Tôi Và Em – Truyện Dâm Có Thật 100%

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Và Em – Truyện Dâm Có Thật 100%

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 279 Lượt Xem

2.5 2 đánh giá
Đánh giá bài viết

Tiếp tục cho các bác
Thực sự rượu có hại cho sức khỏe nhưng lại có lợi cho tâm trạng….. ko biết từ bao giờ con ma men đã ngấm vào người tôi. Chai này rồi chai khác, tôi uống ko ngừng nghỉ. Sô tiền tôi ăn cả tháng chỉ để đáp ứng những cuộc rượu của tôi.
Chiều hôm sau, cuộc rượu khiến đầu tôi đau điếng….. may sao là uống ở quán gần nhà nếu ko cũng chả biết đường nào để về. Mọi thứ vẫn vậy. Cơ thể tôi bốc một mùi rượu nồng nặc.
– Mày uống rượu à….. con Tâm hỏi tôi lúc tôi vừa tới lớp.
– Ừ….. tôi trả lời nó vs 1 thái độ ko quan tâm. Mặt thì đnag giục xuống bàn.
– Sao mày cứ phải như thế. Mọi chuyện đã rồi…. sao mày cứ phải hành hạ bản thân như vậy…. nó cầm cánh tay tôi mà lắc
– Mi câm mồm đi đc ko. Sao lúc nào mi cũng lải nhải. Sao con gái tụi bay khó chịu vậy.
Tôi gắt lên trc sự ngạc nhiên của cả lớp. Con Tâm cũng thật sự bất ngờ vì vốn dĩ từ trc tới giờ tôi ít khi gắt gỏng như vậy, đặc biệt là với phụ nữ….
– Mi nghĩ tao là 1 đứa rảnh rỗi lo chuyện của mi à. Nếu con PA ko nhờ tao thì tao còn lâu mới quan tâm…. thực sự đúng như lời bác nói. Mi ko xứng đáng.
2 hàng nc mắt nó rơi. Nó vơ vội cái cặp bỏ đi tay thì vẫn lau nc mắt. Thực sự khi đó tôi ko cố ý nói những lời cay đắng như vậy….. chỉ là lỡ lời mà thôi.
Tôi lúc đó cũng ko muốn quan tâm. Tôi lại gục xuống bàn mà ngủ tiếp mặc lớp đang chú ý tất cả về tôi.
Hết buổi học…. tôi thực sự ko còn mấy mặn mà với việc học hành nữa…. lấy cặp mà đi nhanh khỏi lớp. Đụng phải con Tâm mà tôi ko buồn quay lại xin lỗi. Ra tới cổng sau….. thg Tùng cùng 3 thag nữa đã đợi tôi ở đó. Vừa bước tới 2 thag đã khoác vai tôi. Thg Tùng tới…..
– Mày nhớ tao nói mới chỉ là bắt đầu ko…. Bạn hiền….
Nói rồi 4 thag dẫn tôi đến chỗ đất trống gần đó. 2 thằng giữ tay tôi lại. Thg Tùng lại bắt đầu sở thích bệnh hoạn cỉa nó. Nó đấm rồi đá….
– Mày biết ko. Cả ngày ko nay tao nhớ mày lắm đó.
Tôi chỉ biết ôm đầu chịu trận. 4 thag liên tục đánh cho tới khi chúng nó chán. Thg Tùng cúi xuống nắm lấy tóc tôi.
– Mai chúng ta sẽ lại gặp nhau nhé…..
Nói rồi mấy đứa bỏ đi. Tôi bước lẻ thê trên con đường với cả thân đau nhức…. tôi lại đến quán nhậu mà gọi rượu. Lại tiếp tục những tháng ngày bê bết. Uống say rồi về ngủ….. tôi thực sự sống những ngày đó bằng rượu.
3 ngày sau đó vẫn tiếp tục như vậy. Sáng ngủ chiều đi học, đi về lại có Tùng ” bầu bạn”. Con Tâm vẫn ko hay biết chuyện giữa tôi vs Tùng. Nó vẫn ko quan tâm tôi nữa. Ngày hôm đó, học song Tùng lại đợi tôi ở cổng trường.
– Á chà….. vẫn ko bỏ chốn nhỉ….. mày đc đấy…..
– Tao sẽ ko bao giờ phải trốn….. đơn giản tao đâu sợ mày…..
– Wow….. dc…. tao thích tính cách của mày đấy.
Nói rồi nó hếch mặt như ra lệnh cho 2 đứa kia kéo tôi đi đến chỗ đất cũ.
Chúng nó thì nhau đá đấm vào tôi…. thực sự tôi cũng muốn để yên cho nó làm gì thì làm. Chỉ nằm yên đó, nhưng nó nói.
– Mày thấy chưa. Mày ko là gì cả. PA sẽ ko bh là của mày….. tao đưa cái điện thoại đó cho bố PA đấy….. mày biết ko. Ông già tao nói PA về sẽ lo chuyện tao và nó luôn. Mày sẽ ko biết đc tao sẽ làm gì vs tấm thân của em nó đâu nhỉ…..
Nó vừa nói vùa cưới khoái chí, nhưng với tôi. Câu nói đó đã thức tỉnh phần con trong tôi. Tôi vơ đc hòn gạch….. đứng phắt dậy.
– Mày nói gì….. mày nói lại tao nghe.
1 bổ vào đầu thg Tùng khiến nó nằm xuống đất mà ôm đầu, máu me đã chảy hết đầu nó. Bọn bạn nó ra đỡ thì tôi lao lại. Chúng nó chạy tứ phía bỏ thg Tùng ở đó vẫn ôm đầu. Tôi ném viên gạch vào xe nó làm vỡ mặt nạ rồi ngồi thẳng lên người nó. Tôi đấm, tôi dồn hết uất hận bấy lâu nay vào người đó. Bàn tay tôi cũng đã chảy máu nhưng tôi vẫn đánh nó ko ngừng nghỉ. Chỉ tới lúc người dân ở đó lại can, nó mới đc đưa đi trạm xá vì đầu nó đã lênh láng máu. Tôi thực sự kiệt sức….. tôi vùng vằng bỏ về với 2 hàng nc mắt. Mặc tay đang rỉ máu. Tôi vẫn bỏ về quán rượu mà uống tiếp. Tôi uống như quên trời quên đất. Nhưng muốn bỏ đi hết tất cả. Lúc đó sao tôi lại muốn đi tìm cái chết đến như vậy.
Sáng hôm sau tôi ko nhớ vì sao đã ở nhà, nhưng đến giữa sáng…..
– Có ai trong phòng ko….. chúng tôi cần nói chuyện. Giọng 2 người đàn ông lạ mà tôi chưa nghe.
Mở cửa thì đã thấy 2 thag công an phường. Giữ tôi lại.
– Chúng tôi đc tin báo anh đánh người và gây rối trật tự công cộng. Mời anh lên phường cùng làm việc.
– Thả tôi ra…. tôi chả làm gì cả. Tôi vùng vằng nhưng cũng ko chống lại sức 2 đứa kéo tôi lên cái xe hay đi bắt hàng dong mà chở tới công an phường.
Ở đó tôi thấy 1 bà ăn mặc rất đạp, thag Tùng đầu băng bó cũng đang làm việc ở bàn, a Bình cùng Tâm. Vừa thấy tôi bà kia lao vào tôi nắm lấy cổ áo mà chửi.
– Sao mày lại đánh con tao ra thế kia. Nó à con ngoan trò giỏi mày bắt nạt nó chứ gì….. mày coi mày phải con người ko ( chả hiểu sao bà lại nghĩ tôi lại là đứa bắt nạt nó trong khi nó to hơn tôi).
2 thag công an ra can bà ta nhưng bà ta vẫn nói vọng vào.
– Tao sẽ kiện mày cho mày đi tù mọt gông thag mắt dậy.
