Những Người Bạn Vợ – Seri Truyện Dài Cực Hay ( Update Chap 65 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những Người Bạn Vợ – Seri Truyện Dài Cực Hay ( Update Chap 65 )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 11035 Lượt Xem
Chap 10 : Bạch long lệnh
Bình thường Thìn luôn tìm cách giấu mình, nhưng trong trường hợp Linh vi phạm hàng loạt lỗi cấm, ở mức độ này làm lớn có thể truy tố, tịch thu xe, câu chuyện về nhà Linh, bố mẹ thế nào Thìn đều rõ qua những lần kể chuyện của Thanh Dương. Nếu không giải quyết triệt để, nhún nhường thì Linh chắc chắn sẽ gặp bão táp, mặt khác dù Linh sai hoàn toàn nhưng dù gì cũng là cũng là bạn thân nhất của vợ, Thìn thì lại càng muốn giải quyết gọn gàng tránh nhiều chuyện không đáng có. Nên chỉ sau vài giây suy nghĩ anh lập tức lên tiếng, đồng thời quay mặt ra tỏ cái thái độ của kẻ trên.
– Đề nghị thế nào ?
– Tôi đề nghị các anh gọi cứu hộ, đưa xe của bạn tôi về sửa rồi đưa tới nhà riêng cho cô ấy trong ngày hôm nay phải xong. Còn tôi sẽ đưa cô ấy về bây giờ
– Anh bị điên à ! _ một thanh niên khác, mặt mày đỏ gay chắc vừa uống nhiều, tay giơ lên cao như kiểu sắp đấm người.
– Tôi đề nghị anh ăn nói với người dân lịch sự !
– Lịch sự gì với thằng đã vi phạm lại còn lên mặt lấc cấc như mày , mày tưởng mày con ai ?
– Tôi con của bố mẹ tôi, chả phiền gì tới ông . Đợi chút !
Thìn tiến ra chiếc xe máy của mình, bằng một động tác nhỏ chỉ bằng tay không, anh rạch phần bên của yên xe , cho hai ngón tay vào kéo ra một chiếc thẻ nhỏ màu trắng. Trên đó khắc hình hoa văn cầu kỳ và 3 vạch óng ánh màu vàng tươi.
Hùng hổ, 4 anh chàng kia xác định Thìn chẳng có vẹo gì, chỉ là thằng nhà quê chân đất đi cái xe máy quèn. Còn con bé kia, dự tính đã bàn nhau từ trước, không những vòi tiền mà sẽ phải “trả giá” chút đỉnh với cả 4 người mới xong việc được. Nhìn làn da trắng nõn nà, bầu ngực phập phồng kia chắc chắn sẽ đem lại hoan lạc khó tả. Nghĩ tới đó thôi mà cả 4 cái dùi cui đã dựng đứng hết cả lên. Xử lý thằng oắt con kia cho khuất mắt là sẽ tiến hành .
Thìn quay lại, vỗ nhẹ vào vai Linh cho cô thêm yên tâm, đưa tấm thẻ về phía trung tá cầm đầu :
– Anh gọi cho cấp cao nhất có thể, mô tả thứ anh đang cầm ở đây rồi sẽ biết.
Nghe giọng nói bình thản như không của Thìn, trung tá cảnh sát có chút gì đó mơ hồ, nếu đây là một thằng nông dân quèn, thằng xe ôm khố rách thì không thể có thái độ dửng dưng , cà khịa mạnh, yêu cầu các anh đem xe gây tai nạn, phạm luật đi sửa, mang đâu 1 cái thẻ ất ơ ra để dọa 4 người được cả. Có là loại người muốn lấy le với gái cũng không điên như thế, mà xét nhanh thì mối quan hệ giữa hai người cũng không phải yêu đương hay người nhà gì tới mức ăn thuốc liều như thế .
Anh rút máy ra gọi điện, số anh gọi là đại tá sở tại nơi anh làm việc.
– Alo, chào sếp
– Vâng có trường hợp như thế này..bla.. bla, vừa nói anh ta vừa đi dần về phía vỉa hè như một thói quen
– Vâng, tôi chờ máy đây ạ !
Sắc mặt anh chàng biến đổi, từ cau có, cửa trên thành bình thường, có chút hồi hộp.
– Sao rồi anh ! Thẻ gì đó ạ ?
– Sếp bảo cũng không biết nhưng mơ hồ gì đó đã từng được nghe lên cần xác nhận lại. Bảo mình không được manh động, đợi thông tin. Để tôi chụp ảnh gửi cho sếp đã.
4 người cùng hồi hộp, chuyền tay nhau cái thẻ sau khi anh trung tá chụp ảnh gửi qua zalo cho sếp mình. Chiếc thẻ không rõ làm bằng kim loại gì, rất cứng, vừa có vẻ bóng, vừa có vẻ ảm đạm. Trên mặt trước khắc hình 1 con rồng có 9 cái đầu, trong đó cái đầu ở giữa hung dữ và mãnh liệt nhất. Phía dưới con rồng có 3 vạch màu vàng bóng óng ả. Mặt sau có một hình thù lằng nhằng không rõ đường nét trong một ô vuông vức. Nó thể nói nó giống như QR core, nhưng thay vì điểm ảnh lại là những đường nét oằn èo.
…
Trong lúc đó, tại một văn phòng , trên chiếc bàn làm việc có tagname ghi chức danh : thư ký : Đào Văn Dũng, chiếc điện thoại bàn rung lên bần bật.
– Mẹ nó, tý thì xong rồi, mất cả hứng.
Thằng cha với tay lấy cái điện thoại đưa lên nghe giọng tức giận:
– Alo ! Ai đấy ạ ?
– Tôi cần liên lạc với thủ trưởng của anh gấp, anh vào báo ngài mở email ngay đi.
– Anh là ai ? có chuyện gì mà yêu cầu gấp như thế ?
– Tôi là quản lý sở cảnh sát giao thông XY , Nguyễn Viết Dũng, có tai nạn xảy ra, đối tượng đến giải vây cho người gây tai nạn đưa ra thẻ có thể là thẻ “Tam Sắc”
Thằng cha thư ký bật dậy, giữ điện thoại bằng cổ và cằm, kéo quần lên, nhét lại nhứ nhầy nhụa vào quần, kéo khóa, đóng thắt lưng da, đồng thời đẩy đầu cô gái phía dưới ra. Cô phục vụ với bộ ngực đã kéo hết áo xuống lộ một nửa lùi bò ra ngoài, đứng dậy chỉnh trang lại áo quần rồi đi mất.
– Thật không !
– Tôi không chắc chắn nhưng rất có thể, không có ai dám hay biết mà nhái được lệnh bài của Bạch Long Cửu Diện giáo
– Giữ máy, đợi chút
Anh ta lao ra khỏi phòng mình, chạy nhanh sang phòng gần đó, mặc kệ hai tên lính gác bộ mặt nhìn anh ta có chút kỳ lạ, bấm mã số mở cửa chạy vào trong phòng.
Chưa đầy 2 phút sau, anh ta lại hộc tốc chạy ra khỏi phòng, quay về bàn làm việc, cầm máy nghe lên giọng vội vã như sợ chậm 1 mili giây thôi thì bên kia sẽ làm hỏng chuyện :
– Chính xác rồi, là Bạch Long Lệnh – Tam Sắc, anh làm tất cả những gì có thể đi, đừng để vị khách kia nổi giận. Cùng là tên Dũng mà sao ông ngu như bò thế, có thế không nhận ra phải phiền tới chúng tôi.
– Vâng v.ân.g.. tôi biết rồi. Tôi xin lỗi
Ngay sau cú điện thoại với thư ký một đơn vị riêng biệt hắc dịch ra vẻ nào đó, đại tá Nguyễn Viết Dũng run run bấm điện thoại cho đàn em, giải thích một thôi một hồi, tránh để lộ quá nhiều thông tin.
