Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: truyen hay
Lượt Xem: 252 Lượt Xem
Chương 2:
Phong và Vân làm cùng một nơi, đó là một công ty dược phẩm của các ông chủ người Mỹ. Một công ty khá lớn trong ngành dược phẩm, chuyên nhập khẩu các loại thuốc, sau đó phân phối tới các bệnh viện, các nhà thuốc trên toàn quốc.
Lãnh đạo chủ chốt của công ty đương nhiên là người Mỹ rồi, hiện nay Tổng giám đốc của công ty là một người đàn ông tóc trung niên tóc vàng hoe, rất lịch lãm tên là Evant.
Phong con nhà ông Tình của chúng ta nếu xét về người Việt trong công ty thì có vị trí khá cao, Phong là phó tổng giám đốc phụ trách kinh doanh. Nói chung là quyền lực cũng tương đối lớn vì nắm trong tay lĩnh vực mang lại doanh thu cho doanh nghiệp.
Còn Vân con dâu ông Tình thì làm trợ lý cho tổng giám đốc Evant, vị trí này cô làm nhiều năm ở công ty rồi, hết đời tổng giám đốc này đến đời tổng giám đốc nọ.
Thôi ta đi chi tiết công việc của từng người nhé.
Tại phòng làm việc của Phong, nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”, Phong vội vàng tắt tab thiendia.com trên cửa sổ internet của máy tính để bàn, chỉnh lại cái cavat cho ngay ngắn, ưỡn ngực lên nói dõng ra phía cửa:
– Mời vào.
Đẩy cửa bước vào là Trưởng phòng kinh doanh dòng kháng sinh, Uyên Nhi. Uyên Nhi mặc một chiếc váy bó ngắn tới nửa đùi, áo bên trong là sơ mi với hàng cúc mầu đỏ kéo hai vạt áo lại với nhau nhưng do có lẽ vú Uyên Nhi quá to nên tạo ra lỗ hở giữa các hàng cúc làm lấp ló cái áo lót mầu đỏ. Bên ngoài là cái áo dạng vest nữ có tay lửng. Uyên Nhi đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng bấm chốt bên trong. Mái tóc uốn xoăn rất hiện đại nằm vắt vẻo trên vai. Uyên Nhi có khuôn mặt xinh xắn nhưng có nét sắc xảo với hai gò mà cao, mắt lá liễu. Uốn đôi môi được tô son mầu nâu nhạt, Uyên Nhi ưỡn ẹo đi về phía bàn của Phong:
– Anh!
Nhìn thấy Uyên Nhi, Phong chẳng phải tỏ thái độ nghiêm túc làm gì cho nó mệt, ai chứ Uyên Nhi thì ngoài là cấp dưới quyền thì một cô bồ của anh từ cách đây cả năm trời rồi. Là bồ để thêm mắm thêm muối cho cái bữa cơm tình dục vốn đã rất thịnh soạn của Phong, tựa lưng thả lỏng vào chiếc ghế bành, Phong ngoắc ngoắc ngón tay trỏ của mình về phía Uyên Nhi:
– Lại đây cưng!
Chẳng lấy làm lạ, Uyên Nhi vòng ra bên sườn của chiếc bàn làm việc rồi chẳng ngại ngần gì đặt hai cái mông đít to bự của mình xuống lòng Phong, ngằm đúng khoảng bướm mình đặt trên cái buồi trong quần của Phong, cô nũng nịu:
– “Hôm qua vợ cấm vận hay sao mà mới sáng sớm đã cứng thế này rồi”, Uyên Nhi cảm nhận rõ buồi Phong đang cộm lên ma sát vào lỗ đít mình.
Phong chẳng rụt rè gì mà không một tay luồn vào bên trong chiếc áo vest hòng bóp vú, một tay luồn từ đũng váy lên miết vào lồn Uyên Nhi qua cái quần lót:
– Em không hiểu về Vân rồi, ngày nào mà không lên đỉnh là cô ấy ốm đấy. Hahahaha.
Phong chẳng ngại ngùng gì mà nói thẳng toẹt ra về đời sống vợ chồng của mình với Uyên Nhi. Nói về chuyện Phong cặp bồ với Uyên Nhi, với người khác không biết thế nào chứ riêng với Phong và cả Uyên Nhi nữa là chuyện đơn giản như 1 cộng 1 bằng 2. Đó là một sự trao đổi hợp tác hai bên cùng có lợi.
Cái lợi thứ nhất và quan trọng nhất chính là tình dục, cả 2 đều cần thêm gia vị trong chuyện tình dục của mình và đều thỏa mãn được đối phương. Cái lợi thứ hai chính là trong công việc, Uyên Nhi nhờ cặp bồ với Phong mà có được ưu ái hơn trong công việc vì cô là thuộc cấp của Phong, còn với Phong thì sử dụng Uyên Nhi để kiếm trác những khoản tiền ngoài mà ở vị trí của anh không thể làm được. Còn những chuyện khác cả hai không quan tâm, ai cũng có gia đình của mình, chẳng ai muốn phá của ai làm gì cho nó mệt.
Uyên Nhi bị kích thích cả trên lẫn dưới nhưng vẫn không quên chuyện chính của mình khi gõ cửa phòng làm việc của Phong, cô lấy ở túi trong cái áo vest ra một chiếc phong bì tiền dầy cộp rồi tự động mở ngăn kéo bàn làm việc ra đặt vào đó, sau đó Uyên Nhi ngửa cổ mình ra tựa vào vai Phong:
– Phần của anh tháng này đấy ạ.
Đều như vắt chanh, mỗi tháng Uyên Nhi đều mang một phong bì tiền đặt vào ngăn kéo của Phong, nhiều hay ít cũng tùy vào tháng đó Uyên Nhi kiếm thêm được bao nhiêu. Phong vừa bóp vú vừa sờ lồn vừa nói, ba hành động liên tiếp:
– Làm gì thì làm cũng phải cẩn thận. Anh nghiêm cấm em đưa thuốc giả, thuốc kém chất lượng vào hệ thống phân phối của công ty đấy. Tiền ai chẳng thích nhưng đừng có kiếm tiền bằng mọi giá.
Chuyện làm ăn bên ngoài của Uyên Nhi và Phong đứng về phía công ty thì là không đúng, nhưng đứng về phía kinh doanh mà nói thì cũng không có gì là sai phạm nghiêm trọng cả. Chuyện là công ty thì nhập khẩu các loại thuốc từ nước ngoài về và tổ chức hệ thống kênh phân phối cho các nhà thuốc, bệnh viện ở tất cả các tỉnh. Trong quá trình phân phối thì Uyên Nhi không chỉ phân phối thuốc của công ty mà thường kèm thêm ít hàng trong nước bán kèm lấy tiền thêm. Tất nhiên, Phong đã căn dặn rất kỹ là không được phép làm hàng giả, hàng nhái, hàng kém chất lượng. Và lợi nhuận của việc làm thêm này được Uyên Nhi chia đều cho tất cả mọi người, thành ra tất cả đều vui.
– Vâng em biết rồi, có chuyện đấy mà cứ phải dặn đi dặn lại. Thôi em phải về phòng đây, sắp họp rồi.
