Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính)

Thể Loại:

Ngày Cập Nhật : 16/05/2025

CHƯƠNG 7:

Ông chồng lúc này lên tiếng: “Như đã nói chúng tôi không yêu cầu nhà trường phải chịu trách nhiệm cho sự việc của con trai chúng tôi mà mong nhà trường quan tâm đến học sinh của mình hơn ngăn chặn những hành vi bắt nạt hoặc bạo lực học đường. Con trai của chúng tôi rất ngoan, mối quan hệ rất đơn giản chúng tôi đều nắm rõ không giao du kết bạn bên ngoài mọi mâu thuẫn chắc chắn từ bạn trong trường lớp mà ra”

“Mâu thuẫn với ai? Lớp nào? Anh đưa bằng chứng ra đi tôi sẽ xử lý học sinh đó”

Hai vợ chồng ra về trong sự bực tức và ấm ức, chắc chắn là học sinh trong trường bắt nạt nhau mà ra nhưng không có bằng chứng không nói lại tên hiệu trưởng được.

Hoàng Lan “Mình báo công an đi chồng nhà trường chả giải quyết được việc này đâu, công an họ điều tra check cam là sẽ ra thôi”

Ông chồng lắc đầu “Nhà trường không giải quyết được, công an thì lại càng khó vì đây là sự việc nhỏ không gây ra thương tích gì nghiêm trọng nên họ sẽ không giải quyết đâu”

Hoàng Lan “Thế là mình cứ nhìn con bị đánh thế thôi ạ?”

“Anh nghĩ vấn đề là ở con trai mình chắc nó biết ai làm nhưng không dám nói ra”

“Sao con bị người ta đánh lại không nói cho mình biết?”

“16 tuổi, tuổi này có chút nổi loạn rồi không còn ngây thơ hồn nhiên nữa, bắt đầu có bí mật riêng tư khó nói ra, vợ ở nhà nhiều nên tâm sự với con nhiều hơn”

Hoàng Lan thất vọng và cảm thấy bực mình không hiểu vì sao con bị đánh đến mức như vậy mà không nói cho cô biết hung thủ là ai.

Hoàng Lan trở về nhà còn ông chồng lên cơ quan làm việc.

Hoàng Lan ngồi thẩn thơ suy nghĩ: Hai vợ chồng đã từng rất tin tưởng vào con trai của mình nghĩ nó sẽ chia sẻ mọi thứ cho bố mẹ biết nhưng qua sự việc vừa rồi thì điều này trở nên lung lay rồi. 16 tuổi cũng không còn bé bỏng gì nữa nên sẽ có những bí mật khó mà nói ra có thể vì sợ bị bố mẹ la mắng trách móc, những mối quan hệ của con cũng dần trở nên phức tạp hơn khó kiểm soát hơn.

“Phải làm sao đây?”

///

“Kiểm tra giúp tôi cái hồ sơ nhập học của học sinh Gia Huy 10A1 xem bố mẹ nó làm nghề gì”

Có được thông tin xong thì lão cười “Ái chà, cán bộ cơ à, có tí chức quyền đã đi doạ nạt người khác rồi, để ông đây dạy cho một bài học”

Hiệu trưởng Đông đi lên lớp 10A1 ngay trong giờ học:

“Gia Huy đứng dậy”

Gia Huy ngơ ngác đứng dậy, tất cả đổ dồn sự chú ý về Gia Huy.

“Nói cho mọi người biết hôm qua trên đường đi học về đã xảy ra chuyện gì”

“Hôm qua trên đường đi học về em bị 4 người áp sát rồi vô cớ đánh”

“Vô cớ đánh người ư? Ai đánh?”

“Em không biết là ai chưa gặp bao giờ”

“Không có lửa làm sao có khói, làm gì có chuyện vô cớ đánh người”

“Em không biết thật”

“Không biết ai là thủ phạm mà sự việc lại xảy ra ngoài nhà trường vậy tại sao bố mẹ em lại tìm đến nhà trường yêu cầu nhà trường phải có trách nhiệm?”

“Bố mẹ em đến đây ạ?”

“Vừa mới đi xong. Tôi nói cho em biết này, mới đang là học sinh lớp 10 thì lo mà học đi đừng có chơi bời nọ kia rồi gây ra hậu quả đừng làm ảnh hưởng đến thanh danh nhà trường, rõ ràng là em tự chuốc lấy mà bố mẹ em lại đến trách móc nhà trường, em thấy như vậy có đúng không? Mọi người thấy đúng không?”

Gia Huy im lặng, nhục không thể tả được vừa bị đánh vừa bị hạ nhục giữa lớp,tức tối tay nắm chặt lại (nắm đấm). 

“Trả lời đi”

“Em xin lỗi, là em sai ạ”

“Có cần tôi báo công an giúp không?”

“Dạ không cần đâu ạ”

“Thế bị đánh là đúng chứ gì? Tự chịu trách nhiệm đúng không?”

Muốn chửi thề và đánh người lắm rồi, lão này ép người quá đáng, nó chỉ biết im lặng nghiến răng ken két.

Lão cười thầm trong lòng, hả hê vô cùng, nhìn sang cô giáo “Xin lỗi đã làm phiền cả lớp, cô giáo tiếp tục dạy nhé”

Lão hiệu trưởng đi ra khỏi lớp, Gia Huy ngồi phịch xuống tức muốn bật khóc luôn. Một là hận lão hiệu trưởng hai là tức bố mẹ tại sao lại đến trường cơ chứ đã thế còn không nói cho nó biết.

Hết tiết học mọi người nhìn Huy rồi xì xào bàn tán to nhỏ.

Lớp trưởng (Hạnh Nguyên) “Hôm qua cậu bị đánh thật à”

Nó không nói gì chỉ gật đầu xác nhận.

“Là bọn nào”

Lắc đầu “…”

“Sao lại thế nhỉ, có nhầm lẫn gì không?”

Thằng Duy nói bâng quơ “Không có lửa làm sao có khói”

Gia Huy cúi gằm mặt xuống, ngực phập phồng đang vô cùng tức giận “Mày im mồm đi”

“Sao? Mồm tao tao nói liên quan đéo gì đến mày? Mày có quyền gì cấm tao?”

Hạnh Nguyên “Duy ơi mày thôi đi, người ta đang có chuyện mày cứ thêm dầu vào lửa nhỉ”

“Kệ tao, tự do ngôn luận tao thích nói gì thì nói, tao nói vu vơ chả chỉ đích danh ai cả, chỉ có một số người thấy nhột nên phản ứng thôi”

Được cả bố lẫn con, Gia Huy tức giận muốn đấm vào mồm cả 2 người, nó chỉ tay thẳng mặt thằng Duy “Câm mồm”

“À mày ngon, mày ăn đi” Khánh Duy tiến đến gần câng mặt lên cợt nhả khiêu khích Gia Huy. Gia Huy bật dậy muốn chốt vào mồm nó một cái.

Phương Anh (Bí thư) chạy đến giữ Gia Huy lại “Huy ơi bình tĩnh nhé, cậu mà đánh nó là cậu thiệt đấy”

Phương Anh như một liều thuốc chữa lành, làm Huy bình tĩnh hơn nghĩ đến hậu quả nếu đánh nhau với thằng Duy nó có thể bị hạ hạnh kiểm, đình chỉ học một thời gian hoặc tệ hơn là bị đuổi học, nên nhớ bố thằng Duy là hiệu trưởng Đông.

Phương Anh “Hít thở sâu, bình tĩnh lại”

Thằng Duy “Đàn ông không có bản lĩnh chỉ biết sợ hãi, là tao tao cầm gạch phang chết cụ bọn nó rồi”

Đúng lúc này có chuông vào tiết 3, mọi người trở về chỗ ngồi của mình.

Giờ học trôi qua rất chậm hôm nay lại còn 5 tiết tận 11:30 mới tan.

Hạnh Nguyên và Phương Anh đi bên cạnh Gia Huy.

Duy “Cần cả con gái hộ tống về cơ à, sống hèn thế, haha” 

Hạnh Nguyên “Kệ con chó điên ấy đi”

Phương Anh “Tớ với Nguyên đưa cậu về”

Gia Huy “Tớ cảm ơn nhưng mà không cần đâu”

Hai đứa cứ đi theo nằng nằng đòi đưa nó về

Huy trở nên cáu gắt “Tớ xin đấy, làm ơn để tớ yên đi”

Hai đứa ngơ ra nhìn nhau, âm thầm đi theo sau Gia Huy.

Gia Huy đi ra gần cổng thì thấy mẹ Hoàng Lan nhìn ngang ngó dọc, mẹ đến đón nó sao? Cần thiết phải đến đón không vậy?

“Shitttt…”

Gia Huy chả nói gì, đi qua mẹ vít ga con xe đạp điện phóng vút đi.

Hoàng Lan ngơ ngác “Ơ… Ơ”

Giờ tan trường giao thông hỗn loạn nhưng Gia Huy lạng lách vít ga phóng thật nhanh khiến Hoàng Lan đuổi không kịp.

Về đến nhà “HUY… lái xe kiểu gì thế hả?”

“Tại sao hôm nay bố mẹ lại đến trường sao không nói cho con biết?”

“Đến trường thì làm sao, nói chuyện với hiệu trưởng để đảm bảo an toàn cho con đấy”

“Bảo vệ an toàn cho con hay hạ nhục con vậy, lão ấy lên lớp tế con một bài không biết giấu mặt đi đâu kia kìa”

Gia Huy chạy lên trên tầng để mẹ Lan ngơ ngác dưới tầng “Sao ông ấy lại làm thế?”

Hoàng Lan đi theo lên tầng, Gia Huy chốt cửa trong rồi nhưng Hoàng Lan có chìa khoá dự phòng, sợ con làm điều gì dại dột nên mở cửa phòng, nhưng đẩy cửa vào thì phát ra tiếng cộc cộc… cánh cửa va vào thứ gì đó không tài nào đẩy ra được, Gia Huy đã dùng tủ chặn trước cửa.

“HUY… mở cửa cho mẹ”

Bên trong im lặng không trả lời khiến Hoàng Lan càng thêm lo lắng cố đẩy cửa vào nhưng không được lúc này hoảng loạn, gọi điện cho chồng không thấy nhấc máy khiến cô bất lực bật khóc.

Hoàng Lan đập cửa và gọi Gia Huy trong vô vọng, 2 phút sau ông chồng xuất hiện.

“Có chuyện gì thế vợ” ông chồng đến gần nhà rồi nên không nghe máy.

“Chồng ơi con nó chặn cửa rồi, mau mau phá cửa”

“Nhưng mà có chuyện gì sao lại làm thế”

“Đừng hỏi nửa gấp lắm rồi, sợ con làm điều dại dột”

Ông chồng thấy vậy cũng trở nên khẩn trương.

“Vợ tránh ra”

Ông chồng đạp mạnh vào cánh cửa, sau vài lần như vậy thì cái tủ chặn cửa bị xê dịch và tạo ra một lối đi đủ cho một người bức qua.

Hoàng Lan lao vào trong “HUY… HUY…”

Trái với suy nghĩ của hai người, Gia Huy nằm trên giường mở tai nghe max âm lượng nghe nhạc.

Ông bố gỡ tai nghe khỏi tai nó “Con làm gì mà phải chặn cửa như thế hả?”

“Bố mẹ để con yên đi, hạ nhục con chưa đủ hay sao?”

“Con đang nói gì vậy?”

Hoàng Lan “Huy ơi con đừng làm điều dại dột nhé, mẹ xin lỗi”

“Con không chết đâu mà lo, giờ thì để con yên đi”

Hoàng Lan kéo chồng ra ngoài.

“Sáng nay vợ chồng mình đến gặp Hiệu trưởng xong ông ấy lại lên lớp nói con mình một trận không biết lão nói gì nhưng con bảo là bị lão hạ nhục”

“Có chuyện đó sao? Lão này nham hiểm thật đấy”

“Nhìn cái mặt của của ông ta là vợ thấy nghi rồi rất gian và thâm hiểm”

Hai người đứng trầm ngâm suy nghĩ, Hoàng Lan lên tiếng.

“Dù sao thì vợ cũng ở nhà không có nhiều thời gian rảnh nên kể từ giờ vợ sẽ đưa đón con đi học”

“Ừm, tạm thời cứ như vậy đi”

Giờ cơm trưa Gia Huy không ra ăn cơm mà nằm lì trong phòng, biết con đang rất tức giận nên không gọi mà mang cơm vào để trong phòng Gia Huy, đến lúc đói nó sẽ tự ăn.

Gia Huy ngủ đến gần 2 giờ chiều thì nó dậy với cái bụng đói meo bắt buộc phải ăn phần cơm mà mẹ để trong phòng.

Điện thoại có tin nhắn của Phương Anh: “Cậu ổn chứ”

“Không sao”

“Cậu bị ai đánh vậy?”

“Không biết nữa”

“Không biết thật á”

“Ừ, tự nhiên chặn đường đánh”

“Có đau lắm không?”

“Hết rồi, tớ khoẻ lắm chút đó không vấn đề gì tại chúng nó đông quá tận 4 thằng nên không làm gì được”

“Nếu chỉ có 1 thằng là xử gọn rồi hả”

“Tất nhiên”

“Ghê quá nhờ”

Hai người im lặng một hồi rồi Phương Anh lại nhắn:

“Quên vụ đó đi sắp tới 20/11 lớp mình sẽ đóng góp một tiết mục văn nghệ, cậu tham gia cho vui nhé”

“Cậu biết rồi còn gì tớ chỉ chơi thể thao thôi chứ hát hò  thì chịu thua”

“Không cần cậu hát, chỉ là múa phụ hoạ thôi”

“Múa á”

“Kiểu động tác của nam í, mạnh mẽ dứt khoát lắm”

“Chưa hình dung ra như nào”

“Đợi tí tớ tìm video cho cậu xem”

Một lát sau Phương Anh gửi một link youtube cho Huy xem, đó là một bài nhạc sôi động nam nữ phối kết hợp nhảy múa, con gái thì múa nhiều động tác khó còn con trai thì làm vài động tác đơn giản và bế đỡ đội nữ làm động tác ‘bay’ hoặc vòng tay qua nhau thực hiện động tác xoay vòng.

4.8 4 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Hay

Tiếp đi ông ơi hay vl