Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính) – Update Chương 56

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính) – Update Chương 56

Thể Loại:

Ngày Cập Nhật : 02/06/2025

CHƯƠNG 17:

Trở về phòng tắt điện ngả lưng lên giường mà tâm trạng nặng nề không tài nào ngủ được.

“Có việc gì mà gọi lắm thế nhỉ?”

Một lúc sau có tiếng chuông cửa, lúc đầu nó ngờ ngợ không biết có phải của nhà mình không nhưng tiếng chuông cửa càng lúc càng dồn dập khiến nó phải dậy mở cửa phòng ngó ra ngoài lúc này có thể nghe rõ và chắc chắn rằng là chuông nhà mình nó còn nghe tiếng đập cửa và gọi lớn:

“Chị Lan ơiiii… Huy ơiiii…”

Người lớn thường dạy trẻ nhỏ rằng: Ban đêm có người gọi không nên thưa mà phải chắc chắn đó là ‘người’ thì mới được trả lời, Gia Huy rùng mình sợ hãi nhưng cái giọng này nghe quen quen, nó thận trọng bước xuống dưới, trong lòng dâng lên nỗi sợ trộm cướp và sợ ma.

“Huy ơiiiii….” Thùng thùng thùng – Tiếng gõ cửa.

Gia Huy bật đèn tầng dưới lên “Ai đấy?”

“Chú Linh đây, mở cửa nhanh lên”

“Ơ… Giờ này chú đi đâu đấy?”

“Bố mày bị tai nạn”

“Dạ… Bố cháu ấy ạ” Gia Huy vội vàng bấm nút cho cửa cuốn kéo lên.

Chú Linh “Mẹ mày đâu”

“Mẹ cháu đang ngủ”

“Sao gọi điện mãi không nghe thế?”

“Mẹ cháu hôm nay bị đau đầu thấy uống thuốc gì đó ngủ rất sâu nên không nghe thấy chuông, cháu ở phòng bên cạnh nghe thấy chuông reo ầm ầm mà mẹ cháu không nghe”

“Dời ạ”

“Bố cháu bị nặng không chú”

“Nghe nói bị nặng đấy, tao vừa gọi ô tô rồi giờ cất xe máy này đi mình đi ô tô qua đó” ông chú trên người mặc áo mưa và lái xe máy đến đây, mặc dù mặc kín đáo đến như vậy nhưng người run cầm cập môi vẫn tím tái vì trời lạnh. Ngoài trời lúc này đang mưa phùn đường trơn trượt.

“Bị tai nạn ở đâu vậy chú”

“Đang trên đường về nhà thì tai nạn, cách đây khoảng 50 cây thôi” Ông chú thở dài tâm trạng vô cùng nặng nề có điều gì đó đang che giấu, Gia Huy không có điện thoại nên không vào mạng để tìm hiểu về vụ tai nạn được.

“Cháu tưởng mai bố cháu mới về chứ”

“Ai mà biết được chắc tiện xe thì tranh thủ về luôn muốn làm hai mẹ con cháu bất ngờ”

Lúc này điện thoại ông chú reo chuông là lái xe gọi, ông chú ra vẫy ô tô đỗ trước cửa nhà Gia Huy.

Ông chú “Mày lên gọi mẹ mày lần nữa xem nào”

Gia Huy vội chạy lên tầng để thay quần áo ấm, ông chú cũng theo lên gõ cửa phòng Hoàng Lan nhưng không thấy phản hồi.

“Cửa chốt trong mất rồi có khoá để mở không?”

“Cháu không có chìa khoá” Gia Huy có chìa khoá nhưng nó biết giờ này mẹ Lan chưa thể tỉnh lại nên có mở cửa vào cũng vô ích.

“Uống thuốc gì mà ngủ say đến mức đấy nhỉ” ông chú thắc mắc

“Mẹ cháu nhức đầu nên uống thuốc ngủ hoặc thuốc an thần gì đó, chắc một hai tiếng nữa mới tỉnh được”

“Haizzz… thôi được rồi tao với mày đi trước có gì gọi sau vậy”

“Vâng vâng”

Chiếc ô tô lao vút đi trong màn đêm, trời đang mưa phùn đường trơn trượt lại nghe đến vụ tai nạn nên tài xế cũng không lái quá nhanh chỉ loanh quanh 50 – 60km/h.

Gần 1 tiếng sau thì đến bệnh viện, người bị nạn đang cấp cứu, ngồi chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu mà tâm trạng vô cùng nặng nề, hai tay đan chặt vào nhau mắt nhắm lại miệng lẩm bẩm cầu bình an.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh và đầy bất ngờ ngỡ ngàng và bàng hoàng: Các y bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng…

Gia Huy không thể tin nổi những gì mình vừa nghe tưởng chỉ là tai nạn nhỏ vết thương không lớn nhưng sao tự nhiên lại thành ra như vậy, nó choáng và lập tức ngồi phịch xuống.

Cơ thể bố tái nhợt lạnh lẽo không còn sức sống trên người chằng chịt vết thương bông băng vết khâu, máu rất nhiều máu, nó gồng người rồi hét lớn “Aaaaaa… không… khôngggg…”

Nó cố huyễn hoặc bản thân rằng đây chỉ là mơ, mọi thứ trước mắt nó mờ dần vì nước mắt, tự tát vào má tự làm đau bản thân, la hét khóc lóc thảm thiết khoa cấp cứu bệnh viện đang yên tĩnh bỗng nhiên ầm ầm cả lên, mọi người chạy lại nhìn.
Mọi người lao vào khống chế và tiêm cho nó một liều thuốc an thần. Khi Gia Huy tỉnh lại thì đang nằm ở nhà, nó cứ nghĩ là một giấc mơ nhưng tiếng khóc ai oán tang thương vang lên bên dưới.
Nó đi xuống tầng dưới rất đông người: Ông bà, các chú các bác cậu mợ, anh em họ hàng làng xóm đang chuẩn bị tang lễ.
Nó hét lên “BỐ… BỐ ƠI…”
Vẫn chưa làm lễ nhập quan nên vẫn thấy được mặt người bố, gương mặt gần như đã biến dạng sau vụ tai nạn nhìn vô cùng đáng sợ.
Một số đồng nghiệp cùng đi công tác với Minh (ông bố) kể lại rằng: Họ dự định trở về vào sáng nay nhưng Minh muốn tạo ra bất ngờ cho vợ nên đã đi chuyến xe ghép (Taxi dù) để trở về ngay trong đêm, thật không may là trời mưa phùn đường trơn trượt đoạn cua một chiếc xe tải phóng nhanh vượt ẩu gặp một chiếc xe khách đi ngược chiều, phanh gấp văng trượt dài trên đường kết quả là xe con bị ép bẹp dúm lại làm 2 người chết tại chỗ 3 người nguy kịch.
Gia Huy vô cùng kích động ôm đầu gào lên “Aaaaaaaa… tại sao… tại saoooo…”
Hoàng Lan sau khi biết tin chồng mất khóc từ lúc 3 giờ sáng đến bây giờ đã kiệt sức lạc cả giọng, người mềm nhũn ngất xỉu mấy lần được các bà các bác túc trực chăm sóc.
Gia Huy gục xuống ôm mặt khóc nức nở, nó không dám nhìn mặt mẹ vì cảm giác tội lỗi vô cùng, nó cảm giác nó là người gây ra chuyện này, nó đang bị trời phạt vì việc làm xấu xa đầy tội lỗi nhưng tại sao trời không phạt nó mà lại cướp đi bố? Nó không ngừng hỏi tại sao.
Giá như người chết là nó thì bố mẹ có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi, bố mẹ sẽ sinh thêm một đứa thay thế nó và nó sẽ sớm bị lãng quên thôi. Nhưng tại sao chứ? Ông trời phạt nhầm người rồi.
Nó ngửa cổ nhìn lên trời “TẠI SAO? TẠI SAOOOO?”
Nó vẫn chưa thể nào tin rằng bố của mình đã mất, ông ấy là một người tốt bụng được mọi người quý mến và nể trọng, đang rất khoẻ mạnh sự nghiệp còn đang phát triển vậy mà ra đi không lời từ biệt.
Không muốn chấp nhận nhưng hiện thực tàn khốc, Gia Huy thẫn thờ ánh mắt vô hồn đang được bác nó mặc cho áo tang (áo xô trắng) để làm nhiệm vụ của một người con trai trong nhà, công việc không ai mong muốn đó là chống gậy trong lễ tang người bố.
Trời âm u lạnh lẽo mưa phùn nhẹ, những gương mặt buồn bã, tiếng khóc than ai oán, hương khói nghi ngút. Đám tang có rất đông người đến viếng làm Gia Huy choáng ngợp, liên tục cúi đầu khiến nó hoa mắt chóng mặt loạng choạng đứng không vững nhưng nó không thể gục ngã lúc này nó là người đàn ông duy nhất trong nhà.
Nhìn sang mẹ Lan thì đang được các bà, bác, dì, cô… vây quanh động viên chăm sóc nó cũng tạm yên tâm phần nào. Nó không dám đối mặt với mẹ vì cảm giác tội lỗi và xấu hổ, đêm qua nó đã làm một việc xấu xa tội lỗi đáng bị trời phạt tại sao trời không phạt nó mà lại đi đoạt mạng của bố, nó cam tâm tình nguyện chết thay bố để bố được sống lại, bố mẹ sẽ nhanh chóng vượt qua thôi hơn nữa vẫn còn có thể đẻ một đứa để thay thế nó. Nhưng tại sao chứ, tại sao người mất là bố chứ không phải là nó, cứ nghĩ đến bố là nó lại khóc.
Cứ nín khóc được một chút rồi nghĩ đến bố lại khóc, thời gian trôi qua rất chậm rất rất chậm, cả người nó mệt mỏi rã rời. Kèn trống nổi lên và âm thanh da diết từ cái loa phóng thanh khiến không khí càng thêm u buồn ảm đạm. Tai nó ù đi không nghe thấy mọi người nói gì nữa.
Giờ cơm trưa nó cố nuốt vài miếng nhưng nhớ bố nó lại khóc nấc nghẹn cổ họng thức ăn è ra hết, nước mắt nước mũi tùm lum thảm thương vô cùng. Không nỗi đau nào bằng nỗi đau mất đi người thân thiết nhất.
Phương Anh chạy tới ôm chặt lấy Gia Huy rồi cả 2 đứa cùng khóc, lúc này Gia Huy thấy bản thân tồi tệ và thảm thương vô cùng nó tự ti thấy mình không còn xứng với Phương Anh nữa.
Cô giáo Ánh Tuyết và lão hiệu trưởng cũng đến, cả lớp học 10A1 của Gia Huy đến viếng và có cả sự xuất hiện của thằng Khánh Duy, nó nhìn Gia Huy rồi cái môi khẽ nhếch lên.

Đứng cả ngày từ sáng tới chiều khiến nó mệt tâm trạng vô cùng tồi tệ cảm giác sẽ lịm đi và gục xuống bất cứ lúc nào… thời gian trôi rất chậm…

Phương Anh đưa đến một hộp sữa đã cắm sẵn ống hút, Gia Huy cố uống hết hộp sữa đó rồi tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Chiều muộn: Nghe đến từ hoả táng mà Gia Huy sinh ra cảm giác mất mát vô cùng lớn, bố sẽ không còn ở nhà nữa, nó liền chạy tới chỗ bác cả:

“Tại sao không giữ lại thêm một hôm nữa mà phải đưa đi trong hôm nay ạ, cháu muốn bố ở nhà thêm một hôm nữa”

Ông bác chỉ biết lắc đầu “Không được”

Chiếc xe tang rời nhà đưa thi hài của ông bố đi hoả táng, ngồi trên xe nó liên tục khóc, trên xe không có mẹ Lan vì bị ngất xỉu phải truyền nước không còn sức nữa.

Đêm nay đối với nó quả thực là một đêm không ngủ, lòng nó ngổn ngang những ý nghĩ vô cùng tồi tệ.

Cuộc đời này vô thường, cát bụi lại trở về với cát bụi.

Người bố ra đi không một lời từ biệt, chuyện này diễn ra quá nhanh và rất sốc khiến ai cũng ngỡ ngàng. Sáng sớm chiếc xe tang đi ngang qua nhà lần cuối rồi chầm chậm tiến đến nghĩa trang giờ phút chia xa đã đến nó lại khóc, khóc rất nhiều khóc vì tiếc thương và khóc vì hối hận giá như thời gian có thể quay trở lại.

Mọi công việc tại nghĩa trang hoàn tất nó quay trở về nhà ngồi phịch xuống, mọi người đang dọn dẹp bàn ghế phông bạt, khung cảnh lại quay trở về thường ngày nhưng trong lòng nó không thể nào ‘bình thường’ được như trước, người bố ra đi là sự mất mát quá lớn đối với hai mẹ con.

Cái cảm giác bố sẽ không bao giờ xuất hiện trong ngôi nhà này nữa khiến nó cảm thấy trống vắng hụt hẫng lòng quặn thắt lại, nó vẫn mong có một phép màu nào đó và rằng đây chỉ là mơ thôi bố đi công tác sẽ sớm trở về.

Hoàng Lan tiều tuỵ, tuyệt vọng, quầng mắt thâm trong mắt có tơ máu đỏ, gương mặt hốc hác gầy dộc hẳn đi. Đối với Hoàng Lan người chồng là quan trọng nhất trong cuộc đời mất đi chồng cô không còn động lực sống nữa, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến việc tự tử để đi theo chồng.

4.1 29 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
31 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Truong x

Up full đi tác giả ơi

Hahaha

Ad cho xin link full hoặc cách liên hê

cũng được tên gì

tg nó chết rồi

Hahaha

Ad xin link full

Luis

Tác giả có full thì bán lại tui mua nha.. để lại cách liên hệ nha ad

Luis

Bộ này bên kk2 dc 40chap là sập web rồi .. lúc đó đang theo dỏi mà sập cay vcl

cũng được tên gì

m kiếm truyện người mẹ má hồng đó hay lắm kk sập mất mẹ nó