Những Người Bạn Vợ – Seri Truyện Dài Cực Hay ( Update Chap 65 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những Người Bạn Vợ – Seri Truyện Dài Cực Hay ( Update Chap 65 )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 14 Lượt Xem
Chap 47 : Mộng Trường thảo
– Cha tôi và tôi đã có kế hoạch có thể thoát ra ngoài gặp Vô Sắc bang chủ !
– Thoát ra ?
Lục Sắc hơi ngạc nhiên, lần trước đụng độ Thiên Thanh, sau khi giả tạo hiện trường, Thiên Thanh yêu cầu anh làm cô bị thương như là vừa trải qua một cuộc đụng độ nguy hiểm tới tính mạng. Anh vô cùng nể phục tính cách quyết đoán và sẵn sàng hy sinh của cô. Tuy nhiên, anh không thể xuống tay với một cô gái không phải kẻ thù của mình, nhất là một cô gái đẹp. Cho dù lúc này khuôn mặt cô rất xấu xí với hàng trăm vết sẹo, nhưng với con mắt đã tiếp xúc, qua tay mình hàng ngàn cô gái, Lục Sắc khẳng định trước đây Thiên Thanh rất đẹp. Mà chưa nói tới nhan sắc trước đây của cô thế nào, riêng thân hình nóng bỏng, ba đường cong hoàn hảo mà hoa hậu quốc tế cũng chưa chắc so được của cô cũng thể hiện sự hâp dẫn khủng khiếp rồi. Sau một hồi đấu tranh, Tứ Sắc đã thay anh chém bị thương cả 2 tay và một chân của Thiên Thanh, không hiểu sao, khi Thiên Thanh gục xuống, Lục Sắc lại cảm thây nhói lòng.
Nhưng suốt quá trình trao đổi công việc, Thiên Thanh cũng không nói rõ hoàn toàn tình thế của cha cô và tình cảnh Thiên Địa Hội như thế nào ngoài các thông tin làm tin. Chỉ rõ, Tứ Sắc dù thế nào cũng chỉ đồng ý nếu hai bên gặp nhau ở một địa điểm trung lập an toàn. Thiên Thanh ra về mà chưa đạt được thỏa thuận vì còn hỏi ý kiến của cha cô. Tới hôm nay cô tìm Lục Sắc có lẽ đã có câu trả lời, đang trên đường tới khách sạn cô thấy bóng hình của Lục Sắc đi vào quán bar nên theo sau.
Là một chàng trai đẹp mã , có thân hình đẹp như nam thần, phong cách lãng tử và ánh mắt đưa tình, không có gì lạ khi Lục Sắc vừa bước vào quán đã có nhiều cô gái để ý. Ở đất Sài Thành này, rất nhiều quán bar là nơi để những phụ nữ thiếu tốn tình cảm hay nhục dục tìm kiếm những mối tình một đêm, thêm nữa là những bà nhà giàu hồi xuân muốn kiếm cho mình một tên trai bao. Vì thế ngoài những người tới uống rượu nghe nhạc, những quán bar này luôn có những tên đẹp mã đợi chờ cơ hội được nuôi bởi bàn tay của những phụ nữ đáng tuổi cô, mẹ mình. Đôi khi là cả những tên đồng tính, thị trường này càng ngày càng cạnh tranh khốc liệt, những kẻ lười nhác chỉ muốn hưởng thụ, dựa vào bộ mặt và thân hình cùng kỹ năng giường chiếu để kiếm tiền đâu đâu cũng có. Có thể nói những kẻ đó qua tay nhiều người, trao đổi, mua bán, chuyển nhượng giá trị không khác gì những sản phẩm trong tay kẻ có tiền. Càng lúc việc giành giật lấy các bà hồi xuân càng khó khăn, không thiếu những vụ ẩu đả, thậm chí là án mạng vì việc này. Có những kẻ còn chấp nhận tự uốn cong mình, nhận làm người đồng tính, đau đớn và tủi nhục. Âu cũng là cách mưu sinh của những kẻ không có năng lực còn không có ý chí.
Và tối nay, Lục Sắc chỉ có ý định kiếm một cô gái xinh đẹp qua đêm lại bị nhiều bà hồi xuân hiểu lầm là loại như vậy. Có điều anh hấp dẫn hẳn hơn so với những kẻ dùng ánh mắt ghen tức nhìn anh, lần lượt từng người tới cạnh anh đều bị từ chối, cho tới khi cô gái hơn 30 tuổi vẫn còn xuân sắc hấp dẫn kia, anh đang định thử mình làm trai bao một đêm thì Thiên Thanh xuất hiện và ngăn cản, kết quả là cuộc cãi nhau giữa hai người đàn bà mà Lục Sắc không biết giải thích hay tham gia thế nào.
– Phải, cha tôi nói nếu một người thông minh để nhận ra những dấu hiệu mờ nhạt cha tôi tạo ra, đưa hai trong Cửu Sắc vào tìm cách liên hệ thì chắc chắn sẽ không chịu tới tận nơi gặp mặt. Do vậy việc bên phía các anh yêu cầu gặp ở bên ngoài là trong dự đoán
– Nhưng tôi chưa hiểu ý thoát ra ? đường đường là bang chủ Thiên Địa Hội lại phải thoát ra, thoát đi đâu ? Chả lẽ cha cô đang không có tự do ?
– Anh đoán đúng rồi, cha tôi đang bị giam lỏng. Còn mọi chi tiết chỉ khi gặp Vô Sắc bang chủ cha tôi mới tiết lộ, còn tôi cũng không thể chia sẻ thông tin gì hơn.
– Được, vậy thời gian và địa điểm thế nào ?
– Địa điểm là đảo Cù Lao Câu tại Bình Thuận, đây là đảo quân sự cha tôi có người bạn thân là quản lý đảo đó. Về thời gian thì trước hết chúng tôi cần các anh giúp một việc.
– Cô cứ nói ?
– Mộng Trường thảo !
– Mộng Trương thảo ? nghe quen quen _ Lục Sắn đưa tay lên xoa xoa cằm suy nghĩ
– Là một loại cỏ dại rất khó tìm, khi ăn vào cơ thể sẽ rơi vào trạng thái giả chết. Trong 2 ngày 2 đêm mọi hoạt động trên cơ thể sẽ ngừng lại như đã chết rồi !
– À, có lần tôi đã nghe Cửu Đệ nói giáo chúng đi tìm cho loại cỏ này để nghiên cứu gì đó, nhưng không nhớ lắm là có tìm được không !
– Anh ngoài phụ nữ đẹp ra thì đâu có quan tâm điều gì _ Thiên Thanh quắc mắt xài xể Lục Sắc
– Hề hề ! Đừng coi tôi chỉ biết háo sắc chứ, nhưng mà dù chúng tôi tìm được, đâu có gì chứng minh hiệu quả của nó đúng thế, lỡ nó không có tác dụng hay là độc dược chết người thì sao ?
– Trong tình cảnh của cha tôi chỉ có thể đánh cược như vậy.._ ánh mắt Thiên Thanh đượm buồn và lo sợ dù chỉ trong ánh sáng lờ mờ của những cột đèn bờ sông, Lục Sắc vẫn nhận ra. Bất giác anh muốn an ủi cho cô.
– Thôi cô đừng lo quá, nếu tìm được, à mà dù không tìm được, Cửu đệ của tôi nhất định sẽ nghiên cứu ra loại thuốc có hiệu quả tương tự và an toàn. Cửu đệ của tôi là một thiên tài đấy.
– Thật không ? _ ánh mắt Thiên Thanh vui hơn một chút, ánh lên hy vọng.
– Tôi sao dám nói dối một cô gái xinh đẹp như cô.
– Đồ dẻo miệng, với cô gái nào anh cũng như vậy được sao _ Thiên Thanh đỏ mặt, nói cô xinh đẹp thì cô không thể nào mà tin được
– Thế này đi, tự tôi sẽ trở về cùng giáo chúng đi tìm Mộng Trường thảo, đổi lại, cô cho tôi ngắm cơ thể cô không mặc đồ gì trên người ?
– Anh… đồ chết tiệt
– Ấy, tôi không thích phụ nữ chửi thề đâu.
– Ai cần anh thích ?
– Thế tôi hỏi, nếu tôi tìm được Mộng Trường thảo thì sao ?
Thiên Thanh đột nhiên tĩnh lại, thì sao ? Cô chưa từng yêu ai, chưa từng nghĩ tới việc yêu. Mải mê theo đuổi việc luyện võ nghệ để lúc nào đó đỡ đần việc cho cha cô nên cô từ chối mọi lời tán tỉnh của tất cả huynh đệ đồng môn hay những kẻ có thể lực bên ngoài. Cho tới vài năm nay, sau khi biến cố xảy ra, cô tự hủy khuôn mặt và quyết tâm cùng cha trả thù, giải phóng tự do cho ngươi cha cô vô cùng kính yêu lại càng không nghĩ tới. Chuyện trai gái chưa từng có ý niệm trong đầu mình, nhưng tự dưng tên Lục háo sắc này ra điều kiện, lần đâu tiên cô chợt mường tượng cảnh thân thể mình lõa lồ trước mặt một người đàn ông. Bất giác đỏ bừng mặt, vừa sợ, vừa run, vừa ngại ngùng, rồi nó chuyển thành căm ghét, cái biến cố làm cô tự hủy dung nhan kia trở lại. Mắt cô long lên những sọc máu:
– Nếu anh tìm được Mộng Trường thảo thì anh muốn làm gì tôi cũng được. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm !
“Chẳng quan tâm”, ba từ thôi mà lòng Lục Sắc bỗng thấy chua xót vô cùng, anh từng nghe cả trăm cô gái kể nghèo kể khổ, than vãn khóc lóc với anh về số phận hẩm hiu của mình. Nhưng cộng tất cả những điều đó lại cũng không thể chua cay và cảm thấy đau đớn như ba từ này phát ra từ miệng Thiên Thanh. Mặc dù không biết rõ chuyện của cha con cô, tình cảnh thế nào , nhưng chắc chắn nó rất tệ hại. Cũng không biết một mình cô đã chịu đựng chuyện đó bao lâu rồi, vẫn tìm cách giải thoát cha mình. Là một người mạnh mẽ, cứng rắn là một chuyện, nhưng vì cha mình sẵn sàng hy sinh bản thân. Anh cảm giác đây không phải vì có một nghĩ lực, một quyết tâm tuyệt vời hay hiếu nghĩa mà còn có gì đó sâu xa hơn rất nhiều, cảm thấy cuộc sống của cô gái này đã tới tận cùng của đau khổ , chịu đựng và cô đơn.
Cũng thật lạ, mặc dù thân hình cô có hoàn mỹ thật, nhưng khuôn mặt chằng chịt sẹo kia đúng ra không thể gây cảm giác thích thú cho anh được. Xinh đẹp vẫn là tiêu chí hàng đầu khi anh chọn một cô gái để tán tỉnh hay chơi đùa, thường anh cũng chẳng quan tâm cho lắm, rất nhiều cô gái cũng chỉ cân được lên giường với anh 1 vài lần đã mãn nguyện rồi nên anh chưa bao giờ nghĩ tới việc trách nhiệm tình cảm với bất cứ cô gái nào. Nhưng dù mới chỉ tiếp xúc 3 lần, nhìn những biểu lộ qua ánh mắt của cô, lần đầu tiên trong đời Lục Sắc dấy lên mong muốn bảo vệ một ai đó, đem lại cảm giác bình yên cho ai đó.
– Tôi chỉ nói đùa thôi, đừng giận nha. Việc này liên quan tới cha con cô và cả việc của bang chủ chúng tôi sao tôi có thể ra điều kiện được.
– Thật vậy sao ! _ Thiên Thanh có vẻ nghi ngờ
– Ây da, tính tôi hay cợt nhả thành quen, chắc do ở với Thất Sắc huynh nhiều quá đó mà, cô đừng chấp. Vậy để tôi mời cô một ly xin lỗi nhé !
– Ưmm ! Tôi muốn đi ăn bánh tráng nướng
– Vậy được , chúng ta đi !
Lục Sắc đi ngay về phía mặt đường, anh mở khóa cổ chiếc xe phân khối lớn thuê để sử dụng. Hai người lên xe, anh nổ máy và di chuyển trong im lặng. Nhưng chợt nhớ ra một điều :
– Ý ! Ăn ở chỗ nào, tôi không biết đường
– Ha ha ! Thế mà đi như đúng rồi !
Lần đầu tiên anh nghe tiếng Thiên Thanh cười, cho dù không nhìn thấy, nhưng anh cảm nhận, chắc chắn đó là một nụ cười rất đẹp.
…………………
Ngọc Lan nhìn chăm chăm vào khuôn mặt và ánh mắt của Thìn, chưa bao giờ cô thấy một người đàn ông tỏa ra khí thế mạnh mẽ và chắc chắn như vậy. Hai má của cô bất chợt ửng đỏ, cô không biết rằng mình đã bị cuốn hút vào anh ngay từ phút giây này.
– Tôi chưa hiểu ý anh, nhưng anh cứ nói !
– Cô biết đấy, hiện tại tất cả các đài, báo, trên mạng xã hội đã và đang đưa những hình ảnh và những tiêu đề vô thưởng vô phạt. Không dám xác minh sự thật về việc công trình quảng trường này có thực sự bị rút ruột và xuống cấp tệ hại hay không. Tôi nói cho cô hay, sự thật là đúng vậy và nó có nguy cơ sập đổ trong vòng 6 tháng tới 1 năm nữa !
– Chuyện này là thật sao ?
Một câu hỏi vô nghĩa bật ra từ đôi môi mọng đỏ của Ngọc Lan, cái quái gì đang diễn ra vậy ? cô tự hỏi. Nếu vậy thì anh ta – người đại diện của đơn vị sửa chữa gì đó mà cô đoán có dây dưa và trong đường dây rút ruột công trình này lại đi công khai thông tin cho cô. Bất giác cô đưa tay phải chạm nhẹ vào lắp chiếc túi xách, nơi có một máy ghi âm hiện đại đã được bật lên ngay khi bắt đầu gặp Thìn.
– Cô không cần quan tâm tới máy ghi âm của mình đâu, nó vô dụng khi ở gần tôi.
Thìn rút trong túi quần ra một thiết bị chỉ bé như đầu ngón tay để lên mặt bàn. Đây là một thiết bị chống ghi âm diện nhỏ do Cửu Sắc chế tạo, trong phạm vi 5m quanh nó, không một thiết bị ghi âm hay quay phim chụp ảnh nào có thể hoạt động.
– Làm sao anh nghĩ tôi ghi âm ? _ Thiên Thanh tiếp tục sửng sốt về sự thẳng thắn của người đàn ông này, đồng thời lại nghĩ tối nay mình thật ngu ngốc, đã là phóng viên thì việc mang theo thiết bị ghi âm là quá dễ đoán.
– Rất xin lỗi, tôi muốn thẳng thắn với cô, nhưng tất nhiên nếu những điều tôi nói cô không tin hoặc dựa vào đó để đưa ra tin tức, e rằng sẽ chuốc lấy thất bại.
– Tôi không tin ! Nếu đã sai phạm ở mức độ như vậy thì các anh không thể nào giấu được nó đi, có phủ lấp lên trên những nơi bị hỏng thế nào thì trước sau cái kim cũng lòi ra mà thôi.
– Rất tiếc, tất cả những lý lẽ thông thường áp dụng trong trường hợp này đều sai cả. Tôi khẳng định sau khi tôi sửa chữa xong, không những quảng trường vững chắc hơn gấp vài lần so với làm đàng hoàng mà còn đẹp hơn nhiều.
– Tôi chưa hiểu, với 1 tuần sửa chữa làm sao anh…_ Thiên Thanh thấy ánh mắt nghiêm nghị của Thìn bỗng dừng lại, cô lờ mờ hiểu thứ anh định trao đổi với cô.
– Tôi có cách riêng của tôi, tôi tin là trên đời này không có gì tôi không làm được và không có ai tôi không dám động tay vào. Có điều, tôi muốn xử lý nó trong êm thấm và cô sẽ là người được hưởng lợi từ việc đó.
Đồ ăn cũng đã tới, từ bên ngoài , 3 người phục vụ bước vào, hai người đặt những món ăn tinh tế lên trên bàn trước mặt hai người, người còn lại nhanh chóng rót rượu vào hai chiếc ly khác nhau rồi đặt cả hai chai rượu vào xô đá, lấy một chiếc ghế đặt xô đá gần với tầm tay của Thìn. Châm một ngọn nến đặt cạnh bình hoa hồng nhỏ trên bàn.
– Chúc quý khách ngon miệng, nếu cần phục vụ gì xin bấm chuông
– Cảm ơn ! _ Thìn nói nhanh, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Ngọc Lan. Không chỉ vì anh muốn xem biểu hiện từng cơ mặt của cô để đoán xem cô đang nghĩ gì, mà còn vì cô khá hấp dẫn.
Cửa căn phòng được đóng lại, một tiếng cạch khô khốc vang lên làm Ngọc Lan hơi giật mình, có lần phải một mình tới lấy tin trong một căn phòng ngập khói thuốc với cả chục kẻ xăm trồ đầy mình cô cũng không run và thấy lạnh lẽo như ngồi đối diện người đàn ông này trong căn phòng xa hoa và một bàn ăn lãng mạn.
– Thế này, thay vì nghi ngờ, cô hãy khuấy động làm các báo chí đăng lên như là xác thực việc rút ruột công trình trọng điểm của thành phố. Làm trên mạng xã hội và các kênh xôn xao. Sau đó, đài của cô tung ra một phóng sự điều tra về sự thật đồn thổi đó, với hình ảnh chân thật, quay tận nơi từng chi tiết công trình và chứng minh rằng tất cả các đài báo đã đưa tin đó đều là sai, đưa tin không xác thực, làm tổn hại thanh danh của lãnh đạo thành phố và công ty thi công công trình. Không những các đối thủ đài báo cạnh tranh với cô mang tiếng là lá cải mà nếu cô muốn, tôi sẽ để ban lãnh đạo thành phố cùng công ty xây dựng kia kiện ngược đòi thanh danh với các đài báo đó.
Thiên Thanh sững người, cô còn chẳng có tâm trạng nhìn đồ ăn rất tinh tế trên bàn và mùi thoang thoảng của ly rượu vang trước mặt. Cô không hiểu tâm trạng mình lúc này, người đàn ông này, thật sự đáng sợ và quyền lực vậy sao ? Anh ta chỉ cần đưa ra cách đơn giản nhưng đúng là sẽ cực kỳ triệt để, với cách này thậm chí muốn giảm thanh danh và lượng người theo dõi của đối thủ nào cô chỉ cần bơm thật nhiều thông tin nặc danh cho bên đó. Từ miệng anh ta, việc điều khiển chính quyền thành phố chỉ như ra lệnh cho cấp dưới, à không ra lệnh cho kẻ ăn người ở trong nhà mới đúng. Anh ta là ai ? nghe thì thấy rõ anh ta tới sửa chữa chứ không phải đơn vị thi công từ đầu. Mục đích là gì ? đội ngũ anh ta có năng lực gì mà tự tin như vậy?…. hàng trăm câu hỏi mâu thuẫn hiện ra trong đầu cô lúc này.
– Cô không dám tin một công trình xuống cấp như thế, bị rút ruột như vậy lại trở lên hoàn mỹ trong 1 tuần ?
– Thực sự điều này… tôi không dám tin !
– Nếu là logic bình thường đúng là nó vô lý, vậy tôi hỏi cô ! Cô hãy nhìn vào mắt tôi và nói cô có tin tôi làm được những điều ngoài logic như vậy không ?
Ngọc Lan từ từ hướng ánh mắt vào chính giữa sống mũi của Thìn, bóng hình của anh lần nữa tỏ ra như một người khổng lồ trước mặt cô. Cô bắt đầu nhận thức được một điều : Cô bị người đàn ông này hút hồn mất rồi. Người cô nóng như lửa đốt, hai má cô ửng đỏ thêm phần xinh đẹp, lần đầu tiên cô biết bẽn lẽn trước một gã đàn ông, hai tay cô đan vào nhau vê lấy nhau từng ngón tay một. Đây là cảm giác gì ? cô quên mất mục đích ban đầu là để gài bẫy, thu thập thông tin, vạch trần sự thật. Nhưng giờ cô như con thỏ non trước mặt chúa tể thảo nguyên, như một cô gái lần đầu hẹn hò với chàng trai mình thích. Người chỉ biết tới công việc như cô lại quên mất cả nghề nghiệp của mình, cô gái mạnh mẽ trong cô trở lên yếu đuối, thèm khát cái cảm giác được dựa vào người đàn ông này. Anh ta có thể làm mọi thứ không thể thành có thế, đấy là điều cô không chỉ cảm nhận mà chắc chắn được.
– Em..tin anh !
Chỉ vài từ ngữ, thay đổi cách xưng hô nhưng Thìn cũng ngay lập tức hiểu áp lực mình cố tình tỏa ra, đưa nội khí bao bọc lấy thân thể mình không chỉ áp chế cô gái này hoàn toàn, mà còn mê hoặc cô ta rồi. Anh cũng không ngại ngần thay đổi cách xưng hô.
– Vậy được, giờ đừng quan tâm tới công việc nữa, cứ để anh sắp xếp. Hãy cùng anh ăn một bữa thật ngon nhé !
– Dạ anh !
Sự biến chuyển chỉ trong có vài chục phút đồng hồ thật kinh ngạc, Thìn không biết rằng anh vừa thay đổi cả một cô gái vô cùng cứng rắn mà hàng vạn đàn ông khao khát. Từ phút giây này, Ngọc Lan thực sự đã thuộc về anh hoàn toàn. Bữa tối còn lại diễn ra trong sự vui vẻ và thoải mái, trong ánh nến và những tiếng chạm ly thân mật. Ngọc Lan mê mẩn và say sưa khuôn mặt, ánh mắt của Thìn, cô quên đi mọi thứ, công việc, phóng sự điều tra. Cô đắm chìm trong một buổi hẹn hò lãng mạn, lần đầu tiên trong đời cô nói nhiều tới vậy, chia sẻ không giấu diếm mọi thông tin, sở thích, gia đình và công việc, các mối quan hệ của mình. Cô phơi trần bản thân trước người đàn ông xa lạ mà mới vài tiếng trước cô con khẳng định sẽ tìm cách bức anh ta phạm sai lầm để cô khai thác. Cô mơ hồ giấu hết đi mọi thứ không liên quan tới buổi hẹn hò này, bẽn lẽn, háo hức, mong chờ và thèm khát là những gì cô cảm nhận trong cơ thể đang nóng dần lên của mình.
Bữa ăn kết thúc khá muộn và Ngọc Lan lại thêm một cái đầu tiên trong buổi tối nay, lần đầu tiên cô say, cô chếnh choáng đứng dậy lấy tay dựa vào cạnh bàn nghiêng ngả. Bước một bước chân ra khỏi vị trí chiếc ghế, Ngọc Lan cảm giác mình đang từ từ ngã xuống, cô nhìn rõ căn phòng như nghiêng sang một bên, bộ não đã phản ứng sẵn sàng cho một cú đập người xuống nền thảm đi kèm những đau đớn ở vai và có thể ở đầu nữa. Nhưng nơi cô ngã xuống lại nóng bỏng , mạnh mẽ, mềm mại.
Ngọc Lan chẳng còn nghĩ nổi hay chả thèm nghĩ tới bằng cách nào mà đang ngồi trên ghế đối diện, Thìn có thể lao ngay tới đỡ cô trong vòng tay anh, cô chỉ biết hai bàn tay cô níu chặt anh, vòng qua người anh ôm lấy thân thể anh thật chặt. Cô thèm được ôm anh thật lâu, thèm được người đàn ông này dịu dàng chăm sóc cho mình, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc khiến cô nuối tiếc vì nó quá ngắn ngủi.
– Em không sao chứ, em hơi say rồi đó !
– Cảm ơn anh .
Ngọc Lan chỉnh lại mái tóc dài đang lõa xõa vì cú ngã bất ngờ, cô nhìn khuôn mặt rắn rỏi của anh, môi cô hơi chúm chím, phải kiềm mình lắm cô mới không tiến tới và đặt lên môi anh một nụ hôn đầu đời. Thìn lùi lại ngay sau khi cô đã đứng vững.
– Đã gần 11h rồi, chúng ta về thôi. Em tự đi được không ?
Về đâu ? Về chỗ anh phải không ? sao lại là em tự đi, không phải anh sẽ bế hoặc rìu em đi hay sao ? Lấy lại một chút sự đứng đắn của mình, kẻo người ta lại nghĩ mình quá dễ dãi, Ngọc Lan cố đứng thẳng người tỉnh táo :
– Em tự đi được, mình xuống thôi anh.
Giọng nói của cô từ lúc nào đã trở lên thật dịu dàng, nhẹ nhàng và yếu đuối trước anh, như một con mèo nhỏ muốn làm nũng mà lại sợ bị xua đuổi. Vì ngón tay anh đã có chiếc nhẫn của cuộc hôn nhân đàng hoàng đầy đủ lễ cưới. Cô biết điều đó ngay từ đầu , nhưng sao cô cứ muốn tiến về phía anh, muốn là người phụ nữ của anh.
Cố gắng đi cùng anh ra thang máy, sau cùng cô vẫn phải bám tay vào Thìn để được dìu xuống. Cô nhẹ nhàng đứng sát anh khi ra tới quầy lễ tân.
– Tính tiền cho tôi phòng…
– À, anh đã dùng bữa xong ạ ! Bữa này chủ chúng tôi mời hai người. Không rõ đồ ăn có hợp khẩu vị của anh chị không ạ ? _ Một cô gái trẻ trước mặt có biển thu ngân nhanh nhảu trả lời.
– Vậy cho tôi gửi lời cảm ơn tới ông chủ. Đồ ăn rất ngon.
– Dạ vâng, chủ chúng tôi có dặn khi nào anh rảnh rỗi rất mong được gặp anh trò chuyện, chủ chúng tôi gửi lại cardname cho anh ạ !
– Không cần, tôi có số ngài ấy rồi.
– Dạ vâng, vậy chúc anh chị có một buổi tối vui vẻ. Anh vui lòng đưa chìa khóa xe để nhân viên đánh xe tới cửa cho anh chị ạ, nếu anh cần sẽ có lái xe đưa anh chị về .
– Không cần, tôi lái được, đánh xe tới cửa cho tôi.
– Vâng anh !
Anh lễ tân nhận chìa khóa xe từ tay Thìn nhanh chóng đi ra ngoài, tên Đức Toàn này chắc chắn đã nhận ra thân phận của anh, chỉ có điều nhận ra tới mức nào nên hắn cẩn thận dặn dò nhân viên. Mặt khác, việc đưa lại cardname là biểu lộ ý rất cầu thị, sợ anh không coi hắn ra gì nên ban tối không lưu số điện thoại của hắn. Con người này hành động cũng rất cẩn trọng, ngay việc đứng ra chi hết tiền sửa chữa, đưa thừa số tiền yêu cầu một cách dứt khoát cũng có thể coi là kẻ có tầm nhìn xa. Vậy được, nếu không phải là thù thì có thể làm bạn, anh sẽ thăm hắn một chuyến sau.
Vao gio mới có tad moi day