TÀ ÁO NƠI BIÊN CƯƠNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Update Chương 22 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TÀ ÁO NƠI BIÊN CƯƠNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Update Chương 22 )

Tác Giả:

Chương 18: Mẹ sợ lắm

Tiếng nước ở con suối Nậm Cha hòa cùng tiếng chim rừng ríu rít tạo thành bản hòa ca miền sơn cước như đánh thức bản làng, đánh thức đồng bào dân tộc quanh đây dậy đi rừng, đi nương. Đồng bào dậy sớm lắm, sớm hơn cả cái con gà trống mào đỏ sậm cứ mặt trời chửa ló đã cất tiếng gáy o o o gọi rừng già thức dậy.

Một ngày mới mặc dù trời chưa sáng hẳn đã bắt đầu như thế đó. Đã ở trên này được một thời gian, Khoa cũng đã quen với nếp dậy sớm giống như mẹ, như các cô giáo Pa Thăm. Các cô phải dậy rất sớm để chuẩn bị nồi cháo trắng có vẩy hành lên chốc cho các em nhỏ ăn đầu giờ sáng. Khoa mở mắt, nhìn ra cửa sổ, trời chưa sáng hẳn nhưng cũng lờ mờ thấy rõ. Những làn mây mỏng trắng quấn từ ngoài cửa sổ lùa vào như khói thuốc lá. Mẹ Thương ngồi trên giường, bên cửa sổ, mẹ để mặc những đám mây mỏng ấy vờn quanh mái tóc dài buông xõa. Mắt mẹ nhìn về phía dòng suối Nậm Cha uốn lượn vòng qua chân đồi, Nậm Cha sẽ gặp Nậm Mế ở phía kia của quả núi rồi hòa làm một.

Nhìn bóng lưng, nhìn nửa khuôn mặt mẹ thẫn thờ bên cửa sổ, Khoa nhớ lại đêm qua, cái đêm điên rồ của hai mẹ con. Trời run trời rủi, con ma rừng đưa đường dẫn lỗi. Mẹ con Thương Khoa đã vượt qua lằn ranh cuối cùng để thực sự hòa vào nhau thành một thể.

Nếu như lần đầu tiên, sau khi Khoa mở đèn plas điện thoại để chiêm ngưỡng lồn của mẹ từng ngóc từng ngách, rồi bú liếm điên cuồng, sau đó không kiềm chế được đóng con cặc vào cái lồn nhậy nhụa nước, chật đến không thể chật hơn rồi bị dính lẹo, cuối cùng là mẹ con phải địt thực sự, đến khi Khoa xuất tinh mới rút buồi ra được còn có thể đổi lỗi cho hoàn cảnh, rằng cả mẹ Thương và Khoa đều uống rượu ngọc cẩu của nhà chồng chị Như Hoa, nứng lên không kiểm soát được.

Nhưng còn lần thứ 2 thì sao, khi cả hai đã thoát ra được hoàn cảnh trớ trêu thì tại sao? Chỉ nửa tiếng sau lần thứ nhất, mẹ Thương đã khóa trái cửa phòng, rồi hai mẹ con lại điên cuồng lao vào nhau. Lần này thì trách ai đây? Đổi lỗi cho ai đây. Khi mẹ Thương buông bỏ thân phận làm cô giáo Pa Thăm, buông bỏ thân phận làm mẹ của Khoa, chỉ còn duy nhất một người phụ nữ chín mọng, khát khao tình dục. Mẹ đã làm những gì? Mẹ trần truồng. Mẹ uốn éo lắc lư mỗi lần lưỡi của Khoa liếm vào hột le, mẹ ghì đầu Khoa vào bầu ngực sữa căng tròn của mình, mẹ bảo Khoa bú vú mẹ thật nhiều, nhay nhay đầu ti cho mẹ. Rồi mẹ cũng làm giống như Thu Huyền lúc ở chợ phiên Tả Sín Chài, mẹ bú buồi cho Khoa. Mẹ bú say mê lắm, lần đầu tiên mẹ làm như vậy, với bố Khoa mẹ Thương cũng chưa từng làm thế. Buồi Khoa to là thế, nhưng nó mất hút trong miệng mẹ, mẹ vừa bú, vừa thưởng thức mùi hương pha trộn giữa tinh tương và dâm thủy tỏa ra từ buồi Khoa.

Cuối cùng, mẹ và Khoa lại hòa quyện vào nhau, lại cho nhau những giây phút thần tiên nhất, sung sướng nhất của loài người. Khoa địt mẹ nhiều tư thế, từ nằm sấp mà dập, đến bảo mẹ chổng mông. Rồi mẹ cũng ngồi lên người Khoa dập xuống như kị sĩ cưỡi ngựa. Hai mẹ con nằm nghiêng úp thìa, buồi Khoa đóng vào lồn mẹ còn tay thì nhào nặn hai bầu ngực. Cả tư thế 2 mẹ con đứng dưới sàn nhà, mẹ chống tay vào cái bàn soạn giáo án cho Khoa địt từ phía sau, mẹ nói, mẹ muốn giống như cô Bích Thảo, chống tay vào gốc cây cho Khoa địt lúc Khoa và Bích Thảo đi vận động gia đình cho Mẩy Mưa đi học ở bản Lùng Hăn.

Khoa lại lần thứ 2 xuất toàn bộ tinh trùng nóng hổi, đặc sệt vào lồn mẹ. Lồn mẹ lại co bóp, nuốt toàn bộ tinh trùng vào tử cung. Hai mẹ con trần truồng ôm nhau chìm vào giấc ngủ cho tới tận sáng, bây giờ chính Khoa cũng đang không một mảnh vải trên người, con cặc nầng nẫng im ỉm nằm vắt sang một bên.

Thì giải thích, thì đổ tại cho ai đây? Tình yêu ư? Mẹ và con có thể tồn tại một tình yêu giống như tình yêu nam nữ bình thường được không.

Thôi thì, là tại tình dục. Cứ mặc nhiên đổ tại cho sự khát khao tình dục đằng đẵng của mẹ Thương. Mẹ lên trên này, gắn bó với các em nhỏ dân tộc đến nay đã tròn 22 năm. 22 năm ấy là 22 năm xa chồng xa con, 22 năm thiếu thốn. Mẹ cũng là con người, cũng là phụ nữ, sức chịu đựng của mẹ hơn người nhưng không phải là vô hạn. Cũng đến lúc nó vượt quá khả năng của mẹ. Và mẹ đã ……

– Mẹ!!!!

Khoa gọi yếu ớt.

Thương quay lại nhìn con. Trên đôi mắt hiện lên vẻ thất thần, hoang mang, lo lắng. Cô không thể nào mà bình yên được khi nghĩ đến đêm hoang lạc vừa qua. Cô đã làm điều dại dột, trái với lương tâm của một người mẹ. Lúc đó, trái tim và cảm xúc đã lấn át lý trí của cô mất rồi.

Nhưng đôi má cô ánh hồng lên như phản bội những gì cô đang nghĩ trong đầu. Thương không thể phủ nhận, đêm qua, là đêm tuyệt vời nhất, sung sướng nhất của cô từ trước đến nay. 2 lần cùng con là 2 lần lên đỉnh, và cũng là 2 lần đầu tiên trong đời cô biết thế nào là cảm giác lên đỉnh trong tình dục. Mỗi lần thủ dâm, cũng có cảm giác sung sướng nhưng không thể thăng hoa được như vậy. Và người cho cô những thứ đó, không ai khác chính là Khoa, là đứa con trai cô dứt ruột đẻ ra. Oan nghiệt thôi.

Còn có một bằng chứng thứ 2, bầu vú của cô vẫn hằn lên những vết đỏ, do bàn tay Khoa lưu lại đêm qua. Cổ của cô vẫn còn những vết tím của môi Khoa. Còn nữa, ở bên dưới, lồn Thương vẫn đang rịn ra nước, một mầu đục nhờ nhờ do tinh trùng và dâm thủy trộn vào nhau, rơi ra giường. Đúng. Thương vẫn đang trần truồng, cô vừa với rời khỏi vòng tay ấm áp của con được một lúc, ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng Nậm Cha, nhìn những làn mây mong manh uốn lượn trên những tán cây dưới cánh rừng rậm rạp phía xa xa.

Thương nhìn thấy con, cảm giác như mình vừa có một thứ gì đó vô cùng quan trọng, nhưng phần hơn lại cảm giác như mình cũng vừa mất một thứ gì đó còn quan trọng hơn. Giờ đây Thương không biết phải đối mặt với Khoa bằng tư cách gì, bằng tư cách một người phụ nữ vừa trao thân cho người đàn ông? Hay tư cách của một người mẹ đối với con của mình. Ánh mắt của Thương nửa luyến tiếc, nửa xót xa. Khi tỉnh rượu, khi thoát khỏi ảnh hưởng của rượu ngọc cẩu, Thương biết lắm chứ, biết mình đã làm ra cái chuyện gì chứ, cũng phân biệt nó là đúng hay sai lắm chứ. Nếu như Khoa làm chuyện đó với Bích Thảo, với Hạ Vy và với Thu Huyền, chẳng may có bị ai đó phát hiện thì âu cũng là bình thường, trai chưa vợ, gái chưa chồng. Còn mình và Khoa mà bị ai đó biết thì chỉ có nước tự đào hố mà chôn sống thôi. Nghĩ đến đây, Thương khóc. Khóc thương cho số phận của mình. Khóc vì mình lại mất đi thứ mình ao ước, mất đi thứ quý giá mà mình mới có được một lúc thôi.

Khoa vùng dậy khi thấy mẹ khóc. Cậu không dám ôm mẹ, cũng hiểu phần nào đó tâm trạng của mẹ lúc này. Cậu đành ngồi im, mãi mới dám nói một câu:

– Con xin lỗi, là tại con ……

Thương vừa xụt xịt vừa lắc đầu, hức hức:

– Tại … tại cả …. mẹ … mẹ … nữa. Mẹ đã …. đã … không kiềm … chế được. Con … con … có còn … coi mẹ … mẹ là mẹ của con … không?

Khoa gật đầu thật mạnh:

– Mẹ đừng nghĩ thế, mẹ mãi mãi là mẹ của con. Dù có thế nào đi chăng nữa thì mẹ vẫn là mẹ của con. Điều đó không bao giờ thay đổi, cho dù có xẩy ra chuyện kia ……

Khoa nói đến đây thì tay mẹ Thương đã đưa lên miệng cậu, bịt lại không cho cậu nói tiếp nữa.

– Đừng, đừng nói đến chuyện này nữa. Hãy coi như đêm qua chỉ là một giấc mộng. Mẹ con mình không thể tiếp tục chuyện này được nữa. Con có hiểu không?

Thấy ánh mặt kiên quyết, Khoa cũng hiểu, chuyện mình và mẹ khác chuyện mình và các cô giáo kia. Nếu để người khác biết chuyện thì đúng là chết không có chỗ chôn. Cậu gật đầu.

Nhìn thấy con gật đầu, Thương cũng thoáng yên tâm phần nào. Chứ thực sự mà Khoa không đồng ý, vẫn muốn tiếp tục lặp lại chuyện đêm qua, Thương không dám chắc mình có thể từ chối. Cô lê cặp mông đầy đặn của mình ra khỏi mép giường rồi nhặt bộ quần áo ngủ mà hai mẹ con vứt bừa xuống đất đêm qua mặc vào, sau đó, cô lại nói với con:

– Trời cũng sắp sáng rồi, mẹ phải dậy đây. Con nằm nghỉ thêm một chút nữa đi. Từ … từ … tối nay, mẹ sang bên kia ngủ. Cái Hoa đã ở bên nhà A Páo, còn thừa 1 giường.

Khoa giẫy nảy:

– Mẹ ……….!!!!

Nhưng không để cho Khoa nói hết, Thương đã ra đến cửa, dừng lại một chút rồi nói:

– Mẹ không thể ngủ cùng con nữa. Mẹ sợ lắm ………………….

Khoa ngẩn người, nhìn bóng mẹ bước ra ngoài.

—————

Bên dòng suối Nậm Cha.

Trừ cô Thương, cô Như Hoa và cô Khánh Linh đang ở trong trường chuẩn bị cháo trắng thì có 6 cô giáo đang đứng ở bên này suối chờ đón học sinh. Chưa đến mùa lũ nên nước suối chỉ ngang đầu gối các cô. Ở hai bên bờ suối, hoa tam giác mạch nở rộ lên nửa trắng nửa hồng. Đài Trang nhón một cành hoa nhỏ, đưa ra xa về phía mặt trời, ngắm nhìn những cánh hoa hình tam giác, ánh rọi vào cánh hoa đẹp lung linh. Đẹp như chính Đài Trang vậy. Đài Trang năm nay 25 tuổi, là cô giáo Pa Thăm được 5 năm rồi, cô đã có quyết định về quê dậy học. Ở đó có gia đình, có người của cô, chỉ chờ cô về là hai người làm đám cưới. Đài Trang không muốn về đâu, cô yêu mảnh đất ngút ngàn vùng cao này, yêu lắm các em nhỏ dân tộc đầu bù tóc rối, yêu lắm những cánh hoa tam giác mạch nửa hồng nửa trắng phủ cả một quả đồi. Cô yêu thiên nhiên, yêu cây rừng già, yêu những nhánh lan rừng đủ loại mầu sắc, yêu tiếng chim hót vào sáng sớm, yêu làn khói chiều từ bếp củi nhà sàn. Nhưng không còn cách nào khác. Cô vẫn phải về, không nỡ xa nhưng cũng không nỡ phải trái ý gia đình, không nỡ để người yêu cô mòn mỏi chờ đợi, anh nói, nếu không về anh không thể cưới em, cưới một người vợ cứ bằng bẵng biền biệt ở nơi xa.

Thu Huyền lại gần Đài Trang, nhéo một cái vào eo rồi trêu:

– Gớm, sắp lấy chồng đến nơi rồi còn thích hoa với bướm.

Đài Trang là em út ở đây, vẫn được cưng chiều nhất. Cô có giọng hát thánh thót như tiếng chim, vang vọng khắp vùng rừng. Khoa lần đầu tiên lên trường đúng vào dịp giao lưu văn nghệ tình quân dân đã được nghe tiếng hát của Đài Trang, bài hát Một rừng cây một đời người.

– Kệ em.

Nói xong, Đài Trang lại ngắt thêm một nhánh hoa nữa, cài vào mái tóc mượt mà, đen bóng của mình, lại cài cành hoa đang cầm trên tay vào một bên tai. Rồi thở dài:

– Em sắp về xuôi rồi. Biết bao giờ mới được ngắm hoa tam giác mạch. Các chị gửi quà cho em, nhớ phải gửi thật nhiều hoa tam giác mạch nhé.

Tố Quyên người thấp nhất, cao có một mét năm hai, thấp nhất nhưng không nhỏ nhắn đâu nhé, 2 bầu vú như muốn xé nát cái áo chui ra ngoài kia kìa. Còn cái mông nữa chứ, cứ căng tròn núng nính đung đưa mỗi lần bước đi. Thấy chị em Thu Huyền nói chuyện, cũng chen vào:

– Lấy chồng sướng thế làm gì còn sức mà nhớ đến hoa tam giác mạch nữa hở cô em gái.

Nói xong thì Tố Quyên, Bích Thảo, Hạ Vy và cả cô giáo thực tập Quỳnh Anh cũng ngắt một nhánh cây hoa rồi lại gần chị em Thu Huyền, Đài Trang. Xúm lại với nhau. Nếu ai nhìn thấy cảnh này, hẳn không nghĩ đến ở nơi vùng cao này lại tụ hợp nhiều cô giáo xinh đẹp đến như vậy, mỗi cô một vẻ, một nét nhưng đều có điểm chung là rất xinh đẹp, thùy mị. Đúng với với nghĩa bóng lẫn nghĩa đen: cô giáo trẻ.

Đài Trang nhìn các chị một lượt, nói cô coi các chị ở trường Pa Thăm giống như chị gái ruột của mình cũng không ngoa. Từ ngày được điều về trường, cách đây 5 năm đến nay đã trải qua biết bao nhiêu gian khổ cùng nhau, là các chị thương em út nhất, toàn nhận phần nặng, toàn nhận đi xa, vác nặng, nhường cho cô những thứ nhẹ nhàng, những thứ ngon. Lần nào đi chợ phiên Tả Sín Chài cũng mua cho cô cái mà cô thích nhất. Hồi mới lên, nhớ nhà, nhớ cha mẹ đến khóc ròng cả tháng trời, cũng chính các chị dỗ dành, nựng nịu mới nguôi ngoai. Ở đây, tính cả cô Thương và Quỳnh Anh là 9 người, mỗi người mỗi quê, mỗi người mỗi hoàn cảnh, nhưng tựu chung vẫn là một lòng dành cho các em nhỏ. Sống vì các em nhỏ, vì các em nhỏ mà vượt lên tất cả khó khăn, như những bông hoa mọc trên đá, vẫn tỏa ngát hương thơm.

– Em làm sao mà quên được các chị, quên được học sinh, quên được rừng chứ.

Giọng Đài Trang trầm buồn, trả lời Thu Huyền cũng là nói lên nỗi lòng mình với các chị em.

Mọi người trầm mặc. Hiểu nhau cả mà.

Yên lặng, lắng nghe tiếng suối rì rì, thoang thoảng có đợt nước đập vào đá, bắn tung tóe lên những bông hoa tam giác mạch.

Sắp đến mùa lũ rồi.

Xa xa, bóng cái Mẩy Mưa cõng em đến trường xuất hiện, như chui ra từ rừng. Chờ đợi Mẩy Mưa và các em học sinh là dòng Nậm Cha, vượt qua nó, các em sẽ đến được trường, ở nơi đó, có các cô giáo Pa Thăm, có nồi cháo trắng vẩy thêm ít hành nóng hổi chờ đợi.

— Hết chương 18 —​
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
5 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
tom pham

truyen rat cam dong, nhat la phan cuoi.thanks

zala zala

ra nữa đi ad ơi hóng chương mới từ lâu lắm rồi,lại ngồi hóng tiếp

Hùng hục

Hóng thật ấy

Píp pép píp pép

Truyện xịn quá đi, tác giả còn biết cả tiếng tàu khựa, ghê quá

Chiến

Chời ơi, chờ bao lâu rồi mới thấy chương mới