THÍCH H TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN( Mùa 1)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: THÍCH H TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN( Mùa 1)

Ngày Cập Nhật : 06/06/2025

Tôi là T, một cô gái bình thường… à không, thật ra cũng không bình thường lắm — khá xinh (theo lời mấy đứa bạn nói), học cũng giỏi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê yên bình thuộc Tây Ninh, nơi mà mỗi ngày đều có nắng, có gió, và có… tiếng gà gáy từ 4 giờ sáng khiến tôi chưa kịp mơ đẹp đã tỉnh giấc.

Năm nay tôi lên lớp 10. Lẽ ra kỳ nghỉ hè này sẽ yên bình như mọi năm — sáng ngủ nướng, trưa nằm quạt máy xem TikTok, chiều dắt xe ra quán trà sữa tám chuyện với tụi bạn. Nhưng rồi mọi thứ bỗng trở nên… lạ kỳ kể từ lúc tôi thấy cậu ta.

Chính xác là sáng hôm đó, khi tôi vừa đẩy cổng đi chợ giùm mẹ, thì bắt gặp một người con trai đang đứng trước nhà bà L — nhà kế bên. Cậu ta cao, rất cao, da trắng, tóc hơi rối nhẹ, mặt đẹp kiểu lạnh lùng khó gần, y như mấy nam thần trong truyện tranh Hàn Quốc tôi đọc ban đêm dưới chăn. Áo thun trắng đơn giản, quần jean đen, tai đeo tai nghe, mắt thì nhìn điện thoại, nhưng ánh sáng mặt trời chiếu vào cậu ta… khiến tôi suýt lạc nhịp tim.

Phản xạ đầu tiên của tôi là bước chậm lại… để ngắm cho kỹ. Còn não tôi thì tự động truy vết: “Ủa? Ai đây trời? Hàng xóm mới hả? Cháu ai tới chơi vậy?”

Chưa kịp đoán xong, bà L từ trong nhà bước ra, cười tươi rói:

— Đây là H, cháu ngoại bà. Nghỉ hè nên nó về chơi mấy hôm. Tụi con bằng tuổi đó, làm quen đi!

Tôi nghe xong thì… chỉ biết gật đầu và cười nhẹ. Dù sao thì… tôi cũng hơi run.

Cậu ấy ngước nhìn tôi đúng một giây. Gật đầu. Không nói gì. Vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh như tảng băng vùng Bắc Cực.

Chắc là người lạnh lùng.

Mà tôi thì… lại dễ rung động với mấy người như vậy mới khổ.

Sáng hôm sau, tôi lấy cớ đi sang nhà bà L. À không, nói chính xác thì là… lấy cớ đem chút trái cây mẹ cho, chứ thật ra mục tiêu là muốn gặp lại “nam thần lạnh lùng” tên H hôm qua. Mẹ tôi chẳng nghi ngờ gì, chỉ ừ một tiếng rồi bảo: “Mang xoài đi đi, nói là xoài nhà mới chín.”

Trên đường qua nhà bà L, tôi tự hỏi không biết hôm nay H có còn giữ nguyên gương mặt “bất biến giữa dòng đời vạn biến” như hôm qua không. Tôi cười một mình, tự thấy mình cũng hơi rảnh ghê.

— Bà ơi, mẹ con gửi bà chút trái cây nè! – Tôi reo lên từ cổng.

Bà L từ trong nhà đi ra, cười hiền như mọi khi. Và đúng như tôi mong đợi… H đang ngồi trên ghế đá trước sân, cầm một quyển sách dày cộm. Đúng gu tôi.

— H ơi, lấy trái cây vô giùm bà. – Bà L nói, rồi quay qua tôi: – Con vô chơi luôn cho vui, bà pha nước cho.

Ơn trời đất, bà chính là “tiên nữ se duyên” đội lốt bà ngoại rồi!

Tôi bước vào sân, gật đầu nhẹ với H. Cậu ta đứng dậy, gật đầu lại, rồi im lặng cầm hộp xoài đi vào trong. Đúng là nói chuyện với H giống như đang chơi game chế độ siêu khó — vừa im, vừa lạnh, vừa đẹp trai khiến tôi bị áp lực.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá mà H vừa ngồi. Một lát sau cậu ấy quay lại, trên tay không còn hộp trái cây mà là… quyển sách ban nãy. Tôi cố gắng mở lời, kiếm chuyện để nói, nếu không thì không khí sẽ đặc quánh như cháo gạo lứt.

— Cậu đọc sách gì vậy?

— “Kẻ xa lạ” của Albert Camus. – H đáp, ngắn gọn như dòng trạng thái không thèm dùng dấu chấm câu.

Tôi ớn nhẹ trong lòng. Đúng là người học giỏi nó khác. Tôi thì mới đọc nửa quyển ngôn tình dở dang hôm qua.

— À, tôi cũng thích đọc sách. Nhưng chắc là thể loại khác cậu. Tôi hay đọc ngôn tình, hoặc tiểu thuyết học đường.

Ngạc nhiên thay, H không im lặng nữa. Cậu ấy hơi nghiêng đầu, nói:

— Ừ, tớ cũng từng đọc vài quyển ngôn tình. Cũng không tệ, nếu nội dung đủ sâu.

Trời ơi! Một câu dài hơn ba từ!

Tôi bắt đầu thấy có hi vọng. Như vớ được cọng rơm giữa sa mạc vậy.

— Cậu có hay nghe nhạc không? – Tôi tiếp tục thử vận.

— Có. Chủ yếu là instrumental và lo-fi. Đỡ ồn.

Tôi cười:

— Giống nhau ghê! Tôi hay nghe lo-fi lúc học bài, hoặc buồn buồn. Nghe như mưa rơi trong lòng vậy đó.

Lần này, tôi thấy khoé môi H nhếch lên… một tí. Không rõ là cười hay chỉ đang… bị gió thổi.

Dù gì, tôi cũng cảm thấy mình đã tìm ra một điều quan trọng: Chìa khóa để mở khóa im lặng của H là sách và nhạc.

Từ đó, tôi quyết định: “Hè này sẽ không nhàm chán nữa đâu.”

Từ sau lần mang trái cây qua nhà bà L, tôi bắt đầu có một thói quen mới — mỗi ngày đều kiếm cớ sang chơi, dù chỉ là ngồi tán gẫu vài câu, đưa cho H ly trà đào tự pha hay giả vờ hỏi mượn sách. Tôi không rõ mình chủ động vì tò mò, vì cậu ấy đẹp trai hay vì… có chút cảm giác gì đó. Nhưng tôi biết, mỗi lần nhìn thấy H, lòng tôi lại mềm đi một chút.

Ban đầu H vẫn ít nói, mỗi lần tôi hỏi chuyện thì trả lời ngắn gọn, đôi khi chỉ gật đầu. Nhưng rồi… không biết từ khi nào, cậu ấy bắt đầu hỏi ngược lại tôi: “Sáng nay dậy mấy giờ?”, “Sách hôm qua đọc tới đâu rồi?”, “Bài nhạc cậu gửi hôm trước hay đấy.”

Đó không phải là những lời ngọt ngào lãng mạn trong truyện, nhưng là cách riêng H thể hiện sự quan tâm — và tôi hiểu điều đó.

Một chiều nọ, khi tôi đang giúp bà L lặt rau trong bếp, bà đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi cười nhẹ:

— Con giỏi thật đấy. Thằng H nó ít nói lắm, trước giờ không thân với ai, đặc biệt là con gái. Vậy mà nó chịu ra nói chuyện với con mỗi ngày, lạ thật…

Tôi đỏ mặt, miệng cười lấp liếm:

— Chắc tại con… nói nhiều quá nên cậu ấy không kịp trốn.

Bà L bật cười hiền hậu, nhưng rồi giọng bà chùng xuống:

— Mẹ nó mất lúc nó 10 tuổi, con à. Đột ngột lắm. Từ nhỏ hai mẹ con nó rất thân, nên khi mẹ nó ra đi… nó sốc, cứ thu mình lại. Bà lo lắm, may mà giờ nó cũng dần mở lòng hơn.

Tôi siết nhẹ tay vào cọng rau trên tay. Không ngờ đằng sau ánh mắt trầm lặng kia lại là một vết thương âm ỉ đến vậy.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Trong đầu cứ hiện lên hình ảnh H ngồi đọc sách dưới tán cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi lên gương mặt tĩnh lặng ấy. Tôi bỗng thấy thương cậu ấy. Một nỗi thương không tên, không quá lớn lao, nhưng chân thành và dịu dàng.

Tôi nhắn cho H một tin, dù biết giờ này cậu ấy chắc đã ngủ:

“Nếu có lúc nào đó cậu thấy cô đơn, thì cứ nhớ là ở đây vẫn có người muốn nghe cậu nói chuyện mỗi ngày.”

Tin nhắn không được phản hồi.

Nhưng sáng hôm sau, khi tôi vừa ra khỏi cổng, thì thấy H đứng dựa xe đạp chờ sẵn. Cậu ấy ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt hơi khác thường ngày — ấm hơn, gần hơn.

— Đi bộ ra tiệm sách chung không?

Tôi cười, gật đầu.

Trong lòng bỗng thầm nghĩ: Ừ, chắc là cậu ấy cũng có chút thiện cảm với mình rồi thật.

Sáng nay trời mát lạ thường. Mây nhè nhẹ bay, gió lùa vào tóc làm tôi có cảm giác như trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường mà tôi hay xem. Có lẽ là vì hôm nay tôi sẽ cùng H đi mua sách – lần đầu tiên được đi riêng với cậu ấy, nên tôi… cứ có gì đó bối rối không yên.

Trên đường ra tiệm sách, tôi cứ lo nói chuyện, rồi thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của H khi cậu ấy đạp xe chậm lại để đi ngang tôi. Cứ như có gì đó thu hút khiến tôi không thể rời mắt…

Đến khi một tiếng “két” vang lên — tôi mới sực tỉnh.

Một chiếc xe máy lao tới gần. Trong tích tắc, H kéo mạnh tay tôi vào lề đường. Cả người tôi suýt nữa ngã vào người cậu ấy, tim đập thình thịch.

— Cậu không nhìn đường à? – Giọng H hơi nghiêm.

Tôi gãi đầu:

— Ơ… ờ… tại gió mát quá nên tôi… lo ngắm mây…

H nhìn tôi một cái, không nói thêm gì nhưng quay đi giấu nhẹ nụ cười. Còn tôi? Tất nhiên là mặt đỏ như quả cà chua bị nấu chín.

Tới tiệm sách, tôi bám theo H như cái đuôi nhỏ. Cậu ta đi tới kệ sách triết học – chỗ mà bình thường tôi còn không dám lại gần. Nhìn cậu cầm sách rồi đọc lướt vài trang với vẻ tập trung, tôi thầm nghĩ: Thật sự vừa đẹp trai vừa tri thức là có thật.

Cậu chọn mấy quyển liền, xong quay sang hỏi tôi:

— Cậu thích đọc truyện gì?

Tôi hơi bất ngờ, tim đập nhanh. Không nghĩ cậu sẽ chủ động hỏi như vậy.

— À… ngôn tình. Tôi hay đọc truyện kiểu học đường, nhẹ nhàng thôi.

H gật đầu:

— Vậy lựa một quyển đi.

Tôi luýnh quýnh, đứng như trời trồng trước kệ sách. Chọn một quyển ngẫu nhiên, bìa màu hồng nhạt, có hình cô gái đứng dưới cây hoa anh đào. Tôi giơ ra cho H xem:

— Ờm… cuốn này… chắc cũng ổn?

Không đợi tôi phản ứng gì thêm, cậu cầm lấy cuốn đó rồi mang ra quầy thanh toán chung với đống sách của mình. Tôi chạy theo:

— Ê! Cuốn này của tôi mà…

H liếc tôi, nhàn nhạt đáp:

— Tặng cậu á.

Tôi ngẩn người. Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, H đã cầm túi sách rồi bước nhanh ra cửa. Tôi phải chạy theo mới kịp.

— H này… thật sự là cảm ơn nha…

— Không cần khách sáo. – H đáp, mắt nhìn thẳng đường, nhưng tôi thấy được đuôi mắt cậu ấy khẽ cong lên như đang cười.

Hai đứa tiếp tục đi cạnh nhau về nhà, nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá. Không ai nói gì thêm, chỉ im lặng. Nhưng đó là kiểu im lặng rất dễ chịu — kiểu im lặng khiến lòng tôi ấm lên từng chút một.

Và lúc đó, tôi biết… mình thật sự thích nụ cười của H rồi.

Đã hai tháng kể từ ngày tôi gặp H. Nhanh thật. Hai đứa bây giờ thân nhau hơn trước rất nhiều. Gặp là nói chuyện, có khi chọc ghẹo nhau, thỉnh thoảng còn nhắn tin cả đêm chỉ để tranh luận xem ai thông minh hơn (dù tôi biết H hơn mình khoản đó gấp mười lần).

Chiều hôm ấy, tôi buồn buồn đi dạo một mình. Nắng nhẹ rơi xuống đường, tôi chọn một chiếc váy đơn giản, rồi ra công viên gần nhà ngồi ghế đá, mở điện thoại xem vài thứ vớ vẩn.

Tôi không ngờ đó lại là khởi đầu cho một cảnh tượng… đáng nhớ đến cả đời.

Có năm gã trai cao to, lượn qua lại trước mặt tôi vài lần. Ban đầu tôi không để ý, nhưng khi họ tiến lại gần, bắt đầu buông lời gạ gẫm, tôi đã thấy có gì đó không ổn.

— Em gái ơi, đi chơi với bọn anh không?

— Mặc váy thế này là mời gọi ai đó đúng không?

Tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, đứng dậy định rời đi nhưng bị một gã chặn lại. Hắn cười đểu, rồi bất ngờ đưa tay định chạm vào vai tôi. Tôi lập tức gạt tay hắn ra, gằn giọng:

— Tránh ra!

Nhưng chẳng ai thèm nghe tôi nói. Một gã khác còn định túm lấy tay tôi. Tôi siết chặt bình xịt keo trong túi, chuẩn bị phản kháng.

RẦM!

Một cú đấm như trời giáng vang lên. Gã cầm đầu bị đấm thẳng vào mặt ngã lăn ra đất.

Là H.

Tôi đứng hình mất mấy giây. Cậu ấy xuất hiện bất thình lình như trong phim hành động. Không nói không rằng, H quay sang đạp một phát trúng chân gã thứ hai. Bọn còn lại nháo nhào định lao vào, nhưng H né đòn cực nhanh, tay phản đòn liên tục, từng cú chính xác đến đáng sợ.

Tôi chỉ biết đứng đó, tay vẫn cầm chai xịt keo mà chẳng xịt được gì. Như bị “lag não”.

Chưa tới hai phút, cả năm tên nằm rên rỉ trên đất, không dám ngóc đầu dậy.

H quay lại, thở hắt ra, phủi bụi trên áo. Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt hơi khó chịu:

— Cậu không sao chứ?

Tôi gật nhẹ, mặt nóng rực.

H nhìn xuống chân tôi, rồi cau mày:

— Lần sau ra đường thì hạn chế mặc váy kiểu này. Không phải ai cũng lịch sự như tôi đâu.

Tôi đứng như trời trồng, đỏ mặt tới tận tai. Biết là cậu ấy đang lo cho mình, nhưng sao nói kiểu khiến tôi muốn độn thổ thế này?

Chưa kịp nói gì, H cởi áo khoác ném lên vai tôi:

— Khoác vào.

Rồi cậu ấy quay người định rời đi.

Tôi nhìn xuống thấy tay H đang rỉ máu, chân cũng sước một đường dài. Lòng tôi nhói lên, vội chạy theo kéo tay cậu ấy lại:

— Cậu bị thương rồi!

— Không sao, vết nhỏ thôi. – H nói, nhưng tôi chẳng nghe lọt chữ nào.

Tôi lôi cậu vào tiệm thuốc gần đó, ép cậu ngồi xuống. Mua thuốc sát trùng, băng cá nhân xong tôi còn mua luôn… hai ly trà sữa. Một cho tôi, một cho cậu ấy. Mà tôi có thèm uống đâu, chỉ là nghĩ: cậu ấy chắc cần thứ gì đó ngọt ngào để xoa dịu.

H im lặng uống ly trà tôi đưa, còn tôi thì dẫn cậu về nhà, ép cậu ngồi ghế rồi nhẹ nhàng băng lại từng vết thương.

Tôi vừa xịt thuốc vừa lẩm bẩm:

— Ai kêu đánh người như siêu nhân, rồi bị thương cũng không chịu nói. Cậu tưởng mình là anh hùng thật à?

H liếc tôi, cười nhẹ:

— Không phải anh hùng, chỉ là không muốn ai làm hại cậu.

Tôi khựng lại. Trong lòng như có cơn sóng trào lên.

Tim tôi… lại đập mạnh nữa rồi.

Sau khi kéo H về nhà mình, tôi ép cậu ấy ngồi xuống ghế salon, lôi hộp y tế trong tủ ra. Cậu ấy có hơi cau mày khi tôi xịt sát trùng vào vết thương, nhưng không kêu lấy một tiếng.

Tôi vừa thổi nhẹ vừa cẩn thận dán băng cá nhân lên tay cậu ấy. Rồi tới vết trầy ở chân. Tôi khẽ nhăn mặt:

— Cậu đánh người xong cũng phải tự biết giữ mình chứ.

H chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt không rõ là đang cảm động hay đang giấu nụ cười gì đó.

Tôi liếc cậu ta:

— Nhìn gì?

— Không ngờ cậu vụng về thế mà lại khéo tay.

Tôi chớp mắt. Hắn đang khen tôi hả? Mà kiểu này là khen ngược hay gì vậy trời? Tôi lườm lườm, định phản bác gì đó thì H bỗng cầm ly trà sữa của mình lên uống một ngụm.

Tôi… cũng cầm một ly lên trước đó, nhưng lúc này đột nhiên khựng lại khi thấy H uống ly kia.

Tôi nuốt khan.

— Ủa… ly đó là của cậu mà?

H quay sang, gật đầu tỉnh bơ:

— Ừ. Ly cậu bên kia kìa.

Tôi…

ĐỎ MẶT.

Khoan đã… vậy là…

Tôi vừa uống nhầm ly của H. Vừa mới uống một ngụm thiệt to…

Tôi đứng hình mất vài giây, trong đầu chỉ còn mỗi một ý nghĩ: TÔI HÔN GIÁN TIẾP CẬU ẤY RỒI SAO?!

Tôi vội vã đặt ly xuống bàn như chạm phải lửa, rồi luống cuống:

— Tớ… tớ không biết nên lỡ uống nhầm, để tớ vứt ly này đi, cậu uống ly kia đi, tôi chưa uống…

Nhưng chưa kịp hành động, H đã thản nhiên lấy lại ly của mình – cái ly tôi vừa uống – rồi tiếp tục uống tiếp, như không có gì xảy ra.

Tôi ngẩn người nhìn cậu ta, miệng hơi hé ra trong vô thức.

Cái gì vậy trời?!

Tôi còn đang ngại muốn chui xuống đất, còn cậu ta thì cứ uống ngon lành cái ly đó, ánh mắt vô cùng… bình tĩnh như chưa có gì gọi là “ngại” trên thế giới này hết!

— Cậu… không thấy kỳ hả? – tôi cố nói, mắt lảng đi.

H liếc tôi một cái, khóe môi hơi cong lên:

— Không có gì đâu. Tôi không để ý mấy chuyện đó.

Không để ý hả?

Tôi thì để ý muốn xỉu đây này!!!

Mặt tôi nóng ran, hai tai như bị luộc chín. Tôi bối rối tới mức uống nhầm cả nắp ly trà sữa của mình lúc sau (may mà chưa cắm ống hút vào mũi, chứ lúc đó tôi chẳng kiểm soát được luôn á).

Tôi quay đi, giả vờ bận lau bàn trong khi H ngồi đó, gác chân, uống ly trà sữa kia như đang thưởng thức chiến lợi phẩm vậy.

Thôi xong… từ nay tôi biết chắc mình không còn tỉnh táo khi ở gần cậu ấy nữa rồi.

Sau nụ hôn vội vàng và đầy cảm xúc đó, cả hai đứa tôi bỗng im lặng.

Không khí bỗng dưng chùng xuống, chỉ còn tiếng côn trùng và gió đêm nhẹ thổi qua. H cũng hơi ngỡ ngàng, có vẻ không ngờ tôi sẽ làm thế. Tôi thì mặt đỏ rần như trái cà chua chín, tim đập loạn như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

— Thôi… tôi về đây, khuya rồi. – H nói khẽ, sau vài giây im lặng.

— Ừ… – tôi lí nhí, mắt vẫn nhìn xuống đất, không dám ngẩng lên.

H đứng dậy, nhưng trước khi trèo qua hàng rào về lại nhà bà L, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt mang theo gì đó rất khó diễn tả – vừa ấm áp, vừa tiếc nuối, lại xen chút buồn buồn.

— Cảm ơn vì hôm nay. – H nói khẽ.

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu cười nhẹ:

— Tôi cũng vậy.

H biến mất sau hàng rào.

Tôi vẫn ngồi đó, một mình dưới bầu trời đêm.

Trong lòng là một mớ cảm xúc lẫn lộn: buồn vì mai H đi, nhưng cũng vui vì… mình đã hôn được crush rồi.

Chẳng hiểu sao, nụ hôn nhẹ đó thôi lại làm tôi nhớ mãi.

Sáng hôm sau, trời trong và nắng nhẹ.

Tôi dậy sớm hơn bình thường, dù mắt vẫn cay cay vì tối qua khóc hơi nhiều. Tôi đứng trước cổng nhà bà L, nơi H đang kéo vali ra, chuẩn bị lên xe trở về Hà Nội.

H thấy tôi, cười nhẹ:

— Cậu dậy sớm thật đấy.

— Tạm biệt mà, không lẽ tôi ngủ quên? – tôi cố mỉm cười, dù tim mình như bị bóp nghẹt.

Bà L đưa đồ đạc cuối cùng ra xe. Tôi và H chỉ còn vài phút cuối cùng.

— Này, giữ gìn sức khỏe nha. Nhớ ăn uống đàng hoàng, học hành chăm chỉ. – tôi nói như bà cụ non.

— Cậu cũng vậy. Đừng đi lung tung một mình nữa. Với lại… mặc váy thì nhớ mang thêm áo khoác theo. – H bật cười nhẹ.

Tôi đỏ mặt, gật đầu.

Xe bắt đầu nổ máy. H bước lên xe, nhưng trước khi đóng cửa lại, cậu ấy nhìn tôi thật lâu.

— Tạm biệt… T. Nhớ tôi một chút cũng được.

— Tôi sẽ nhớ cậu nhiều đấy. – tôi nói, cố không để giọng run lên.

H vẫy tay, xe dần lăn bánh rời đi. Tôi đứng đó, nhìn theo mãi cho đến khi bóng xe khuất hẳn nơi cuối con đường nhỏ.

Hè năm ấy, tôi tiễn một người đi xa…
Và giữ lại cho mình một mùa ký ức thật đẹp.( truyện còn nữa nếu các bạn muốn đọc thì comment nha nhất định mùa 2 sẽ hay lắm đó)

2.3 4 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận