Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 2031 Lượt Xem

CHƯƠNG #7 (~5)

Anh Nhàn vừa thấy vậy lập tức kêu lên

– Bo, giữ nguyên như vậy cho anh nha.

Xong anh vội chụp lấy cái ba lô đựng máy chụp hình lấy máy ra, ráp ống kính vô, vac chạy tới kê ống kính vô chụp chỗ háng con nhỏ. Thằng Bi trầm trồ chạy lại và nói

– Chà chà, một vũng luôn. Sáng nay cho em rửa háng bằng sữa tươi ngay tại nguồn luôn, sướng nha! Há há

– Hí hí… Sữa tươi mấy anh nhiều ghê, ướt hết mông em rồi nè.

Vừa nói nó vừa trân mình rặn bướm “tẹt tẹt” mấy cái theo yêu cầu của anh Nhàn, đùn thêm mấy cục chất nhớt trắng đục ra từ lỗ âm đạo sưng đỏ của nó ra cho anh chụp.

Anh Khanh thấy vậy nói

– Cười được là hết mệt rồi đúng không em? Há há.

– Em còn mệt một chút, với lại… đau quá đi không nổi nữa.

– Chà. Dốc lên dựng đứng vầy xe đâu có chở nổi. Này còn dốc hơn cái dốc lên ngọn hải đăng hôm qua luôn. Căng rồi nha.

Anh Nhàn đang bấm máy lia lịa, xoay qua xoay lại đủ kiểu, ống kính chỉa vô háng con nhỏ mà chụp, nghe vậy thì nói mà vẫn không quay lại

– Để tao đi. Tao chạy xe máy lên rồi đi bộ xuống cõng nó lên cho.

– Anh Nhàn tuyệt vời!

– Vậy mà ai dám kêu là “anh Lười”?! Há há

– Mày chứ ai?!

– Ủa ủa. Có hả, hí hí…

– Ờ. Em hay lắm nha! Dám đổi tên cúng cơm của anh nha! Hừ hừ. Loan, đừng nhúc nhích, đúng rồi, kiểu này đẹp nè, banh hai chân ra thêm chút, đúng rồi…

– Haha. Thì anh cũng giới thiệu tụi em tên Tứng đó thôi, hí hí.

Sau khi bị làm mẫu cho anh Nhàn chụp hình chán chê, từ zoom vô háng cho tới nguyên cả người, con Loan cuối cùng cũng được thằng Bi dìu ngồi dậy.

Nó hơi choáng một chút nhưng sau khi uống chút nước lọc có pha viên sủi đa vitamin mà anh Nhàn bỏ vô cho cả nhóm, thì nó thấy đỡ một chút.

Anh Khanh nói

– Em có cần mặc quần vô không?? Haha…

– Thôi khỏi đi mày. Lát nữa chỉ đi có một đoạn ngắn hơn hôm qua nhiều. Ăn trưa tắm biển xong rồi mặc gì thì mặc.
Con Loan đỏ mặt, nhưng nó cũng không nói gì khi bị mấy anh lớn quyết định tới cả chuyện … mặc quần xi líp của nó. Nó thậm chí còn bị mấy anh đè ra chơi bất kể nơi nào còn được, thì chuyện mấy anh cho nó mặc, hay bắt nó ở truồng, chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi.

Bên cạnh đó, cũng phải nói là nó bắt đầu thích cái kiểu mặc váy mà bên dưới thả rông như vầy rồi. Cảm giác “mát mát” thích hơn mặc quần nhiều. Chưa kể cảm giác hồi hộp khi đi qua chốn đông người nữa, cứ thấy bên dưới trống trơn, xung quanh toàn người lạ, vừa sợ vừa phấn khích, cảm giác hỗn hợp rất lạ mà nó không biết mô tả như thế nàl.
Rồi khi không mặc gì như vậy, lúc nào nó cũng cảm thấy có những cặp mắt hau háu của mấy anh con trai nhìn nó như muốn chạy tới “ăn tươi” nó luôn. Cảm giác mình “có giá trị” này rất là sướng, thích hơn làm một đứa nhóc tì mà hổng anh nào ngó tới như hồi trước.

Nên khi cả nhóm dắt xe cộ ra, con nhỏ cũng nén đau đứng dậy, vịn cái cây đứng đợi mấy anh chạy xe lên, mặc cho tinh dịch ướt đẫm cái mông đang bắt đầu chảy xuống đùi sau và mặt trong háng của nó, chưa kể cái bướm theo động tác gồng mình đứng lên của nó lại trào ra thêm một mớ “chất lỏng” nãy giờ còn “ngậm” từ sâu bên trong.

Con Loan đứng nhìn anh Nhàn đi xe máy chạy lên dốc trước, rồi tới 3 anh đi xe đạp. Con nhỏ quay đầu nhìn lại bãi cắm trại đã sạch tươm tất, bếp củi lúc nãy cũng được mấy anh cùng nhau … vạch ku đứng tè vô tắt ngóm, chỉ còn lại cái lá chuối mà khi nãy nó lót mông ngồi, và mới đây là nằm. Trên mặt lá chuối vẫn còn cả một vũng chất nhờn rất to, “bằng chứng” cho cuộc yêu chớp nhoáng nhưng nóng bỏng của nó và 4 anh con trai. Chắc mấy anh mãi dọn dẹp bãi cắm trại rồi mặc quần áo vô mà quên mất cái lá chuối “bằng chứng” này.

Con nhỏ cười tươi rói, cúi xuống lượm cái lá chuối bỏ vô giữa mấy viên đá của bếp lò. Hy vọng một nhóm cắm trại nào khác khi xuống đây cắm trại sẽ dùng lá này nhóm lửa.

Một cơn mưa nhỏ chợt ào xuống. Con nhỏ tập tễnh bước vào dưới tán lá của cái cây cổ thụ đã che bóng cho mấy cái lều của nhóm hồi tối. Cơn mưa chỉ là bất chợt, thoáng qua vài phút rồi tạnh, thậm chí còn chẳng rớt trên người con nhỏ được giọt nào. Mấy nay nghe anh Nhàn nói đi nói lại đây chỉ là mưa trái mùa, chứ ngoài miền trung này đã bước vào mùa khô rồi, nên nó cũng không lo lắng gì lắm. Chỉ hơi phân vân vụ cái mông của mình vẫn còn đang ướt nhẹp “nhớt nhao” của mấy anh thôi. Nghĩ vậy nó liền đưa tay ra sau, dùng chính cái tà váy lau lau sơ qua mông. Đứng thẳng lên như vầy nó cảm giác bướm nó không “ngậm” chất dịch bên trong được thêm nữa, thế là trong lúc chờ đợi, nó hơi khụy gối xuống một tí, xoạc chân ra và rặn. Một ít nước tiểu liền xề xè chảy ra, và sau đó là những tiếng “tẹt tẹt”, kèm theo một loạt những búi chất nhầy mà lúc này đã hóa lỏng thành nhớt chảy nhiễu nhão xuống mặt cát bên dưới hai chân. Lúc cắm trại anh Nhàn có dặn tụi nó chỗ đi vệ sinh ở tuốt ngoài bờ biển, nhưng giờ … hết cắm trại rồi, con nhỏ không cần mất công đi tuốt ra ngoài kia nữa, cứ đứng xoạc chân rặn và tè cho hết sạch chất lỏng trong bọng đái lẫn trong âm đạo. Hai thứ chất lỏng đó dù chảy, nhiễu riêng rẽ lúc đầu, hay hòa lại với nhau ở lúc cuối, nhưng đều nhanh chóng thấm hết xuống lớp cát khô dưới chân con nhỏ, gần như chỉ để lại một vùng cát ẩm ướt mà nếu không để ý sẽ không ai thấy hết. Xong xuôi con Loan mới lấy ra một miếng khăn giấy ướt mà nó cầm tay từ hồi ăn thịt nướng, trước khi bị đè ra chơi tới giờ, cúi xuống lau bướm, lau háng, và sau cùng lau luôn cái mông của mình.

Lau xong, con nhỏ nhìn quanh, váy vác áo thun crop top của nó chẳng có túi, thế là nó đi tới chỗ bếp lửa đã tắt, vứt cái khăn giấy vô giữa đống, rồi đá cát khô lên trên để gió khỏi thổi nó bay tứ tung.

Với cái háng và bướm đã sạch sẽ từ trong ra ngoài, con Loan đứng đợi thêm một lúc thì nghe tiếng bước chân “bịch bịch” vang vang từ trên dốc.

Nó tập tễnh đi ra ngó lên thì thấy anh Nhàn đang đi xuống. Tướng anh rất cao, tương đương với hai anh sinh đôi, lại đô con như anh Khanh nên tối trong lều qua hai anh đã làm cho nó sướng chết đi sống lại tới mấy lần. Con nhỏ còn nhớ mãi “hương vị” chất dịch mà anh bắn vô cổ họng nó sáng nay, rất thơm, rất … ngậy. Nghĩ đến đây nó lại thấy cái bướm giật giật.

Nó đợi một lúc thì anh Nhàn đã đi xuống hết con dốc, vòng một vòng vô chỗ cắm trại, lưng và cổ áo anh ướt ướt, chắc vì cơn mưa rào hồi nãy, hoặc mồ hôi gì đó.

Anh thấy nó đứng thu lu cạnh gốc cây thì tỏ vẻ quan tâm, nói

– Anh không mang áo mưa xuống. Nãy em có ướt không?

– Em không sao. Đứng dưới đây khô lắm.

– Ờ. Không ướt áo là tốt rồi. Còn chỗ khác thì sao ta? Hí hí

Vừa nói anh vừa đi tới đưa tay sờ sờ vô áo con nhỏ, sờ sờ lên cặp vú trái nhãn mới nhú của nó khiến con nhỏ giật mình. Xong anh lòn tay xuống dưới váy nó và sờ vô giữa hai chân con nhỏ, còn khều khều cái hột le vừa mới lau sạch của nó. Khều khều một lúc cho tới khi cả khe bướm nó ướt đẫm anh mới nháy mắt nói

– Áo khô, nhưng bướm thì ướt mem! Vậy cũng … tốt đó, há há…

– Anh Nhàn này! Người ta vừa mới lau khô xong, anh lại làm cho nó mít ướt lại rồi, hic hic

Con nhỏ vừa nhõng nhẽo vừa đánh nhẹ lên ngực anh. Anh Nhàn cười hô hố rồi xoay người lại

– Haha… Thôi, không chọc em nữa. Leo lên lưng anh cõng cho.

– Dạ!

Thấy anh Nhàn vọc xong rồi … không làm gì nữa, con nhỏ tỏ ra hơi tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn như con nai con, tới sau lưng anh rồi cắn răng nhảy lên. Nó không nén được phải rên lên một tiếng vì đau buốt với động tác đột ngột đó.

Anh Nhàn rất nhanh bắt lất hai chân nó, rồi nhún người xốc một cái, nẩy cả người con nhỏ lên trên lưng anh một đoạn, nghe con nhỏ kêu thêm một tiếng “úi cha”, rồi tay anh giữ chặt hai đùi nó, cứ thế bước đi. Anh biết cái bướm nó đang sưng tấy như vậy thì đau là khó tránh khỏi, nên cũng không giả vờ hỏi han gì thêm.

Con nhỏ sung sướng nằm áp ngực lên tấm lưng cuồn cuộn toàn là cơ bắp của anh Nhàn. Hai tay nó choàng lên ôm cổ anh, tựa cặp vú non mới nhú vào những bắp thịt săn chắc mà có lẽ anh đã mất rất nhiều thời gian ở phòng gym để tập lên được như vầy. Con nhỏ rất thích cảm giác này, cảm giác được ôm lưng người con trai cuồn cuộn, rắn chắc như anh Nhàn, hay anh Khanh. Anh Nhàn cũng to con nữa, cái lưng rộng của anh cho nó cảm giác được tựa vào được dựa dẫm, được an toàn. Con nhóc tuổi lên 10 hoàn toàn không quan tâm ánh nắng đã ló ra khỏi những đám mây thấp, rọi trên con đường dốc đứng. Nó cứ nằm trên lưng anh, cảm nhận cơ thể anh đang vận động rất mạnh qua những cơ bắp đang vồng lên của anh, nghe tiếng thở của anh “phì phò” hao hao như khi anh đè ngửa nó ra và hì hục nhấp nhô trên mình nó. Chỉ khác một điều, là lúc này anh cũng thở phì phò như vậy nhưng anh không đút cái gì vô người nó hết, mà ngược lại là nó đang cỡi trên lưng anh ở tư thế đầy thoải mái như vầy. Nó thấy dường như mình là người hạnh phúc nhất thế giới, nên chỉ biết lim dim tận hưởng, quên bẵng đi cơn đau râm ran giữa hai chân, cơn đau mà mới nãy chỉ bước đi cũng khiến nó đau buốt.

Con nhỏ mơ mơ màng màng ngắm anh Nhàn từ phía sau, nghiêng má tựa vào lưng anh ngắm biển ở một bên kia. Cái bãi biển kín đáo và nho nhỏ nằm lọt giữa hai gộp đá to chạy ra tuốt ngoài đại dương này ghi dấu sâu sắc vào tâm hồn non nớt của đứa con gái. Sau này dù chỗ này có thay đổi thế nào, vãn sẽ mãi là bãi biển “sung sướng” nhất mà nó từng biết đến.

Khi anh Nhàn lên tới đỉnh dốc thì đã thở phù phù như trâu. Thằng Bi vòng ra sau lưng anh, vén váy con nhỏ lên nhìn và nói ngay

– Trôn áo sau lưng anh Nhàn ướt mem hết rồi, haha…

– Ờ. Ướt dã man luôn. Loan ơi! Em đã làm gì anh Nhàn vậy, hí hí…

– Em có làm gì đâu.

– Bằng chứng nói lên tất cả, nhìn cái bệt này còn to hơn bài tay anh nữa, haha…

– Ủa, hồi nãy em rặn ra hết rồi mà ta?! Anh Nhàn này! Hồi nãy tại anh chọc em mít ướt nên mới như vậy đó, hic hic…

– Èo èo! Tranh thủ ăn mảnh nữa hả ta? Nhàn ơi là Nhàn!

– Suỵt! Tụi bây nhot giọng dùm! Có xe chạy tới kìa!

Thế là cả đám im thin thít. Anh Nhàn vội khụy chân hạ người để con Loan đứng xuống đất.

Thằng Bi vội thò tay vuốt phẳng mép váy cho con em. Cả đám giả vờ quay mặt xuống ngắm bãi biển bên dưới. Anh Khanh còn giơ điện thoại lên giả vờ chụp hình cái bãi biển mà cả đám đã quầng nát hết qua nay rồi.

Chiếc xe du lịch mười mấy chỗ chạy chậm rì rì lướt qua. Bỗng trên xe có một thằng nhóc thò đầu ra vẫy vẫy tay khiến cho cả đám nhìn trừng trừng đầy ngạc nhiên. Thằng Bo kêu lên

– Thằng nhóc niềng răng!

– Sao đi đâu cũng gặp nó hết vậy trời?!

– Ờ. Thằng này có duyên với nhóm mình hay sao đó. Gặp nó từ trong khách sạn, ra tới hải đăng hôm kia, cho nó “ăn ké” con Loan, xong rồi ra đảo hôm qua gặp, nay gặp tiếp.

– Ờ. Gặp hoài chán rồi nha. Lát nữa mà gặp chắc không biết nói sao luôn.

– Dễ ẹc. Nói “hello em! Gặp hoài hỏng chán sao ta?” Chứ nói gì nữa.

– Haha…

– Thực ra tỉnh này có nhiêu đó điểm du lịch thôi, mình đi đúng trên con đường du lịch trọng điểm thì muốn không gặp cũng khó.

– Anh Nhàn nói đúng đó. Hôm qua tụi em còn gặp thằng Toàn bạn học ngoài chỗ ăn trưa mà. Đi đâu cũng gặp người quen, như thằng bạn em thì còn vui, chứ thằng niềng răng này thì ngán luôn.

– Mà nay mới thấy nó chạy ra tới đây, tối qua nhà đó ở đâu ta?

– Trên đảo Bình Hưng chứ đâu. Trên đó có homestay mà.

– Ủa. Đảo nhỏ xíu.

– Hoặc trên bè nữa. Mấy cái bè bán hải sản cho ngủ lại luôn.

– Oh. Coi vậy mà người ta làm ăn được quá ha anh.

– Ờ. Chỗ này là một trong tam Bình, có hai đảo Bình Ba, Bình Hưng, và bán đảo Bình Lập. Du khách dù mùa này không đông, nhưng vẫn có lai rai à.

– Thôi thôi, khỏe chưa? Đi thôi Nhàn! Đứng đây nắng quá.

– Đi. Tao khỏe lại rồi.

– Há há. Tao hỏi con Loan khỏe chưa. Có hỏi mày đâu.

– Ê ê. Quê khó huề nha!

– Haha…

Cả đám tám xong thì lên xe. Con Loan giở chân bước lên xe có chút khó khăn. Anh Nhàn thấy vậy lấy một cái gối nhỏ xíu trong ba lô ra đưa cho nó và nói

– Lót đít ngồi cái này êm nè em.
Con Loan vui vẻ cầm lấy nhón chân lên lót xuống dưới háng rồi ngồi lên.

– Chu choa! Gối kê đầu nằm trong lều luôn nha! Mày đúng là người đàn ông trách nhiệm.

– Không biết cho nó lót bướm trần, ngồi xong cả đoạn đường anh có dám lấy nằm nữa không, há há.

– Ờ. Mày nói làm tao liên tưởng nhiều lắm đó Bo, tưởng tượng ảnh nằm nghiêng, mũi áp vô chỗ gối đó, èo èo, sướng nha! Hí hí…

– Hahaha…

– Ê! Mấy đứa khốn lạn kia! Tui hy sanh cái gối cho em nó ngồi đỡ đau mà còn bị dìm hàng nữa hả?! Hừ hừ…

– Đâu có. Tụi em chỉ tưởng tượng thôi. Ước gì em là cái gối đó…

– Chẹp chẹp. Mấy đứa đừng nói nữa anh thèm. Đi thôi hỉ?!

– Yeah. Let’s go boys!

– Khục khục.

– …And girl!

Đoàn xe lên đường ngay sau đó. Anh Nhàn chạy trước dẫn đường, ba chiếc xe đạp lại đi theo sau. Cả đoàn rồng rắn một đoạn thì tới một ngã ba.

Anh Nhàn dừng lại và chỉ lên con dốc dựng đứng bên phải rồi nói

– Quên con dốc này. Nó dựng đứng chỉ thua cái dốc bên chỗ hải đăng hôm qua thôi. Mấy đứa chở ba lô đi, để Loan qua anh chở cho. Dốc cỡ này xe máy chạy số 1 còn đuối á. Xe đạp chở 2 đạp lên không nổi đâu.

Thế là cả nhóm xuống xe. Lấy ba lô bỏ hết qua 3 chiếc xe đạp. Xe anh Nhàn trống nên con Loan ngồi sau xe anh, đít con nhỏ vẫn lót cái gối du lịch nhỏ xíu của anh. Có vẻ thoải mái lắm nên con nhỏ ngồi lên xe mà cười tươi chứ không nhăn nhó gì nữa.

Xong xuôi, anh Nhàn lại nói

– Lấy trớn chạy thật nhanh nha mấy đứa. Dốc cao lắm đó.

– Ok. Anh đi trước đi. Tụi em chạy theo sau.

Cả đám đi xe đạp lại cong đít đạp xe lên ngược dốc. Con dốc này dựng đứng và rất cao nhưng cũng may là có cả một đoạn dài cho cả nhóm chạy lấy trớn. Khi tụi nó chạy lên tới đỉnh dốc mới thấy mỏi chân. Lên tới nơi anh Nhàn nói còn mười mấy cây số nữa nên tụi nó cứ vậy mà đi luôn chứ không đổi người nữa. Con đường nhựa phẳng phiu xuyên qua những vườn cây điều, cây bạch đàn, biển lúc thì bên trái, lúc lại bên phải, cả đám đều ngạc nhiên thích thú, cứ thấy chỗ đẹp là dừng lại chụp hình.

Những view nhìn xuống dưới vịnh biển xanh ngắt có tàu thuyền đậu lác đác khiến cả đám ồ lên chỉ trỏ.

Anh Nhàn nói

– Vịnh dưới kia là vịnh Cam Ranh đó mọi người.

– Ủa? Sao Cam Ranh bên trái? Em nhớ hồi đó đi xe du lịch thấy nó bên phải mà ta?

– Ờ. Em cũng nhớ vậy mà.

– Đó là em đi quốc lộ hướng ra Bắc. Nhìn kìa! Cái mép nước tuốt bên kia vịnh là quốc lộ đó. Từ đó nhìn ra thì mới bên phải. Mình đang ở cạnh ngoài của vịnh, từ ngoài nhìn vô là bên trái.

– Oh! Thì ra! Chỗ này là đâu vậy anh?

– Bình Lập đó mấy đứa, bán đảo. Một trong “tam Bình” mà bây giờ người ta hay nhắc đến á. Bình Ba, Bình Hưng, Bình Lập.

– Wow. Thì ra là vậy. Rồi mình có đi Bình Ba không anh?

– Không. Đảo đó ở miệt ngoài rồi, ngược đường lắm. Để đi tour khác thuận tiện hơn. Đợt này mình đi lòng vòng quanh Phan Rang thôi.

– Vậy chỗ này cũng thuộc Phan Rang hả anh?

– À. Đây là Khánh Hòa rồi, nhưng giáp ranh nên đi được một tour liên kết luôn á.

– Chà chà. Càng đi càng thấy còn nhiều chỗ chưa đi.

– Chẹp chẹp. Cứ đi chừng nào hết Việt Nam thì thôi.

– Yeah. Mà nãy giờ không rõ có mùi bông gì mà thơm ghê.

– Đâu?

– Mùi thơm thơm thơm đó, mày có để ý không?

– Bông điều đó mấy đứa. Nó ra trái rồi ra hột điều cho mấy đứa ăn á. Này trên Tây Ninh nhiều.

– À. Thì ra hột điều. Mùi thơm ghê luôn.

– Ờ. Thôi đi đi, dưới kia còn nhiều chỗ đẹp để chụp hình lắm.

– Ok anh.

Cả đám lại di chuyển. Thỉnh thoảng tụi nó gặp mấy người dân xách cả chùm con gì giống kỳ nhông đi ngang. Anh Nhàn chạy chậm lại rồi nói với tụi nó

– Người ta đi đặt bẫy con dông đó.

– Con gì anh?

– Dông, dông cát. Nó đào hang trong cát rất sâu nên thường người ta đặt bẫy mới bắt được.

– Mấy con đó bắt chi ta? Cho gà ăn?

– Đâu có. Người ăn chứ. Mắc tiền lắm. Nướng muối ớt lên ngon bá cháy.

– Chà. Ăn được nữa. Lát chỗ mình tới có không anh?

– Để lát hỏi thử xem có không. Nắng nó rộ, chứ thời tiết như vầy sợ ít có đó. Nhưng có vẻ bên đây vẫn nắng chứ không mưa ẩm ương như bên kia, hy vọng không hụt hàng.

Cả đám tám một hồi, lên dốc xuống dốc mấy bận thì chạy tới cuối con đường, đâm vô một vườn dừa, nhà cửa chen chúc ra gần sát mép nước. Anh Nhàn nói

– Đây là làng chài nè. Cũng là chỗ đóng thuyền, sửa thuyền đánh cá luôn.

– Oh. Lạ quá. Chỗ này chụp hình đẹp nè anh Nhàn.

– Đẹp, nên anh mới dẫn mọi người ra đây đó.

Thế là cả nhóm chụp hình đủ kiểu, những chiếc thuyền gỗ đang sửa chữa, đang đóng dở dang, những thân dừa thẳng tắp, san sát nhau vươn lên trời, che rợp bóng mát bên dưới, khi lên hình lại rất độc đáo.

Chụp một lát thì anh Nhàn kéo cả nhóm quay lại con đường nhựa khi nãy.

Thằng Bi hỏi

– Giờ mình đi đâu đây anh?

– Đi vô cái homestay kia ăn trưa nha. Xong mình sẽ lên núi chỗ bạn anh Khanh.

– Ủa. Núi đó gần đây hả anh Khanh?

– Không đâu em. Xa lắm, nhưng mình ra quốc lộ, tới Cam Ranh, chạy đường đèo lên núi, rồi bọc ngược về hướng đèo Ngoạn Mục lên Đà Lạt á. Nhà nó nằm trong hốc núi giáp ranh hai tỉnh luôn.

– Chà chà. Nghe là thấy sướng rồi, há há..

– Ờ. Lên đó đi, nó dắt đi tắm thác. Thịt rừng đồ nó cũng chuẩn bị rồi.

– Chẹp chẹp, em khoái rồi á… Đi lẹ lẹ đi mấy anh.

– Hahaha…

Thế là cả nhóm chạy ngược lên dốc một đoạn thì anh Nhàn giảm tốc độ lại rẽ bên trái vô một con đường cát. Bánh xe tụi nó hết trợt qua trợt lại vì cát bông xốp rất khó chạy xe. Chỗ nào khó quá thì xuống dắt xe đạp qua. Anh Nhàn thì chỉ việc vặn tay ga, kìm tay lái xe cho chắc thì xe lại vọt tới trước.

Mấy cây điều xung quanh nở bông dầy đặc, mùi thơm lừng khiến cho không khí quanh đó nhuốm một mùi rất đặc trưng và rất khó quên. Tiếng ong mật bay vù vù giữa vườn điều đang nở hoa góp phần tăng thêm cái “lạ” đối với mấy đứa con trai Sài Gòn.

Sau khi chạy vòng vèo trong các vườn điều một lúc, cuối cùng anh Nhàn dừng lại trước một cái cổng xập xệ bằng kẽm gai. Anh dừng xe lại, bước tới mở chốt cửa, đẩy vô trong rồi nói

– Vô đi mọi người.

Cả nhóm hơi ngập ngừng, nhưng anh Nhàn đi trước nên cả đám cứ thế chạy xe vô.

Anh Nhàn quay lại đóng cửa rồi lên xe chạy tiếp. Con Loan vẫn cứ ngồi yên trên xe nãy giờ, anh Nhàn nói không cần xuống nên nó cứ khoái chí ngồi.
Chạy chừng trăm mét thì cả đám thấy anh Nhàn dừng xe dưới một gốc xoài tơ đầy trái, những chùm trái thấp tới mức lủng lẳng ngang mặt.

Cả đám dựng xe, tháo nón bảo hiểm ra. Thằng Bi nhanh tay cầm cái gối khi con Loan vừa bước xuống xe, rồi đưa lên mũi hít một cái, mặt đơ càng như đang phê thuốc. Thằng Bo nhăn mặt nói

– Bớt bớt dùm tao cái đi Bi. Tao bắt đầu thấy mắc cỡ vì có cái mặt giống mày như đúc luôn á.

– Há há! Tại mày không hiểu thú vui tao nhã này của tao thôi.

– Èo èo. Suỵt! Thôi đi mấy đứa! Tới nơi rồi, mình đi vô trong đi.

– Dạ.

Cả đám lom khom đi giữa vườn xoài, theo chân anh Nhàn ra phía trước một căn nhà, rồi chợt ồ lên thích thú.

Cạnh gốc xoài cổ thụ là một căn nhà nhỏ, cũ kỹ, nhưng phía trước là một sân cát với rất nhiều chòi lá được dựng lên giữa vườn xoài tơ đang đeo trái. Tán lá xoài chỉ ngang ngực nên đi ra chòi phải cúi đầu xuống. Cả nhóm lom khom đi qua một số cái chòi, rồi anh Nhàn chui vô một cái và nói

– Chỗ này được nè mọi người. Có tán cây che nên mát hơn mấy cái kia.

– Ok anh. Chỗ này được đó.

– Vậy mọi người ngồi đây nha. Anh đi ra xe lấy lều trả cho người ta luôn.

– Ủa. Vậy là bữa anh chạy tuốt vô đây thuê lều à? Wow!

– Đúng rồi mấy đứa. Mới đầu tính vô đây ở đêm luôn, mà lại chọn bãi kia nên anh phải ra đây thuê lều, chứ quanh chỗ mình cắm trại tối qua toàn là rừng và biển, làm gì có chỗ thuê.

Nói xong anh Nhàn cúi người đi ra ngoài lại.

Cả nhóm chia nhau ra ngồi trên những cái võng mắc kín ở bốn góc chòi. Dù đang trưa nắng nhưng gió biển nhè nhẹ thổi vô hiu hiu, và bóng râm của cây xoài già khá to che rợp, nên trong lều khá mát.

Cả đám vừa ngả lưng xuống là không ngờ đều ngủ như chết, từ đứa nhỏ nhất là con Loan, tới đứa lớn nhất là anh Khanh. Cho tới khi có tiếng anh Nhàn gọi dậy

– Dậy đi mọi người. Đồ ăn dọn ra rồi kìa. Ăn xong còn đi lên chỗ bạn thằng Khanh. Từ đây lên đó anh coi google maps phải bảy mươi mấy cây số đó.

– Trời đất! Xa dữ vậy?!

– Ờ. Nên dậy ăn sớm rồi đi thôi.

– Dạ. Dậy đi Bi ơi! Loan ơi!

Cả nhóm gọi nhau dậy. Thằng Bo ngó thấy con Loan đang nằm võng đưa hai chân về phía mình. Tỉnh dậy nó xoạc hai chân ra hai bên võng, đưa “nguyên con” ngay vô mặt nó. Cái bướm đã ướt mờ đục, và thậm chí khi thằng Bo ngó xuống đất thì thấy dưới đó cũng đã có một vũng nhỏ ẩm ướt đọng lại.
Nó cười khì khì nói

– Có người ngủ chảy ke mà không biết kìa, hí hí.

– Ai vậy mày?

– Con Loan chứ ai, hihi…

Con nhỏ đưa tay lên quệt má, rồi không thấy gì, nó nói

– Ủa, đâu có đâu. Anh Bo chọc em!

– Anh có nói miệng trên của em đâu, há há…

Nghe vậy 4 cặp mắt đều nhìn “xoẹt” xuống háng con nhỏ rồi thằng Bi kêu lên

– Nhiễu xuống nền xi măng của người ta luôn kìa, há há…

– Suỵt. Đồ ăn ra tới rồi mấy đứa!

– Chẹp chẹp. Thèm quá, hè hè.

– Tao biết chính xác mày thèm cái gì rồi Bi, hí hí.

– Mấy đứa có xuống võng ngay không thì bảo?!

– Xuống liền, haha…

Cả nhóm liền bước khỏi cái võng. Thằng Bi tiếc rẻ bỏ lại cái gối “lót đít” của con nhỏ trở lại trên võng. Nãy giờ nó ôm cái gối đó ngủ ngon lành khiến cả đám phải nhăn mặt.

Tụi nó bước xuống đất là đều sà hết vô mâm thức ăn đã được dọn ra. Có canh chua cá Kình, cá gì đó hấp, mực chiên giòn, ngao hấp sả, cá thu hấp cuốn bánh tráng… Riêng món dông thì anh Nhàn nói quán không có hàng. Có lẽ do mưa nên quán không thu mua được từ những người đi bẫy.

Tuy không có món được trông đợi đó, nhưng đồ ăn vẫn cứ gọi là ê hề. Tụi nhóc nuốt nước miếng ừng ực, nhưng lúc này là vì mùi thức ăn thơm phức chứ không phải vì thèm cái việc “lệch lạc” như thằng Bi nói vừa nãy nữa.
Hải sản đều rất tươi, nhưng qua 2 ngày liên tục ăn toàn hải sản nên bữa nay sức ăn của cả nhóm đều giảm xuống trông thấy. Anh Nhàn vừa ăn vừa động viên tụi nó

– Ăn thật no nha mấy đứa. Tám chục cây đạp ngược dốc không phải đùa đâu. Ăn ít giữa đường đói bụng thì chỉ có … ăn cỏ thôi chứ đường rừng với rẫy không đó.

– Chà chà. Căng nha. Nhưng… em thích.

– Yeah. Em cũng khoái thử thách kiểu này. Cơ hội test thể lực ở thực địa như vầy đâu phải lúc nào cũng có, há há.

– Anh bắt đầu thấy nhớ cái xe đạp carbon của mình, hic hic.

– Haha. Anh thấy chưa?! Em nói mang xe nhà đi cho tiện anh lại kêu để học theo anh “Lười” một lần coi sao, ra tới nơi cứ thuê xe đi cho tiện. Xe thuê sao bằng ngựa chiến của mình được, hí hí…

– E hèm! Tui còn ngồi một đống ở đây đó nha.

– Hahaha… Em nhầm, anh Nhàn chứ không phải anh Lười, haha…

– Hic hic. Sao ta nhớ cái lần mới gặp ở Bảo Lộc, đứa nào cũng dễ thương…

– Còn lâu mới dễ thương! Lần đó chúng nó cũng phủ đầu mày lia lịa, rồi cả đám phải parlay tùm lum. Dễ thương với rụt rè cái giề?!

– Ờ ha! Vậy chắc tao tưởng tượng ra, chứ đám quỷ nhỏ này mà rụt rè cái giề! Hừ hừ!

– Hahaha…

– À. Có nên hái trái xoài vô cuốn bánh tráng không anh?

– Trong đây có mà.

– Đâu?

– Nè. Trên dĩa rau đó.

– À. Vậy mà nãy giờ nằm im hổng lên tiếng gì hết.

Cả nhóm ăn xong thì cũng quá trưa. Bèn kéo nhau lên võng nằm thiu thiu nửa tiếng cho tiêu cơm.

Sau khi nghe báo thức từ điện thoại, anh Nhàn thức dậy và gọi cả đám dậy theo.

Rồi anh gọi thanh toán, và cả đám kéo nhau ra lấy xe.

Đồ đạc trên xe còn nguyên không ai đụng đến, đám thằng Bi-Bo cứ trầm trồ

– Đồ đạc còn y chang, công nhận an ninh ghê.

– Mấy chỗ này ai đã đi rồi, hoặc được người khác truyền miệng chỉ dẫn nhau mới biết mà đến thôi. Chứ đường ngoằn nghèo giữa vườn điều như vầy xe hơi với khách du lịch đại trà đâu có vô được. Họ vô mấy cái resort ở mặt tiền kia thôi.

– Mắc hơn không anh?

– Mày còn phải hỏi hả Bi?! Gắn bảng resort sao charge rẻ đc.

– Mắc hơn nhiều đó em. Mà cũng tắm chung một bãi biển kia hà.

– Chà chà. Mình còn chưa ra ngắm biển này nữa.

– Ờ. Thoải mái ngắm đi rồi 12 giờ đêm tới trên kia. Có nhiu đâu.

– Hahaha.. Thôi coi như tụi em đã tới Bình Lập rồi. Lúc nằm võng lưới con Loan còn kịp “đánh dấu lãnh thổ” một vũng dưới sàn nhà người ta nữa, vậy chắc nó cũng mãn nguyện rồi.

– Mấy anh nha! Kỳ cục hà! Có quánh dấu cũng là em … làm dùm mấy anh thôi nha. Hí hí..

– Chời chời! Em tui biết đùa rồi kìa!

– Nó nói đúng mà. Hầu hết của tụi mình, nên mình phải nhận trách nhiệm vụ quánh dấu lãnh thổ đó, chứ hổng phải nó, há há…

– Hahaha…

Cả đám vừa cười hí hí vừa nhìn nhìn giữa hai chân con Loan khiến con bé đỏ mặt tới tận mang tai.

Con Loan lần này lên sau xe anh Nhàn lót gối ngồi luôn. Nghe nói sắp tới là đoạn đường xa nhất mà các anh chạy xe đạp từng đi nên nó chủ động giảm tải cho anh Bo. Chứ để anh đạp xe chở nó lên tới trên kia chắc anh mệt chết.
Đường ra khỏi bán đảo không có gì đáng nói, hết xuống dốc rồi lại lên dốc.
Lúc chạy xuống cái dốc cao chúi xuống ở ngoài ngã ba ban đầu, cả nhóm vừa đổ dốc vừa hú hét phất khích. Thậm chí tụi nó không dám nghĩ nhóm mình đã chạy xe lên ngược cái dốc đứng và như vầy.

Ra tới ngã ba, cả nhóm chạy một đoạn nữa thì ra quốc lộ. Anh Nhàn nói mọi người cẩn thận xe cộ, vì mấy ngày Tết này xe rất tấp nập.

Cả nhóm chạy đến trung tâm Cam Ranh, anh Nhàn rẽ trái, rồi cứ vậy mà băng băng thẳng vô hướng núi non trước mặt. Thằng Bo chạy lên ngang chỗ anh Nhàn nói

– Mình đi tới địa phương nào vậy anh Nhàn?

– Khánh Sơn, hay giáp ranh gì đó.

– Wow. Em thấy đề vảng Khánh Sơn 50km lận.

– Đúng rồi. Qua Khánh Sơn luôn, chỗ đó giáp ranh với tỉnh Ninh Thuận á, mới tới nhà bạn anh Khanh.

Cả nhóm đạp xe cứ tầm hơn 20km là dừng lại nghỉ ngơi, lấy nước ra uống, tám một chút rồi lại lên đường.

Càng đi dốc càng đứng, càng lên cao. Đèo dốc ở đoạn gần tới Khánh Sơn ngoằn ngoèo ác liệt. Con đường vòng qua vòng lại như ruột dê vắt trên vách núi, anh Nhàn nói gọi là ziczac là đúng nhất.

Cả đám dừng lại chụp hình trên đỉnh đèo, vừa để ghi lại cảnh đẹp, vừa để thở vì quá mệt. Cái dốc ziczac liên tục rất phá sức người và tăng tải của mấy cái xe đạp lên tối đa. Bù lại, khi đã lên tới đây thì trời bắt đầu lạnh, lại có sương mù mờ mịt khiến cho cảnh giống như cao nguyên rồi.

Anh Nhàn nói độ cao này cũng kha khá nên sương mù là bình thường.

Cả nhóm chụp ảnh xong lại chạy tiếp. Sau khi lên dốc đứng kia, là bắt đầu màn….đổ dốc. Và cứ như vậy hết lên rồi xuống, hết cong đít đạp rồi lại rà thắng liên tục. Có đoạn cả nhóm đi qua một rừng thông dày đặc, đến cả nah Nhàn còn phải kêu lên

– Trời ơi! Cứ tưởng mình đang ở Đà Lạt luôn. Tao có cảm giác mình chưa rời khỏi Bảo Lộc đó Khanh ui!

– Ờ. Giống thiệt. Thông quá chừng luôn, đúng là nếu không biết mình đang ở đâu thì dễ hoang mang lắm.

– Đẹp quá mấy anh ơi. Chụp hình đi!

Thế là cả đám dừng xe lại chụp hình đủ kiểu ở đây rồi mới đi tiếp. Anh Nhàn vừa đi vừa nói với anh Khanh

– Tao biết rồi. Này cũng nhiều thông, nhưng cây bé tí không à. Không rõ do mới trồng hay đặc điểm địa chất mà nó như vậy. Chứ thông trên Bảo Lộc chỗ tao, hay trên Đà Lạt đều to lắm.

– Ờ ha! Mày nói tao mới để ý. Đúng là chỉ có dân thành phố ngàn thông mới thấy được khác biệt.

– Phố núi thôi, chứ “ngàn thông” là nick name của Đà Lạt.

– Haha. Khó tính dữ. Thì thôi, phố núi. Chiệu chưa?

– Tao chiệu dồi. Quỷ xứ hà!

– Hahaha…

<<<hết chương=”” #7=””>>>

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
4 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
jimmy

up tiếp đi ad ơi

Susan

Why not continue update ????

Nam

Tởm v ở bt là truyện tưởng tượng mà tôi đọc nó cứ tức kiểu j ấy con loan còn nhỏ quá mà đã v

abc

truyện tưởng mà hay thế