nhà anh chị, em tưởng là bố sẽ về cùng anh chị luôn. Hôm qua bố điện cho vợ em bảo là làm cơm giỗ mẹ, sáng nay bố sẽ về.

Vân chen vào bằng con mắt mở to ngạc nhiên:

– Sao chú lại bảo bố ở nhà anh chị. Bố chẳng phải là đang ở cùng cô chú sao?

– “Không, bố chuyển sang nhà anh chị được mấy tháng nay rồi cơ mà”, Lưu chưa thể sâu chuỗi được sự việc. Anh vẫn đinh ninh là bố đang ở nhà bác Phong.

Chỉ có Phong là lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, anh kết luận:

– Vậy chú tưởng là bố đang ở nhà anh, còn anh thì nghĩ bố đang ở cùng với chú. Thế bố không ở đây lâu chưa?

– Cũng phải được hơn ba tháng rồi anh ạ.

Thủy ngồi phệt xuống ghế sopha lo lắng, giờ đây cô thực sự rất thương bố, bố rời khỏi ngôi nhà này là có bàn tay của cô tác động, bố hiểu chuyện đó nhưng bố hoàn toàn không trách cứ cô bất kỳ điều gì. Ngược lại còn ra sức bảo vệ cô và lo lắng cho hạnh phúc của gia đình cô, chính bố đã làm cho cuộc sống hôn nhân của cô được hạnh phúc, viên mãn như bây giờ. Thủy bắt đầu rơm rớm nước mắt:

– Anh chị, việc này cũng tại lỗi vợ chồng em. Chắc vợ chồng em làm điều gì đó làm bố phật lòng, nên bố bỏ đi rồi. Hix hix hix, em và anh Lưu vẫn cứ đinh ninh là bố sống ở bên nhà anh chị, thỉnh thoảng em có gặp bố, bố vẫn nói như vậy, ai dè!!!! Hix hix hix!!!!

Lưu vuốt vuốt vào lưng vợ an ủi.

Vân cũng xót xa:

– Tất cả chúng ta đều có lỗi, thôi chuyện này nói sau đi. Giờ đây quan trọng nhất là bố đang ở đâu?

Cả nhà chìm trong im lặng, đến vài phút sau Phong mới lên tiếng sau khi suy nghĩ đăm chiêu, cuối cùng mắt anh sáng lên đôi chút như đã nghĩ ra được điều gì đó:

– Đúng rồi, mọi năm giờ này chắc chắn bố đang ở nghĩa trang thắp hương cho mẹ. Chúng ta cùng ra đó đi.

Cả nhà gật gù phấn khởi vì phân tích của Phong, mấy người còn lại cùng hô to:

– Vâng, chúng ta đi thôi.

——————–

Trở lại với không gian nghĩa trang, nơi vợ cũ của ông Tình yên nghỉ.

Ông Tình ngoái lại thì thấy đầy đủ các con và các cháu của mình, chưa kịp vui thì bị ông con cả dội một gáo nước lạnh. Cũng chưa kịp nói gì thì Phong nói tiếp:

– Chúng con đã nghe bố và cô gì đây nói chuyện. Trước mộ mẹ, con thay mặt con cháu nói để bố và cô hiểu là. CHÚNG CON KHÔNG ĐỒNG Ý.

Phong nhấn mạnh câu cuối như một lời khẳng định đanh thép, Lưu đế thêm vào:

– “Con cũng không đồng ý bố đi bước nữa với cô Oanh”, Lưu biết tên bà Oanh vì đã được bà khám bệnh.

Chỉ có Vân và Thủy là đứng im không phản ứng. Cả hai đang nghĩ gì, họ không có khái niệm về chuyện đồng ý hay phản đối bố đi bước nữa, chỉ có một suy nghĩ rất đàn bà đang nhen nhóm trong đầu, đó là chữ “ghen”. Cả hai đã từng được bố làm tình, họ cũng dần dần mặc định trong đầu bố là “người của mình”, ấy vậy nên khi nghe bố nói sẽ đi bước nữa, tức là sẽ thuộc về một người đàn bà khác, tức khắc nảy sinh cái suy nghĩ trên, ngoài ra không có gì khác.

Ông Tình trước nay chiều các con thì chiều thật, nhưng ông cũng rất nghiêm khắc trong việc nuôi dạy các con, nay chưa kịp nói gì thì đã bị chúng bật, tim ông bắt đầu đập mạnh, mạch máu đã bắt đầu căng nhưng ông kịp trấn tĩnh bám cầm lấy tay bà Oanh, ông thấy tay bà đang run run. Ông nói:

– Tôi không hỏi ý kiến các anh có đồng ý hay không? Tôi chỉ thông báo thôi.

Trong đầu Phong Lưu cũng đang có suy nghĩ hết sức tiêu cực, có lẽ sự việc xảy ra quá đột ngột làm các anh chưa thể có phản ứng hợp lý. Trong đầu các anh đã quá quen với việc bố là của các anh, không thể thuộc về một người khác. Càng không thể quen với việc mình sẽ gọi người khác là mẹ, không ai có thể thay thế được người mẹ quá cố của mình. Trong tất cả cái mớ suy nghĩ hỗn độn như mớ bòng bong ấy, không có một suy nghĩ tốt lành nào về cuộc hôn nhân của bố cả.

Phong cãi lại bố to nhất, anh nói một tràng, nói cho bố nghe thì ít mà nói cho người đàn bà đang run rẩy ở bên cạnh nghe thì nhiều:

– Bố không thể nói như vậy được, “trẻ cậy cha, già cậy con”. Giờ bố lớn tuổi rồi, chúng con là con trai của bố nên cũng có trách nhiệm và quyền được tham gia vào cuộc sống của bố. Chúng con không tiếc bố một cái gì cả, cũng không khó khăn đến nỗi mà không thể chăm sóc và lo lắng cho bố mà phải đi nhờ đến ………… người khác. Đấy là con còn chưa nói đến chuyện khác đấy bố ạ, người ta đến với bố vì mục đích gì? vì tiền? hay vì tình?. Ở đời không chuyện gì là không thể xẩy ra đâu bố ạ. Nói tóm lại là chúng con nhất quyết không đồng ý.

Ông Tình chỉ thẳng tay vào mặt Phong:

– “Mày ………………. Mày …………………..”, nhưng chỉ nói đến đây là ông không thể nói tiếp được nữa, một sức ép kinh khủng lên tim làm ông không thể thở nổi, mặt tái đi.

Chỉ có bà Oanh với chuyên môn bác sĩ của mình nhận ra được sự thay đổi bất thường của ông Tình, bà lập tức đỡ vào gáy để tránh ông đổ như một cây chuối. Nhưng sự lo lắng được thể hiện qua lời nói:

– Anh Tình ơi!, Anh làm sao thế này. Anh Tình ơi.

Mắt ông Tình mờ đi, người ông co lại và đổ vật theo tay bà Oanh xuống đất.

Cả nhà nháo nhào vì bố đã ngã sống xoài ra đất, họ chỉ tranh nhau kêu lên:

– Bố! Bố! Bố! bố ơi, ông nội ơi!

Họ xúm lại đỡ lấy bố, rối bời không biết làm thế nào, chỉ có bà Oanh là bình tĩnh nhất lúc này. Trước tiên bà vạch hai mắt của ông lên để thăm dò phản ứng con ngươi, sau đó bà bà úp tai vào tim ông nghe nhịp, bà kết luận bước đầu, bà nói như hét lên, bà cũng gần như hoảng loạn:

– Gọi cấp cứu mau, bố các cháu bị nhồi máu cơ tim.

————

Bà Oanh ngồi một góc thu lu bên cửa ngoài phòng cấp cứu, ánh đèn dấu cộng mầu đỏ treo trước cửa phòng vẫn phát sáng chứng tỏ ở bên trong các bác sĩ đang làm việc hết sức khẩn trương. Bà Oanh không nước mắt ngắn dài giống như Thủy và Vân ngồi ở gần đấy, bà cũng không đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu tỏ vẻ sốt sắng, lắng lo giống như Phong như Lưu. Mắt bà vô hồn không nhìn rõ một thứ nào cả.

Bà buồn lắm, niềm vui, niềm hạnh phúc với cuộc đời bà sao ngắn chẳng tày gang. Với người chồng trước đã thế, nay cứ nghĩ rằng đã đi đến gần cuối cuộc đời, tìm được một niềm vui nhỏ bé, giản đơn nhưng có ai ngờ sự việc lại ra cơ sự như thế này. Vừa rồi, trong khi chờ xe cấp cứu đến, trong sự hoảng loạn của đàn con cháu, chỉ có mình bà là bình tĩnh làm các thủ thuật sơ cứu khẩn cấp tại chỗ. Bà ép tim ngoài lồng ngực trợ thở cho ông, bà hít hà truyền cho ông ít dưỡng khí ít ỏi từ chính khuôn miệng của mình, có những lúc tưởng như ông đã vĩnh viễn ra đi ngay bên cạnh ngôi mộ người vợ thủa thanh niên, nhưng bà không từ bỏ ông, dù chỉ còn một tia hi vọng cũng quyết không từ. Rồi khi xe cấp cứu đến, chính bà còn cùng các bác sĩ làm các thủ thuật chuyên khoa để cấp cứu bệnh nhân.

Trong đầu bà Oanh rối như tơ vò, những lời ông thầy bói phán khi xưa văng vẳng, rằng bà có gò má cao, số sát phu. Bà không tin chuyện đó đâu, nhưng ứng nghiệm vào cuộc đời bà lần thứ nhất, rồi đến lần này nữa nếu chẳng may ông Tình có mệnh hệ gì, có lẽ lời thầy bói là đúng. Mà nếu đúng thì bà cũng chẳng còn cách nào ngoài hai chữ “buông bỏ”.

Cửa phòng cấp cứu mở, một vị bác sĩ trung niên bước ra, vị bác sĩ kéo cái khẩu trang xuống hỏi:

– Ai là người nhà của bệnh nhân Tình?

Cả nhà náo loạn chạy lại gần bác sĩ, kể tên ra đầy đủ như sau: Phong, Lưu, Vân, Thủy là con; Quang Anh, Lan, Gia Bảo là cháu nội. Có một người không đứng chung với đám người này. Phong nói đầu tiên vì đứng gần bác sĩ nhất:

– Cháu đây ạ, cháu là con trai của bệnh nhân.

Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của người nhà, vị bác sĩ trấn an luôn:

– Người nhà không cần lo lắng quá. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi.

Nhiều tiếng thở phào cùng hắt ra một lúc, các khuôn mặt giãn ra như vừa qua cơn đại nạn. Bác sĩ nói tiếp:

– Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, nguyên nhân cũng là do bệnh nhân có tiền sử bệnh tim, khả năng lớn là bị kích động về tâm lý nên chuyển biến thành nhồi máu cơ tim. Thực sự mà nói, nếu bệnh nhân không được sơ cứu tại chỗ kịp thời thì có lẽ đã không qua khỏi. Người nhà mình có ai là bác sĩ phải không? chỉ có bác sĩ mới có thể tay không mà sơ cứu bệnh nhân đúng cách như vậy được.

Nghe bác sĩ nói vừa người vừa cứu bố mình một mạng, cả nhà đều quay ra chỗ ghế ngồi ở đằng xa nhìn người phụ nữ mà bố định lấy làm vợ, nhưng ở chiếc ghế dành cho người nhà bệnh nhân, bằng nhựa mầu xanh ấy ………………… trống rỗng. Có lẽ người phụ nữ ấy đã lủi thủi rời đi sau khi nhận được tin bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch.

———–

1 ngày sau.

Trong phòng bệnh, khi ông Tình đã tỉnh lại và được cho gặp người nhà, trên miệng ông tình vẫn chụp ống thở oxy, ông mở mắt ra nhìn 4 đứa con, hai trai hai dâu của mình. Ông đảo mắt tìm thêm một người nữa nhưng không thấy, cụp ánh mắt buồn của mình lại, ông không thể nói được.

Vân mở lời trước, cô cầm lấy tay bố mà xoa xoa, giọng lo lắng khôn nguôi:

– Bố ơi chúng con đây, bố thấy trong người thế nào?

Phong ngồi ghé mông lại giường bệnh, ở phía đối diện với vợ:

– Bố có tiền sử bệnh tim sao không nói cho chúng con biết?

Rồi Thủy và Lưu cũng ân cần hỏi han. Cả 4 đứa con này đều không phải là những đứa con hư, láo lếu, bất hiếu. Chúng đều thương và yêu bố cả. Chỉ có điều cách thể hiện mới là quan trọng.

Ông Tình cũng cảm nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt, trong cử chỉ hành động của các con, nhưng người ông cần nhất, muốn gặp nhất, muốn nói chuyện nhất lại không thấy xuất hiện. Nhớ lại chuyện xảy ra ở nghĩa trang, lời thằng Phong nói là một sự xúc phạm đến nhân phẩm và lòng tự trọng của bà Oanh. Ông linh cảm rằng chuyện tình cảm của ông và bà sẽ có nhiều trắc trở lắm đây. Nhắm mắt lại vì cơn buồn ngủ do tác dụng của thuốc kháng sinh, ông Tình chập chờn đi vào giấc mộng mị.

————-

3 ngày sau. Tại phòng điều trị tự nguyện của bệnh viện, vì là phòng tự nguyện, gia đình bệnh nhân phải trả tiền nhiều hơn nên là phòng đơn, chỉ có một bệnh nhân, trong phòng có cả nhà vệ sinh nữa.

Ông Tình hồi phục rất nhanh chóng, đã không còn phải thở oxy nữa, đã có thể nói chuyện và đi lại nhẹ nhàng. Bác sĩ nói ông cần nằm viện thêm khoảng 3 ngày nữa là có thể về. Từ lúc ông tỉnh lại đã gọi điện cho bà Oanh, nhưng bà không nghe máy, nhắn tin cũng không thấy bà ấy trả lời. Ông chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xuất viện để đi tìm tình yêu của mình.

Đang nằm nghĩ vẩn vơ thì Vân bước vào, trên tay là một cặp lồng cháo, hôm nay cô được phân công ở lại bệnh viện chăm sóc bố:

– Bố, cô Thủy vừa nấu cháo gà hầm cho bố. Cô ấy vừa mang đến rồi đi làm luôn bố ạ.

– Uh, để đấy tí bố ăn.

Vân mở luôn cặp lồn cháo (à viết nhầm, cặp lồng cháo) ra rồi xúc một thìa đưa lên môi thổi cho nguội:

– Không, bố ăn luôn đi, để con thổi cho bố ăn.

Nhìn cái môi cong cớn lên thổi cháo, ông Tình có thoáng nghĩ đến cặp môi này từng đã có lần mút dương vật của mình, chỉ bấy nhiêu thôi là những suy nghĩ hết sức bậy bạ nẩy sinh trong lòng làm ông có chút xuyến xao:

– Thôi để tự bố, bố làm được.

Nói xong ông đỡ lấy cặp lồng cháo và cái thìa từ tay Vân, đút một miếng vào mồm, vừa ăn ông vừa nói chuyện với con dâu:

– Thế con không phải đi làm à, bố khỏe rồi, tự chăm sóc được không cần phải vào đây đâu. Thỉnh thoảng vào chơi một lát rồi về là được.

Vân quay sang gọt táo:

– Mấy anh chị em chúng con thay nhau chăm bố, hôm kia là anh Phong, hôm qua là chú Lưu, hôm nay là con, mai là đến cô Thủy. Bố yên tâm, chúng con sắp xếp được công việc, sức khỏe của bố mới là quan trọng.

Công nhận cháo gà hầm Thủy nấu ngon, mới ốm dậy rất cần bồi bổ cơ thể, vì vậy ông Tình ăn một cách ngon lành:

– Thân già này phiền các anh các chị quá. Mà bác sĩ bảo bao giờ được ra viện, bố thấy người khỏe rồi. Về nhà nằm nghỉ thêm mấy ngày nữa là lại đi làm được ngay ấy mà.

– Bác sĩ bảo nếu không có gì thay đổi thì khoảng 3 ngày nữa bố được ra viện. Bố cứ yên tâm mà dưỡng bệnh đi.

Dừng mồm ăn, ông Tình nhìn ra cửa bệnh viện rồi thở dài một cái, tâm tư của ông liệu ai có thấu. Vân tinh mắt quan sát, cô đoán được trong lòng bố đang nghĩ gì, nghĩ đến ai:

– Bố, có phải bố đang nhớ đến cô Oanh không?

Quay mặt vào trong nhìn vào mắt con dâu, ông Tình thở dài thêm một cái rồi trần tình:

– Sao con biết tên bà ấy?

– Thủy nói với con, cô ấy là đồng nghiệp ở bệnh viện của bố phải không ạ? Bác sĩ nói với chúng con là cô Oanh đã sơ cứu kịp thời cho bố, nếu không thì đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.

– Uh.

Thôi không gọt táo, Vân ngồi hẳn lên giường rồi bóp chân cho bố, cô bóp lên đùi:

– Bố này, con hỏi thật bố nhé?

– Hỏi đi.

– Bố lấy cô Oanh vì lý do gì ạ?

Đặt bát cháo sang mặt cái tủ cạnh giường bệnh, ông Tình hỏi lại:

– Theo con thì là vì gì?

Dịch tay bóp một chút lên háng ông Tình, Vân táo bạo khẽ chạm vào con cu ông, thấy nó hơi hơi cứng lên một chút, cô nhí nhảnh nói ra suy nghĩ của mình:

– Con á, con thì con nghĩ đơn giản, người ta lấy nhau thì chỉ có hai nguyên nhân: một là vì tình yêu, hai là vì …… tình dục. Hì hì hì hì hì!!!!!!!!!!!!!!!!

Đúng, kết luận của Vân đúng, vợ chồng về chung sống với nhau quanh đi quẩn lại cũng là vì hai nguyên nhân này là chính, có người được vế này, có người được vế nọ, mà được cả hai thì lại là chuyện viên mãn rồi.

Nhưng đó lớp trẻ, còn người già thì khác đấy. Thấy bố không nói gì, Vân tiếp lời:

– Bố này, anh Phong và vợ chồng chú Lưu nghĩ gì con không biết, nhưng con lúc nào cũng ủng hộ bố, về phe với bố. Nếu bố lấy cô Oanh vì tình yêu thì con OK quá luôn. Còn nếu ………… như bố …………. chỉ lấy vợ để ………… “ấy ấy” thì ……… bố nên suy nghĩ lại, vì …………… còn … có con đây mà.

Nói xong Vân chạm thẳng tay mình vào dương vật bố ở bên ngoài chiếc quần bệnh nhân. Ông Tình cũng không có cản con dâu làm việc đó, bởi ông và Vân có gì mà chưa làm đâu. Mặc kệ thân dưới đang căng cứng, ông Tình giải thích rõ cho Vân hiểu suy nghĩ của mình:

– Ở tuổi của bố, thực ra mà nói tình yêu hay tình dục không phải là vấn đề quan trọng nhất. Các con chưa ở tuổi già nên chưa hiểu được đâu.

Sục một cách nhẹ nhàng dương vật ở ngoài quần, Vân liếm mép muốn bú nhưng kiềm chế, vì dù sao đây cũng là bệnh viện, lại là ban ngày, bác sĩ y tá vào ra liên tục:

– Thế vì cái gì hả bố?

– Vì bố cần một người bạn đời. Là một người bạn đời. Con hiểu không?

Vân mông lung chưa hiểu rõ lắm, cơ bản là tâm trí cô đang bị phân tâm. Nhưng giả vờ như mình là người thông mình, Vân gật gù:

– Con hiểu rồi bố ạ. Dù thế nào con cũng ủng hộ bố. Còn về chuyện anh Phong nhà con, mấy ngày hôm nay con cũng nói chuyện, anh ấy vẫn có vẻ không đồng ý chuyện của bố, con cũng không biết lý do tại sao. Nhưng bố yên tâm, con sẽ khuyên bảo anh ấy dần dần. Con tin là sẽ thay đổi được thôi. Anh Phong rất yêu và kính trọng bố đấy ạ.

Ông Tình thở dài thêm một cái nữa rồi nằm hẳn xuống giường, thấy háng mình vẫn còn động động vì bị con dâu thủ dâm, ông Tình nhắc nhở:

– Vân ………………… để tối.

—————

Đêm khuya thanh vắng, ở khu điều trị này cũng đã ít người qua lại hơn hẳn ban ngày, dãy hành lang vắng bóng người qua, đèn trần cũng được tắt bớt để nhường không gian im ắng cho các bệnh nhân nghỉ ngơi.

Tiếng điều hòa kêu “ro ro” phả những làn hơi mát xuống bên dưới, Vân nằm đang nằm ở trên một chiếc giường gấp cạnh giường của bố. Chẳng hiểu sao điều hòa thì mát vậy mà người cô nóng. Phải rồi. Vân đang nứng lồn.

Ánh đèn điện mờ mờ thôi nhưng cũng đủ để Vân nhìn rõ mọi thứ xung quanh, rón rén đi ra phía cửa rồi bấm cái “tạch”, vậy là cửa phòng bệnh đã được khóa trong. Vân lần trở về giường, nơi bố chồng cô đang nằm, gió điều hòa làm phất phơ bay vạt chiếc áo ngủ mà cô vừa mới thay.

Chạm nhẹ vào tay bố, Vân lay lay, nói thật khẽ như chỉ sợ ai nghe thấy:

– Bố ơi ……….. bố ngủ chưa?

Ông Tình nào đã ngủ được, ngủ cả chiều nay rồi nên giờ ông đang thức chong chong, cứ nhắm mắt để đấy thôi. Ông đang nhớ bà! Chập tối nhắn tin cho bà: “Anh nhớ em!” mà đến giờ này vẫn chưa thấy có tín hiệu trả lời.

Nghe tiếng động, hé mắt ra nhìn thì thấy cô con dâu khêu gợi đang như một kẻ ăn trộm ra cửa chốt trong. Biết là chuyện gì đến sẽ phải đến, ông hít một hơi thở sâu rồi thầm nghĩ: “ốm đau thế này mà nó cũng không tha”.

– Bố chưa? Có chuyện gì vậy con.

Vân thấy bố trả lời thì nằm xuôi xuống luôn cạnh bố, cô dùi đầu vào nách bố rồi không kiêng dè gì mà gác một chân lên háng bố, bụng chân cô chạm vào khúc củi, nó ấm ấm và cứng cứng làm Vân thích thú:

– Hồi sáng bố bảo …………… để tối. Hihihihhihihi.

Cũng đã hơn tháng rồi ông Tình chưa địt lại Vân, còn nhớ lần đầu tiên là Vân mút buồi cho ông xuất tinh, lần thứ 2 là vào ngày sinh nhật ông, hôm đó ông đã địt và xuất tinh vào lồn nó. Vòng tay ôm lấy con ghì nó vào lòng, vú nó ốp vào mạng sườn ông, êm êm, mịn mịn, man mát:

– Nhưng bố đang ốm.

Thấy bố lấy lý do để thoái thác nghĩa vụ làm cha chồng, Vân mò tay xuống bụng rồi vượt qua dây chun quần mà vồ lấy cái dương vật nóng hổi, cứng ngắc, cô bóp nó một cái thật chặt để cảm nhận hơi ấm rồi sóc nhẹ nhàng:

– Bố ốm, nhưng cái này khỏe.

Trong đêm tối, tiếng nói bé tí cũng trở nên to đùng to đoàng, rõ ràng là ông Tình kiềm chế họng hết sức để nói khẽ nhưng Vân vẫn nghe rõ mồn một:

– Nứng rồi à?

Đỏ bừng mặt vì bị bố bắt lõn, Vân nhẹ nhàng trườn hẳn lên người bố, bầu ngực no tròn căng tức của cô chịn vào ngực bố, dưới mu lồn cô cộm lên vì buồi bố chạm vào. Miệng cô ở bên tai bố thì thầm:

– Suốt từ sáng cơ, ai bảo bố cho con ……….. sờ buồi mà ………… không cho …….. địt. Bây giờ ……… con bắt đền.

Vòng hai tay mình lên ôm trọn lấy tấm lưng con rồi ghì mạnh để ngực con dâu ốp sát vào ngực mình hơn chút nữa, ôi cái hương vị đàn bà, cái thân thể đàn bà luôn luôn là thứ vũ khí vô cùng sắc bén đánh gục bất kỳ người đàn ông nào:

– Vậy thì ……………… tới đi.

– Hihihihihi.

