TÀ ÁO NƠI BIÊN CƯƠNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Update Chương 22 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TÀ ÁO NƠI BIÊN CƯƠNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Update Chương 22 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 2241 Lượt Xem

Chương 13: Giao lưu Kinh Mông

Bên bờ suối Nậm Cha hiền hòa, ít nhất là thời điểm bây giờ, Thương và Như Hoa ngồi trên một mỏm đá bằng, sát mép nước, bốn bàn chân thả hờ hững xuống nước. Nước mát lạnh làm hai nàng sảng khoái. Như Hoa vẫn chưa hết bồi hồi bởi quyết định của mình. Vừa nẫy, hai chị em về đến trường, Như Hoa gọi chị Thương ra đây nói chuyện. Đối với Như Hoa mà nói, ngoài bố mẹ ở dưới xuôi, ở trên này, chị Thương vừa là quản lý, cấp trên, nhưng hơn cả vẫn là người chị mà cô coi như là ruột thịt của mình. Chuyện lớn cả đời người, sẽ phải báo bố mẹ, nhưng chuyện ngày mai thì nhất định phải có sự đồng ý của chị Thương.

– Nào, muộn rồi còn gọi chị ra đây làm gì? Có phải có chuyện gì định nói với chị không?

Trong lòng Thương phỏng đoán Như Hoa gọi mình ra đây là vì chuyện của Khoa. Khả năng lớn là Như Hoa cũng muốn nối gót Bích Thảo, Hạ Vy và Tố Quyên. Nhưng Thương đã nhầm. Như Hoa e thẹn quẫy chân làm nước suối tung lên:

– Chị! Em ….. muốn …………. lấy chồng.

Oạch, Bõm!. Như Hoa bất ngờ đến nỗi trượt mông toẹt một phát rơi tõm xuống nước. Nước nông nên chỉ ướt đến bụng, toàn bộ chiếc quần mỏng choẹt dít sát vào da đít làm lồ lộ toàn bộ phần dưới. Cũng may trời mùa hè nên không lạnh, chỉ làm mát bướm mà thôi. Lồm cồm bò lên tảng đá trong tiếng cười khúc khích của Như Hoa, Thương mồm chữ O không tin vào những điều mình vừa nghe thấy, bởi, lấy chồng, thuật ngữ xa xỉ đối với các cô giáo Pa Thăm:

– Lấy chồng? Em lấy chồng? Lấy ai? Ai lấy.

Trong ánh trăng vằng vặc, Như Hoa phụ giúp chị Thương vuốt vuốt vào cặp chân cho nước từ quần trôi bớt, vừa làm vừa nói:

– Người đó chị cũng biết mà.

Thương vặn ống quần, ngẫm nghĩ một hồi rồi xâu chuỗi lại các sự kiện diễn ra xung quanh Như Hoa. Nói gì thì nói, cô giáo Pa Thăm tính cả Thương nữa là 8 người thì Thương vẫn là thân với Như Hoa nhất. Hai chị em gần gũi nhau lâu là cái thứ nhất, thứ nữa chính là tuổi cùng sềm sềm nhau, chị hơn bốn chục, em ba băm nên dễ đồng cảm hơn.

– Đừng nói với chị trêu đùa thành thật nhé.

Từ hồi xửa hồi xưa, cái hồi mà A Dếnh còn bé được cha gửi đến trường, mỗi lần nhận được quà rừng của cha A Dếnh biếu tặng, Như Hoa đều bị các chị em trêu lấy trêu để, gán ghép này nọ cho vui trường vui lớp. Cho nhanh qua đi những tháng ngày buồn tẻ. Nhưng trêu thì trêu vậy thôi chứ chẳng ai dám nghĩ đó là thật. Bởi có thế nào đi nữa, Như Hoa người Kinh, A Páo người dân tộc Mông, chưa kể khác biệt về văn hóa, trình độ, còn cái khó hơn chính là trai bản và các cô giáo thường không thể có quan hệ nam nữ, bởi hệ lụy của nó là không nhỏ.

Người mà Thương vừa nói “trêu đùa thành thật” ấy không cần nói tên thì Như Hoa đã biết, còn ai trồng khoai đất này nữa. Như Hoa gật đầu xác nhận. Vừa gật đầu xong thì Thương nói xấn vào ngay:

– Nhưng …………………..

Chữ “Nhưng” ấy là gì Như Hoa hiểu. Đó là điều cấm kị bất thành văn từ trước tới nay của các cô giáo Pa Thăm. Đó là không được phát sinh quan hệ tình cảm với trai bản, dù có thiếu thốn thế nào đi chăng nữa. Bởi như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới uy tín của các cô giáo đối với dân bản. Mất uy tín, các cô giáo sẽ không được đồng bào quý mến, không con con đến trường nữa, các cô giáo có muốn vận động chính sách gì đồng bào cũng không nghe nữa.

Như Hoa tiếp lời chị:

– Nhưng đây là quan hệ nghiêm túc, không phải em vì cái này cái nọ mà đến với A Páo đâu chị. Xin chị tin em, tác thành cho em.

Lời nói vừa rồi của Như Hoa như lời trải lòng chất chứa bao nhiêu năm. Thương nhìn em, ánh trăng không đủ để cô nhìn rõ những vầng đỏ đọng lại trên gò má, nhưng ánh trăng đủ sáng để nhìn thấy ánh mắt to tròn đầy quyết tâm của Như Hoa.

Cảm thông cho em, Thương đã vắt kiệt nước ở ống quần nhưng lại tuột xuống mép suối Nậm Cha một lần nữa, mặt đối mặt với em gái Như Hoa nói lời của bậc đàn chị:

– Như Hoa ơi, chị sao không hiểu mong muốn của em. Các cô giáo vùng cao như chúng ta đây ai cũng có nỗi khổ đó. Nhưng em có biết hôn nhân là chuyện quan trọng thế nào không em? Người Kinh với người Kinh đã khó ở với nhau, đã khó có thể thông cảm cho nghề của chúng ta. Huống hồ đây lại là người dân tộc, khác biệt về văn hóa, nếp sống, nếp nghĩ, về quan niệm vợ chồng. Tỷ thứ khác biệt em có biết khó khăn như thế nào không? Thà chúng ta cô độc còn hơn phó thác thân mình cho người không hiểu mình. Như vậy khổ lắm em ơi.

Nói xong, Thương rơm rớm nước mắt. Bản thân cô không muốn Như Hoa, không muốn các cô giáo khác phải lấy củ cải, cù khoai làm bạn, cũng muốn các cô có cuộc sống vợ chồng đủ đầy như hàng bao phụ nữ khác chứ. Nhưng muốn không có nghĩ là phải có được bằng mọi giá.

– Em hiểu mà chị. Em không phải suy nghĩ bừa đâu. Em nghĩ kỹ lắm rồi chị ạ!

Cầm tay em, Thương nhìn kỹ vào đôi mắt em rồi hỏi:

– Nghe chị hỏi một lần đây? Em có yêu A Páo không?

Như Hoa đứng hẳn dậy trên mỏm đá, nhìn lên ánh trăng vằng vặc rồi nhìn về đại ngàn một mầu đen mờ mờ ở ngay trước tầm mắt, cô than với chị nhưng cũng là than với giời, với rừng:

– Yêu ư? Thực sự em cũng không biết yêu nó là như thế nào cả. Đã từng nắm tay nhau bao giờ đâu, đã từng thề non hẹn biển cái gì đâu mà gọi là yêu. Nhưng chị ơi, em đã 35 tuổi rồi, tuổi trẻ của em, tuổi thanh xuân của em, tuổi con gái mộng mơ của em đã dành cho các em học sinh cả rồi. Giờ đây em chỉ là một cô gái già ế chồng thôi. Em làm gì có lựa chọn nào tốt hơn. A Páo tuy không phải người Kinh, nhưng A Páo tốt tính, hiền lành, chăm chỉ lại cũng có ý muốn lấy em làm vợ. Khác biệt về dân tộc ngày xưa còn lớn nhưng giờ đây đã thu hẹp lại rồi, em cũng hiểu rất rõ về phong tục tập quán của người Mông, em tin là mình có thể dung hòa được. Xin chị đồng ý cho em.

Lấy tay mình thò xuống nước, Thương vẩy mạnh một cái làm nước bắn tung tóe, bắn cả vào quần của Như Hoa, sau khi nghe lời tâm sự này của em, Thương đã biết mình cần phải làm gì. Nếu như giờ đây, Thương nói không đồng ý, có lẽ Như Hoa cũng không dám trái lời. Nhưng nỡ lòng nào Thương làm thế, cô cũng có hẹp hòi gì đâu, chỉ mong em vui thôi mà:

– Chị đồng ý.

Như Hoa nhảy tõm xuống nước, cô thở phào nhẹ nhõm, vượt qua cửa ải của chị Thương là không còn cản trở nào đối với cô nữa rồi. Cô sẽ có chồng. Đứng cạnh chị dưới nước, Như Hoa ôm chầm lấy chị:

– Thật sao, chị đồng ý cho em phải không ạ.

Thương gật đầu:

– Nào, thế chuyện gả chồng cho cô giáo phải làm sao đây? Đợi mùa mưa qua đã rồi tính chứ hả?

Lần này Như Hoa ngại không để đâu cho hết, chỉ muốn ngụp xuống luôn dòng suối Nậm Cha cho hết ngại thôi.

– Mai ạ, A Páo sẽ đến …. cướp vợ.

Thương ngã đến tủm cái xuống nước, từ đầu đến chân ướt nhoẹt, tất nhiên là bướm cũng ướt nốt:

– Máu đến vậy sao hả cô giáo?

Như Hoa cười như đồng bào được mùa rãy:

– Cô giáo 35 rồi mà.

——

Cả đêm hôm đó, các cô giáo Pa Thăm có một đêm không ngủ, lần này không phải vì chuyện nứng lồn khó ngủ. Mà là vì các cô giáo tập trung ở khu nhà ăn, để bàn cho công việc ngày mai của Như Hoa. Các cô phân công ai làm việc gì, ăn mặc thế nào, đón tiễn nhà trai ra làm sao, tục lệ cướp vợ như thế nào. Nhiều chuyện lắm, ấy thế nên mất cả đêm không ngủ là phải rồi. Trên khuôn mặt ai cũng có một nụ cười.

—–

Trời sáng hôm sau chủ nhật đẹp đến lạ, đám mây mỏng hững hờ trôi lang thang trên nền trời xanh ngắt. Tiếng chim rừng ríu rít gọi bầy từ xa vọng về, tiếng lá rừng xào xạc vì cơn gió lạ từ hướng Tây thổi về làm cành cây đung đưa.

– Khoa! Chụp cho chị đi. Chụp đẹp vào.

– Chị Thương, hôm nay chị đẹp thế, vào đây đứng cùng tụi em cho Khoa chụp ảnh.

“Tách, tách, tách”, Khoa nửa nằm nửa ngồi, chổng mông chổng tĩ liên tục bấm máy, ống kính dọi thẳng vào các bộ áo dài thướt tha của các cô giáo Pa Thăm.

Người đặc biệt nhất trong các cô giáo mặc áo dài ngày hôm nay để lại ấn tượng với Khoa nhất chính là cô giáo Đài Trang. Cô người nhỏ nhắn, mặc một bộ áo dài mầu trắng tinh khôi, mầu trắng như thể hiện bản thân còn trinh tiết vậy. Bộ áo dài đơn giản, không một hoa văn cầu kỳ, chỉ có hàng cũng áo bên vai phải được bọc bằng một lớp vải thổ cẩm của người dân tộc. Mặc dù trên môi nở nụ cười nhưng những góc chụp cận cảnh khuôn mặt cho Khoa biết trong ánh mắt của Đài Trang vẫn phảng phất nét đượm buồn, cũng sắp phải rời xa nơi này, rời xa chị em, rời xa trường lớp, xa các em học sinh, nơi 5 năm qua mình gắn bó với biết bao kỷ niệm vui buồn, bảo sao Đài Trang vui cho được.

Như Hoa diện bộ trang phục truyền thông của phụ nữ H’Mông mà A Páo gửi cho hôm qua. Một dạng váy liền áo, phần váy, ống tay và bo chéo được dệt bằng thổ cẩm mầu đỏ, vàng, xanh rất cầu kỳ. Trên đầu đội một chiếc mũ tròn vành hở ngọn có tua dua bằng đá che đến nửa khuôn mặt, chiếc mũ này cũng được dệt và thêu thổ cẩm cùng mầu với váy. Trên cổ đeo 3 chiếc vòng bạc rất to.

Các cô giáo còn lại, từ mẹ Thương đến cô giáo thực tập Quỳnh Anh đều diện bộ áo dài đẹp nhất của mình. Tất cả đang tụm năm tụm ba cười cười nói nói vui đùa ở giữa sân trường. Hôm nay các em học sinh được nghỉ học, các cô giáo lấy sân trường làm nơi đón tiếp nhà trai, cũng sắp lên tới đây rồi.

Rồi tất cả tiếng cười nói ngừng bặt khi từ xa nghe tiếng bước chân của đám trai làng, họ hăm hở đi về đây. Quỳnh Anh chạy vội từ ngoài cổng trường vào thông báo:

– Nhà trai sắp đến rồi, đông lắm các chị ơi.

Quả đúng như vậy, Quỳnh Anh vừa nói xong, thì đám thanh niên Mông đã xuất hiện ở cổng trường. Tất cả đều là thanh niên, trang tráng của bản Mông. Họ mặc trang phục truyền thống của người Mông, đi giầy vải, quần ống rộng, áo vải mầu đen, đầu đội mũ nồi. Theo tục, hôm nay không có người lớn tuổi theo đoàn, chỉ có thanh niên là bạn của A Páo thôi. Cả A Dếnh cũng có ở trong đoàn người này, đi cướp vợ cho cha.

Rồi sân trường chia làm khoảnh, khoảnh bên trái, Như Hoa ở giữa, vây quanh là các cô giáo, các cô giáo đang cố tình diễn lại cảnh bao bọc lấy Như Hoa, không cho đám thanh niên cướp cô gái đi.

Khoảnh bên phải là đám thanh niên bản Mông gần hai chục người, chính giữa là chú rể A Páo. Đám thanh niên hò reo, đẩy A Páo mạnh dạn tiến lên phía trước để cướp cô dâu.

A Páo cũng tiến lên phía trước vài bước, rồi cầm cây khèn bắt đầu vừa thổi vừa múa. Tiếng khèn vang lên trong tràng vỗ tay của cả trai Mông và các cô giáo. Theo tục, chàng trai phải thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt cô gái. Tiếng khèn và điệu múa phải đẹp, phải hay thì mới làm cô gái xuôi lòng cho chàng trai đó cướp mình đi.

Và tiếng khèn của A Páo hay lắm, lúc trầm lúc bổng, nhịp điệu lúc du dương lúc cao vút nhịp nhàng. Điệu múa của A Páo đẹp lắm, dẻo lắm làm các cô giáo trầm trồ.

Vòng vây quanh Như Hoa dần dần giãn ra, để một lối cho chàng trai vào cướp.

Khi tiếng khèn vừa dứt, điệu múa vừa ngừng. A Páo chạy thật nhanh về phía Như Hoa, nắm lấy cổ tay Như Hoa rồi kéo về phía trai Mông.

Như Hoa theo tục cướp vợ cổ xưa cố gắng giật tay A Páo ra, dùng giằng kiểu như không muốn mình bị cướp, miệng nói:

– Các cô giáo ơi, cứu tôi với. Tôi chưa muốn lấy chồng đâu.

Nhưng trong lòng Như Hoa nghĩ ngược lại: “Nhanh nhanh còn về động phòng”.

Đáp lại tiếng kêu cứu của Như Hoa là tiếng cười khúc khích của các cô giáo. Nếu đúng theo tục thì các cô giáo phải xông về phía chàng trai kia để giải cứu một cách có lệ, nhưng các cô lại không làm được như thế, bởi họ không phải các diễn viên chuyên nghiệp.

Kéo Như Hoa về đến phía mình rồi, A Páo mạnh mẽ nâng hẳn người Như Hoa lên, vác lên vai, hai tay kẹp lấy đùi, bụng và ngực Như Hoa úp lên một bên vai của A Páo. Ngay lập tức A Páo chạy thật nhanh ra khỏi sân trường trong tiếng kèn hòa tấu của các chàng trai đi cùng.

Như Hoa đập đập tay vào lưng A Páo, chân giẫy giẫy giụa giụa như không muốn mình bị bắt đi. Cô gái càng giẫy mạnh, càng chứng tỏ phẩm giá mình càng cao. Chàng trai phải ghì thật chặt để cô gái có quẫy thế nào cũng không thể bị rơi xuống đất.

Cứ thế đám thanh niên người Mông đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh trong ánh mắt mình của các cô giáo.

Đối với các cô mà nói, lễ tiễn Như Hoa về nhà chồng chỉ có như vậy thôi cũng chẳng biết làm gì hơn.

Khi đoàn người đã khuất bên kia mỏm núi, cô giáo Thương cười mỉm nói với các cô giáo còn lại, A Khoa đã theo nhà trai chụp ảnh rồi:

– Ba ngày sau Như Hoa mới về trường. Hy vọng em ấy sẽ hạnh phúc với lựa chọn của mình.

—-

Cứ thế A Páo vác Như Hoa đi hết các con đường mòn, vượt qua vài ngọn đồi vòng vèo trong cái giẫy giụa càng ngày yếu ớt của Như Hoa. Vì đoạn đường đi thì xa, Như Hoa trong lòng nghĩ cũng tội cũng tội cho A Páo, vác mình nặng thế này thì còn sức đâu để tối mà làm ăn gì, cô nghĩ bụng: “Hay là mình xuống chạy cùng về nhà cho nhanh nhỉ?”, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Làm như vậy không đúng với phong tục tập quán, lại hạ thấp danh dự của mình. Ơn giời, A Páo khỏe như con trâu rừng, hơi thở vẫn đều đặn, bước đi vẫn phăm phăm không tỏ ra mệt mỏi gì cho cam.

Mãi hơn một tiếng đồng hồ sau, đoàn cướp vợ mới về đến nhà của A Páo, đã chuẩn bị từ trước, một đống lửa to được đốt ở trước cửa nhà, chàng trai phải vác cô dâu bước qua đống lửa này. Theo quan niệm của đồng bào, làm như vậy để xua đuổi tà ma, tránh cho những vận rủi, những điều không may theo cô gái vào trong nhà.

Lễ cướp vợ diễn ra trong buổi sáng, không được đồng bào coi là lễ cưới, đây chỉ là phần đầu tiên của nghi lễ dựng vợ gả chồng mà thôi. Hay nói đúng hơn chỉ là việc để cô gái có điều kiện để tìm hiểu về gia đình nhà chồng tương lai của mình, xem mọi người nhà chồng đối xử với mình có tốt không? Gia đình nhà chồng có phù hợp với mình hay không mà thôi. Ba ngày sau, nếu cô gái ưng thuận thì mới chính thức tổ chức đám cưới, hai người chính thức là vợ là chồng. Trong 3 ngày này, thông thường cô gái ngủ chung với mẹ chồng, hoặc các chị em gái trong nhà không được ngủ với chàng trai vừa cướp mình.

Ấy tục nó là thế, nhưng giờ, mọi thứ cũng phiên phiến, không còn giữ nguyên bản được nữa. Với lại, ở nhà A Páo, ngoài A Páo là cha chỉ còn mỗi A Dếnh thôi. Không lẽ không được ngủ với A Páo thì Như Hoa phải ngủ chung với A Dếnh hay sao?

Đêm đầu tiên.

Ở góc nhà phía bên tay phải, có dải một chiếc chăn, xung quanh có tấm ri đô che kín, gọi là buồng ngủ riêng của “vợ chồng’ Như Hoa. Ở góc nhà phía bên tay trái là chỗ ngủ của A Dếnh, không có rèm riếc gì cả, chỉ chơ lơ chọn lọn một manh chiếu với một cái gỗ bằng mây đan. Ở giữa nhà, bếp lửa vẫn đang cháy rừng rực, A Páo ngồi nhấp từng bát chè tươi, anh không biết mình sẽ phải ngủ ở đâu, nửa muốn chui vào góc kín nơi, có Như Hoa đang ngồi chải đầu bằng chiếc lược gỗ trầm, anh bấn lắm rồi.

Nửa còn lại muốn giữ phong tục truyền thống của tộc mình, sang ngủ với A Dếnh, nó đang ngáy khò khò.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi thành ra đêm về khuya lúc nào chẳng hay. Bản Mông đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng gió rừng từ xa vọng về vi vu hòa lẫn với tiếng lửa tí tách mà thôi.

Bỗng Như Hoa vén khe hở giữa hai tấm ri đô ghép lại ngó đầu ra ngoài, mái tóc Như Hoa để tự do, phủ kín hai bên mang tai, chỉ để lộ ra khuôn mặt trắng hồng hào, cánh mũi phập phồng thổn thức, có lẽ cô mong đợi điều này quá lâu rồi:

– Anh A Páo ời, con gà đã đi ngủ, con lợn ủn ỉn đã rúc vào bụi cây tìm giấc, con chim rừng đã về tổ, sao anh còn chưa đi đi ngủ?

A Páo nhìn khuôn mặt của Như Hoa ló ra khỏi tấm ri đô, anh nuốt nước bọt đánh ực một cái, bởi khuôn mặt trái xoan, mịn màng, làn môi thướt tha kia chẳng phải đã bao nhiêu đêm anh thầm ước ao đó hay sao, giờ khuôn mặt đó đang ở ngay kia, tại chính ngôi nhà của anh, sắp trở thành vợ của anh. A Páo ngập ngừng hồi lâu rồi mới đáp, tiếng đáp rất khẽ vì sợ mình nói to sẽ làm A Dếnh ở góc nhà kia thức giấc:

– Con gà có ổ, con lợn có bụi cây, con chim rừng có tổ để đi ngủ. Còn A Páo không có chỗ nào để ngủ hết.

Như Hoa tủm tỉm cười, tục cướp vợ cô có lạ gì đâu. Đúng ra, đêm nay chưa thể là đêm động phòng của mình, phải chờ tới ba nữa cơ. Nhưng cô nào có chờ được đâu cơ chứ, cô đợi ngày này đã quá lâu rồi, đợi quá nửa đời người con gái chứ có ít ỏi gì đâu:

– A Páo có chỗ ngủ mà. Chỗ em Như Hoa còn rộng lắm, còn đủ chỗ cho cái lưng rộng như phiến gỗ già trong rừng sâu của anh A Páo nằm. Anh A Páo có muốn nằm ngủ cạnh em không?

A Páo không chần chừ gật đầu đánh thụp một cái, dụi thêm vài khúc củi to vào bên sườn đống lửa, để ngọn lửa cháy lan từ trong ra, ấy vậy vừa hết đêm, lửa trên bếp không tắt lúc nào.

Nhìn lướt sang A Dếnh một cái, A Páo rón rén đi về phía bên kia, nơi có một con bướm đang chờ mình. Như Hoa đã thụt vào trong tấm ri đô chờ lúc nào không hay. Vén mảnh vải ra, A Páo hồi hộp như kẻ trộm, bởi trong ánh sáng rất mờ nhạt của ánh từ bếp củi hắt vào, A Páo nhìn thấy Như Hoa, nằm thẳng đuỗi như một khúc gỗ chắn ngang đường mòn trong rừng. Như Hoa đã thay bộ quần áo truyền thống phụ nữ Mông bằng một quần áo ngủ của người Kinh. Áo mỏng cộc tay, quần cộc đến ngang đùi. Ngực Như Hoa phập phồng, có lẽ cô ấy cũng đang hồi hộp đến cùng cực rồi.

Khẽ khàng như một chú báo đen đang rình mồi, A Páo nhẹ nhàng hết mức có thể để ngả lưng xuống ngay bên cạnh Như Hoa. A Páo cũng nằm thẳng đuỗi giống y tư thế của “vợ”. Nếu A Dếnh lúc này mà ngó vào thì sẽ nhầm tưởng là hai xác chết. Cả hai đang hồi hộp và chưa biết mình phải làm gì.

Mãi một lúc sau, lâu lắm, Như Hoa mới thỏ thẻ, vừa thở vừa nói như kẻ sắp chết:

– Cướp vợ về rồi xong chỉ ngủ thôi à anh A Páo?

Tiếng Như Hoa nhỏ tí ti nhưng A Páo nghe rõ mồn một, cũng bởi chàng đang tập trung lắm. Đã quá lâu rồi, từ ngày mế A Dếnh chết bên bờ suối, A Páo mới có được cảm giác nằm bên cạnh một người phụ nữ như thế này. Ở dưới háng, cây cái con chim đã dựng đứng như một cái chày giã gạo rồi:

– Thì à …. Giàng ơi! Khó chịu quá. Không theo tục nữa đâu à.

Vừa nói dứt lời, A Páo vùng dậy như một con hổ vồ mồi làm Như Hoa giật bắn mình, theo phản xạ co hai chân lên, hai tay ôm chầm lấy bầu vú mình để phòng thân, miệng lập bập:

– Anh A Páo định làm gì Như Hoa?

Vợ chưa nói hết câu, A Páo đã cởi chuồng xong rồi, tai nghe tay làm, A Páo tụt đánh phụt một cái là cái quần chun đen đã rời khỏi hai ống chân, cái con chim A Páo đập đánh pẹt một cái vào vùng bụng. Tiếng “pẹt” trong đêm tối nghe rõ mồn một, vọng đến tai Như Hoa, cũng vùng dậy lui mình về phía góc phòng, giả vờ như mình không muốn làm “chuyện đó”. Ánh sáng không đủ để Như Hoa nhìn rõ cái vật vừa phát ra tiếng kêu. Cô hỏi A Páo:

– Tiếng gì vừa kêu vậy Anh Páo. Có phải tiếng con chim rừng kêu pèn pẹt không?

Páo thấy Như Hoa co mình thì đâm sợ, đành hững lại một chút:

– Con chim rừng đã về tổ ngủ rồi à, tiếng đó là tiếng con chim của A Páo đập vào cái bụng đấy à. Con chim của A Páo đã lâu lắm rồi không được cất tiếng hót. Nó thèm được gặp con chim cái của Như Hoa rồi.

– Hả, tiếng ….. chim của A Páo. Sao to thế?

Từ cảm giác hồi hộp, tò mò, Như Hoa chuyển sang cảm giác sợ sệt. Nói gì thì nói, cô chưa một lần quan hệ tình dục thực sự. Tất nhiên, cô chẳng còn trinh, như bao cô gái khác, cô đã để củ cải rừng, để ngón tay phá trinh mình từ lâu rồi. Cô cũng có hiểu biết về tình dục qua các đĩa phim sex mà các cô vẫn dấm dúi nhau xem.

– Không to đâu mà em Như Hoa, chỉ như con trâu cày, con ngựa thồ bản Mông thôi mà. A Páo sẽ làm cho Như Hoa có cái đứa con trong bụng, giống như con ngựa đực làm bụng con ngựa cái to ra rồi đẻ ra con ngựa con ấy mà.

Thôi, chuyện đến nước này cũng chẳng còn đường, không lẽ sợ chim to mà Như Hoa bỏ về hay sao, các chị em ở trường Pa Thăm cười cho bằng chết.

– Thế người Mông làm như thế nào để làm cái bụng em to?

A Páo thật thà trình bày:

– Cô giáo Như Hoa chỉ cần cởi quần ra thôi, A Páo biết cách làm cho cái bụng cô giáo to lên như con ngựa cái mà.

Đó là sự khác biệt về văn hóa. Văn hóa tình dục của người Kinh mầu mè hơn, nhiều công đoạn hơn so với của người dân tộc. Như Hoa có thể hiểu về nhiều phong tục tập quán của người Mông, nhưng cô thực sự mù tịt về văn hóa địt của đồng bào. Chính vì không hiểu nên Như Hoa lặng yên làm theo sự hướng dẫn của A Páo, như một người vợ Mông bình thường.

Nhẹ nhàng, Như Hoa thả lỏng người, cô tuột nhẹ chiếc quần cộc, kèm theo cả quần lót của mình rồi đặt nó sang bên cạnh, cô trườn mình nằm xuống, bướm hướng lên trên, hai chân duỗi thẳng. Mùi ở bướm xực lên tận mũi cho Như Hoa biết rằng lồn mình đã sẵn sàng để cho A Páo khám phá. Hổn hển Như Hoa nói với chồng:

– Em đã cởi quần rồi.

Không nói không rằng, A Páo dùng hai tay nắm vào hai cổ chân của Như Hoa rồi kéo dịch sang hai bên. Xong rồi A Páo quỳ chồm hỗm ở giữa hai chân, một tay cầm con chim cứng cáp của mình rồi lần vào háng của Như Hoa. Đầu chim vừa chạm cửa bướm đã dính luôn một lớp dịch nhầy nhoen nhoét, chứng tỏ bướm Như Hoa đã tiết dịch nhờn ra rồi.

Khi con chim chưa nong vào bướm, Như Hoa đã cảm thấy căng thẳng, đầu chim ấm nóng, to bản tì tì tạo sức ép lên bướm cô. Cô không dám làm gì, cũng chẳng dám mò tay xuống xem con chim của A Páo to bằng cỡ nào. Chỉ cảm nhận thôi cũng lờ mờ phán đoán là nó rất to, bởi đầu chim đã chiếm diện tích mất nửa bướm rồi.

Như Hoa dạng hai chân ra rộng hơn một chút nữa, cô hy vọng rằng động tác này sẽ làm cửa lồn nhỏ bé của cô mở rộng ra hơn một chút, đặng cho chim A Páo vào vừa:

– Từ từ thôi anh Páo.

Nhưng nào A Páo có nghe, cứ hùng hục ấn vào. Khi đầu chim đã tìm thấy cửa lỗ bướm, mép vào được một tẹo, A Páo cong mông lấy đà, lấy hết sức bình sinh đóng ngập buồi vào bên trong lồn của Như Hoa.

Như Hoa đưa cổ tay lên miệng cắn, cô sợ rằng tiếng thét của mình sẽ làm cho A Dếnh thức giấc: “Á ………………………………..”

Đó là tiếng kêu tình dục đầu đời của Như Hoa. Buồi A Páo đã chiếm trọn âm đạo, làm lồn Như Hoa căng phềnh hết cỡ như muốn nứt toác ra. Cảm giác đầu tiên mà Như Hoa cảm nhận, đó là thốn, đó là khó thở. Các cơ vùng xương chậu căng hết ra, bàng quang bị ép vào làm cô lờ mờ có cảm giác buồn đái. Cũng may, âm đạo đã tiết ra rất nhiều dịch nhờn nên việc đóng buồi của A Páo mới thuận lợi đến giờ phút này.

Ngay lập tức, phản ứng của cơ thể Như Hoa chính là co bóp. Lồn cô co thắt lại như muốn bóp nghẹt cái buồi vừa mới xâm phạm.

Nhưng A Páo không đủ hiểu biết để cảm nhận điều đó, A Páo địt Như Hoa theo bản năng của giống đực, theo cách mà một con vật đực phối giống con vật cái. Chứ không phải là cảm nhận về mặt tình dục. Thấy lồn Như Hoa bóp chặt buồi mình, A Páo rút buồi ra rồi lại đóng lại ngay lập tức. Động tác rất nhanh, rất mạnh mà liên tục không ngừng nghỉ, không quan tâm tới biểu hiện của Như Hoa.

Như Hoa vừa thốn vừa pha chút khó chịu ở vùng âm hộ. Cô không nghĩ rằng buồi A Páo lại to đến mức này, còn nhớ có lần, cô đã từng thủ dâm với củ cải loại to nhất, to như cổ tay cô, nhưng cũng không có cảm giác chật chội, áp lực đến như thế này. Cô cần phải quen, hay đúng hơn là lồn cô cần một thời gian nữa mới có thể quen được với kích thước và hình dạng của buồi A Páo.

– Từ từ thôi A Páo, từ từ thôi em khó chịu quá.

Nhưng A Páo nào có nghe được lời Như Hoa nói, tay không bóp vú mà chống xuống nền bên hông của Như Hoa, mông đít nhấp nhổm liên tục. Máu dồn về buồi, hơi thở dồn dập, miệng rên ư ử.

Như Hoa đành co hai chân mình lên, dạng rộng ra hai bên để giảm áp lực ở bướm. Phải đến 5 phút sau, khi lồn đón gần trăm phát địt, Như Hoa mới cảm giác bớt thốn, bắt đầu cảm nhận được những tia hứng khởi đầu tiên.

Trước nhất, chính là mỗi lần buồi A Páo vào sâu nhất, đầu buồi chạm vào điểm G cứng ở tận cùng âm đạo, mỗi lần một ít làm Như Hoa tăng dần sướng khoái. Thứ nhị, mỗi lần A Páo rút buồi ra, lồn Như Hoa mất áp lực thu nhỏ lại ngay, rồi lại bị nong rộng ra hết cỡ, cứ lặp đi lặp lại cái động tác thu nhỏ, căng ra nhiều lần cũng tạo thêm một bậc sung sướng.

Thêm một thời gian nữa, Như Hoa đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc làm tình đầu tiên, bướm cô bắt đầu phản ứng tích cực lại, nước ở bên trong ồ ạt tiết ra, tạo thành những tiếng nhóp nhép, nước ra nhiều nhỏ giọt xuống tận mông làm cô có cảm giác man mát.

Rồi A Páo rít lên, lực địt ngày càng mạnh, tốc độ địt ngày càng nhanh, buồi nở lớn thêm, cứng hơn một cấp độ:

– Ối con ma rừng ơi, A Páo sướng quá con ma rừng ơi. Cô giáo Như Hoa ơi, A Páo làm cái bụng của cô giáo to đây. AAAAAAA.

Từng dòng, từng dòng tinh trùng nóng hổi, đặc sệt từ trong thân buồi của A Páo thi nhau tuôn ra không ngừng nghỉ, tất cả đều phụt thẳng vào tận cùng của âm đạo Như Hoa, không ít tinh trùng bắn thẳng vào tử cung.

Như Hoa cũng gần như đạt cực khoái, lồn cô co bóp dữ dội đón tinh trùng, cô nâng mông lên cao để buồi A Páo được tì chặt vào miệng tử cung mình. Không dám rên to, nhưng miệng Như Hoa chảy nước dãi, mắt nhắm nghiền: “Ơi mẹ ơi, sướng …. Lồn quá!!!!!!!”

Lần làm tình đầu tiên của Như Hoa diễn ra như vậy đó, không mầu mè hoa mĩ, không cầu kỳ nhưng cũng mang lại cho Như Hoa phần nào đó thỏa mãn. Khi A Páo nằm thở phì phò như con trâu vừa cày xong mảnh rãy bên cạnh. Như Hoa tủm tỉm tự nghĩ: “Mình phải dạy cho A Páo biết cách địt của người miền xuôi thôi”. Nụ cười trong đêm tối của Như Hoa, đó là nụ cười của hạnh phúc.

— Hết chương 13 —​

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
5 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
tom pham

truyen rat cam dong, nhat la phan cuoi.thanks

zala zala

ra nữa đi ad ơi hóng chương mới từ lâu lắm rồi,lại ngồi hóng tiếp

Hùng hục

Hóng thật ấy

Píp pép píp pép

Truyện xịn quá đi, tác giả còn biết cả tiếng tàu khựa, ghê quá

Chiến

Chời ơi, chờ bao lâu rồi mới thấy chương mới