Tôi đc cho vào 1 phòng khác lấy lời khai gì gì đó cũng kha khá giấy tờ. Trả lời 1 tất cả những gì tôi nhớ….. song suôi con Tâm lao vào mà tát tôi 1 cái mạnh rồi cầm lấy tay tôi, nó khóc nhưng tôi ko quan tâm. Bàn tay tôi từ hôm qua vẫn chưa đc sát trùng….. nó lấy oxi già rửa rồi bông băng băng lại. A Bình đứng ở cửa nói vào.
– Lần này cậu gặp hạn rồi….. cậu ko biết đánh phải ai đâu…..
– Tôi ko mượn anh quan tâm tới cuộc đời tôi.
Nói rồi anh lại cái bàn mà đâp mạnh tay xuống bàn khiến cả Tâm cũng giật mình.
– Tôi ko quan tâm cậu. Nhưng cậu đánh người tôi phải quan tâm…… cậu lo liệu mà làm….. tôi ko muốn nói đâu.
Tôi cúi mặt mà nghe thôi chứ lúc đó đâu làm đc gì. Gần trưa thì tất cả về riêng tôi phải ở lại, Tâm cũng ở lại mà mua cơm cho tôi.
– Mi còn đau ko…. sao mi ko nói vs tao mấy chuyện này. Con PA mà biết thì…..
– Mi biết cũng làm đc gì…. tôi nói với giọng thực sự ko mấy quan tâm.
– Tao mua cơm rồi. Ăn uống đi……
Nó rồi nó để hộp cơm đó rồi cũng đi về. Tôi ăn hộp cơm ngấu nghiến. Ko phải cơm ngon mà tôi thực sự đói. Đầu giờ chiều thì tôi và Tùng phải đi khám sức khỏe gì gì ấy. Nói chung là nó bị mỗi đầu còn tôi thì cởi áo toàn thân thâm tím. Sau tôi cũng đc về nhưng đc nta nhắc là ko đc đi ra khỏi TP để tiện hỏi 1 số lần nữa. Tôi bước ra thì thấy a Bình.
– Lên xe đi….. tôi và cậu đi uống vài ly.
Đến 1 quán nhậu bt. Tôi vào trc lấy chỗ anh thì cất xe. Rồi anh cũng vào. 2 ae lấy vài đĩa thịt chó cùng chai rượu. Khởi động vài ly rồi anh cũng nói.
– Thực sự ko biết cậu nghĩ gì….. cậu có thể trốn mà.
– Trốn thì đâu làm đc gì. Tôi nói là tay vẫn đưa ly rượu lên miệng.
– Cậu biết thực sự lần này ai cứu cậu ko….. bố PA cứu cậu đó.
Nói mà tôi bất ngờ khựng lại nhưng rồi lại tỏ vẻ đã biết rồi.
– Thực sự cứu tôi làm gì….. tôi đâu là gì với mấy người nhà giàu các anh. Tôi như 1 món đồ chơi để mấy người dùng lúc chán bỏ lúc tìm đc món đồ mới. Với các anh….. chúng tôi chỉ là lúc cặn bã. Ko đc phép hiện diện….. là công cụ chà đạp….. các anh giống nhau cả thôi…. nói àm tôi vẫn uống đều.
Anh đứng phắt dậy mà chỉ vào mặt tôi quát lớn khiến cả quán nhìn vào tôi.
– Mày tin tao giết mày luôn ở đây ko.
Tôi ko quan tâm vẫn tiếp tục đưa ly rượu. Anh ngồi xuống.
– Thực sự là bố cứu cậu đấy….. tôi ko đùa đâu…. nhà kia định kiện cậu thật nhưng ông đã sang nói đỡ đó….. nên cậu tôat nhất đừng vậy nữa.
Tôi thực sự ko nói gì. 2 anh em ngồi lai dai 1 lúc thì cũng đường ai nấy về. Hôm nay trời thực sự nóng. Tôi bước dài trên con đường mà suy nghĩ về cuộc đời….. suy nghĩ 1 hồi thì đưa ra đc cái kết luận như lol.
– ” kệ mẹ đời “.
Thực sự lúc đó tôi đã nghĩ như vậy….
Có thể đêm sẽ có tiếp nhé. Muốn kể cho qua giai đoạn này vì nó ko mấy tốt đẹp nhưng mà nó hơi nhiều sự kiện

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận