Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 11489 Lượt Xem

Chương 384​

“Thật ra hôm đó sau khi em đưa video lên máy tính, em đã rời khỏi nhà, nhưng em không có đến đảo, mà đến một khách sạn. Em thừa nhận là lúc đó em đã mất trí, nhưng tâm trạng của em tại thời điểm đó anh không thể hiểu được, ngay cả em cũng không hiểu mình đang làm gì. Sau khi đưa video vào máy tính và rời khỏi nhà, trái tim em vẫn mơ hồ bất an và em cũng rất mâu thuẫn trong khách sạn, có một chút hối tiếc, hơn nữa thần kinh căng thẳng đứng ngồi không yên, có lẽ là giác quan thứ sáu. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ cẩn thận, em hối hận, em đã suy nghĩ rất nhiều, cộng với giác quan thứ sáu, em càng thêm sợ hơn, vì vậy em vội vã chạy về nhà.”

…”Lúc đó, trong lòng em có một tia hy vọng, hy vọng đêm đó anh giận em mà không về nhà, như vậy em có thời gian để vãn hồi, về đến nhà thừa dịp anh không có ở nhà chưa coi video và xóa nó đi. Lúc em trở lại chung cư, lại nhìn thấy bố ở trong hoa viên chung cư, bố đứng ở đó không ngừng bồi hồi đi lanh quanh, thỉnh thoảng nhìn vào tầng lầu nhà chúng ta. Nhìn thấy ông ta đi vào chung cư, em không có gì bất ngờ, hôm đó là ban ngày, ông ta đã gọi cho em một lần, bởi vì tâm trạng của em hỗn tạp và cơ thể không được khỏe, vì vậy em đã cúp máy, nên ông ta lo lắng những gì có thể xảy ra nên đã đến thăm, nhưng không có can đảm để lên nhà. Trải qua đêm đó ở trên đảo, tâm trạng của em và ông ta đều hỗn tạp, sau cơn cuồng nhiệt, chúng tôi bình tĩnh hơn bình thường và suy nghĩ cũng nhiều hơn bình thường. Lúc nhìn thấy bố, em mới biết trong lòng mình đang cảm thấy bất an, giác quan thứ sáu bắt đầu quấy rầy không chỉ có một mình em.”

…”Ở dưới lầu em và bố nói vài câu đơn giản, bởi vì trong lòng sốt ruột và lo lắng, cho nên em bảo bố trở về tiểu đảo đi, tự mình vội vàng chạy lên nhà. Trong quá trình lên lầu, trong lòng em vẫn mơ hồ sợ hãi, vạn nhất về nhà nhìn thấy anh ở nhà, hơn nữa anh đang hoặc đã xem xong video đó, anh sẽ có phản ứng gì? Nhưng lúc đó em không còn quan tâm nữa, vì em vẫn còn tức giận về điều đó, vì vậy em không có nhiều lo lắng về trạng thái cảm xúc có thể xảy ra của anh. Chỉ là khi em bước vô nhà, thấy anh nằm trong vũng máu!”

…”Có lẽ bây giờ dù có nói một ít lời ấm lòng, anh cũng sẽ không tin nữa. Lúc ấy em thật sự cảm giác được trái tim mình đột nhiên nứt ra, không khác gì lần đó anh rơi xuống vực. Có lẽ là do em đã mất đi một lần, hiểu được càng thêm quý trọng, cho nên lần này thống khổ của em thậm chí còn mãnh liệt hơn lần trước, em vội vàng vọt tới bên cạnh anh, lúc ấy em mất đi tất cả lý trí, muốn cứu anh. Điều đầu tiên em nghĩ đến chính là bố vẫn còn ở dưới lầu, em vội vàng gọi điện cho bố, không đến hai phút sau bố thở hồng hộc chạy vào, sau đó em bất chấp chuyện khác, gọi cho Lãnh Băng Sương xin giúp đỡ, lúc ấy em chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là cứu anh, trừ chuyện đó ra em không quan tâm đến điều gì nữa.”

…”Lúc đến bệnh viện, anh đang ở trong phòng cấp cứu, em, bố và Lãnh Băng Sương đợi ở bên ngoài, lúc ấy anh có biết không? Em thật sự rất sợ, một là sợ cứu anh không được, hai là sợ ánh mắt của Lãnh Băng Sương, nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ em đã bị nàng giết chết mấy trăm lần rồi, hơn nữa nàng không nói với em câu nào, chỉ cùng bác sĩ tiến hành nói chuyện. Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng từ trong mắt của nàng em biết, nàng đã đoán ra được, dù sao nàng đã biết quá khứ của chúng ta, vả lại anh đã tự hại mình làm thương tổn bộ vị kia. Về cơ bản nàng là khuê mật tốt của em, nhưng đã ngừng hẹn với em kể từ sự kiện trước, nhưng lần này, anh biết không? Lần đầu tiên em nhìn thấy sự khinh miệt và coi thường trong mắt nàng, thậm chí còn có mỉa mai nhắm vào em. Sự mỉa mai không lời của nàng, làm cho trái tim e ngược lại càng thêm khó chịu. Một khắc kia, đã làm cho em thực sự cảm nhận được ý nghĩa của việc bị người khác phản bội, có lẽ khi cả thế giới biết chân tướng, em thật sự sẽ bị cả thế giới vứt bỏ, cho dù nguyên nhân của vấn đề có phải là do lổi nơi anh hay không, nhưng hậu quả lại là em tạo thành, em có trách nhiệm không thể chối cãi.”

…”Mặc dù Lãnh Băng Sương đối với em rất thờ ơ, giống như người xa lạ, nhưng vì lo lắng cho anh, em vẫn liều lĩnh hỏi nàng tình huống của anh. Cuối cùng nàng cũng sốt ruột cho biết tình huống của anh, ngay cả một câu dư thừa cũng không muốn nói thêm với em, mà bố còn hơn thế nữa, ông ngồi ở chỗ đó mà rơi nước mắt già, có lẽ ông cũng biết mình đã hại con trai của mình hai lần, hơn nữa hai lần đều suýt mất mạng!”

…”Chuyện sau đó anh đã biết, em ở trong bệnh viện một mình chăm sóc cho anh, tuy rằng bố lo lắng cho anh, nhưng cũng không dám liếc nhìn anh một cái, có lẽ không dám đối mặt với anh, có lẽ cũng không có dũng khí nhìn thấy con mình thảm thiết nằm trên giường bệnh, ông tìm một khách sạn gần đó, sau khi nói chuyện với ông chủ một lúc lâu, ông ta đồng ý cho bố nấu ăn trong phòng. Bố chuẩn bị bữa ăn hàng ngày và bí mật gửi cho em, cho dù anh có tỉnh hay không, ông nhất quyết đưa cơm, em biết ông muốn chuộc tội của mình, mặc dù phương pháp chuộc lỗi này không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì anh không có tỉnh dậy, em không có thấy đối, vì vậy hầu hết các bữa ăn đã bị hư và vứt bỏ. Chuyện sau đó, anh đã biết…” Tiểu Đình kể xong liền lâm vào im lặng, có lẽ cô ta không biết phải nói gì cho phải, mặc dù lời nói của cô ta rất toàn diện, nhưng chi tiết lại tương đối đơn giản.

…”Đúng rồi, tuy rằng mỗi ngày em đều trở về khách sạn bố ở để tắm rửa hàng ngày, nhưng em thề, em không có cùng bố phát sinh một lần quan hệ nào nữa, hai chúng tôi đều giữ quy củ, có thể nói trong khoảng thời gian đó, em và bố đều vất vả, ngoại trừ lo cho anh ra, hai chúng tôi không có tâm tư nào khác trong đầu. Nếu anh còn muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi…” Nghe những lời nói của Tiểu Đình, trái tim tôi bình tĩnh lại, không vì bất cứ điều gì khác, bởi vì tôi đã biết được rất nhiều chuyện mình muốn biết, mặc dù sự thật có phần khác với suy đoán của tôi. Đối với lời cô ta vừa nói, tôi có thể tin tưởng hơn phân nửa, nhưng không thể tin 100%, trải qua rất nhiều chuyện như vậy, tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vào cô ta.

“Vậy bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có còn hận tôi không?” Chúng tôi nói chuyện rất nhiều, cho nên tôi tiến thêm một bước truy vấn, dù sao thì những gì cô ta làm với tôi trước khi tôi bị tàn phế chỉ là một hành vi tự hại đơn giản, hết thảy đều tiêu trừ sao?

“Nói thật, nhớ lại đủ loại chuyện kia, em vẫn còn hận đối với anh, chỉ là không còn hận sâu như vậy, hiện tại xem như oán đi. Vì vậy, trong khoảng thời gian đối thoại này, em đã cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, không muốn bản thân mình nhớ lại những điều đó, ảnh hưởng đến cảm xúc của em và tình cảm của em dành cho anh. Mấy ngày nay em vẫn cố gắng coi hai chúng ta như những người yêu mới quen lần đầu tiên, để trải nghiệm lại quá trình quen biết tương tri tương ái nhau một lần nữa, để cho hai chúng ta bắt đầu lại từ đầu, quá khứ hãy để cho nó qua đi, có được không?” Lúc nói những lời này, Tiểu Đình từ trong phòng đi ra, cô đi tới trước sô pha, ngồi bên cạnh tôi, hai tay ôm lấy cánh tay tôi, trên mặt cô nở một nụ cười, mặc dù nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng không ảnh hưởng đến biểu tình chân thành của cô.

“Còn ông ta thì sao? Cô và ông ta sẽ làm sao trong tương lai? Hai người có thể khôi phục lại quá khứ không? Tôi có một câu hỏi vẫn chưa bao giờ hỏi cô, tôi chỉ phán đoán và suy đoán từ đầu đến cuối, nhưng không có câu trả lời xác định, bây giờ tôi hỏi cô câu hỏi này, nếu cô trả lời tôi một cách trung thực thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu…” Cuối cùng cũng đến lúc nói về vấn đề mà tôi quan tâm nhất, cũng là nút thắt trong lòng tôi suốt thời gian qua.

“Anh hỏi đi, em nhất định sẽ trả lời thành thật…” Tựa hồ như Tiểu Đình cảm giác được cái gì đó, nhưng cô ta vẫn kiên định gật đầu một cách chắc nịch.

“Tôi muốn biết, hiện tại cô cảm ứng thế nào về ông ta? Là bố chồng? Là người yêu? Cô có từng yêu ông ấy không? Cô có gắn bó với ông ấy không? Chờ đã, tất cả những cảm giác mà cô có về ông ta, hãy thành thật mà nói, đừng cúi đầu, hãy nhìn vào mắt tôi và trả lời…” Tôi năng cằm của Tiểu Đình để cho cô ta nhìn thẳng vào mặt tôi. Sau khi nghe câu hỏi của tôi, hai tay của tôi rõ ràng cảm thấy cơ mặt của cô ta ngay lập tức căng ra một chút…

3.6 7 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
23 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Đen

truyện nên kết thúc từ lúc con v mặc áo cưới trên đảo r th ck rơi xuống vực . tác viết con v hiền thê thục đức r tình yêu vs th ck các kiểu. đến vs bố c vì td ko vì ty mà chấp nhận mặc áo cưới . nên về sau càng viết hình tượng n càng nát . cùng lắm là đến lúc bị phát hiện camera cũng nên kết thúc .
còn phần kết tác viết , là thành con v vs bố c yêu nhau r , th c thay hàng của ô bố vào chỉ là thành con rối giữa bố và con v thôi . làm còn phải kêu to cho ô bố nghe . từ tâm lý đến thể xác đều là của ô bố r. càng đọc về sau càng gây ức chế :)))

Congpq

Viết tiếp phần 2 đi bạn.hay quá

Sssss

Con cặc được lấy từ lão bố. Ghép cho thằng con. Nên con vk nó mới chắc chắn là không còn quan hệ với lão bố nữa rồi.

Minh

Viêt về lãng băng sương di bạn

Haha

Nhật ký dẫn sói vào nhà là truyện về lãnh băng sương đó bạn

Lùn lun

Thì cứ m bự hơn rồi thì đâu còn thèm của ổng nữa