Cười xong, Vân lồm cồm đứng dậy, hai chân ở hai bên hông bố, cô từ từ cởi từng cúc áo, khi chiếc cúc cuối cùng được tháo ra, vạt áo bung sang hai bên để lộ cặp vú căng mọng, mũm mĩm ra ngoài. Trong ánh đèn mờ, trông nó huyền ảo hơn vài phần.

Rồi chiếc quần dài và quần lót cũng được Vân cởi ra một lượt. Chùm lông lồn rậm rạp mọc trên bờ mu múp nổi vồng hiện ra. Vân đã hoàn toàn trần truồng đứng trên người bố chồng, ngay trên chiếc giường bệnh.

Như một kẻ nghiện tình, Vân uốn éo trườn xuống quỳ ở giữa hai chân bố, cô không khó khăn chút nào đã lột được cái quần sọc bệnh viện của bố ra. Dương vật bố hùng dũng chỉa thẳng lên trời như thách thức nữ thần tình dục ở ngay bên cạnh.

Lấy lưỡi liếm môi một cái cho ướt, lập tức Vân há miệng ra đút buồi bố vào mồm và mút lấy mút để, mút như chưa bao giờ được mút, miệng Vân gần như không còn một chỗ trống nào vì buồi quá to, quá dài.

– Soạp, soạp, soạp, buồi bố to quá. Đầy mồm con rồi.

Nằm im tận hưởng con dâu mút buồi. Ông Tình nghĩ ngợi linh tinh. Cả cuộc đời ông vất vả nuôi con, những tưởng cứ vậy đơn thân lủi thủi một mình mà sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng có lẽ ông trời cũng xót thương cho hoàn cảnh ông mà muốn bù đắp cho ông cái gì đó. Lúc mình trộm nghĩ đã già thì cũng là lúc ông được hưởng những chén rượu tình, mà những chén rượu này lại đậm đà, lại nặng độ làm ông chuếnh choáng say.

Chén rượu thứ nhất là loại Nữ Nhi Hồng đệ nhất tửu, loại rượu có lẽ chỉ tồn tại trong những giai thoại về anh hùng và giai nhân. Rượu này lại được đừng trong chén Phỉ Thúy vô cùng khác biệt. Người dâng nó cho ông uống là cô con dâu lạnh lùng băng giá đến cao sang.

Chén rượu thứ hai là loại Vodka Nga nồng độ cồn cao, thử thách người uống rượu. Loại rượu này, ai không có tửu lượng cao sẽ chắc không nuốt nổi vào cổ bởi thứ cồn nóng đến cháy họng. Nhưng ai đủ sức uống được mới cảm nhận được vị ngon của nó. Ly rượu này đang ở dưới háng ông.

Chén thứ ba khác hai chén trên, là thứ rượu quê, trưng cất theo phương pháp cổ truyền, rượu làm từ gạo nếp cái hoa vàng, ủ men lá. Rồi được hạ thổ nhiều năm mới mang lên rót ra chén mời chàng uống. Thứ rượu này khi động vào lưỡi thấy vị ngọt, khi nuốt vào họng thấy vị cay, khi trôi vào cơ thể mới thấy độ nặng của rượu. Thứ rượu làm người ta say lúc nào không hay. Không biết chén rượu này ông còn được uống nữa không?

Ông Tình chợt tỉnh những suy nghĩ lung tung về rượu của mình vì miệng ông đã bị lồn Vân ấp vào, cái lồn dâm dấp nước cọ vào miệng ông làm nước lồn tràn sang khoang miệng. Vậy là ông hé môi ra ngậm lấy nó và húp nước, không có rượu ông lấy nước lồn thay. Dâm thủy có phải là một loại rượu không? Xét ở nhiều góc độ khác nhau thì cũng chính là một loại rượu.

Thứ nhất rượu và dâm thủy đều là nước.

Thứ nữa đều có nguyên lý lên men, vi sinh vật. Dâm thủy nếu để lâu trong lồn cũng tạo thành thứ vị chua chua giống rượu vang.

Thứ nữa nữa là đều làm cho người ta say, đều làm cho kẻ uống hưng phấn. Nếu rượu làm cho người ta say rượu thì dâm thủy làm cho người ta say tình.

Nhẹ nhàng ở bên ngoài nhưng mãnh liệt ở bên trong. Hai bố con một già một trẻ không nói với nhau câu gì, họ đều miệt mài làm công việc của mình. Trong nhiều sách kinh doanh, sách khởi nghiệp, sách kỹ năng sống nhan nhản bày bán khắp nơi đều quanh đi quẩn lại dạy con người ta một bí quyết sống, đó là đam mê. Làm gì cũng cần có niềm đam mê, có đam mê tự khắc sẽ gặt hái thành quả. Có lẽ ông Tình và Vân đã đọc qua sách này, Vân bú buồi bằng tất cả nhiệt huyết, bằng tất cả hăng say. Còn ông Tình cũng vậy, lồn ở tận miệng, ông cũng dùng tất cả kỹ năng, sức khỏe ít ỏi của mình để liếm lồn.

Những tiếng sụp soạp, oác oác, ọc ọc, pập pập liên tục phát ra như một bản giao hưởng nhiều nhạc công, nhiều nhạc cụ tạo thành một bản hòa âm phối khí vô cùng đặc sắc.

Quay ngược đầu trở lại với cái lồn ướt đẫm, Vân thương bố lắm, bố đang ốm nên cô không muốn bố phải vất vả lao lực:

– Hôm nay bố nằm nhé. Mọi việc để con.

Chữ “để con” vừa rời khoang miệng mồm cũng là lúc miệng lồn đón đầu buồi chui trở vào trong. Vì đây không phải là phòng cách âm nên Vân không rú lên thống khoái, cô thở hổn hển vì bị thiếu hơi, vừa rồi cô phải nhịn thở để âm đạo giãn ra hòng cho buồi chui vào:

– Vào rồi, bố nằm im để ……… con địt.

Người phụ nữ đồng bằng bắc bộ ta bao đời nay đều sống vì lúa vì gạo, một năm hai vụ lúa một vụ mầu là biết bao công đoạn, bao công sức chăm bẵm cây lúa từ khi làm đất, reo mạ, cày cấy, tưới tiêu, bón phân, gặt, đập, sàng, xảy, phơi mới thành hạt thóc hạt gạo. Vân có lẽ mô phỏng cảnh thiếu nữ thôn quê hay sao ấy, cô đập mông mình xuống háng bố, cô sàng mông mình, cô hảy hảy mông .v.v.

Khi cưỡi ngựa xuôi chán, Vân lại cưỡi ngựa ngược, cô vẫn giữ buồi trong lồn mà quay mông lại rồi tiếp tục sàng, tiếp tục sẩy, tiếp tục dập.

Những tiếng ư ử, iiiiiiii, aaaa mà Vân phải kiềm nén lắm mới làm cho nhỏ nhất có thể, Vân thích hét lắm, thích rên lắm mỗi khi làm tình. Nó làm cho cô như thoát tục mà đến một thế giới khác, cái thế giới chỉ trần và truồng, chỉ có buồi và lồn, chỉ có địt và đụ.

Một nửa tiếng sau thì ông Tình và con dâu cùng lên đỉnh một lúc, nước lồn Vân xả xuống, tinh trùng ông Tình phọt lên. Thêm một nữa Vân được tận hưởng màn đái tinh, đã trở thành thương hiệu của bố chồng.

Không gian yên ắng trở lại, Vân nép mình bên bố, hai bố con trần truồng dịt lấy nhau, Vân khen bố, câu khen này cô nói lần này là lần thứ 3:

– Bố bắn tinh thật là bá đạo!

Ông Tình thở dài một cái, vừa rồi sướng nhưng sướng xong thì những cấn cái trong đầu lại trở về:

– Con có hối hận không?

Vân quả quyết, cô vẫn thế, không bao giờ hối hận việc mình đã làm. Cô và bố chồng địt nhau, người khác nghĩ thì đó là chuyện trái với luân thường đạo lý, nhưng cô nghĩ khác, việc làm của cô là quang minh chính đại chẳng phải trốn chồng. Cô thích, bố thích, chồng không cản, vậy là được:

– Con á, con không. Không bao giờ con hối hận vì đã như thế này với bố. Con nói thật đấy. Mà bố này ………… nếu sau này bố có lấy vợ ……….. thì bố cũng đừng ………… quên …….. con nhé. Thỉnh thoảng bố về ………… với con.

– “Uh”, ông Tình chỉ đáp gọn lỏn.

– À bố ơi, thế còn chuyện hôm nọ con hỏi ý kiến bố ấy, bố có quyết định chưa ạ? Anh Phong cứ hỏi con mãi.

Chưa nhớ là chuyện gì, ông Tình hỏi lại:

– Chuyện gì?

Vân dí cái háng vẫn ướt đẫm vào một bên hông bố:

– Chuyện bố và anh Phong cùng …………. địt con ấy.

Nói về chuyện này, không phải là ông Tình không suy nghĩ đến, nhiều lúc ông cũng muốn thử chuyện quan hệ tình dục theo kiểu này. Sách vở nói đến cũng nhiều, hồi xưa đã có rồi, hai nam một nữ, một nữ hai nam thậm chí là nhiều hơn thế. Có thoáng ông cũng muốn mình thử vì tò mò, xem thực tế nó ra làm sao. Nhưng nhiều hơn trong suy nghĩ của ông vẫn là từ “không nên”, ông không muốn mình trượt theo những sở thích khác lạ của các con, rồi không kiểm soát được tình hình.

Ông chốt:

– Không săm lốp gì hết. Cứ thế này là được rồi.

————

Ngày hôm sau đến lượt Thủy chăm bố chồng. Cu Zũng cảm thấy ghen tị quá đi à! Được con dâu chăm như chú, cháu xin nằm viện cả đời.

Cả ngày quanh quẩn trong viện chỉ có hai bố con, ông Tình và Thủy nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Thủy có đề cập đến chuyện bố định đi bước nữa, cô nói rằng bản thân cô không phản đối, cũng mong bố có được chỗ dựa tinh thần lúc tuổi về già, cô cũng nói với bố là sẽ nói chuyện với Lưu để anh thay đổi quan điểm.

Rồi khi đêm tối xuống, khi không gian tĩnh mịch bủa vây cũng là lúc mà nhục dục con người mới lòi ra. Thủy trằn trọc trên giường gấp mà hôm qua Vân nằm có một lúc, còn cả đêm cô nằm cùng bố. Nghe tiếng bố trở mình, tiếng thở dài, Thủy biết bố vẫn còn thức. Cô từ dưới nói vọng lên:

– Bố không ngủ được ạ?

Hôm qua thì vì lo lắng nhiều chuyện mà không ngủ được, hôm nay ông Tình cũng thế nhưng nguyên nhân thì không giống hôm qua. Thủy rất đặc biệt với ông, ông có ham muốn phát sinh, muốn được đụ cô con dâu này thêm một cái cho thỏa, chỉ tội là ngại không dám mở lời. Mà có lẽ Thủy cũng muốn, nhưng cô không dám chủ động gợi ý vì bố đang bệnh. Thủy khác với Vân là ở chỗ đó. Vân sẵn sàng chủ động nằm lên giường cạnh bố, sờ buồi bố, biết buồi bố cửng là cô làm tới ngay.

– Uh, có lẽ ngày ngủ nhiều rồi nên giờ khó ngủ. Con cũng chưa ngủ à?

Thủy trở mình nằm nghiêng, vú quay về phía giường của bố:

– Con bị lạ giường thành ra cũng không ngủ được bố ạ.

Thấy con dâu cũng không ngủ được giống mình, lý do đưa ra cũng mờ mịt không rõ ràng, ông Tình đoán hay là con dâu cũng đang nứng, đang thèm địt giống mình. Đoán thì đoán vậy, nhưng ông không nói ra miệng:

– Nếu không ngủ được thì bố con mình nói chuyện đi.

– Vâng ạ, con cũng muốn nói chuyện cho nhanh hết đêm nhưng sợ bố ngủ rồi nên không dám

– Vậy con ra bật điện lên đi.

Thủy lồm cồm bò dậy ra bật điện, ánh đèn sáng trưng để ông Tình nhìn rõ con dâu, tóc không buộc làm nó bật tung ra phủ kín nửa tấm lưng, gần một nửa xòa ra đằng trước ngực qua vai, trông Thủy lúc này thật đẹp, thật nữ tính, dịu dàng. Định đi lại giường mình thì ông Tình đập đập vào phần giường thừa của mình:

– Ngồi lên đây đi con.

Thủy cũng không ngần ngại gì, bố và cô đã không còn khoảng cách giữa bố chồng và nàng dâu, ở một góc độ nào đó, một thời điểm nào đó thì hai người đã là người tình của nhau. Bố đã đem lại cho cô cuộc sống tình dục như ngày hôm nay, cũng chính bố đã mang lại cho cô cảm giác cực khoái đỉnh điểm của tình dục. Cô đã ngất đi một cách cực kì man dại dưới những cú địt của bố, có lẽ khoảnh khắc ấy sẽ theo cô suốt cuộc đời.

Đặt mông mình lên giường, khẽ chạm vào một bên đùi bố, Thủy tự cho phép mình đặt tay lên bố mà khẽ bóp bóp kiểu người khỏe xoa bóp cho người bệnh, nhưng thực sự mà nói, đó là nhu cầu được chạm vào bố, nhu cầu của một người con gái chạm vào người con trai, để tìm kiếm hơi ấm, hoặc là để tìm kiếm sự giao thoa giữa hai tâm hồn. Thủy hỏi câu chẳng ăn nhập gì:

– Bố thấy khỏe nhiều lên chưa?

Ông Tình cố ý bảo con dâu bật điện, đêm qua không như vậy, Vân nó địt ông trong ánh sáng mờ của đèn ngủ. Nhưng với Thủy thì khác, ông muốn ánh điện sáng trưng để ông được nhìn cho rõ Thủy. Thủy trẻ hơn Vân, khuôn mặt có cái gì đó cuốn hút hơn Vân. Thân hình thì hai chị em như nhau mỗi người một vẻ đều đẹp cả.

– Bố khỏe nhiều rồi, xuất viện được rồi. Con yên tâm.

– Vâng ạ, bố ốm chúng con lo cho bố lắm.

Nói xong Vân lại miệt mài bóp người cho bố, cô chuyển từ tay bên này sang tay bên kia, khi với sang, bầu vú cô khẽ chạm vào bụng bố, cái chạm nhẹ vậy thôi nhưng nó như một tia lửa nhỏ châm vào thùng xăng. Dương vật ông Tình từ từ từng chút một đội lên quần.

– Có gì mà lo, bố biết sức mình vẫn còn tốt mà. À Vân này, chuyện …….. vợ chồng con thế nào rồi?

Ông Tình lái câu chuyện theo một hướng khác, khá đột ngột nhưng là cần thiết. Vân trả lời, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt chơm chớp lén nhìn về phía háng bố:

– Tốt lắm rồi bố ạ, anh Lưu thay đổi chóng mặt luôn. Con không ngờ chỉ một buổi trị liệu mà cô Oanh lột xác được chồng con. Khi nào bố gặp cô Oanh nhớ cho vợ chồng con gửi lời cảm ơn ạ.

Được đà, ông đi sâu hơn nữa vào vấn đề:

– “Tốt thế nào? Nói cho bố nghe”, vừa nói ông Tình vừa đặt tay mình lên đùi Thủy, vẫn còn một lớp quần nhưng ông cảm nhận rất rõ sự mịn màng của da thịt.

Vú gần như chạm vào bụng bố, Vân còn cố tình động động để bầu vú được mát xa, cô ấp úng giải thích cho bố nghe:

– Anh ấy …………. bây giờ không còn như xưa nữa. Cũng biết chiều chuộng con, biết ……….. dạo đầu …………… rồi …………….. còn …………. làm nhiều kiểu nữa. Bây giờ bố biết không? Ngày nào cũng phải …………… ấy ấy …….. con một lần. Có hôm vừa đi làm về …………………… đã ……….. tụt quần con xuống rồi …… chọc vào …………. ngay trong bếp. Nói chung là …….. con thực sự rất hạnh phúc bố ạ.

Hai má Thủy ửng đỏ nhìn chỉ muốn cắn một phát, ông Tình dịch tay mình về phía háng con, ông gần như chạm nhẹ vào mu lồn:

– Nó ………… có bằng ………. bố không?

Thủy tủm tỉm cười vì sự so sánh hết sức dục tình của bố, cô hơi dạng hai đầu gối ra để mở rộng háng, cô muốn bố chạm vào đó một cách thực sự:

– Anh ấy ………. chưa bằng một nửa bố. Nhưng như thế là con mừng lắm rồi. À bố ơi, con …………. con …………..

Ăn có mời, làm có khiến, thấy con dâu dang rộng háng ra, ông Tình chộp vào luôn, chọc một ngón tay vào vị trí lỗ lồn, vẫn còn quần không chui vào trong được nhưng ông thấy đầu ngón tay mình ướt đẫm:

– Con làm sao?

Xuýt chút nữa thì rên to vì cú chọc tay của bố, Thủy hơi dịch ngực xuống bên dưới, bầu vú cô chạm vào buồi bố, nó ấm nóng cứng cáp làm cô tê rần:

– Con ……… có thai rồi …………… Nếu tính ngày thì trùng với hôm ……. con khám bệnh………….. Không biết có phải là …………………

Ông Tình nhấc đầu con dâu lên nhìn vào mặt mình, trong mắt Thủy không có sự sợ sệt hay hối hận nào, chỉ có ánh mắt rũ rượi mời gọi, ông lắc đầu:

– Là của Lưu ………………………. Hôm đấy, lúc con ………. ngất …………. Bố ………. rút ra luôn, chưa …………… xuất tinh.

Thủy không biết chuyện này, cô ngất đi rồi khi tỉnh lại đã thấy mình mặc quần áo vào đầy đủ, không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo lúc cô ngất. Về nhà kiểm tra lồn thì không thấy có tinh trùng phòi ra, nhưng lại nghĩ bố chọc hẳn vào trong tử cung thì chuyện không còn tinh trùng rỉ ra cũng là bình thường, đêm đó Lưu cũng xuất tinh vào lồn cô, nên chuyện ai là bố đứa trẻ cô không có đáp án. Nay nghe bố nói vậy, cô cũng chẳng buồn, cũng chẳng vui vì cô xác định rồi, của ai cũng được hết.

– Vậy mà con cứ tưởng ……………. Tối hôm ấy, anh Lưu cũng ………… xuất vào trong. Hì hì hì.

Kéo con nằm xuống cạnh mình, ông Tình vòng tay sang đặt lên cái mông căng tròn của Thủy, vải mềm đủ để ông cảm nhận:

– Thế chửa có nghén gì không?

Thủy thụt tay mình vào người bố, cô lần mò lên sờ cái đầu tí bé xíu của bố mà nghịch ngợm:

– Con không nghén chua, không nghén ngọt bố ạ, con chỉ nghén mỗi …………. địt.

Ở diễn đàn chúng ta, có ai là nữ nghén địt bao giờ chưa? Chuyện này không phải Cu Zũng bịa ra đâu nhé, nghén địt là có thật.

– Thật sao? Nghén thế nào?

– “Con chỉ thèm được địt thôi, lúc nào cũng muốn địt bố ạ”, Thủy mò xuống quần bố rồi chui hẳn tay vào trong quần mà chạm vào cái buồi nóng hôi hổi như một củ khoai lang vừa nướng xong.

Cũng không phải dạng vừa, ông Tình đáp lại bằng cách lần qua cạp quần chun của Thủy rồi xoa trực tiếp vào mông, ông thủ thỉ bên tai con, vừa nói vừa thổi hơi:

– Thế giờ này có nghén không?

Dạng rộng hai chân ra để tay bố từ đằng sau mông lần ra đằng trước chạm vào lồn, cô gật đầu:

– Con có………………… bố ………………. địt con đi.

La là lá la, la là lá la.

——————-

Rồi cuối cùng cũng đến ngày ông Tình ra viện, buổi trưa hôm đó, tất cả 4 người con cùng ở trong bệnh viện để làm thủ tục cho bố xuất viện. Sau khi xong xuôi thì cả 5 người đứng đứng ở cổng bệnh viện, Phong lên tiếng:

– Bố về nhà con. Từ giờ bố về sống với vợ chồng con.

Lưu cướp lời anh:

– Không, bố về nhà với vợ chồng con. Dù gì đó là ngôi nhà mà bố gắn bó cả đời, bố về với vợ chồng con là đúng. Anh Phong, để bố ở nhà em đi.

Vân và Thủy đứng cạnh cũng thêm vào, cả hai cô đều muốn bố ở nhà mình, còn tại sao muốn thì chỉ có ông trời biết.

Mãi một lúc sau ông Tình mới nói, ông nói rất nhẹ đúng như người vừa mới ốm dậy:

– Các anh không phải tranh cãi, tôi đã có quyết định của mình. Tôi không về nhà ai hết. Các anh chị cứ về đi. Thỉnh thoảng tôi về chơi thăm các cháu là được.

Phong định nói gì đó thì bị Vân bám chặt vào tay lay lay như muốn ngăn lại, nhưng Phong vẫn nói:

– Bố, có phải bố vẫn muốn quay lại với cô Oanh không?

Vân nghe thấy chồng nói thì cô cáu:

– Anh Phong, có phải anh muốn bố quay trở lại bệnh viện không?

Ông Tình xua tay như để trấn an Vân, rằng ông không thể bị tăng xông lần nữa, ông rất bình tĩnh, mà đây cũng là lúc ông muốn nói chuyện thẳng thắn với các con:

– Không sao Vân, cứ để nó nói.

Phong thấy bố bình tĩnh rồi, anh nói:

– Bố cho phép rồi con xin nói. Mấy hôm nay con và chú Lưu cũng đã nói về chuyện này. Chúng con tính đi tính lại vẫn là không đồng ý bố với cô Oanh, con biết cô ấy là người tốt, lại vừa mới cứu mạng bố. Nhưng chuyện gì đi chuyện đó, bố làm bạn bè với cô ấy thì chúng con không cản, nhưng để làm mẹ kế của chúng con thì không được bố ạ. Còn họ hàng người thân, bà con hàng xóm, người ta dị nghị nói chúng con không chăm được bố để bố phải đi nhờ người khác chăm. Bố nghĩ cho chúng con mà suy nghĩ lại đi bố.

Lưu ở bên cạnh gật gù đồng ý với anh, còn Vân thì và Thủy thì lắc đầu, đàn ông thật là bảo thủ.

Ông Tình nghe xong thì ôn tồn:

– Ý của các anh tôi đã hiểu. Tôi không còn gì để nói với các anh cả. Vì sao các anh biết không? Vì các anh không hiểu gì cả, hoặc các anh cố tình không hiểu. Các anh nghĩ là tôi già rồi, chỉ cần cho tôi một chỗ ở, tôi ăn gì thì các anh nấu, tôi mặc gì các anh mua, thế là đủ phải không?. Hà hà hà! Các anh nhầm rồi, cái tôi cần nhất không phải là những thứ đó. Cái người già chúng tôi cần nhất đấy là gì các anh biết không? LÀ ĐƯỢC NÓI CHUYỆN.

Cả đám con mở tròn con mắt ra nhìn bố, những điều bố nói chúng hiện chưa hiểu gì, bởi chúng còn quá trẻ, ông Tình nói tiếp:

– Các anh nói chuyện với tôi nhiều nhất được mấy câu? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chưa quá 3 câu bao giờ. Tôi toàn phải nói chuyện một mình, hoặc nói chuyện với mấy đứa cháu nội. Tôi cô đơn lắm, tôi buồn lắm các anh có biết không? Tôi muốn đi bước nữa, đúng, tôi sẽ đi bước nữa bất kể các anh có đồng ý hay không. Điều tôi làm không vi phạm đạo đức, không trái với pháp luật. Tôi đi bước nữa không phải vì tiền, không phải vì tình như cái đầu thiển cận của các anh đang nghĩ đâu. Chỉ là tôi cần một người bạn cùng tôi chia sẻ niềm vui nỗi buồn lúc tuổi già. Đơn giản chỉ thế thôi.

Nói xong, ông Tình bước xuống đường một mình rồi lên một chiếc taxi đã đứng đó tự bao giờ.

Phong và Lưu ú ớ chưa kịp nói thêm gì thì bố đã đi mất.

Ở bên kia đường, có một người phụ nữ đeo khẩu trang rơm rớm nước mắt.

—— Hết chương 18 ——-​

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận