Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 2023 Lượt Xem

CHƯƠNG #6 (~2)

Không khí sát tết khá chộn rộn. Cả đám lấy 3 xe đạp rồi đạp đi ăn sáng. Đợt này anh Khanh nói khỏi mang xe theo nữa, vì gởi xe quá phiền toái, mà khách sạn có xe khá ổn nên cứ ra đây thuê luôn cho rồi.

Đạp đi chừng hai cây số thì tới chợ. Cả đám thấy ngay anh Nhàn đang ngồi trên xe chờ trước cổng chợ. Cả nhóm lại vui vẻ chào anh Nhàn. Mấy đứa nhóc rất vui, vì từ chuyến phượt tháng trước về thì tới nay tụi nó mới gặp lại anh Nhàn. Dù cũng có chat với gởi hình nhưng gặp trực tiếp vẫn vui hơn.

Xong đâu đấy tụi nhỏ bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Mấy đứa nhóc đều là lần đầu ra đây nên tụi nó trầm trồ nhìn ngôi chợ khang trang, có một con đường chạy xuyên qua chính giữa, hoặc nói ngược lại khu chợ được xây trùm lên trên một con đường cũng được. Thằng Bo nói

– Mình vô chợ ăn hả mấy anh?
– Không vô chợ. Chạy theo anh nha. Ăn ở bên hông chợ nè.
– Dạ
– Thế là cả đám vòng qua bên hông cái chợ to đẹp kia, chạy vô một con đường nhỏ nhỏ cong cong, rồi anh Nhàn dừng lại ở trước một quán ăn nhỏ sạch sẽ. Anh hỏi chủ quán
– Dựng xe chỗ nào vậy cô?
– Phía trước đó con. Dựng sát vô tường nha.
– Dạ. Dựng sát vô tường nha mấy đứa.
– Ngồi trong nhà sao canh xe được ta?
– Để cô vừa bán vừa canh cho, mấy đứa không mất xe đâu mà sợ.

Thế là cả đám kéo nhau vô quán ăn. Tụi nó tò mò nhìn quán đang nướng thịt ở phía trước, con Loan hỏi
– Đây bán món gì vậy anh Khanh? Bún thịt nướng?
– Ờ. Có món đó, nhưng nó bình thường quá nên mình ăn món nem nướng kiểu miền Trung.
– À. Giống nem nướng Ninh Hòa đúng không anh? Hồi trước đi Nha Trang em có ăn rồi. Đúng dĩa ớt trái xanh này luôn nè.
– Nó đó. Đây sát Nha Trang nên đồ ăn cũng giống giống nhau.
– Lát sau đồ ăn được dọn ra, cả đám không cần anh Nhàn hay anh Khanh bày cho, từng đứa đều lấy bánh tráng, nhúng nước xong cuốn với nem nướng, thịt nướng, bánh tráng chiên giòn, bún, rau thơm và cà rốt với củ cải ngâm giấm, rồi chấm sốt ăn ngon lành.

Anh Khanh nói với chủ quán
– Cô cho thêm 4 dĩa thịt nướng với nem nướng như vầy cho tụi con nha cô. Chả Huế nữa.
– Bốn dĩa hay một dĩa cho bốn người? Phần này là cho 5 người ăn đó.
– Dạ 4 dĩa giống vậy nữa. Một đứa tụi con ăn hết một phần này mới no!
– Wow. Ok con, nay cô gặp khách VIP rồi, há há. Để cô làm cho.

Mấy cái “máy xay sinh tố” ăn như rồng cuốn. Mấy dĩa thịt với nem, chả lụa cây cứ hết vèo vèo. Đến khi ăn xong 5 dĩa thịt to thì cả đám mới thấy hơi no. Thằng Bi vỗ bụng nói
– Hy vọng đủ năng lượng tới trưa, haha
– Lát ghé mua xôi gà mang theo dự phòng thôi, chứ tụi em ăn bánh tráng cuốn này lộp xộp lắm, không có xi nhê gì đâu.
– Anh nói đúng đó. Em thấy rau nó độn bụng. Ăn thêm xôi gà cho ngon.
– Mấy đứa muốn ăn xôi gà để cô chỉ cho. Có cái quán gần góc cua ở cuối đường này nè. Ngay trước quán cô tụi con chạy tới một chút, vừa qua góc cua nó nằm bên phải luôn.
– Dạ. Cảm ơn cô.

Tính tiền xong cả nhóm lấy xe. Anh Nhàn vẫn trung thành với cái xe máy chứ nhất quyết không đi xe đạp giống tụi nó, nên đi ra khỏi quán thì cả nhóm đưa 1 cái ba lô xẹp lép cho anh chồng lên cái của anh để chở dùm. Trước khi đi anh Khanh có nói tour này chỉ tắm biển với chạy xe chứ không leo núi, nên hành lý tụi nó toàn quần áo, rất nhẹ.

Mua xôi gà theo lời cô chủ quán kia chỉ, tụi nó chạy ra khỏi thành phố, rồi rẽ vô một con đường nông thôn nhỏ xíu. Cây cối xanh rì mát mẻ, dọc đường lúa xanh lẫn lúa chín rất nhiều. Gần tới tết nên một số ruộng lúa chín được thuê máy gặt, người người ra đồng làm việc khiến cảnh tượng rất thú vị. Nắng vàng, rơm cũng vàng, thỉnh thoảng có những xe công nông chở rơm to đùng, cả đám phải chạy nhanh để vượt qua, những mớ rơm bay bay rơi vãi trong gió kèm theo hương thơm đọng lòng người. Con Loan ngồi sau thích thú kêu lên
– Trời ơi! Thơm quá! Không ngờ rơm mà lại thơm như vậy đó.
– Đúng rồi em. Ở đây còn ít, chứ về miền Tây mùa lúa chín thì thơm ngào ngạt luôn, nhưng thơm nhất phải là lúc lúa trổ bông vào ban đêm đó.
– Trời, đã vậy. Mai mốt anh Nhàn dắt tụi em phượt miền Tây nha!
– Ờ. Còn lâu lắm, tầm tháng 9-10 dương lịch mới đẹp. Mùa này ở dưới khô queo à, lại chẳng có cây trái gì để ăn hết.
– Sao ở đây lại không khô ta? Em có google thấy người ta nói ‘gió như Phan, nắng như Rang’ mà ra đây thấy mát dễ sợ.
– Áp thấp nhiệt đới đó Bi. Với lại ngoài này mưa ngược hẳn với trong Sài Gòn mình. Trong kia mưa thì ngoài đây là mùa khô. Nên trong mình mùa khô rồi thì ở đây mưa. Mình đang ở lúc giao mùa, không có gió cũng chẳng nắng gắt, chỉ sáng trời như vậy thôi. Mà đi vầy là đẹp nhất á.
– Tuyệt cú mèo! Đi chơi mà trúng cái mùa đẹp nhất thì còn nói gì nữa.
– Ui ui! Có nhà kia phơi đậu phộng kìa mấy anh!
– Đâu?
– Em thấy trong sân á.
– Quay lại coi đi mấy đứa.
– Ok.

Thế là cả đám tấp xe vô, dù đường vắng nhưng thói quen đi xe ở Sài Gòn đông đúc khiến tụi nó lúc nào cũng cẩn thận. Không thấy xe nên cả đám vòng lại, chạy một đoạn thì tấp vô một căn nhà có sân rộng. Đậu phộng còn nguyên vỏ đang được phơi trên nền xi măng, hạt nhìn rất mẩy.

Anh Khanh nói
– Đậu mới nhổ này mà mang về luộc ăn thì ngọt thôi rồi luôn.
– Mình xin người ta mua được không mấy anh? Má em ghiền món này lắm.
– Đúng đó. Em thấy cô Ba ăn đậu phộng luộc hoài, hihi.
– Ờ. Đậu mới nhổ này ngon hơn mấy người bán luộc sẵn nhiều. Để anh hỏi chủ nhà xem có bán không.

Anh Nhàn gọi cửa, có một chị chủ nhà đi ra. Anh hỏi mua một vài ký đậu thì người ta vui vẻ gật đầu bán cho. Cả nhóm lấy 3 ký, chủ yếu cho hai nhà thằng Bi-Bo và con Loan, chứ anh Khanh quê tại Tây Ninh, xứ đậu phộng luôn rồi nên anh không mua.

Mớ đậu được treo trên xe anh Nhàn, cả nhóm lại đạp xe chạy tiếp. Những con đường ruộng lúa xanh lẫn chín vàng hai bên được thay thế dần bởi những bãi cát. Cát vàng mỡ gà nhìn như đường tinh luyện, óng ánh dưới nắng nhẹ rất đẹp. Cả đám lại trầm trồ chỉ trỏ. Anh Nhàn không dừng lại mà dẫn cả nhóm đi ra một con đường lớn, rồi theo con đường rộng thênh thang đó chạy mãi. Những bãi cát nhỏ được thay thế bằng những cồn cát lớn, tụi nó tưởng như đi qua sa mạc vậy. Rồi lại tới một đoạn có rất nhiều đìa tôm. Cái này anh Nhàn nói cả đám mới biết. Những ao nuôi tôm nối tiếp nhau, những chong chóng quạt nước để sục oxi chạy trắng xóa cả mặt ao.

Đi chừng mười mấy cây số thì anh Nhàn tấp xe vô lề, dẫn cả đám chạy vô một căn nhà có vẻ là chỗ giữ xe của người dân dựng lên ở ven đường.

Cả nhóm dừng lại, nhìn quanh thì chẳng thấy gì hết. Thằng Bo ngạc nhiên hỏi
– Anh ơi mình đi đâu đấy?
– Haha. Đợi tí sẽ thấy. Giờ gởi xe trước đi.
– Mày dẫn tụi tao đi đâu mà bí mật vậy Nhàn?
– Thì gởi xe đi rồi biết hà.

Cả đám gởi xe, lấy nón ra che bớt vì cái nắng ở xứ biển nóng nhất Việt Nam bắt đầu hoành hành. Anh Nhàn vừa che cái nón rơm mới lấy trong ba lô ra vừa nói
– Nắng vầy không ăn thua đâu. Nắng trong mùa nắng của nó thì cháy da luôn. Nay vẫn có thấy tí mây trên trời là vẫn còn mát mẻ như Sài Gòn rồi á.
– Trời ơi! Này mà anh kêu mát mẻ?
– Sài Gòn mà như vầy là lên báo rồi.
– Ờ. So với xứ bán sa mạc này thì nắng vầy vẫn còn đẹp chán. Mấy đứa bôi kem chống nắng hết chưa?
– Bôi hết rồi anh, hihi.
– Ờ, em nên bôi, chứ con gái đen thui xấu lắm.
– Kệ đi anh. Hồi nó về Tây Ninh 3 tháng hè, xong xuống lại em cứ tưởng nó chơi trốn tìm trong lò đốt than không á. Nhưng về vài tuần là trắng lại như vầy ngay.
– Haha… Không ăn nắng thì đỡ. Chứ nhiều người đen một phát là rất khó nhả nắng lắm.

Lát sau…
– Trời ơi! Cái gì như sa mạc vậy!? Cát ơi là cát.
– Y như Phan Thiết luôn, chỗ Bàu Trắng đó.
– Mấy đứa cũng đi du lịch nhiều quá chứ, biết đủ thứ.
– Du lịch mua tour không anh ơi, chán lắm. Hổng có đi phượt đã như vầy đâu.
– Đúng rồi, em nghĩ tới cảnh đi đâu cũng hẹn giờ chơi, xong gom lại, đúng giờ lên xe đi ăn, y như gà công nghiệp á. Không có tự do thoải mái như vầy.
– Haha. Mỗi người hợp một kiểu mà. Anh thì sao cũng được hết. Phượt thì anh lăn lóc bụi đời, còn đi tour du lịch thì anh cứ vô resort, nằm dài cả ngày cũng được nữa. Thích thì xuống hồ bơi…
– Chời chời! Đúng anh Nhàn luôn.
– Nó từ xưa giờ vậy á mấy đứa. Cứ thích nhàn nhàn thôi.
– Ờ. Ai như mày, thích cực làm chi. Như tao hồi năm đầu tiên mà đậu vô mấy đại học Mỹ thì đi cha nó cho rồi, còn bày đặt ở lại cày học bổng này nọ nữa, nhà mày gì cũng không có, chỉ có tiền mà vậy đó.
– Haha. Mày hổng biết cảm giác nhận được cái mình tự giành lấy nó sướng hơn cái mình được cho sẵn.
– Đi nhanh mấy anh ơi.
– Ờ. Nắng ghê quá em muốn choáng luôn.
– Sao yếu đuối vậy hai đứa? Vô rừng vác ba lô còn đi vèo vèo mà mới đi có trăm mét đã choáng.
– Tụi em hổng hợp xứ nóng rồi. Khoái lạnh hơn.
– Uống nước đi. Choáng là dấu hiệu cho thấy cơ thể bị thiếu nước đó.
– Ok anh.
– Chỗ này cũng đẹp nè. Có muốn chụp hình không?
– Muốn, hihi

Thế là mấy đứa nhóc lấy nước từ cái ba lô anh Khanh đang đeo ra uống, xong bỏ chai nước vô lại trong ba lô rồi tạo dáng chụp hình.

Cái sa mạc cát khi lên hình rất ấn tượng, mấy đứa tụi nó cứ chụp xong rồi thì đứng sau lưng anh Nhàn xem màn hình máy ảnh.
– Con Loan mặc váy thun ngắn mềm màu xanh nổi bần bật giữa sa mạc cát vàng luôn. Cũng như lần trước, con nhỏ lại “chiếm sóng” của buổi chụp hình này. Nhưng đứng tầm 5 phút ngoài nắng thì hai thằng Bi-Bo đã không chịu nổi nữa. Tụi nó hối thúc
– Đi đi mấy anh! Nắng kinh dị quá.
– Ok, anh chụp tấm nữa cho bé Loan rồi mình đi ha. Được rồi Loan, đừng đi xa quá, đứng xoay lại phía anh chút, đúng rồi, tạo dáng với cai nón đi, đẹp, đẹp quá, giữ nguyên đi nha, thả lỏng, đừng gồng người, được rồi, một-hai-ba…
– Thằng Bi nói với thằng em
– Tao hiểu tại sao đàn ông ghét đi chụp hình với đi shopping chung phụ nữ rồi.
– Ờ. Nhìn vô đây là hiểu. Haiz.
– Haha. Gì mà tâm trạng dữ vậy mấy đứa?
– Tụi em nói đúng mà. Anh Khanh thử nhìn đi, giờ lại thêm tấm nữa rồi kìa, có xong đâu.
– Hahaha… Kệ đi, con gái tụi nó đẹp ‘có thời hạn’. Nên bản năng đứa nào cũng thích chụp hình để lưu lại khoảnh khắc hết. Thông cảm cho cánh phụ nữ đi mấy đứa.
– Tụi em sắp thành khô người một nắng rồi.
– Này nướng lên chắc ngon lắm.
– Cân ký cũng mắc tiền nữa. Bảy mấy ký hơi giờ chắc bán cũng đủ tiền đi phượt vài tour.
– Hahaha… Thôi, xong, đi thôi Loan chứ không thôi chúng nó càu nhàu miết.
– Yeah!!!

Cả nhóm đau khổ băng qua sa mạc cát tưởng chừng như dài vô tận. Đi trên cát rất mất sức, mỗi bước chân đi tới đều bị trượt lùi lại 1/3 bước, không có chắc chân như khi đi đường đất hay bê tông, nên đoạn sau của con đường sa mạc kia hầu như ai cũng le lưỡi thở vì mệt và nóng, chẳng ai có sức nói với ai câu nào. Cái nóng từ ánh mặt trời trên đầu, từ cát nóng dưới chân hắt lên khiến cả đám như đang đi trong một cái lò nướng nóng hừng hực.

Đi thêm một đoạn thì trước mặt cả nhóm bỗng mở ra một vùng biển xanh dương tuyệt đẹp. Mấy đứa nhóc lẫn anh Khanh đều nhảy tưng tưng lên thích thú. Thằng Bo kêu lên
– Yeah. Biển đẹp quá.
– Trời ơi đẹp thiệt đó. Đúng là thiên đường giấu phía sau địa ngục.
– Haha. Gì mà địa ngục ghê vậy. Đi có mấy trăm mét.
– Trời ơi, em thấy còn mệt hơn leo Ma Thiên Lãnh nữa. Đồi cát nóng hầm hập không chịu nổi.
– Đúng rồi. Nóng gì mà như lò nướng luôn.
– Thì sa mạc mà mấy đứa. Giờ có con đường nhựa ở ngoài còn đỡ nha. Hồi xưa chưa có đường lớn, tụi anh phải gởi xe tuốt ở dưới làng Sơn Hải bên kia núi á. Xong rồi đi bộ vòng qua cạnh núi này để tới dây, hành trình dài gấp 3 lần luôn, đi qua sa mạc phá sức ghê lắm.
– Trời đất. Vô tới nơi chắc được mấy trăm ký khô người một nắng quá.
– Haha. Cũng cỡ đó á. Nên giờ có đường nhựa ở ngoài thì đoạn sa mạc này rút ngắn được 2/3 rồi. Đi chút xíu này không ăn thua đâu.

Cả nhóm thấy biển xanh trước mắt nên khoái lắm, hú lên rồi đua nhau chạy. Nhưng cát khô sa mạc vẫn luôn triệt tiêu rất nhiều lực dưới bàn chân, nên chạy một hồi ra tới mép biển đứa nhóc nào cũng thở phì phì, anh Khanh còn thở nhiều hơn tụi nhỏ. Đi từ chỗ sa mạc cát nóng hầm hập, ra tới biển vậy mà gió biển cùng hơi nước mát rượi ập vô mặt khiến ai nấy đều được refresh, căng lồng ngực hít thở làn gió mát mang hương biển nồng nàn ngay trước mặt.

Anh Nhàn cứ nhàn nhàn đi sau, nhưng anh không băng thẳng xuống biển mà rẽ trái xuống một cái làng ở đầu bên kia bờ biển. Đứng từ xa anh hú
– Hú hú… Chụp hình xong thì qua đây nha. Bên này có nhà.
– Ok anh. Anh vô đó trước đi, lát tụi em qua.

Anh Nhàn xách túi đồ đi vô thôn nhỏ trước. Đám còn lại chụp hình chán chê xong mới đi dọc theo bờ biển đi vô thôn. Biển sạch bóng, nước trong xanh thấy đáy luôn, lại rất êm chứ không sóng mạnh gì hết, nhìn là muốn tắm lắm rồi. Vừa đi cả đám vừa tháo giày dép ra cầm tay, chân bước ở ranh giới mép nước, lùa mấy ngón chân vô nước biển mát rượi và cát ướt mang lại cảm giác còn dễ chịu hơn nữa. Cả đám từ nhỏ tới lớn đều lội nước ngang ống quyển, cảm thấy cơ thể như cây khô lại được mưa rào vậy.

Có một cái thuyền thúng đang cập bến, ngư dân kéo thúng lên bờ, tay xách mấy giỏ cá, con Loan nói
– Người ta có bán không anh Khanh? Mình hỏi mua đi.
– Ờ. Mua đi anh Khanh. Cá mới lưới này chắc ngon lắm đó.
– Được được. Mấy anh ơi! Cá có bán không vậy?
– Có. Tụi em mua bao nhiêu?
– Mang dùm em vô cái nhà kia cho mát để tụi em lựa được không.
– Ok, nhanh nhanh để tụi tui còn mang ra chợ nữa.
– Dạ. Đi nhanh lên mấy đứa. Anh Nhàn ở nhà kia kìa.
– Dạ.

Thế là cả đám chạy vô một “cái nhà” lụp xụp che bằng đủ thứ vật liệu, từ chà khô của cây rừng dựng lên tới mấy miếng tôn cũ, rồi ván gỗ cốt-pha thừa ra của công trình nào đó, kể cả mấy tấm bạt xanh cũ rách và bac thếch vì phơi nắng gió biển cũng được tận dụng để che chỗ này, bịt chỗ kia. Nền bằng cát nện cứng được quét tước rất sạch sẽ. Suy cho cùng, chỗ này gọi là …cái chòi hay thậm chí nhà… ổ chuột cũng được, chỉ có điều dưới đất sạch sẽ chứ không dơ bẩn hay rác rưởi gì hết.
Ngư dân xách giỏ cá đổ ra cái thau mà chủ nhà cho mượn. Cả đám thằng Bi-Bo bu lại trầm trồ nhìn đủ loại cá, đủ màu sắc trong thau, con nào cũng vừa được lưới lên nên độ tươi thì khỏi phải nghĩ nữa. Có con thậm chí vẫn còn vẫy vẫy, ngáp ngáp.
Anh Nhàn nhìn cái giỏ cá rồi nói
– Lấy nửa giỏ đủ không Khanh?
– Ờ. Lấy nhiu đó thôi. Lát nhờ chủ nhà mua thêm gà hay mực nữa chắc đủ đó. Mình còn xôi gà ăn dặm nữa là vừa.
– Ui trời, mấy em ăn nửa giỏ cá hả? Nhiều lắm đó. Có ăn hết không mà mua nhiều vậy?
Chị chủ nhà trợn mắt nhìn cả đám. Anh Nhàn nói
– Chị yên tâm. Nhóm này toàn máy xay thịt không đó chị. Nhiu đây chưa ăn thua đâu, lát chắc nhờ chị mua thêm mực nữa mới đủ.
– Trời trời! Lần đầu tui mới thấy có một nhóm ăn dữ vậy á. Thôi tụi nó nói vậy thì tính giá rẻ rẻ cho người ta đi ông.
– Ờ. Lấy nhiều vậy để mấy em hai trăm rưỡi thôi. Anh cũng đỡ mắc công mang ra chợ bán. Nhiu đây mang về nhà xẻ khô luôn.
Anh Nhàn lấy tiền trả xong mà anh Khanh với hai thằng Bi-Bo trố mắt nhìn. Không ngờ rẻ dễ sợ. Ở nhà đám thằng Bi-Bo cũng hay chở con Loan đi ăn hàng hoài nên biết giá. Chị chủ nhà cầm thau cá đầy lên rồi hỏi
– Tụi em thích ăn món gì?
– Chị nấu cơm dùm tụi em đi. Con mực nang lớn hồi nãy chị nướng nha. Còn mớ cá này thì nấu canh chua, cá nhỏ thì chiên giòn chấm mắm me non đi. Em thấy quanh nhà có trái me non ngon quá chừng. Nhàn, mấy đứa nhỏ, muốn ăn gì thì nói kìa.
– Thôi, mày đặt món vậy ngon á.
– Ờ. Chẹp chẹp. Mấy món đó được rồi đó anh. Có con cá nào nướng ăn ngon không cô?
– Có. Mấy con cá tắc kè này nè. Nướng lên xé ăn như thịt gà luôn. Tụi em mà chấm mắm me non giã nhuyễn thì thơm điếc mũi luôn, hihi.
– Chà chà. Vậy cô lấy mấy con cá nướng chung với mực nha cô.
– Rồi, vậy là mực với cá tắc kè nướng, cá lớn nấu canh chua, cá nhỏ chiên dằm mắm me non ha, ăn với cơm trắng.
– Dạ. Nhiêu đó được rồi đó chị. Cho tụi em gởi đồ ở đây để lên hải đăng chơi, lát xuống ăn trưa nha chị.
– Ok. Tụi em bỏ đồ hết lên cái bộ ván ngựa kia đi. Đúng rồi, để gọn vô góc đó. Lát mà có khách khác tới thì chị cho họ để đồ chỗ khác để khỏi lộn.
– Dạ.
Cả đám để gọn đồ lại trong một góc. Thực ra cũng chỉ có cái ba lô với túi đồ của anh Nhàn thôi. Ba lô chính của anh bỏ ngoài xe rồi, anh chỉ cầm vô quần bơi với đồ để tắm. Còn ba lô máy ảnh thì luôn là vật bất ly thân của anh rồi, không gởi lại đây.
Mấy đứa nhỏ nghe nói hải đăng trên núi, xong quay lại ngó ra mặt biển xanh ngút ngàn, tụi nó quyến luyến không biết nên chọn cái nào. Thằng Bo thử hỏi
– Sao không tắm biển rồi lên hải đăng sau vậy anh Nhàn? Nhìn biển đã quá.
– Trên hải đăng mà trưa thì nắng dữ lắm. Mình tranh thủ nắng chưa gắt leo lên, lúc xuống ăn trưa xong nắng gắt ra tắm biển mới phê.
– Thì ra. Ok. Vậy đi đường nào anh?
– Đi đường sau nhà chị nè tụi em. Băng qua hàng rào là thấy đường nhựa à.
– Dạ. Em biết rồi chị. Để em dẫn tụi nó đi. Theo anh nha mấy cưng!
– Cưng cái đầu mày!
– Haha. Nhạy cảm dữ mậy?!
– Tao phải làm rõ chứ để người ta hiểu lầm chết, haha..
Cả đám vừa đi vừa loi nhoi. Băng qua khoảng hở mấy cái hàng rào gai xương rồng rồi đến được đầu một con đường trải nhựa dẫn tuốt lên dốc. Con đường này cũng lạ, ở giữa chốn toàn cát với cát tự dưng có một con đường trải nhựa lẻ loi dẫn lên núi. Nhìn con đường gần như dốc đứng, mấy đứa đi lần đầu đều ngước cổ lên trầm trồ
– Đường này mà chạy xe chắc sợ tè luôn quá.
– Khủng đó chứ không phải dạng vừa đâu. Có lần anh thử mang xe qua sa mạc, mang lên đây chạy rồi đó.
– Wow! Anh quá dữ. Dốc đứng vầy sao đi được anh?
– Được chứ. Cài số 1 chạy.
– Nó còn dốc hơn chỗ cái am săn mây hôm bữa nữa ha.
– Dốc hơn và nguy hiểm hơn nhiều. Chỗ kia khi xuống mà hư thắng thì em phi vô rẫy cà phê thôi. Chỗ này là dang thẳng cánh đại bàng, tự hào làm chym Việt luôn, haha
– Hahaha. Bay xuống dưới thì đúng là tự hào làm chym Việt. Oh. Mà cảnh này đẹp quá anh Nhàn. Thấy nguyên cái bãi biển luôn kìa. Chụp hình không anh?
– Chưa đẹp đâu. Lên một đoạn nữa, qua cái eo kia đẹp hơn nhiều.
…Một lát sau
– Phù phù… ai nói hổng có trekking, ai kêu tour này chỉ có kéo va li đi nghỉ dưỡng thôi! Dốc gì mà cao vãi.
– Haha … Mày nói với tụi nó vậy hả Khanh?
– Ơ. Tao tưởng đi biển thì chỉ tắm biển thôi chứ có biết là leo dốc thở như cờ hó này. Phù phù… Mày có nói tao sẽ đi chỗ nào đâu.
– Tao nói hết rồi nha. Mũi Dinh, rồi Vĩnh Hy, Bình Lập…
– Ủa, nói rồi hả. Hè hè… Tao tưởng là tên của mấy bãi biển dạng như Ninh Chữ đồ á, hè hè.
– Bó tay luôn.
– Tại có mày cover cái plan rồi tao đâu cần phải quan tâm nữa. Nên dặn tụi nó mang đồ bơi, kính lặn thôi. Hí hí..
– Mấy anh ui, em đi hết nổi rồi. Phù phù…
– Lên lưng anh cõng cho.
– Cõng thêm em nổi không anh Khanh? Hì hì.
– Con Loan thì được. Còn em thì cũng được luôn, nhưng anh mà bẹp dí ở đây thì lát tụi em khiêng anh xuống nha.
– Haha. Thôi thôi. Tụi em mà khiêng anh xuống thì bẹp dí cả đám.
– Ờ. Tấm thân bồ tượng của mày mà kêu tụi nhỏ cõng.
– Ê ê! Hổng có bồ gượng à. Là khôi vĩ nha. Tứng tú nha.
– E hèm. Ai kiu tui đóa?!
– Ủa ủa.. Sorry, anh quên ở đây có 2 đứa tên Tứng lận…
Lại đi thêm một đoạn, cả nhóm từ nhỏ tới lớn đều há miệng thở phì phò. Anh Khanh vì cõng con Loan nên mệt nhất đám rồi. Mồ hôi đổ ướt lưng áo luôn. Anh Nhàn đi ra rìa con đường, chỗ ngó xuống biển và nói
– Tới rồi. Góc này đẹp nhất đó mấy đứa.
– Wow! Quá đỉnh!
– Trời ơi. Cảnh đẹp dễ sợ. Thấy nguyên cái bãi biển luôn.
– Ờ. View này lên hình đẹp lắm. Có ai muốn vô chụp không?
– Có có. Em đi.
– Em nữa.
– Em nữa nha mấy anh!
– Em muốn chụp thì đứng xuống dùm anh đi… phù phù…
– Hihi… Quên.
– Thấy anh cõng sướng quá rồi nằm trên lưng anh luôn hà, haha…
Cả nhóm được anh Nhàn chụp hình, anh cũng dựng tripod lên chụp có anh trong đó nữa.
Tới phiên con Loan lại diễn, anh chụp mãi chưa chịu đi, hai thằng Bi-Bo đợi hoài nắng quá nên đi trước.
Lại bắt đầu hành trình vừa leo vừa thở như cờ hó. Leo lên tuốt một đoạn xa lắc bên trên, thằng Bo đứng ra chụp hình cảnh bên dưới bằng điện thoại, rồi selfie, rồi chụp cho thằng Bi, rồi chụp chung hai anh em.
Chụp chán chê nhìn lại vẫn thấy đám anh Khanh, anh Nhàn với con Loan vẫn còn ở dưới chỗ cũ. Thằng Bi chợt vỗ vai thằng em mình nói
– Ủa?! Bo, Bo! Mày nhìn kìa. Anh Nhàn chụp… cái gì kỳ vậy?
– Hả? Đâu?
– Đó! Nhìn đi!
– Ờ. Trời! Ổng chụp … dưới váy con nhỏ! Hic hic. Có cần công khai dữ vậy hông?
– Thực ra sáng nay mày với anh Khanh cùng bú con nhỏ cũng coi như công khai rồi. Tới phiên anh Nhàn cần gì phải thưa gởi tụi mình nữa. Ổng cũng “ăn” con nhỏ hồi đi thác rồi còn gì.
– Ờ. Anh Khanh chơi ác thiệt. Mang con nhỏ cho bạn bè chơi tùm lum.
– Ờ. Ổng theo đạo mày hổng biết à?
– Đạo gì?
– Đạo dụ. Mang con nhỏ đi cho chơi búa xua hổng phải đạo dụ là gì?! Haha
– Ờ. Mày nói có lý, há há. Èo èo. Anh Khanh hình như đang lột quần xi líp con nhỏ ra kìa.
– Bà mịa! Để tao đi xuống lấy cái đó mới được. Hổng ai được tranh giành với tao à nha.
– Thôi thôi! Mày bớt bớt dùm tao đi. Người thật việc thật lại hổng “sưu tập”, cứ đi cất giữ mấy cái quần nhỏ đó làm chi hổng biết.
– Haha. Mày hông hiểu đâu. Chẹp chẹp, anh Nhàn chụp dưới váy nó kiểu này thì con nhỏ còn gì giấu diếm nữa đâu.
– Chắc thấy cái lỗ luôn quá. Bà mịa. Chơi vén váy lên chụp kìa. Hic hic.
– Tao cũng muốn xuống đó, mà xa quá lát leo lên lần nữa thì đuối.
– Thôi. Đứng đây coi được rồi. Xuống lại chi. Dù sao thì con nhỏ có lạ gì với tụi mình nữa đâu. Muốn coi hình thì lát nữa nói anh Nhàn gởi cho.
– Ờ. Nhìn vầy cũng kích thích ha. Sao mình không nghĩ ra vụ chụp nuy nó ta?
– Con lạy! Chơi thì còn được. Tao với mày mà chụp trong máy, lỡ mất điện thoại, hay bị hack là xong đời.
– Ờ. Đổ bể thì lâu ra lắm đó.
– Chắc chắn luôn.
– Haiz. Mày có nghĩ… hồi trong thác anh Nhàn đổi chỗ ngủ với anh Khanh, ảnh có chụp từ bữa đó chưa ta?
– Ờ ha. Dám lắm. Ổng kêu nó là nàng thơ cho ổng sáng tác mà. Dám có lắm á. Lát hỏi thử.
– Ừ. Có thì kêu ổng share cho mình coi với. Biết đâu góc chụp của ổng lạ và độc thì sao.
– Ờ. Ảnh có cách chụp độc lắm. Nhìn ngoài bình thường chứ vô hình rất hay.
Mãi một lát sau…
– Haiz. Giờ mới chịu đi kìa. Mệt ghê á.
– Thôi, than hoài. Tao với mày cũng đã coi một show chụp hình hot mà.
Anh Nhàn đi trước ôm máy và ba lô máy ảnh. Anh Khanh cõng con Loan đi sau, đường dốc đứng nên các bắp chân to của anh phải gồng lên để mang trọng lương tự thân lẫn con em họ trên lưng. Hai thằng Bi-Bo đợi cả nhóm lên tới rồi đi tiếp. Thằng Bo đi gần anh Nhàn nói
– Anh Nhàn cho em coi hình hồi nãy với.
– Nãy chụp xong em coi rồi mà.
– Hổng phải hình con Loan á. Hình anh mới chụp nó á, hihi..
– À. Hình đó 18+ mới coi được nha. Tụi em mới 17 à, còn nhỏ lắm. Đợi thêm một năm nữa đi anh cho coi, haha…
– Xời. Tụi em qua 18+ lâu rồi á. Hí hí.
– Thiệt hông đó?!
– Thiệt. Nay 24+ rồi, hệ inch là 9 inch cộng đó. Anh có nhu cầu đo kiểm tra không? Haha…
– Èo èo… Cái đó thì anh không muốn biết đâu. Qua 18+ rồi thì để anh mở hình cho coi.
Vừa đi anh Nhàn vừa mở hình cho thằng Bo coi. Thằng nhóc cứ trầm trồ khi coi mấy cái hình cận cảnh đó. Còn thằng Bi thì đi sau lưng anh Khanh, tay luồn lên dưới váy sờ mông con em miết.
Anh Khanh bực mình nói
– Bi! Cứ sờ nó hoài một hồi nó ra nước ướt lưng áo anh là anh lấy áo em mặc đó nha.
– Haha. Âu cơ anh luôn. Anh mặc vừa thì cứ lấy mặc… Mà Loan nè nhớ đừng chảy nước nha em, nghe anh Khanh nói chưa?! Há há..
– Anh Bi nha! Người ta đã “mít ướt” rồi mà anh cứ “chọc ghẹo” hoài, còn biểu sao hổng chảy, hừ hừ.
– Ờ ờ. Anh sờ thấy nó bắt đầu ướt rồi nè, hì hì.
– Cái thằng Bi kia! Ghẹo nó hoài! Đi lên đằng trước coi! Hừ hừ.
– Haha. Ok man!
– Bi, lên đây coi hình nè.
– Đâu. Cho tao coi với.
Cả đám lại tiếp tục nhây, vừa leo dốc dựng đứng vừa le lưỡi thở. Đi một mạch tới một ngã 3 thì cả nhóm dừng lại, thằng Bi nói
– Giờ đi ngả nào đây anh Nhàn?
– Rẽ trái đi. Lên đỉnh ngọn núi này luôn, còn đi thẳng là lên hải đăng, để lát từ đỉnh xuống mình vô sau.
– Ờ. Được đó. Em cũng tò mò không biết chỗ này còn cảnh nào đẹp nữa không.
– Còn chớ. Cảnh đã lắm.
– Phù phù… cố lên anh em!
– Cố lên anh Khanh, hí hí…
– Ờ. Cố lên anh Khanh! Lát tới nơi cho anh ăn cỏ, uống nước, í quên, haha…
– Ê ê! Anh hổng phải ngựa nha!
– Chắc chắn anh không phải ngựa rồi.
– Đúng đúng. Ai mà nói anh ngựa thì không yên với tụi em.
– Khủng long như anh thì làm sao nhìn ra thành ngựa được chứ. Há há.
– Hừ hừ…
– Hahaha…
Từ ngã ba đi chỉ một đoạn là tới đỉnh núi. Trên chỗ này có thể nhìn bao quát toàn bộ view biển rất đẹp. Thậm chí có thể thấy ngọn hải đăng ở bên dưới luôn. Đám nhóc hú hét, anh Khanh cũng khoái chí trầm trồ. Anh Nhàn thì lấy máy ảnh ra chụp. Thế là đứa nào mà thấy ống kính lia tới mình thì auto cười. Cả đám tạo dáng đủ kiểu, từ nhảy cho tới siêu nhân gì đó. Con Loan cũng ham hố chụp hình nhảy. Nó leo lên một tảng đá to, thấy nó nhảy xong một lần thì 4 cái miệng đám con trái liền yêu cầu nó nhảy lại nữa. Anh Nhàn khen
– Đẹp lắm em. Nhảy lại lần nữa đi.
– Được đó em. Nhảy kiểu khác đi.
– Ờ ờ. Dang hai chân ra.
– Ra giữa tảng đá luôn. Đúng rồi. Nhảy đi em, càng cao càng tốt.
Thế là con nhỏ được cả đám khen miết nên nhảy mấy lần, sau cùng nó nhảy không nổi nữa mà thở hổn hển.
Đám con trai đều chụm đầu vô màn hình máy ảnh cười khoái trá. Con nhỏ đã bị cởi quần xi líp ra rồi, mặc váy mà còn nhảy tới nhảy lui nữa nên … không nói cũng có thể hiểu được hình của nó trong ảnh là như nào. Anh Nhàn chọn chế độ chụp liên tục khoảnh khắc thể thao nữa nên dù là nó chuyển động nhưng vô máy lại rất rõ nét, từng đường nét cái bướm, cặp đùi nó trong lúc nhảy đều căng lên đều rất đẹp.
Không chỉ hai thằng Bi-Bo trầm trồ miết mà hai anh lớn cũng nuốt nước miếng liên tục. Anh Nhàn bỗng nói
– Khanh, cầm máy giùm tao đi. Tao tranh thủ tí.

– Mày muốn tao chụp cho mày hả?
– Không. Chụp gì cũng được. Nhưng đừng nhắm vô tao với nó là được à, há há.
– À à! Hiểu rồi!!! Hổng nhịn được tới chiều!!! Haha…
– Trời trời! Outdoor luôn hả anh? Ở đây có ai không?
– Không đâu. Người ta ở dưới hải đăng hết. Trên này vắng lắm. Hai đứa canh chừng dùm anh nha. Haha.
– Oh, ok anh.
Anh Nhàn đưa ba lô đựng ống kính, đưa luôn máy ảnh cho anh Khanh, rồi vội vã chạy tới chỗ con nhỏ đang ngồi trên tảng đá thở hồng hộc. Vừa tới nơi, con nhỏ còn chưa biết ất giáp gì, đang nhe răng ra cười với anh thì anh Nhàn đã bế ngửa nó lên mang vô bụi cây ở phía sau, chỗ bóng râm tương đối mát mẻ giữa cái nắng chang chang của xứ biển này.
Cả đám 2 thằng Bi-Bo và anh Khanh nhìn cảnh anh Nhàn bế con em mình vô bụi cây mà nuốt nước miếng ừng ực. Dù cả 3 đều đã có ít nhất 1 shot với con nhỏ lúc mới tới đây nhưng dòng máu nóng tuổi trẻ trong người 3 thằng đều đang chảy rần rật, làm sao “mắt điếc tai ngơ” coi như không thấy gì được.
Chỉ vài giây sau, trong bụi đã vang lên những tiếng “tạch tạch” rất to, kém theo tiếng “hực hực” của anh Nhàn.
Đám 3 thằng còn lại làm nhiệm vụ “cảnh giới và cản địa” thì hầu như chẳng thiết tha gì ngắm cảnh và chụp ảnh nữa. Anh Khanh chỉ cầm máy lên ngắm đại rồi bấm tạch tạch vu vơ, thậm chí chẳng buồn kiểm tra xem mình đã chụp cái gì luôn.
Nhiều phút sau, tiếng động trong bụi càng lớn, tiếng thở anh Nhàn bỗng nặng nề, có cả tiếng con nhỏ rên lên nữa. Anh Khanh hơi xót em gái, nên nói vọng vô
– Nhẹ nhẹ thôi mày, hồi sáng tụi tao phải mát xa nó đó. Chắc nó còn đau chưa hết đâu.
Trong bụi không có tiếng trả lời, chỉ có hơi thở nặng nhọc “hực hực” của anh Nhàn càng thêm ồ ồ…
Bỗng dưng mọi thứ im ắng như chưa từng có gì xảy ra. Đỉnh núi lại trở về với tĩnh lặng cùng tiếng gió biển nhè nhẹ, tiếng chim biển kêu “tít tí te te” đâu đó xa xăm.
Ba thằng con trai đứng ngoài liếc mắt nhìn nhau. Hai thằng Bi-Bo còn rất muốn bước vô coi con nhỏ có bị sao không, nhưng im vầy chắc anh Nhàn đang “bơm” con nhỏ rồi nên chắc cũng không cần vô nữa. Chỉ ngại cho con nhỏ lúc anh đang “giã gạo” nó, chứ anh lên đỉnh rồi thì mọi chuyện đã xong.
Im lặng kéo dài cả mười mấy giây, sau đó chợt có tiếng anh Nhàn thở ồ ồ như trâu lội nước, phá tan tĩnh lặng của đỉnh núi.
Cả đám lại quay mặt nhìn nhau, thầm thở phào, cuối cùng cũng xong. Con em coi như cũng “sống sót” qua một tour nữa rồi.
Cả đám còn chưa kịp vuốt mồ hôi trán hay ăn mừng gì thì chợt nghe có tiếng người lao xao.
Ba thằng đều hốt hoảng quay ngoắt lại nhìn xuống con đường chính, thì thấy một nhóm người đang đi lên ở dưới. Có người lớn, có cả con nít 6-7 tuổi, rồi 12-13 tuổi, đủ hết. Hình như đây là mấy gia đình đang đi du lịch ngắm cảnh thì phải. Từ ngã ba, đám nhóc đã rẽ trái đi lên trên đỉnh núi này, còn người lớn đang bên dưới ngã ba. Tụi nhỏ đi được một đoạn còn quay lại kêu to
– Má ơi! Lên đây đi, đẹp lắm.
– Ba! Chụp cho con mấy tấm trên đây đi.
– Thôi, xuống đi mấy đứa. Hải đăng hướng này, phù phù.
– Thôi, tụi con muốn lên đây à.
– Vậy mấy đứa tự đi đi… phù phù… rồi quay xuống hải đăng nha. Chứ ba đi hết nổi rồi… phù phù…
– Dạ.
– Không được chạy nhảy lung tung nha, té trầy tay chân về tui quýnh đòn thêm chứ hổng có dỗ đâu à.
– Có sao đâu mà má cứ dặn hoài. Tụi con biết rồi.
Đám 2 thằng Bi-Bo và anh Khanh tranh thủ nhóm du khách còn đang đứng ở ngã ba đường nói chuyện thì chạy vù ra sau bụi cây và hạ giọng nói nhanh với cặp đôi còn đang “banh càng” đè nhau dưới bãi cỏ
– Có du khách! Mặc đồ vô Nhàn!
– Lẹ đi Loan, đứng lên em!
– Chết mịa.
Anh Nhàn đang thở “phù phù” cũng phải cuống cuồng chống tay rút ra khỏi người con nhỏ kêu một tiếng “ột” rõ to, rồi đứng thẳng dậy lượm quần dài mặc vào. Cái quần sịp anh chỉ kịp lượm lên đút túi quần luôn chứ không mặc kịp nữa. Con Loan được hai thằng Bi-Bo, mỗi đứa một bên nắm tay kéo dậy, đứa sửa áo cho con nhỏ, đứa phủ váy xuống cho em, phủi cả mớ cỏ khô lá khô dính trên quần áo cho con nhỏ.
Khi cả đám chỉ vừa che những chỗ cần phải che đậy thì có mấy đứa nhóc trờ tới chỗ bụi cây. Đi đầu là thằng nhóc … niềng răng mà thằng Bo lẫn con Loan đã gặp trong thang máy.
Thằng nhóc ngờ ngợ nhìn cả đám thanh niên đang lúm xúm trong bụi cây. Rồi nó nhìn quanh nghi ngờ. Chỗ này làm gì có cảnh đẹp! Xung quanh là cây cối gai góc khô cằn, cao qua đầu và cũng che hết view, mà lại có tới 4 đực rựa đang đứng chung quanh đứa con gái nó gặp hồi sáng trong thang máy. Con nhỏ lại mặc váy, chỉ khác màu.
Cái nhìn đầy nghi ngờ toát ra từ thằng nhóc khiến đám 5 người thằng Bi-Bo càng bấn loạn, bối rối, tay chân lúng túng thấy rõ cứ như là bị bắt quả tang vậy. Con Loan mắc cỡ không biết giấu mặt vô đâu luôn, đất mà có kẽ nứt chắc nó cũng chui xuống để trốn rồi.
Hai thằng Bi-Bo thì ráng giữ để không tỏ ra gượng gạo bất thường gì, mà giữ quá thành ra gồng cứng đơ như tượng đá. Anh Nhàn vẫn còn đang thở hổn hển, vừa mới xuất tinh xong thì làm sao anh kìm chế hơi thở cho được, lúc nãy đã nín thở mấy chục giây rồi. Anh Khanh thì ôm máy chụp hình giơ lên nhưng không nhắm vô đâu. Cả đám lại không biết mỗi đứa một kiểu như vậy lại càng tăng đối lập của mỗi đứa lên hơn, khiến cho bất cứ ai nhìn vô cũng thấy một chữ “bất bình thường” to như cái băng rôn đang dán vô cả đám.
Đang bối rối không biết làm sao thì thằng Bi lại là đứa lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, nó nói ngay
– Thôi, trốn nắng trong chỗ này đủ rồi, mình xuống hải đăng chụp hình đi rồi đi xuống. Ngồi đây hoài chỉ càng nắng hơn thôi.
Câu nói của nó giải vây được cho cả đám. Thế là anh Khanh, và thằng Bo như tượng đá hóa trở lại làm người, gật đầu nói ngay
– Ờ, nghỉ nãy giờ đủ rồi. Xuống dưới kia chụp hình tiếp thôi mọi người.
– Let’s go!
– Đi thôi!
Thế là nhờ có thằng Bi nhanh trí, cả đám “đường đường chính chính” bước ra khỏi bụi cây rậm rạp, chen qua đám nhóc còn lại đang hí hửng chụp hình, rồi đi xuống dưới dốc.
Con Loan đi xuống hết dốc, tới ngã ba vừa quẹo khuất tầm nhìn của đám nhóc trên đỉnh núi thì nó muốn khụy chân bám vô người anh Khanh, mồ hôi ướt trán, nó nói nhỏ
– Em đau quá! Hic hic.
Anh Khanh nói ngay
– Lên lưng anh cõng cho!
– Chưa được anh ơi, còn … còn nước.
– Hả? Sao?
Anh Khanh vẫn còn hơi run rẩy vì lần xém chết vừa rồi, nên chưa hiểu con nhỏ lắm.
– Nước của anh Nhàn. Em thấy nó sắp ra rồi.
Nói vừa xong thì con nhỏ hơi dạng chân ra, rùng gối xuống và rặn “tẹt tẹt” mấy tiếng liền. Một loạt những búi chất nhầy rớt lạch tạch xuống mặt đường nhựa làn cả đám con trai tái mặt, mỗi đứa xoay đầu nhìn một hướng, cảnh giới xem có ai đi lên không. Cũng may gần đó nhất là đám nhóc trên đỉnh núi nhưng lại khuất tầm nhìn, một nhóm khách người lớn đang ở trước cổng ngọn hải đăng thì mải lo chụp hình không để ý tới. Phía dưới con đường còn một nhóm khác đang đi lên thì lại có mấy người tạo dáng chụp cảnh hướng biển.
Anh Khanh bỗng thò tay vô túi rút ra một cái gì đó bị vo viên thành một cục, cúi xuống luồn tay dưới váy con nhỏ lau nhanh một cái chớp nhoáng rồi rút ra bỏ vô túi lại, và nói
– Tạm vậy đi em. Lên lưng anh cõng cho. Đừng đứng đây lâu họ chú ý đó.
– Dạ. Hic hic.
Hai thằng Bi-Bo lẫn anh Nhàn đều nể phục độ gan dạ và lẹ tay của anh Khanh. Giữa thanh thiên bạch nhật, gần cổng hải đăng đang có nhóm khách chụp hình mà anh dám thò tay xuống dưới váy con nhỏ lau bướm cho nó, bằng chính cái xi líp của con nhỏ cởi ra lúc chụp hình dưới kia.
Cả đám nhìn con nhỏ nhăn nhó leo lên lưng anh Khanh, rồi được anh cõng lên. Thằng Bo vội vàng kéo váy con nhỏ xuống trùm lại cái vòng 3 bị hở gần lộ ra hết, rồi tự nguyện đi đằng sau con nhỏ và anh Khanh để che bớt tầm nhìn của những người “không phận sự”.
Cả đám 4 đứa con trai phối hợp nhau đi tới cổng hải đăng thì anh Nhàn nói
– Đi tuốt ra sau chụp cảnh biển trước đi. Chỗ cái lô cốt á. Để ở đây họ chụp chán rồi mình quay ra chụp sau.
– Mày biết thì dẫn đường đi. Tụi tao đi theo.
– Ok. Follow me!
Thế là trong khi nhóm khách tranh nhau chụp ngọn hải đăng, tạo dáng đủ kiểu thì nhóm thằng Bi-Bo đã đi thẳng ra phía sau. Bước ra một khu được xây như một cái sân vuông ngó ra biển.
View nhìn tuyệt đẹp bao quát gần hết biển đông, bên dưới cây cối lúp xúp, xanh rì, thân bạc trắng vì nắng và gió biển, mọc chen chúc với những tảng đá trắng xếp chồng lên nhau tạo cho người ta một cảm giác về sự chịu đựng dai dẳng, chống chọi với thiên nhiên của sinh vật nơi này.
Biển xanh ngút mắt, nhìn từ trên cao xuống rất đẹp khiến cả đám cứ trầm trồ. Con Loan đòi đứng xuống để coi, lúc tuột xuống lưng anh Khanh, cả hạ thể trần trụi của nó lộ hết ra ngoài, rất may thằng Bo đã kịp kéo váy xuống dùm con nhỏ ngay sau đó.
Anh Nhàn sau khi lấy lại được bình tĩnh, và nhịp tim sau cực khoái của anh đã bình thường trở lại sau một đoạn leo dốc, anh lại làm rất tốt vai trò “nhiếp ảnh gia” của cả nhóm.
Nhờ có bờ tường thành xây cao ngang bụng, bao vây lấy khoảng sân vuông trên cao này, cả đám có đủ cách để tạo dáng, từ đứng tới ngồi thòng chân xuống, ngồi co gối lên, một chân co một chân thòng… Nhất là con Loan, nó vừa sợ vừa kích thích tạo dáng để cho mấy anh chụp những tư thế “khoe bướm” đang “ọc sữa” kiểu đó khiến cả 4 đứa con trai run run đưa máy lên chụp muốn “nát” mấy cái thẻ nhớ, cho tới khi nhóm khách kia đi ra phía này.
Tụi nó nhìn lại thấy có đám con nít hồi nãy nữa, có lẽ tụi nhỏ chụp xong trên đỉnh thì chạy xuống đây tham quan với ba mẹ.
Thằng Bo lại bắt gặp ánh mắt đầy ý tứ của thằng nhóc niềng răng khi nhìn về cả đám mình, nhất là nhìn về con Loan. Hình như nó là anh lớn của đám nhóc hay sao đó, đi chụp hình cho mấy em, cũng đứng ra quản tụi nhỏ không để mấy đứa nhỏ leo trèo ra các bờ tường cao của ngọn hải đăng. Thằng Bo không rõ thằng nhóc đó có nghi ngờ hay biết được cái gì chưa, nhưng cái kiểu nhìn đó của thằng nhỏ làm thằng Bo thấy không thoải mái chút nào. Nó nói
– Thôi, đi ra đi mọi người. Chụp muốn nát hết cảnh của người ta rồi.
– Haha. Ờ. Đi ra đi. Thực ra muốn đẹp thì phải leo xuống dưới kia á. Có hậu cảnh biển sau lưng, cây bụi xanh xanh, đứng ngồi trên đá chụp đều đẹp hết, nhưng nắng quá nên thôi đi.
– Mày leo ra rồi hả? Này chắc leo cỡ Ma Thiên Lãnh chứ mấy.
– Leo rồi. Thua xa Ma Thiên Lãnh, nhưng ngược lại cây cối gai không à. Cả đám leo được hết, nhưng con nhỏ…
– Thôi, khó quá bỏ qua đi anh. Ra chụp hải đăng chứ lát nữa người ta lại đông lên đó.
– Ờ ờ. Thôi đi ra.
Con Loan lúc này đã gượng bước đi được mà không cần phải cõng nữa. Ngay trước mặt các phụ huynh và cả đám nhóc thì nó đòi anh Khanh cõng cũng khó. Leo lên lưng anh thì kiểu gì cũng phô cái mông trần ra sau cho thiên hạ rửa mắt, chưa kể cái bướm đang còn ướt mem của nó nữa. Biết vậy nên con nhỏ ráng nhịn đau bước đi.
Hai thằng Bi-Bo nhìn nhau, rồi đứa trước đứa sau, cho con nhỏ đi giữa, cản địa bớt tầm nhìn của các du khách về dáng đi tập tễnh của đứa con gái duy nhất trong nhóm. Anh Khanh đi trước, lưng áo hơi xộc xệch để che đậy cái bệt ướt mem to bằng bàn tay trên thắt lưng chỗ con nhỏ tì bướm vô lúc nãy.
Cả đám cuối cùng cũng đi ra tới phía trước ngọn hải đăng. Kiến trúc bằng đá này nghe nói được xây từ thời Pháp, rất cổ và rất đẹp. Công trình này vẫn sừng sững đến nay bất chấp phong ba bão biển trực tiếp tác động, hầu như không thấy hư hỏng tí xíu nào cả. Độ bền và thẩm mỹ hơn xa các công trình vừa xây xong đã hỏng của thời đại rực rỡ hiện nay. Chỉ tiếc là du khách không được leo lên xem tàn dư của xứ tư bản giãy chết kia, chỉ được phép đứng dưới chân chụp lên thôi.
Anh Khanh nói
– Đứng đây chụp đỡ đi. Mai ra hải đăng Bình Hưng leo lên chụp thoải mái luôn.
– Oh. Mai hả anh. Quá đã! Hí hí
– Ờ. Ngoài kia họ cho leo lên chụp xuống phê lắm. Mọi người tranh thủ tạo dáng đi, lại có du khách đi lên rồi kìa!
Thế là cả nhóm “quầng nát” ngọn hải đăng rồi kéo nhau đi xuống. Đi một đoạn, tránh khỏi nhóm du khách dòm ngó thì con Loan lại yên vị trên lưng anh Khanh, rồi cả nhóm mới kéo nhau thả bộ xuống núi. Đường lên dốc đứng, đường xuống cũng dốc đứng, nhưng view đẹp hơn đường lên nhiều lần. Khi đi từ trên xuống, view nhìn toàn cảnh biển bao la ngay trước mặt cực kỳ ấn tượng, nhất là đi xuống được nửa đường thì cái bãi biển bên dưới lộ ra ngay trước mắt cả nhóm. Dù lúc lên đã chụp hình rồi nhưng khi tới đây hầu như không đứa nào cảm thấy đủ hết. Thế là anh Nhàn phải lôi máy trong ba lô ra, gắn ống kính vô chụp cho mỗi đứa một tấm, và thêm một tấm, và lại một tấm nữa, tới khi anh quyết tâm cất máy vô ba lô không chụp nữa, cả đám mới chịu đi tiếp.
Khi cả nhóm xuống tới căn nhà chòi kia thì trời cũng đã chính ngọ. Con Loan được thả xuống trước đó để cái mông trần của nó khi tuột xuống không làm dân địa phương nhức mắt.
Khi cả đám yên ổn trong bóng mát căn nhà thì mới thấy da nóng bừng bừng. Gần như cả buổi sáng nay tụi nó đều phơi ra dưới nắng hết. Mùi thức ăn thơm phức chui vào mũi. Cả đám chun mũi lên hít hít rồi trầm trồ
– Thơm quá!
– Thơm nức mũi luôn rồi!
– Em đói bụng!
– Anh cũng đói. Nãy giờ làm ngựa thồ hai chuyến chắc lát ăn hết của mấy đứa mới đủ quá, há há…
– Hông sao anh. Mình còn xôi gà.
– Không đủ nữa thì quanh đây còn có cỏ tươi…
– Hahaha…
Thế là đồ ăn đã được dọn sẵn, canh chua được để trong … một cái nồi bự, là cá nấu canh chứ không phải canh nấu cá nữa. Còn cá chiên phải xếp trong 3 dĩa to mới đủ. Thêm hai dĩa mực nướng, và một dĩa to cá tắc kè nướng. Anh Khanh nhìn dĩa cá nướng cười nói.
– Con cá này hồi còn sống nhìn như con tắc kè, nướng lên lại giống … tắc kè nướng. Haha
– Mày trớt quớt vậy Khanh?!
– Thì quê mình mày biết rồi đó. Đặc sản tắc kè hay thằng lằn núi Bà Đen chiên với nướng đó. Nhìn giống không?
– Ờ ờ. Mày nhắc làm tao nhớ quê quá. Dĩa này lát mày đừng ăn nha, nhường cho mấy đứa xa quê như tao ăn mới có ý nghĩa.
– Haha. Dẹp đi. Mày quê giờ là ở Bảo Lộc nha. Đừng tơ tưởng tới xứ mía đường với núi Bà Đen của tao nữa à.
– Thằng nào mới nói “quê mình”? Hừ hừ…
– Đứa nào nói? Khai ra mau! Bi-Bo có nói không?
– Hơ hơ… Thôi ăn đi mấy anh. Quê ai cũng được, ăn đi cho lành…
– Haha… Ok, ăn đê!
Chẳng cần anh Khanh nói, tụi nhóc đã tay bốc mực, tay bốc cá nướng lên chấm chấm đưa vô miệng cắn nhồm nhoàm, xong lủm hết miếng mực thì xé mấy con cá ra. Được đi du lịch nhiều nên tụi nó cũng biết cách ăn, xé hết lớp da cá cháy đen bên ngoài đi thì thấy thịt cá trắng tinh, và có sớ như thịt gà bên trong. Mỗi đứa xé miếng thịt cá chấm vô nước mắm dằm me non chua chua ngọt ngọt, thơm mùi trái me non rồi đút vô miệng nhai. Hầu như cả đám nhỏ, kể cả hai anh lớn đều trố mắt ra trầm trồ. Mỗi đứa làm một gương mặt “yummy face” khác nhau, nhưng đều có điểm chung là ai cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên trầm trồ hết.
– Cá tắc kè này số một.
– Ờ. Dai như thịt gà luôn.
– Sao xưa giờ trong Sài Gòn không thấy bán ta?
– Chắc đặc sản với ít có hay sao á.
– Mắm me này xuất sắc.
– Yeah. Me non làm nước chấm ngon tuyệt cú mèo. Chấm cá không thấy tanh luôn ha mấy đứa.
– Tao cũng thấy vậy. Nghe nói me tươi khử tanh hải sản rất tốt.
– Phải chi Sài Gòn có bán…
– Bán đầy em ơi. Tại em không đi chợ chứ Sài Gòn gì cũng có. Chỉ có không được tươi cỡ mới hái từ trên cây xuống như ở đây thôi.
– Ủa. Có bán hả anh?
– Có chứ. Anh đi Sài Gòn hoài nên biết mà.
– Chà. Về phải nói má làm nước chấm này ăn mới được.
– Mấy đứa ăn mực chưa?
– Haha. Anh lạc hậu quá rồi. Tụi em ăn mực trước rồi mới ăn cá đó.
– Ờ. Haha. Ngon hông mấy đứa?
– Ngon nuốt lưỡi luôn. Con mực bự ghê.
– Con này hai ký mấy đó. Mực nang này trong Sài Gòn mắc lắm. Mà ngoài này mấy khu du lịch cũng bán mắc dữ lắm. Họ ít có, chỉ bán mực ống thôi.
– Mực nhỏ nhỏ tròn tròn đó hả anh?
– Đúng rồi. Mực ống kia mỏng hơn mực nang này nhiều.
– Con này cắn ngập răng như đang ăn miếng cơm dừa.
– Chính xác. Ăn mực cắn ngập răng vầy mới đã nè.
– Cá chiên ngon xuất sắc. Giòn ghê.
– Cá canh cũng ngon nữa. Ngọt thịt mà không tanh chút nào.
– Cá tươi mà. Tươi nhất có thể rồi á. Haha
– Yeah. Nay hên ghê mua trúng mớ cá ngon ơi là ngon, chẹp chẹp…
Cả đám vừa ăn vừa tám, vừa tám vừa ăn nhưng vẫn không ảnh hưởng tới công suất và tốc độ ăn uống.
Lát sau cái nồi canh cá cạn sạch. Cá chiên chỉ còn xương sống, các xương nhỏ giòn rụm cũng được vét sạch. Dĩa mực và cá tắc kè còn hết trước đó nữa, chưa kể mấy gói xôi gà cũng hết trơn. Đạp xe mấy chục cây số ra đây, lại còn trekking lên đỉnh núi hải đăng nên ai cũng đói, thức ăn có bao nhiêu cũng ăn sạch.
Cả đám phủ phê, no nê ôm bụng ra mấy cái võng gần đó nằm thở. Chị chủ nhà và một người đàn ông trong nhà đi ra dọn đồ vô.
Nằm được một lúc cả nhóm mới thấy nhóm gia đình kia lục tục từ trên núi đi xuống, vô cái nhà kế bên. Ở đây hình như nhà nào cũng làm quán, nhận nấu ăn cho du khách nhưng ai cũng để lụp sụp, càng chẳng có bảng hiệu quán xá gì hết. Chỉ ai biết thì mới tới ăn uống thôi.
Nhóm thằng Bi-Bo mỗi người một võng, nằm gần sát vô nhau rồi ngủ khò khò. Ngoài trời giữa trưa nắng gắt đến choáng váng nên anh Nhàn kêu ngủ một giấc tầm 2-3 giờ chiều đi tắm biển sau.
Con Loan nằm cái võng trong cùng, đầu xoay vô nhà, chân đưa ra hàng rào rách te tua của căn chòi. Cả đám con trai cũng nằm kiểu đó, vì sát vách chòi nắng chiếu vô chói mắt không thể xoay đầu hướng đó được nên đều xoay đầu vô nhà, đưa chân ra vách. Cả đám nằm xuống là lập tức ngủ ngon lành, không biết trời đất gì luôn.
Trong lúc ngủ không đứa nào biết thằng nhóc niềng răng của nhóm bên kia lúc ra ngoài đi tè vô hàng rào gai xương rồng, vô tình nhìn thấy cặp đùi nõn nà của con Loan, và … xém chút nín thở khi thấy cái bướm của con nhỏ phô trọn vẹn ra bên dưới váy mà chẳng có mặc quần lót gì hết!
Đứng từ trong chòi thì tầm nhìn bị vướng mấy tấm bạt rách, không thấy rõ được bên ngoài, nhưng đừng từ ngoài nhìn vô lại có được “view” hoàn hảo, trực diện cái bướm của con nhỏ luôn. Bộ phận sinh dục đang bắt đầu dậy thì của đứa con gái này được tia nắng soi nhẹ, hơi hồng lên. Làn da mỏng như lụa quanh háng con nhỏ như càng tôn lên hai mép bướm và cái mu nhô cao. Những chỗ lồi chỗ lõm nơi tiếp giáp giữa háng và mép ngoài cái bướm nhìn cực kỳ quyến rũ, thằng nhóc càng nhìn càng muốn được úp mặt vô đó mà bú. Hạ thể trần truồng của con nhỏ thể hiện ra vẻ đẹp gợi dục và kích thích cực mạnh đối với thằng con trai vừa dậy thì này.
Lấp ló ngoài hàng rào, thằng ku nhìn đến xuất thần, gần như bị thôi miên bởi hạ thể trần truồng của con nhỏ. Mới đầu nó còn giả vờ nhìn một chút rồi ngó đi chỗ khác, lát sau không thấy ai thì gần như không nhìn chỗ khác được nữa. Cặp mắt nó bị dán chặt vào háng và cái bướm trụi lũi của đứa con gái đang nằm trên võng. Nếu ánh mắt mà có thể bú liếm, hoặc là “chơi” được thì không biết nó đã banh háng con nhóc ra để “thịt” không biết bao nhiêu lần. Máu nóng chạy rần rật trong huyết quản, con ku cương tới mức đau nhức, thằng nhóc đứng sát vách chòi sục ku khí thế.
Con ku chỉ khoảng 12-13cm nhưng được thằng ku xóc lọ tận tình, nên chỉ một lát sau đã bắn ra một ít tinh dịch trắng đục vô hàng rào xương rồng quanh chòi. Cái đầu đỏ hỏn căng bóng, loe ra đối lập với thân ku trắng nõn nà, cây hàng của thằng nhóc vẫn chưa thoát khỏi dáng dấp “con nít”, dù đã có thể bắn tinh ra ngoài, chứ không như năm ngoái vẫn chưa “mần ăn” gì được.
Thằng nhóc cũng không biết một ít tinh dịch của mình đã xuyên qua lỗ hở hàng rào, xuyên qua mớ xương rồng gai góc, hạ cánh lên lòng bàn chân hồng hào láng mịn như chân em bé của con nhỏ. Lúc bắn tinh mắt thằng nhóc còn mãi dán chặt vào cái bướm con nhỏ nên cũng không biết chất truyền giống của mình vẫn chạm vô được cơ thể con nhỏ, chỉ là ở vị trí không lý tưởng thôi.
Ra xong thằng nhóc không dám thở mạnh, mà ráng kìm nén hơi thở, kéo quần lên rồi đi nhanh ra hướng bãi biển, giả vờ đi dạo biển để có thể thả bung lồng ngực thở ồ ồ như bò kéo xe mà không sợ ai nghe thấy. Chính nó cũng không ngờ đi bậy đi bạ, kiếm chỗ kín đáo để tè mà lại có cơ hội thấy cái bướm cực đẹp như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nó tận mắt thấy một cái bướm của mấy đứa con gái lớn, chứ bướm của mấy con nhóc tì nhà trẻ mẫu giáo thì nó chẳng thèm nhìn.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
4 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
jimmy

up tiếp đi ad ơi

Susan

Why not continue update ????

Nam

Tởm v ở bt là truyện tưởng tượng mà tôi đọc nó cứ tức kiểu j ấy con loan còn nhỏ quá mà đã v

abc

truyện tưởng mà hay thế