Với Phong tiền không phải là quan trọng nhất, lấy một ngón tay vạch đáy quần lót của Uyên Nhi ra, Phong chọc hẳn vào trong cửa âm đạo:
– Ô hay, em nghĩ chỉ đưa tiền cho anh mà đủ à?
– “Thế muốn gì nữa nào”, Uyên Nhi biết thừa việc mình phải làm rồi.
Thời gian không có nhiều để mà con cà con kê, Phong nâng mông của Uyên Nhi lên một tẹo rồi kéo phec mơ tuya chiếc quần tây, lôi con cặc gân guốc đang thẳng đẵng ra ngoài, vén hẳn đáy quần lót của Uyên Nhi lệch lên một bên đít rồi ghì lồn Uyên Nhi xuống đúng cái buồi của mình:
– “Ọt”, phải thế này này!
Và thế là, một cuộc làm tình nhanh chóng như bao nhiêu lần diễn ra ngay tại phòng làm việc của Phong và cô thuộc cấp tên Uyên Nhi.
——–
Giờ là lúc nói đến công việc của Vân, vợ của Phong và con dâu của ông Tình. Vân là trợ lý cho tổng giám đốc Evant, là trợ lý một cách nghiêm túc và thực sự chứ không phải là trợ giúp về mặt sinh lý như nhiều người nghĩ đâu nhá.
Vân ngoại hình thì chuẩn người mẫu rồi không phải bàn, độ dâm thì cũng không cần phải miêu tả nhiều ở đây, từ từ mọi người sẽ biết, như Phong vừa mới nói đấy thôi, ngày nào mà không lên đỉnh là ốm. Nhưng cũng cần phải nói là Vân có chuyên môn rất cao, biết cách ăn nói, ngoại hình thì chuẩn nên rất có uy tín với công ty mẹ ở bên Mĩ, chẳng thế mà hết đời tổng giám đốc này đến đời tổng giám đốc nọ nhưng Vân vẫn vững như bàn thạch ở cái chức trợ lý tổng giám đốc.
Vân đang vừa đặt một loạt các báo cáo của các phòng ban lên bàn của Evant, hai người tất nhiên là trao đổi bằng tiếng Anh rồi nhưng Cu Zũng tôi mạn phép chuyển thể sang tiếng Việt luôn:
– Evant, đây là báo cáo của các bộ phận trong tuần này, mày xem và cho ý kiến.
Evant ngồi còn Vân thì đứng, thế nên đập vào tầm mắt của Evant là cái mu lồn vồng lên vì Vân mặc một chiếc quần vải bó sát đến tận háng, hơi nheo mắt lên một chút thì là đôi vú cộm lên trong làn áo sơ mi mỏng manh. Là tây cũng như ta, nhìn thấy cảnh đấy mà không có chút xao xuyến có mà lạ, Evant nhà ta lại là một thanh niên sống xa vợ nữa chứ. Chẳng thế mà buồi Evant lần nào cũng thế, nhìn thấy bộ phận nhạy cảm nào của Vân trong làn áo quần thôi là cứng ngắc à.
Evant chẳng chăm chú lắm vào báo cáo nhưng cũng cầm tờ giấy A4 trên cùng lên rồi ngả người ra phía đằng sau đọc. Động tác này của Evant làm Vân không nhìn thấy mặt nhưng cô lại nhìn thấy trung khu nhậy cảm nhất của hắn đang nổi cộm hẳn lên. Vân không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, nhiều lần rồi là khác. Vân tò mò lắm, nhìn bên ngoài thì có thể đoán xét là rất to, không biết nhìn bên trong có to bằng mấy cái buồi tây trên phim sex mà cô vẫn hay xem hay không.
Rồi thì nước chảy đá mòn, không biết có phải do Evant cố tình kích thích Vân hay không mà hết lần này đến lần khác hắn “khoe hàng” một cách rất tế nhị cho Vân xem như vậy. Và có lẽ lần này là giọt nước nhỏ tràn một ly nước đã đầy ứ rồi. Vân cảm nhận rất rõ cái lồn mình đang co bóp một cách dữ dội, cảm nhận rất rõ quần lót mình dinh dính áp chặt vào mép thịt bên ngoài lồn. Vân ngoáy ngáy cái mông đít theo phản xạ, cô không nín nhịn nữa mà nói với Evant vẫn đang chăm chú đọc:
– Mày đọc đi, có gì không hiểu thì điện thoại gọi tao sang. Giờ tao về phòng đây.
Evant đặt tờ báo cáo xuống bàn, mắt Evant dán chặt vào mu lồn của Vân:
– Ừ, mày về phòng đi. Có gì không hiểu tao gọi.
Vân quay gót bước ra phía cửa, cái mông căng đét trong chiếc quần vải dài có đi kiểu gì nó cũng lúc la lúc lắc, chỉ béo đôi mắt cú vọ của Evant đang nhìn như muốn khoan một lỗ thủng trên quần của Vân.
Cửa đóng lại, Evant đặt tay mình lên cái buồi qua lớp quần, Evant vừa nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh Vân trần truồng vừa miết miết tay lên buồi, hắn buộc miệng nói ra ngoài:
– Vân ơi, mày đẹp thật, ước gì tao được địt vào cái lồn mày, nhưng tao chỉ lo lỗ lồn gái Việt không vừa với buồi tao thôi.
———-
Vân nói với Evant là đi về phòng nhưng cô không làm như vậy, cô đi vào nhà vệ sinh nữ. Chui vào buồng vệ sinh cá nhân, đậy cái nắp bồn cầu xuống rồi Vân tụt cả quần dài lẫn quần lót đến tận mắt cá chân. Vân dang rộng hai cái đầu gối mình ra hai bên, một bàn tay miết vào cửa lồn mình rồi sọc thẳng 2 ngón vào trong cái lồn đã sũng nước của mình. Vân mắt nghiền mắt tưởng tượng ra cái buồi của Evant, cô buộc miệng nói nhỏ chỉ để mình nghe tiếng:
– Evant, buồi mày có dài không? có to không? mày địt có khỏe giống bọn tây không? Ôi giá như tao được 1 lần ăn cái buồi to như trên phim nhỉ? Ôi, biết đến bao giờ nhỉ. Aaaa, sướng lồn thế. Mới nghĩ thế mà đã sướng thế này rồi, địt thật không biết như thế nào nữa.
Đây là lần đầu tiên Vân mạnh dạn chui vào phòng vệ sinh mà thủ dâm với suy nghĩ hết sức dâm dục về thằng tổng giám đốc của mình.
———–
Ở bệnh viện đa khoa tư nhân Thiên Ngọc có một nhà ăn tập thể dành cho tất cả các cán bộ y bác sĩ của bệnh viện ăn cơm trưa hoặc tối nếu có ca trực. Và buổi trưa hôm nay cũng như rất nhiều buổi trưa khác. Ông Tình và Oanh cũng ăn cơm ở cái nhà ăn này, duy chỉ có điều là 2 người chưa bao giờ từng ngồi chung mâm mà thôi. Ông Tình thì ngồi ăn ở bàn gồm các đồng nghiệp ở Phụ khoa của mình còn bà Oanh thì ngồi cùng bàn với cấp dưới của mình khoa Nam học. Nhưng cái chị đầu bếp hình như hôm nay muốn chơi đểu hai người hay sao ý, chị sắp xếp 2 cái bàn ăn Phụ Khoa và Nam Học ở ngay sát bên nhau mới chết con nhà người ta chứ.
Bà Oanh sẵn vụ bị ông Tình chơi chữ ngày hôm qua, vẫn còn nguyên trong mình lòng hận thù với lão Tình già mắc dịch, bà vừa gắp một ít hành tây sang bát của một cậu chàng thanh niên còn khá trẻ, bà nói khá to cho nửa cái nhà ăn nghe tiếng:
– Ăn hành tây đi cháu, tốt cho sinh lý nam giới lắm đấy. Tuổi cháu thì ăn được nhưng ai mà già già không có chỗ xả ăn vào là dễ làm bừa lắm đấy. Ha ha ha ha.
Ông Tình xuýt chút nữa thì mắc nghẹn khi đang nuốt dở quả trứng chim cút. Còn cả cái nhà ăn thì bắt đầu tủm tỉm cười vì cuộc chiến giữa hai vị bô lão vừa mới được bắt đầu. Họ đang nghển cổ lên chờ xem ông Tình phản pháo ra làm sao.
Đúng như dự đoán, ông Tình không phải dạng vừa khi ngăn một cô nàng y tá trẻ thò đũa vào đĩa đậu xào:
– Cháu không nên ăn nhiều đậu xào, món này cho phụ nữ mãn kinh. Cháu còn trẻ ăn nhiều không tốt. Ai mãn kinh thì ăn nhiều vào một chút.
Ở bàn bên cạnh, bà Oanh vẫn còn đang hả hê vì vừa “chơi” ông Tình một phát, đúng lúc đang đút miếng đậu xào lên mồm thì nghe thấy ông Tình nói vậy, bà dừng lại rồi nhìn sang xung quanh. Hình như cả cái nhà ăn đang nhìn mà như nhìn một vật thể lạ, mà đảo mắt một lượt bà chợt nhận ra là ở cái bệnh viện này, duy nhất một mình bà là đã mãn kinh rồi.
Điên tiết, bà Oanh vứt đánh phựt một cái miếng đậu xuống bát của mình, bà không bóng gió nữa mà ngoảnh mặt hẳn về phía ông Tình vẫn đang thản nhiên ăn như không có chuyện gì:
– Này ông già kia, ông bảo ai mãn kinh đấy hả? Đồ …… đồ ………………….
Bà định nói ông là đồ “dâm dê đê tiện” nhưng nghĩ thế nào lại dừng mồm được, bà chợt nghĩ là nếu mình nói ra điều ấy rất dễ làm những người khác hiểu lầm rằng bà đã bị ông “dê” vài lần, họ lại đòi bằng chứng rồi bắt bà kể ra thì có mà chết vì ngượng.
Ông Tình vẫn bình thản như không, ông không nhìn sang gương mặt đỏ gay của bà Oanh nhưng nói to:
– Đấy các cháu thấy chưa, phụ nữ mãn kinh là rất đanh đá, hay bực bội vì họ vừa trải qua một cú sốc tâm lý khi nghĩ mình không còn là phụ nữ nữa.
Bà Oanh tức lắm nhưng không biết phản pháo như thế nào cả, ông Tình vừa cho bà cùng một lúc song cước vào ngực, ông vừa bảo bà mãn kinh vừa bảo bà đanh đá. Không kịp phản ứng vì đối phương ra đòn quá hiểm, bà dậm chân bành bạch ngay tại bàn ăn vừa chửi:
– “Lão Tình già chết tiệt, lão Tình già chết tiệt”, nói xong bà gần như chạy khỏi bàn ăn vì ánh mắt của các cháu giờ đây đang nhìn vào bà giống như bà là một người từ hành tinh khác xuống.
Ơ nhưng mà chính cái hành động dậm chân như một con vịt vừa dưới đầm nước lên bờ của bà Oanh lại làm cho ông Tình có chút ăn năn hối hận thì phải, ông vừa ăn vừa bặm môi suy tính một điều gì đó rất chi là bí hiểm.
———
– “Cô Oanh ạ, cô bán bưởi Diễn phải không ạ, cô để cho cháu 3 quả nhé”, một cô bé y tá lại gần bà Oanh hỏi.
Bà Oanh chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, bả trả lời thành thật:
– Không, cô có bán bưởi biếc gì đâu.
– “Vậy ạ, lạ nhỉ”, cô y tá trẻ lắc lắc cái đầu mình tỏ vẻ khó hiểu rồi quay đi.
Một lúc sau lại một nam bác sĩ trẻ vừa mới tốt nghiệp mon men lại gần vị bác sĩ già hỏi:
– Cô, để cháu dăm quả.
Bà Oanh bán tín bán nghi:
– Quả gì?
– “Bưởi ạ”, nét mặt ngây thơ như con thỏ của anh bác sĩ trẻ.
Với trí thông minh của mình, bà Oanh bắt đầu cho là có sự bất thường, bà hỏi:
– Này cháu, ai bảo cháu là cô bán bưởi?
– Thì chú Tình ạ, chú ấy bảo cô có bản bưởi Diễn. Chú ấy còn bảo bưởi của cô rất to, rất ngon, rất ngọt, rất mọng nước nữa ạ. Chú ấy còn nhờ tất cả bệnh viện này mua bưởi để ủng hộ cô nữa cơ. Mà cháu bảo cô này, chú Tình trông vậy thôi nhưng tốt lắm cô ạ. Cháu thấy chú ấy rất quan tâm đến cô đấy.
Bà Oanh bặm môi, nghiến răng kèn kẹt hiểu ra nguồn cơn câu chuyện. Là lão Tình già cố tình chơi đểu mình, lại con lấy cái chuyện mình trót khoe vú tại cuộc họp ra mà trêu. Bà gầm lên làm chàng trai trẻ sợ mật xanh mật vàng:
– Cút ngay đi, bưởi biếc gì. Lão Tình già chết tiệt kia!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! AAAAAAA.
Rồi cả buổi chiều ngày hôm ấy, bà Oanh hễ khi nào gặp đồng nghiệp thì câu trước câu sau phải đính chính lại cái vụ bán bưởi, bà ngậm trọn cục tức trong người và bắt đầu ủ mưu để trả thù, bà phải tính cả vốn lẫn lời quả này với ông Tình.
———–
Chuyện Thủy ở công ty thì không được sôi động như chuyện ở công ty của vợ chồng Phong Vân, tuy nhiên cũng có một chút tác động đến đời sống mọi mặt của Thủy. Ở công ty, Thủy làm trưởng phòng hành chính nhân sự, cái phòng lo đủ mọi mặt đời sống của hơn 200 cán bộ công nhân viên. Mà cái phòng rặt toàn con gái mới oái ăm, tại sao lại toàn con gái, cái này liên quan đến cô trưởng phòng của chúng ta. Các chị em ở công ty thường bàn ra tán vào và nghi giờ giới tính của Thủy không bình thường, họ đoán già đoán non là Thủy thuộc thế giới thứ 3, tức là lưỡng tính, vẫn lấy chồng sinh con nhưng lại thích phụ nữ, ghét đàn ông.
Chuyện này không phải tự dưng mà có, có lửa ắt mới có khói, đó là nguyên lý rồi. Cái phòng hành chính nhân sự thì đương nhiên chị em phụ nữ cũng là phù hợp, nhưng cũng có nhiều chuyện rất phù hợp với đàn ông, những việc bưng bê mang vác chẳng hạn. Việc thì cần đến người đến thế nhưng tất cả những nam thanh niên phỏng vấn làm nhân sự phòng này thì bị Thủy loại ngay từ vòng gửi xe. Rồi cũng có cậu vì có quan hệ họ hàng thân thích với lãnh đạo không cần phải tuyển dụng theo lệ thường thì vào phòng chỉ được đâu đó độ dăm ba ngày thì tự nguyện xin chuyển đi bộ phận khác. Hỏi ra mới biết nguyên nhân là bị chị Thủy đì không chịu nổi mà phải chuyển.
Nhưng được cái, phòng Hành chính nhân sự luôn hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ của mình, Thủy có chuyên môn tốt, quản lý người chặt và lại còn rất xinh đẹp nữa, các Sếp mặc dù chưa một ai từng sơ múi được điều gì nhưng cũng không nỡ chèn ép một cấp dưới đẹp người lại được việc. Thế nên chức vụ của Thủy ở công ty phải nói là không ai dám động vào, dăm chị em nữ trong phòng chỉ dám nói xấu sau lưng chứ trước mặt có mà đố dám ho he.
Không biết ở đây ai trong chúng ta ở vào hoàn cảnh của cái phòng nhân sự toàn nữ nơi mình làm việc chưa nhỉ? Toàn nữ thì ngoài những lúc làm việc gì ra thì biết làm gì ngoài tám chuyện đây. Mà đã toàn nữ với nhau mà tám chuyện thì ôi thôi, chuyện trên giời, dưới biển, từ đông sang tây, từ âu sang á. Bàn từ chuyện khủng hoảng Syria, khủng hoảng quan hệ Nga – Mĩ, chiến tranh thương mại Mỹ – Trung vòng đến chuyện giá cả rau muống ngoài chợ cóc. Nhưng tái hồi thế nào rồi đích đến cũng là chuyện nói xấu mấy ông chồng ở nhà.
Thủy thì chưa bao giờ tham gia vào bất cứ câu chuyện công sở nào của các cấp dưới cả. Phòng rộng chừng 2 chục mét vuông, tất cả từ trưởng phòng đến nhân viên ngồi cả trong đó, Thủy ngồi ở cái bàn riêng cuối cùng, 4 cô còn lại thì chia nhau một người một khoảng ở cái bàn hình bầu dục ngay trước bàn làm việc của Thủy. Ấy thế nên những chuyện các cô bàn tán Thủy có không muốn nghe nhưng cũng đập vào tai mình, mà cấm thì cũng không có được vì ở công sở mà, hết việc thì người ta nói chuyện với nhau mình cản thì không hợp lý.
Cu Zũng tôi thì chẳng quan tâm cho lắm mấy chuyện chị em đâu, mình là đàn ông con trai mà, ai lại làm thế. Vì vậy đến tên của 4 cô nàng là gì tôi đây còn chẳng thèm để ý nữa, tạm gọi là cô V, cô B, cô M, cô E đi cho nó tiện.
Cô V có cặp vú sừng trâu với cái đầu ti mầu hồng. Nói chung cô A có vú đẹp nhất phòng.
Cô B có một cái nốt ruồi son ở bướm, nó mọc ngay trên cái hột le. Tóm lại cô B có cái bướm đẹp nhất phòng.
Cô M có một cặp mông căng nhất, thường mặc quần bó để khéo léo trưng hàng. Vậy nên cô M có mông đẹp nhất phòng.
Cô E nhà ta thường tự hào vì mình chồng con rồi nhưng vẫn giữ được vòng eo rất nhỏ, chỉ chưa đầy 60 cm. Chúng ta tạm gọi là cô E có cái eo đẹp nhất phòng đi.
Nói về 4 thuộc cấp mà không nhắc đến trưởng phòng thì quả là thiếu sót. Thủy, một trong các nhân vật chính trong cậu chuyện Cu Zũng đang kể cho các bạn nghe đây thì là tổng hợp nét đẹp của cả cô Vú, cô Bướm, cô Mông, cô Eo, ngoài ra Thủy có thêm khuôn mặt đẹp cuốn hút mê hoặc lòng người nữa. Chi tiết về Thủy thế nào tôi sẽ bàn luận với độc giả ở những chương sau, không phải bây giờ.
Thủy đang chăm chú tổng hợp những số liệu về ngày công của nhân viên trong tháng thì ở phía trước mặt, cô V đang xụt xịt khóc lóc:
– Hix hix, tao chẳng biết làm thế nào nữa chúng mày ạ. Bên nào tao cũng không bỏ được, bỏ bên này thì thương bên kia.
Mấy chị em còn lại nhao nhao lên, gì chứ đoàn kết là đặc sản của phòng này rồi. Cô M lại gần an ủi.
– V, mày có chuyện gì, không nói thì chị em chúng tao biết gì mà giúp đây.
Hai cô còn lại cũng súm vào:
– Cái M nói đúng đấy, V mày nói đi, gì mà bỏ một bên giữ một bên. Loằng ngoằng quá chẳng hiểu gì. Mày nói xem chúng tao có giúp được gì không.
V lấy ống tay quệt đôi dòng nước mắt nhìn đến tội nghiệp, đúng là phận đàn bà bến đục bến trong không biết đâu mà lần:
– Hu hu hu, tao khổ quá, khó nghĩ quá chúng mày ạ. Tao đi chết đây.
– Thôi mà, chuyện đâu còn có đó. Có gì từ từ giải quyết chứ đừng suy nghĩ cực đoan như vậy. Nói đi. Nói ra chúng tao nếu không giúp được gì thì mày cũng nhẹ lòng.
Thấy những chị em tốt của mình động viên dữ quá, V đành thành thành thật thật mà kể lại nỗi lòng mình:
– Hix hix, chuyện xảy ra 3 năm rồi, từ lúc tao mới sinh thằng cu cơ. Hix hix. Đêm nào cũng thế, thằng cu nó cứ phải sờ tí tao nó mới chịu ngủ. Hix hix hix.
Mấy chị em thở phào:
– Ôi giời, tưởng chuyện gì.
Nhưng V chưa dừng ở đó:
– Nhưng chuyện không đơn giản như thế, chúng mày nghe hết đã, hix hix hix, tao khổ lắm. Thằng cu thì đã đành rồi, nhưng đằng này cả chồng tao nữa, lão ấy cũng phải sờ tí tao mới ngủ được. Hix hix hix.
Cả cô Mông, cô Bướm, cô Eo được một phen cười sặc sụa, họ cười không nhặt được mồm:
– Ha ha ha ha, chúng mày ơi, tại vú con V đẹp nên cả thằng bố lẫn thằng con tranh nhau kìa. Ha ha ha ha!
Thấy mấy chị em đồng hội đồng thuyền cười mình, cô này V lại khóc tợn vì tủi thân:
– Chúng mày còn đùa được ạ, chuyện hai bố con nó cùng sờ từ tối đến sáng thì nói làm gì, tao quen rồi. Nhưng dạo gần đây, thằng cu lớn lớn rồi, nó không cho bố sờ tí mẹ nữa, nó cứ đẩy tí bố ra. Còn chồng tao thì giữ của khư khư không cho thằng cu sờ tí mẹ nữa. Hu hu hu, tao đứng giữa không biết phải làm thế nào.
Nhìn thấy V khóc thật, bằng chứng là nước mắt lưng tròng, mấy chị em thôi không thèm trêu nữa mà xúm lại. Mỗi cô đóng góp một ý, mỗi người một cách nhưng xem ra đều là lấy kinh nghiệm của mình ra mà tư vấn cho bạn.
Cô B mở hàng trước, rất tế nhị:
– V này, tao biết, ở cái phòng này, vú mày đẹp nhất. Hai bố con nó giành nhau là cũng phải thôi. Rồi một vài tháng nữa mày cai sữa cho thằng cu đi, nó cũng 3 tuổi rồi chứ bé gì.
V cãi:
– Cai được năm rồi còn gì, nhưng nó vẫn phải sờ ti mẹ mới ngủ được.
– Thì dần dà mày cai sờ ti mẹ đi. Nói gì thì nói, cái đấy là của chồng phải ưu tiên chồng chứ. Mày phúc chán, chồng nó mê vú mình chứ mê vú hàng xóm có mà tan cửa nát nhà. Nói nhỏ mày nghe đây này, như chồng tao, đêm nào hắn cũng phải rúc đầu vào bướm tao, hít hít cái mùi từ đấy phả ra mới ngủ được đấy, hi hi hi hi.
V đã xuôi xuôi, rồi thì cô nàng tên M thêm vào:
– Tao có cách này, mày ru thằng cu ngủ rồi cho chồng làm nháy gọi là đền bù thiệt hại. Nhà tao thì không giống nhà mày, con thì tao cho ngủ riêng với ông bà nội, chỉ có 2 vợ chồng ngủ với nhau thôi. Mà chồng tao thì không mê vú tao lắm thì phải, nhưng ổng lại mê ……… đít tao. Lần nào ngủ ông cũng bắt tao phải ở truồng, để ông ấy bóp đít. Hi hi hi hi, thích chết đi được.
Chưa dừng ở đó, E cũng thêm mắm thêm muối:
– Tao thì khác chúng mày, tao ngày nào cũng cho chồng nộp thuế đến no nê mới cho đi ngủ. Mà đã no rồi thì có mà gắp tay lão bỏ vào lồn lão cũng rụt ra xin tha. He he he he.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có chuyện của 4 gia đình thôi nhưng đã sinh động khôn lường như vậy, V nhà ta thôi không khóc nữa, cô quý mến những đồng nghiệp của mình lắm, với cô họ là những người bạn tâm giao của mình, chuyện gì mình và họ cũng sẵn sàng chia sẻ cho nhau, chỉ có chuyện chia sẻ chồng, giao lưu các cặp là tuyệt chưa thấy ai bàn đến bao giờ thôi. Chẳng bù cho chị trưởng phòng mặt lúc nào cũng lạnh tanh chẳng quan tâm đến cái gì khác ngoài công việc.
Nói đến Thủy, những chuyện vừa rồi mấy cô nghe không xót một chữ nào, nhưng chẳng hiểu sao cô không để lọt vào đầu một tẻo một teo gì. Cô thấy mình vô cảm và quá bàng quang với những chuyện tình dục của cánh chị em phụ nữ, hay đúng hơn là bản thân cô hoàn toàn không có hứng chút nào. Chẳng bù cho mấy đồng nghiệp của cô, vừa rồi có đề cập tẹo tẹo đến chuyện phòng the nhạy cảm chút tôi mà lồn cô nào cô nấy đều chảy nước ra ướt đẫm cả cái quần lót.
Thủy đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi để đi đái, cô lạnh lùng nói khi đi ngang qua cái bàn bầu dục:
– Giờ làm việc thì ít bàn đến chuyện chồng con đi.
Nói xong cô bước hẳn ra ngoài đóng cửa lại, chị em chỉ im thin thít một cái rồi khi khuất bóng trưởng phòng lại bàn tán sôi nổi như chưa có chuyện gì xảy ra, các cô biết thừa, trưởng phòng mình nạt thì nạt vậy nhưng không có tính toán gì với các cô đâu. Các cô bàn tán lung tung, đại loại như sau:
– Chị Thủy bị làm sao ấy nhỉ? Cũng là đàn bà mà sao chị ấy chẳng bao giờ nói về chồng con nhỉ.
– Ừ, đúng rồi đấy. Mà tao thấy chị Thủy cứ sao sao ấy. Người gì mà khô cứng như khúc gỗ.
– Mà bọn mày nghe nói gì chưa, tao nghe phong thanh ở công ty người ta đồn chị Thủy bị les. Chị ấy không bao giờ nói chuyện quá 3 câu với đàn ông, chỉ trừ Sếp tổng.
– Ui cha, nếu vậy thì hay nhỉ, có khi chị ấy thích bọn mình thì chít. Tao sợ dần rồi, tao là tao chỉ thích cọc thôi, không thích lỗ.
Tiếng bàn tán im bặt khi vọng vào tiếng “cạch” từ phía cửa.
——————
Ông Tình của chúng ta hôm nay phải rón rén như một kẻ trộm rời khỏi công ty, ông không muốn chạm mặt bà Oanh vì vừa gây ra một chuyện có thể nói là mạnh tay nhất của ông từ ngày vào làm việc ở bệnh viện. Ơn giời ông cũng về đến nhà an toàn.
Như thường lệ ông Tình đón Gia Bảo rồi mới về nhà. Thủy vẫn nấu cơm cho cả nhà còn 2 ông cháu lên phòng trên tắm táp, chờ Lưu đi làm về nữa là ăn cơm. Bữa cơm diễn ra bình thường như bao ngày, nhưng không biết có phải ông Tình già rồi hay nghĩ mọi việc quá lên không, chứ thời gian gần đây, ông cảm thấy bữa cơm với vợ chồng thằng con trai sao mà căng thẳng quá vậy, bữa cơm trong chính ngôi nhà mình mà ông cứ có cảm giác giống như mình là một người thừa, một kẻ ăn nhờ ở đậu vợ chồng con trai. Nói về vật chất thì ông cũng tự hào mình tuy tuổi đã già nhưng chưa đến nỗi yếu để mà phải ăn nhờ của con. Ông vẫn tiền đóng gạo góp hàng tháng cho cô con dâu, còn tiền điện, tiền nước, các loại tiền linh tinh ông tiện vẫn cứ nộp cho cả nhà. Cơ bản là ông vẫn đang có một công việc có thu nhập không phải là thấp.
Cảm giác người thừa đến chủ yếu từ cô con dâu của ông Tình, ông không hiểu mình đã làm cái gì mà mặt Thủy từ lúc gặp ông, cho đến khi bữa ăn diễn ra không cười lấy một nụ dù là nhỏ nhất, không nói không rằng, mặt lạnh như đồng tiền polyme mới cóng. Ai hỏi gì cũng chỉ ừ hữ cho xong.
Chính vì lẽ đó càng làm cho ông Tình để ý cô con dâu này hơn. Phải nói Thủy vợ Lưu và Vân vợ Phong là 2 cô con dâu rất xinh đẹp. Mỗi nàng đều có một nét riêng biệt khác nhau. Về tính cách thì Vân tính tình cởi mở, hiện đại, phóng khoáng, dễ gần. Còn Thủy thì lạnh lùng ít nói, người mới tiếp xúc rất dễ có cảm giác Thủy coi thường người đối diện khi cô không nói với ai quá 3 câu. Nhưng tựu chung lại là cả hai cô con dâu đều rất đẹp, rất quyến rũ và và sexy.
Vân hấp dẫn bởi lối ăn mặc thoáng đãng, phô bầy. Thủy thì khác khi ăn mặc luôn kín cổng cao tường, nhưng người ta vẫn thường nói, xinh thì có trát bùn vào mặt vẫn cứ xinh, Thủy mặc dù không hở nhiều phân thịt nào ra cho người đối diện nhìn trực diện, nhưng cặp vú, cặp mông phì nhiêu vẫn thành hình sau lớp vải đập vào mắt người đối diện.
Ngay như lúc đang ngồi trên bàn ăn này, ông Tình ngồi đối diện với vợ chồng Lưu – Thủy, bầu vú cô con dâu lấp ló trên bàn ăn làm ông không muốn nhìn cũng đập vào mắt. Rồi lúc vừa nãy đấy thôi, khi Thủy nấu ăn trong bếp, lưng quay ra phòng khác nơi ông Tình ngồi chờ cơm, ấy thế nên đôi mông tròn lẳn, căng mọng cứ chỉa vào mắt ông như khiêu khích, như mời gọi. Ông vốn trước nay là người nghiêm túc, mặc dù chuyện tình dục có thiếu thốn trăm bề nhưng cũng không đến nỗi biến thái mà chủ động đi thèm khát đứa con dâu của mình. Nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, hết lần này đến lần khác, hết tư thế này đến tư thế khác, như nước chảy đá mòn, như nhiều con gió nhỏ góp lại thành cơn bão to, ông Tình đã bắt đầu để ý hơn những bộ phận nhạy cảm trên người Thủy như một phản xạ của một người đàn ông đơn thuần đứng trước một cơ thể đàn bà đẹp, không phải là của một ông bố chồng nhìn con dâu.
Còn về phần Thủy thì sao? người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ, chuyện này xuất phát từ ngày cô quyết định lấy Lưu làm chồng và về đây làm dâu ông Tình, có một sự miễn cưỡng không hề nhẹ, đó là bí mật mà cô mẩm bụng sẽ chỉ có một mình mình biết, sống để dạ chết mang theo. Tựu chung lại là cô chưa thực lòng có tình cảm với chồng mình là Lưu, và chuyện đó đương nhiên cũng kéo theo cô cũng không thực lòng coi ông Tình là người cha thứ 2 hai của mình. Chỉ có thằng cu Gia Bảo, đứa con cô dứt ruột đẻ ra là cô có tình cảm mẹ con thực sự mà thôi.
Cuộc sống vợ chồng đối với Thủy mà nói là những ngày tháng đều đều tẻ nhạt trôi qua, sáng đi làm, chiều về nấu cơm, ăn tối rồi đi ngủ, ngày qua ngày như một cỗ máy không đổi thay, không mầu mè, không thi vị giống như bao cặp vợ chồng khác trên đời này.
Ngẫm lại chồng mình, Lưu thương vợ thương con thật đấy, nhưng Lưu quá tẻ nhạt, quá khuôn mẫu và khô cứng theo đúng những giáo lý và sách vở mà anh ngày đêm nghiên cứu. Nhiều lúc Thủy tự hỏi, hạnh phúc là gì? cuộc sống vợ chồng là gì? Với những gì cô đang có trong cuộc hôn nhân này, thì cuộc sống vợ chồng chỉ đơn giản là 2 người đàn ông và đàn bà sống chung trong một mái nhà. Còn hạnh phúc là gì ư? cô cũng chẳng biết nữa.
Cứ thế bữa cơm trôi đi trong sự im lặng đến đáng sợ của những người mà người ta gọi là “người thân ruột thịt”.
————-
Ông Tình tắt đèn đi ngủ, chưa muộn lắm những cũng chẳng có gì làm nên ông đi ngủ sớm. Màn đêm kéo về là nó mang theo sự cô đơn khi bên cạnh ông bao nhiêu năm nay chẳng có hơi người. Trầm ngâm mồi hồi nghĩ về chuyện ở bệnh viện, ông Tình cảm thấy mình đúng là chút quá đáng với bà Oanh, thực tâm mà nói, ông cũng chẳng ghét bỏ gì bà đâu. Việc ai người ấy làm, lương ai người ấy lĩnh chẳng liên quan nhiều. Với lại bà ấy cũng không có làm cái điều gì tổn hại đến bản thân mình. Chỉ là đanh đá cá cày, chanh chua ớt cay một tí thôi. Hành động dậm mông nhảy chồm chồm như vịt của bà Oanh ở căng tin bệnh viện trưa hôm nay cứ thấp thoáng trong đầu ông. Ông Tình chợt thở dài một cái rồi nghĩ “có khi mai phải tìm cách mà xin lỗi bà già ấy vậy”.
Hết nghĩ về bà Oanh, ông Tình lại quay sang nghĩ về mấy cô con dâu của mình. Chuyện ông nghe lén vợ chồng Phong – Vân làm tình hôm vừa rồi vẫn in hằn trong trí nhớ của ông. Với ông, bao nhiêu năm gà trống nuôi con, chuyện thủ dâm giải tỏa nhu cầu sinh lý, giải phóng cái thừa trong cơ thể ông làm gần như là hàng tuần theo cữ sản xuất của tinh hoàn. Nhưng cái lần thủ dâm hôm nọ đúng là mang lại cho ông một trải nghiệm khác hẳn, cái tác động vật lý của tay vào buồi kèm theo với đó là cái sự tưởng tưởng sinh động về những gì đang diễn ra phía sau cánh cửa, cái âm thanh dâm dục, hoang dại của giao phối đực cái đập vào tai ông, tất cả như một bản hòa tấu với đầy đủ thanh âm làm cho việc thủ dâm trở nên hoàn hảo hơn, kích thích hơn.
Rồi đến cô con dâu Thủy, vợ thằng Lưu nữa. Cũng xinh đẹp mặn mà lắm nhưng tính tình thì cứng nhắc, lạnh lùng, không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa. Rồi đọng lại trong ông là cặp vú to đùng mấp mé trên bàn ăn cơm của Thủy. Bất giác ông thò tay xuống cầm lấy thằng nhỏ đang cứng lên, đội chiếc quần đùi mỏng của ông tạo thành một túp lều nhỏ trên háng. “Ôi, Thủy ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
————–
Nói đến Thủy phải nói cho hết.
Giờ này, lúc ông Tình già của chúng ta đang vuốt ve dương vật mình với hình ảnh quyến rũ một cách bí ẩn của cô con dâu thì ở phòng dưới tầng 2, trên một chiếc giường rộng đến 2m vợ chồng Lưu – Thủy đang nằm ở đó. Tuy là cùng nằm chung trên một chiếc giường nhưng mỗi người ở một mép thành ra có một khoảng trống rộng mênh mông giữa hai người. Bao nhiêu năm nay đều vậy, có khi cả đêm ngủ cùng nhau nhưng 2 người không chạm vào nhau đến 1 lần, chăn riêng, gối riêng. Mô tả như vậy thì bạn đọc cũng hình dung ra đời sống vợ chồng của Lưu – Thủy là như thế nào rồi.
Thủy mặc một bộ đồ ngủ dài tay dài chân, bên trong cô vẫn mặc quần lót, nhưng chiếc áo lót thì được cô tháo ra lúc vừa lên giường, thành ra nhịp thở làm bầu ngực cô phập phồng, Lưu có liếc sang nhìn thấy, bản thân theo đòi hỏi sinh lý cũng muốn với tay sang chạm vào nhưng anh không làm vậy, anh không có thói quen mầu mỡ, sờ soạng linh tinh vào vợ. Đang cầm chiếc điện thoại đọc các tài liệu về các vấn đề văn hóa Nho giáo và Đạo giáo mà Lưu đang nghiên cứu thì nghe tiếng Thủy từ phía mép giường bên kia vọng sang:
– Em có một chuyện muốn nói với anh.
Đặt điện thoại xuống giường, Lưu trở mình nằm nghiêng, đầu hướng sang phía bên Thủy. Lưu cảm nhận thấy trong giọng nói của Thủy có vấn đề gì đó nghiêm trọng, trong lòng cảm thấy cực kỳ lo lắng:
– Em có chuyện gì?
Thủy không nhìn về phía Lưu, cô vẫn nằm ngửa, cái chăn mỏng đắp hờ lên trên bụng và háng, cô nhìn lên cái bóng điện nhỏ trên trần nhà, cô giọng đều đều:
– Hay là nhà mình chuyển chỗ ở khác.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi là vợ chồng, Lưu nghe Thủy đề cập đến vấn đề này. Anh ngồi hẳn dậy, khuôn mặt lo lắng tỏ vẻ nghiêm trọng:
– Tại sao? đây là nhà mình mà, sao phải chuyển đi. Nhà này là của ông bà để lại, không bán được đâu. Sao em lại nghĩ như vậy.
Thủy biết Lưu ngồi dậy nói chuyện, nhưng cô vẫn nằm ngửa, mắt nhìn thẳng lên không một chút động đậy, chỉ có đôi môi căng mọng là mấp máy:
– Ý em không phải là bán nhà, ý em là ………………..
– Là gì, sao em lại ấp úng?
– Ý em là, vợ chồng mình và các con ra ngoài ở riêng.
Lưu đã hiểu của Thủy, chuyện này đối với Lưu là rất lớn, chuyện mà anh chưa từng nghĩ ra, bởi một lẽ đơn giản, là bố.
Ngẫm nghĩ một hồi, Lưu hỏi Thủy:
– Tại sao vậy? Đây là nhà của mình sao phải chuyển đi. Nhà này bố cũng dự định cho vợ chồng mình, vợ chồng anh cả có nhà rồi.
Thủy cân nhắc lắm mới nói ra chuyện này với chồng, cô mong muốn được ở riêng không phải vì lý do nào đó quá ghê gớm, chỉ là cô không muốn sống chung với bố chồng:
– Cái này em biết, nhưng em ………… em ………… thực sự không thoải mái khi sống chung với bố. Mình ra ở riêng nhưng vẫn về thăm bố thường xuyên là được mà.
Lưu đối với vợ luôn luôn nhỏ nhẹ, anh chưa to tiếng với cô bao giờ, anh cần kiên nhẫn để tìm hiểu nguyên nhân thực sự:
– Bố, bố làm sao mà em không thoải mái.
Câu hỏi này của Lưu làm Thủy bối rối. Quả thực đúng là để tìm ra một lý do mà có thể nói ra miệng được thì Thủy không có, còn lý do thực sự thì không thể nói ra:
– Em cũng không biết giải thích thế nào nữa. Chỉ là cảm giác của em không được thoải mái thôi. Anh hiểu cho em, người phụ nữ nào cũng muốn được ở riêng, như thế tự do và tự lập hơn. Em cũng không phải là ghét bố điều gì, bố luôn yêu thương vợ chồng mình và Gia Bảo. Nhưng thực sự là em ………………. Không thoải mái. Mong anh hiểu cho em. Em cũng chưa bao giờ thất lễ với bố cả.
Phụ nữ đúng là thật kỳ bí vô cùng, lý do đưa ra cũng chẳng đâu vào mới đâu cả. Lưu nhắm mắt lại ngẫm nghĩ:
– Anh biết là sống chung với bố cũng có nhiều cái bất tiện và không được thoải mái. Nhưng em biết đấy, bố giờ cũng lớn tuổi rồi. Anh là con trai, nếu giờ vợ chồng mình ra ở riêng thì bố sống một mình sao được. Lúc bình thường thì không sao, nhỡ lúc đau ốm thì làm thế nào, người già nay khỏe mai yếu bất thường. Mà em biết rồi đấy, bố có bệnh tim. Chuyện này ……………….. anh nghĩ không được đâu.
Thủy biết là để thuyết phục Lưu đáp ứng mình chuyện này đúng là khó như lên trời, tỷ lệ thành công rất ít nhưng cô vẫn phải nói ra, mục đích của cô không phải là chuyện vợ chồng cô sẽ chuyển đi, bởi nếu chuyển đi trước mắt là phải thuê nhà để sống, sau đó còn phải căng mình ra mua một căn nhà mới. Mục đích thực sự của cô không phải vậy, mà chính xác phải là ………… bố chuyển đi. Cô bóng gió để gợi mở cho chồng một hướng suy nghĩ:
– Nhưng bố không phải có một mình anh là con trai.
Ý của Thủy là muốn ông Tình chuyển sang nhà vợ chồng anh cả ở.
– Anh hiểu ý em rồi, để anh tính đã. Anh chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện này.
Rồi hai vợ chồng cùng im lặng, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau. Trong đầu Thủy đang hiện lên một viễn cảnh gia đình nhỏ của cô 4 người sống riêng với nhau, và quan trọng hơn hết, trong cuộc sống đó không có mặt của ông Tình, người mà cô lo lắng nếu ở lâu cùng nhau sẽ phát hiện ra một bí mật động trời của cô, cái bí mật mà cô thề rằng sống để bụng chết mang theo.
Còn Lưu thì sao? anh là người hoài cổ, tôn thờ đạo giáo, chữ “Hiếu” đứng hàng đầu. Giờ đây dù cách này hay cách khác mà để bố sống một mình hoặc sang nhà anh cả ở liệu có hợp tình, hợp lý, hợp đạo hay không? Đời người đàn ông, đứng giữa chứ Hiếu phải làm tròn và cuộc sống gia đình vợ con để trọn vẹn được không phải là đơn giản.
Lưu phá tan không gian im ắng đó, nhưng không phải chuyện liên quan đến vấn đề nhà ở mà Thủy vừa mới nói. Lưu với tay mình sang đập đập vào cánh tay Thủy:
– Mọi thứ cứ từ từ rồi tính em ạ. Em này …………. 2 tuần rồi.
Thủy thở dài một cái, cái hẹn 2 tuần là cữ mà hai vợ chồng đã thống nhất. Cữ địt. Thủy mặc dù không muốn cho chồng địt, không phải vì chuyện lòng mà cô đang phải suy nghĩ trong đầu đâu, mà thực ra là cô chưa bao giờ có ham muốn trong chuyện tình dục. Người ngoài nhìn vào Thủy thì có thể đoán ngay được là cô rất bình thường, thậm chí là người có nhu cầu tình dục cao nữa là đằng khác, khi mông vú eo đều nuột nà, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần căng thì căng. Nhưng đời nhiều khi không như mơ. Không hiểu sao, từ lúc mang bầu thằng cu Gia Bảo đến giờ, Thủy chưa bao giờ có bất cứ một ham muốn tình dục nào.
Nhưng chuyện làm vợ cô vẫn phải làm. Nếu là hôm khác thì Thủy sẽ không ngần ngại mà khất lần Lưu, nhưng giờ đây trong hoàn cảnh, cô vừa mới đề xuất Lưu một việc không đơn giản, muốn lấy lòng chồng, Thủy miễn cưỡng đồng ý. Cô như một cái máy với tay mở ngăn cái tủ táp luy đầu giường lấy ra một lọ keo dạng xịt.
Xong đâu đó, Thủy đặt hai tay ở cạp cái quần ngủ rồi một lượt kéo cả quần ngoài lẫn cái quần lót mầu trắng xuống tới tận gót chân, vứt một bên ống quần ra khỏi cái chân trái để lại cái ống quần vướng ở chân phải. Thủy dựng một chân lên để lồn mình được banh ra. Chùm lông lồn rậm rạp đen bóng xoăn tít mọc rất rộng ở khoảng mu lồn của Thủy. Cái lồn đỏ au chúm chím với hai môi lớn khép nép che đi cửa lồn mầu hồng nhạt. Hột le Thủy không lòi ra bên ngoài mà nhu nhú ở đầu lồn. Thủy có một cái lồn rất đẹp, nhưng đáng tiếc thay, cái lồn này không giống như bình thường, nó chưa bao giờ có nước.
Banh lồn ra một chút, Thủy lấy lọ xịt bôi trơn xịt xịt vài cái vào đúng cửa lồn mình. Từ khi lấy Lưu đến giờ, mỗi lúc để chồng làm tình cô vẫn phải làm như vậy, nếu không thì khô khốc không thể chọc vào nổi. Với Thủy, địt nhau với chồng hoàn toàn chỉ là hai từ “trách nhiệm” mà thôi.
Thủy vừa xịt lồn xong thì cũng là lúc Lưu cởi xong cái quần đùi để lộ thông thiên ra bên ngoài cái dương vật chưa được cứng cho lắm nhưng nhìn cũng không đến nỗi tệ. Buồi Lưu dài khoảng 14 cm, độ to thì ở mức trung bình, nói chung là kích cỡ trung bình của người Việt Nam ta. Xé toạc cái bao cao su ra, Lưu lồng nó vào buồi mình rồi chồm sang phía Thủy.
Lưu ngồi xổm vào giữa hai chân Thủy rồi cầm đầu buồi mình dí dí vào cửa lỗ lồn vừa mới được xịt dung dịch bôi trơn giờ hãy còn ươn ướt. Rồi một động tác cũng rất giản đơn đó là hẩy mông ấn cái buồi vào trong lồn:
– Hự!
Tiếng phát ra từ cổ họng Lưu báo hiệu buồi đã vượt qua cửa âm đạo mà trôi tuột vào sâu thẳm bên trong. Lưu theo đà nằm đè lên Thủy, cả hai vẫn còn mặc nguyên áo nên đôi vú của Thủy không hiện ra bên ngoài, nó chỉ bị bẹp đi đôi chút khi ngực của Lưu tì lên.
Cứ thế không mầu mè, không hoa mĩ, không kỹ thuật, không thay đổi, Lưu dập liên tục vào lồn vợ ở tư thế trai trên gái dưới.
Thủy không có cảm giác gì, với cô lúc này chỉ là sự va chạm giữa hai bộ phận cơ thể, một sự va chạm vô cảm, khô khan đến tẻ nhạt. Cô không thấy đau lồn cũng bởi trong lồn mình có dung dịch bôi trơn mà cô vừa mới xịt. Chồng cứ địt còn Thủy mở trừng mắt nhìn lên trần nhà chờ đợi giờ phút này trôi qua.
Lưu hì hục, thì thụp đưa buồi ra vào trong lồn Thủy được chừng 15 phút thì dập nhanh hơn một chút rồi xuất toàn bộ tinh trùng vào chiếc bao cao su.
Xuất tinh xong, Lưu rút cái buồi đã mềm nhũn của mình ra khỏi lồn vợ, chiếc bao cao su nhăn nheo vẫn còn vướng vào thân buồi, đầu bao cao su có một bọng tinh trùng trắng đục.
Lúc Lưu rút buồi ra cũng là lúc Thủy cúi xuống mắc ống quần vào cái chân trái rồi ngồi dậy đi vào buồng vệ sinh. Cuộc làm tình đã xong. Vô vị quá đi!.
Lưu mặc lại cái quần đùi rồi trở lại chỗ nằm của mình, nhắm mắt từ từ đi tìm giấc chiêm bao.
Trong nhà vệ sinh, Thủy lấy vòi sen xịt nước vào lồn để rửa đi thứ nước hóa học nhớp nháp vẫn còn dính ở bên trong và mép lồn. Tiếng thở dài thườn thượt phát ra.
Trở lại vị trí ngủ của mình, Thủy với tay tắt điện để mang màn đêm về. Thêm một tiếng thở dài nữa cho chính bản thân mình. Thủy chợt nhận ra, sao cuộc sống của mình là vô vị, lại tẻ nhạt và nhàm chán đến vậy. Cô không có bất cứ cảm giác sung sướng nào như người ta vẫn thường bảo, địt nhau sướng lắm. Sao cuộc sống vợ chồng, cuộc sống tình dục của cô lại buồn chán đến vậy cơ chứ. Nói đâu xa, qua những câu chuyện thì thầm của mấy cô cùng phòng, nhiều lúc cô thấy mình phát ghen lên được. Họ tuy chỉ là nhân viên, lương thấp hơn cô rất nhiều và cuộc sống vật chất cũng khó hơn cô nhiều. Ấy vậy mà cô không hiểu tại làm sao họ lúc nào cũng vui vẻ, cũng cười đùa, cũng mơn mởn xinh tươi. Cô biết họ đang hạnh phúc, họ đang tận hưởng cuộc sống. Không giống như cô, chưa biết hạnh phúc là gì, chưa biết sướng sung và thăng hoa là gì. “Phải rồi, phải thay đổi thôi!, nhưng biết thay đổi như thế nào? Và phải thay đổi từ đâu?”. Hàng loạt câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu Thủy, ở phía bên kia giường là tiếng gáy đều đều của Lưu.
— Hết chương 2 —