TÀ ÁO NƠI BIÊN CƯƠNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Update Chương 22 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TÀ ÁO NƠI BIÊN CƯƠNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Update Chương 22 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 2210 Lượt Xem

Chương 3: Cô giáo thực tập

Đêm đã về khuya, buổi giao lưu văn nghệ tình quân dân đã kết thúc, dân bản đốt đèn trở về nha, các chú bộ đội cũng băng rừng lội suối trong đêm bằng những chiếc đèn pin để về đồn.

Cô Thương và 7 cô giáo Pa Thăm, tất nhiên cùng với cả Khoa nữa đang quây quần ở khu nhà ăn của trường.

Nói một chút về khu nhà này như sau. Như quý bồ tèo thân thương đã biết, Cu Zũng đã miêu tả ở chương 2, điểm trường Pa Thăm nằm trên một ngọn đồi thoải cao nhất khu vực này, gồm 3 dẫy phòng học xếp với nhau thành hình chữ U, ở giữa là sân trường. Nơi đó chỉ là nơi dậy học.

Trường tổ chức theo mô hình bán trú, tức là học sinh sẽ đến vào buổi sáng, ăn trưa tại trường rồi buổi tối mới trở về nhà của mình. Chính vì vậy phải bố trí nơi nấu ăn, phòng ăn cho các em học sinh. Và đó chính là ngọn đồi khác, thấp hơn so với ngọn đồi trường học, cách ngọn đồi trường học không xa, chỉ khoảng 500 mét mà thôi. Và nơi đây cũng chính là nơi ở của các giáo viên Pa Thăm. Xếp thành hình chữ L, phần dài của chữ L là phòng bếp và phòng ăn tập thể. Phần ngắn của chữ L là nơi ở của các giáo viên, chia làm 2 phòng. 1 phòng nhỏ diện tích khoảng 30 m2 là phòng ở của cô Thương, vì cô là giáo viên phụ trách điểm trường nên được ưu tiên sử dụng phòng riêng. Còn 1 phòng khác ngay bên cạnh rộng hơn, ước chừng khoảng 50m2 là nơi ở tập thể của 7 cô giáo còn lại. Phòng ở tập thể này có 4 chiếc giường tầng giống như giường ký túc xá của sinh viên miền xuôi. Mỗi giường là nơi ở của 2 cô giáo, vẫn thừa một giường vì có 7 cô.

Ngồi đối diện với đứa con trai đang xì xụp ăn bát mì gạo nóng hổi, có kèm thêm một ít măng rừng, một quả trứng gà bên trong, cô Thương nhìn con không chớp mắt. Ở một đầu bên kia, 7 cô giáo cũng nhìn chằm chằm vào Khoa như lâu lắm rồi mới thấy hình bóng của đàn ông, nếu người ở bên ngoài nhìn vào, họ sẽ đoán một tình huống rất dễ xảy ra, là 8 con hổ đói đang chờ con mồi ăn no một bữa rồi xổ vào xẻ thịt, nhai nát cả xương:

– Ăn từ từ thôi con!

Khoa ngửng đầu lên khỏi bát mì. Thực sự mà nói, đây là bát mì ngon nhất mà Khoa ăn từ trước tới giờ. Nó ngon nhất bởi vì Khoa chưa bao giờ đói như lúc này đây. Còn nhớ chuyến lên bản, lên trường gian nan vô chừng, từ lúc ở bến xe Lai Châu lúc trưa, ăn tạm mấy ống cơm lam chấm muối vừng ở cổng bến xe đến tận khuya này chưa có cái gì nhét vào bụng. Khoa đảo mắt nhìn vào mẹ, mẹ thật đẹp trong ánh đèn mờ mờ của bóng đèn sợi tóc lấy nguồn điện áp quy, đôi mắt mẹ long lanh vì mẹ đã ngừng chảy nước mắt lúc nào đây, cứ rơm rơm từ lúc gặp con đến giờ.

Khoa lại nhìn về phía 7 cô giáo Pa Thăm, không rõ mặt lắm vì ánh sáng không đủ, nhưng Khoa có thể khẳng định, các cô đều không có ai xấu cả, mỗi cô đều có một nét đẹp riêng của mình, cô thì có khuôn mặt bầu bĩnh, cô thì có khuôn mặt trái xoan, cô thì có khuôn mặt thon thon. Điểm chung của các cô và mẹ vào chính lúc này, là cả 8 người đều đang mặc áo dài, sau tiết mục văn nghệ, các cô về đây luôn, tíu tít nấu mì cho Khoa, rồi ngắm Khoa, ngắm đứa con trai của chị Thương, người mà ngày qua ngày đều nghe chị Thương kể. Giờ tận mục sở thị nên nhìn ngắm cho thỏa. Và trong sâu thẳm, cũng đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi mà các cô không còn nhớ được lần gần nhất diễn ra vào khi nào. Đó là vào giờ này, khi đêm đã về khuya, sắp sang ngày mới, lại có một người đàn ông xuất hiện nơi đây, giữa bầy thiên nga trắng đang kỳ mơn mởn.

– “Từ từ thôi em, khéo nghẹn đấy”, tiếng cô giáo Như Hoa, sau cô Thương, cô là người nhiều tuổi nhất. 35 tuổi. Cô chưa từng có chồng. 20 tuổi tốt nghiệp trung cấp sư phạm, cô không còn lựa chọn nào khác là lên vùng cao dậy học, với mong muốn sau khi hoàn thành 3 năm ở trên này sẽ được điều chuyển về miền xuôi. Nhưng đã 5 lần 3 năm rồi, cô vẫn ở đây.

Mắt cô giáo Khánh Linh nhìn chằm chằm vào vành môi hơi bóng mỡ của Khoa rồi nói:

– “Khiếp, người gì đâu mà đẹp trai thế, đúng là con của mẹ Thương có khác”, cô giáo Khánh Linh, người Thái Bình, 30 tuổi, cô giáo đã có chồng nhưng chưa có con, bởi hai vợ chồng ở cách xa nhau quá. Một năm, cô Khánh Linh cũng cố gắng về thăm chồng đến dăm bảy lần, lần nào cũng mong mình đậu thai, nhưng mấy năm nay đều chưa cấn, không biết vì lý do gì. Chuyện này mỗi lần cô nghĩ đến đều buồn ơi là buồn, cô và chồng đang cố dành dụm tiền để có thể đi bệnh viện khám xem lỗi tại ai, đặng có cách mà chữa trị. Nhưng nhìn sơ cũng biết không phải lỗi cô Khánh Linh rồi. Mông cô to thế kia là biểu hiện của phụ nữ mắn đẻ, kinh nguyệt cô lại đều nữa, chẳng có lý gì mà vô sinh cả.

Không chịu thua chị kém em:

– “Chị Thương không ngày nào là không kể với bọn chị về em đâu? Sao bây giờ em mới lên thăm mẹ”, cô giáo Thu Huyền tuổi chòm chèm 28, ở điểm trường Pa Thăm được 6 năm rồi, cô là cô giáo hiếm hoi có bằng cấp Đại học ở điểm trường này. Người nhỏ nhắn mình dây có khuôn mặt thon thon, cánh mũi cao cao quyền quý vừa cất tiếng thanh thanh nói nho nhỏ. Trong mấy cô giáo Pa Thăm, cô Thu Huyền được các chị em tin tưởng tâm sự nhiều nhất, cô sâu sắc, trầm tính ít nói nhưng thấu hiểu lòng người, chẳng thế mà hay được các chị em tin tưởng, sẻ chia cả những chuyện thầm kín nhất.

Cô Bích Thảo chờ cô Thu Huyền nói xong là chen vào nói luôn, từ nãy đến giờ muốn nói lắm nhưng không kịp chen vào. Tính cô Bích Thảo hơi có vẻ bộc chộp, hay nói giảm nói tránh dạng như thẳng tính ruột ngựa. Cô cong cái môi mòng mọng của mình, sâm sẫm mầu như quả mận hậu rừng chín:

– Bọn chị ở đây tưởng em không nhận mẹ nữa chứ. Cũng chẳng trách được, những cô giáo thôn bản có mấy ai không bị người thân mình oán trách đâu. Giờ em lên đây mẹ em mừng lắm.

Cô Thương đánh ánh mắt giận dữ sang nhìn Bích Thảo. Lời cô nói không sai, đó là suy nghĩ bấy lâu nay của cô Thương, cũng là của các cô giáo Pa Thăm khác, nhưng Khoa vừa mới lên, mẹ con đến hỏi thăm tình hình còn chưa có thời gian, đến mừng còn chưa hết, trách con làm sao được. Cô Bích Thảo im bặt, thu môi lại như bình thường vì vừa biết mình nỡ lời nói ra điều không nên nói.

Cô giáo Hạ Vy im lặng lắng nghe các chị nói, không nói câu gì. Hạ Vy vốn ít nói, sống nội tâm, lãng mạn. Các cô giáo Pa Thăm vẫn ví Hạ Vy như một bông hoa rừng mọc ven bờ suối Nậm Cha vốn quanh năm hiền hòa nước chảy dịu êm, sâu đến bụng chân mà các em học sinh và chính các cô vẫn vén ống quần lội qua hàng ngày, nhưng vào mùa mưa thì suối Nậm Cha lại như một cô gái đến tháng hay cáu bẳn, giận dữ dồn nước trong rừng sâu về cuồn cuộn, cuốn trôi đi mọi thứ.

Không thấy ai tiếp lời, cô giáo Tố Quyên thỏ thẻ nói, giọng nói của cô nhỏ lắm nhưng các cô giáo Pa Thăm nghe như là tiếng sấm giữa vùng cao. Cô giáo Tố Quyên người nhỏ nhắn, cô cao chỉ mét năm hai, nhưng nhìn bộ quần áo dài trên người cô căng chật vì bị những bộ phận nhậy cảm ních ra, chẳng ai nghĩ cô gái 28 tuổi người Hải Dương này nhỏ nhắn. Có ai biết chưa nhỉ, người miền xuôi nghe tiếng sấm nhỏ lắm, nhưng ở nơi đây, vì gần trời, gần mây hơn nên tiếng sấm nghe to hơn hẳn:

– Từ nay, Khoa ở phòng của các chị đi, vẫn còn một giường trống đấy.

Nói xong, Tố Quyên tủm tỉm cười và nhìn một vòng quay các đồng nghiệp. Nghe Tố Quyên nói xong, tim cô nào cô nấy như muốn nảy ra khỏi lồng ngực, hồi hộp đến lạ. Chẳng cần nói ra, các cô giáo ở đây ai cũng biết, cũng hiểu và cũng thấm thía tới từng tế bào, thấm tới từng ngọn tóc, từng sợi lông “Cô giáo vùng cao, cái gì cũng có, chỉ thiếu cái đó”. Thế nên, trong không gian nhỏ xung quanh cái bàn của Khoa đang ngồi húp sùm sụp bát mì nóng hổi, các cô không ngửi thấy mùi mì mà chỉ ngửi thấy mùi đàn ông. Như con cái đến tuổi động đực nhìn thấy con đực thì đánh hơi hít bằng hết những mùi gợi tình từ con đực phát ra. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đêm nay, trong căn phòng 50 m2 rằn rặt mùi đàn bà, rằn rặt cái mùi bắn bắn tỏa ra từng bộ phận kín đáo của 7 cô đằng đẵng ngày này qua tháng nọ, bỗng dưng hôm nay lại có một mùi khác, mùi của kẻ khác phái lạc vào thì sẽ sao nhỉ. Chắc các cô cũng chẳng dám mạnh dạn mà lột truồng Khoa ra để ngửi cho thỏa đâu, nhưng chỉ cần nghĩ tới thôi, mùi thoang thoảng của đàn ông thôi cũng đủ làm các cô giải tỏa cơn khát đến cùng cực của các cô.

Cô giáo Thương, mẹ của Khoa cũng không khác các cô giáo khác là bao, đồng cảnh ngộ phụ nữ vắng hơi đàn ông bao nhiêu năm qua, cô quá hiểu trong đầu những đồng nghiệp của mình đang nghĩ gì, cùng là đàn bà con gái với nhau, ai chẳng hiểu chuyện tế nhị đó. Nhưng Khoa là ai chứ, là con trai của mình, không thể để Khoa rơi vào cái động nhền nhện đó được. Còn nhớ, vào mùa mưa năm trước, đêm đó trời đổ gió, dự là sắp mưa to, cô Thương sang phòng các chị em để dặn dò chuyện ngày mai phải làm gì để đón học sinh nếu nước suối Nậm Cha dâng cao. Vào trong phòng, mùi đàn bà nứng tình sừng sực đập vào mũi cô, làm cô phải mở cửa sổ cho thông thoáng mới nói chuyện được:

– Khoa sang đấy để các cô nhai nói nát cả thịt lẫn xương à?

Câu nói đùa của cô Thương nhưng cũng là lời cảnh tỉnh cho đám yêu tinh rằng: “Đừng động vào con trai của bà, nó là của chị”.

Chị em cười toáng lên vì câu nói của cô phụ trách điểm trường Pa Thăm. Rồi im bặt trầm tư tưởng tượng vì cô Thương lại nói tiếp:

– Khoa ngủ ở phòng mẹ, giường của mẹ rộng đủ chỗ cho hai mẹ con. Còn cái giường trống của các cô thì dành cho cô giáo thực tập. À mà theo lịch thì hôm nay cô giáo thực tập phải lên rồi chứ nhỉ, mải lo cho buổi văn nghệ mà quên mất. Đài Trang, em có nắm được lịch của Phòng giáo dục gửi xuống không?

Đài Trang, cô giáo hát chính bài hát “Một rừng cây, một đời người” bằng cái giọng cao vút lúc ban nãy ấy khép nép từ nãy đến giờ, Đài Trang đằm thắm như một bông hoa kỳ nở rộ, tính cô ôn hòa, tình cảm với tất cả mọi người. Cô được các em học sinh quý mến lắm, người vừa đẹp, nết lại hay. Cô giáo Đài Trang là giáo viên trẻ nhất ở điểm trường Pa Thăm, cô mới vừa tròn tuổi 25. Cô lên đây dậy được hơn 5 năm rồi. Nếu không có gì thay đổi, chỉ độ non tháng nữa thôi là cô sẽ được thuyên chuyển về miền xuôi dậy học. Cô không muốn rời xa ngôi trường này đâu, mọi thứ đã ở trong tim, cô đã yêu nơi đây, yêu con người nơi đây mất rồi, khó dứt lòng ra mà về được lắm. Nhưng người yêu của cô cứ giục suốt, anh đã thu xếp cho cô một suất giáo viên chính thức ở trường Tiểu học quê nhà, chỉ đợi cô về là vào trường làm việc, hai người làm đám cưới luôn.

Nghe cô Thương hỏi, Đài Trang cất cái giọng cao vút của mình làm người nghe tưởng như tiếng con chim oanh vàng:

– Vâng, em cũng đang lo không biết cô giáo thực tập sao giờ này vẫn chưa lên đến nơi. Theo lịch là hôm nay sẽ có mặt nhưng giờ vẫn chưa thấy đâu. Em liên lạc nhưng không thấy tín hiệu điện thoại. Có thể là cô giáo mới đến được Sìn Hồ, chắc phải nghỉ lại một đêm rồi sáng mai mới lên điểm trường ạ.

Rất, rất, phải nói là rất hiếm có cô sinh viên sư phạm chọn điểm trường vùng cao làm nơi thực tập tốt nghiệp lắm. Theo trí nhớ của cô Thương, trong hơn 20 năm dạy ở đây mới có độ chục cô lên đây, nhưng cũng chỉ có 3 cô là thực tập hết được 3 tháng, còn lại đều xin về khi mới lên đây được vài ngày. Điều kiện sống, điều kiện giảng dạy và muôn vàn thứ khác ở đây quá khác so với miền xuôi, có thể nói là một trời một vực.

Đúng lúc đó, thì ở phía ngoài xa, đoạn đầu dốc lên khu nhà ăn ở giáo viên xuất hiện một bóng trắng dật dờ, cái bóng trắng ấy đi không phải là đi, bò cũng không phải là bò mà trườn thì cũng không phải nốt. Người nhìn thấy đầu tiên là cô giáo Bích Thảo há hốc mồm để lộ ra cái lưỡi dày như ma nữ, mãi mới thốt ra được:

– Mờ …. Mờ ……… Ma ……………. Ma.

Rồi chỉ tay ra phía ngoài đầu dốc, nơi có “bóng ma trắng” ấy xuất hiện.

Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng chỉ tay của Bích Thảo, đúng là có “bóng ma trắng” đang dặt dẹo như người chết vất vưởng ở phía ngoài cửa, bóng ma ấy cứ lê từng bước như kiểu bị thương về phía có bóng sáng nhỏ phát ra trong gian phòng ăn.

– “Là người”, Khoa buông đũa xuống rồi phát ngôn. Dù anh cũng là đàn ông duy nhất ở đây. Nhìn thấy cái bóng ấy, có một cái gì đó quen thuộc như anh đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng vì bóng người mờ quá, lại đêm khuya không một ánh đèn, chỉ nhìn thấy mầu trăng trắng nên chưa thể biết là ai.

Các cô giáo Pa Thăm dúm dó lại gần chỗ cô giáo Thương, người nhiều tuổi nhất ở đây, chẳng ai dám mạnh dạn bước ra để đối mặt với “bóng ma” ấy.

Chỉ có Khoa là mạnh dạn bước vài bước tiến về phía cửa để nhìn cho rõ, rồi khi bóng ma cách vài bước chân là tới bậc thềm vào bên trong, ánh đèn mờ mờ hắt ra đủ để Khoa nhận ra người diện đồ trắng ấy là ai. Đầu tóc bù xù như một con điên, cái váy trắng ây bây giờ trở thành mầu cháo lòng, bùn đất nhoe nhoét dính bết vào phần lớn cái váy trắng, hai cái vali to đùng to đoàn được kéo lếch thếch phía đằng sau, cô gái thả tay vì không đủ sức kéo nó thêm một giây nào nữa. Khoa thốt lên theo bản năng, không theo ý thức:

– Cô gái đái đường!!!!!!

Các cô giáo Pa Thăm không ai hiểu Khoa nói gì, co cụm lại, bám vào tay nhau nhìn ra phía cửa.

Cô gái đái đường thều thào giọng yếu ớt như vắt sức cùng lực kiệt trăn trối lời cuối cùng:

– Cho ……………….. hỏi ………………………. điểm trường …………. Pa …………….. Pa ……………. Thăm?

Nói xong là lịm đi, từ từ ngả xuống, cũng may Khoa phát hiện ra tình trạng bất thường của cô gái nên vội vội vàng chạy ra, kịp thời đỡ cô gái không bị ngã đập đầu xuống đất.

—–

– “Tỉnh rồi, tỉnh rồi!!!!”, Hạ Vy dùng dầu gió xoa xoa vào thái dương cho cô gái, thấy cô gái hơi hé mắt nhìn thì vui mừng báo tin cho mọi người.

Sau khi đỡ cô gái bị ngất, Khoa một tay bóp vú, một tay đợ mông đỡ cô gái vào bên trong, đặt cô lên một cái bàn ăn. Hạ Vy khéo léo thoa dầu vào lòng bàn tay, lòng bàn chân và hai huyệt thái dương. Nếu việc thoa dầu do Khoa làm, Khoa sẽ thoa lên hai đầu vú, thoa lên đỉnh hột le và mép ngoài lỗ đít nữa thì có tác dụng hơn, nhưng may mắn cho cô gái đái đường, việc này Khoa không làm.

“Ma áo trắng” chớp chớp đôi mắt, cô nhìn rõ rất nhiều khuôn mặt đang nhìn chăm chú tỏ vẻ lo lắng, nhìn đến Khoa, cô gái trợn mắt như nhớ ra điều gì đó, phải rồi, cái khăn mùi xoa mà cô gái lau lồn hồi sáng nay vẫn còn ở trong một cái vali. Hồi sáng, lúc xuống bên xe Lai Châu, mải lấy 2 cái vali trong cốp xe ra nên để lạc mất chàng trai đã cho mình đái. Giờ ma rừng trêu hay sao ấy mà lại gặp chàng ở đây.

– “Cháu là ai?”, tiếng cô Thương ân cần hỏi thăm, nhìn khuôn mặt cô bé non choèn choẹt trạc tuổi con trai minh, cô giáo Thương mạnh dạn gọi là cháu.

Cô nàng lau bướm bằng khăn mùi xoa của chàng trai mới quen nghe rõ tiếng một cô có khuôn mặt hiền từ phúc hậu hỏi mình, nhưng không kịp trả lời thì nghe một tiếng “ọc” từ trong bùng mình phát ra qua hai đường, một đường họng và đường còn lại là lỗ bướm. Cô nói theo bản năng cơ thể mơn mởn của mình đòi hỏi:

– Cháu ………………………………… đói!

Cả thấy 9 con người ở đây đều nhìn nhau cười ồ lên. Khoa là người vừa nãy trải nghiệm xong, ăn bát mì như kẻ ăn mày chưa một bữa no. Còn các cô giáo ở đây mười người như một, trải qua quãng đường từ đồng bằng đặt chân lên đến đây, việc đầu tiên muốn làm là …. Ăn.

– “Làm cho cô gái bát mì nữa. Nhanh lên”, đó là tiếng cô giáo Như Hoa.

Vậy là cả đám trừ cô giáo Thương, Như Hoa và Khoa ở lại, còn những người khác mỗi người một công một việc đáp ứng nguyện vọng sống còn của cô gái. Người xếp củi, người thửa dầu hỏa, người châm lửa, người ngâm mì gạo, người với tay lấy quả trứng, người tháo trên bếp củi một ít măng, nhịp nhàng và rất thuần thục.

……

…..

……

– Sụp ………… soạp …………. ựa ………………….. sụp ……… soạp ……………………….

– “Từ từ thôi cháu”, cô Thương từ tốn nhìn đứa trẻ đáng thương đang húp lấy húp để từng sợi mì, từng giọt nước.

Các cô giáo Pa Thăm cũng nhìn cô gái đái đường trìu mến và đáng yêu đang gục mặt vào bát mì ngon lành tỏa mùi thơm phức.

Chỉ trong một vài nốt nhạc, giọt nước cuối cùng đã trôi tuột vào bụng cô gái, cô còn định liếm mép bát nữa nhưng nhìn mọi người đang nhìn mình nên không dám. Đặt bát xuống, cô ái ưỡn cái bụng phè phỡn của mình lên tỏ vẻ hả hê.

Cô Thương hỏi lại câu hỏi vừa rồi chưa được trả lời:

– Cháu là ai? Sao lại ở đây giờ này, đã sang ngày mới rồi đấy.

Hình như đã hồi tỉnh hoàn toàn, cô gái liếc nhìn sang phía Khoa một cái rồi nhìn cô Thương rồi nói:

– Cô cho cháu hỏi, đây có phải là điểm trường Pa Thăm, xã Pu Sam Dề, huyện Sìn Hồ, Lai Châu không ạ.

– Đúng rồi cháu, cô là cô giáo phụ trách điểm trường Pa Thăm đây. Thế cháu là ai.

Mừng như bắt được vàng, cuối cùng thì cô gái cũng tìm được đến nơi, cô gái nói mà như khóc:

– Hix hix hix, cuối cùng cháu cũng tìm được rồi. Hix hix hix. Cháu là ….. sinh viên thực tập ạ. Cháu có đăng ký thực tập ở điểm trường Pa Thăm. Cháu có giấy giới thiệu của nhà trường đây ạ.

Nói xong, cô gái nhìn về 2 cái vali nặng như tổ bố, đến Khoa cũng chưa hiểu làm sao cô gái có thể kéo lê nó lên đây được.

Đài Trang cầm trên tay giấy giới thiệu rồi nói cho cô Thương biết:

– Đây là sinh viên thực tập Nguyễn Quỳnh Anh mà Phòng Giáo dục đã có thông tin về trường trước đó chị Thương ạ.

Rồi Đài Trang quay sang Quỳnh Anh hỏi:

– Quỳnh Anh! Sao giờ này em mới lên tới đây?

Vừa nãy, Quỳnh Anh còn hức hức chưa khóc thành tiếng, nhưng giờ nghe được hỏi, Quỳnh Anh khóc thành tiếng:

– Hu hu hu!!!! Em khổ lắm các chị ơi. Em đi cùng chuyến xe từ Hà Nội lên với anh này.

Nói rồi Quỳnh Anh chỉ về phía Khoa, làm Khoa co rúm người tỏ vẻ vô tội, đáng nhẽ cậu định đè ngửa Quỳnh Anh ra, lột hết quần áo, banh hai chân ra rồi nhét chim vào địt đến bao giờ …….. xuất …. À không …… đến bao giờ cô nàng trả lại anh cái khăn mùi xoa mới thôi. Nhưng nghĩ lại chỗ này đông người nên không dám làm.

Quỳnh Anh nói tiếp:

– Nhưng em không biết là anh kia cũng lên đây, từ lúc ở bến xe Lai Châu em cũng không thấy anh ấy đâu nữa. Rồi em định thuê taxi từ bến xe Lai Châu theo như kế hoạch lên đây nhưng không ai chịu đi, họ nói là chỉ đi quanh thành phố thôi, không dám lên vùng cao như thế này. Sau đó em …. Em đón xe về huyện Sìn Hồ. Về huyện Sìn Hồ thì tối quá, em định ngủ lại ở đấy rồi sáng mai mới lên đây nhưng sợ các cô giáo lại giận vì em lên không đúng hẹn, thế là em phải thuê xe máy của một bác ở gần bến xe. Nhưng bác ấy chỉ đưa em đến đầu xã Pu Sam Dề rồi thả em xuống. Bác ấy bảo em là phải quay về Lai Châu không khuya quá không quay về được. Em cứ nghĩ là đến đầu xã rồi thì cũng sắp đến điểm trường nên đồng ý. Sau đó em tra bản đồ Google tìm điểm trường, rồi em đi bộ lên đây. Có mấy chú người dân tộc đi xe máy qua cho em đi nhờ, nhưng …. Em không dám đi vì …. Em sợ ….. người lạ, ngộ nhỡ …..

Quỳnh Anh không dám nói là sợ bị hiếp dâm. Ai chứ người như cô giữa rừng, giữa đêm là dễ bị hiếp tập thể lắm.

Quynh Anh nói tiếp:

– Thế là em đi bộ lên đây, từ 8 giờ tối mới tìm được đến nơi, vì em đi nhầm mấy lần điện thoại hết pin, không có sóng, bản đồ hiện ra chập chờn …… Hu hu hu !!!! Mẹ ơi, cuối cùng con cũng tới nơi rồi.

Chuyện Quỳnh Anh kể, với Khoa là lạ, cậu may mắn vì có A Dếnh đưa một phát tới nơi luôn, nhưng với các cô giáo Pa Thăm thì không có gì là lạ cả. Mặc dù biết đường đi lối lại như lòng bàn tay, nhưng nhỡ xe, gặp suối sâu thì kế hoạch hôm nay lên tới nơi nhưng ngày mai mới tới là chuyện quá bình thường.

Ai cũng nhìn Quỳnh Anh thương cảm, thương cho cô bé mới tí tuổi đầu, lần đầu tiên đi làm cô giáo đã chịu cảnh vất vả thế này, nhìn Quỳnh Anh trìu mến, thân thương, Hạ Vy nói:

– Quỳnh Anh vất vả rồi. Giờ nghỉ ngơi sớm đi. Giờ đã khuya rồi.

———-

Căn phòng 30 m2 giờ trở nên chật hẹp vô cùng, bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ, 22 năm chứ có ít gì đâu, cô Thương vẫn vò võ một thân một mình, chưa bao giờ phạm phải điều cấm kỵ của giáo viên bám bản, trao thân cho bộ đội, đánh liều với trai bản. Cô vẫn luôn giữ mình là một tấm gương cho các cô giáo khác noi theo. Mọi đêm trước, sao căn phòng, sao cái giường mét rưỡi này rộng rãi thênh thang, nhưng hôm nay trở nên chật hẹp vô cùng.

Cô Thương thở dài nhìn qua khe hở nhỏ chỗ cửa sổ ra phía ngoài, chỉ có bóng đêm mù mịt, cô không thấy gì khác. Rồi cô lại nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông nằm bên cạnh mình, phía ngoài, đó là con trai cô, Khoa.

Tiếng cô nói khẽ:

– Lạ nhà không ngủ được phải không con?

Là đàn ông, Khoa nào có cái khái niệm lạ nhà, ở đâu chẳng ngủ được. Vừa nãy, mẹ con tâm sự với nhau đến cả tiếng đồng hồ, mẹ hỏi hết về cuộc sống của cậu bấy lâu nay, cậu sống thế nào, học hành ra sao, bố và dì Vân có đối xử tốt với cậu hay không. Chỉ duy nhất mẹ không đề cập đến lý do 8 năm nay mẹ không về thăm cậu. Khoa cũng hỏi về cuộc sống của mẹ, mẹ nói mẹ chỉ là một người bình thường làm trách nhiệm của một cô giáo mà thôi, không có gì to tát cả. Chắc mẹ muốn Khoa tự mình trải nghiệm đây mà.

Hết tâm sự, mẹ con lên giường nằm ngủ chờ trời sáng nhưng Khoa không tài nào mà đi vào giấc được. Hình ảnh cô gái cầm nón cứ chập chờn trong đầu, rồi Khoa lại giật mình khi người con gái đó lại chính là mẹ mình, người đang ngủ cạnh mình, hơi thở của mẹ, mùi hương đàn bà của mẹ tỏa, mùi con gái tỏa ra lần đầu tiên Khoa cảm nhận. Khoa chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, nghĩ mẹ đơn giản chỉ làm một người đàn bà mà mình mê đắm, hay mẹ là mẹ? Cứ nghĩ thế nên Khoa cứ trằn trọc, đến thở mạnh cũng không dám thở.

– Không phải ạ?

– Vậy sao không ngủ đi con.

Khoa ấp úng:

– “Con …. Con …..”, không dám thú thật những điều mình đang suy nghĩ trong đầu. Chẳng người con trai nào lại dám nói với mẹ mình rằng mình đang nghĩ về mẹ như nghĩ về một người đàn bà sexy, quyến rũ nhất thế gian.

– Cố mà ngủ đi con.

Chính bản thân cô Thương cũng đang chống chế bản thân mình bằng điều đó, cô chưa thể quen được ở bên cạnh mình lại có một người đàn ông, nhưng điều đó hôm nay lại xảy ra, nó làm trái tim cô đập mạnh, hồi hộp.

Và hơn thế nữa, cái suy nghĩ làm mồi lửa cho những khát khao đòi hỏi suốt bao nhiêu ngày tháng của cô. Cơ thể cô nào có phân biệt được đâu là con đâu là người đàn ông xa lạ đâu. Nó chỉ cần ngửi thấy mùi nồng nồng phát ra từ bộ phận sinh dục là nó gợn lên thôi. Chẳng thế mà, không sờ vào “em bé” nhưng cô Thương hoàn toàn biết cửa mình của cô đã ướt nhoèn nhoẹt, thậm chí một chút tê tê nơi đầu bướm cô còn cảm nhận rất rõ, đầu vú trong mấy lớp quần áo cũng cứng nhắc làm sao mà không biết cơ chứ.

Cô Thương không dám cựa quậy. Không dám thở mạnh. Bởi mọi thứ có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Cô đã chống chọi với cơn thèm khát đàn ông bao nhiêu năm nay, giờ phải cố lên một tí, mới trọn đạo làm mẹ, trọn đạo làm người. Mọi thứ cô xây dựng bao nhiêu năm không thể chỉ vì một chút cỏn con đòi hỏi của cơ thể đàn bà mất hết được. Có ý nghĩ “hư” với con đã là điều sai trái rồi, chứ làm điều “hư” là việc không thể.

Cứ thế, giấc ngủ chập chờn quấn lấy 2 mẹ con.

Nhưng sự đời nào phải cái gì cũng được như ý muốn đâu. Mọi thứ còn chờ hai mẹ con Thương – Khoa ở phía trước. Bởi Khoa sẽ có ít nhất 1 tháng ở trên này, 1 tháng nằm cạnh mẹ cơ mà.

— Hết chương 3 —​

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
5 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
tom pham

truyen rat cam dong, nhat la phan cuoi.thanks

zala zala

ra nữa đi ad ơi hóng chương mới từ lâu lắm rồi,lại ngồi hóng tiếp

Hùng hục

Hóng thật ấy

Píp pép píp pép

Truyện xịn quá đi, tác giả còn biết cả tiếng tàu khựa, ghê quá

Chiến

Chời ơi, chờ bao lâu rồi mới thấy chương mới