Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp – Update Chương 19
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp – Update Chương 19
Tác Giả: BidBadWolf
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: gai dam, group, ntr, nữ cảnh sát
Lượt Xem: 2891 Lượt Xem
Chương 17: Tiệc sinh nhật
Vượt qua bài kiểm tra của Hồng tỷ, Hà Nhi chính thức thành công tiếp cận một trong tứ đại thiên vương dưới trướng Lý Thế Thiên, trở thành thuộc hạ dưới trướng Hồng tỷ.
Tuy vậy, dù đã đạt được vị trí này, Hồng tỷ vẫn chưa vội vàng giao cho Hà Nhi bất kỳ “nhiệm vụ” nào, với nguyên tắc của bà, một khi món hàng mà bà đã đem đi trao đổi thì đó chắc chắn phải là hàng chất lượng cao. Tương tự, Hà Nhi tuy bề ngoài là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng “bên trong”, Hồng tỷ vẫn cần phải kiểm tra thêm chất lượng. Vì vậy, bà ta đã giao cho Hà Nhi nhiệm vụ đi “kiểm tra sức khỏe” trong vòng ba ngày tới. Trong thời gian này, nàng được thoải mái nghỉ ngơi, không cần trình diện ở chỗ của Hồng tỷ. Đây là cơ hội để Hà Nhi tận hưởng những giây phút thư giãn, lấy lại sức mạnh và chuẩn bị cho những thách thức sắp tới.
…
Từ chỗ Hồng tỷ trở về, Hà Nhi mang trong lòng một sự phức tạp khó diễn tả. Nàng vui mừng với sự thành công khi vượt qua được ngưỡng cửa khắc nghiệt của Hồng tỷ, thâm nhập sâu vào thế giới của bà, nhưng cùng lúc đó, trong tâm hồn nàng vẫn tồn tại một bóng đen không thể phai nhòa.
Bài kiểm tra mà Hà Nhi vừa trải qua đọng lại trong ký ức nàng như một ám ảnh không nguôi. Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy mình mất kiểm soát, không biết mình sẽ phản kháng hay chấp nhận sự khuất phục. Nàng tự hỏi, nếu lúc đó gã mỹ đen thực sự xâm chiếm nàng, liệu nàng có chống cự… hay sẽ buông thả bản thân.
So với lúc trước, Hà Nhi nhận ra mình đã thay đổi quá nhiều kể từ khi bước chân vào thế giới ngầm của tội phạm. Từ một cảnh sát với tư tưởng coi trọng những giá trị của bản thân, giờ đây nàng vì hoàn thành nhiệm vụ, sẵn sàng sử dụng thân thể như một loại vũ khí để đạt được mục tiêu. Trong vòng vài ngày qua, nàng đã quan hệ với hai người đàn ông khác nhau mà nàng thậm chí chỉ mới gặp một lần. Những trải nghiệm này khiến cho nàng phải đặt ra nhiều câu hỏi về bản thân và về giá trị của những gì mà nàng đang làm.
*Cốc cốc cốc*
Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, bỗng nhiên Hà Nhi nghe thấy tiếng gõ cửa, những suy tư trăn trở tạm thời bị gạt đi, Hà Nhi giữ nét mặt bình tĩnh, nàng lên tiếng nói to: “Vào đi!”
Cánh cửa hé mở, bên ngoài Hồ Nổ ghé đầu vào trong, gương mặt lém lĩnh, ánh mắt hắn nhìn quanh khắp phòng. Khi chạm mặt Hà Nhi, hắn nở nụ cười tươi, hỏi nàng:
“Chị hai, chị biết hôm nay ở ngoài chợ em gặp ai không?”
Hà Nhi đáp lại một cách vô tư, “Em gặp ai thì liên quan gì tới chị?”.
“Là anh Trung đó!” Hồ Nổ nói, và lời này khiến Hà Nhi bất ngờ. Ánh mắt nàng sáng lên, như phát hiện ra một hòn ngọc quý đã lâu ngày bị lãng quên.
“Anh Trung?”
“Đúng vậy! Sáng nay ở chợ, anh ấy tìm em để hỏi một số thông tin về xã đoàn! Cũng đã hơn cả tháng rồi anh ấy mới quay lại. Vì vậy khi gặp anh ấy, em đã nghĩ ngay đến việc báo cáo cho chị.”
Hà Nhi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Thành Trung vẫn khoẻ mạnh, nhưng nàng cũng cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc cái miệng của Hồ Nổ có thể không giữ bí mật cho nàng. “Em… có nói gì về việc chị ở đây không?”
Hồ Nổ nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của Hà Nhi, hắn lắc đầu lia lịa, hai tay huơ ngang trước mặt: “Tất nhiên là không rồi, em đã hứa với chị là sẽ giữ bí mật mà. Chỉ là gặp lại người quen lâu ngày nên em kể cho chị nghe vậy thôi. Em không phải là người thích nhiều chuyện đâu nha, hề hề.” Hồ Nổ cười nhếch môi, lộ ra hàng răng sáng bóng của mình.
Hà Nhi nhìn thấy cử chỉ dí dỏm của Hồ Nổ, nàng không kìm được nụ cười. “Được vậy thì tốt, nhưng… chị và anh Trung không còn quan hệ gì nữa đâu. Những chuyện của anh ấy sau này, em không cần phải báo cáo cho chị.”
“Vậy à? Chị có biết là khi em nhắc đến tên anh Trung, mắt chị sáng lên luôn kìa. Nhớ người ta mà bày đặt xạo xạo” Hồ Nổ trêu chọc Hà Nhi, hắn tuy có suy nghĩ đơn giản nhưng cũng không phải là bị mù, từ lần gặp đầu tiên, hắn đã biết giữa hai người có gì đó với nhau.
Hà Nhi, biết rõ tâm tư của mình đã bị “đọc sạch”, quyết định giả vờ tức giận và đuổi Hồ Nổ ra khỏi phòng. Nhưng khi Hồ Nổ định rời đi, mắt hắn vô tình chạm ngang tấm lịch treo tường. Một vòng tròn màu đỏ bên cạnh dòng chữ “Birthday” đã thu hút ánh mắt của hắn. Ngày hôm nay, chính là sinh nhật của Hà Nhi. Hồ Nổ hiểu ra ngay lập tức điều này, hắn quay lại xác nhận với Hà Nhi.
“Ủa, hôm nay là sinh nhật của chị hả?” Vừa nói Hồ Nổ vừa chỉ tay vào tấm lịch treo tường.
Hà Nhi lúc này mới chợt nhớ ra, đúng vậy, hôm nay chính là sinh nhật của nàng. Do quá để tâm vào những nhiệm vụ trong những ngày gần đây, Hà Nhi vô tình quên mất cả ngày sinh nhật của mình.
Trong những năm qua, ngày sinh nhật luôn là thời điểm Hà Nhi sum vầy bên mẹ, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Nhưng giờ đây, mẹ đã không còn bên cạnh nữa. Sự trống vắng và hụt hẫn bao trùm không gian, làm cho ngày đặc biệt này trở nên u buồn hơn bao giờ hết. Cảm giác mất mát lấn át, khiến Hà Nhi nhận ra rằng, trên con đường mà nàng đã chọn, chỉ có cô đơn làm bạn đồng hành.
Hồ Nổ trông thấy nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt của Hà Nhi. Dù không biết lý do tại sao nàng lại dấn thân vào làm ở Vạn Phát, nhưng Hồ Nổ hiểu rằng, lúc này Hà Nhi chỉ còn một mình. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu cậu, ánh mắt Hồ Nổ bừng sáng, hướng về Hà Nhi, với lời đề nghị:
“Hay là nhân dịp này, tối nay chị em mình đi chơi một bữa đi, coi như ăn mừng sinh nhật của chị!”
Câu nói khiến Hà Nhi có phần bất ngờ, nàng biết Hồ Nổ chỉ muốn làm nàng vui hơn, nhưng trong tâm, nàng thật sự không có hứng thú với việc đi chơi cùng Hồ Nổ…
“…Đặc biệt, tối nay em biết một chỗ để chúng ta có thể chơi tới bến, đó là quán disco vừa mới khai trương của Giang đại ca. Đây là địa bàn đầu tiên mà Giang ca được anh Thiên giao cho quản lý, em nghe nói ảnh đặc biệt giảm giá cho những ai là anh em trong xã đoàn đó!”
Ánh mắt Hà Nhi bừng tỏ, cái tên Giang đại ca mà Hồ Nổ vừa nhắc tới chắc chắn là Trương Trí Giang, người anh em về từ Đài Loan của Lý Thể Thiên, kẻ mà nàng đã từng chạm mặt ở cơ sở Hoa Anh Đào. Tâm thế Hà Nhi đột ngột thay đổi, nàng nhận ra đây có thể là cơ hội để nàng thu thập thêm thông tin về người đàn ông này.
Hà Nhi giả vờ tỏ ra hứng thú, nàng đáp lại Hồ Nổ một cách tò mò: “Disco của Giang đại ca sao? Anh ta là người từ Đài Loan trở về, đúng không? Người anh em với anh Thiên?”
“Đúng rồi, chính là Giang đại ca đó đó. Sao hả? Em chắc chắn là sẽ rất vui đó.” Hồ Nổ không một chút nghi ngờ về ý định của Hà Nhi, cậu ta còn vui mừng trong bụng khi thấy Hà Nhi muốn đi chơi cùng mình.
Ý thức được mình đang lợi dụng Hồ Nổ để thực hiện nhiệm vụ, Hà Nhi dù có chút không nở, nhưng vì mục đích cao hơn, nàng đành phải lợi dụng Hồ Nổ một lần. Hà Nhi nở nụ cười tươi, gương mặt ửng hồng xinh xắn, nàng đồng ý đi chơi cùng Hồ Nổ:
“Được… Vậy tối nay, coi như hai chị em mình đi ăn mừng sinh nhật của chị! Hihi.” Nụ cười của nàng vẫn vô tư, nhưng dưới bề ngoài ấy, là một mục đích riêng của nàng.
Hồ Nổ thì khỏi phải nói, được Hà Nhi đồng ý đi chơi cùng, lại trong chính ngày sinh nhật của nàng, Hồ Nổ nhảy cẩn lên vì vui sướng, hai mắt cậu ta sáng rực, miệng không thể ngậm lại vì nụ cười tươi. “YEAH! Vậy em hẹn chị tối nay 9h. Chúng ta sẽ cùng đi ăn sinh nhật. Hoan hô!”
Hồ Nổ nói rồi chạy ngay về phòng để chuẩn bị, để lại Hà Nhi không khỏi bật cười khi thấy cử chỉ của cậu ta.
…
9h tối,
Hà Nhi sau khi lục lọi cả tủ đồ của mình vẫn không chọn ra được bộ trang phục nào thích hợp để nàng đi chơi. Vốn dĩ nàng không phải là người thích tiệc tùng và gu ăn mặt có phần kín đáo, nên giờ đây lựa chọn của nàng trở nên hạn chế hơn bao giờ hết. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Hà Nhi chọn cho mình một chiếc váy đen cúp ngực, ôm sát cơ thể, với chiều dài chưa đến đầu gối, nàng từng bận nó một lần khi đi ăn cưới trước khi trở thành cảnh sát.
Sau khi thay đổi trang phục, Hà Nhi trang điểm nhẹ nhàng và nhìn vào gương. Nàng trông xinh đẹp như một nàng công chúa, với vóc dáng mảnh mai và đường cong gợi cảm. Chiếc váy đen ôm sát cơ thể vô tình làm nổi bật vẻ đẹp của bầu ngực đầy đặn, tạo ra một vẻ quyến rũ đầy lôi cuốn. Hà Nhi đã biết rằng khi mặc chiếc váy này, nàng sẽ trở nên gợi cảm hơn, điều mà nàng từng ngại ngùng khi diện nó trong buổi tiệc cưới. Nhưng trong tình huống hiện tại, nàng cảm thấy rằng việc áp dụng nó vào ngày hôm nay là thích hợp hơn hẳn.
Hà Nhi bước ra khỏi cửa, nàng thấy Hồ Nổ đã chờ sẵn từ bao giờ, cậu ta diện một bộ đồ trông như đồ vest, nhưng thật chất lại không phải, cậu cố gắng tỏ ra lịch lãm nhất có thể trong buổi đi chơi với Hà Nhi, nhưng khí chất lông bông vẫn không thể bị che dấu.
Hà Nhi nhìn Hồ Nổ và nở nụ cười tươi, làm cậu ta như lạc vào cõi bồng lai, ánh mắt cậu nhìn vào hình thể Hà Nhi ẩn sâu sau chiếc váy gợi cảm, một sức hút mãnh liệt làm Hồ Nổ không thể chối từ.
“Chị… chị đẹp quá…”
“Hihi, đừng có nịn chị. Chúng ta đi thôi, cũng đã trễ rồi!”
“Dạ… hihi”
Hai người bắt một chiếc taxi, di chuyển đến quán Disco của Giang đại ca. Trên đường đi, trong lòng họ mang hai tâm trạng hoàn toàn khác biệt. Một bên, là vì nhiệm vụ, một bên, là niềm vui sướng khi con tim non trẻ lần đầu rung động.
…
Quán Disco Heart Beat,
Hà Nhi và Hồ Nổ bước xuống từ chiếc taxi, bị sốc bởi âm nhạc đập vào tai họ, cố gắng thoát ra từ sự ồn ào, họ bước vào bên trong vũ trường. Từ bên ngoài, Hà Nhi cảm nhận được sự đập rung của âm thanh lớn, và nàng tự hỏi khi bước vào bên trong sẽ như thế nào. Bất giác, Hà Nhi nhớ lại lúc mới gia nhập lực lượng cảnh sát, khi nàng từng rơi vào tình huống nguy hiểm khi đột kích vào một quán bar tương tự.
Hồ Nổ tỏ ra ga-lăng, cố gắng điều khiển tình hình bằng cách đi trước và mở cửa cho Hà Nhi. Cậu ta tự giới thiệu với một nhân viên đứng gần đó về “thân phận” của mình là một thành viên xã đoàn. Tuy nhiên, nhân viên này nhìn Hồ Nổ một cách nghi ngờ, và sau đó lắc đầu một cách không hài lòng, như muốn phủ nhận tư cách thành viên của Hồ Nổ.
Lúc này, Hà Nhi từ sau bước đến, rút ví và trích ra một tấm name card. Đó chính là name card của Hồng tỷ, chỉ dành cho những nhân viên cao cấp dưới quyền của bà ta. Hà Nhi đã nhận được nó vào sáng nay và không ngờ rằng lại có cơ hội sử dụng nó sớm như vậy. Hà Nhi trao tấm name card đó cho người nhân viên, cậu ta lập tức thay đổi thái độ, tỏ ra niềm nở, cúi đầu thật sâu biểu hiện sự tôn kính dành cho Hà Nhi. Sau đó, cậu nhân viên tận tình dẫn Hà Nhi và Hồ Nổ vào bên trong, đưa họ đến một chỗ ngồi cao cấp.
Hồ Nổ từ lúc thấy tấm name card và biểu hiện của người nhân viên thì vô cùng bất ngờ, cậu không biết nó là gì và tại sao Hà Nhi lại có nó. Trong đầu cậu, cảm giác ngạc nhiên về Hà Nhi không ngừng tăng lên. Nàng lúc này đã trở thành một biểu tượng trong tâm trí của Hồ Nổ – vô cùng xinh đẹp và quyền lực.
Ban đầu, Hồ Nổ cảm thấy mình hơi bị quê độ, nhưng dần dần cậu ta lại cảm thấy tự hào khi được ngồi bên cạnh Hà Nhi ở một vị trí mà không phải ai muốn ngồi cũng được. Đây là lần đầu tiên, Hồ Nổ cảm nhận được sự công nhận khi bước vào một quán bar, điều này khiến Hồ Nổ vui sướng và tự tin hơn hẳn.
Nhân viên của quán không chờ hai người order mà tự mang lên những món đặc biệt của quán, bao gồm những chai rượu đắt tiền có giá hơn chục triệu đồng. Hồ Nổ và Hà Nhi nhìn những thứ được bày ra trước mặt mà cảm thấy bối rối.
“Thôi thôi, đủ rồi, chúng tôi không gọi nhiều như vậy đâu… và mấy chai rượu này, cất vào tủ đi. Cho hai ly cocktail được rồi!” – Hồ Nổ nhanh chóng nói với người phục vụ, lo lắng không đủ tiền thanh toán cho những thứ vừa được mang ra.
Nhưng cậu nhân viên nở nụ cười tươi, cậu ta đáp lại trong sự bất ngờ của cả Hà Nhi và Hồ Nổ: “Dạ, những thứ này hoàn toàn miễn phí, hai anh chị cứ dùng tự nhiên ạ.”
Mắt Hồ Nổ mở to chứa đầy sự ngạc nhiên, “Miễn phí?” – cậu ta quay sang Hà Nhi như muốn dò hỏi. Nhưng Hà Nhi cũng như cậu, nàng lắc đầu không biết, gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự bối rối cũng như Hồ Nổ.
“Là miễn phí thật sao?”, Hồ Nổ vừa nói, vừa đưa tay lên đếm những món trên bàn – “Cả đống này cộng lại cũng gần trăm triệu chứ ít gì! Không lẽ Giang ca chơi lớn, tặng đồ miễn phí cho anh em xã đoàn tới chơi?”
Hồ Nổ thì ngây thơ không biết, nhưng Hà Nhi sau khi suy nghĩ, nàng nhận ra rằng những thứ này có được là nhờ tấm name card của Hồng tỷ. Dần dần, nàng nhận ra lý do tại sao dưới trướng của bà ta lại có những người sẵn lòng phục vụ như vậy. Tất cả đều là để đánh đổi lấy những thứ tiền tài và danh vọng. Nhận thức này khiến cho cái nhìn của Hà Nhi về thế giới ngầm trở nên rõ ràng hơn, nơi mà quyền lực và tiền bạc có thể làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng.
Trong khi Hà Nhi suy tư sâu xa về những suy nghĩ phức tạp, Hồ Nổ lại hoàn toàn khác biệt. Cậu ta, lần đầu tiên được đắm chìm trong những trải nghiệm xa hoa và đắc tiền, phản ứng với sự hào hứng không thể giấu được. Hồ Nổ nhanh chóng rót hai ly rượu đầy và nâng lên, mời Hà Nhi:
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHỊ NHI! Cảm ơn chị đã cho em trải nghiệm cảm giác tuyệt vời này! Dzôôôôô!” – Cùng với lời chúc là nụ cười toe toét trên khuôn mặt đầy hứng khởi của Hồ Nổ.
Hà Nhi cũng đáp lại Hồ Nổ với một nụ cười tươi rói. Trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy mình thực sự thoải mái, không còn lo lắng về những thách thức phía trước. Nàng chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này, ăn mừng sinh nhật của mình.
“Dzô, chị cũng cảm ơn em. Hihi”
Sau đó, hai chị em lần lượt thưởng thức những món ăn đặc biệt mà quán bar đã chuẩn bị. Từ vị trí của họ, ánh đèn lung linh chớp tắt, rọi sáng mọi góc cạnh của không gian. Âm nhạc từ DJ phát ra vang lên, đánh thức mọi giác quan và đẩy cao sự sôi động của buổi tiệc.
Hòa mình vào không khí đầy náo nhiệt, buổi tiệc về đêm dần trở nên sôi động hơn. Hà Nhi và Hồ Nổ nhìn quanh, cảm nhận sự hứng khởi và sự phấn khích lan tỏa từ mọi người xung quanh. Đó thực sự là một trải nghiệm tuyệt vời, khi họ cùng nhau chìm đắm vào thế giới đầy màu sắc và âm nhạc của buổi tiệc.
Trong lúc đang vui đùa, cùng nhau thưởng thức đồ ăn và những giai điệu sôi động, Hồ Nổ bất ngờ nhận ra ba gương mặt có phần quen thuộc, nhưng không phải là những gương mặt mà cậu ta mong đợi. Đó chính là ba kẻ đứng đằng sau nhiều kỷ niệm đau buồn, ba kẻ cậu ta từng gặp phải và cảm thấy ghét bỏ.
Ba người đó là ba cậu ấm con nhà giàu, vừa mới nhập tiệc. Khi vô tình đi ngang qua bàn của Hà Nhi, chúng nhận ra sự có mặt của Hồ Nổ – con mồi để bắt nạt yêu thích của bọn chúng. Ánh mắt của ba kẻ ấy tỏ ra hào hứng, với dáng vẻ thách thức, chúng lập tức tiếp cận bàn của Hồ Nổ.
“A! Xem ai đây này. Là thằng Hồ Nổ, Hahaha!” – Một trong ba tên tỏ ra háo hức, tiến đến bàn của Hà Nhi và Hồ Nổ.
Giọng nói của tên đó thu hút sự chú ý của Hà Nhi, nhưng khi nàng quay sang nhìn thì thấy tên này và đồng bọn đã bị bảo vệ quán bar chặn lại. Vì vị trí ngồi của Hà Nhi là vị trí VIP, không phải ai muốn tiến vào cũng được, dù ba tên cậu ấm kia có giàu nhưng cũng chưa đủ tư cách để tiếp cận chỗ ngồi đó.
Tuy nhiên, Hà Nhi lại không biết mối quan hệ không tốt lành giữa Hồ Nổ và những tên kia, trong phút chốc nàng nghĩ đó là bạn của Hồ Nổ. Hà Nhi tỏ ra lịch sự và quyết định gọi gã bảo vệ, ra hiệu cho phép ba “người bạn” kia được phép tiến vào.
Hồ Nổ nhận thấy hành động của Hà Nhi, cậu ta toang ra hiệu cho nàng dừng lại, nhưng đã quá muộn. Gã bảo vệ vừa lui ra, ba tên kia đã ập đến.
Khi tiếp cận được bàn của Hồ Nổ, ba tên cậu ấm bỗng bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp tuyệt vời và sức quyến rũ không thể cưỡng lại của cô gái ngồi bên cạnh. Ba cái miệng mở ra, sáu con mắt chăm chú, chúng không thể tin vào điều mình đang thấy. Sự hiện diện của một tuyệt đại mỹ nhân như vậy bên cạnh Hồ Nổ làm cho chúng phải ngỡ ngàng, không thể tin vào mắt mình.
Một trong số chúng, dường như là tên cầm đầu, nhìn chăm chú vào Hà Nhi. Sau đó, hắn mở miệng với một nụ cười tự tin và lịch lãm, chào hỏi nàng mà quên luôn mục đích ban đầu là trêu chọc Hồ Nổ: “Woa, xin chào người đẹp. Anh tên là Vinh, người ta thường gọi anh là Vinh đẹp trai. Anh rất hân hạnh được gặp em. Em cho phép tụi anh ngồi cùng ở đây nhé!” – Giọng điệu của hắn phát ra với sự tự tin và khí chất lịch lãm, nhưng cũng toát lên một sự cầu kỳ và phô trương không đáng có.
Hà Nhi có chút ngạc nhiên trước cách chào hỏi có phần phô trương của tên Vinh, nhưng nàng vẫn cho rằng đó là bạn của Hồ Nổ. Nàng nở một nụ cười lịch sự và quay sang nhìn Hồ Nổ như để xác nhận ý kiến. Tuy nhiên, Hà Nhi chợt nhận ra sự bối rối và gượng gạo trên gương mặt của cậu em, điều này khiến nàng cảm thấy có chút lạ thường.
“Hồ Nổ, đây là bạn em, em thấy sao?” – Hà Nhi hỏi, với một chút tò mò và không chắc chắn, trong khi cố gắng duy trì vẻ lịch sự.
Hồ Nổ không dám đáp lại, ánh mắt cậu ta trước đó vẫn tự tin và phấn chấn, giờ đây lại trở nên e dè và khó chịu. Nhưng tên Vinh không cho phép Hồ Nổ có cơ hội trả lời, hắn dùng sức mạnh của mình, ép buộc Hồ Nổ phải chấp nhận: “Chúng ta là bạn bè thân thiết mà phải không Hồ Nổ? Ngồi cùng nhau một chút sẽ vui hơn, phải không?” – Hắn vỗ tay vào vai Hồ Nổ, nhưng lực đẩy không hề nhẹ nhàng, giống như muốn ép cậu ta phải chấp nhận.
Hồ Nổ, đắn đo giữa sự lo sợ và sự bất đắc dĩ, cuối cùng cũng phải chấp nhận với sức mạnh và uy quyền của ba tên này. Những kí ức đau buồn về những lần bị ăn hiếp trước đây khiến cậu ta không thể đứng lên và phản kháng. Khi thấy Hồ Nổ gật đầu, cả ba tên lập tức tỏ ra vui mừng, chúng tự tìm chỗ ngồi. Tên Vinh, người tỏ ra là người lãnh đạo, chọn vị trí kế bên Hà Nhi, trong khi hai tên còn lại ngồi cạnh Hồ Nổ. Ánh mắt của chúng tỏ ra hớn hở và đầy nghi ngờ, dường như chúng đang lên kế hoạch gì đó.
Khi ngồi xuống bàn, tên Vinh lập tức tỏ ra oai phong, hắn gọi phục vụ và order vài chai rượu mạnh nhằm lấy le với Hà Nhi. Điệu bộ và cử chỉ không ngừng tán tỉnh nàng. Nhưng chính những động thái này đã khiến Hà Nhi nhận ra bản chất thực sự của ba tên này. Chúng không phải là bạn của Hồ Nổ, bọn chúng chỉ muốn tiếp cận nàng.
Hà Nhi nhìn về phía Hồ Nổ, thấy cậu ta đang trầm ngâm và e ngại. Nàng cảm thấy áy náy khi nhận ra rằng mình đã vô tình đẩy cậu em vào thế khó. Nàng quyết định sẽ đền bù cho cậu, không thể để ba tên này lần lướt.
“Xin lỗi em gái, khi nãy anh đã giới thiệu bản thân rồi, vậy còn em, em có thể cho anh biết tên được không?” – Tên Vinh nói với giọng điệu tán tỉnh Hà Nhi.
Mặc dù hiểu rõ ý đồ của tên này, nhưng Hà Nhi vẫn giữ vững vẻ lịch sự. Nàng nở một nụ cười tươi tắn, hòa mình vào không khí vui vẻ: “Em tên là Nhi. Cảm ơn anh đã quan tâm.” Ánh mắt của nàng lúc này toát lên sự thông minh và sắc sảo, nhưng đồng thời cũng rất dịu dàng và quyến rũ.
Nét ma mị trong câu nói của Hà Nhi làm cho tên Vinh như bị lôi cuốn vào một thế giới khác. Mắt hắn không thể rời khỏi gương mặt xinh đẹp của nàng, đặc biệt là đôi gò bồng đảo lấp lửng, nhấp nhô dịu dàng dưới lớp váy mỏng. Đôi mắt của tên Vinh bừng sáng trong sự say mê, như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp quyến rũ và đầy ma lực của Hà Nhi.
“Không biết em là người ở đâu, sao lại ngồi cùng tên Hồ Nổ thấp kém này chứ? Nếu em muốn tìm người chơi cùng, chỉ cần nói một tiếng, anh đây sẵn sàng phục tùng em hết đêm nay.” – Tên Vinh nở nụ cười đầy ỉ ổi, mắt hắn nhìn sâu vào trong ngực nàng, lời nói có phần sỉ nhục Hồ Nổ.
Dù Hà Nhi không muốn phản ứng quá mức trước sự hống hách của tên Vinh, nhưng từng cử chỉ của hắn khiến nàng cảm thấy ngột ngạt. Những kẻ chỉ biết dùng tiền để đàn áp và chà đạp người khác là loại người mà nàng không chịu nổi, đặc biệt là những kẻ coi thường phụ nữ.
“Hihi, cảm ơn anh đã ngỏ lời, nhưng người chơi cùng thì em không cần, vì hôm nay bên cạnh em đã có anh Hồ rồi!”
Hà Nhi cố tình dùng lời khiêu khích để chọc tức tên Vinh. Sau khi nói xong, nàng quay sang nhìn Hồ Nổ một cách đầy mê hoặc. Nắm lấy tay của cậu, Hà Nhi tạo nên một khoảnh khắc lãng mạn, làm cho Hồ Nổ không khỏi kinh ngạc và hồi hộp…
“Ch… chi… ị?” Cậu ta cảm nhận nhịp tim tăng mạnh, giọng nói ấp úng như muốn hỏi Hà Nhi.
Đáp lại, Hà Nhi nháy mắt một cách đầy tinh ý với Hồ Nổ. Nụ cười xinh đẹp của nàng làm cho Hồ Nổ cảm thấy tự tin lên hẳn. Cậu ta không biết kế hoạch của Hà Nhi là gì nhưng hoàn toàn tin tưởng. Gương mặt Hồ Nổ ánh lên nét tự tin trở lại, nụ cười hé mở, tràn ngập tình cảm. Tay nắm tay Hà Nhi đầy tình tứ, nhưng cũng chứa đựng sự ấm áp.
Gã Vinh nhìn thấy cử chỉ của Hà Nhi và Hồ Nổ, sự ghen tức dâng lên trong lòng, nỗi tức giận cháy bỏng. Bản thân hắn luôn coi thường Hồ Nổ, giờ đây lại phải nhìn thấy cậu ta tay trong tay, tình tứ với một tuyệt sắc giai nhân mà bản thân hắn vô cùng thèm thuồng. Cảm giác của Vinh không thể diễn tả bằng lời, sự căm tức tràn ngập lên đỉnh đầu.
Mắt tên Vinh nhuốm đỏ, đôi môi nhếch lên một nụ cười cay đắng, hắn quyết tâm ăn không được thì phá cho hôi. Hắn rót đầy một ly rượu, đưa lên trước mặt Hồ Nổ, tỏ ra đầy khiêu khích: “Hồ Nổ, hôm nay coi như anh thua mày một lần, ly rượu này coi như anh mời mày, uống hết một lần cho anh coi nào!”
Hồ Nổ dù biết rõ ý đồ của tên Vinh, nhưng trong hoàn cảnh này, là hắn lịch sự mời cậu, nên từ chối thì cũng không hay. Hồ Nổ cắn răng nhưng vẫn lấy ly rượu, quyết tâm uống hết một lượt. Cậu ta không muốn để bản thân rơi vào thế yếu đuối trước sự khiêu khích của Vinh, mà muốn thể hiện bản thân trước mặt Hà Nhi, muốn một lần tỏ ra mạnh mẽ.
Nhưng điều này lại chính là một phần trong kế sách của tên Vinh, và hắn không chần chừ mà nháy mắt với đồng bọn. Hai tên còn lại cũng ngay lập tức kịp thời làm theo, mỗi tên rót đầy một ly rượu đầy, lần lượt đưa đến trước mặt mời chào Hồ Nổ. Bản thân Hồ Nổ chưa từng trải qua cảm giác của loại rượu mạnh này, vì vậy, dù chỉ là một ly đầy từ tay tên Vinh, nét mặt của cậu cũng đã trở nên choáng váng. Nếu phải uống thêm hai ly nữa, chắc chắn cậu sẽ không thể chịu nổi và sẽ phải nôn ra ngay tại chỗ.
Hà Nhi nhận ra sự khó chịu trên gương mặt của Hồ Nổ, và nàng biết rằng cậu takhông thể chịu đựng được thêm hai ly nữa. Như muốn giúp đỡ, Hà Nhi quyết định lên tiếng thay cậu ta tiếp tục uống rượu.
“Rượu ngon như vậy mà để một người uống thì quả thực là phí phạm,” nàng nói, giọng điệu tự tin và lôi cuốn. “Hãy để em uống một ly giúp anh Hồ.” Vừa nói, Hà Nhi đã đưa tay cầm lấy một ly rượu từ tay của gã đàn em, và tay kia nàng cũng nhanh nhẹn lấy luôn ly còn lại, đưa ra trước mặt tên Vinh.
“…Và còn ly này,” nàng tiếp tục với một nụ cười khó cưỡng, “coi như em mời lại anh Vinh, vì đã có lòng hảo tâm order rượu cho tụi em!”
Ánh mắt của Hà Nhi đầy vẻ quyến rũ, như muốn sử dụng vẻ đẹp của mình để thu phục tên Vinh.
Quả thật tên này ham mê nữ sắc, thấy Hà Nhi lả lơ một chút là khí tức của hắn liền xung thiên, dưới quần đã bắt đầu căng cứng. Hắn nở nụ cười nham hiểm, đưa tay cầm lấy ly rượu từ Hà Nhi, tay hắn giữ ở đó, cố tình chạm vào da thịt mịn màng của nàng. Hắn nói: “Được, muốn anh uống rượu thì cũng được thôi. Nhưng anh chỉ uống khi người dâng ly là em mà thôi. Hehe.”
Hà Nhi biết hắn muốn lợi dụng nàng, nhưng vì muốn giúp Hồ Nổ không uống thêm rượu, Hà Nhi đành ngậm ngùi đồng ý. Nàng nâng ly rượu của mình lên, uống một cách kiên cường, nhưng mỗi giọt rượu tràn ngập khói lửa, cảm giác nó thiêu đốt từ cổ họng cho đến tâm can. Khi ly rượu đã cạn, đầu óc Hà Nhi trở nên mông lung, quay cuồng trong một biển cảm xúc khó chịu. Lúc này, nàng mới thấu hiểu cảm giác khổ sở mà Hồ Nổ đã phải trải qua.
“Haha, uống hay lắm. Giờ thì tới lượt anh!”
Tên Vinh nói, rồi cố tình ngã người ra ghế, hai tay dang rộng hai bên. Hắn cố tình đặt mình trong tư thế này nhằm khiến Hà Nhi phải vươn người và mời rượu cho mình. Lúc đó cả cơ thể nàng sẽ hiện ra trước mắt hắn.
Hà Nhi cố gắng kiềm chế cảm giác quay cuồng của cơn say trong khi nắm chặt ly rượu trên tay. Bước chậm và vững vàng, nàng đứng dậy từ ghế, cúi xuống với sự kiêng nể và đưa ly rượu tới miệng của tên Vinh. Trong lúc đó, hắn ta, một cách vui vẻ, ngắm nhìn cơ thể của nàng hiện ra trọn vẹn, ánh mắt hắn sáng tỏ như một dải đèn laser, quét qua từng đường cong mềm mại dưới bộ váy ôm sát. Khi Hà Nhi chập choạng đưa ly rượu, hắn ta không khỏi nhìn thấy bầu ngực đầy đặn của nàng nhấp nhô nhẹ nhàng, một cảnh tượng đầy sức quyến rũ.
Miệng hắn mở to, nốc từng ngụm rượu một cách chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc thưởng thức sự quyến rũ của Hà Nhi. “Hahaha, thật là phê! Rượu ngon càng ngon hơn khi được mỹ nhân như em phục vụ đấy!” – Tên Vinh nói với vẻ đắc ý sau khi uống hết ly rượu từ tay Hà Nhi.
Hà Nhi cố gắng giữ thăng bằng, nàng khó khăn ngồi trở về vị trí cũ, đầu óc vẫn quay cuồng khó chịu, cố gắng không để rượu mạnh làm mờ đi ý thức. Khi nhìn qua tên Vinh, Hà Nhi thấy nét mặt hắn vẫn tỉnh táo, chỉ hơi đỏ mặt một chút. Đó là do hắn đã quá quen thuộc với hương vị cực mạnh của loại rượu này, một ly vừa rồi có thể làm khó Hà Nhi hoặc Hồ Nổ, nhưng với tên Vinh chỉ là chuyện nhỏ.
Hà Nhi vội vã nắm lấy một ly nước lọc, uống hết cạn trong cố gắng đem lại sự tỉnh táo cho tâm trí. Tuy nhiên, mặc cho nỗ lực, cơn say vẫn làm cho đầu óc của nàng chóng mặt. Bất ngờ, nàng cảm nhận một sự va chạm nhẹ dưới váy, điều này khiến cho tim nàng đập nhanh loạn nhịp, và sự chú ý của nàng liền hướng về phía tên Vinh, nơi hắn đang nở một nụ cười đắc ý.
Đôi tay của tên Vinh nhẹ nhàng đặt lên một bên đùi non mềm mại của Hà Nhi, cảm nhận sự mịn màng và ấm áp từ làn da nàng. Những ngón tay của hắn di chuyển chậm rãi, dần dần tiến vào bên trong chiếc váy bó sát, tìm đến nơi thâm sâu bí hiểm của Hà Nhi.
Hà Nhi tỏ ra khó chịu ra mặt, nhưng hai mí mắt nàng nặng trĩu, khó khăn trong việc giữ cho lý trí tỉnh táo. Nàng biết bàn tay tên Vinh đã chui hẳn vào trong váy nàng, chạm nhẹ vào đáy chiếc quần lót. Nàng hận không thể bẻ gãy tay hắn ngay vào lúc này. Nhưng sự tỉnh táo dường như đã trở nên mơ hồ trong tâm trí nàng.
“Rượu!”
Trong khoảnh khắc quan trọng, giọng nói của Hà Nhi vang lên, khiến tên Vinh không thể không chú ý. Sự yêu cầu này khiến hắn có chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Hà Nhi, hắn chỉ nghĩ rằng nàng đã say. Hà Nhi muốn uống thêm rượu, và hắn sẵn lòng phục vụ.
Không buông tay khỏi vùng kín của Hà Nhi, tên Vinh ra lệnh cho đồng bọn đổ thêm rượu. Bàn tay của hắn vẫn tung hoành dưới váy nàng, không hề ngừng lại.
Khi tên đàn em đưa ly rượu tới, Hà Nhi cố gắng sử dụng tinh thần tỉnh táo cuối cùng để nhận nó… và bất ngờ hất thẳng vào mặt tên Vinh!
“Á, đụ má con đĩ. Mày điên hả!!!”
Sự việc bất ngờ khiến tên Vinh bị dội rượu lên người, hắn điên tiết đứng dậy và hét lớn, khiến cho mọi ánh nhìn đều hướng về phía họ, kể cả những gã bảo vệ của quán bar.
Trong khoảnh khắc đó, hai gã bảo vệ to lớn lao tới để kiểm tra tình hình. Trong khi tên Vinh vẫn tin rằng mình là “chúa” và chỉ tay chửi rủa Hà Nhi. Nhưng hắn không nhận ra rằng những gã bảo vệ không quan tâm tới hắn. Với họ, đây là khu vực VIP, và Hà Nhi chính là chủ nhân của chỗ ngồi này. Khi “khách mời” như hắn dám mắng chửi Hà Nhi, thì tên Vinh chỉ có một con đường trước mắt: lãnh chịu hậu quả.
Lập tức, hai gã bảo vệ dùng sức mạnh của họ, mỗi người một bên, nắm lấy tay tên Vinh và kéo hắn ta ra ngoài. Trong lúc bị kéo ra, tên Vinh vẫn còn đang hoảng hốt và chưa hiểu rõ tình hình, miệng vẫn không ngừng lên tiếng chửi rủa… Hai tên đồng bọn cũng sợ xanh mặt, vội vã rời đi.
Lúc này Hà Nhi mới có thể nhẹ nhõm trong lòng, trong giây phút vừa rồi nàng đã đánh cược tất cả vào quyết định của mình, và quyết định đó đã đúng.
Hà Nhi lay mạnh Hồ Nổ, người đang nằm gục trên bàn, điều đó khiến cậu ta lúc này mới tỉnh dậy. Nét mặt Hồ Nổ ngơ ngát không biết chuyện gì vừa xảy ra, cậu ta chỉ kịp thấy Hà Nhi hai mắt lim dim, vẩy tay ra hiệu cả hai đã tới lúc ra về…
Sự cố bất ngờ xảy ra ở buổi tiệc sinh nhật vô tình làm cho Hà Nhi không có cơ hội tìm hiểu thông tin về Giang đại ca ở quán disco Heart Beat, nhưng Hà Nhi không tìm thấy Giang đại ca không có nghĩa là ông ta không tìm thấy nàng. Có một đôi mắt đã âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Hà Nhi kể từ lúc nàng đặt chân vào quán… cho đến khi nàng và Hồ Nổ cùng nhau thất thỉu rời đi.
…
Trở về nhà,
Hồ Nổ khó khăn dìu dắt Hà Nhi trong trạng thái say mèm, hai chân đứng không vững, lê lết vào phòng.
Trong căn phòng, những vật dụng trang điểm bày ra gần chiếc gương lớn, tạo nên một khung cảnh thực sự huyền bí. Hồ Nổ tỉnh táo hơn một chút so với Hà Nhi, nhưng dáng vẻ mơ mộng và ánh mắt mơ hồ của cậu vẫn phản ánh lờ mờ tâm trí đang bị ảnh hưởng bởi chút rượu say. Đặt Hà Nhi nằm ngửa trên giường, cậu nhận thấy rõ cơ thể quyến rũ của nàng, bộ váy ôm sát lộ ra đường cong quyến rũ. Ánh đèn lung linh từ góc phòng chiếu sáng lên cặp ngực bốc lửa của nàng, làm nổi bật thêm vẻ đẹp gợi cảm.
Hồ Nổ thấy bản thân có chút khó cưỡng, trước mặt là một người phụ nữ mà hắn luôn thầm ngưỡng mộ, gương mặt nàng ửng hồng trong cơn say rượu. Trái tim hắn như muốn vỡ tung. Hồ Nổ lấy can đảm gọi tên Hà Nhi:
“Chị Nhi?”
Hồ Nổ chờ đợi, nhưng Hà Nhi không có dấu hiệu phản ứng nào. Hơi thở của nàng vẫn êm đềm, bộ ngực nàng nhấp nhô theo nhịp thở, một hình ảnh yên bình giữa cơn say ngủ.
Hồ Nổ tiến tới bên giường một cách hồi hộp, cảm giác trái tim hắn đập mạnh từng nhịp, rồi hắn ngồi xuống bên cạnh Hà Nhi. Ánh mắt của hắn dừng lại ở đôi môi mọng nước xinh đẹp của nàng, một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời trào dâng trong lòng. Cổ họng khô rát, Hồ Nổ muốn cảm nhận được hương vị của bờ môi ấy.
Hắn quyết định to gan một lần, hoặc rượu đã khiến hắn to gan hơn lúc bình thường. Hồ Nổ run run, tiến bờ môi khô ráp của hắn áp sát đôi môi đỏ mọng của Hà Nhi… Trong khoảnh khắc môi chạm môi, Hồ Nổ cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, nơi mà thời gian chầm chậm trôi qua và mọi lo âu dường như tan biến. Hơi thở ấm áp từ đôi môi của Hà Nhi lan tỏa đến từng phần tế bào trong cơ thể Hồ Nổ, khiến hắn cảm nhận được sự sống động và phấn khích mà từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua. Đôi môi của hắn mạnh dạng quấn chặt vào đôi môi mềm mại của Hà Nhi, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập từ đầu đến chân…
Bất chợt, Hồ Nổ cảm thấy một thứ mềm mại, ướt át xuất phát từ phía bên kia đôi môi của Hà Nhi. Thứ đó tiến đến, như một cơn sóng dịu dàng tràn ngập miệng hắn, tìm kiếm và chạm vào chiếc lưỡi của hắn, cùng nhau hòa quyện làm một.
Hồ Nổ mở to hai mắt, bàng hoàng nhìn thấy Hà Nhi vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng nàng không ngừng đáp lại nụ hôn một cách đầy sâu lắng và mãnh liệt. Sự lo sợ trong phút chốc bỗng tan biến, thay vào đó là một cảm giác hạnh phúc vô tận tràn ngập cả tâm hồn. Hồ Nổ nhận ra rằng Hà Nhi không chỉ không từ chối nụ hôn lén lút của hắn, mà còn đáp lại một cách nồng nhiệt.
Trong cơn sướng vô tận, Hồ Nổ to gan hơn nữa, bàn tay hư hỏng của hắn tò mò đặt lên một bên ngực căng tròn của Hà Nhi, dịu dàng cảm nhận sự mềm mại và êm ái, rồi xoa nắn nó một cách nâng niu, chậm rãi.
Nhưng Hồ Nỗ không hề hay biết rằng hành động vừa rồi đã đánh thức ý nghĩ đang bị mê mụi trong tâm trí của Hà Nhi. Ngay khi cảm nhận được bàn tay hư hỏng của Hồ Nổ, Hà Nhi mở to hai mắt, nghiêng đầu ra xa, rời bỏ nụ hôn của Hồ Nổ, rồi quyết liệt phản ứng: “Ngừng lại!”
Hồ Nổ hụt hẫn, nhưng nghe giọng nói dứt khoát của chị đẹp, tim hắn như thắt lại. Hắn nhận ra mình đã quá ngu ngốc, quá vội vàng. Hồ Nổ từ từ ngồi dậy từ chiếc giường, gương mặt hạnh phúc nhanh chóng biến thành sự lo lắng, sợ bị Hà Nhi hỏi tội.
“Đi ra!”
Hà Nhi một lần nữa nói với giọng quyết liệt, nàng thậm chí không nhìn Hồ Nổ, ánh mắt có chút thất vọng.
Hồ Nổ ngập ngừng đôi chút, nhưng cuối cùng cũng phải vâng lời, lũi thũi rời đi trong sự tiếc nuối.
Khi cánh cửa phòng đóng chặt lại, Hà Nhi hít một hơi thật sâu, nàng không biết vì sao vừa rồi lại chấp nhận để Hồ Nổ hôn mình. Nàng biết mình chỉ xem cậu ta như một đứa em, không có tình cảm nam nữ, cũng không có đam mê dục vọng… nhưng nàng vẫn sẵn sàng trao cho cậu ta nụ hôn. Nàng tự hỏi bản thân mình thật sự đã thay đổi đến như thế nào…