Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Hiếp Dâm, Học Sinh, Loạn Luân, Máy Bay, Ông Già, Seri, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 3205 Lượt Xem
TÁM
Hồng Vy nhìn quanh một lượt mới nhận ra Nhiên đang ngồi chăm chú nhìn gì trên bàn. Anh chọn chiếc bàn nhỏ dành cho hai người nằm ở trong một góc quán. Cô nhanh chân bước lại, cho tới khi thấy có bóng người thấp thoáng Nhiên mới ngẩng lên nhìn. Anh lật đật đứng dậy kéo chiếc còn lại phía đối diện cho Hồng Vy. Cô treo chiếc túi nhỏ lên thành ghế xong, lại cởi hắn chiếc áo vest bên ngoài mắc vô thành ghế rồi mới ngồi xuống.
Chiếc áo sơmi căng tràn nâng đỡ bộ ngực cô, một khoảng hở giữa ngực hơi he hé cho ánh mắt tinh nhạy của Nhiên thoáng thấy một khoảng da ngực trắng ngần, một đoạn khe giữa hai vú và màu hồng của chiếc nịt vú… Để giả lảng, anh lên tiếng :
– Chị đại, sao bữa nay lại có ý rủ em ăn cơm… Đừng có nói là trả ơn cái vụ mua giùm chị laptop nhe…
Hồng Vy mở to mắt bĩu cánh môi hồng :
– Cái gì “chị đại”… nghe như giang hồ… Tự nhiên trưa nay chị muốn ăn cơm chung với em, để nghe em nói xạo… vậy thôi…
– Trời… em mà nói xạo… với ai không dám nói, chớ với chị em làm sao dám chớ…
– Thôi… con nhỏ Ánh Phương mấy ngày nay nó hỏi em hoài… Còn hai cái cô người Mỹ nữa, chị thấy mấy lần hai cái cô đó thấy em là cứ cười cười rồi xì xào cái gì với nhau… Em mà không xạo thì mấy cô đó mắc gì để ý tới em chớ… xí…
Tới lượt Nhiên trợn mắt :
– A… em làm sao biết… À… còn chị… chị có để ý em luôn không?…
Mặt Hồng Vy chợt ửng lên :
– Xì… ai mà thèm để ý tới em… Chỉ để ý thằng con chị đủ mệt rồi… hơi đâu mà để ý tới thằng cu khác…
Cô chưa nói dứt câu chợt nhận ra mình có chút hơi hớ… Nhiên bật cười :
– Ha ha… em mà chị dám kêu là thằng cu…
Cô đỏ mặt vớt vát :
– Bộ em không phải thằng cu ?…
Đầu Nhiên chợt đen tối :
– Không phải… Không tin bữa nào rãnh chị kiểm tra đi…
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Vy rực nóng :
– Chị không rãnh… Đồ… trây trúa…
Nhưng cũng rất nhanh, đã làm mẹ của một đứa nhỏ, lại đang tiếp tục cuộc tình trái khoáy với một người đàn ông đáng tuổi cha chú, cô không mắc cỡ lâu… Đã vậy, trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi man mác vô cớ, nửa buồn nửa vui khi nhìn ngó chàng trai đối diện… Nếu cha của đứa nhỏ là một người đàn ông trẻ trung, vui vẻ và… đẹp trai như anh chàng trước mặt cô đây, có phải cô mãn nguyện hơn không? Cái vị thế của cô hiện tại đối với ông Sáu không còn đậm đà như trước nữa rồi… Gần đây những lần thăm viếng cô và đứa con giảm dần đi, những lần nói chuyện qua điện thoại cũng ít đi và thời gian cũng ngắn lại… cô có cảm giác ông chỉ nghe cho có nghe, không còn vồ vập, vui mừng như trước mỗi khi nghe tiếng cô… Nhất là cô có linh tính trời phú cho người phụ nữ, mọi chuyện có lẽ sắp sửa kết thúc khi trong tài khoản của cô nhận được một khoản tiền rất lớn với lời nhắn của ông Sáu, “Lúc này bố bận quá, con tranh thủ tự kiếm nhà và chủ động mua bán luôn nghe, nếu có thiếu tiền cứ nói bố sẽ gửi thêm…”
Lúc này, nhân viên phục vụ đã dọn cơm ra. Bữa cơm do Hồng Vy đã đặt trước nên hai người không cần phải gọi. Cô rất chu đáo, đúng cách của một người phụ nữ trong gia đình, những món ăn mà cô đặt không khác gì những món ăn bình thường trong một gia đình, chỉ có duy nhất một điều khác là khung cảnh mà thôi… Sâu trong lòng, Nhiên rất cảm kích và rất thích cách làm của Hồng Vy… Không cần phải khách sáo, mời chào hay cao lương mỹ vị. Vậy là đủ để người ta không ngại ngần và dễ dàng gần gũi, gắn bó hơn… Có lẽ do ra đời sớm, làm mẹ cũng sớm nên Hồng Vy đã tự trang bị cho mình những cách sống dễ dàng và không phụ thuộc vào bất cứ điều gì…
Bữa cơm trưa rồi cũng xong được xen kẽ những câu đùa giỡn vui vẻ của Nhiên… Nhưng khi nhân viêc đã don bàn và đem lên cho hai người hai ly café thì tự nhiên, Hồng Vy ngồi thẳng người lên, khuôn mặt nàng trở nên rất nghiêm nghị nhưng ánh mặt thì lại lộ vẻ hóm hỉnh, rất sáng :
– Nhiên nè, chị muốn nhờ Nhiên một chuyện… Em ở đây lâu, quen biết nhiều, chị muốn nhờ Nhiên kiếm giùm chỗ nào có bán nhà, một căn nhà nho nhỏ đủ cho hai mẹ con chị ở… Chị… có để dành được ít tiền… Nhiên giúp chị được không?
Anh ngạc nhiên :
– Ủa, chị… chị làm trong công ty kinh doanh nhà cửa mà sao chị không kiếm trong đó, dễ hơn em… lại còn được ưu tiên nữa…
Hồng Vy cười buồn lắc đầu :
– Không dễ đâu Nhiên, trong công ty chỉ bán toàn căn hộ cao cấp hay nhà biệt lập, giá cả rất cao… trong khi chị không có nhiều tiền… Với lại, hai mẹ con chị cần gì cái nhà to…
Nhiên gật gù :
– Em hiểu rồi… Thôi được, để em nhờ mấy đứa bạn… tụi nó làm bên xây dựng chắc mấy cái này tụi nó rành hơn em… À… laptop chị sử dụng bữa giờ ổn không ? Nếu có gì cứ nói, em kiểm tra, điều chỉnh lại cho chị dễ xài…
Hồng Vy cười, nụ cười như nhắn nhủ gì đó với anh :
– Ừ… không có gì mà cứ cần em kiểm tra có được không ?…
Nhiên sững sốt một giây :
– Là… là sao ?…
Hồng Vy không nói gì nữa, cô đứng dậy cầm cái áo vest mặc lên người. Động tác ưỡn người thọc tay vô áo làm bộ ngực căng của cô ưỡn lên, mấy khe hở từ hàng nút áo như muốn bứt ra… Hình anh trắng nõn, thấp thoáng bờ vú và màu áo nịt vú làm Nhiên cứ như mất hồn, anh nhìn sững… Quay lại thấy ánh mắt anh chăm chăm vô ngực mình, Hồng Vy “hứ” một tiếng nhưng lại mỉm cười :
– Chị đi trước đây. Bữa cơm này chị mời… Nhiên đi sau nghe…
Nhiên vẫn ngồi lặng thinh. Anh vẫn chưa kịp hiểu hết ánh mắt, nụ cười của cô…
***
Chiều về, mùa này nắng mưa thường bất chợt, trời sụp tối một cách thật nhanh khi bầu trời u ám đầy mây đen… Nhưng không mưa được nên không khí oi bức lạ thường… Để tránh nóng, mãi tới khi tối mịt, Nhiên mới rời công ty về nhà…
Mỹ Hạnh vẫn chưa về. Hiền đã dọn cơm sẵn nhưng Nhiên lại nói nàng chờ cô về rồi cùng ăn, trong khi chờ đợi, anh tranh thủ về nhà tắm rửa.
Cho tới khi bước qua nhà mẹ Hiền, Nhiên hơi kỳ lạ vì thấy ngoài Mỹ Hạnh đã về còn có thêm một cô gái nữa… Hiền đang ngồi cạnh cô gái tỏ vẻ rất gần gũi, cô đang vỗ vỗ một bàn tay trên vai cô gái, miệng thì nói gì đó… Mỹ Hạnh cũng ngồi bên cạnh. Còn cô gái cứ gục đầu, thỉnh thoảng lại nấc lên… Hình như cô ấy đang khóc…
Nhiên bước vô, lúc này cả ba người mới ngẩng lên… Cô gái chừng 17, 18 tuổi. Khuôn mặt bầu bĩnh, trắng hồng có đôi mắt tròn to nhưng đỏ hoe, hai bên má cô vẫn còn vương hai hàng nước mắt. Đôi môi nhỏ với hai vành môi căng, đỏ hồng dưới cánh mũi cao cao xinh xinh… mái tóc đen dài quá vai…
Thấy Nhiên, Mỹ Hạnh liền đứng dậy, cô chỉ cô gái nhỏ nói với Nhiên :
– Nhiên biết ai đây không? Là An Nhiên, cùng tên với Nhiên đó, là em gái chị…
Nhiên ngạc nhiên :
– Là em gái chị, sao em không biết… Chị cứ giỡn…
Hiền mỉm cười gật đầu xác nhận lời con gái :
– Đúng rồi đó Nhiên, An Nhiên là em cùng cha khác mẹ với Mỹ Hạnh… là con của cô Lan Chi…
Nhiên chợt vỗ đầu kêu lên :
– A… con nhớ ra rồi…
Tới phiên mẹ con Hiền sửng sốt :
– Ủa… bộ con biết An Nhiên hả ?…
Nhiên cười :
– Không phải, mẹ Hiền với chị biết không, cách đây hơn một tuần con có tới làm việc chỗ công ty của cô Lan Chi, mẹ An Nhiên… con thấy cái bảng tên trên bàn là Dương Lan Chi mà con nghĩ hoài không ra là ai, hồi nhỏ con có nghe mọi người nói tới một vài lần mà con không nhớ… Thì ra, cô nhỏ này là con của cô Lan Chi, là em của chị Hạnh, là con của cái ông…
Mỹ Hạnh vội vàng đưa mắt nhìn Nhiên ra hiệu cho anh đừng nói nữa, chưa hiểu lắm nhưng anh vẫn nghe cô, im bặt không nói nữa. Hiền đứng dậy :
– Thôi được rồi. Ăn cơm đi. An Nhiên à, chuyện gì cũng giải quyết được, con cứ bình tâm lại đi, chưa muốn về thì ở lại đây với dì, với chị con… Mai đi học để chị con chở rồi đón con về luôn, ở đây một thời gian… cần gì thì để dì với chị tính toán cho, nghe con…
An Nhiên ngước nhìn người vợ trước của cha, trong mắt cô ngập tràn sự xúc động và tình yêu bất ngờ cô dành cho nàng. Cô gật đầu :
– Dạ… con nghe lời dì, nghe chị… Giờ con không biết làm sao…
Mỹ Hạnh đưa tay vuốt lên mái tóc em gái :
– Được rồi… đi ăn cơm cái đã, rồi nói tiếp…
Bữa cơm diễn ra trong sự ấm cúng, làm cho cô gái nhỏ An Nhiên cũng khuây khỏa được nỗi niềm nhờ sự đối xử ân cần chân thành của mẹ con Hiền và Nhiên… Ăn xong, Mỹ Hạnh đưa An Nhiên lên lầu tắm rửa, thay quần áo… Ở dưới này Hiền mới kể chuyện cho Nhiên nghe…
Sau cáii lần gặp Mỹ Hạnh ở cổng trường nơi cô dạy không thuyết phục được cô trong chuyện lấy gã Việt kiều, Thiện quay về xúi đứa con gái thứ hai của lão. Nhưng An Nhiên cũng dứt khoát không chịu vì cô đang học năm cuối cấp phổ thông, cô còn muốn học nữa… Lão Thiện lấy quyền làm cha hăm dọa nếu cô không nghe lời sẽ kêu người bán cô ra nước ngoài làm gái… Cũng chỉ là hù dọa thôi chớ gan của lão làm sao dám, lão chỉ nói ra thôi là đủ để cho nhà Lan Chi cho lão ăn đất được rồi… Nhưng An Nhiên không phải sợ lão mà là vì cô bất ngờ khi một người cha lại có thể hành xử với cô như vậy… Không biết làm sao, cô đi học mà cứ ngồi chảy nước mắt… May mà chiều nay, lớp cô lại do Mỹ Hạnh dạy thay một tiết…
Trước giờ Mỹ Hạnh vẫn biết là cô có ba đứa em cùng cha khác mẹ, biết mặt biết tên tụi nó nhưng vì cô không muốn gần lão Thiện nên cũng không lui tới gia đình lão… Chỉ sau khi ra trường lại được về dạy ở ngôi trường mà mấy chị em An Nhiên học, thỉnh thoảng khi gặp cô cũng chỉ cười chào, hỏi han vài câu rồi thôi… Không ngờ chiều nay gặp An Nhiên, mối dây liên kết huyết thống làm cô gái nhỏ liền lập tức tuôn ra hết mọi điều ấm ức với chị gái và dứt khoát đòi bỏ nhà đi… Mỹ Hạnh phải khuyên lơn rồi chở cô về nhà cho mẹ Hiền…
Nhiên ngồi lắng nghe hết mọi chuyện, xong anh nhìn mẹ Hiền :
– Mẹ… chắc con phải tìm gặp lão Thiện này một lần nữa quá… Phải dằn mặt cho lão từ bỏ cái ý định đem con gái buôn bán đi… tức thiệt mà… Nếu cần, con tới gặp mẹ của An Nhiên nói cho bả biết luôn…
Hiền ngăn vội :
– Không cần đâu con… Nếu nói thì mẹ sẽ đi gặp lão… nói cho cùng, con với An Nhiên không có quan hệ gì, con mà gặp lão lỡ mà lão bắt bẻ thì cũng khó cho con…
Nhiên nháy nháy mắt, nhích tới sát bên cạnh Hiền, luồn một bàn tay ra sau mông nàng, nắn nắn :
– Con là… chồng mẹ mà…
Hiền giật mình thất kinh, nàng vội vàng nhích ra xa, mắt liếc lên thang lầu :
– Đừng có quậy… hai đứa nhỏ mà thấy thì mẹ chết… Hừ, ăn nói hàm hồ hàm chứa…
Nhiên cười hì hì, anh đứng dậy :
– Thôi, con về ngủ đây…
Trong bụng Hiền rất muốn cùng Nhiên ôm ấp một chặp cho đỡ thèm vì từ ngày Mỹ Hạnh về cả hai không có dịp nào riêng tư với nhau… Ăn quen nhịn không quen, Hiền rất bứt rứt… Mỗi khi nhớ tới những ngày trước, lồn nàng lại nóng lên, dâm thủy cứ tràn ứa dinh dính thật khó chịu… Nhưng con gái đã về, giờ lại có thêm An Nhiên trong nhà, làm sao nàng dám…
***
Mọi việc ở dưới nhà đã xong xuôi, Tiểu My dắt hai đứa cháu lên lầu cho chúng về phòng đi ngủ. Khi nàng quay trở lại phòng mình, đi ngang qua phòng vợ chồng anh trai chợt bước chân nàng khựng lại… Từ trong cánh cửa mở hé một khoảng nàng liếc thấy trên chiếc giường rộng, vợ chồng anh trai nàng không một mảnh vải trên thân đang lăn lộn bên nhau…
Anh nàng nằm nghiêng một bên chị dâu, cúi đầu hôn trên miệng chị, còn một bàn tay đang xoa nắn, vuốt ve giữa háng vợ… Đám lông lồn của chị dâu đen rậm một mảng. Từ khe cửa cho tới cái giường chỉ vài bước chân nên nàng nhìn thấy rất rõ khe lồn đỏ hồng của chị dâu hé mở, một ngón tay của anh trai đang ve vuốt dọc theo cái khe thịt đó… Đôi chân dài của chị dâu cứ co duỗi không ngừng, khép mở liên tục theo từng cảm giác thích thú từ tay chồng quấy đảo. Rất muốn rời đi nhưng đôi chân Tiểu My lại không nhúc nhích, nàng lại nhích người sát tới khe cửa, mắt dán chặc trước khung cảnh dâm tình đang diễn ra trong phòng anh trai, đã vậy ông anh mất nết còn không chịu tắt đèn… Ánh sáng từ trên trần phòng soi rõ đến nỗi nàng nhìn ra cả vệt nước lóng lánh trên khe lồn chị dâu…
Quấn quýt, lăn lộn một hồi thì thân hình vợ chồng anh trai xoay ngang trước mắt Tiểu My. Nàng chợt thắt lại một cái trong bụng khi anh trai quay ngược người, úp mặt lên giữa háng vợ, còn chị dâu nàng đưa tay cầm con cu cương dài của chồng đưa vô miệng… Nhìn cái cảnh bú cu, bú lồn của vợ chồng anh trai trước mắt, Tiểu My run rẩy cả hai chân, nàng cứ tưởng ra miệng anh trai đang bú liếm trên lồn nàng… Bất giác, một bàn tay của nàng đưa xuống dưới, lần vô giữa háng, bóp nhẹ lên âm hộ nàng… Một cảm giác rờn rợn, khoan khoái tỏa ra từ bên dưới… nàng biết bên trong lồn nàng đã tươm ra một chất lỏng làm ướt âm đạo nàng… Tuổi của nàng dư biết điều gì đang xảy ra trong thân thể nàng khi tận mắt chứng kiến màn dâm tình trong phòng… Bàn tay kia nàng lần lên bóp nhẹ đôi vú căng, xoa xoa trên hai đầu vú bên ngoài lớp vải… trong đầu nàng chợt xuất hiện hình ảnh một người đàn ông… Như chịu không nổi cảnh tượng trước mắt, Tiểu My lật đật nhẹ chân bước nhanh về phòng, đóng kín cửa nàng lăn ra trên giường thở hổn hển… Bầu ngực căng phập phồng theo hơi thở nàng thật khiêu khích, quyến rũ…
Trong đầu Tiểu My bây giờ ngập tràn những hình ảnh trong phòng anh trai không còn gì khác có thể che lấp được… Ngồi vụt dậy, nàng thò tay cởi hết nút trên chiếc váy kéo qua khỏi đầu, quàng tay ra sau lưng nàng cởi móc chiếc nịt vú màu trắng vứt qua một bên. Hai bầu vú căng tràn, vun cao lồ lộ… Đứng xuống khỏi giường nàng cúi người cởi luôn chiếc quần lót nhỏ ra khỏi chân… Xoay người trước chiếc gương lớn trong phòng, Tiểu My vừa ngắm chính thân thể mình, vừa xoa vuốt trên hai bầu vú và vùng mu nổi lên giữa hai chân…
Làn da toàn thân nàng trắng hồng, hai cánh tay thuôn dài đang nâng vuốt hai bầu vú căng, đứng sững được tô điểm thêm trên đỉnh vú hai nụ hồng tròn như viên bi nhỏ. Dù đã bước vào tuổi ba mươi nhưng thân hình hoàn mỹ của nàng săn chắc, tươi mướt như cô gái chớm tuổi hai mươi… Cái bụng nhỏ thon gọn được chấm phá bằng cái lỗ rún nhỏ xíu. Giữa hai chân nàng gồ lên một mảnh tam giác ngược màu đen mượt mà, lưa thưa khi đi dần xuống và khuất bên trong nơi tiếp nối giữa hai đùi… Đôi đùi săng gọn gàng, thon dài thuôn thuôn nhỏ dần cho tới đôi bàn chân nhỏ xinh… Toàn thân Tiểu My vừa toát lên một nét đẹp hoàn thiện của một người phụ nữ, vừa có những nét khiêu gợi, lôi cuốn những ý nghĩ ham muốn đời thường…
Nằm ngửa xuống giường, hai chân co lên hai bên, Tiểu My đưa mấy ngón tay xuống dưới sờ soạng lên giữa cái khe có hai múi thịt tròn căng như hai múi cam… Cái khe kín mít không lộ ra bất cứ gì, cái khe huyền bí giờ đang được nàng lấy hai ngón tay tách nhẹ qua hai bên… Một mảng thịt mềm hồng hào ẩm ướt lộ ra. Trên đầu khe hồng là núm thịt nhỏ lồi ra như một núm vú nhỏ xíu… Toàn bộ khe lồn đỏ hồng e ấp của nàng đang loang dần một lớp sương trong veo óng ánh dưới ánh đèn… Nàng lấy một ngón tay vuốt nhẹ dọc theo lòng khe đã trơn ướt… Đôi lông mày nhỏ đen tuyền cau lại như có một nỗi đau vô hình xâm chiếm… Bàn tay kia nâng nhẹ từng bầu vú, nắn bóp, xoa vuốt nhẹ nhàng rồi mấy ngón tay xoa xoa, vân vê, kéo nhẹ trên hai đầu núm bắt đầu sưng lên, cứng dần lên… Hai đầu núm vú được nàng mân mê chừng nào thì bên dưới, khe suối hồng của nàng lại tuôn trào mạch nước chừng đó… Hơi thở nàng bắt đầu nhanh hơn, dồn dập lên… Hai đùi nàng bây giờ co duỗi, kẹp lại rồi mở ra trong cơn kích thích sung sướng nàng tự làm cho mình… Mấy ngón tay nàng ướt sũng dâm thủy từ bên trong… Một dòng nước nhỏ từ từ rỉ xuống dưới, nơi khe đít sậm màu…
Tiểu My không phải là không biết chuyện quan hệ trai gái. Nàng đã bị một kẻ lạ nào đó lấy mất lần đầu tiên trong một buổi tiệc sinh nhật bạn. Mà hình như trong buổi tối đó, hầu hết những đứa con gái có mặt đều bị cho uống một loại đồ uống ngọt, không say nhưng không còn tự chủ, giữ được mình… Chỉ đến sáng ra, khi tỉnh lại, nàng chỉ thấy đau rát bên dưới cửa mình, ở đó còn vương lại những sợi máu đỏ và lớp dịch đã khô… Tự biết là mình đã lỡ dại vui chơi cùng bạn bè không lường trước được hậu quả, nàng hoàn toàn im lặng không nói với bất cứ một ai… Cũng còn may mắn là nàng không bị dính bầu trong buổi tối cay nghiệt đó… Rồi cũng từ đó, Tiểu My luôn nhìn đám con trai với ánh mắt luôn cảnh giác, đề phòng… Bất cứ có một đứa con trai nào tới gần là nàng luôn tìm cớ lảng ra xa… Cho tới khi đi làm cũng vậy, nàng luôn khép kín trước mọi lời trêu chọc, trò chuyện, làm quen của đám nam giới… Ngoại trừ với Tường, anh hàng xóm lớn tuổi dễ mến đó mà thôi…
Không có dấu hiệu báo trước, bên ngoài chợt đổ cơn mưa ào ào với tiếng gió giật đùng đùng, cơn mưa kéo dài như lòng Tiểu My cũng đang nổi cơn bão bùng, sóng gió…
***
Từ nhà mẹ Hiền về, khi vừa vô nhà khóa cửa, trời bỗng trút cơn mưa ầm ầm, Nhiên quay ra nhìn bên ngoài cửa kính, trời bỗng tối đen như mực, nhìn xa xa dưới ánh đèn soi con đường nhỏ trong xóm màn mưa giăng kín, thổi những tàng cây ngả nghiêng dưới làn nước ướt đẫm… Nhiên nhún vai rồi lên lầu chui vô phòng ngủ… trong đầu anh thấp thoáng hình dáng của Hiền, của Mỹ Hạnh, của An Nhiên…
Cởi quần áo ngoài, chỉ một cái quần lót trên thân, Nhiên chui vô tấm mền ấm áp, thò tay cầm một cuốn sách để trên bàn ngủ… Anh muốn đọc vài trang truyện trinh thám cho mỏi mắt rồi ngủ…
Chưa đọc được ba dòng, cái điện thoại để bên cạnh chợt vang lên tiếng báo tin nhắn, thò tay mở coi… Số của Ánh Phương : «Mở cửa cho em, em đang đứng ở ngoài…»
Tưởng cô giỡn, Nhiên nhắn lại : «Mưa to nhe, không phải trời nóng mà khùng nhe…»
«Em nói thiệt, xuống mở cửa cho em đi, ướt hết rồi, lạnh nữa…»
Ngần ngừ giây lát, Nhiên tung mền ngồi dậy, khoác vội một cái áo, không kịp mặc quần dài, anh lò mò đi xuống nhà dưới… Đúng là cô nói thiệt. Ánh sáng hắt từ ngọn đèn ngoài đường soi rõ bóng một cô gái có khuôn mặt quen thuộc : Ánh Phương.
Cánh cửa vừa mở ra, cô đã bước nhanh vô nhà rồi choàng đôi tay có hai bàn tay ướt mem ôm chầm Nhiên, giọng cô run run :
– Anh Nhiên… em lạnh quá, tối nay anh ôm em ngủ nhe…