Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính)

Thể Loại:

Ngày Cập Nhật : 16/05/2025

CHƯƠNG 8: NGĂN CẤM

“Nhìn cũng không khó lắm nhỉ”

“Đúng rồi múa chủ yếu là nữ còn nam chỉ đỡ và làm một số động tác đơn giản thôi, đi nhé để tớ cho vào danh sách mấy nữa đi tập tớ gọi”

Gia Huy nghĩ chơi thể thao còn hiệu quả hơn nhiều mấy cái trò múa hát này nhưng đây là ‘người thương’ rủ đi cùng cơ hội tốt như này sao có thể từ chối.

///

Giờ cơm tối:

Hoàng Lan “Kể từ mai mẹ sẽ đưa con đi học”

“Đưa con đi học? Tại sao phải làm vậy ạ? Con đi với thằng Tuấn trước giờ không làm sao cả tại hôm đấy về một mình mới xảy ra chuyện”

“Để đảm bảo an toàn cho con nên phải làm vậy thôi”

“Con vẫn an toàn đấy thôi không chết đâu mà lo, mẹ đưa con đi học con sẽ chết vì nhục đấy, ở trường có mấy thằng hay nói đểu con nếu mẹ làm vậy sẽ làm trò cười cho chúng nó”

“Đứa nào dám nói thế?”

“Nói chung là con không cần ai đưa đón hết, vậy thôi”

Hoàng Lan “Bố mẹ đã quyết rồi cứ thế mà làm”

“Sao mẹ lại vô lý như vậy chứ”

“Việc đã quyết, không nói nhiều”

Chưa ăn hết bát cơm nhưng Gia Huy đứng dậy đi về phòng (Bình thường nó ăn ít nhất 2 bát hôm nào vận độn thể thao nhiều ăn 3 bát liền).

Không khí trong nhà trở nên căng thẳng, Gia Huy không muốn nhìn mặt bố mẹ nữa cả tối nó khoá cửa rồi kéo tủ ra chặn lại. Rất mệt mỏi với cái kiểu can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, từ một cậu học sinh ngoan ngoãn giờ thành một đứa nóng nảy cộc cằn chống đối lại bố mẹ, hai bên không hiểu nhau không tìm được tiếng nói chung.

Ngày hôm sau nó không ăn sáng mà đến 6:30 mở cửa đi ra khỏi phòng rồi đi học luôn nhưng mẹ đã xích xe nó lại trong nhà, mẹ đi xuống khoanh tay đứng nhìn nó:

“Sao lại khoá xe con?”

“Tối qua đã nói rồi còn gì mẹ sẽ đưa đón con đi học”

Hoàng Lan dắt con xe Lead ra khỏi nhà lúc này Tuấn cận cũng vừa đến, Hoàng Lan cúi người xuống vô tình chổng mông về phía thằng Tuấn cận khiến nó căng thẳng miệng hơi há ra nhìn không chớp mắt, Hoàng Lan quay lại bắt gặp ánh mắt nó, nó như bị giật mình, giọng nói không được tự nhiên:

“Cháu chào cô”

Hoàng Lan “Bạn đến rồi này, đi thôi”

“Con đi với thằng Tuấn”

Hoàng Lan cương quyết “Không, lên xe mẹ nhanh lên” Nhìn sang Tuấn “Tuấn đi trước đi hôm nay cô đưa Huy đến trường”

“Vâng” Tuấn cận nhìn Huy với gương mặt khó hiểu rồi lái xe đi.

Hoàng Lan “Nhanh không muộn học”

Gia Huy gương mặt tức tối ngồi lên xe lead của mẹ như một đứa học sinh cấp 1 được mẹ đèo đến trường khổ một nỗi hiện giờ người nó cao lêu nghêu ngồi sau xe mẹ quả thực không thích hợp chút nào.

Vì nó chưa ăn sáng nên mẹ Lan đưa ra 20k: “Tiền ăn sáng đây”

“Không cần” nói rồi nó vụt chạy vào trong trường mặc kệ mẹ gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

Đến trường rất nhiều người nhìn thấy và cái thằng hay chọc ngoáy nhất đâu thể bỏ qua cơ hội này.

