Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 12185 Lượt Xem

Chương 232​

Nhưng cuối cùng, Lãnh Băng Sương vẫn tin những gì tôi nói, trước khi “tất cảnh” đánh thức tôi, cô nhìn thấy tư thế ngủ của tôi rất tiều tụy, ngay cả quần áo cũng không cởi, còn có những tài liệu tôi đã sắp xếp trên văn phòng tối qua, tất cả đều làm cho cô rất vui, bất quá để giảm bớt xấu hổ của cô và không cam lòng bị tôi ăn đậu hũ, cô buộc tôi phải trở thành võ sĩ taekwondo trong phòng tập dành riêng cho cô bồi luyện một hồi, dựa theo cách nói của cô là để cho tinh thần tôi tập thể dục buổi sáng.

Mặc dù bị Lãnh Băng Sương ném lên chiếu nhiều lần, cả người như muốn rã rời, nhưng lại cảm giác được rất thoải mái, bị cú ngã làm cho tỉnh táo lại. Tối hôm qua trong lòng đè ép một ít oán khí giờ phút này phảng phất như bị va chạm từ trong bụng thoát ra.

Sau khi tập thể dục buổi sáng, lần đầu tiên Lãnh Băng Sương đưa tôi đến căng tin dành cho nhân viên ăn sáng, lúc này có không ít nhân viên cũng đang ăn sáng, công ty có căng tin chuyên dụng, nếu có nhân viên dậy sớm không thích nấu ăn buổi sáng, có thể đến căng tin ăn.

Lãnh Băng Sương dẫn tôi đến phòng ăn của nhân viên, lại gây xôn xao không ít, tôi thường ăn căng tin, nhưng cô thì khác, trong nhà người ta có quản gia và người hầu, mỗi ngày rời giường đều có hạ nhân chuẩn bị sẵn sàng.

Sự xuất hiện của Lãnh Băng Sương trong căng tin khiến cho cho mọi người kinh ngạc, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, nếu cô không có ở đây, có lẽ những nhân viên này đã xì xào to nhỏ với nhau từ lâu.

“Cô không có ăn ở nhà sao? Ở nhà nhiều người hầu như vậy không chuẩn bị điểm tâm cho cô à?” Lãnh Băng Sương ngồi đối diện với tôi, tôi không chịu được ánh nhìn của những nhân viên xung quanh nên không thể không hỏi.

Lãnh Băng Sương rất ít khi tiếp xúc với nam nhân, hôm nay lại mang tôi tới đây, tuy rằng các nhân viên cảm thấy kinh ngạc, có một số ánh mắt nhân viên còn tương đối mập mờ.

“Tại sao? Anh không muốn ăn sáng với tôi?” Lãnh Băng Sương ngẩng đầu nhìn thoáng qua các nhân viên chung quanh, ánh mắt lạnh như băng, những nhân viên kia vội vàng tránh ánh mắt của cô cúi đầu ăn cơm, như thể nhìn thấy ma quỷ vậy. Sau khi đuổi hết ánh mắt nhân viên đi, cô mới nhàn nhạt trả lời.

Lúc này Lãnh Băng Sương ăn thật nhẹ, một chén cháo, một dĩa sủi cảo, ngay cả dưa chua cũng không có, cô lấy một miếng sủi cảo trên tay và nhai trong miệng, có vẻ rất yên tĩnh và ưu nhã.

Thật không ngờ Lãnh Băng Sương vẻ ngoài lạnh lùng lại ăn uống ưu nhã như vậy, xem ra cũng không ăn nhiều, làm sao có thể có nhiều sức mạnh như vậy trong khi tập taekwondo?

“Đương nhiên không phải, chỉ có chút kỳ quái…” Nói chuyện với Lãnh Băng Sương, người ta phải chuẩn bị nếu không sẽ trở tay không kịp, người ta không nghĩ được bước tiếp theo nàng sẽ nói gì, tôi vẫn chuẩn bị, thức thời không hỏi nữa, yên lặng ăn.

So sánh ăn với Lãnh Băng Sương, tôi có thể dùng từ “lang thôn hổ hầu” để hình dung, vốn là tôi rất đói, hơn nữa lượng cơm của tôi cũng rất lớn.

“Có lẽ tôi không thể dạy cho anh lâu, gần đây đã cho phép anh điều hành toàn bộ công ty một cách độc lập. Hôm nay dẫn anh đi lộ diện trước mặt nhân viên, coi như là xây dựng cho anh một ít uy tín đi, hơn nữa gần đây biểu hiện của anh rất tốt, cùng anh ăn cơm cũng coi như là phần thưởng cho anh, phải biết rằng ngoại trừ người thân có thể ăn sáng với tôi, anh là người thứ hai!” Cuối cùng Lãnh Băng Sương vẫn giải thích một chút với tôi, cô muốn nhân viên nhìn thấy quan hệ chặt chẽ giữa tôi và cô, trong tương lai quản lý công ty có thể mượn bóng cô.

Người thứ hai, tuy rằng Lãnh Băng Sương không nói là ai, nhưng tôi biết người đàn ông đầu tiên và nàng ăn sáng là ai, chính là nam nhân trong lòng nàng, có lẽ hiện tại trong lòng nàng vẫn coi tôi là người thay thế cho nam nhân kia, ở chỗ tôi tìm lại một ít hồi ức và an ủi.

Bất quá tôi đối với Lãnh Băng Sương không có ý đồ gì, cho nên trong lòng cũng không có ghen tuông gì.

Ăn xong điểm tâm, tôi bắt đầu một ngày làm việc bận rộn, Lãnh Băng Sương dự kiến trong vòng một tuần sẽ ra nước ngoài công tác, đến lúc đó tất cả mọi thứ trong công ty đều giao cho tôi tự lo liệu. Lần này ra nước ngoài thời gian sẽ không ngắn, cho nên trước khi cô đi, tôi cố gắng hấp thụ thêm một ít kinh nghiệm trên người cô.

Sau một ngày bận rộn, đến tối sắp tan sở, điện thoại di động của tôi vang lên, là Tiểu Đình gọi tới.

“Ông xã à…” Điện thoại vừa mới nhận được, liền truyền đến thanh âm ôn nhu của Tiểu Đình.

Hai từ xưng hô ngắn ngủi này, làm cho tôi cảm giác phảng phất như đã lâu không nghe qua, tuy rằng chỉ ngắn ngủi có hai ngày không gặp, nhưng tình cảnh tối hôm qua khiến cho tôi nhớ cả đời.

“Có gì không vợ?” Bởi vì tôi mệt nên thanh âm có chút nhẹ, Lãnh Băng Sương chuẩn bị rời đi, tôi chăm chỉ làm việc, tranh thủ dự trữ thêm một ít kiến thức, nói thật trong lòng tôi vẫn có chút không yên, cho nên lúc này tôi có vẻ hữu khí vô lực.

“Không có gì, chỉ đợi anh về ăn cơm…” Sau khi nghe được thanh âm và ngữ khí của tôi, giọng Tiểu Đình run lên, tựa hồ như mang theo một tia sợ hãi. Có lẽ giọng nói của tôi tương đối nhẹ và trầm hơn, hoặc nàng đang suy nghĩ nhiều về chuyện gì đó.

“Tan sở anh sẽ về nhà…” Sau khi cúp điện thoại, tôi cẩn thận suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc gọi này của Tiểu Đình. Suy nghĩ một hồi tôi mới nghĩ thông suốt, vốn là nàng muốn hỏi tôi đêm nay có về nhà hay không, nhưng những lời này cũng có thể có một ý tứ khác, đó là giống như không muốn tôi về nhà, hơn nữa thanh âm của tôi tương đối trầm thấp, nàng sợ hỏi như vậy sẽ làm tôi tức giận, cho nên cuối cùng thay đổi phương pháp, hỏi tôi có về nhà hay không. Có thể là nàng nhớ tôi, muốn tôi về nhà, cũng có thể là không nhớ tôi, muốn tiếp tục với ba chồng!

Nhưng suy đi nghĩ lại, hẳn là Tiểu Đình nhớ tôi, dù sao tối hôm qua nàng cũng tỏ thái độ với cha, phỏng chừng nếu không gặp được tôi, nàng sẽ không có tâm tư và can đảm để làm bất cứ điều gì với ông.

Đến giờ tan sở, vì quá mệt nên tôi đã nhờ tài xế của công ty chở tôi về nhà, vị trí của tôi có xe và tài xế riêng toàn thời gian, chỉ vì tôi chưa quen, cho nên vẫn tự lái xe đi làm. Xe dừng ở dưới nhà, tôi ngẩng đầu nhìn qua tầng nhà mình, không biết cha có ở nhà hay không.

Bước lên cầu thang, bước chân tôi có chút phù phiếm, cuối cùng tôi cũng đến trước cửa nhà, một đường này phảng phất như đi hai vạn năm ngàn dặm trường chinh. Hết cách thôi, tối hôm qua tôi ngủ cả đêm không cởi đồ, tuyệt không giải hết mệt mỏi, hai ngày nay khối lượng công việc thật sự quá lớn, tôi còn cần thời gian chậm rãi thích ứng với cường độ làm việc này. Mỗi ngày Lãnh Băng Sương ngủ rất ít, bình thường chỉ ngủ 5 tiếng, thời gian còn lại đều dành để làm việc, thật không biết loại tinh lực này của nàng là trời sinh hay là rèn luyện mà ra.

Đứng trước cửa nhà, tôi lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, có lẽ tôi quá mệt, tinh thần hoảng hốt, tôi cắm chìa khóa nhiều lần cũng không cắm vào lỗ khóa được.

Khi tôi định thử lại thì “cạch…” cửa nhà đẩy ra, lộ ra khuôn mặt Tiểu Đình, lúc này trên mặt nàng không còn phờ phạc nữa, hồng quang đầy mặt, tựa hồ như rất có thần.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn một ngày, trạng thái tinh thần của chúng tôi bị đảo lộn.

“Chồng, anh làm sao vậy?” Tiểu Đình nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của tôi, vội vàng chạy ra ngoài đỡ tôi vào nhà, thật ra tôi không dễ bị yếu như vậy, chỉ bởi vì tôi rất mệt và buồn ngủ, nhưng tôi vẫn để nàng đỡ tôi vào.

“Không có gì, quá mệt thôi, tối hôm qua cũng không ngủ ngon…” Tôi bước vào nhà, không nhìn thấy bóng dáng của cha, ông sợ phải đối mặt với tôi đã trở lại hòn đảo sao? Chẳng lẽ sau này nếu có tôi ở nhà, thì ông sẽ không ở nhà, tôi không ở nhà, ông mới chạy về? Như vậy cũng không tệ, ít nhất không để cho hai người chúng tôi đối mặt giảm bớt ngượng ngùng.

Tôi đang ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Đình ngồi xổm xuống cởi giày cho tôi, sau đó mang dép vào cho tôi, như thể một nàng hầu đang phục vụ chủ nhân của mình trở về. Tuy rằng trước kia nàng cũng từng phục vụ cho tôi, nhưng chỉ giới hạn mang âu phục cho tôi, cà vạt, sửa sang lại quần áo hay ống quần v.v., nhưng thay giày cho tôi như thế này, vẫn là lần đầu tiên.

Tôi đang ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Đình ngồi xổm ở trước mặt tôi, mặc kệ nhìn thế nào, thân phận cũng không bình đẳng, chẳng lẽ vì cảm giác tội lổi tối hôm qua sao? Tưởng cha không có ở nhà, tôi thấy bát đũa dọn trên bàn cơm có ba bộ, sau khi nhìn thấy đũa, tôi lại nhìn về phía giá giày, kết quả nhìn thấy có đôi giày rơm của ông.

Thì ra cha không có bỏ đi, như vậy ông đang ở trong phòng ngủ. Tôi thấy cửa phòng của ông đóng chặt, lúc này người đàn ông cướp đi vợ yêu của tôi nhiều lần chỉ tránh xa tôi cách có một cánh cửa. Cảm giác được ông đang ở nhà, nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, hơn nữa hiện tại bản thân mình lại mệt lã, tôi lập tức cảm thấy tâm phiền ý loạn.

“Các người ăn đi… tôi mệt quá… không ăn… hiện tại tôi chỉ muốn ngủ…” Sau khi Tiểu Đình thay giày cho tôi, tôi liền trực tiếp đi về phòng ngủ, mà nàng thì ngơ ngác đứng ngây ra đó không biết làm sao. Nàng có thể thấy tôi rất mệt vào lúc này, nhưng tâm trạng như thế nào nàng không thể xác định, vẫn là lần đầu tiên tôi bỏ bữa ăn tối.

Lúc này Tiểu Đình có chút luống cuống, không xác định rốt cuộc tôi ra sao, hơn nữa chuyện tối hôm qua khiến cho nàng rất chột dạ.

Sau khi tôi trở về phòng ngủ, trực tiếp đóng cửa lại, sau đó nằm trên giường, trong lòng dường như có một luồng khí không thể phát tiết ra, làm cho tôi mặc dù rất mệt nhưng không thể chìm vào giấc ngủ, coi như nửa ngủ nửa tỉnh, bởi vì tôi mơ hồ có thể nghe tất cả các âm thanh. Tôi bước vào phòng ngủ không lâu, đã nghe phòng ngủ của cha mở ra, ông tự ý đi ra? Hay là Tiểu Đình tiến vào phòng ngủ của ông? Càng nghĩ về nó thì tôi càng phiền lòng.

Lúc này, tôi nghe phòng khách truyền đến thanh âm một nam một nữ nhỏ giọng nói chuyện, nhưng thanh âm của hai người thì thầm quá nhỏ, tôi không cách nào bắt được nội dung cụ thể, bởi vì sự mệt nhọc của tôi phảng phất như cũng ảnh hướng đến thính giác.

Tôi chỉ nghe một số nội dung đứt quãng, chẳng hạn như “Kim Thành rất mệt, rất yếu”, “ông ăn một mình đi, ăn xong thì thu dọn”, “Tôi đi chăm sóc cho ảnh” v.v.

Đang lúc tôi cố gắng chìm vào giấc ngủ không để mình suy nghĩ vẩn vơ thì tôi nghe tiếng mở cửa, nghe tiếng hít thở quen thuộc kia tôi biết là Tiểu Đình. Tôi lại nghe tiếng thở dài nhẹ của nàng, sau đó nàng bật đèn phòng, nhưng điều chỉnh đèn rất yếu, để tránh làm cho tôi khó chịu.

Tiếp theo Tiểu Đình bắt đầu cởi đồ của tôi, lúc này tôi vẫn còn mặc áo sơ mi, cà vạt, hạ thân còn mặc quần âu phục, giống như đêm qua ở khu nghỉ ngơi. Khí lực của nàng dù sao cũng rất nhỏ, cho nên nàng cởi đồ cho tôi rất vất vả, hơn nữa còn cần phải lật người tôi lại, không dám dùng lực quá mạnh, như thể sợ tôi thức giấc.

Lúc này tôi đã tỉnh hơn rất nhiều, tôi không thể không lật người phối hợp với Tiểu Đình, để nàng cởi đồ tôi ra một cách thuận lợi, chỉ để lại một cái quần lót.

Sau khi cởi xong đồ, Tiểu Đình cầm đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau tôi nghe được thanh âm máy giặt chạy rì rì. Một lúc sau, nàng quay lại và bắt đầu thay đồ ngủ cho tôi, tôi mơ mơ màng màng phối hợp với nàng hoàn thành hết thảy.

“Chồng, để em đấm bóp cho anh nha?” Tiểu Đình cảm giác được lúc này tôi chưa có ngủ, chỉ nhắm mắt nửa ngủ nửa tỉnh.

Tôi mơ mơ màng màng ừ một tiếng, tiếp theo một đôi tay ấm áp bắt đầu vòng quanh trên người tôi, lúc này tôi đang nằm sấp, hai tay của Tiểu Đình ở cổ, bả vai, eo, lưng và sống lưng của tôi lưu lạc các nơi, động tác của nàng rất nhẹ, làm cho tôi nhất thời cảm giác thân thể thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là nhớ tới tình cảnh tối hôm qua… Đôi tay này nắm dương vật cha mà bú liếm trong miệng vẫn làm cho tôi rất khó chịu, kỳ thật khúc mắc quan trọng nhất chính là lời nói dối của nàng, nó giống như một cái mụn trong ngực tôi.

“Chồng, có chuyện gì vậy? Sao lại mệt như thế này?” Tiểu Đình vừa đấm bóp vừa nhẹ nhàng hỏi. Lúc này tôi không muốn mở miệng, chỉ nhẹ lắc đầu.

Có lẽ khi vừa nói chuyện tôi sẽ bộc lộ ra cảm xúc của mình, hơn nữa lúc này tôi quả thật không có tâm tình để nói chuyện với Tiểu Đình, trong lòng vẫn loạn, không biết thông suốt như thế nào.

“Chồng, thật ra…” Tiểu Đình nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, nhưng cuối cùng lại do dự muốn nói lại thôi. Nghe những lời này của nàng, tôi không khỏi có chút sinh khí, chẳng lẽ nàng muốn chủ động thú thặt với tôi?

3.6 7 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
23 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Đen

truyện nên kết thúc từ lúc con v mặc áo cưới trên đảo r th ck rơi xuống vực . tác viết con v hiền thê thục đức r tình yêu vs th ck các kiểu. đến vs bố c vì td ko vì ty mà chấp nhận mặc áo cưới . nên về sau càng viết hình tượng n càng nát . cùng lắm là đến lúc bị phát hiện camera cũng nên kết thúc .
còn phần kết tác viết , là thành con v vs bố c yêu nhau r , th c thay hàng của ô bố vào chỉ là thành con rối giữa bố và con v thôi . làm còn phải kêu to cho ô bố nghe . từ tâm lý đến thể xác đều là của ô bố r. càng đọc về sau càng gây ức chế :)))

Congpq

Viết tiếp phần 2 đi bạn.hay quá

Sssss

Con cặc được lấy từ lão bố. Ghép cho thằng con. Nên con vk nó mới chắc chắn là không còn quan hệ với lão bố nữa rồi.

Minh

Viêt về lãng băng sương di bạn

Haha

Nhật ký dẫn sói vào nhà là truyện về lãnh băng sương đó bạn

Lùn lun

Thì cứ m bự hơn rồi thì đâu còn thèm của ổng nữa