Nghe cú điện thoại của sếp, anh trung tá chuyển sắc mặt từ tái vừa, tái xanh, tái đỏ, tái đen và cuối cùng là tái trắng. Hình như bệnh run tay có lây qua điện thoại, anh ta cầm cái điện thoại , cố gắng giữ cho nó không run bằng cả 2 tay đưa cho Thìn :
– Dạ, chúng tôi thật sự xin lỗi ngài, tất cả yêu cầu của ngài chúng tôi xin đáp ứng ngay, xe của cô Linh đây chắc chắn sẽ được chuyển về nhà cô trước 3h chiều, nếu không có gì hài lòng chúng tôi xin đổi cho cô Linh xe mới. Ngoài ra chúng tôi xin được đền bù tinh thần và thời gian cho ngài và cô Linh, mong ngài bỏ quá cho sự thiếu hiểu biết của chúng tôi. Đại tá của chúng tôi xin phép được nói chuyện với ngài vài điều ạ .
– Được, đưa đây!
Thìn giật lấy cái máy từ tay anh chàng, cùng với chiếc thẻ trắng, như thoát được tử thần, anh ta thở một hơi dài, nãy giờ không dám thở nên hết sạch cả oxi trong người.
– Tôi nghe !
– Ngài Tam Sắc phải không ạ, tôi là Nguyễn Viết Dũng, đại tá quản lý sở giao thông XY, thật sự mấy nhân viên tôi không thể nhận ra ngài. Rất mong ngài bỏ quá cho, cũng là duyên được làm quen với ngài, tôi đang chuẩn bị món quà tạ lỗi và lập tức tới tận nơi để trực tiếp xin lỗi ngài. Mặt khác rất mong được diện kiến thần dung của ngài Tam Sắc.
– Không cần thiết, bảo đàn em ngươi xử lý chiếc xe là được rồi. Quà thì thôi.
– Dạ, quà bình thường thì tôi đâu dám dùng tạ lỗi với ngài ạ. Đây là một mảnh Long Đồ Chí…
– Cái gì ? Người có một mảnh Long Đồ Chí ?
– Vâng vâng ! _ “ngài” đại tá đang lau mồ hôi giải thích ngay , sợ rằng nói chậm 1 giây thôi cũng làm anh ta ân hận không kịp _Là vô tình thôi , vô tình thôi ạ ! trong họ hàng nhà vợ tôi có một cụ bà rất lớn tuổi, mấy năm trước cụ lâm trọng bệnh , trước khi qua đời cứ khư khư giữ lấy mảnh da dê trong tay không cho ai sờ vào hay bỏ ra. Trong một lần hỏi thăm cụ, cụ bỗng nhìn tôi bảo tôi có tướng được thấy “long diện”, đưa mảnh da dê cho tôi và bảo nó là Long Đồ Chí, dặn tôi sẽ có duyên gặp được người tôi cần đưa thì đưa ra, tự tôi sẽ biết. Tôi nghĩ , à không, tôi chắc chắn đây chính là cái duyên đó.
– Được, ta sẽ nhận món hậu lễ này, không cần gì khác, bảo người gửi tới địa chỉ… cho ta, còn lúc nào đó ta sẽ gặp mặt ngươi. Tam Sắc sẽ liên lạc với ngươi sau !
– Dạ ! Hả … tút.. tút…
Nguyễn Viết Dũng thần người nhìn màn hình điện thoại đã tắt cuộc gọi bên kia, “Tam Sắc sẽ liên lạc với ngươi sau !” . Vậy chẳng phải , người ông ta vừa nói chuyện không phải là Tam Sắc đại nhân , người ông ta và đơn vị đặc biệt kia tưởng, mà là…
…..
Linh không khỏi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, cô trải qua nhiều cảm xúc hơn cả 5 năm. Đủ hết mọi thứ , đặc biệt là sự bất ngờ, bản thân cô cũng thừa rõ mình phạm lỗi sai tày đình thế nào, khi Thìn quay sang đề nghị mấy anh csgt đi sửa xe rồi mang tới nhà cô, cô giật mình nhưng không phản ứng, vì không biết phản ứng thế nào, thêm nữa là cô có cảm giác tin tưởng vào người đàn ông này, muốn được anh ta che chở.
Và giờ đây, khi nhìn thái độ sợ hãi như đối mặt với thần chết của anh trung tá, thái độ cung kính chỉ có như lính hầu với vua chúa trong phim kia thì cô chẳng còn suy luận được điều gì. Điều duy nhất cô đoán có thể Thìn quen một nhân vật cấp cao nào đó khiến mấy anh kia phải xóa bỏ hết lỗi cô gây ra, nhưng cái sự sợ hãi kia không thể đến từ một nhân vật cấp cao được khi mà cô là người sai thế này. Vậy Thìn là ai ? quan hệ thế nào ?
Những suy nghĩ và câu hỏi rối tung trong đầu, Linh lên xe Thìn lúc nào không biết sau khi Thìn từ chối sự hộ tống hay điều xe của mấy chàng kia. Chiếc xe dream nổ máy, bỏ lại đằng sau sự rắc rối vừa rôi, cùng lúc 4 anh chàng kia chia sẻ với nhau câu chuyện và cùng lúc gọi loạn cả lên đơn vị cứu hộ, xưởng sửa xe mấy cái cùng lúc.
– Thực sự anh là ai ? Tại sao những người kia sợ anh như vậy ?
– Linh ! Em có thể giữ bí mật chuyện hôm nay được không, tốt cho cả em, cho cả anh và Thanh Dương. Em chỉ cần biết anh quen biết với những nhân vật cấp cao trong một lần vô tình anh giúp họ là được.
– Dạ ! Em hiểu …
Linh thầm nghĩ chắc mình đa nghi quá, đúng là trong chuyện vô tình nào đó, Thìn có thể quen với vài nhân vật cao cấp là bình thường, đôi khi chỉ bữa nhậu thôi người ta cũng thành bạn thân được cơ mà. Nên chyện của cô mới dễ dàng giải quyết thế, mặt khác cô là người sợ bị lộ chuyện nhất, ngu gì đi nói ra.
Cùng lúc, cô bạn từ HCM gọi điện cho cô, nói rằng vừa xuống tới sân bay đã có 1 anh chàng đi xe mẹc đến tận nơi , nói là người của anh Nguyễn Viết Dũng, bạn cô Linh tới đón thay. Sau khi hỏi ý kiến Thìn, Linh bảo bạn yên tâm lên xe. Lúc nãy anh trung tá kia hỏi rất kỹ và xin số, ảnh của bạn cô nói sẽ cử người đón, không ngờ lại nhanh vậy.
Đưa Linh về căn nhà 5 tầng tại khu Trung Hòa, ngôi nhà được cư quan phân rồi sau đó bố Linh xây dựng lại khang trang đẹp đẽ. Linh bỏ hai cánh tay không biết từ lúc nào ôm nhẹ eo của Thìn, xuống xe, lí nhí cảm ơn Thìn.
– Không sao ! Việc của bạn Thanh Dương cũng là việc của anh. Em giữ kín bí mật hôm nay giúp anh là được rồi.
– Vâng, em còn sợ ai biết hơn anh ý.
– Bố mẹ em mai mới về đúng không, vậy không sợ lộ chuyện này đâu. Yên tâm trong chiều nay xe sẽ về tới như mới.
– Vâng ! À mà anh Thìn này !
– Sao em ?
– Ở bên anh , em thấy thật bình an ý
Linh đỏ mặt, chạy nhanh vào trong nhà , đóng cửa, liếc liếc mắt nhìn Thìn lắc lắc cái đầu phóng xe đi. Cô khẽ mỉm cười, trái tim cô đập liên hồi khi ý nghĩa chợt xuất hiện “ước gì anh ấy là của mình”.
Vao gio mới có tad moi day