Thợ Săn Gái – Truyện 18+ Hiện Đại ( Update Chap 13 )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Thợ Săn Gái – Truyện 18+ Hiện Đại ( Update Chap 13 )
Tác Giả: Lão Quái Nhân
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: 18+, huyền bí, kì dị, sắc hiện đại
Lượt Xem: 597 Lượt Xem
Chương 14: Họa Tới Đầu (1)
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, ngay sau đó liền được nhấc máy, từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng trò chuyện, là giọng nam.
– Alo?
– Sáu giờ tại quán nhậu Hà Nam, đưa vài thằng đàn em cùng với “đồ chơi” tới đó đợi sẵn!
– À há! Lại đụng độ nữa à? Ok! Ok! Tới đó gặp mặt!
– Tút…tút…tút….
Người bên kia trả lời ngắn gọn rồi cúp máy, tại một hẻm vắng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng dài tay cùng với quần tây dài xám sậm cũng lấy điện thoại ra khỏi lỗ tai, lướt lướt một hồi rồi bỏ lại vào trong túi quần.
Ánh mắt khẽ đảo, dòm ngó xung quanh một lượt, người đàn ông lững thững bước đi một mình trên đường, hòa vào dòng người tấp nập.
Hắn ta ăn mặc lịch sự gọn gàng, trong tay còn có một chiếc cặp da đen, mắt đeo kính, chân đi giày da đen bóng.
Nhìn bề ngoại, ngoại hình kẻ này khá trí thức.
…
Làng nghề, một nơi nổi tiếng với nhiều nghề thủ công sáng tạo cổ truyền. Cũng chính là nơi mà cô giáo Dung đang ở.
…
Trên đoạn đường nhựa đẫn tới làng nghề Một Thoáng Việt Nam, chiếc Super Cub 50 màu xanh cũ kĩ đang bon bon chạy, Hưng đèo Dung từ trường về đến làng nghề, người đẹp ngồi ở cái ba-ga phía sau, cặp mông to tròn căng đét tì lên bề mặt yên xe, tay Dung vịn hờ vào eo Hưng, miệng nhỏ bi bô nói liên tục, ánh nắng vàng của buổi hoàng hôn chiếu rọi trên vai vai nàng, rọi lên làn tóc mây đen bóng mượt.
– Mẹ em dạo này có khỏe không Hưng? Dì vẫn còn đi làm nghề Gốm Sứ ở xưởng Gốm Tây Hồ hả?
Miên man nhìn ngắm hoàng hôn đang ở tít xa phía cuối chân trời, những rạng mây chiều vàng đỏ tía trông có phần buồn bã, bất giác Dung hỏi khẽ.
Hưng ậm ừ.
Một hồi sau hắn mới trả lời lại.
– Dạ mẹ em vẫn khỏe, nhưng hiện mẹ đã nghỉ làm gốm rồi! Nay chuyển sang đan sọt mây, tre! Cảm ơn cô! Mà sao cô biết mẹ em từng làm ở xưởng gốm Tây Hồ?
Hưng vặn ga, chiếc xe nhanh chóng vọt đi, dù tay ga đã xiết cứng nhưng tốc độ con xe thì vẫn cà tàn, chạy với tốc độ trung bình. Hắn có vẻ hơi bất ngờ khi nghe cô giáo hỏi thăm về gia đình.
– À! Tại lúc trước cô cũng hay ghé ngang đó để vẽ mẫu vật tranh chì, thỉnh thoảng lại có gặp mẹ em, ban đầu thì dì còn chưa biết cô là giáo viên, sau đó cô giới thiệu thì mẹ em mới biết, dì thường hỏi thăm tình hình học tập của em trên trường á! Cô kể em đạt được khá nhiều thành tích tốt, lúc ấy dì vui lắm! Mà dì ấy nghỉ làm ở xưởng gốm là đúng á, chỗ đó bụi bặm lắm, làm lâu ngày lại ảnh hưởng đến sức khỏe!
Dung suy ngẫm một lúc, chợt hai mắt nàng sáng lên, ngạc nhiên, dường như nhớ thêm chuyện gì đó.
– Hay là…hay là hôm nào rảnh, cô ghé qua nhà em chơi nha! Được không?
Đột nhiên, Dung bất ngờ hỏi, lời đề nghị của nàng tức thì làm cho Hưng chột dạ.
Nếu nàng là khách thì câu này đáng lẽ phải do Hưng nói ra mới đúng, đâu có lí gì để một người khách tự đưa ra lời đề nghị như vậy.
– À ờ! Thế thì còn gì bằng! Quá tuyệt! Ờ mà em hỏi nhỏ nha: Hổng lẽ cô tính “ra mắt” mẹ chồng sớm như vậy? Há há!
Cười khoái chí, Hưng nửa thật nửa đùa, đưa ra câu hỏi khó ép người.
Phía sau xe, mặt Dung đỏ bừng như quả gấc chín, cô giáo ngượng ngùng, mắc cỡ cắn môi, nàng tức tối véo mạnh vào hông Hưng một cái rõ đau làm cho cậu học sinh la làng lên khiến người đi đường ngơ ngác.
– Á á á! Đau đau! Em biết lỗi rồi mà! Lần sau em hứa sẽ không ghẹo cô nữa đâu!
– Hứ! Ai thèm lại vợ của anh chứ! Tui nói cho anh nghe à nha, muốn cưới tui á? Hổng có dễ dàng đâu! Tui có giá lắm đó!
Dung nũng nịu cất tiếng, giọng nàng ngọt như mật, lại thêm làm nũng nhừa nhựa ra, dẹo dẹo tựa đầu vào lưng Hưng, vòng tay đen vào nhau, ôm xiết lấy eo Hưng.
Đi trong hoàng hôn, hai người lặng lẽ úp mở trao cho nhau hạnh phúc, thứ tình cảm mờ mịt thoáng chớm nở, tươi đẹp và lãng mạn của cậu học trò và cô giáo.
…
Cũng trong khoảng thời gian này, nhóm bốn, năm người tụi thằng Nam, thằng Quý từ sân bóng kéo nhau đi về, nhưng một lúc sau, tụi nó bỗng nổi hứng lên, cùng rẽ phải, cả nhóm năm thằng đâm thẳng về xã Trung Lập Hạ.
– Ra quán làm mấy chai bia chứ?
Chở thằng Nam ở sau xe, thằng Quý cười cười nhìn đám bạn, nó nuốt nước miếng ực ực từng hồi, hỏi như không hỏi.
– Mọe! Cả đám đều bị mày dẫn cho chạy theo, giờ mày hỏi như vậy chả nhẽ tụi tao lại nói không đi! Thằng cờ hó!
– Đụ móa cái thằng! Hỏi như không hỏi á! Lạng quạng ra đó tao đóng cho chục chai, “đứt đài” khỏi chạy xe về được luôn bây giờ!
– Hắc hắc! Nói gì chứ muốn diệt tao? Tụi mày còn non lắm! Không thấy tao chở ai sau xe hả?
Cả đám cười nói khá vui vẻ, năm thằng rít cứng ga, phóng vèo vèo trên đường nhựa vắng vẻ.
…
Bành! Bành! Bành!
Két!!!
Chiếc Cub dừng lại phía trước cổng một căn nhà lầu hai tầng, nhìn cánh cổng đồ sộ được sơn đen bóng mà Hưng hơi choáng ngộp, hắn không tưởng tượng được thì ra đây là nhà của cô giáo.
Lúc này đã là sáu giờ tối, ánh hoàng hôn nhạt dần và đêm đen bắt đầu phủ xuống, lấp ló sau những ô vuông do các thanh sắt ghép lại, Hưng khẽ nhìn thấy căn nhà nóc thái hai tầng ở trong đã được bật đèn sáng trưng, phía ngoài sân còn có một con xe hơi xịn xò biển số ngũ quý chín (99999) đang đậu.
Tuy không biết gì về ô tô nhưng ánh mắt và đầu óc linh hoạt giúp Hưng nhận biết con xe này hẳn rất đắt tiền, phong cách hầm hố và hình dáng như xe thể thao của nó đã nói lên tất cả.
Còn Dung, ngay khi nàng nhìn thấy sự khác lạ trong căn biệt thự thì sắc mặt bỗng trầm xuống, ánh mắt lấp lóe sự phức tạp.
– Tới chỗ rồi! Hình như trong nhà cô đang có khách! Hay là để bữa khác em ghé nha!
Hưng dừng xe, hắn xoay người tự tay gỡ nón bảo hiểm cho cô giáo, nhẹ giọng nói.
– Ừ! Thôi em về sớm đi, trời tối rồi, chạy xe cẩn thận!
Ánh mắt Dung hơi hụt hẫn, nàng ừ nhẹ một tiếng, không quên nhắc nhở Hưng đi đường cẩn thận, khóe môi mấp máy, hình như còn muốn nói gì đó.
Đúng lúc này điện thoại của Hưng chợt rung lên.
– Alo! Mày đang ở đây vậy? Chạy ra quán nhậu Hà Nam gấp!!!
Giọng của thằng Quý oang oang như cái đài phát thanh phát ra từ chiếc loa điện thoại bé tí.
P/s: E đã trở lại đây! Chúc các bác đọc truyện vui vẻ, thư giản sau một ngày làm việc mệt mỏi!
Sau đây e xin phép được để nhẹ cái momo, nói nguệch toạc ra là “ăn xin online” ấy mà!
[BÁC NÀO CÓ HẢO Ý THÌ INBOX CHO E, E XIN NHẬN HẾT LÒNG TỐT CỦA MỌI NGƯỜI Ạ!]
•Cầu chút $$$ để ăn mì tôm sống qua ngày!
Cảm ơn mấy bác đã ghé xem truyện e viết!
Thanks for all member!