Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính)
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính)
Tác Giả: ĐỘC CÔ KIẾM ĐẾ
Danh Mục: Biến Thái, Bú Cu, Gái Xinh, Loạn Luân, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: loạn luân mẹ con
Ngày Cập Nhật : 16/05/2025
CHƯƠNG 11: ĐỈNH ĐIỂM MÂU THUẪN
Hoàng Lan há hốc mồm kinh ngạc tột độ, hai đứa còn mắt lim dim chìm đắm trong nụ hôn sâu không hề hay biết nguy hiểm trước mặt.
Hoàng Lan hét lên “HUYYYY…”
Hai đứa giật nảy mình, thấy Hoàng Lan lập tức tách nhau ra.
Gia Huy “Ơ…” Nó không thể hiểu nổi sao mẹ lại biết nó ở đây được chứ.
Phương Anh thì cúi gằm mặt xuống.
“Sao hai đứa có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ này hả”
Phương Anh mặt nhăn nhó nhìn sang Gia Huy cầu cứu.
Gia Huy “Con với Phương Anh yêu nhau”
“Yêu cái con khỉ, đi về ngay”
“Mẹ kì cục vậy sao lại đến đây chứ”
Hoàng Lan quát “ĐI VỀ”
Hai đứa cùng bước về phía trước Hoàng Lan gọi khiến Phương Anh giật nảy mình: “Phương Anh ở lại cô muốn nói chuyện với con, còn Huy về nhà ngay lập tức”
Phương Anh lo lắng nhìn Gia Huy, trước sự phẫn nộ của mẹ nó đành nghe theo lái xe rời đi.
Phương Anh vẫn cúi mặt xuống, căng thẳng hai tay nắm chặt xoa xoa vào nhau.
“Con với Gia Huy lén lút như thế này từ bao giờ”
Giọng Phương Anh lí nhí “Cũng mới đây thôi ạ”
“Đã ngủ với nhau chưa?”
Câu hỏi đầy thẳng thắn này khiến Phương Anh ngượng vô cùng, không nói mà chỉ lắc đầu.
“Có thật không?”
“Thật ạ”
“Đã làm những gì rồi?”
Lí nhí “dạ… mới chỉ nắm tay… ôm và…”
“Và hôn chứ gì”
“…” Phương Anh im lặng.
“Cô nói con nghe này, các con yêu nhau không sai nhưng thời điểm bây giờ các con còn đang đi học mà mới đang là học sinh lớp 10 nữa, nên coi việc học là trên hết tương lai còn ở phía trước nếu sau 3 năm nữa các con yêu nhau cô sẽ không phản đối nhưng bây giờ cô cấm tuyệt đối chuyện yêu đương lén lút như này”
“Dạ vâng”
“Đọc cho cô số điện thoại của mẹ con”
“Dạ…” Phương Anh sợ hãi người run lên.
“Đọc đi”
“Cô ơi… đừng cho mẹ con biết được không, con hứa sẽ không qua lại với Huy nữa”
“Không được, bố mẹ hai bên phải biết chuyện này không lại cứ lén lén lút lút qua lại”
“…” Phương Anh im lặng đứng đơ ra nhìn rất tội nghiệp.
Hoàng Lan “Để gọi hỏi cô giáo chủ nhiệm vậy”
“Cô ơi đừng… để con đọc ạ”
Phương Anh giọng run run đọc số điện thoại của mẹ cho Hoàng Lan, Hoàng Lan lưu nó lại nhưng chưa vội gọi đi.
“Nếu hai đứa còn nhắn tin gọi điện hay hẹn hò như này thì cô sẽ gọi điện cho mẹ con biết và báo cho cô giáo chủ nhiệm để giám sát 2 đứa”
“Dạ… con hứa sẽ không tái phạm”
“Về đi”
“Dạ”
///
Xử lý xong Phương Anh về nhà hai mẹ con bắt đầu cuộc chiến:
“Mới tí tuổi đầu bày đặt yêu đương ôm ấp hôn hít con gái nhà người ta, không biết xấu hổ à”
“Chúng con yêu nhau và đó là cách thể hiện tình cảm”
“Ôm hôn thiếu nước lên giường với con gái nhà người ta nữa thôi, đến lúc phình cái bụng ra thì hối không kịp đâu”
“Không cần mẹ phải nói mấy cái đó bọn con tự biết cách bảo vệ mình”
“càng nói càng thấy không có chút hối lỗi nào”
“Con lớn rồi con cũng cần tình yêu chứ không phải mẹ cũng cưới bố lúc mẹ mới 18 tuổi đấy thôi”
“Con nghĩ gì mà đem chuyện đó ra so sánh hả Huy? Ngày xưa nhà mẹ nghèo không có điều kiện đi học nên mới như vậy, con được ăn học đàng hoàng bố mẹ lo cho con từng tí một nuôi ăn từng bữa đầu óc thoải mái không phải lo lắng gì chỉ việc học thôi mà con lại phụ lòng bố mẹ vậy sao hả?”
“Có phải yêu vào là không học được đâu, con vẫn học rất bình thường không hề ảnh hưởng gì đến nhau hết, con sẽ cân bằng được giữa yêu và học”
“Nực cười, mới 16 tuổi đã liên tục nhắc đến tình yêu, có biết tình yêu là gì không hả?”
“Yêu là rung động là nhớ nhung là muốn bên nhau che chở cho nhau”
Hoàng Lan “Đó không phải là tình yêu đích thực mà chỉ là rung động đầu đời thoáng qua thôi”
“Dù lớn hay nhỏ bất cứ ai cũng có thể có được tình yêu mẹ không thể ngăn cản được điều đó, mẹ đừng có áp đặt suy nghĩ cổ hủ của mẹ cho con nữa thời thế bây giờ khác xưa rồi”
Hoàng Lan thực sự sốc trước màn đối đáp của Gia Huy, thằng này phản rồi “Ghê gớm nhở lại còn định dạy đời lại mẹ nữa cơ à, nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi chứ gì bây giờ cho bước ra đường xem có kiếm được đồng nào không”
Gia Huy im lặng giờ mà bị đuổi ra đường quả thực nó chưa biết phải làm gì để kiếm ra tiền, chỉ có nước đi ăn xin thôi.
Hoàng Lan “Đưa cái điện thoại đây”
“Điện thoại nào, mẹ thu của con rồi còn gì nữa”
Gằn giọng nói từng từ “ĐƯA CÁI ĐIỆN THOẠI ĐÂY”
“Mẹ buồn cười nhỉ, điện thoại thu rồi còn đòi”
“Không phải giả vờ, đưa cái điện thoại bàn phím đây”
Gia Huy không hiểu sao mẹ còn biết cả chuyện nó có điện thoại bàn phím, giấu kĩ thế rồi vẫn biết được là sao? “Mẹ theo dõi con đấy à”
“Hừ… muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm”
“Điện thoại con tự mua mẹ không có quyền tịch thu”
“À… ghê gớm nhỉ đã kiếm được ra tiền đâu mà mua được”
“Con mua bằng tiền của con không có trách nhiệm phải báo cáo với mẹ”
Nói câu nào cãi lại câu đó làm Hoàng Lan tức phát điên lên rồi “HỖN LÃO” bạt tai Huy một cái đau điếng.
Tưởng Huy sẽ phục nhưng không, nó mặt đỏ tía tai điên tiết gào lên “NỮA ĐI, TÁT NỮA ĐI”
Hoàng Lan vung tay tát luôn má bên cạnh giờ thì hai bên má đỏ bừng in hằn vệt ngón tay.
Hoàng Lan thở hổn hển gương mặt phẫn nộ nhìn Gia Huy còn nó thì cứng đầu dửng dưng rất lì đòn.
Hoàng Lan bất lực vì không còn kiểm soát được đứa con trai của mình nữa ngồi gục xuống khóc nức nở còn Gia Huy thì quay người đi lên tầng, lúc này có khách hàng đến lấy quần áo thấy khung cảnh này liền gãi gãi đầu không biết phải xử lý sao đành lùi lại đi ra ngoài đợi bà chủ bình tĩnh lại.
///
Gia Huy lên tầng vội gọi điện cho Phương Anh nhưng điện thoại bị ngắt (Máy bận) cứ gọi là bị ngắt.
Gia Huy nhắn tin “Tớ xin lỗi, mẹ tớ vô duyên quá”
“Mẹ cậu nói đúng chúng ta chỉ nên là bạn thôi, đừng gọi cho tớ nữa chúng ta dừng lại tại đây nhé”
Điện thoại bị chặn không thể gọi điện, mạng xã hội cũng bị block khiến Huy choáng váng tay run run bấm điện thoại, mẹ đánh mẹ mắng cũng sợ đấy nhưng nỗi sợ mất Phương Anh còn lớn hơn rất nhiều.
“Phương Anh ơi… đừng làm vậy mà”
Nó bất lực bật khóc, chưa kịp giải thích cũng chưa có hứa hẹn nào được đưa ra mà Phương Anh đã thẳng tay block không cách nào liên lạc được nữa, nó thực sự đã đem lòng yêu Phương Anh và hai người đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, Phương Anh như nguồn sống của nó vậy nhưng hạnh phúc ngắn ngủi bỗng vụt mất, đây thực sự là cú sốc rất lớn đánh mạnh vào tâm lý non nớt của Gia Huy.
“Phương Anh ơi tớ xin cậu đấy…” Nước mắt chảy dài trên má.
Lần đầu tiên biết đến mùi vị thất tình. Đóng cửa và chặn cửa không ăn cơm trưa cả buổi chiều nằm bực bội tức tối đấm thùm thụp lên nệm giường còn không cả tắm rửa, nó cứ nằm suy nghĩ về sự đời, tại sao nó lại tồn tại trên đời này, liệu có nên sống ở cái nhà này nữa không? Bỏ đi thì ở đâu, ở một mình sao, kiếm tiền như nào.
Phương Anh giống như một ngọn lửa ấm áp giữa đêm đông lạnh giá giờ ngọn lửa vụt tắt khiến nó trở nên cô đơn lạnh lẽo, nó đã có quãng thời gian vui vẻ ngọt ngào bên Phương Anh, mơ tưởng vào một tình yêu đẹp đẽ nhưng hỡi ôi mẹ Hoàng Lan đã tạt vào một gáo nước lạnh làm ngọn lửa tình vụt tắt.
Gia Huy lại là một đứa rất luỵ tình, tình đầu đem lòng trao hết cho Phương Anh để giờ đây nó cảm nhận nỗi đau mất mát rất lớn, nó căm hận mẹ và không muốn sống chung trong căn nhà này nữa, không muốn nhìn thấy mặt mẹ nữa.
Cơm tối không ăn nhưng khác với lần trước không có chuyện cơm bưng nước rót tới tận giường mà Hoàng Lan mặc kệ nó thích làm gì thì làm, đây là sự trừng phạt cho đứa con hỗn láo dám nói dối mẹ để đi chơi với gái, cố chấp cứng đầu không tỏ ra hối lỗi mà còn cãi lại mẹ.
Ông chồng về nhà nghe kể lại thì khá lo lắng “Đừng làm căng như vậy anh sợ con sẽ suy nghĩ tiêu cực rồi làm ra chuyện dại dột”
Hoàng Lan “Kệ nó đi, nó làm thế một hai lần rồi cứ nhân nhượng là càng lấn tới lần này mình phải cương quyết nếu không sau này nó không còn nghe lời mình nữa đâu”
Ở trong phòng dằn vặt đau khổ và nỗi hận dâng lên trong lòng. Cái ý nghĩ muốn bỏ nhà ra đi càng lúc càng lớn dần nhưng nó chưa hề có kinh nghiệm bươn trải ngoài cuộc sống, toàn bộ đều là bố mẹ lo hết nó chưa từng làm gì kiếm ra tiền.
Ngoài trời lạnh giá thế này thì bỏ nhà ra đi chỉ có chết cóng, nó suy nghĩ lại “Chỉ còn phải sống ở đây 3 năm nữa là sẽ được giải thoát, hết thời cấp 3 là lúc đó sẽ đi xa khỏi nhà không còn trở về nữa, đừng trách đứa con này bất hiếu là mẹ đã ép con đến bước đường cùng”
Tức giận căm phẫn đến cùng cực, mẹ can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của nó, nó rất hận mẹ coi mẹ như kẻ thù.
Không ăn trưa cũng chẳng ăn tối nên ông bố khá lo lắng quyết định dùng xà beng loại nhỏ để cạy phá cửa.
Gia Huy co ro nằm trên giường ôm điện thoại trước ngực chờ đợi Phương Anh phản hồi, Hoàng Lan tiến đến định đoạt lấy điện thoại cắt đứt hi vọng cuối cùng của nó nhưng Gia Huy ném thẳng điện thoại vào tường làm nó vỡ tanh bành: Màn hình, bàn phím, nắp lưng, pin mỗi thứ một nơi.
“Mẹ hả hê chưa, mẹ thoả mãn chưa hả”
Hoàng Lan giật mình lùi lại phía sau còn ông bố thì cũng trợn mắt lên vô cùng kinh ngạc.
Gia Huy gào lên “Con chịu đựng đủ rồi giết chết con luôn đi con không muốn sống nữa”
Hoàng Lan “HUYYYY…”
“MẸ CÚT ĐI”
Hoàng Lan bật khóc không thể tin nổi đứa con trai cô nuôi nấng bấy lâu nay lại dùng từ ‘cút’ đối với cô, đây là một sự đả kích rất lớn.
Hoàng Lan tát mạnh vào má Gia Huy rồi khóc nức nở.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến ông bố không hiểu vì sao luôn, chuyện nghiêm trọng như này chưa tình xảy trong ngôi nhà này “Có thôi đi không hả”
Hoàng Lan bất lực ôm mặt bật khóc rồi chạy ra khỏi phòng.
Ngỡ ngàng ngơ ngác thất vọng cùng cực về đứa con trai này, nuôi nó lớn khôn ăn học đầy đủ vậy mà giờ nó dùng từ ‘cút’ với bố mẹ, chuyện này không thể nào chấp nhận nổi.
Ông bố lắc đầu gương mặt cương nghị nhìn nó “Con bình tĩnh lại đi, lớn rồi mà cư xử như thế hả, con biết câu nói vừa rồi làm tổn thương mẹ đến nhường nào không hả?”
Trở về phòng ngủ ông chồng thở dài thấy khó xử vì hai mẹ con như đang xảy ra chiến tranh vậy, tình thế vô cùng nguy cấp, ý định của ông là mềm mỏng với con nhưng Hoàng Lan quá cứng rắn và cương quyết ông là người đứng giữa không biết phải làm thế nào, đêm đó Hoàng Lan khóc rất nhiều dù có nói thế nào cũng không ngừng khóc.
Gia Huy bị quản thúc nghiêm ngặt, sáng không ăn sáng ở nhà thì nhịn không có bất cứ một khoản tiêu vặt nào. Điện thoại nó tự đập vỡ thì giờ không có cái điện thoại nào nữa, mọi liên lạc đều phải thông qua bố mẹ.
Nó mang trong mình mối hận muốn trả thù, phải làm gì đó dạy cho mẹ một bài học nhớ đời cái tội xâm phạm sự riêng tư của người khác, thế là bắt đầu nghĩ ra kế hoạch thâm độc nhưng bố kè kè bên mẹ không thể ra tay nhưng ông trời đã tạo ra cơ hội, vài hôm sau ông bố thông báo đi công tác tập huấn nâng cao nghiệp vụ chuẩn bị được thăng chức.
Phải biết rằng bố mẹ luôn dính lấy nhau việc bố đi công tác lâu ngày quả thực rất hiếm, nếu không phải lần này thì sẽ khó có cơ hội nào khác.
Gia Huy nghĩ đến thuốc mê, nó từng xem phim và đọc truyện thấy người ta dùng thuốc mê để hạ gục kẻ thù nó cũng sẽ dùng thuốc mê với mẹ.
Nhưng làm sao để tìm kiếm và mua được nó quả thực là vấn đề lớn hơn nữa nó còn không có điện thoại, tổng còn đang nợ người ta 300k không còn tiền mua điện thoại mới nữa. Người duy nhất có thể giúp Gia Huy lúc này là thằng Tuấn cận nhưng thằng đấy sẽ không cho nó mượn điện thoại vì trong điện thoại của nó chứa quá nhiều thứ đen tối.
Không mượn được điện thoại của nó thì trên đường đi học trực tiếp nhờ nó luôn:
“Mày giúp tao mua thuốc mê được không?”
“Hả? Thuốc mê á? Mày mua nó làm gì?”
“Loại thuốc mê pha vào nước uống ấy”
“Địt mẹ thằng này, mày đang nghiêm túc đấy à”
“Ừ, tao cần nó để trả thù”
“Trả thù ai cơ”
Hai đứa dừng xe lại và Huy thì thầm vào tai thằng Tuấn cận, thằng Tuấn nghe xong mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc vô cùng.
“Mày bị điên rồi, địt mẹ đéo được đâu”
“Yên tâm đi không không chết người đâu mà lo, tao muốn dạy bà ấy một bài học nhớ đời”
Gia Huy lại thì thầm vào tai Tuấn cận gì đó làm đôi mắt nó sáng lên, miệng liên tục nuốt nước bọt “Có… có thật không?”
“Tao biết mày cũng thích bà ấy, haha” cười nham hiểm
Gia Huy biết thằng Tuấn cận ngoài mê game có một số sở thích tình dục biến thái nắm được tâm lý thằng Tuấn cận nên Gia Huy đã đưa ra một số đề nghị rất hấp dẫn làm thằng Tuấn cận không thể từ chối được, lúc đầu phản đối nhưng trước lời đề nghị quá hấp dẫn nó lập tức thay đổi thái độ mong ngóng chuyện của Gia Huy sẽ sớm xảy ra.
Qua 1 ngày mày mò nghiên cứu cuối cùng ngày hôm sau Tuấn cận báo cho Gia Huy biết loại thuốc mê dạng lỏng trong suốt không mùi không vị, dùng qua đường uống nhưng cái giá thực sự quá ‘chát’ lên đến 700k 1 lọ 20ml. Tìm được thuốc rồi nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất là phải làm sao để có được 700k trả tiền thuốc, Gia Huy thì không còn tiền tiêu vặt lại chỉ có thể trông chờ vào thằng Tuấn cận chạy vạy đi vay khắp nơi, thậm chí 2 đứa còn phải lén lút bán một số món đồ trong nhà mới đủ tiền mua thuốc.
Có đủ tiền thằng Tuấn cận lập tức đặt hàng, hai đứa mòn mỏi chờ đợi trong 3 ngày liền hàng mới cập bến. Lúc này ông bố cũng đã đi công tác được 2 ngày chỉ còn 2 mẹ con ở nhà.
Hàng về 2 thằng bỗng trở nên căng thẳng, cầm trên tay thuốc mê giống như cầm thuốc phiện vậy, lấm la lấm lét rất sợ bị phát hiện.
Đó là một hộp thuốc nhỏ bên trong là một lọ thuỷ tinh chứa 20ml thuốc mê, theo tờ hướng dẫn sử dụng thì mỗi lần nhỏ khoảng 2 đến 3 giọt pha vào 100ml nước uống, lọ 20ml này có thể sử dụng được rất nhiều lần.
Thằng Tuấn cận có vẻ khá căng thẳng “Mày ơi… có nên làm không”
“Sợ lồn gì, đưa thuốc đây tao cầm”
“Khi nào mày hành động?”
Lúc này Gia Huy đăm chiêu suy nghĩ, thuốc thì có đây rồi nhưng sao để ‘hạ độc’ thì quả là một vấn đề nan giải, hai mẹ con đang căng thẳng ‘chiến tranh lạnh’ tự nhiên lại đi pha nước cam cho mẹ uống hay sao, uống rồi mẹ bị hôn mê khi tỉnh lại chắc chắn sẽ nghi ngờ.
“Tao cũng chưa biết phải làm sao”
“Ơ cái địt, 700k của tao đấy nhanh nhanh lên tao muốn xem” nó nghĩ đến cơ thể của Hoàng Lan, bất giác cái bên dưới của nó cứng ngắc.