Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 11959 Lượt Xem

Chương 184 Hạo Hạo Mất Tích​

Khi cánh cửa đóng lại, tất cả những kỷ niệm của tôi và quá khứ cũng bị lập vùi và tất cả mọi thứ trở thành một lời từ biệt. Tôi không biết làm thế nào mà xuống được cầu thang, xuống dưới lầu một tay tôi kéo vali, tay kia dắt Hạo Hạo đeo cặp sách nhỏ. Sau khi xuống lầu, tôi nhìn lại ngôi nhà của mình… Không… phải nói là nhà của Khúc Đình, giờ phút này đèn phòng vẫn sáng, tôi nhìn một hồi, rồi xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.

Trên đường taxi đi đến ga xe lửa, tôi không yên tâm, sợ Tiểu Đình sẽ làm chuyện ngu ngốc, tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi, nhưng tôi nên gọi cho ai đây? Gọi cho cha mẹ vợ? Gọi cho cha tôi? Hay là gọi cho dì Trương? Khi tôi đứng dậy và muốn đi, tôi quyết định gọi cho cha mẹ vợ, bởi vì ông bà dù sao cũng là cha mẹ ruột của cô, là người quan tâm cô nhất, cho nên nói cho ông bà biết là phương pháp ổn thỏa nhất.

“Kim Thành, có chuyện gì không?” Ngay khi cuộc gọi được kết nối, tôi đã nghe giọng nói hiền lành của mẹ vợ, nghe được lời nói của bà, thiếu chút nữa nước mắt tôi lại rơi xuống.

“Bây giờ mẹ qua nhà con coi Tiểu Đình giùm, càng nhanh càng tốt…” Tôi nói nhanh lời này, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng mẹ vợ vẫn trả lời, sau đó liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn điện thoại di động trong tay mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe taxi, chiếc taxi đang đi trên cầu sông Côn Giang. Tôi cắn răng, sau đó mở kiếng xe, ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ, mặc dù bên ngoài đã là đêm tối, nhưng tôi vẫn thấy rõ điện thoại di động của mình rơi xuống sông như parabol.

Nếu muốn quên quá khứ, thì hãy quên nó hoàn toàn và loại bỏ mọi dấu vết và thông tin liên lạc. Không có điện thoại di động, không có số điện thoại, không có danh bạ và WeChat v.v., tôi hy vọng sẽ có một khởi đầu dễ chịu.

Mặc dù tôi đã chọn ra khỏi nhà, nhưng tôi vẫn mang theo thẻ ngân hàng, bên trong có năm triệu nhân dân tệ, đó là tài sản duy nhất của chúng tôi. Đến ga xe lửa ở Cáp Nhĩ Tân, tôi mua hai vé tàu giường nằm đến Quảng Châu, tàu khởi hành lúc 21:36 tối, mất 35 tiếng để đến Quảng Châu. Tiểu Hạo Hạo vẫn chưa biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, trên khuôn mặt nhỏ nông của nó tràn đầy hứng thú và tò mò.

Lên xe lửa, tôi đặt Hạo Hạo trên giường nằm, đứa bé đã mệt, tôi ngồi trên băng ghế nhỏ bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ chốc lát sau, xe lửa khởi động. Thành phố này, nơi tôi đã sống hơn mười năm từ từ rời xa tôi, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy những ánh đèn lẻ tẻ của thành phố. Dì Trương, tạm biệt. Bố mẹ vợ, tạm biệt. Cha… tạm biệt… Tiểu Đình, tạm biệt… Sau khi ngồi trước cửa sổ một lúc, tôi lấy bản đồ hành trình tàu đã chuẩn bị trước, Cáp Nhĩ Tân đến Quảng Châu, mặc dù đường rất dài, trạm dừng ở giữa lại rất ít, từ Cáp Nhĩ Tân đến Quảng Châu có tổng cộng 22 điểm dừng, Cáp Nhĩ Tân tương đối gần với Thiên Tân và Tần Hoàng Đảo và các thành phố khác, đó là thành phố tôi rất quen thuộc, trước đây đi công tác cũng đã đến, chỉ là quá gần với quê hương của tôi, tôi sợ gợi lại ký ức của tôi nên từ bỏ. Cuối cùng, tôi chọn bốn địa điểm như Cửu Giang, Nam Xương, Ganzhou và Thiều Quan, để xem cảm giác nó như thế nào.

Tôi thu hồi tư liệu xe lửa trong tay thì thấy Hạo Hạo đã ngủ mất rồi, tôi ngồi ở cái giường tầng dưới mà không ngủ được. Tôi chỉ ngồi đó, chống tay lên cằm và nhìn ra ngoài cửa sổ, có trấn nhỏ và hoang dã, nhưng tôi không chú ý đến nó, trong đầu tôi không ngừng nhớ lại, đương nhiên là không thiếu sự hối hận và tự trách. Ngồi một hồi, tôi lắc đầu, hiện tại nghĩ đến những chuyện này, đơn giản là tự tìm phiền não.

Mắt tôi rơi vào khuôn mặt của Hạo Hạo, vẻ ngoài của nó dường như được tạc ra từ cái khuôn giống hệt tôi, tất cả mọi người đều nói như vậy. Tôi thẫn thờ nhìn nó, nó sẽ là động lực duy nhất cho cuộc sống và công việc sau này của tôi và cũng là nguồn sống của tôi. Dù sau này có khó khăn và đau khổ cỡ nào, tôi cũng phải chăm sóc cho nó thật tốt, để nó được giáo dục tốt nhất và cho nó một cuộc sống tốt nhất.

Bất tri bất giác, tôi dựa tay vào cái bàn nhỏ ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu lại bị ác mộng đánh thức, trong mộng tôi mơ thấy Tiểu Đình tự sát sau khi tôi đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nhễ nhại mồ hôi, đầu óc mơ mơ màng màng, trong lòng không khỏi căng thẳng, tôi nhìn thời gian thì đã gần 6 tiếng tôi rời khỏi nhà, lúc này không biết ở nhà có xảy ra chuyện gì không. Chỉ là hiện tại tôi không còn điện thoại di động, cũng không có phương pháp liên lạc với người thân, nghĩ đến giấc mơ vừa rồi không khỏi có chút lo. Nếu bây giờ trong tay tôi còn điện thoại… Bây giờ đã 3 giờ sáng, Hạo Hạo vẫn ngủ ngon lành. Người ta nói giấc mơ là ngược lại với thực tế, tôi hy vọng giấc mơ này cũng vậy…

Tôi kiểm tra thời gian, khoảng cách đến nhà ga của bốn thành phố mà tôi dự đoán còn sớm, tôi cũng không dám ngủ nữa, bởi vì tôi phải canh Hạo Hạo, vô luận là đi vệ sinh hay là gì đó, đều cần tôi chăm sóc cho nó. Có rất nhiều người trên xe lửa, nó nhỏ như vậy, vạn nhất nó xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không sống nổi.

Trong sự cô đơn buồn chán và tra tấn, cuối cùng tôi cũng đến được điểm đến của mình, đó là Thiều Quan. Sau khi lựa chọn, tôi vẫn đến đây, đây là một thành phố du lịch với phong cảnh tuyệt đẹp và là một thành phố cổ kính, tôi bị thu hút bởi kiến trúc cổ điển của nó, cuối cùng tôi quyết định ở lại thành phố này, cũng là ở Quảng Đông.

Trải qua gần 30 giờ đi xe gập ghềnh, tôi và Hạo Hạo đã rất mệt, dù sao trên xe lửa ngủ không thoải mái lắm, tôi cũng không ngủ được nhiều. Tôi mang nó theo tìm một khách sạn tương đối đẳng cấp rồi cất hết hành lý vào đó, tuổi nó còn nhỏ, cần ngủ nhiều, nhìn thấy cái giường lớn êm ái trong khách sạn lại ngủ thiếp đi, tôi ôm nó dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi chúng tôi tỉnh giác thấy trời đã sáng, đến thành phố xa lạ này khiến cho tôi tận hưởng cảm giác thư thái đã mất từ lâu, sau khi thức dậy, tôi thu dọn đồ đạc rồi đưa Hạo Hạo đi ăn một món ăn đặc sản của địa phương. Vì lừa nó là đến đây du lịch, đương nhiên phải mang nó theo chơi vài ngày. Tiền mặc dù không nhiều, nhưng chỉ cần chúng tôi tiết kiệm được một khoản là có thể tiêu xài trong vài tháng. Chỉ là tôi không dành thời gian đi du lịch cùng Hạo Hạo, tôi vẫn lo lắng về tình hình ở nhà, không biết mọi thứ ra sao.

Hai ngày trôi qua chậm rãi, mọi thứ vẫn như thường lệ, Hạo Hạo bởi vì đi du lịch có vẻ vui vẻ không suy nghĩ, mà tâm sự của tôi lại càng lúc càng nặng trĩu. Ngày thứ ba quyết định mang Hạo Hạo đi tìm một trường mẫu giáo, sau đó thuê một căn nhà gần trường, chúng tôi không thể ở khách sạn hoài.

Có rất nhiều trường mẫu giáo, nhưng thủ tục vào trường công phức tạp nên tôi tìm một trường mẫu giáo tư thục tương đối tốt cho Hạo Hạo, tuy còn nhỏ nhưng nó vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, hỏi tôi vì sao không về nhà đi học. Tôi chỉ có thể tìm lý do để lừa nó. Đánh lừa một đứa bé thì dễ, nhưng đứa bé này một ngày nào đó cũng chán vui, lúc đó sẽ làm ầm ĩ đồi về nhà, sớm muộn gì ngày đó cũng tới, tôi nên chuẩn bị tinh thần đi.

Tôi tranh thủ thời gian học mẫu giáo của Hạo Hạo, dành một buổi chiều để thuê một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, giá cả cũng không đắt, xách vali vào ở. Thừa dịp nó chưa tan học, lại mua một số nhu yếu phẩm sinh hoạt, bận rộn cả buổi chiều. Nhìn căn nhà xa lạ này, sau này sẽ là nhà của tôi và con trai, ít nhất là trong một thời gian ngắn. Trước khi hoàn toàn an ổn, tôi không muốn mua nhà, trước tiên không nói tôi có khả năng tài chính hay không, có lẽ tôi sẽ chuyển thành phố cũng không chừng.

Chờ ngày mai lại chuẩn bị đi tìm việc làm, với kinh nghiệm và năng lực làm việc của tôi, tìm một công việc với lương cao cũng không khó, chỉ có con trai bên kia là tương đối khó khăn, đưa đón nó là một vấn đề nan giải. Trước đây, Tiểu Đình và mẹ vợ là người chăm sóc Hạo Hạo, bây giờ tự mình chiếu cố hài tử, mới cảm nhận được chăm sóc một đứa nhỏ vất vả cỡ nào.

Ngày tháng cứ thế trôi qua dần dần, sự tìm việc của tôi vẫn không có kết quả, không phải là tôi không thể tìm được mà là tôi không tìm được một công việc thỏa đáng phù hợp với mình, công việc có thể gặp không thể cầu, từ từ mà đến. Lại đến lúc đón Hạo Hạo, tôi xuống lầu đi lại trường mẫu giáo, tính toán ngày tôi vẫn có một phần lo âu, ở nhà tôi không biết có xảy ra chuyện gì không. Không phải tôi có bụng đen nghĩ Tiểu Đình có thể lại thông đồng với cha tôi có ở cùng hay không? Chỉ là mỗi lần nghĩ tới chuyện này, tôi lại lắc đầu, hết thảy đều là quá khứ, không liên quan gì đến mình nữa.

Do kẹt xe trên đường nên sau khi xe buýt đến trạm, tôi đến trường mẫu giáo muộn vài phút, lúc này trường đã tan học. Con trai tôi chắc vẫn đợi tôi trong lớp, tôi vội vã đến phòng học nơi con tôi đợi thì thấy giáo viên đang quét sàn nhà thu dọn bàn ghế, không có bóng dáng của Hạo Hạo.

“Thưa thầy, con trai tôi đâu…” Tôi hỏi giáo viên.

“Con trai của ông đã được đón…” Giáo viên trả lời.

“Ai đón?” Câu trả lời của giáo viên thiếu chút nữa khiến cho tôi ngồi trên mặt đất, ở thành phố này tôi không có bất kỳ người quen nào, đứa bé bị người khác đón đi, mồ hôi lạnh của tôi lập tức chảy xuống.

“Tôi không biết, chỉ là con trai ông biết nàng và gọi nàng là dì, lúc bé tan học nàng đã đợi ở chỗ này. Nói chung, trẻ em được đón bởi người lạ, chúng tôi đều hỏi bé có quen biết người đón không, nếu bé không biết, chúng tôi sẽ không để cho người ta đón đi. Trước khi người kia đón con trai ông, tôi đã nhiều lần xác nhận, bé nói quen bà ta, là dì hay gì đó, tôi không nhớ rõ…” Nữ giáo viên trẻ tuổi này vẻ mặt ngây thơ, ngây ngốc nhớ lại.

“Người đó là phụ nữ?” Nàng đón bé bao lâu rồi?” Giờ phút này tôi cố nén xúc động muốn đánh cô giáo này. Dù gì thì việc tìm đứa bé là ưu tiên hàng đầu, bởi vì lúc này tôi rất sợ hãi và kích động, ấn tượng đầu tiên của tôi chính là nó bị bọn buôn người bắt đi, khi nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra với nó sau khi bọn buôn người bắt đi, tôi rất sợ. Lúc này cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không có Hạo Hạo, tôi không biết mình nên sống như thế nào, chẳng lẽ một con đường sống ông trời cũng không cho tôi sao? Chẳng lẽ nhất định phải đẩy tôi vào chỗ chết để trừng phạt tôi?

“Mới đi chưa được mười phút, là một nữ nhân, dáng dấp rất đẹp, rất có khí chất…” Giáo sư còn đang nhớ lại, có vẽ không vội vàng.

Tôi không muốn nghe nữ giáo viên tiếp tục nói nhảm nên vội vàng chạy ra ngoài trường, vừa đến cổng trường, nhìn xe cộ qua lại và bốn phương tám hướng. Mười lăm phút, dù tôi có bắt được taxi cũng không biết đã đi bao xa. Lúc này tôi luống cuống tay chân, không biết phải đi tìm ở đâu… Đúng rồi, báo cảnh sát! Tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, hai ngày trước tôi lại mua một cái điện thoại di động, cài đặt số địa phương, có điện thoại di động vẫn thuận tiện hơn, lúc này tôi run run mở điện thoại ra, lúc này ngón tay đã run, tôi cực lực khống chế bản thân, 110, chỉ có ba con số, tôi lại ấn nhiều lần cũng không gọi được. Đang lúc tôi chuẩn bị quay số lần nữa, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên, có cuộc gọi đến, mà số này là số bí mật, căn bản không nhìn thấy số điện thoại và nơi thuộc về…

3.6 7 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
23 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Đen

truyện nên kết thúc từ lúc con v mặc áo cưới trên đảo r th ck rơi xuống vực . tác viết con v hiền thê thục đức r tình yêu vs th ck các kiểu. đến vs bố c vì td ko vì ty mà chấp nhận mặc áo cưới . nên về sau càng viết hình tượng n càng nát . cùng lắm là đến lúc bị phát hiện camera cũng nên kết thúc .
còn phần kết tác viết , là thành con v vs bố c yêu nhau r , th c thay hàng của ô bố vào chỉ là thành con rối giữa bố và con v thôi . làm còn phải kêu to cho ô bố nghe . từ tâm lý đến thể xác đều là của ô bố r. càng đọc về sau càng gây ức chế :)))

Congpq

Viết tiếp phần 2 đi bạn.hay quá

Sssss

Con cặc được lấy từ lão bố. Ghép cho thằng con. Nên con vk nó mới chắc chắn là không còn quan hệ với lão bố nữa rồi.

Minh

Viêt về lãng băng sương di bạn

Haha

Nhật ký dẫn sói vào nhà là truyện về lãnh băng sương đó bạn

Lùn lun

Thì cứ m bự hơn rồi thì đâu còn thèm của ổng nữa