Sắc Hương Bên Hiên Nhà

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Sắc Hương Bên Hiên Nhà

Tác Giả:

Ngày Cập Nhật : 31/12/2024

Chương 4 Bà Tư – Người Phụ Nữ Của Tình Thương Và Sự Hy Sinh.

Đực nghe con nói thì ậm ờ …. Với một người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống ông lập tức lấy lại bình tĩnh đáp.

Cha đâu có nhìn gì cha chỉ thấy rất vui gì anh con lấy được một người vợ đẹp hiền diệu như vậy.Nói xong ông cũng bước đi chào hỏi mọi người và thông gia hai bên,bỏ Nhi lại với ánh mắt và nụ cười mép lên.

Khi tiếng nhạc đám cưới vang trong tiếng reo hò và chúc phúc của bà con. Đực ngồi giữa bàn gia đình, tay run run nâng ly rượu, giọng nghẹn ngào:

• Hôm nay, Cha mẹ không còn mong gì hơn. Hai cháu nó đã có gia đình riêng.Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất đời.

Mọi người trong đám cưới đồng loạt nâng ly, tiếng chúc tụng vang rộn cả sân nhà.

Khi tiệc tàn, gia đình nhỏ lại quây quần bên nhau trong căn nhà quen thuộc. Hòa và Nhi, vẫn ngồi cạnh hai ông bà như ngày thơ bé. Hòa nắm lấy tay ông, nhẹ nhàng nói:

• Cha yên tâm, con và em Thuỷ sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt. Nhà mình lúc nào cũng sẽ là nơi đầy đủ tiếng cười như thế này.

Thuỷ mỉm cười và nói : Dạ anh Hoà nói phải con và anh sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt.

Đực nhìn Hoà rồi đời ánh mắt đến Thuỷ trong lòng ông nghĩ chăm sóc cho mình thật tốt vậy là có chăm lun cái khoản đó lun không.Trong lòng Ông nghĩ vậy thôi chứ ông nào dám nói ra.

Ông chỉ dành nói ra câu cha mẹ còn khỏe mạnh cần gì mấy con chăm sóc chứ ,đợi cha mẹ già yếu đi.

Việc của hai vợ chồng con là mau sinh cho cha mẹ vài đứa cháu để ông bà này có cái thú vui khác.

Hoà nghe cha nói vậy: dạ… Cha yên tâm vợ chồng con sẽ sinh cho cha thật nhiều cháu cho nó chơi với ông nội nó mệt thì mới thôi.

Vậy cả gia đình đều phá lên cười .

Có Thuỷ là mắc cỡ đang quay máy dầu bênh hông chồng làm cho Hoà vừa đau vừa cười.

Ai bảo sinh con cho anh hả câu nói này rất nhỏ hình như chỉ nói cho mình Hoà nghe để che dấu đi sự mắc cỡ của Thuỷ.

Nhi cũng cười, nhìn hai ông bà với ánh mắt chan chứa tình thương:

• Dù đi đâu, chúng con vẫn nhớ rằng hạnh phúc lớn nhất là được ở bên cha và mẹ và sống ở quê hương.

Đực nhìn các con, lòng tràn đầy mãn nguyện. Cuộc đời ông, dù không giàu sang, nhưng đã có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, nơi tình thương được vun đắp qua từng thế hệ.

Đêm đó, khi ánh trăng tròn soi sáng khắp sân nhà, tiếng cười nói của gia đình ông vẫn râm ran, hòa cùng tiếng gió vi vu trên cánh đồng lúa chín, như nhắc nhở rằng,đêm nay là đêm với Hoà.

Để cho riêng tư cho vợ chồng trẻ nên Đực đã đuổi vợ chồng Hoà về phòng hết rồi.

Hoà đã sỉn khi phải liên tục tiếp rượu bà con hàng xóm chúc mừng nên ông đã kêu Thuỷ diều Hoà về phòng nghĩ ngơi

Thấy con mình say sỉn vậy không biết có làm ăn được gì không hay lăn ngủ như chết.

Sao khi dọn dẹp xong hết thì ông cũng tiễn khách về hết thì Nhi cũng về phòng ngủ để ngủ,cô cũng đã sỉn khi hôm nay là ngày vui của a trai mình nên Nhi cũng có uống rất nhiều bia rượu.

Đực nói : bà về phòng nghỉ đi còn mấy việc lặt vặt này để tui.

Bà nghe chồng nói thì còn mấy việc để tui làm cho xong lun

Nghe vợ nói vậy bà về phòng đi để tui làm tui làm được , thấy chồng nói vậy mà bà cũng mệt rồi nên dành nói…Vậy ông làm nhe tui đi về phòng nghỉ mấy nay lo đám cưới mệt thật …

Đực : Ừ… Về đi, nghe chồng nói xong bà liền quay về phòng nghỉ liền.

Đực thấy vợ cũng mệt lắm rồi nên cũng đuổi bà về phòng nghỉ ngơi.

Giờ chỉ còn mình ông ở lại cố dọn dẹp sơ sơ rồi ông ra đóng cửa cổng lại tắt hết đèn chỉ để đèn ngủ

Xong tất cả ông đi về phòng mình không biết sao ông lại đi đến trước cửa phòng con trai và con dâu mới cưới của mình.

Ông chợt nhận ra là đã đi sai phòng rồi nên liền quay lại phòng của vợ chồng ông.

Mở cửa phòng nhìn vào đã thấy vợ ông ngáy o..o..o trên giường ,Ông nhìn mà thở dài rồi đền gần nhìn bà mà nghĩ đến cảnh mà 20 năm trước ông và bà đã có một đêm động phòng ướt át như nào giờ nhìn bà như vậy ông chỉ thở dài.

Từ khi bà xin bé Nhi ra thì bị bệnh không còn ham muốn và không còn thể thỏa mãn ông được nữa.

Ông thở ra một hơi rồi leo lên giường nằm gác tay lên trán suy nghĩ ..

Ông đã nhịn 10 mấy năm rồi ông tưởng ham muốn của mình đã chết theo vợ khi những năm tháng bà bị bệnh nhưng không ngờ..không ngờ…

Khi thằng con ông dẫn Thuỷ về ra mắt gia đình thì ông không thể ngờ là ham muốn mà ông đã nghĩ nó đã chết rồi thì lại tái sinh lại.

Mà không phải do vợ ông hay một người phụ nữ nào khác mà là chính là con dâu tương lai của ông.

Ông đã tán vào mặt mình là bỏ cái suy nghĩ đó đi bỏ nó ra khỏi đầu mình,nhưng càng cố gắng xoá bỏ ham muốn đó thì nó càng mạnh mẽ hơn.

Giờ ham muốn nó chiếm lĩnh hết đầu óc ông nhưng vì vợ con ông cố gắng xoá nó đi.

Nghĩ đến vợ ông bà là người phụ nữ chân chất, hiền hậu, gắn bó cả cuộc đời với làng quê và gia đình. Bà có vóc dáng nhỏ nhắn, đôi bàn tay chai sạn vì năm tháng lao động. Làn da rám nắng, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt là minh chứng cho cuộc đời lam lũ. Nhưng dù trải qua bao khó khăn, ánh mắt bà vẫn luôn dịu dàng, toát lên sự ấm áp của một người mẹ, người vợ giàu tình thương,giàu tình yêu với chồng

Ngày còn trẻ, bà nổi tiếng là người phụ nữ đảm đang, tháo vát nhất xóm. Bà vừa giỏi việc đồng áng, vừa quán xuyến việc nhà, chăm lo cho chồng con từng bữa cơm, manh áo. Sau khi sinh Nhi – đứa con thứ hai, bà không may mắc phải một căn bệnh phụ nữ nghiêm trọng. Căn bệnh không chỉ khiến sức khỏe bà yếu đi mà còn lấy đi khả năng gần gũi vợ chồng với Đực.

Thời gian đầu, bà rất buồn, đôi khi tủi thân đến mức âm thầm khóc một mình. Bà sợ rằng mình không thể trọn vẹn làm người vợ bên cạnh chồng, không thể sinh thêm con như mong ước của ông. Nhưng chồng với tấm lòng yêu thương vợ sâu sắc, hi sinh vì ông quá nhiều ông ,đã luôn ở bên động viên bà.

Nhiều lần thấy Đực còn ham muốn bà cũng muốn chiều ông mà nhưng không thể ,bà không còn ham muốn không còn chất nhờn để bôi chơn,nên rất khó khăn trong chuyện vợ chồng khi ông dưa vào vì của ông không hề nhỏ tí nào.

Ông biết của mình rất là to và dài khi đưa vào bà mà không có ham muốn không có chất nhờn thì bà rất đau. Nhiều khi tinh trùng lên não ông cũng bấp chấp để làm dẫn đến hậu quả là rách thành âm đạo của gây ra chảy máu nên từ đó ông không dám làm nữa vì sợ bà đau nên ông có che giấu sự ham muốn của mình và thường động viên vợ.

• Bà đừng lo nghĩ nhiều, sức khỏe của bà là quan trọng nhất. Tôi lấy bà vì thương, vì nghĩa, chứ đâu phải chỉ vì cái đó với con cái. Nhà mình có đủ Hòa với Nhi là vui rồi.

Ông chỉ gạt bà rồi tự gạt mình thôi chứ thật ra ông rất là cần nhưng vì bà nên ông cố giấu.

Lời nói của ông khiến bà nhẹ lòng hơn. Từ đó, bà tập trung toàn bộ tình thương và sức lực vào việc nuôi dạy các con. Dù không khỏe mạnh như trước, bà vẫn kiên nhẫn làm mọi việc trong khả năng của mình. Những năm tháng khó khăn ấy, bà không bao giờ để chồng con cảm thấy thiếu thốn tình thương hay sự quan tâm.

Bà còn nổi tiếng khéo léo và dịu dàng trong cách đối nhân xử thế. Hàng xóm xung quanh ai cũng quý mến bà vì tính tình hiền hòa, sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Những hôm làng có việc lớn như đám cưới, đám giỗ, bà luôn là người đầu tiên góp sức, từ nấu nướng đến dọn dẹp.

Với ông, bà không chỉ là người vợ mà còn là tri kỷ. Mặc dù không thể gần gũi như trước, nhưng tình nghĩa vợ chồng của họ vẫn sâu đậm. Ông luôn trân trọng và cảm thông với bà, còn bà thì dành cả đời để vun vén, giữ gìn gia đình.

Khi các con lớn lên, bà trở thành người vợ người mẹ mẫu mực. Bà yêu thương gia đình hết mực, dạy dỗ chúng từ những điều nhỏ nhất. Dù sức khỏe giảm sút, bà vẫn thường kể chuyện ngày xưa, chỉ dẫn cháu cách trồng rau, nấu ăn, thêu thùa.

Bà là hình ảnh tiêu biểu của người phụ nữ Việt Nam – chịu thương, chịu khó, hy sinh và sống trọn vẹn vì gia đình. Căn bệnh đã lấy đi một phần sức khỏe và hạnh phúc vợ chồng của bà, nhưng không bao giờ làm phai mờ tình yêu, sự tận tụy mà bà dành cho những người thân yêu của mình.

1.5 2 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận