Tình anh yêu em

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tình anh yêu em

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Ngày Cập Nhật : 12/05/2025

Chương 2: Vết Nứt Dưới Bóng Cây Cổ Thụ

Những ngày sau đó trôi qua trong sự căng thẳng âm ỉ, như một cơn bão đang âm thầm hình thành. An Nhiên, vừa bước sang tuổi mười tám với bao mộng mơ và khát khao, cảm nhận rõ sự thay đổi trong ánh mắt của cha, ông Thái. Vẻ nghiêm nghị thường trực trên gương mặt ông dường như chất chứa thêm một nỗi hoài nghi khó tả, đặc biệt mỗi khi cô vô tình chạm mặt Hiếu. Những bữa cơm gia đình trở nên nặng nề với sự im lặng kéo dài và những câu hỏi vu vơ nhưng đầy dò xét của ông.

Hiếu, dù cố gắng giữ khoảng cách với An Nhiên, nhưng mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, một tia lửa điện lại xẹt qua, vừa ngọt ngào vừa đầy tội lỗi, một lời thú tội thầm lặng không thể che giấu. Những cuộc trò chuyện bí mật trong vườn thưa dần, thay vào đó là những cái nhìn trộm vội vã và những lời hỏi han xã giao gượng gạo, như những diễn viên vụng về trên một sân khấu kịch buồn.

Ông Thái, với sự nhạy bén của một người đàn ông từng trải, dường như đã nhận ra sự khác thường này. Những câu hỏi của ông trở nên sắc sảo hơn, những lời nhắc nhở về gia phong và lễ nghĩa được lặp đi lặp lại một cách có chủ ý, như một lời cảnh cáo ngầm. An Nhiên cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy trái tim cô, nghẹt thở trong bầu không khí nặng nề của sự nghi ngờ và lo sợ bị phát hiện.

Một buổi chiều, khi An Nhiên đang tỉ mẩn chăm sóc những khóm hoa lan trắng yêu thích của mẹ trước hiên nhà, ông Thái bất ngờ xuất hiện. Bóng ông đổ dài trên những cánh hoa mỏng manh, tạo nên một hình ảnh u ám.

“An Nhiên,” giọng ông trầm khàn, không giấu được sự dò xét, “cháu và Hiếu dạo này có vẻ thân thiết.”

Tim An Nhiên thắt lại như có ai bóp nghẹt. Cô cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, dù bàn tay đang run rẩy. “Anh Hiếu vừa về, cháu chỉ hỏi thăm anh ấy thôi ạ. Anh ấy dạo này bận rộn với công việc ở công ty.”

“Thân thiết quá mức cũng không tốt,” ông Thái nói, đôi mắt sắc như dao cau nhìn thẳng vào cô, như muốn xuyên thấu mọi bí mật ẩn giấu trong tâm hồn cô. “Trong gia đình, phải giữ đúng mực. Cháu hiểu điều đó chứ?”

An Nhiên cúi đầu, mái tóc đen dài rủ xuống che đi khuôn mặt tái nhợt, cố gắng che giấu sự bối rối và sợ hãi đang trào dâng. “Dạ, cháu hiểu.”

Sau lưng cô, một tiếng động khẽ vang lên. Hiếu đang đứng ở cửa phòng khách, vẻ mặt anh thoáng chút lo lắng, ánh mắt anh khẩn cầu nhìn An Nhiên. Anh lên tiếng, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng như sợi dây đàn đang chực chờ đứt.

“Ông, con và An Nhiên chỉ ôn lại chuyện cũ thôi ạ. Lâu ngày con mới về, hai anh em có nhiều chuyện muốn chia sẻ.”

Ông Thái quay sang nhìn Hiếu, ánh mắt vẫn không hề dịu đi, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng và dò xét. “Chuyện cũ thì tốt, nhưng đừng quên rằng hai con là anh em. Máu mủ ruột thịt là thứ không thể thay đổi.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào trái tim cả An Nhiên và Hiếu, nhắc nhở họ về ranh giới mong manh mà họ đã vô tình vượt qua. Họ biết rằng thứ tình cảm đang nảy nở giữa họ là một điều cấm kỵ, một vực thẳm nguy hiểm có thể nuốt chửng cả gia đình.

Đêm đó, An Nhiên không thể chìm vào giấc ngủ. Cô trằn trọc trên chiếc giường đơn lạnh lẽo, hình ảnh ánh mắt nghi ngờ của cha và vẻ mặt đau khổ của Hiếu cứ ám ảnh tâm trí cô. Cô biết rằng họ không thể tiếp tục sống trong sự lén lút và sợ hãi này. Bí mật của họ như một vết nứt nhỏ dưới bóng cây cổ thụ, có thể lan rộng và phá vỡ cả nền tảng của gia đình, cuốn trôi đi tất cả những gì họ trân trọng.

Sáng hôm sau, An Nhiên quyết định tìm gặp Hiếu. Cô đợi anh ở cuối khu vườn, nơi có một chiếc xích đu cũ kỹ, nơi họ thường chơi đùa và chia sẻ những bí mật thuở ấu thơ.

Khi Hiếu đến, vẻ mặt anh trầm tư, đôi mắt anh mang theo một nỗi buồn sâu thẳm. Họ ngồi im lặng một lúc, chỉ có tiếng chim hót líu lo đâu đó trong vòm lá xanh và tiếng xích đu скрип nhẹ nhàng theo làn gió.

“Chúng ta không thể tiếp tục như vậy được, anh Hiếu,” cuối cùng An Nhiên cũng lên tiếng, giọng cô nghẹn lại, như một lời thú tội thầm kín. “Ông đã nghi ngờ rồi. Em cảm thấy… mọi thứ đang vượt quá tầm kiểm soát.”

Hiếu thở dài, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía những hàng cây cổ thụ rủ bóng, như đang tìm kiếm một lối thoát trong mê cung cảm xúc. “Anh biết. Nhưng… anh không thể ngừng nghĩ về em, An Nhiên. Em đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.”

“Nhưng đây là anh trai em…” An Nhiên nói, nước mắt chực trào ra, giọng cô nghẹn đắng. “Đây là điều không thể chấp nhận được. Chúng ta sẽ hủy hoại tất cả.”

“Anh biết,” Hiếu lặp lại, giọng anh đầy đau khổ và bất lực. “Nhưng trái tim anh không nghe theo lý trí. Mỗi khi nhìn thấy em, anh lại không thể kiềm chế được…”

Trong khoảnh khắc ấy, sự giằng xé giữa tình yêu và những ràng buộc gia đình trở nên vô cùng rõ ràng. Họ đứng giữa một khu vườn cấm, nơi những cảm xúc chân thật nhất lại là điều tội lỗi nhất. Vết nứt dưới bóng cây cổ thụ ngày càng lớn, đe dọa chôn vùi cả hai người trong vòng xoáy của một tình cảm cấm kỵ và những hậu quả khôn lường.

1 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận