SB Nghèo ! Yêu Không ?
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SB Nghèo ! Yêu Không ?
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Ngày Cập Nhật : 26/11/2014
..Ở bệnh viện.
Trời đã gần sáng nhưng cả nó không tài nào ngủ được. Chờ trời sáng nó gọi điện về báo cho má biết luôn, máy của nó để quên ở nhà má cũng không thể gọi cho nó, cả đêm không thấy nó về chắc má lo lắm. Nhỏ ngồi bên cạnh trầm ngâm nhìn nó, không nói gì. Nó cũng im lặng đưa mắt nhìn nhỏ.
Thỉnh thoảng nó lại kéo tay nhỏ lên hôn nhè nhẹ…nụ hôn ấm áp…Đêm cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua, trôi thật chậm…thật chậm…Thời gian như cứ muốn níu giữ lấy giây phút này…giây phút cả hai cùng được bên nhau, cùng sống trong một thế giới của nhau, cùng một hơi thở…cùng một nhịp đập trái tim…
Tay nhỏ vẫn đan vào tay nó, chốc chốc nhỏ nở nụ cười ấm áp nhìn nó, cứ ngỡ như nụ cười xinh đẹp ấy chỉ thuộc về nó, chỉ một mình nó mà thôi…
Trời sáng hẳn, nó bắt đầu thiêm thiếp nhưng lại giật mình vì tiếng bước chân gấp gáp vang ra từ dãy hành lang bệnh viện, tiếng bước chân đó đang rất gần phòng nó…
-Má…! Nó bật dậy khi vừa trông thấy má.
-Con sao thế này hả? má hoảng hốt khi nhìn thấy bả vai trái nó.
-Con không sao? sao má biết con ở đây?
-Hồi nãy má dậy vô tình nhìn thây tin nhắn của bạn con…!
-Tin nhắn gì vậy má?
-Má chỉ đọc được vài hàng, hình như của My gửi cho con…hỏi là tay của con có sao không? rồi cái gì mà xin lỗi, những dòng còn lại má không hiểu!! má nói khuôn mặt vẫn lấm tấm mồ hôi, có lẽ má chạy gấp đến thăm nó.
-Chỉ có vậy mà sao má lại đến đây chứ? lỡ con không có chuyện gì thì sao? nhỏ đỡ nó ngồi dậy.
-Con còn nói nữa! má gọi lại hỏi My thì nó nói con đang nằm ở đây cho nên má mới tức tốc đến đây! Sao con lại thế này hả? chẳng phải con nói với má là đi sinh nhật bạn con sao? má trách nó nhưng thực lòng cũng rất lo cho nó.
-Chỉ là tai nạn thôi má!! không ai muốn cả!! con không sao đâu! má đừng lo! nó giấu má.
Vậy còn tiền viện phí của co hết bao nhiêu?
-Ơ…à! cái thằng đâm vào con nó trả hết rồi! chuyện đó má không phải lo!!(nói thế hok bít có bị Tuấn quánh hok nữa).
Má gật đầu nhẹ rồi quay qua nhìn nhỏ đang đứng cạnh.
-Cháu là…?
-Dạ! cháu là bạn Vỹ! nhỏ lễ phép thưa.
Má nhìn chăm chăm vào nhỏ.
-Má làm gì mà nhìn bạn con dữ vậy?
-À không…trông cháu rất giống một người bạn của bác!
-Ơ…cháu giống ai ạ?
-À không…có lẽ bác nhầm! cháu đến đây từ tối hôm qua à? trông cháu có vẻ mệt! má có vẻ quan tâm đến nhỏ.
Mà quả thực là trông nhỏ rất mệt mỏi, phần vì lo cho nó, phần vì đã ngấm nước mưa đêm qua chưa kịp thay đồ lại còn thức cả đêm bên nó nữa.
-Dạ, cháu không sao ạ! nhỏ cúi đầu.
-Em về đi! có má anh ở đây được rồi! về nhà coi thay đồ rồi kiếm gì đó ăn đi!
-Anh đuổi e à? nhỏ dỗi.
Nó ý tứ vì thấy má đang ngồi đó.-Ừm…!
Nó khẽ nháy mắt ra hiệu, nhỏ đứng lên xách giỏ ra về:-Thưa bác, cháu về!
-Ừ! cháu đi cẩn thận!!
Nhỏ ra về…
Má nhìn nó hồi lâu rồi lên tiếng…
-Bạn gái con à?( úi! hỏi gì mà lộ liễu thía hok biết?)
Nó trân trân mắt lên nhìn má…lắp bắp…
-Má nói gì vậy chứ?…
…Nó trố mắt nhìn má ngạc nhiên cực độ, sao má lại hỏi vậy chứ? mà nếu bây h nó thú nhận với má thì chuyện gì sẽ xảy ra?
-Sao…má lại hỏi vậy?
Nó cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể.
Má chau mày nhìn nó.
-Cũng không có gì! chỉ là má để ý thấy cô bé đó có vẻ rất lo cho con, nhìn vòm mắt cô bé đó có thể nhận ra cả đêm qua không ngủ và chắc là đã khóc nhiều lắm! Con nghĩ sao? hai người bạn bình thường có thể dành cho nhau sự quan tâm quá mức như vậy không? nếu có thì quả thực là má không biết đấy!
Nó im lặng, phải! có lẽ lúc này im lặng chính là quyết định đúng đắn nhất. Im lặng tức là nó đã thừa nhận mọi chuyện. Đến lúc này mọi chuyện đã không thể giấu má được nữa rồi. Nhưng nếu nói ra…nó chỉ sợ má buồn, rồi má sẽ thất vọng khi biết nó như vậy…quả thực là không còn cách nào khác, nó không thể tự ép bản thân từ bỏ người mình yêu nếu như má thực sự muốn vậy…
-Dạ…? Sau vài giây bâng khuâng nó cũng đã quyết định nói ra…
Má nhìn nó, đôi mắt má buồn bã làm tim nó thắt lại, 17 năm trước, ngày nó chào đời, tiếng khóc của nó làm hạnh phúc trong má vỡ oà. Má nâng niu âu yếm ôm nó trên tay, má vui sướng vì nó là một đứa pé kháu khỉnh, khỏe mạnh, dù rằng ba không thích có con gái…Thời gian cứ vậy trôi qua không chờ đợi bất cứ thứ gì. Má có thêm nhóc và nó bị mang tiếng là ra rìa( tậu nghịp hôn?) dẫu rằng có thêm nhóc nhưng má vẫn rất mực thương yêu nó. Nó đến tuổi vào lớp một, má chạy đôn chạy đáo lo hồ sơ cho nó kịp nhập học. Giấy tờ hộ khẩu của nhà nó không nằm một nơi vì má phải đi khắp xứ lập nghiệp, tuổi thơ nó không đẹp và êm ấp như bao bạn bè cùng trang lứa, thiếu thốn vật chất và sự quan tâm của ba. Mỗi lần thấy bạn bè xung quanh có gì mới và đẹp là nó lại thèm thuồng ao ước…Hằng ngày nó nếm trải biết bao cuộc xung đột trong gia đình giữa ba và má…Nó khóc…khóc nhiều lắm…! Đôi lúc cảm thấy nó thật bất hạnh và cô độc…Nó không dám kết bạn với ai vì sợ chúng bạn sẽ chê cười nó vì nó có một cái gia đình chẳng ra gì. Gánh nặng gia đình chèn ép, đè nặng lên vai má khiến không ít lần má quên để ý đến cảm nhận của nó, má vẫn vậy dù là tới bây h…vẫn rất miệt mài cho công việc hằng này của gia đình…Khi có má bên cạnh, nó cảm thấy thật hạnh phúc vì sự che chở của má, cùng lúc cảm thấy thật bất hạnh khi có một người cha vô trách nhiệm, không lo làm ăn và ưa kiếm chuyện với má.
Năm nó bước sang tuổi mười một, nó bắt đầu nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh nó. Nó cảm nhận được nỗi buồn sâu lắng của người phụ nữ mang nhiều gánh nặng trên vai như má…Nó đã lớn, đã hiểu…vì vậy nó là niềm vui, là sự an ủi của má. Má những mong sau này nó cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc như bao người con gái khác nhưng…
-Má hy vọng vào con rất nhiều, Vỹ à!! Con đã bắt đầu thế này từ khi nào vậy? Má không thể hiểu tại sao con lại…?
-Con biết má buồn…nhưng con đã 17 tuổi, con đã có thể quyết định tình cảm của con thiên về phái nào! xin ám hiểu và chấp nhận cho con, má à!!
-Được, cứ cho là má chấp nhận đi chăng nữa…nhưng còn gia đình phía bên kia họ sẽ nghĩ thế nào? Nhất định họ sẽ không chấp nhận con gái họ quan hệ với con! và rồi nếu con cứ cố chấp thế này thì không chỉ ảnh hưởng đến tương lai của con mà còn với người mà con cứ nói là một mực yêu thương! Con không nghĩ đến bản thân thì cũng hãy nghĩ đến má, con nhé? hãy chấm dứt ngay chuyện này đi! má đã thấy qua rất nhiều trường hợp thế này, má gê sợ và h thì lại như thế…Không có kết quả đâu Vỹ à! con mới 17 tuổi thôi, con không thể biết hết tâm lí của một người con gái tuổi mới lớn đâu, cuộc đời con sẽ con rất nhiều cuộc tình mà con chưa biết…Má hiểu tâm trạng con…
-MÁ KHÔNG HIỂU!! Nó cắt ngang lời má.-Nếu má hiểu thì lẽ ra má nên chấp nhận cho con và cô ấy! Con không hề cố chấp…con hiểu ánh mắt người đời sẽ nhìn con thế nào khi biết sự thật về con nhưng con không sợ và cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó…! đúng!! con mới 17 tuổi…nhưng con thề với lòng mình là con chỉ yêu một mình cô ấy…con sẽ không tahy đổi…mãi mãi không thay đổi…con biết má sẽ rất buồn và xấu hổ khi người ngoài biết má có một đứa con như con nhưng con không thể…con không thể trốn tránh sự thật về con…không có sự lừa dối nào đáng sợ hơn là lừa dối bản thân mình má à! và vì vậy xin má hãy hiểu và chấp nhận cho tình cảm của con và cô ấy!! Mỗi lời nói nó mỗi nhấn mạnh, cương quyết đến mức khó có ai thay đổi được nó lúc này.
Hàng lệ tuôn rơi trên gương mặt hao gầy của má…má khóc…Không phải vì có một đứa con như nó hay là vì nó bất hiếu mà là vì không thể cho nó một cuộc sống tốt hơn sau này…Thứ mà lúc trước dù rất cố gắng nhưng má vẫn chẳng thể làm được cho nó…
Cuộc tranh luận giữa nó và má tạm thời kết thúc từ đây, tuy không mấy ủng hộ nó nhưng ít ra thì nó cũng không bị phản đối, dù gì cũng gọi là một kết quả hay…Nói ra những điều trong lòng quả là rất thoải mái, có thể yêu, có thể phấn đấu và cũng có thể hy vọng một tương lai cho cả nó và nhỏ là điều mà nó đang cố gắng để đạt đến…Tuy biết cái tình yêu của nó đối với cái xã hội này là quá ngang trái, nhưng nó vẫn không hề cảm thấy tuyệt vọng hay chán nản mà ngược lại nhờ cái áp lực đó mà giúp nó mạnh mẽ hơn vững vàng hơn trong việc quyết định tình cảm và mang đến hạnh phúc cho cả người nó yêu…Nó nhớ trong một lần ngồi tại nhà thờ và nghe cha giảng…” Thiên chúa sinh ra con người có nam có nữ, chính là vì để họ kết hợp cùng nhau…” Như vậy theo một khía cạnh nào đó của đạo công giáo thì tình yêu của nó và nhỏ là có tội…Đúng là có tội thật rồi! nhưng nếu yêu nhỏ mà có tội thì nó cũng xin được có tội để yêu…Nó biết và hiểu má má đang nghĩ gì lúc này, bao nhiêu hy vọng bao nhiêu niềm tin má đặt vào nó vậy mà bây h…liệu như vậy có gọi là bất hiếu hay không, mặc dù đã nói hết những gì nó suy nghĩ nhưng xem ra cũng còn một số thứ cứ lởn vởn trong đầu nó…
Trời lại mưa nữa rồi, nó yêu cái khí trời này quá…mưa lớt phớt lướt qua từng kẽ lá um tùm mọc sát bên mé tường bệnh viện…Nó nhìn mưa qua khe cửa sổ, bỗng cảm thấy nhớ nhỏ da diết, thật kì lạ…vừa mới gặp đây nhưng sao lại có cảm giác nao nao thế này…đó là yêu à? Tình yêu thật thú vị…Nó yêu mưa…yêu cái bấu không khí lành lạnh mà mưa mang đến…yêu cái âm thanh nhỏ giọt xuống bờ thềm mà hồi nhỏ nó hay ngồi trước nhà mỗi khi trời mưa đến…yêu mưa vì mưa vì mỗi khi mưa xuống là lúc con người ta mang nhiều cảm xúc nhất trong lòng…Có những trận mưa ngắn ngủi nhưng cũng có những trận mưa ào ạt và dai dẳng…tình yêu của nó và nhỏ cũng được so sánh như những cơn mưa…nhưng sẽ là cơn mưa thế nào nhỉ? ào ạt và dai dẳng đi nhé? Mùa mưa là mùa khó chia tay nhưng một khi đã chi tay thì rất khó có chuyện quay lại…mưa được ví như cảm xúc của ông trời…đôi khi nhìn mưa mà người ta cũng có thể khóc vô cớ đấy! Có ai trong chúng ta từng mang nhiều xúc cảm mổi khi nhìn trời mưa chưa nhỉ? Mùa mưa…là mùa khó chia tay…chỉ tiếc hiện tại bây h không phải là mùa đó mà đã sắp bước đến giáng sinh rồi…
Khí trời khi mưa xuống quả là rất dễ chịu, nó đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi…Nó thở nhè nhẹ nhưng không nặng nhọc…nó đang cố giữ cho tâm trạng của nó ở mức thoải mái nhất để khi nó nắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, sẽ có những giấc mơ tuyệt đẹp về nhỏ…
Má ngồi nhìn nó ngủ, khe khẽ đưa tay kéo cái chăn đắp quá vai cho nó, tay má thật nhẹ nhàng tránh làm cho nó giật mình tỉnh giấc…Thỉnh thoảng má lại đưa tay mân mê vuốt những sợi tóc trên trán đang vương xuống mắt một cách thật trìu mến yêu thương…Nó của bây h sao không giống như cô bé hồn nhiên, nhí nhố khoác cặp sách đến trường như những năm tiểu học của nó mà má vẫn thường xuyên nghĩ đến…Trông nó bây h có khác gì một thằng con trai, đôi khi một số người bà con xa của má đến nhà chơi mà còn lầm lẫn…cứ hỏi “cậu này là con trai nhà ai?” Buồn cười quá đi mất…nhưng dù bề ngoài của nó có thay đổi đến mấy đi nữa thì con người của nó cũng vẫn vậy…Vẫn rất tự lập và vững vàng…
Đến gần trưa má ra ngoài lo thủ tục xuất viện cho nó, nằm hết hôm nay là nó có thể về nhà rồi…Cái mùi thuốc trong bệnh viện này làm nó thấy khó chịu quá…
Má vừa vào phòng thủ tục của bệnh viện thì nhỏ cũng vừa đến, tay mang bịch cháo mà nhỏ đã chuẩn bị cho nó từ sáng đến h, chứng tỏ là khi về nhà nhỏ vẫn chưa ngủ…nhỏ quá lo và thật sự rất nhớ nó…ui! đúng là…! không gặp vài tiếng đồng hồ mà nhớ người yo chịu hok nổi…
Nhỏ để phần cháo lên bàn rồi kéo ghế ngồi nhìn nó…nó vẫn chưa hề hay biết là người nó yêu đang ở bên cạnh, mùi hương quen thuộc ngự trị trên người nhỏ thoang thoảng càng làm cho nó thấy dễ chịu chìm vào say hơn vào giấc ngủ…có lẽ nó cũng káh mệt vì chuyện tối hôm qua…mệt mỏi cộng thêm vết thương trên tay nó dường như đang đâm vào ruột gan nhỏ từng giây từng phút…sự thật là đau quá…đau khi thấy nó vì nhỏ mà phải thế này…
Có vẻ chưa bao h nhỏ quan sát nó kĩ như lúc này…cái mặt nó lúc ngủ trông ngốc nghếch nhưng thật quá đáng yêu…Nhỏ rút ngắn cự li giữa hai khuôn mặt…ngắn nữa…đôi môi nhỏ sắp làm chủ đôi môi nó rồi…
CẠCH
Tiếng cửa phòng bật mở ra, phản xạ tự nhiên nhỏ giật mình đừng thẳng dậy…thì ra là má đi váo…trên tay má cầm một tập hồ sơ…
Má liếc nhìn phần cháo nhỏ để trên bàn rồi nhìn nhỏ đôi phút…bỗng má nở nụ cười hiền hoà, ấm áp như dành cho chính con gái của mình…