Tình anh yêu em
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tình anh yêu em
Tác Giả: Giấu tên
Danh Mục: Gái Xinh, Loạn Luân, Truyện Sex Người Lớn, Truyện Tình Cảm
Ngày Cập Nhật : 12/05/2025
Chương 3: Những Nốt Nhạc Thầm Lặng Trong Vườn Cấm
Dưới bóng những tán cây cổ thụ rợp mát, nơi ánh nắng mặt trời chỉ khẽ khàng len lỏi qua kẽ lá, tình yêu giữa An Nhiên và Hiếu nảy nở như một loài hoa dại âm thầm nhưng đầy mãnh liệt, không ai hay biết. Họ tìm kiếm những khoảnh khắc ngắn ngủi để được ở bên nhau, những buổi chiều tà khi cha nghỉ ngơi trong thư phòng đầy sách cũ, hoặc những buổi sáng sớm khi sương còn giăng trên những thảm cỏ xanh mướt. Mỗi cái chạm tay vội vã, mỗi ánh mắt trao nhau chứa đựng cả một biển tình cảm bị kìm nén, một lời hứa thầm lặng về một tương lai không thể.
Hiếu thường đợi An Nhiên ở chiếc xích đu cũ, nơi những kỷ niệm tuổi thơ của họ vẫn còn vương vấn trong tiếng скрип nhẹ nhàng theo nhịp gió. Họ không dám nói chuyện quá lâu, chỉ trao nhau những lời thì thầm vội vã, những nụ cười bí mật, những cái nắm tay siết chặt như muốn níu giữ thời gian. Nhưng trong không gian tĩnh lặng của khu vườn, những nốt nhạc thầm lặng của tình yêu vẫn ngân vang, mạnh mẽ hơn mọi lời nói, một bản tình ca buồn nhưng say đắm.
Một buổi chiều, khi những tia nắng cuối ngày nhuộm vàng cả khu vườn, Hiếu mang đến cho An Nhiên một bông hoa dại màu tím nhạt, loài hoa mọc dại ven bờ hồ tĩnh lặng trong khu vườn. Bàn tay anh khẽ chạm vào tay cô khi trao nó, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng đủ để cả hai cảm nhận được sự rung động lan tỏa, một dòng điện ấm áp chạy dọc cơ thể.
“Anh hái nó cho em,” Hiếu khẽ nói, giọng anh trầm ấm, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô. “Nó cũng lặng lẽ và xinh đẹp như em vậy.”
An Nhiên đón lấy bông hoa, cánh hoa mềm mại như nhung, mang theo hương thơm dịu nhẹ của đất trời. Cô nhìn vào mắt Hiếu, trong ánh mắt anh, cô thấy cả sự dịu dàng, nỗi khát khao và cả nỗi day dứt khôn nguôi. “Cảm ơn anh,” cô thì thầm, giọng cô run nhẹ, như sợ rằng một âm thanh lớn hơn sẽ phá vỡ khoảnh khắc mong manh này.
Họ thường cùng nhau đi dạo dọc theo con đường mòn lát đá phủ đầy lá khô, dưới những hàng cây cổ thụ rủ bóng xuống mặt đất ẩm ướt. Họ giữ khoảng cách an toàn, như những người bạn bình thường, nhưng đôi khi, trong một khoảnh khắc lơ đãng, ngón tay họ khẽ chạm vào nhau, một tia lửa ấm áp xẹt qua, đốt cháy những cảm xúc bị kìm nén. Những khoảnh khắc vụng trộm ấy trở thành những kỷ niệm ngọt ngào, được họ trân trọng như những viên ngọc quý giữa cuộc sống bí mật này, những khoảnh khắc họ dám sống thật với trái tim mình.
Hiếu kể cho An Nhiên nghe về những chuyến phiêu lưu của anh, về những vùng đất xa xôi mà anh đã từng đặt chân đến, về những con người tự do và phóng khoáng mà anh đã gặp. An Nhiên lắng nghe anh say sưa, trí tưởng tượng của cô được chắp cánh bay bổng ra khỏi những bức tường biệt thự, vượt qua những giới hạn chật hẹp. Trong thế giới mà Hiếu vẽ ra bằng lời nói, không có những ràng buộc, không có những cấm đoán, chỉ có tình yêu và sự tự do, một thế giới mà cô khao khát được thuộc về.
An Nhiên cũng chia sẻ với Hiếu những nỗi niềm sâu kín của mình, những áp lực vô hình từ gia tộc, sự cô đơn trong thế giới khép kín này, những khát khao thầm kín về một cuộc sống khác. Hiếu lắng nghe cô bằng sự cảm thông sâu sắc, anh trở thành người bạn tâm giao duy nhất của cô, người hiểu được những khát khao thầm kín trong trái tim cô, người duy nhất cô dám mở lòng.
Một đêm trăng sáng vằng vặc, họ hẹn gặp nhau ở vọng lâu cuối vườn, nơi có thể nhìn ra toàn bộ khu biệt thự cổ kính dưới ánh trăng huyền ảo. Ánh trăng dịu dàng dát bạc lên những hàng cây, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng và huyền bí. Họ ngồi im lặng bên nhau, chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm và tiếng thở nhẹ nhàng của cả hai.
Hiếu khẽ nắm lấy tay An Nhiên, lần này không vội vã, mà chậm rãi và chắc chắn, như muốn khẳng định một điều gì đó. An Nhiên không rụt tay lại, cô đan những ngón tay mình vào tay anh, một sự chấp nhận thầm lặng. Cô ngước nhìn anh, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương và sự tin tưởng, một lời hứa không thành lời.
“An Nhiên,” Hiếu thì thầm, giọng anh nghẹn ngào, như một lời thú tội từ tận đáy lòng, “anh yêu em. Anh biết điều này là sai trái, là không thể, nhưng trái tim anh không thể nói dối. Mỗi khi ở bên em, anh cảm thấy mình được sống thật với chính mình.”
Nước mắt An Nhiên khẽ rơi xuống gò má, lấp lánh dưới ánh trăng. Cô siết nhẹ tay Hiếu, một sự đồng điệu không cần lời. “Em cũng vậy, anh Hiếu. Em cũng yêu anh. Tình yêu của em dành cho anh không chỉ là tình cảm em gái.”
Trong ánh trăng huyền ảo của khu vườn cấm, lời thú nhận tình yêu ấy vang lên như một lời thề thiêng liêng, một sự gắn kết vượt qua mọi rào cản đạo đức và luân thường. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai và nguy hiểm, nhưng trong khoảnh khắc này, họ chỉ muốn đắm chìm trong sự ngọt ngào và ấm áp của tình yêu lén lút, một ngọn lửa nhỏ nhoi giữa bóng tối.
Tuy nhiên, họ không hề hay biết, từ bóng tối của những hàng cây rậm rạp, có một bóng người đứng im lặng quan sát. Ánh mắt lạnh lẽo dõi theo từng cử chỉ, từng lời nói của họ. Bí mật ngọt ngào của họ, dưới ánh trăng đêm nay, dường như đã bị một người thứ ba chứng kiến, một điềm báo chẳng lành cho tương lai.
Cảm ơn bạn đã đọc đến đây, nếu thấy hay hãy cho tôi biết nhé