SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SERI TRUYỆN DÀI – Giờ EM ĐÃ CÓ CHỒNG CHƯA – CỰC HAY
Tác Giả : Đang cập nhật
Thể Loại: có chồng, người yêu, truyện dài
Lượt Xem: 1736 Lượt Xem
Trâm Anh yêu tôi bằng tình yêu thiếu nữ. Nên khác với vẻ cư xử thiếu chín chắn của tôi, Nàng hiểu tôi rất rõ.
Mỗi ngày đi học, ngoài chuyện quà vặt mua nhiều hơn để dành phần tôi. Giờ ra chơi nói chuyện với nhau thân thiết. Trâm Anh không bao giờ hành động quá lố, xem tôi như bạn trai. Một phần bởi lễ nghi của làng quê, một phần bởi nàng biết tôi vẫn thương Trà My.
Bọn tôi thỉnh thoảng vẫn âm thầm rủ nhau lên “Đồi gió hú” để ngắm hoàng hôn sau mỗi giờ phụ đạo. Và rồi nắm tay nhau, ôm nhau. Nhưng nó là những cái ôm thánh thiện vô cùng.
Tôi ngồi giang rộng vào tay, Trâm Anh nằm lấy đùi tôi làm gối. Có những lúc nàng ngủ quên cả thời gian
Giai đoạn này tôi cũng chẳng hiểu tôi là thằng thế nào. Trong thâm tâm tôi, vị trí của Em là bất khả xâm phạm, nhưng với Trâm Anh lại luôn tò mò và được cảm giác người khác yêu. Tóm lại, Tôi là một thằng ba phải : một cũng phải, hai cũng phải và ba cũng phải………
Trâm Anh hiểu tôi, nên ít khi nào thắc mắc xem tôi nghĩ gì. Dường như nàng biết vị trí của mình luôn xếp sau Trà My, cũng chưa một lần ghen tuông với Trà My.
Gia đình Trâm Anh khá đặc biệt, mẹ Trâm Anh là người con vùng Di Linh, lấy chồng tuốt ở Sài Gòn, hai vợ chồng lục đục nên đưa Trâm Anh và thằng em về lại quê sinh sống, do đó mới có chuyện bất ngờ Trâm Anh đùng cái vào lớp tôi học. Chính vì lý do đó nên tôi cũng hiểu thêm phần nào tính cách đàn ông của nàng, như một sự phản kháng, Trâm Anh cảm thấy căm ghét hành động bắt nạt phụ nữ. Và vô tình cũng cảm mến trước những hành vi lăn xả bảo vệ con gái của tôi.
Cái lần thằng Tiến mập trét hoa mặt mèo. Trâm Anh thấy rõ hành động tôi không cho nó đụng tới bàn của Em và chỗ của nàng. Nên đem lòng cảm mến.
Qua những câu chuyện tôi cũng cảm nhận dần những hành động khó hiểu của Trâm Anh trước kia. Mỗi con người, mỗi số phận và lý do riêng. Nhưng quy chung, gia đình là nên tảng phát triển cá tính, tất cả những gì người ta thấy sợ nhất và thích thú nhất đều hình thành từ gia đình. Sau này tôi mới hiểu, với cá tính ấy, chỉ có những chàng trai thật sự tôn trọng phụ nữ mới được Trâm Anh yêu. Và ngược lại, những chàng trai khôn khéo tỏ lộ ra điều đó, mới khiến trái tim nàng rung động.
Quay trở lại với những lần hẹn hò trên đồi gió hú. Dường như với Trâm Anh, chuyện ngắm hoàng hôn là một việc cực kỳ quan trọng, nhiều khi tôi dẫn nàng lên đó, bỏ mặc nàng rồi đu tuốt lên cây quéo mà tìm hái những trái quéo chín cây. Còn nàng cứ lặng thầm đứng ngắm hoàng hôn buông dần. Có một lần hái được, tôi gọi tên Trâm Anh nhờ hứng giùm mấy tránh bị dập. Trâm Anh mải mê nên không nghe thấy. Nhìn từ phía sau, hình như tóc Trâm Anh đã dài ra, vài sợ tóc mai có thể để gió tung bay……
Chuyện mái tóc Trâm Anh cũng là chủ đề bàn tán của đám con trai lớp tôi. Sau hơn hai năm trời ròng rã tóc ngắn, bỗng dưng mái tóc dài ra, âu cũng là chuyện lạ.
– Phong- mày có biết sao bà chằn để tóc dài không?- Thằng Tiến mập hỏi tôi
Tôi lắc đầu chịu trói. Không phải vì dấu diếm mà là không biết thật.
…………………….
Đàn bà có giác quan thứ sáu là chính xác luôn.
Một bữa nọ Trà My hẹn tôi chiều nay đi về có chuyện
Vẫn như thỏa nào, tôi và em lang thang trên con đường làng. Nắng nhiều quá khiến cho đường làng bụi mù đất đỏ.
– Sao dạo này Phong ít đưa Trà My về buổi chiều vậy?
Tôi giật thót mình, đúng là thời gian qua mải mê đưa Trâm Anh lên đồi ngắm hoàng hôn nên chẳng đưa Em về như mọi khi.
Tôi ấp úng mãi không nên lời và tay bấu chặt vào vạt áo. Tim đánh lô tô.
– Phong không thích Trà My nữa à? Sao nhìn đất hoài vậy? dưới đó có gì mà nhìn, nhìn Trà My nè
–
Tôi ngước mắt nhìn em, Em nhìn tôi , hai môi cắn lại như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống. rỗi bỗng dưng hai hàng nước mắt trào ra, chảy lăn dài trên gò má. Vụt chạy về nhà. Bỏ lại tôi ngẩn ngơ đúng buồn trong gió. Trên tay vẫn là cái cặp xách hộ cho em…………………..
Tôi bước về nhà em để đưa cặp. Dường như em giận tôi, nên mặc dù thấy thấp thoáng dáng em bên cửa sổ, nhưng mà tôi gọi khản cổ không trả lời, mãi lúc sau mới thấy con em Trà My ra mở cửa
– Út cho anh gửi cặp cho chị Trà My với
– Uhm. Mà anh Phong làm gì mà chị Trà My khóc nhiều vậy
Tôi im lặng không nói.
Sáng hôm sau tôi nhận được một bức thư viết tay:
“Phong ơi
Trà My thương Phong.
Ngay từ hồi vào lớp học, Trà My đã có ấn tượng với Phong. Nhưng cha của Trà My rất khó tính, cha rất ghét Trà My đi với con trai, nên mỗi lần đi học về , Trà My phải đứng xa Phong Ra…………………………………………………………………………………………………………..
……………………………………………………………………………………………………………..
Gần đây Trà My thấy Phong với Trâm Anh.
Trâm Anh là người tốt, ráng đối xử với người ta đàng hoàng nha Phong
Ký tên
Phạm Trà My
P/s: Mãi là bạn tốt của nhau”