TÔI VÀ CHỊ – Truyện 18+ Dài Hay 2021 ( Update Chương 46 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: TÔI VÀ CHỊ – Truyện 18+ Dài Hay 2021 ( Update Chương 46 END )
Tác Giả: oceano
Danh Mục: Gái Xinh, Lãng mạn, Máy Bay, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Lượt Xem: 997 Lượt Xem
-XL-
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Triều để báo tôi sẽ đến muộn. Sau đó, tôi và chị cùng cô Duyên đi ra ủy ban xã, cô Duyên cũng cần đăng ký tạm trú. Cậu tư pháp rất niềm nở tiếp đón và sau đó nhiệt tình hẳn lên khi đọc hồ sơ của chúng tôi.
– Hôm nay mới được gặp anh chị, em là người làm hộ tịch cho anh chị về đây. Chú Bình có khỏe không anh?
– Cám ơn em. Bố anh khỏe.
– Hồ sơ của anh chị không vấn đề gì vì em đã kiểm tra khi làm hộ tịch, anh cứ đưa cô sang bên kia để làm thủ tục. Hồ sơ của anh chị em sẽ làm luôn, chắc không mất thời gian lắm đâu.
– Cám ơn em.
Đúng như lời cậu ta nói, sau khi chúng tôi hoàn thành hồ sơ cho cô Duyên, thì cậu ta đã quay lại đưa chúng tôi đi ký các giấy tờ sau đó trịnh trọng đưa cho chúng tôi mỗi người một tờ giấy chứng nhận kết hôn màu hồng.
– Chúc mừng anh chị.
– Cám ơn em.
Tôi đưa tay bắt cậu ta, rồi đưa cho cậu ta một cái phong bì đã chuẩn bị sẵn. Cậu ta trần trừ một chút rồi cũng nhận lấy.
Dù chỉ là thủ tục, nhưng khi đọc tờ giấy chứng nhận kết hôn có tên tôi và chị trên đó, không hiểu sao trong tôi trào lên một sự xúc đông, khiến tờ giấy run run trong tay tôi. Nhìn sang chị, khuôn mặt chị cũng đang đẫm nước mắt, nhưng nét mặt chị ngời lên sự hạnh phúc. Kệ mọi người đang nhìn, tôi giang tay ôm chặt lấy chị.
– Vợ!
– Chồng!
Cô Duyên tươi cười nhưng nước mắt cũng đang chảy ra nhìn hai chúng tôi ôm nhau.
Buông chị ra, tôi dùng bàn tay lau sạch nước mắt cho chị, cầm lấy hai tờ giấy cẩn thận cho vào cái túi hồ sơ, nắm tay chị bước ra ngoài.
Về đến nhà, cô Duyên và chị biến mất trong phòng, tôi liền đi lên phòng làm việc cài nốt cái máy tính. Có một số việc cần thực hiện trong thời gian tới, thiết kế sản phẩm và phát triển thị trường. Các sản phẩm của OG đều là các sản phẩm điện tiêu dùng, mẫu mã hầu hết đi sao chép lại, không chú trọng đến sự tiện dụng của người dùng điều này sẽ được điều chỉnh trong loạt sản phẩm mới. Phát triển thị trường cũng cần có những thay đổi phù hợp với chiến lược mới, Triều cũng đã bàn bạc với tôi, nhưng do việc định hình cho loạt sản phẩm tiếp theo chưa cụ thể nên vẫn chưa có phương án tổng thể và nhân sự bổ sung. Viết một số ý tưởng và thêm những câu hỏi ở dưới, tôi gửi thư điện tử cho Triều và Cảnh. Vừa đứng dậy để đi ra ngoài thì cô Hiền cũng lên gọi tôi xuống ăn cơm.
Chị Nga dạo này rất chịu khó xuống bếp khác hẳn ngày trước chị sẽ lấy đủ các lí do để tránh, có làm cũng chỉ phụ vặt như nhặt rau chẳng hạn, dù thế sau đó cô Duyên hoặc tôi lại phải nhặt lại. Chị Nga đang lúi húi trong bếp khi tôi xuống đến phòng ăn, cô Duyên và cô Hiền đã ngồi sẵn đợi bên bàn ăn đã bày sẵn.
– Còn món gì à cô?
– Món Hiền tự nấu.
Cô Duyên trả lời, ánh mắt đầy nét cười nhìn tôi. Tôi hạ giọng hỏi nho cô.
– Liệu có ăn được không cô?
– Chắc chắn ăn được, không chết được đâu mà sợ.
Nghe cố nói vậy tôi lại thấy bất an vì tôi sẽ là vật thí nghiệm đầu tiên, nói thật hay nói dối lại là vấn đề lớn. Còn đang suy nghĩ, thì chị Nga cũng bưng ra một cái tô thịt kho tàu, đúng là món tôi thích nhất, tất nhiên nếu cô Duyên hoặc cô Hiền nấu. Nhìn tô thịt có vẻ cũng không đến nỗi về màu sắc và hình thể, dù có vẻ hơi nhạt màu một chút.
Chị Nga cũng không giới thiệu hay bắt tôi nếm thử, tôi có chút thở phào suy nghĩ để “tẩu vi thượng sách”. Nhận bát cơm của cô Hiền xới cho, tôi múc ngay một thìa canh khoai sọ đổ vào bát.
– Lâu lắm cháu không được ăn khoai sọ.
Tôi nói để che dấu việc chan canh khoai sợ vào bát, sau đó cắm cúi ăn, khoai sợ non hầm nhừ bùi bùi cùng vị ngọt đậm đà của xương sườn rất ngon. Tôi hài lòng ăn hết bát thứ nhất, đưa bát cho cô Hiền xới bát thứ hai, có kinh nghiệm bát thứ nhất tôi đưa tay múc một muôi khoai sọ định chan vào bát thì chị gắp một miếng thịt kho tàu để vào bát tôi.
– Anh ăn đi, đúng món anh thích.
Miễn cưỡng đặt cái muôi lại tô canh khoai sọ, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chưa có ai ăn thịt kho tàu, cô Duyên thì nhìn tôi với ánh mắt kỳ vọng.
E dè cắn một miếng thịt kho tàu của chị, thịt ba chỉ kho vừa nhừ khá chuẩn, chỉ có điều nó ngọt, ngọt như miếng kẹo bột ngày bé tôi hay ăn. Tôi cũng khá khâm phục nghị lực của mình để không phun miếng thịt ra ngoài, mà tiếp tục nhai và lại đưa nốt miếng còn lại trong bát lên ăn tiếp.
– Thịt ba chỉ rất ngon, cắt vừa miếng, kho đủ nhừ.
Tôi bình tĩnh bình phẩm, nhưng đúng là không dám nhìn chị và bình tĩnh múc một muôi canh khoai sọ chan vào bát, sau đó húp một hớp nước canh để nuốt toàn bộ tàn dư của miếng thịt xuống bụng. Cô Duyên vẻ mặt có chút bất ngờ nhìn tôi, rồi lại nhìn bát kho tàu sau đó gắp một miếng để vào bát rồi đưa lên cắn một miếng. Tôi hồi hộp nhìn cô ăn, cố gắng không để tiếng cười bật ra, nhưng rồi tôi có chút thất vọng vì vẻ mặt bình thản của cô khi nhai miếng thịt.
– Lần đầu tự nấu như vậy cũng không tệ.
Sau đó cô lại đưa miếng còn lại lên ăn tiếp và đưa đũa gắp miếng thứ hai. Nhìn cô tôi lại có chút xấu hổ, tôi cũng gắp thêm một miếng và đưa cả vào mồm nhai. Cả cô Hiền cũng gắp một miếng, sau đó cũng thản nhiên nuốt hết, nhưng cô không gắp thêm nữa. Chị có vẻ vui vẻ, cũng gắp thêm một miếng, nhưng tôi nhanh tay lấy bát của chị chan một muôi canh khoai sọ cho chị.
– Chị ăn khoai sọ này, lâu lắm rồi mới được ăn lại. Bát sau hãy ăn thịt.
Tôi cũng tiếp tục ăn cơm, bát tiếp theo tôi lại ăn thêm hai miếng kho tàu, tự nhiên tôi thấy cũng không quá ngọt, có lẽ không ngọt so với khẩu vị của người miền Nam như tô mỳ gõ tôi ăn ở Sài Gòn khi người bán hàng đổ hai thìa đường vào bát trước khi chan nước lèo.
Chị cũng ăn hết bàn cơm đầu tiên và gắp một miếng thịt kho tàu vào bát cơm cô Hiền vừa xới. Tự nhiên tôi lại thấy hồi hộp muốn cản chị lại, ánh mắt cô Duyên ra hiệu cho tôi, tôi đành dừng lại nhìn chị đưa miếng thịt lên cắn. Vừa cắn miếng thịt vào mồm, mặt chị bỗng ngây ra và sau đó nhè miếng thịt vào bát, rồi quay sang nhìn tôi lại nhìn cô Duyên.
– Thế này … mà mọi người ăn được?
– Ăn được chứ sao không, nếu không nói là khá ngon, vị có hơi khác đối với người miền Bắc nhưng phù hợp với khẩu vị với người miền Nam. Cô Duyên chẳng khen, em nấu lần đầu như vậy là không tệ mà.
Tôi đưa đũa gắp miếng thịt chị vừa nhè ra và cả miếng còn lại đưa vào mồm mình.
– Nếu em ăn không quen thì ăn canh khoai sọ, rau bí xào này.
Chị bỗng bật cười khanh khách, cũng không có chút ưu phiền nào, ánh mắt cảm kích nhìn tôi và nhận bát cơm tôi vừa múc một muôi canh cho chị. Cô Duyên vui ra mặt và nhìn tôi vẻ tán thưởng, sau đó lại khuyến khích chị Nga.
– Cháu có biết để nấu ngon như cô Hiền phải mất rất nhiều thời gian. Nấu lần đầu vậy đúng là không tệ thật.
Sau bữa ăn, nghỉ ngơi một lát rồi tôi lại đưa chị đến văn phòng, sau đó đến văn phòng của tôi. Mai mới có thể đi đến bệnh viện kiểm tra được.
Trên xe, tôi gọi điện cho chị Nguyệt, nghe chị thông báo đang làm thủ tục ra viện sau khi kết quả kiểm tra lại cho kết quả rất tốt. Tôi cũng yên tâm.
Đến văn phòng, tôi thấy đang ngồi sau bàn tiếp tân là một cô gái mới khá xinh, chắc Triều mới nhận vào. Gật đầu chào cô gái tôi lên tầng hai, Cảnh, Huy, chị kế toán và hai cô gái Trang, Hằng, chị Giang từ văn phòng chị Phượng điều sang. Triều và Huyền chắc đang trên tầng ba. Gọi thằng Cảnh đi lên tầng ba cùng, tôi đi thẳng đến phòng của Triều. Triều và Huyền đang trong phòng sắp xếp tài liệu vào cái tủ sách sau bàn làm việc của Triều.
– Anh đã gặp cô bé lễ tân chưa? Bạn của Huyền, nó giới thiệu sáng nay, em phỏng vấn rồi nên đã đồng ý nhận.
– Anh thấy cũng được. Mình sang phòng khách, anh muốn bàn kỹ với mọi người về nội dung email sáng nay anh gửi.
Ba chúng tôi sang phòng khách, Huyền đi lấy cho chúng tôi mỗi người một cốc nước rồi kéo cái ghế đơn ngồi xuống bên cạnh Triều.
– Em không thấy vấn đề gì, nhưng chỉ có câu ghi chú cuối cùng của anh em có chút phân vân. Ý Lấy OG làm cơ sở để mở rộng hợp tác đầu tư như thế nào?
– Nếu chỉ dựa vào một mình OG chúng ta sẽ phải mất rất lâu, hàng chục năm để trở thành doanh nghiệp lớn. Để rút ngắn thời gian chúng ta phải cần nguồn lực từ bên ngoài. Em nhớ tuần trước anh có gặp Wong không? Tại đó anh đã gặp một số đối tác của Wong, họ đang tìm kiếm đối tác có năng lực để gia công các linh kiện cho các tập đoàn lớn sẽ đầu tư vào Việt Nam.
Tôi ngừng lại một chút nhìn vẻ mặt có chút kích động, có chút nghi hoặc của Triều và Cảnh.
– Một năm, chúng ta sẽ làm cho OG có uy tín, có thị trường, có năng lực và quản lý chuyên nghiệp. Năm thứ hai sẽ có người liên doanh với chúng ta, năm thứ ba chúng ta đủ điều kiện lên sàn.
– Liệu có quá sức không, chúng ta đều chưa có kinh nghiệm gì, bây giờ mới bắt đầu bước những bước đầu tiên?
– Chúng ta còn nhỏ, nhưng không ai có thể ngăn chúng ta nghĩ lớn. Thánh Gióng cần có ba năm để trưởng thành, anh tin nếu chúng ta quyết tâm cũng sẽ làm được. Em có biết anh tán thưởng em ở điểm nào không? Đo là sự hiếu thắng, em chưa bao giờ chịu thất bại mà.
Tôi nhìn Triều, rồi nhìn Cảnh vừa khích lệ, vừa kiên định.
– Được.
Tôi đưa tay ra, Triều liền bàn cô lên, Cảnh đưa tay đặt lên tay tôi, Huyền cũng đứng dậy rụt rè đưa tay ra, tôi gật đầu khích lệ để cô đặt tay lên. Sau đó tôi hô lên một tiếng, mọi người cũng hô theo.
– Thành công!
Sau đó bốn cánh tay của chúng tôi bung lên để cổ vũ cho sự quyết tâm vừa được chúng tôi đồng lòng. Sau đó chúng tôi cùng bàn những chi tiết để thực hiện cho kế hoạch của chúng tôi. Nhưng có một điều tôi chưa nói với mọi người, tôi đã quyết tâm để đám cưới của tôi và chị Nga sẽ được báo chí nhắc tới.
– Riêng việc tuyển dụng, Triều chú ý cho anh để sớm phỏng vấn năm người mà anh Cường giới thiệu. Về chuyên môn anh tin anh Cường giới thiệu, nhưng về thái độ và tính chuyên nghiệp em cần chú ý, anh cần sự phù hợp chứ không cần thần đồng, thái độ hơn là chuyên môn.
– Vâng, để em sắp xếp. Anh không tham gia à?
– Không, để Cảnh tham gia nếu như Cảnh chưa phải xuống xí nghiệp.
– Ok, còn phần phát triển thị trường, trước mắt chưa cần thêm người, Hằng và chị Giang đã đồng ý chuyển sang làm cho mình. Phần quản trị hành chính và nhân sự, với nhu cầu hiện nay, Huy và nhóm vẫn cáng đáng được.
Có Huyền tôi cũng đỡ được nhiều việc lắt nhắt, sau cuộc họp cô đã có một danh sách những việc cần làm, sau đó đưa một chồng giấy tờ cần tôi phê duyệt và xem xét để sẵn trên bàn. Xong hết việc đã qua giờ tan tầm, vươn vai đứng dậy cho đỡ mỏi, có lẽ phải sửa lại quy trình và giao lại trách nhiệm để bớt mọi thứ đều dồn lên tôi.
Lấy cái áo khoác mặc vào, tôi dặn Huyền một câu rồi rời khỏi văn phòng. Hôm nay là một ngày đặc biệt, tôi không thể để nó đơn giản trôi qua một cách bình thường được. Tôi ghé vào của hàng hoa mua một bó hoa thật đẹp sau đó đến đón chị Nga. Tôi nhắn cho chị sẽ đợi ở dưới sảnh.
Ôm một bó hoa to đứng cạnh chiếc ô tô sang trọng ngay trước sảnh văn phòng của chị có lẽ là hình ảnh khá nổi, rất nhiều cô gái đi qua phải liếc mắt nhìn, có cả những chiếc điện thoại giơ lên chụp, tôi đoán có lẽ hình ảnh của tôi sẽ xuất hiện trên mạng xã hội. Tôi phớt lờ, mắt vẫn nhìn thẳng vào sảnh đợi chị xuất hiện.
Tôi rất thích gu thẩm mỹ của chị, không cầu kỳ và màu mè như những cô gái khác, luôn tôn lên thần thái của chị. Khi chị nghiêm nghị nó sẽ làm tấm chắn để tạo khoảng cách, nhưng khi chị cười nó lại tôn lên sự quyến rũ của chị. Như hiện tại, khi chị đi ra từ thang máy đó là sự lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng khi chị nhìn thấy tôi liền biến thành một cô gái xinh đẹp, thướt tha đang bước nhanh lại đón tôi khi tôi đi đến phía chị, đưa tay nhận bó hoa trong tay tôi và âu yếm khoác lấy tay tôi.
– Hôm nay mình đi ăn đồ Pháp nhé, gan ngỗng rán béo ngậy này và bánh ngọt thì vô số, còn nhiều loại mà em vẫn chưa thưởng thức hết.
– Em không thích thái độ phục vụ ở chỗ đó, nhưng không sao, vì bánh ngon em sẽ bỏ qua.
Tôi cũng quên mất chi tiết này, lần trước tôi đưa chị đến, chậm hơn có mấy phút nhưng không còn bàn dù đã gọi điện đặt trước, nhưng cô gái phục vụ dứt khoát không nhận lỗi sơ xuất mà khăng khăng nói do chúng tôi đến muộn, trong khi tôi đoán dù có đến đúng giờ cũng chẳng có bàn. Lúc đó có một đôi vợ chồng già người nước ngoài đứng lên nhường chỗ cho chúng tôi, nên chúng tôi không so đo nữa. Hôm nay trời cũng khá lạnh, cũng chẳng có chỗ nào vừa có bánh ngon vừa có thức ăn ngon, không gian lịch sự sang trọng, lại còn vẫn đề đỗ xe nên tôi mới quyết định đặt chỗ ở đây.
Đỗ xe trước cửa khách sạn, đưa chìa khóa cho người phục vụ cất xe, chúng tôi đi vào trong. Hôm nay không gặp chuyện giống như lần trước, cậu phục vụ đưa chúng tôi đến bàn đã đặt. Bữa tối chị gọi khá it với lí do để đỡ béo, nhưng sau đó lại gọi một mâm bánh chỉ vì bữa tối ăn ít. Tôi chỉ thử ăn một cái macaron, ngon nhưng rất ngọt, sau đó chỉ uống trà. Thằng cu em bạn của Ngọc gọi điện đến để giao đồng hồ, tôi có đặt một cặp kiểu classic đồng hồ hiệu khá sang trọng, chiếc của nữ quai kim loại mặt số khảm bằng những viên kim cương nhỏ, đồng hồ nam quai da kim nung đơn giản hơn.
– Đôi đồng hồ này sẽ cùng nhau đếm mỗi giây phút anh và em sẽ đồng hành cùng nhau trong suốt cuộc đời này, cùng nhau trải qua những khoảng khắc quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta, tình yêu của anh dành cho em sẽ bao giờ ngừng nghỉ như thời gian vậy.
Hiệu quả của câu nói rất tốt, ánh mắt chị như si mê nhìn tôi, ánh mắt tôi nhìn chị cũng nồng nàn không kém. Những ngón tay của chị run rẩy trong lòng bàn tay tôi, đưa bàn tay chị lên hôn vào lòng bàn tay để những ngón tay chị ôm lấy vuốt ve má tôi. Tôi cũng không biết những đôi đang yêu họ sẽ nói chuyện gì khi hò hẹn, nhưng chúng tôi đơn giản nói rất nhiều chuyện, những chuyện mà chúng tôi đã nói rất nhiều lần về cuộc sống, về tương lai, về những đứa con mà chúng tôi sẽ sinh ra.
****
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, một tháng sau tôi đã nắm toàn quyền điều hành của OG, anh Quyết cũng không ra đi mà ở lại với danh nghĩa cổ đông. Việc này cũng một phần nhờ chú Khánh, hiện là cổ đông lớn của chúng tôi. Chú Khánh vốn là một trong người làm công cho ông nội tôi, sau khi ông bị tịch thu tài sản, chú Khánh là người duy nhất được ông nội tôi giao lại một số máy móc thiết bị trước khi toàn bộ bị tịch thu. Từ đó, chú bắt đầu tự sản xuất từ đó và bây giờ đã phát triển thành một doanh nghiệp hạng trung. Chú Khánh không đầu tư trực tiếp vào OG mà cùng tôi lập một liên doanh sản xuất đồ nhựa, chính vì vậy mà đến tháng thứ hai sau khi tiếp quản OG, sản phẩm mới đã được đưa ra thị trường. Cũng qua chú và cả bố tôi, OG đã hợp tác với một loạt các xưởng gia công khác để sản xuất các linh kiện, chỉ trừ một số linh kiện gia nhiệt và làm lạnh là vẫn cần nhập khẩu. Việc tôi bị đẩy lên vạch xuất phát đã phát huy hiệu quả của nó, tôi không mất nhiều thời gian để xâm nhập và thiết lập các quan hệ trong vòng tròn của tầng lớp trên.
Tôi cũng thành lập một mạng lưới quan hệ chính trị cho riêng mình thông qua bố mẹ thằng Ngọc. Đối với cô chú, tôi đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối vì sự thay đổi tích cực của thằng Ngọc, cô chú vẫn coi đây là công của tôi.
Cũng thông qua chị Nguyệt, tôi cũng thực hiện một số đầu tư vào chứng khoán và bất động sản, cũng làm cho tài sản cá nhân tăng lên, áp lực về vốn để duy trì OG trong giai đoạn đầu không trở thành gánh nặng, cũng là công cụ để tôi mở rộng năng lực sản xuất của OG. Và cũng chỉ sau ba tháng, điểm đánh giá của OG cũng đã thay đổi, việc vay vốn từ ngân hàng chuyển từ bị động sang chủ động.
Cũng chẳng cần đợi OG biến thành lớn mạnh, ngay khi bước chân vào cái vòng tròn thượng lưu, tôi bỗng nhiên lại được xã hội chú ý, chỉ vì vô tình xuất hiện bên cạnh các mấy thanh niên mà xã hội gọi là thiếu gia. Nguyên nhân cũng là do Nguyệt Anh, con gái của chú Khánh, một cô gái khá nổi trên mạng xã hội vì sự thời thượng và hào nhoáng của cuộc sống cá nhân mà cô luôn tích cực cập nhật mỗi ngày. Ngay buổi gặp mặt đầu tiên tại trang trại của chú Khánh, tôi không có mấy ấn tượng với cô gái trang điểm cầu kỳ giống như một con búp bê hơn, tôi còn không thể hình dung khuôn mặt của cô và chắc chắn sẽ không nhận ra cô nếu bỏ lớp trang điểm đi. Có lẽ do sự lạnh nhạt, có lẽ vì bề ngoài, cũng có lẽ là thái độ của tôi khác với lũ bạn của cô, mặc kệ thái độ không nóng không lạnh của tôi, cô vẫn chủ động xán lại gần. Cũng vì nể chú Khánh, một phần Nguyệt Ánh dù tỏ ra vẻ sành sỏi nhưng thực sự cô vẫn là một cô gái không rành sự đời, có thể nói là thơ ngây với xã hội, nên tôi đồng ý tháp tùng cô đến một buổi tiệc sinh nhật của một thiếu gia bạn cô.
Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự tư nhân đúng nghĩa là một bữa tiệc pool party mà tôi đã từng được tham gia với vai trò là phục vụ khi còn ở nước ngoài. Vây quanh bể bơi có khoảng bốn chục người cả nam lẫn nữ, tuổi từ trên dưới hai mươi đến khoảng ba mươi. Một số cô gái mặc bikini khoe hầu hết da thịt, một số chàng trai chỉ mặc quần bơi khoe thân hình tập gym cơ bắp. Có một số cô gái là diễn viên và ca sỹ trẻ có lẽ theo một số thiếu gia cuộc vui, trong số các cô gái đó có một tôi có thể nhận ra, nằm trong danh sách mà Triều đưa tôi lựa chọn cho chiến dịch quảng cáo sản phẩm, tôi đã có thể loại được ít nhất khuôn mặt trong số đó. Mấy chàng trai cơ bắp cũng đang được mấy cô gái vây quanh, trông có vẻ khá cợt nhả, nhìn qua tôi đã có thể đoán được đó là gì.
Một ban nhạc DJ đang chơi một thứ âm nhạc giậm giật thịnh hành, làm giàn đèn xanh đỏ chớp nháy liên tục phụ họa cho một số thanh niên cởi trần cọ xát cùng với mấy cô gái cũng đang uốn eo cơ thể như thể đang có những con rắn đang bò trong người các cô. Nhìn quanh bể bơi, tôi thấy hơi nhàm chán, không khí thật không hợp với tôi lắm, đặc biệt Nguyệt Ánh đã bỏ qua thái độ thơ ngây hàng ngày, bắt đầu hòa nhập với không khí buông thả xung quanh, tôi phớt lờ cái kéo tay của cô để đi đến dãy bàn để đồ uống và thức ăn. Cái này thì tôi thích, thức ăn đều là đồ nhập khẩu và rượu beer cũng vậy có rất nhiều loại. Chọn một ít thịt nguội và rau quả tươi, tôi chọn một ly beer đen, sau đó đi về phía xa cuối bể bơi nơi đó có mấy thanh niên đang ngồi nói chuyện mà không có cô gái nào xung quanh. Không muốn mình tỏ ra khác biệt, tôi tiến đến làm quen và thái độ của mấy thanh niên khá tốt mời tôi tham gia cùng. Màn chào hỏi cũng chỉ đơn giản là giới thiệu tên để dễ xưng hô.
Ba thanh niên có lẽ khá thân thiết, vì sự thoải mái khi nói chuyện của họ và vì chủ đề chủ yếu lại xoay quanh các nhân vật trong giới thiếu gia và những cuộc vui của bọn họ, từ câu chuyện của họ tôi cũng đoán được khá khá thông tin giới này. Cũng chẳng sao, vì họ có tiền và có gia thế, tất nhiên việc ăn chơi hay sinh hoạt thế nào là của họ. Tôi cũng không quá quan tâm, thỉnh thoảng thêm vào một câu khi được hỏi, cũng đôi khi chủ động tham gia khi họ nói về đề tài mà tôi biết. Sau mấy câu chuyện, bọn họ cũng bắt đầu quan tâm đến cá nhân tôi, tôi chỉ nói cho qua là anh họ của Nguyệt Anh. Có lẽ Nguyệt Ánh cũng không quá nổi bật trong giới thiếu gia, nên mấy thanh niên sau đó cũng không chú ý đến tôi nữa.
Uống hết ly beer và ăn hết số đồ ăn trong đĩa, cũng là lúc bắt đầu tiết mục chính đó là chúc mừng sinh nhật. Chủ nhân của bữa tiệc là một thanh niên cỡ trạc tuổi tôi, khá gày gò lụng thụng trong bộ áo vét màu đỏ sặc sỡ ve áo cài một bông hoa gắn đá lấp lánh giá trị có lẽ không nhỏ. Tôi cũng chẳng biết anh ta phát biểu nội dung gì, chỉ là những câu nói hỗn loạn hô hào việc ăn chơi hết mình để nhận được tiếng hú hét của đám đông. Có lẽ chỉ có tôi và ba anh chàng ban nãy ngồi cùng là có thái độ bình thản, khinh thường.
Sau bàn phát biểu hỗn loạn của chủ nhân là đến tiến mục quà tặng, tôi khá ngạc nhiên đề độ chịu chơi của đám thiếu gia, toàn đồ xa xỉ giá thị trường phải từ vài ngàn đô trở lên. Tôi nhún vai, tôi đến tay không với nhiệm vụ hộ tống Nguyệt Anh mà theo lời anh Thái, con trai cả của chú Khánh, là phải mang Nguyệt Anh về nhà không được để Nguyệt Anh qua đêm bên ngoài. Tôi cũng đã sốt ruột và chán, chị Nga có lẽ vẫn chưa ngủ và đang đợi tôi về.
Chị Nga đã mang thai được ba tháng, chị mang thai ở ngay tuần chúng tôi đăng ký kết hôn, khi chúng tôi vào Đà Lạt thăm bố mẹ tôi hai tuần sau khi kết hôn chị bắt đầu có những dấu hiệu ốm nghén và sau đó là nghén khủng khiếp. Gần như ăn gì là nôn ra đó, cũng may có kinh nghiệm của mẹ tôi và sự hướng dẫn của bác sỹ theo dõi nên cuối cùng sau một tuần lo lắng, chúng tôi cũng biết cách điều chỉnh để chị có cảm giác dễ chịu.
Lại nói về bác sỹ theo dõi cho chị, khi chúng tôi đến đăng ký để khám sức khỏe sinh sản thì gặp đúng chị Hoài, tôi quen chị khi chị sang làm nghiên cứu sinh và chính tôi là người giúp chị tìm nhà, làm quen và ổn định cuộc sống khi chị mới sang và khá thân thiết trong suốt hai năm chị làm nghiên cứu sinh. Thế là chị trở thành bác sỹ theo dõi cho chị Nga và cả chị Nguyệt và chị Phượng khi tôi đăng ký gói khám định kỳ cho hai chị.
Từ khi chị Nga mang thai, tôi coi như chia làm hai, nửa ngày ở công ty tôi, nửa ngày sau ở công ty chị vừa giúp chị công việc điều hành công ty, vừa làm bảo mẫu để chị Nga có thể ăn uống được. Cả nhà chỉ có tôi mới khiến chị Nga chịu ăn chịu uống, cả cô Duyên cũng không làm được, có lẽ do tâm lý chị cứ uống vào là lại nôn ra. Hàng ngày, cô Duyên và cô Hiền sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho chị theo đúng khẩu phần chị Hoài yêu cầu, tất cả đều được ninh nhừ và say thành nước. Hoa quả cũng được ép lấy nước, thêm một chút chanh để chị uống hàng ngày và đỡ cảm giác buồn nôn. Trên xe của tôi cũng được dọn sạch, chỉ còn lọ dầu hoa bưởi trong xe vì là mùi duy nhất khiến chị thấy dễ chịu và không có cảm giác buồn nôn, mùi dầu hoa bưởi còn được để ở nhà và ở văn phòng. Chỉ duy nhất xe của tôi là khiến chị thoải mái, nên tôi cũng kiêm luôn nhiệm vụ tài xế. Ngoài ra, tôi cũng học một khóa massage theo đề nghị của chị Hoài để hàng ngày giúp chị massage, chính vì vậy nếu tôi không ở nhà thường chị Nga sẽ không ngủ và đợi tôi về.
***