Duy cùng mấy học sinh hư hỏng trong trường từ trên tầng nhìn xuống chỉ chỏ cười vào mặt thằng Huy “haha… haha…” một thằng trong nhóm nói “Sợ quá bĩnh ra quần phải đóng bỉm nhờ Ninja lead hộ tống đến trường… haha… haha…”

Chúng quá đông và hung hãn Gia Huy cay cú nhưng không làm gì được đành cúi mặt đi vào lớp, đối với nó đây là một sự sỉ nhục.

Hạnh Nguyên (Lớp trưởng) “Huy ơi…”

“Gì vậy”

“Mẹ cậu gửi tiền ăn sáng này”

Gia Huy thầm nghĩ ‘Cái quái gì vậy lại còn đi gửi tiền nữa, đã im im rồi lại còn gây ra sự chú ý, thật mất mặt’

Gia Huy “Tớ không cần, cho cậu đấy”

“Điên à, này” Hạnh Nguyên để tiền lên bàn

Ngồi trong lớp mà Gia Huy thấy bực bội không tài nào tập trung được, cứ có cảm giác có ai đó đang soi mói và nói xấu nó. Cuộc sống nó vốn dĩ đang rất yên bình mà sao bỗng nhiên lại xảy ra nhiều chuyện quái gở như này chứ, thật khó chịu.

Giữa tiết 2 vs tiết 3 được nghỉ 10 phút, cái bụng đói nên nó xuống căng tin mua bánh mì & sữa lót dạ.

Nó bước đi thấy mọi người nhìn nó rồi chỉ chỏ cười không biết vì sao tưởng chưa kéo khoá quần nhưng nhìn xuống thì không phải vậy.

Nó lẩm bẩm chửi “Cười cc”

Mua bánh xong nhanh chóng trở về lớp, mọi người lại cười phá lên khiến nó khó hiểu.

Phương Anh “Gia Huy, đứng lại”

Phương Anh chạy đến lấy từ đằng sau quần Huy ra một mảnh giấy được móc vào một cái lò xo bút bi (đã được duỗi thẳng có móc ở 2 đầu) treo vào túi quần jean phía sau.

Bình thường chúng nó hay chơi trò dán lên lưng nhưng lần này có kẻ đã cao tay hơn móc vào túi quần jean phía sau làm Huy không cảm nhận được bị móc lên lúc nào.

Trên đó ghi “Tôi là Huy, tôi mặc bỉm đến trường”

Huy không có tâm trạng ăn uống nữa mà ráo rác nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt nham hiểm và nụ cười nhếch mép của thằng Duy:

“Là mày làm phải không?”

Duy ngửa mặt lên thách thức “Mày có bằng chứng không?”

“Chơi mấy cái trò hèn hạ đâm xấu sau lưng không biết nhục à”

“Địt mẹ thằng chó này dám vu oan cho bố mày à”

Thấy 2 bên căng thẳng sắp đánh nhau đến nơi Hạnh Nguyên (Lớp trưởng) lên tiếng “Có thôi đi không tớ mách thầy cô đấy”

Duy “Nó vu oan cho tao”

Hạnh Nguyên “Có chắc là oan không?”

Phương Anh nhìn Huy “Huy ơi không sao đâu chỉ là một mảnh giấy thôi mà người ta đang cố làm cậu tức đấy, bình tĩnh nhé”

Lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên nhưng hai đứa tiếp tục đấu võ mồm

Huy “Mấy thằng chó sống hèn quá đấy”

Duy “Mày chửi ai đấy?”

Phương Anh “Thôi”

Huy “Tao chửi vu vơ thế thôi thằng nào làm tự khắc nhột”

Duy “Địt mẹ mày”

Huy “Mẹ tao ở nhà đấy mày làm nổi không?”

Phương Anh “Thôi nào hai cái người này”

Cô giáo Ánh Tuyết khoanh tay đứng lù lù trước cửa khiến 2 đứa im bặt không dám nói nữa:

“Có chuyện gì vậy Hạnh Nguyên?”

“Dạ không có gì ạ, hai bạn đang đùa nhau thôi”

“Trêu đùa mà chửi bậy thế hả?”

Cả lớp im lặng không ai nói gì nữa, tiết học bắt đầu như thường lệ.

Gia Huy nghĩ sự việc nó bị đánh có phải thằng Duy là chủ mưu không? Không thể nào, thằng Duy làm gì có năng lực sai khiến 4 đứa ấy cơ chứ, Huy vs Duy học cùng lớp mâu thuẫn không quá lớn không đến mức phải dằn mặt kiểu ‘khoa trương’ như vậy. 

mấy thằng đó đi xe máy hành động còn khá là chuyên nghiệp (tháo biển, tháo yếm) chứ không giống đám học sinh bình thường. Thông thường đám học sinh hứng lên là lao vào đánh trực tiếp chứ không lên kế hoạch rõ ràng làm việc kín kẽ không để lại giấu vết như vậy (Đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của Gia Huy mà thôi).

Thật ra với nghiệp vụ của công an có thể điều tra được 4 người đã đánh Gia Huy, án mạng lớn nhỏ trên đất nước này đa số đều tìm được hung thủ hoặc mấy vụ cướp ngân hàng chưa có kẻ nào thoát, sự việc nhỏ nhặt này C.A dễ dàng tra ra nhưng chính vì sự việc nhỏ nhặt nên chưa thể nhờ đến C.A, nhờ đến họ khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà cơ chứ, lãng phí nguồn lực C.A còn nhiều việc to lớn hơn phải giải quyết.

Hết tiết học cô giáo Ánh Tuyết gọi Gia Huy vào một góc kín đáo nói chuyện riêng, cô giáo quan tâm nhìn vào mắt nó:

“Em với Duy xảy ra chuyện gì vậy?”

Gia Huy nghĩ cô giáo Ánh Tuyết là mẹ kế của Duy kiểu gì chả ra sức bảo vệ nó, nói ra cũng bằng không “Không có gì ạ”

Nhìn ra được tâm tư của Huy, Ánh Tuyết nói “Tuy cô với Duy là người một nhà nhưng không vì thế mà cô dung túng bao che ngược lại sẽ trừng trị nghiêm khắc hơn những người khác”

Gia Huy nhìn cô giáo thấy cô cũng tốt với nó hơn nữa lần trước nó bị đánh cô giáo còn nhiệt tình đưa về tận nhà còn nói đỡ giúp nó nữa.

Gia Huy suy nghĩ một lúc rồi nói “Cũng không có gì to tát chỉ là em thấy hơi bực mình thôi”

“Kể cho cô nghe đi”

“Dạo này Duy rất hay tìm cớ kiếm chuyện với em, nãy em bị ai đó móc tờ giấy này vào túi quần đằng sau, em không thể khẳng định chắc chắn là Duy làm nhưng mà trong lớp chỉ có nó là hay bày ra mấy trò này thôi” Gia Huy đưa mảnh giấy cho Ánh Tuyết xem.

Ánh Tuyết nhìn mảnh giấy rồi cô trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

///

Tan học Gia Huy gương mặt nhăn nhó đi ra cổng nhìn thấy mẹ đang chờ, nó thở dài nhìn lại phía sau thấy thằng Duy và đám con trai đang cười vào mặt nó.

“Aizzzz… chết tiệt” Nó bực bội đá vào một hòn đá.

Hoàng Lan thấy Gia Huy lề mề thì quát “Nhanh lên còn về nhà nấu cơm”

Gia Huy lẩm bẩm “Muốn nhanh phải từ từ”

Gia Huy ngồi sau xe của mẹ Hoàng Lan rời đi thì mấy thằng phía sau bàn tán:

“Mẹ thằng Huy trẻ thế nhỉ body nhìn rất là cháy, ôi cặp vú kia… ước gì được úp mặt vào đó một lần”

“Mẹ trẻ hừng hực thế kia không biết thằng con có sơ múi gì chưa”

“Xem phim Nhật ít thôi”

“Pạch pạch pạch….”

“Haha…” Cả bọn cười phá lên.

///

Trên đường về nhà:

“Lần sau mẹ đón con xa xa cũng được không nhất thiết phải đứng lù lù trước cổng”

“Ở cổng đón cho nhanh chứ đợi ở xa làm gì mất thời gian”

“Bạn trong trường chúng nó cười vào mặt con”

“Nó trêu một hai hôm rồi cũng chán thôi”

“Con không thích người ta săm soi nói xấu sau lưng”

“Có người đưa rước không vui mừng thì thôi còn xấu hổ, sướng không biết đường hưởng”

“Chả thấy sướng gì cả con lớn rồi tự lập được rồi   không cần mẹ phải đưa đi học nữa”

Sự việc mẹ đưa đón đi học không những không giúp hai mẹ con xích lại gần nhau hơn ngược lại còn tạo ra khoảng cách lớn giữa hai người, lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng mặt nặng mày nhẹ với nhau.

///

4 ngày sau, vào buổi chiều ngày thứ 7, Hoàng Lan đang ngồi sửa quần áo cho khách thì Gia Huy đi xuống tóc tai vuốt gọn gàng quần áo chỉnh tề đi giày thể thao, đây là bộ quần áo và giày mới nhất và đẹp nhất của nó.

“Mẹ đưa con đến trường tập văn nghệ?”

“Gì cơ? Văn nghệ á?”

“Văn nghệ chuẩn bị 20 tháng 11”

“Trước giờ có thích tập nghệ đâu hồi cấp 2 được gọi đi tập còn giãy nảy lên cơ mà”

“Thì bây giờ lớn rồi phải tham gia hoạt động chung của lớp chứ mẹ muốn con tự kỉ ở nhà không có bạn bè hay sao”

“Nhưng mà mẹ đang bận”

“Bận thì để con tự đi”

“Không được, ngồi đấy chờ một chút làm nốt cho khách họ sắp quay lại lấy bây giờ”

Ngồi đợi mẹ sửa quần áo mà nó thấy sốt ruột vô cùng, giờ muốn đi đâu cũng phải xin phép rồi chờ đợi, cảm giác chán nản và bực bội vô cùng.

Mẹ vội sửa quần áo cho xong để trả khách tập trung quá vô tình quên luôn Huy đang ngồi chờ ở phía sau,  Gia Huy cũng chả lên tiếng vì nó đang bực mình.

Hoàng Lan loay hoay một lúc lâu rồi giật mình quay sang phía sau không thấy Gia Huy đâu nữa.

“Thôi chết rồi, quên mất… Huy ơi… đâu rồi…”

Gia Huy đợi lâu quá chịu không nổi đã lẩn lên phòng từ lúc nào không hay, Hoàng Lan tiến lên trên tầng gõ cửa phòng nhưng nó không trả lời đẩy cửa thì đã bị khoá.

Hoàng Lan đập cửa gọi nhưng Gia Huy không mở cửa, nó trùm chăn nằm ngủ miệng lẩm bẩm: “Đéo đi nữa, gọi đéo gì”

“Huy… Huy…” liên tục gõ cửa

Gọi một lúc không thấy Huy trả lời Hoàng Lan lại lấy chìa khoá ra mở cửa phòng, thấy Huy trùm chăn kín mít cô tạm thời thở phào.

“Con ngủ đấy à, đi thôi”

Gia Huy nói rất to gương mặt nhăn nhó như sắp khóc đến nơi “Giờ này rồi còn đi cái gì nữa, mẹ đi ra ngoài đi, làm ơn hãy để con yên”

“Tập văn nghệ thôi mà cần gì phải đúng giờ chứ”

Gia Huy gào lên “Đi ra đi” trong đầu nó nghĩ đến từ ‘cút’ rồi nhưng không dám nói ra.

“Có thế thôi mà cũng dỗi”

4.8 4 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận