Thằng Điên – Seri Truyện Sex Hay 2021 – Update Chương 26
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Thằng Điên – Seri Truyện Sex Hay 2021 – Update Chương 26
Tác Giả: kogoro96
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Máy Bay, Ông Già, Phá Trinh, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: cu bự, sung suong, thằng điên
Lượt Xem: 1099 Lượt Xem
“Nói là sẽ đi tìm nhưng biết Hà ở đâu mà tìm bây giờ?”
Sau khi bình tĩnh hơn chút, Hải mới nhận ra vấn đề. Hắn cảm thấy khả năng cao nhất là Hà đã về nhà nhưng đến tận nhà tìm?
Cho mười lá gan hắn cũng không dám.
Không biết do cái nắng gay gắt của chiều hè hay do lòng đang lo sợ mà từng giọt mồ hôi không ngừng tuôn rơi trên gương mặt Hải. Dưới cái nắng chói chang như thiêu cháy da khiến lòng hắn càng thêm khẩn trương khó chịu. Hải cảm giác mình như ngồi trên chảo lửa vậy.
Dừng xe lại tại một quán nước nhỏ ven đường, Hải gọi một cốc trà đá mát lạnh. Từng ngụm trà nhạt mát lạnh khiến hắn cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình cũng vì thế mà bình tĩnh hơn chút ít. Bỗng hắn vội giật mình sờ khắp các túi quần, cũng may còn sót một chút tiền lẻ.
Quán nước nhỏ hôm nay thật đông khách, có lẽ cũng vì cái nắng gay gắt này. Khắp quán nhỏ ồn ào không ngớt, nổi bật nhất là giọng tán phét của mấy lão xe ôm cùng bà chủ quán. Nhưng Hải chả còn tâm tình quan tâm đến mấy chuyện trên trời dưới đất ấy, hai tay cầm lấy cốc nước mát lạnh, hắn đang trầm tư trong một không gian khác.
…
Sau khi tâm tình bình tĩnh hơn, hắn cẩn thận suy nghĩ rồi nhận ra, muốn biết Hà đang ở nhà không thì không khó. Nếu trong sân mà nhìn thấy xe của Hà thì gần như chắc chắn nàng đang ở nhà rồi. Nhưng làm thế nào mà không ồn ào để Hà ra gặp mặt lại là chuyện khó.
Đến khi đá trong cốc cũng tan gần hết, hắn mới uống hết phần còn lại. Thở dài ra một hơi, hắn đi đến chỗ mấy lão xe ôm, đưa một tờ 5 nghìn xin gửi nhờ một tin nhắn. Một lão xe ôm nhận lời, kiểm tra tài khoản điện thoại cẩn thận trước khi đưa điện thoại cho hắn, không quên trừng mắt dặn:
– Nhớ một tin thôi đấy mày!
– Dạ.
Hắn gật đầu lia lịa rồi cầm lấy điện thoại soạn tin:
“Rừng thông chỗ cũ, không gặp không về. Nếu vợ không đến, chồng chết cho vợ xem. Điện thoại chồng mượn, đừng nhắn hay gọi lại” (Chuẩn nội dung tin nhắn là full teencode k dấu và viết tắt nữa cơ :v . Ôi cái thời học sinh, tin nhắn toàn vk, ck. Nhưng thú thật khi nhớ đến đoạn ký ức này, tác giả lại không thể vui vẻ)
Gửi xong cẩn thận xóa tin nhắn đã gửi rồi trả điện thoại cho lão xe ôm, lão cũng cẩn thận kiểm tra lại tài khoản điện thoại rồi mới cho hắn đi.
…
Hoàng hôn buông xuống sườn đồi, tâm tình của Hải cũng trùng xuống theo. Thấp thỏm 2 tiếng đồng hồ rồi nhưng bóng dáng mà hắn mong đợi vẫn chẳng thấy đâu. Nghĩ đến Hà giận dỗi đến điện thoại cũng không thèm xem hắn chợt thở dài bất lực.
Hải còn có cách khác hay sao? Hắn không biết, hoặc chính xác hơn hắn vờ như không biết. Hắn chưa nhận ra bản thân hắn tham lam và ích kỷ đến nhường nào, hắn không muốn mất ai, cũng không muốn tổn thương ai.
Nhưng liệu có thể không? Hải ngoan cố tin là có. Hắn tin rằng chỉ cần vượt qua cơn sóng gió này, hạnh phúc sẽ mỉm cười với hắn.
Vậy nên Hải chọn cách cố gắng cứu vãn này. Hắn hi vọng chí ít thì sau khi gặp mặt cũng có thể làm cho Hà bỏ qua cho hắn về lỗi lầm hôm nay. Xa hơn trong thâm tâm hắn còn ảo tưởng rằng dựa vào cái năng lực nghịch thiên mà hắn có cộng thêm một phen công phu miệng lưỡi có thể khiến Hà chấp nhận việc mà hắn “an ỦI” mẹ như cách mà nàng đã thấy hồi chiều vậy.
-Hà!
Hải hét lớn rồi lao về phía bóng dáng quen thuộc vừa mới chỉ xuất hiện.
Hà còn đang phân vân không biết có nên ra gặp Hải không, chỉ vì đọc được tin nhắn của hắn mà lo hắn nghĩ quẩn làm bậy nên nàng mới đến đây, thấy hắn vẫn an toàn nàng thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo vừa vơi, thì sự uất hận lại lấp đầy tâm trí nàng.
Yêu càng nhiều hận càng nhiều, câu nói ấy nào có sai. Khi nàng đã nhận ra Hải đã phát hiện và đang lao về phía mình thì nàng đã không còn kịp quay đầu bỏ chạy nữa. Một vòng tay rắn chắc ôm siết lấy nàng, mặc nàng đập, cấu, cắn xé đến cánh tay ấy bầm, trầy, rướm máu. Nhưng vòng tay ấy vẫn như cũ ôm siết lấy nàng không buông. Khi vùng vẫy đã mệt Hà mới bình ổn lại chút, nhìn cánh tay đầy những vết răng, cào, cấu, nàng không còn nỡ xuống tay nữa. Cuối cùng thì sau bao cảm xúc dồn nén, nàng òa khóc nức nở đầy thương tâm trong vòng tay của hắn.
Cánh tay Hải đau nhức tột cùng nhưng hắn biết giờ phút này hắn không thể buông tay, nếu hắn buông tay người con gái trong lòng hắn có thể sẽ rời khỏi vòng tay của hắn mãi mãi.
Mặc nàng chửi mắng, trách móc, nhưng hắn vẫn chưa đáp lại câu nào. Hắn chưa nghĩ xa được đến mức để nàng khóc cho thỏa thích, mắng cho thỏa thích để vơi đi cơn giận của nàng, để nàng bình tĩnh hơn. Giờ đây nhìn người con gái trong lòng mà hắn luôn nghĩ rằng “mình là người hiểu cô ấy nhất trần đời này”, lòng hắn lại rối như tơ vò, thậm chí là sợ hãi.
Bởi vì hắn không còn đọc được suy nghĩ của nàng nữa rồi!
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen Hà, Hải gặp phải tình trạng này.
“Tại sao lại là lúc này?”
Hắn thầm hận trời.
Từ trước đến nay việc đọc được suy nghĩ của Hà như là một lẽ hiển nhiên đối với Hải. Khi hầu như cơ sở cho mọi câu nói, hành động của hắn với nàng biến mất thì hắn mới biết nó quan trọng đến mức nào.
Tiếp theo phải nói gì, làm gì Hải đều không biết. Cơ sở tự tin của hắn đã không còn nên đối mặt với hoàn cảnh đầy nguy cơ và rủi ro trước mắt, hắn càng không dám hành động, nói năng bừa bãi.
Vì lẽ đó mà hắn im lặng.
Cũng vì sự im lặng bất đắc dĩ của hắn mà Hà bình tĩnh hơn.
Thoáng chốc, không gian thật yên tĩnh như nhường chỗ cho những suy tư của đôi trai gái này.
Trước khoảng lặng đầy rủi ro và nguy cơ này, Hải biết mình phải hành động, nếu không nguy cơ vẫn là nguy cơ, còn cơ hội cuối cùng sẽ vụt mất.
Hắn đang cân nhắc hai lựa chọn.
Một là tìm mọi lý do bất đắc dĩ cho “tai nạn” của hắn và mẹ, cũng như thề thốt rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, phải tỏ ra thật ăn năn và hối hận.
Hai là thú nhận với nàng sự thật bằng sự chân thành, cầu mong sự tha thứ.
Cách thứ nhất đương nhiên là an toàn với tình cảnh dị năng không còn sử dụng được. Cách thứ hai thì là một phen đánh cược cực lớn, thành công thì thậm chí có thể đạt được ảo tưởng của hắn. Thất bại thì chỉ nhận lại sự khinh bỉ và mọi chuyện chấm dứt, bi kịch của cuộc đời hắn và mẹ có thể xảy ra.
Lý trí nói Hải chọn một nhưng con tim thì chọn hai. Và với một kẻ tham lam như Hải thì hắn đã nghe theo con tim, hắn đã tìm được lý do để cho bản thân nghe theo con tim thay vì lý trí.
“Dù sao càng tô thì càng đen, thà rằng thật lòng biết đâu có thể”
Hải thầm nghĩ thuyết phục bản thân.
Và hơn hết hắn còn một bảo hiểm cho phương án hai, đó là hạ sách đe dọa Hà bằng những đoạn chat, hình ảnh riêng tư.
Trước đó vì cả tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi, Hà đã đổ người hoàn toàn vào lòng của Hải. Ngồi ôm cô gái mình yêu trong lòng, hắn thủ thỉ:
– Vợ có muốn nghe chồng kể một câu chuyện không?
“Hừm, bày đặt kể chuyện, nói toẹt ra là giải thích bao biện đi”
Hà bất mãn chỉ thầm nghĩ trong lòng mà không đáp lại hắn.
Thấy nàng không trả lời cũng chẳng từ chối hắn bắt đầu say sưa kể. Kể từ lúc bố mẹ hắn bỏ đi bỏ lại hắn với bà nội, hắn nhớ bố mẹ ra sao, thất vọng thế nào. Rồi cảm xúc khi hắn gặp lại mẹ. Tuy hắn bỏ qua về cái dị năng thất thường của hắn – nguyên nhân chính cho bao bi kịch hắn gặp phải nhưng hắn lại thú nhận toàn bộ dục vọng của mình với mẹ. Hắn cho nàng biết hắn xa mẹ đã lâu, mẹ hắn còn trẻ mà hắn lại tuổi mới lớn, dục vọng sinh ra từ những lần vô tình, khi hắn biết mẹ cũng có dục vọng hừng hực cần giải tỏa,… Rồi cho nàng tuy việc đó đã xảy ra nhưng hắn vẫn tôn trọng mẹ hắn mà không có bất cứ ý khinh nhờn nào. Hắn chỉ muốn bù đắp cho mẹ thứ mà một người phụ nữ đáng được hưởng…
“Có thể vợ cảm thấy chuyện này thật ghê tởm, vợ chửi mắng chồng thế nào cũng được chỉ xin vợ đừng khinh thường mẹ của chồng, mọi chuyện là do chồng mà ra. Chồng nói là muốn bù đắp cho mẹ nhưng cũng một phần là ham muốn ích kỷ của chồng.”
Hải cảm giác thân hình trong vòng tay mình không ngừng run rẩy, nỗi sợ trong lòng hắn bắt đầu tăng dần.
Hắn chưa van nài nàng tha thứ, cái câu chuyện hắn vừa kể như một lời thú tội động trời của hắn với nàng. Mong rằng có thể đánh động được sự thương cảm của nàng.
Sau một hồi im lặng…
– Vợ hiểu rồi, vợ tha thứ cho chồng!
Như không tin vào đôi tai của mình, Hải kích động xoay người Hà lại đối mặt mà hỏi cho rõ:
– Hả? Vợ nói thật không? Chồng không nghe nhầm chứ?
– Xem bộ dạng của chồng kìa, vợ nói thật, cảm ơn chồng đã thành thật với vợ, vợ không nghĩ chồng lại trải qua nhiều chuyện như thế.
– Thế còn chuyện còn chuyện của chồng với mẹ…
Cảm giác thân hình trong vòng tay mình run lên Hải mới biết mình vui quá mà lỡ lời nói ra ảo tưởng trong lòng rồi. Đang hối hận không thôi thì bỗng…
– Vợ hiểu mà, vợ sẽ không cấm… nhưng chuyện đó vốn dĩ là sai chồng hiểu không? Hôm nay là vợ may còn hiểu chồng, nếu để người khác biết được chồng tính sao?
– Chồng hiểu rồi, chồng nghe vợ hết, vợ là tuyệt nhất!
Hải mừng như điên, ôm người con gái khéo hiểu lòng người này vào lòng mà hôn hít.
– Coi chồng kìa, định ở đây làm bậy nữa sao? Muỗi sắp tha chồng đi đến nơi rồi.
Bị người yêu cười nhạo hắn mới để ý, tuy trời chưa tối hẳn hoàn toàn vẫn còn chút ánh sáng hoàng hôn le lắt, nhưng muỗi trên đồi này đã vo ve thành từng bầy rồi. Bị bao nhiêu chuyện phân tâm nên hắn chẳng bận tâm đến chúng nhưng giờ Hà nói hắn mới cảm nhận được. Cũng không biết bị đốt mấy phát nữa.
– Muỗi trong rừng độc lắm, thôi tham vừa thôi, khi khác vợ chiều, chỉ sở chồng không có sức.
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý khiêu khích.
– Dám khiêu khích chồng, cẩn thận lần tới cho vợ không xuống giường được.
Không tỏ ra yếu thế Hải cũng “tuyên chiến” còn tranh thủ, xoa nắn bầu ngực nàng vài cái.
– Xấu xa.
Hà chỉ phụng phịu trách yêu cho hắn xoa nắn cũng không cấm cản gì.
Bóp vài cái cho đã tay hắn mới thu tay lại.
“Thật sự là hết giận rồi, mình thật phục mình quá đi, không có dị năng ta vẫn là tình thánh, haha”
Hải vui mừng thầm nghĩ mà tự sướng.
Cả hai lại mặn nồng như xưa, lúc ra về Hải vẫn còn lâng lâng không dám tin là thật, mấy vết muỗi đốt đã sưng đỏ lên nhưng hắn đang ở trên mây rồi làm sao còn để ý.
Kể cũng lạ, không hiểu do nhóm máu hay mùi mồ hôi mà lũ muỗi chỉ đốt mình Hải, Hà thì khỏe re không bị lấy một phát đốt. Nhưng nụ cười vừa mới nở trên môi lúc nãy đã tắt, thay vào đó là gương mặt nghiêm trọng.
Tất cả vừa rồi là diễn ư?
Không hẳn, ánh mắt trìu mến, sự tha thứ đều là thật.
Vậy Hải đã đánh cược đúng?
Không hẳn. Vì sao à? Đương nhiên là mất dị năng nên hắn không biết suy nghĩ của Hà khi đó.
Vì khi nghe xong câu chuyện của hắn. Hà cảm thấy thương hắn, sự uất hận với hắn cũng vơi nhiều nhưng nàng lại khinh bỉnh và hận thấu xương Nga-mẹ của Hải. Đối với nàng thì Nga là một bà mẹ tồi tệ, bỏ con từ thuở ấu thơ khi hắn cần mẹ nhất, là một người mẹ tồi tệ đã không tròn trách nhiệm của mình. Gặp lại con lớn lên học hành giỏi giang thì tỏ ra tội nghiệp nhận lại, thậm chí còn dơ bẩn kéo con vào mối quan hệ cấm kỵ rồi lại còn tỏ ra tội nghiệp, là người hy sinh.
“Trần đời nào có người mẹ như thế!”
Hà ai oán thầm trách.
“Chả trách, bố nói bà ta là một con điếm. Trước đây chắc lăm le quyến rũ bố mình nhưng không thành. Hiện giờ lại còn định cướp chồng của mình? Muốn mình bỏ cuộc? Thế thì đúng ý bà ta rồi. Có khi chiều nay việc để mình nhìn thấy cũng là bà ta cố tình. Hừ, may mình sớm nhận ra không thì mắc mưu rồi. Tên ngốc kia thấy mình không cấm làm bậy với bà ta là mừng như vớ được vàng, thật tức mà. Hừ, dù sao thì sau sự việc hôm nay chí ít tên ngốc kia sẽ không dám làm bậy trong một khoảng thời gian, đây là khoảng thời gian để mình cướp lại thứ vốn là của mình. Mình không tin lại thua một bà cô hơn 30 tuổi. Không vội được nhưng hãy chờ xem, tôi sẽ khiến anh ấy rời xa bà mãi mãi. Cái đồ đĩ con ruột cũng không tha, rồi anh ấy cũng nhận ra bản chất bẩn thỉu của bà thôi!”
Hà cười lạnh, cảm thấy mọi vấn đề đã được giải đáp, nàng tin đó mới là chân tướng sự thật. Chàng khờ của nàng chỉ là kẻ bị hại tội nghiệp.
“Đàn ông nào chả có lúc lầm lỡ, những lúc như vậy mình càng phải càng tỉnh táo sáng suốt”
Hà ảo tưởng rằng trải qua chuyện này mình đã trưởng thành có chút phong phạm của người phụ nữ sáng suốt, bao dung, là người vợ tuyệt vời nhất. Nàng đã xác định được kẻ thù mới, đây là lúc nàng đáp trả một cách tinh tế để người đàn ông của nàng biết ai mới là người phụ nữ tuyệt vời nhất của hắn.
Hải không biết cái câu chuyện hắn tự thú với Hà đã khiến Hà đổ mọi lỗi lầm và hận thù lên mẹ. Hắn cứ thế về mà vỗ ngực cam đoan là mọi chuyện được giải quyết.
-…Hà còn thông cảm cho mẹ cơ.
Thấy con tự tin đảm bảo thế, Nga cũng nhẹ lòng bớt phần nào. Dù còn bán tín bán nghi và lo sợ nhưng nàng chỉ còn cách tin vào mị lực của con trai mình thôi.
sao ko có ai bình luận vậy, truyện hay mà.