SM Nô Lệ Của Tôi – Phần Tiếp Dục Vọng Bất Tận – Update Chương 25
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SM Nô Lệ Của Tôi – Phần Tiếp Dục Vọng Bất Tận – Update Chương 25
Tác Giả: chủ nhân,gia đình hạnh phuc,nô lệ tình dục
Thể Loại:
Lượt Xem: 1615 Lượt Xem
Dưới làn nước mát, Hân Nghiên mò mẫm bên dưới dâm huyệt của mình, móc ra từng giọt tinh dịch còn sót lại rồi đưa vào miệng mút, gương mặt phê pha khó tả.
(Ừm……Mùi vị cũng không tệ~~~……..Chẳng lẽ tinh dịch đàn ông đều thơm ngon vậy sao……! A! Bên dưới vẫn còn nhiều lắm này……Yup~~~~Măm măm…………)
Tắm xong cũng là câu chuyện của 1 tiếng sau.
Mặc dù hôm nay tiểu huyệt của em đã được thỏa mãn phần nào rồi nhưng tính dục của Hân Nghiên là rất cao, như thế vẫn chưa đủ cho em.
Đương nhiên vẫn còn lỗ nhị hư hỏng muốn được co giãn của cô bé đang bị lấp đầy bởi dung dịch rửa ruột và bịt kín lại bằng butt plug đây.
Tội nghiệp thằng Quân đè con bé ra hiếp dâm kiểu gì mà không thấy được cái butt plug nằm ở vị trí dâm dục hết sức (do tác giả quên :333), không thôi thì có một màn trình diễn đặc sắc ở hầm đỗ xe rồi.
“Hân Nghiên ơi! Xuống đây mẹ bảo này!”
Giọng nói phát ra từ cái loa gắn trên tường trong phòng của cô bé vang lên.
“Hic……..Mẹ gọi không đúng lúc gì hết.” Hân Nghiên phồng má khó chịu nói.
(Bé cưng ráng đợi chị một xíu nhé~~~~! Chị đi xuống một tẹo rồi sẽ lên trừng phạt cái lỗ dâm đãng này a a a ~~~……!!)
Cô bé tự vuốt ve an ủi cúc hoa và tự sướng, thuần một sự biến thái khó chữa.
Xuống phòng khách, nhìn từ xa Hân Nghiên bỗng thấy mẹ mình đang tươi cười nói chuyện với một người nào đó lưng quay về phía em, nhìn bóng lưng em đoán rằng là một người đàn ông nào đó.
“A! Con gái tôi xuống rồi, Hân Nghiên lại đây chào lão sư nào con gái.”
Một người phụ nữ trẻ tuổi nhìn về phía cô bé nói.
Đó là người đã nhận nuôi Hân Nghiên hơn 2 năm về trước, Vương Thường Hi vị nữ CEO thành công nhất nhì tại đảo quốc, là hình mẫu vô số thiếu nữ hướng tới tại nơi đây.
Chỉ thấy nhan sắc kiều diễm, khoác trong mình bộ vest lẫn váy trắng phau, mái tóc đen dài thướt tha, cả người toát ra vẻ uy nhã chính chắn xen lẫn sự uy nghi của người ngồi ở vị trí cao.
“Hì hì em chào lão….”
Dù không biết là ai nhưng theo thói quen cô bé vẫn nở nụ cười tươi như hoa chào khách, hiển nhiên đã được mẹ dạy đầy đủ các lễ nghi cơ bản.
Người đàn ông đó quay mặt lại mỉm cười nhìn cô bé, nhưng…
“Ơ! Sao lại là ông!”
Hân Nghiên hốt hoảng lên. Còn ai khác có thể làm cô bé thất thố như vậy ngoài Quân?
“Đây là thấy giáo môn Toán Học của con ở trường đấy, con nhận ra cũng là phải thôi.”
Thường Hi giới thiệu cho con gái mình. Trong lòng vui vẻ vì tạo được bất ngờ cho con gái mình, thế nhưng một người làm mẹ thất bại như cô đâu thể nào biết được sự hoảng hốt của con gái mình mang một ý nghĩa khác?
“Thầy phàn nàn về học lực đi xuống của con dạo gần đây, mẹ sắp xếp cho thầy phụ trách dạy kèm con môn Toán sau giờ học nhé.”
…
Hân Nghiên vẫn còn chìm trong sự khủng hoảng, bao nhiêu cảm xúc cô bé vừa trải nghiệm lại hiện rõ lần nữa, phẫn nộ, khó chịu, không cam lòng, tức giận, … thế nhưng đi kèm đó là những cảm giác thần tiên mà em chưa từng được trải nghiệm, và với dâm tính của bản thân thì cơ thể Hân Nghiên lại đòi thêm nữa, như một con thú và không biết kiềm chế.
Trong đầu hỗn độn vô số suy nghĩ và cảm xúc đan xen, bao nhiêu chữ mẹ nói đều nghe không lọt tai.
“Thế nhé, bây giờ mẹ sẽ để hai thầy trò làm quen với nhau trước khi học nhé.”
Cho đến khi Hân Nghiên tỉnh hồn lại thì Thường Hi đã nói xong và quay về phòng. Tội nghiệp nữ tổng tài cuồng công việc ngây thơ không biết gì…
Sự mạnh mẽ trong lòng em trỗi dậy, em muốn trả thù thầy! Em muốn cho mẹ biết bộ mặt thật của con quỷ dâm dục này và cho lão sư xuống 18 tầng địa ngục để biết hậu quả khi đắc tội với em!
“Đứng lại, em yêu đi đâu thế..”
“Ưmmm……..”
Thế nhưng Hân Nghiên chưa kịp làm ra động tác thì Quân đã lao tới khóa chặt người em, một bàn tay bịt miệng em lại, giờ đây em chẳng khác nào vật trong túi Quân.
“Bốp! Để ta trừng phạt cô em hư hỏng mới được, khà khà.”
Đợi Thường Hi khuất bóng sau cầu thang, Quân vác Hân Nghiên lên vai như vác bao tải rồi mang cô bé lên phòng, mặc kệ em giãy dụa cào cấu muốn thoát đi.
RẦM!
Tiếng cửa phòng đóng sầm lại, Quân ném Hân Nghiên lên giường không chút thương tiếc.
“AAAAAAAAA! Ông thả tôi ra đồ đáng ghét.”
Có được sự tự do, Hân Nghiên ném đi cái bịt miệng và hét toáng lên.
Thế nhưng mỗi căn phòng được xây cách âm hầu như tuyệt đối, cho dù em la hét khàn cổ thì nếu không áp tai vào là không thể nghe.
“Haha bé yêu cứ tiếp tục la hét đi không ai nghe đâu, cho anh đây thấy bản mặt tuyệt vọng sợ hãi của cưng đi.”
Đáp lại Quân là tiếng la hét của Hân Nghiên càng to hơn nữa, cô bé thậm chí trèo khỏi giường ý đồ chạy trốn đi.
“Thả tôi ra! Tôi mà thoát ra được thì tôi sẽ bỏ tù ông! Khôn hồn thì bây giờ bỏ tôi ra, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Hân Nghiên chạy trốn không được chuyển sang uy hiếp lão sư.
“Hừ! Còn dám uy hiếp ta sao, bé yêu nói nhiều quá đấy.”
Nói rồi Quân lột quần xuống, nhét ngay đại dương vật còn mềm vào miệng cô bé.
“Hức…………..Ưm…………Không được………….”
Hân Nghiên bị khóa tay sau lưng nên chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy, hai mắt long lanh chực chờ nước mắt như sắp khóc.
“Ọt……….Ọc………….Ọc……………Ưm………..Ọt…………….”
Quân nhấp không thương tiếc vào miệng huyệt đáng thương làm nó căng phồng ra vì phải chứa con quái vật bên trong.
“Bạch………..Bạch………..Ọt…………Ưm……………”
Hai đùi của Quân liên tục va vào gò má đang căng phồng làm chúng đỏ ửng, nhìn Hân Nghiên lúc này chẳng khác nào thiếu nữ đỏ mặt vì mới biết yêu.
Trong vô thức, Hân Nghiên đưa tay xuống dưới mò mò bên ngoài quần lót, em phát hiện thấy tiểu huyệt của mình đã tự ướt từ lúc nào.
“Chát! Dùng cái lưỡi dài ngoằn dâm dục của cưng đi, người gì mà ngu thế!”
Quân tát bôm bốp lên mặt cô bé, tay giật giật tóc em ra sau, hành động thô bạo làm Hân Nghiên hết sức phẫn hận nhìn nó, nhưng không hiểu sao cái lưỡi em lại nghe theo lời tên ác ma đó…
“Đúng rồi…..Ah….Đánh một vòng quanh……Vuốt lên vuốt xuống……”
Cái lưỡi của Hân Nghiên vừa dài lại vừa mềm, cô bé lại biết cách điều khiển uốn éo cái lưỡi, bó quanh côn thịt Quân làm nó vô cùng bất ngờ vì kỹ năng dùng lưỡi điêu luyện của em.
“Ha… Tiểu dâm đãng, nhìn xem cơ thể dâm dục của em đang phản ứng lại này.”
“Sao không phản kháng nửa đi, lại còn ngoan ngoãn dùng lưỡi phục vụ lão sư của mình, không phải khi nãy em dãy dụa ghê gớm lắm cơ mà.”
“A! Bên dưới không nhịn được phải lấy tay tự an ủi sao, sao không nhờ lão sư tới ban cho em sung sướng tột cùng.”
Những câu từ như kích thích lòng tự tôn của Hân Nghiên, cô bé muốn phản kháng lại nhưng côn thịt đang được ngậm trong miệng lại quá ngon làm em không nỡ nhả nó ra.
(Hân Nghiên mày đang làm cái gì vậy! Mày phải phản kháng lại mới đúng! Phải cho tên lão sư đáng ghét này vào tù mới được! Sao mày lại có thể dâm đãng không biết kiềm chế như vậy!)
(Aaaaa côn thịt quá ngon~~~~~!! Mình không thể nhả nó ra được………..Nó như nam châm thu hút mình vậy!!……..~~~~~Yup…….Mình nghiện nó mất thôi………)
Tiểu loli đấu tranh giữa con tim và lý trí, giữa dục vọng và phản kháng, trong đầu em rối bời, sự mệt mỏi làm em không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn mút cái dương vật ngon lành này…
Thấy Hân Nghiên trở nên ngoan ngoãn hơn trước, Quân hài lòng xoa đầu vuốt má cô bé, làm em ngước đầu nhìn lão sư dịu dàng vuốt ve mình.
Thế nhưng hai tay nó bỗng ôm chặt đầu Hân Nghiên, hông nhấp bầm bập không chút thương tiếc.
“Phạch……Phạch……..Ahhh………Ughhhh……..Ọt……..Ọc…….”
Nước dãi văng tung tóe, hai mắt chảy dòng lệ vì nghẹn tức khi bị dương vật của Quân nhồi nhét quá mức, Hân Nghiên giờ đây gương mặt lấm lem các chất dịch dơ bẩn, nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bửng và cơ thể phát dục khác thường thì lại rất dâm đãng…
“Pực..!” Thấy Hân Nghiên giống như sắp chịu hết nổi, Quân rút cặc ra buông tha cho cô bé.
“Ha… Khụ khụ…. Ọc… Ọc…”
Em ôm ngực ho khan dữ dội vì bị hành hạ hết sức thương tâm. Nhìn cô bé nhỏ nhắn dáng người mảnh mai lại bị khó chịu như thế, đàn ông
“Bên dưới của em có vẻ trống vắng quá nhỉ, để tôi giúp đỡ cho.”
Buông tha cho miệng trên của Hân Nghiên, Quân lại chuyển xuống miệng dưới.
“Xoạc!”
Bộ đồ ngủ Hello Kitty dễ thương của Hân Nghiên bị Quân xé toạc ra không chút thương tiếc, khe thịt hồng hào dầm dề nước nổi bật giữa da thịt trắng nõn của cô bé lộ ra trước mặt Quân.
“Không được…..A!~~~~~Đừng nhìn…….”
Hân Nghiên hoảng hốt lấy tai che đi bộ phận nhảy cảm của mình, thế nhưng trước mặt con sói đói như Quân thì em làm sao có cơ hội phản kháng được.
“Tiểu dâm đãng, em không thành thật chút nào, ngược lại cơ thể em thì rất thành thật đó nha.”
Quân nhe răng cười, bộ dáng hài lòng với cơ thể có một không hai của con mồi mình, quả thật với dâm tính nhiều như tình mẹ bao la và cơ thể dâm dục như được tạc nên, tiếc thay em lại gặp Quân, người từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe qua chữ “thương hoa tiếc ngọc” ….
“Trước tiên phải rửa sạch nó nào!”
Vốn tưởng rằng Quân sẽ đưa dương vật ẩm ướt vào tiểu huyệt non nớt của em, nào ngờ nó đưa bàn chân to tướng vào miệng em, cố nhét năm ngón chân vào trọn.
“Ưm ưm………..”
Đương nhiên là không thể nhét vừa hết 5 ngón, chỉ mới 3 ngón thôi mà cái miệng em đã phải banh ra hết cỡ rồi.
“Liếm nó đi, làm sạch nó đi rồi anh sẽ làm bé cưng sướng!”
Lời nói như mệnh lệnh không thể chối cãi, Hân Nghiên dùng ánh mắt đáng thương nhìn Quân, nhưng miệng thì vẫn thành thật ngậm ngậm ngón chân của Quân.
“Ngoan như thế có phải tốt hơn không? Cần gì phải phản kháng để rồi cũng bị giẫm đạp dưới chân như một con cún thế kia.”
Lời nói sỉ nhục đi kèm với bàn chân dính nước bọt của Hân Nghiên chà khắp mặt cô bé, nội tâm em vừa tức giận vừa cảm thấy khoái cảm một cách mâu thuẫn.
“Đủ rồi, đến giờ ăn cho tiểu huyện dâm dục hay đói khát của em rồi đó haha!”
Quân chuyển bàn chân từ miệng trên xuống miệng dưới, hai ngón chân banh tiểu huyệt làm hai mép nở to ra, để lộ từng thớ thịt non đỏ ửng bên trong.
Nó nhìn mà hai mắt đỏ ngầu, hận không thể ăn sạch tiểu dâm đãng này, cơ thể thật sự là quá gợi dục, chưa từng có ai làm cho Quân điên cuồng đến như vậy, Hân Nghiên chính là người đầu tiên.
“Ứmmmmmmm………”
Từng ngón chân len lỏi vào bên trong huyệt dâm. Hân Nghiên chợt cảm giác như có dòng điện chạy dọc qua sống lưng mình, em không nghĩ chơi bằng ngón chân cũng sướng như vậy!
(AAAA! Không được!………..Mình không thể gục ngã?!!?……Nha!……Sao lại có thể sướng như vậy~~~~)
Cô bé nhăn nhó khó chịu vì cảm giác mâu thuẫn trong lòng, vừa muốn thuận theo vừa muốn phản kháng, thật là mệt mỏi a!
“Ồ? Nhìn cậu em của anh đắm đuối quá nhỉ?” Quân hứng thú hỏi.
“A! Tôi không có…! Ông đừng có ăn nói hàm hồ…” Hân Nghiên ấp a ấp úng vì bị bắt quả tang.
“Vẫn chưa thành thật nhỉ, đừng lo, rất nhanh thôi em sẽ được sống với chính mình.”
“Ọt ọt……….Ưm……….Tránh ra………..Ọc………..Ọc……….Ực………..Sụp……..Sụp………”
Miệng trên và miệng dưới đều bị bịt kín làm Hân Nghiên chỉ có thể chịu trận mặc Quân bày bố, từng hành động thô bạo của gã đàn ông đáng ghét làm em hết sức thương tâm, thế nhưng không hiểu sao cơ thể em lại thích thú đến như vậy, nó cứ thôi thúc em đòi thêm, thêm nữa, thêm mãi…
“AAAghhh………Ưm………Ọc………..”
Cô bé sắp không chịu nổi vì khó thở, mũi thở từng đợt khó khăn, mặt đỏ bừng như trái cà chua, đầu thì lắc nguầy nguậy không chịu.
Thế nhưng Hân Nghiên không biết rằng biểu cảm hiện tại của em nhìn quá ư là dễ thương! Quân tất nhiên là không nhịn được, hành động càng cường hoành thô bạo hơn nữa, dường như muốn chơi chết em luôn vậy.
(Ô ô ô! Thả tôi ra……Đồ đáng ghét!!……..Khó thở quá……Hức…….Cơ mà~~~Sự khó chịu này sao lại làm mình cảm thấy thỏa mãn nhỉ~~~~~Không được! Mình không phải loại người biến thái như vậy…….!!!)
“A, nhìn em tiểu huyệt của em lại chảy thêm nước này, cô em chắc thích anh miệng bạo như thế lắm nhỉ.”
(Aaa không có!!~~~Mình không có thích như vậy……)
“Chát!” Một cú tát trời giáng vào má em làm má trái vốn đỏ bừng nay càng đỏ hơn nữa.
“Ta sẽ chơi chết em! Con đĩ dâm dục này!”
“Ọc……….Ọc………..Ọt……..Bạch……..Bạch……….Ưm…………”
Cho đến khi Hân Nghiên mệt mỏi hết phản kháng nổi rồi, cơ thể em thiếu không khí trầm trọng, người em lịm đi thì tên ác nghiệt này mới chịu dừng lại…
…
Mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Hân Nghiên phát hiện đèn vẫn còn sáng, em vẫn còn trong phòng của mình.
Trời vẫn còn tối, có lẽ em chỉ ngất đi một vài tiếng đồng hồ.
Nhìn tình trạng của mình trong gương: Mái tóc rối bời, gương mặt lấm lem dịch nhờn trong suốt không rõ là nước mắt hay nước mũi, nước dãi, lớp trang điểm nhẹ trên mặt tèm lem hết, hai mắt đỏ bừng vì khóc quá nhiều,….
“Sao thế? Tỉnh rồi à.” Giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng, cô bé giật mình quay người lại, là Quân!
“Ông còn mặt mũi ở lại đây sao, ông tưởng đây là nhà ông sao?”
Hân Nghiên lạnh giọng hỏi.
“Ồ, thế đây là nhà anh thì sao?”
“ÔNG CÚT ĐI! ĐỒ KHỐN NẠN! CÚT KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI ĐI”
Cô bé hét toáng lên, kèm theo đó là bao nhiêu oán hận, tức giận đối với Quân.
“Hề hề, cưng làm gì căng thẳng thế, không phải ban nãy……”
“ĐỒ KHỐN NẠN! KHỐN NẠN! KHỐN NẠN!”
Em tiếp tục gào lên, như muốn trút hết những gì Quân gây ra ngược lại cho nó vậy.
“Được được…”
Quân cũng bị dọa sợ tè quần, nó không kịp suy nghĩ nhiều mà cầm quần áo trèo ra khỏi ban công phòng cô bé mà trốn mất dạng.
“Huhu…………..”
Hân Nghiên bó chân ngồi gục trên sàn nhà, lệ rơi thành dòng trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu làm động lòng người.
Thêm người mẹ vô tâm bỏ đi lúc em cần mẹ nhất, rồi căn nhà này lúc nào cũng trống vắng, cuộc sống em ngoài bạn bè ở trường ra thì gặp nhiều nhất là cô giúp việc và cô tài xế, còn mẹ và bà ngoại thì là hai cái cuồng công việc nữ nhân, em muốn gặp họ còn khó hơn lên trời.
Lần đầu tiên, em cảm giác nhục nhã đến vậy, sự tuyệt vọng tràn khắp tâm trí em…
“Hức……..Hức………..”
Lần đầu tiên, em thấy mình không thuộc về ngôi nhà này, nơi chỉ có mình em và sự hiu quạnh lạnh lẽo quanh năm, không ai bảo vệ em, em bị sốc, em khóc thút thít…
Ấy thế mà cơ thể dâm dục của em lại hưởng ứng với những trò chơi thô bạo đầy thú tính của lão sư, em hận gã nhưng cơ thể của em lại muốn có gã, em hận luôn cơ thể ngọc ngà của mình…
Hết Chương.