Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính)
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Siêu Phẩm(Chinh Phục Người Mẹ Khó Tính)
Tác Giả: ĐỘC CÔ KIẾM ĐẾ
Danh Mục: Biến Thái, Bú Cu, Gái Xinh, Loạn Luân, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: loạn luân mẹ con
Ngày Cập Nhật : 16/05/2025
CHƯƠNG 9:
Huy gào lên “Mẹ đi ra đi”
Thấy Huy tức giận như vậy Hoàng Lan cũng cảm thấy áy náy lủi thủi đi ra khỏi phòng, tự nhiên nước mắt chảy dài trên má, thời gian gần đây Hoàng Lan chỉ muốn bảo vệ muốn tốt cho con nhưng giữa hai mẹ con càng ngày càng trở nên xa cách không còn gần gũi vui vẻ như trước kia nữa cô thực sự buồn, rất rất buồn.
Điện thoại Gia Huy liên tục có cuộc gọi nhưng nó không trả lời mà chỉ nhắn lại một tin cho Phương Anh báo bận rồi nó nằm trên giường suy nghĩ về sự đời.
“Mẹ kiếp”
Trong lòng nó giờ toàn là những suy nghĩ tiêu cực, nó rất ấm ức và suy nghĩ về việc bỏ nhà ra đi chứ sống trong nhà mà cứ như bị giam giữ trong ngục tù và mẹ là một bà quản giáo xấu tính. Sống mà không có tự do thì thà chết còn hơn.
Nó nghĩ đến cuộc sống tự do ngoài kia, nó dự định sẽ thuê một căn phòng trọ nhỏ, không cần phải đi học nữa mà làm phục vụ cho một nhà hàng để có thu nhập trang trải cuộc sống, cứ thế kiếm sống tự do tự tại làm điều mình thích. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở suy nghĩ thôi vì trong người nó không có nổi 50.000đ thì ‘khởi nghiệp’ kiểu gì đây.
///
Ở nhà Khánh Duy, 5h chiều Duy đi chơi về mẹ kế con chồng chạm mặt, Ánh Tuyết đứng khoanh tay nhìn nó, Duy dửng dưng bước qua định đi lên tầng như mọi khi nhưng Ánh Tuyết nói:
“Đánh người là cậu bày ra phải không?”
Khánh Duy đang bước đi thì khựng lại rồi quay mặt lại nhìn thấy Ánh Tuyết gương mặt xinh đẹp mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh màu hồng trễ vai lộ ra một nửa bầu ngực da trắng như tuyết.
Khánh Duy nhún vai “Đánh người? Là sao?”
“Đừng tỏ ra ngây thơ nữa, mảnh giấy này chắc chắn là cậu viết nét chữ này sao tôi không nhận ra chứ, còn vụ đánh người lần trước cũng là cậu nói người ta làm phải không?”
Khánh Duy cười, chuyện mảnh giấy lúc hứng lên nó tự tay làm nên để lộ sơ hở nhưng nó rất tự tin “Đúng vậy, mảnh giấy đó là tôi viết còn đánh người thì tôi không biết nha”
“Vì cái gì vậy? Ganh ghét đố kị sao? Phương Anh hả?”
Mặt Duy đanh lại “Lo việc của mình đi đừng đi lo chuyện bao đồng”
“Vừa đi gặp Tiến, Giang học trường Giáo dục thường xuyên phải không?”
Nó đang đắc ý nhếch mép cười bỗng nụ cười chợt tắt, mắt trợn lên “Cô dám theo dõi tôi?”
“Đừng làm cái trò hèn hạ bẩn thỉu đấy nữa”
“Nên nhớ giao kèo giữa hai ta việc của tôi không cần cô phải xía vào, còn theo dõi tôi nữa thì đừng có trách”
“Cậu làm chuyện bất bình tôi thấy ngứa mắt”
“Thằng đấy cho cô ăn cái đéo gì mà bảo vệ nó?”
“Chả vì cái gì cả, tôi cảnh cáo cậu còn làm mấy chuyện sằng bậy tôi không tha đâu”
“Cô định làm gì? Làm gì được tôi nào? Cứ xía mũi vào chuyện của người khác đi rồi sẽ biết hậu quả” Khánh Duy nghiến răng mặt tức tối bước lên cầu thang.
“Hừ” Ánh Tuyết khoanh tay lại nhìn theo Khánh Duy bước lên bậc cầu thang, miệng lẩm bẩm “Mới nhỏ tuổi đã nham hiểm thâm độc như vậy lớn lên không biết thế nào đây”
///
Đến tối Gia Huy cúi gằm mặt ăn 1 bát cơm rồi trở về phòng, Hoàng Lan nhìn theo nó rồi thở dài.
Ông chồng “Em với con lại có chuyện gì vậy?”
“Chiều nay con nó muốn đi tập văn nghệ nhưng em mải sửa quần áo cho khách nên quên mất”
“Tập văn nghệ? Tưởng cu nhà mình thích chơi thể thao hơn chứ”
“Văn nghệ 20 tháng 11, con nói muốn quen thân với các bạn trong lớp hơn”
“Thế là dỗi nữa à”
Hoàng Lan trầm ngâm một hồi rồi nói “Từ mai để con đi học với thằng Tuấn cũng được, đưa đi đón về con nó khó chịu em cũng thấy mệt mỏi quá”
“Vợ đừng quá lo lắng con sẽ ổn thôi mà”
“Lỡ bị đánh tiếp thì làm thế nào hả anh”
“Sẽ không xảy ra nữa đâu, nếu còn xảy ra thì anh sẽ nhờ công an điều tra đến cùng luôn”
“Em vẫn lo lắm”
Ông chồng nắm lấy tay vợ an ủi “Không sao đâu”
Buổi sáng ngày hôm sau Huy được tự lái xe đến trường, cảm giác thật thoải mái tự do giống như vừa trốn thoát khỏi nhà tù vậy.
Gia Huy bị lỡ mất buổi đầu tập văn nghệ nên sang buổi tập thứ 2 nó rất lóng ngóng, mấy đứa con trai kia đều đã quen động tác còn nó thì sượng sượng cứng ngắc chỉnh mãi không được.
Đội con trai được về trước còn riêng Gia Huy và hội con gái (động tác múa của con gái nhiều hơn phải tập nhiều hơn) ở lại để tập thêm, một mình thằng đực rựa lạc giữa đám đàn bà con gái như vịt lạc giữa bầy thiên nga khiến nó rất ngượng, lúc nó tập thì đám con gái liếc nhìn rồi cười tủm tỉm khiến nó càng xấu hổ hơn.
Cuối buổi cả bọn về gần hết chỉ còn lại Phương Anh và một đứa con gái nữa ở lại để hướng dẫn Gia Huy nhảy sao cho đúng động tác.
Phương Anh kiên nhẫn và ân cần hướng dẫn Gia Huy làm trong lòng nó cảm thấy thực sự gần gũi và ấm áp.
Sang buổi tập tiếp theo là những động tác kết hợp giữa nam và nữ những cặp nhảy chung sẽ phải phối hợp với nhau rất nhiều, nam nâng đỡ và làm nền cho nữ nhảy.
Gia Huy đi tập sau nên chậm hơn các bạn nên phải có Phương Anh kèm và nghiễm nhiên ghép cặp cùng nhau luôn.
Lần đầu tiên được chạm vào bàn tay mềm mại thon dài của Phương Anh khiến trái tim Gia Huy loạn nhịp.
Phương Anh dáng người cao gầy gương mặt xinh đẹp thánh thiện, da thịt mềm mại mịm màng trắng bóc, cơ thể toả ra một mùi hương dịu nhẹ khiến Gia Huy như lạc vào một thế giới huyền ảo nơi đó chỉ có hai người đang mải mê khiêu vũ và vui đùa. Nó chả nhớ được động tác nào cả mà cứ lâng lâng bay bổng trên mây.
Hôm nay có không khí lạnh tràn về mưa phùn nhẹ nhưng trong lòng Gia Huy cảm thấy ấm áp gương mặt tươi vui khác thường, yêu đời vừa lái xe vừa hát ngân nga và huýt sáo thi thoảng lại đưa bàn tay vừa nắm tay Phương Anh lên ngửi xoa xoa lên mặt rồi bật cười.
“Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay, non nước mây trời lòng ta mê say”
Về đến nhà nhìn thấy mẹ Gia Huy tỏ ra lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra nhưng đến khi vào trong phòng nó mở nhạc rồi nhảy múa tưng bừng.
Có tin nhắn từ Phương Anh “Cảm ơn vì đã đến tập cùng bọn tớ, tưởng cậu bỏ tập luôn rồi cơ”
“Lần trước mẹ tớ mải may quần áo làm tớ bị muộn nên không đi nữa”
“Giờ tự đi rồi hả không phải đưa đón nữa à”
“Chính vì hôm đấy mẹ làm tớ bị muộn nên đã xảy ra chiến tranh lạnh”
“Và cậu là người chiến thắng hả”
“Tất nhiên rồi, tự dưng đưa đón người ta đi học, thật kì cục”
“Cũng tốt chứ sao, tớ muốn mà chẳng được”
“Không sướng đâu bất tiện lắm, chúng nó cười vào mặt tớ”
“Con zai cưng của mẹ Lan được yêu chiều đến thế cơ mà, haha”
“Thôi, lớn rồi chứ có phải học sinh cấp 1 nữa đâu mà cần đưa đón chứ”
“Tìm ra người đánh cậu lần trước chưa”
“Chưa, nhưng mà kệ đi, coi như là bị 4 con muỗi đốt vậy”
“haha, muỗi này đốt hơi bị đau nha”
“Không sao tớ khoẻ mà”
“Khoẻ nên mới cho đi múa cùng tớ, tớ nặng lắm đó, hì hì”
“Cậu muốn đi đâu tớ nâng cậu lên bay đến đó”
“Bay đến Paris được không?”
“Paris London đều được hết”
“Haha”
Gia Huy như rơi vào lưới tình, trong đầu nó lúc nào cũng có hình ảnh của Phương Anh, nó mong chờ đến buổi tập để được tiếp xúc cơ thể được nắm chặt lấy tay Phương Anh rồi hai người cùng nhau nhảy múa.
Ở buổi tập tiếp theo tập thêm một số động tác khó, nam nữ tiếp xúc cơ thể rất nhiều Gia Huy được chạm vào mông đùi vào eo và thi thoảng còn chạm nhẹ vào ngực Phương Anh nữa khiến nó muốn ngộp thở, tim đập thình thịch.
Tập múa mệt xong lại có một bữa ăn nhẹ: Xúc xích, nem chua rán, bánh mì, nước ngọt… vừa ăn uống vừa nói chuyện cười đùa làm tình bạn càng thêm khăng khít. Phương Anh nhai một miếng xúc xích hết sức ngon lành thì bắt gặp ánh mắt của Gia Huy nhìn mình chằm chằm khiến cô ngượng đỏ mặt, người đẹp làm gì cũng đẹp ngay cả việc ăn cũng thấy đáng yêu vô cùng.
Sáng đi học đã gặp nhau, chiều đi tập văn nghệ ở với nhau cả ngày như vậy nhưng tối đến vẫn thấy nhớ và nhắn tin cho nhau.
Hai người càng lúc càng trở nên thân thiết, trên lớp thì liếc nhìn nhau bề ngoài giả vờ như không có cảm xúc gì nhưng trong lòng lại đang mỉm cười, giờ ra chơi người thì ngồi trong lớp người thì ở bên ngoài nhắn tin cho nhau (Tránh bị để ý).
Sau buổi tập văn nghệ, hai người tách ra để trở về nhà nhưng đi được một đoạn lại quay lại để hẹn hò bí mật, trời lạnh còn mưa phùn nhưng hai đứa không vội đi nhanh để về mà lái xe rất chậm để tận hưởng quãng thời gian riêng tư chỉ có 2 người.
Trời lạnh Gia Huy cho Phương Anh mượn áo khoác đồng phục, tối đến hai người video call và Phương Anh ôm cái áo khoác của Gia Huy đi ngủ. Con gái mà ôm áo của con trai đi ngủ là giấu hiệu gì chắc không cần phải nói nữa vì nó quá rõ ràng rồi.
Tình cảm nhanh chóng phát triển đã có lúc Gia Huy nghĩ đến việc sẽ cưới Phương Anh làm vợ, mơ tưởng đến cuộc sống hôn nhân hạnh phúc và chọn những cái tên đẹp đẽ để đặt tên cho con…vv… Lúc mới yêu tình đẹp biết bao nhiêu, cảm giác nếu thiếu đối phương thì cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.
Buổi tổng duyệt diễn ra và tiết mục múa nằm trong top 6 tiết mục được lựa chọn để biểu diễn vào ngày 20/11 khiến các thành viên trong đội vô cùng vui mừng và háo hức.
Ngày 20/11 ngày của các thầy cô, đích thân mẹ Phương Anh (Phương Thuỷ) đến để trang điểm cho cả đội nữ, ai ai cũng trở nên xinh đẹp lung linh trong bộ váy cổ trang, nổi bật nhất là Phương Anh dáng người cao gầy gương mặt toát lên thần thái cao sang và thuần khiết, trong mắt Gia Huy thì Phương Anh giống như một tiên nữ giáng trần, được nắm tay và múa cùng nàng quả thực là một vinh hạnh lớn.
Gia Huy nhìn Phương Anh đắm đuối, nó ra sức hoàn thành tròn vai nhiệm vụ của mình trước tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt bên dưới. Đứng trên bục biểu diễn hai người nhìn khán giả rồi nhìn thẳng vào mắt nhau mỉm cười thật tươi.
Sau khi hoàn thành bài múa cả hội kéo nhau ra để chụp ảnh, Gia Huy muốn có một kiểu ảnh với Phương Anh nhưng lại ngại không dám nói ra sợ mọi người trêu nó cứ nhìn Phương Anh rồi gãi gãi đầu.
Sau khi chụp rất nhiều bức ảnh cùng các bạn thì Phương Anh lên tiếng “Chụp cho tớ với Huy một kiểu”
Lúc múa thì tiếp xúc thân mật nắm tay bế nhau lên các kiểu nhưng đến bây giờ thì rất ngại ngùng, hai người đứng còn không chạm vào nhau ngại ngùng nhìn về phía người chụp ảnh, cái đứa chụp ảnh này nó cũng nhìn ra điều gì đó bèn nói:
“Này… tạo dáng thế kia không được, Huy bế Phương Anh lên như lúc múa, chụp một bức ảnh để đời xem nào”
Cả hai ngại ngùng nhìn nhau rồi đồng thanh hô “Thôi”
“Nãy múa sung lắm mà giờ ngại ngại kiểu gì thế?”
“Múa khác bây giờ khác”
“Nghe theo lời tớ đi đảm bảo sẽ chụp cho 2 cậu một bức ảnh để đời sau này xem lại nhớ mãi không quên về tuổi học trò”
Hai người quay sang nhìn vào mắt nhau, Phương Anh gật đầu, hai người tái hiện lại động tác múa khó nhất và người bạn kia liên tục chụp.
Chụp xong nó cười ha hả rất phấn khích khiến hai đứa ngơ ra.
“Chết nhá… hai đứa này yêu nhau thật rồi… haha…” Cái đứa chụp ảnh cũng trong đội múa đã từ lâu âm thầm quan sát 2 người này và giờ đây nó có thể khẳng định 2 người này có tình cảm với nhau. Nói rồi nó vụt chạy đi để lại hai đứa đứng đơ ra như pho tượng.
Tiếp đi ông ơi hay vl