Trọ Gần Trường
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Trọ Gần Trường
Tác Giả: bunne
Danh Mục: Gái Xinh, Lãng mạn, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: Truyện sinh viên
Ngày Cập Nhật : 08/06/2025
🖋️
Chương 1: Phòng Trọ Mới Và Ánh Mắt Ở Cửa Sổ
An kéo vali bước vào khu trọ, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô vừa chuyển từ ký túc xá ra ngoài, muốn tự do hơn, sống đúng kiểu “sinh viên thật sự”.
Căn phòng nhỏ ở tầng 2, không có gì ngoài chiếc giường đơn, bàn học, và cửa sổ mở ra dãy phòng đối diện. Bên kia, một bóng người thoáng qua – áo thun trắng, thân hình vạm vỡ, tóc rối, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cô.
Cô chưa kịp đóng cửa thì có tiếng gõ.
– “Em mới dọn tới à?” – một giọng nam trầm thấp vang lên.
Là người bên phòng đối diện. Anh ta đứng dựa lưng vào khung cửa, đôi mắt tối nhìn lướt qua người cô như thể đã biết cô từ lâu.
– “Vâng. Em là An. Năm hai…”
– “Tôi là Long. Năm tư. Nếu phòng em bị hỏng đồ thì gọi tôi, đừng gọi ông chủ trọ. Ổng chỉ sửa được mỗi… tiền điện.”
An bật cười, nhưng hơi bối rối. Long nhìn cô như nhìn xuyên lớp áo mỏng dính mồ hôi. Cô thấy mình đỏ mặt.
Đêm đó, An không tài nào ngủ được. Cô nằm xoay lưng về phía cửa sổ, nhưng vẫn thấy ánh đèn hắt từ phòng Long chiếu vào khe rèm. Và… bóng dáng anh đang thay đồ.
Cô cắn nhẹ môi. Tự hỏi, liệu anh có biết cô đang nhìn?
Rồi anh quay lại. Đôi mắt nhìn thẳng về phía cửa sổ cô.
Không biết ai là người chủ động trước. Nhưng hai ánh nhìn, qua hai ô cửa nhỏ, đã dính chặt lấy nhau từ đêm đó.
📌 Kết thúc chương 1.
🖋️
Chương 2: Cốc Nước Lạnh Và Cái Chạm Tay Nóng Rực
Buổi tối thứ hai ở trọ, trời oi bức. Cái nóng của Sài Gòn tháng Sáu như dán chặt lấy da thịt. An mặc quần short ngắn và áo ba lỗ mỏng, bước ra hành lang với chiếc cốc thủy tinh – định rót nước ở bình lọc chung đầu dãy.
Long đang đứng đó. Tay cầm lon bia lạnh, lưng tựa vào lan can, mắt nhìn xa xăm. Cô cố lướt qua như không thấy, nhưng lại cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh chạm vào gáy mình – như một cái vuốt nhẹ vô hình.
– “Nóng nhỉ?” – Long lên tiếng, giọng chậm và khàn, như hơi men vừa trượt qua cổ họng.
An gật, không quay đầu:
– “Em tưởng anh chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi.”
– “Vậy là em để ý anh à?” – Giọng anh trầm xuống. Gần hơn.
Cô quay lại – anh đứng sát hơn lúc nãy, cốc bia đã đổi tay, tay còn lại chìa ra cốc nước của cô.
– “Của em đúng không? Anh rót giúp.”
An ngần ngại, nhưng tay cô vẫn chìa ra. Khi ngón tay hai người chạm nhau qua lớp cốc thủy tinh lạnh – một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng cô. Cô rụt tay lại, nhưng ánh mắt anh không buông tha.
– “Sao? Lần đầu sống một mình?”
– “Ừ… Nhưng không sợ. Em lớn rồi.”
– “Lớn chưa chắc đã hiểu chuyện.” – Long nhếch mép. Câu nói mang hàm ý gì đó khó đoán.
An đỏ mặt. Nhưng cô không rút lui.
– “Còn anh? Sống ở đây lâu chưa? Có… dắt ai về chưa?”
Anh cười khẽ. Lần đầu cô thấy ánh cười đó – vừa lạnh vừa ấm.
– “Có. Nhưng không ai làm anh mất ngủ như em.”
Cô im bặt. Cốc nước trên tay bỗng trở nên nóng rực, dù nó vẫn mát lạnh như thường.
Đêm hôm đó, An lại nhìn qua cửa sổ. Nhưng lần này, Long không đóng rèm.
Anh đứng đó, cởi áo. Mồ hôi lăn dọc lưng, chiếc quần thun lửng trễ xuống lộ rõ phần hông rắn chắc.
Và anh nhìn lại cô. Lần này là cố ý.
Cô định kéo rèm, nhưng tay dừng lại giữa chừng.
📌
Cuối chương 2.
🖋️
Chương 3: Mưa Đêm Và Hơi Thở Gần Sát Tai
Trời bắt đầu mưa lúc gần nửa đêm. Tiếng mưa rả rích rơi đều trên mái tôn khiến căn phòng nhỏ của An càng thêm cô đơn, lạnh lẽo. Cô cuộn mình trong chăn, nhưng giấc ngủ không đến.
Tiếng sấm vang lên – mạnh và đột ngột – khiến cô giật mình. Đèn trong phòng chớp tắt rồi phụt tắt hẳn.
Mất điện.
Không hiểu sao, cô lại bật dậy, kéo cửa ra hành lang – như một thói quen. Và rồi, cánh cửa phòng Long mở ra gần như cùng lúc.
Anh đứng đó, tay cầm chiếc đèn pin nhỏ, ánh sáng mờ nhạt quét qua mặt cô.
– “Sợ à?”
An mím môi.
– “Không. Chỉ là… tự nhiên thấy bí thở.”
Long bước lại gần, không vội. Mỗi bước anh đi, hơi thở cô như thắt lại một nhịp. Ánh đèn pin quét qua áo ngủ mỏng của cô – lớp vải trắng đã ướt nhẹ vì hơi ẩm, dính sát vào người.
– “Vào phòng anh đi. Có nến. Khỏi ngồi đây chịu lạnh.”
An định từ chối, nhưng đôi chân cô đã bước theo anh từ lúc nào không rõ.
Phòng Long ấm hơn, thơm mùi gỗ và xà phòng. Anh đốt một cây nến, ánh sáng nhảy nhót làm căn phòng trông như đang thở.
Cô ngồi xuống mép giường, mắt nhìn cây nến.
Anh ngồi bên cạnh. Rất gần.
– “Sao em hay nhìn anh qua cửa sổ?” – Anh hỏi, giọng thấp hơn cả tiếng mưa ngoài kia.
An quay đi, định cười trừ, nhưng anh đưa tay giữ lấy cằm cô, nhẹ nhàng – nhưng dứt khoát.
Ánh mắt anh khóa chặt ánh mắt cô.
– “Em biết không, mỗi đêm anh cũng nhìn lại.”
Rồi anh cúi xuống. Không hỏi, không đắn đo.
Môi anh chạm vào môi cô.
Mềm, chậm – như đang khám phá một điều gì cấm kỵ.
An không đẩy ra. Cô để mình trôi theo nụ hôn đó, cảm nhận bàn tay anh trượt nhẹ sau lưng, rồi dừng lại ở eo – ấm áp và chắc chắn.
Tiếng mưa như nặng hơn ngoài cửa.
Cô vòng tay lên cổ anh. Cảm giác lần đầu được ôm một người đàn ông thật sự – không phải kiểu vuốt ve vội vã, mà là sự chủ động từ người từng trải – khiến cô hơi run.
Chiếc áo ngủ mỏng bị kéo nhẹ sang một bên, để lộ làn da trắng ấm dưới ánh nến.
Anh không vồ vập. Anh chậm rãi. Mỗi động tác đều như có ý – khiêu khích, dẫn dụ, nhưng không vượt quá ranh giới.
Cô biết… đêm nay sẽ không dừng lại ở đây. Nhưng kỳ lạ là, cô không muốn dừng lại.
📌 Cuối chương 3.
🖋️
Chương 4: Lần Đầu Trong Ánh Nến
Môi Long lướt từ gò má An xuống cổ, từng điểm chạm như có lửa.
Cô không biết mình đã ngửa cổ tự khi nào, tay run khẽ khi vòng qua lưng anh, bám chặt lấy lớp vải mỏng đang ấm lên vì nhiệt.
Ánh nến chập chờn, phản chiếu làn da trắng mịn của cô và ánh mắt sâu không đáy của anh.
Chiếc áo ngủ trượt khỏi vai như có chủ ý. Không ai nói gì. Không ai cần phải hỏi nữa.
Cơ thể họ đang nói thay mọi điều.
Long nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, cử động không hề vội vã. Đôi bàn tay anh lần theo từng đường cong cơ thể, khám phá như lần đầu chạm vào một thế giới cấm địa.
– “Lần đầu?” – Anh hỏi, hơi thở chạm nhẹ tai cô.
An khẽ gật đầu, mắt không dám mở. Cô không xấu hổ – chỉ đang căng ra vì mọi giác quan dồn lại trong một khoảnh khắc: cái chạm của môi, cái trượt của đầu ngón tay, cái nén của nhịp tim.
– “Anh biết…” – Long thì thầm – “Anh sẽ nhẹ thôi.”
Rồi mọi khoảng cách biến mất.
Cô cảm nhận từng chuyển động chậm rãi, dịu dàng – có chút nhói, nhưng không đau. Nhiều hơn cả thể xác, đó là cảm giác được nâng niu, như thể cô là thứ gì đó mong manh mà anh không muốn làm vỡ.
Tay cô bám lấy vai anh khi nhịp di chuyển bắt đầu có lực, nhưng vẫn chừng mực. Anh dừng lại từng chút để nghe hơi thở cô, nhìn mắt cô – như đang xin phép, như đang bảo vệ.
Cô nhìn lên, thấy ánh nến rọi vào xương quai xanh anh – mồ hôi lấm tấm – đôi mắt vẫn không rời cô.
Không ai nói thêm gì nữa.
Chỉ còn tiếng thở, tiếng da thịt hòa quyện, và tiếng mưa vỗ nhẹ bên ngoài cửa kính.
Khoảnh khắc cuối cùng đến nhẹ nhàng. Anh siết chặt tay cô, như sợ cô tan biến.
An thở gấp, tim đập hỗn loạn, cả người nóng ran như vừa chạy một chặng đường dài.
Anh nằm bên cạnh, kéo cô vào lòng, tay vuốt nhẹ lên sống lưng trần của cô.
– “Sao rồi? Có hối hận không?” – Anh hỏi, vẫn với giọng trầm khàn quen thuộc.
An khẽ lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh.
– “Không. Nhưng em sợ…”
– “Anh ở đây rồi.” – Anh siết nhẹ. – “Không cần sợ gì nữa.”
📌 Cuối chương 4
🖋️
Chương 5: Sáng Sau Đêm Mưa
Ánh nắng mỏng chiếu xuyên qua cửa sổ. An tỉnh dậy, đầu tựa vào cánh tay rắn chắc của Long. Hơi thở anh đều đặn, ngực phập phồng dưới làn da rám nắng.
Cô nằm yên, không dám cựa quậy, như thể chỉ cần một tiếng động, mọi thứ đêm qua sẽ vỡ tan.
Bên giường, bộ đồ ngủ mỏng vương vãi. Tấm chăn hờ hững đắp ngang eo. Cơ thể cô vẫn còn dấu vết bàn tay anh – không đau, mà… âm ấm, êm dịu.
Một lát sau, Long trở lại với cốc cà phê trên tay.
– “Anh đoán em thích sữa ít đường.” – Anh đặt cốc xuống, không nhìn cô, giọng bình thản.
An ngồi dậy, kéo vội chăn.
– “Anh… không hối hận chứ?”
– “Không.” – Long ngẩng lên – “Còn em?”
Cô lắc đầu. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt anh – như thể đang giữ lại một khoảng cách vô hình. Cô thấy… trống rỗng.
Họ ăn sáng cùng nhau, nói vài câu bâng quơ. Không ai nhắc lại đêm qua. Cũng không ai hỏi: “Chúng ta là gì?”
Và chính điều đó khiến cô bắt đầu sợ.
🖋️
Chương 6: Người Cũ
Chiều thứ Năm, An đang phơi đồ thì nghe tiếng cãi vã nhỏ từ phòng Long.
Một giọng nữ – đanh, giận dữ.
Cô lặng lẽ bước lại gần cửa. Cô gái mặc váy công sở, đứng gằn giọng:
– “Anh tưởng trốn ở đây là xong à? Còn tôi thì sao? Đứa bé thì sao?”
Long không trả lời. Chỉ cúi đầu. Cô gái khóc. Rồi bỏ đi.
An đứng chết lặng.
Tối đó, Long không ra khỏi phòng. Cô muốn gõ cửa, nhưng dừng tay giữa chừng.
Cô không phải gì của anh cả. Cô có quyền gì?
🖋️
Chương 7: Xa Cách
Từ hôm đó, An và Long như hai người xa lạ sống cùng dãy. Không còn ánh mắt qua cửa sổ, không còn cà phê sáng, không còn đụng chạm.
An chủ động lảng tránh. Long cũng không níu kéo.
Một tối, trong buổi tiệc của lớp, An uống vài ly. Một nam sinh tên Tuấn – hay nhắn tin với cô gần đây – ngỏ lời đưa về.
An không từ chối.
Khi họ bước qua đầu dãy trọ, Long đang ngồi hút thuốc ở hành lang.
Anh nhìn hai người – ánh mắt trống rỗng. Không giận, không lạnh. Chỉ là… xa.
An thấy vậy, nhưng không biết vì sao nước mắt lại rơi.
Cô đã mong anh ghen. Nhưng anh chỉ im lặng. Và chính sự im lặng đó khiến cô đau hơn tất cả.
🖋️
Chương 8: Lời Thú Nhận
Mưa đêm lại đến.
An đang sắp tắt đèn thì nghe tiếng gõ cửa. Long.
Anh đứng đó, tóc ướt, tay đút túi, nhìn cô như lần đầu tiên họ gặp.
– “Anh xin lỗi. Anh cần nói rõ mọi thứ.”
Họ ngồi xuống, không đèn, chỉ có tiếng mưa.
– “Cô gái hôm đó… là người yêu cũ. Cô ấy từng mang thai. Nhưng bị sảy khi anh đang lo đi làm thêm, kiếm tiền cưới.”
– “Sau đó, tụi anh chia tay. Không trách móc gì. Nhưng anh luôn thấy mình… không xứng với ai nữa.”
An bật khóc. Không phải vì giận, mà vì thương.
Cô bước tới, ôm anh.
Không phải để làm tình.
Mà là để chạm vào một người đàn ông đang vỡ vụn.
🖋️
Chương 9: Gần Xa
Thời gian sau đó, An và Long sống như một đôi yêu nhau đúng nghĩa. Không cần danh xưng. Chỉ cần mỗi sáng thức dậy thấy nhau, mỗi tối có người chờ.
Họ cùng nấu ăn, cùng đi siêu thị, cùng ngồi học ở phòng khách.
Một chiều nọ, Long nhận được thư mời đi làm ở Hà Nội – công ty lớn, lương cao, bắt đầu tháng sau.
An im lặng.
– “Anh không muốn đi.” – Long nói. – “Nhưng nếu không đi, anh chẳng cho em được gì.”
An cười, mắt hoe đỏ:
– “Em chưa từng đòi gì hết.”
Long không nói gì. Nhưng đêm đó, anh ôm cô rất chặt – như thể đây là lần cuối.
🖋️
Chương 10: Kết Thúc Và Bắt Đầu
Sáng sớm. Long kéo vali ra taxi. An tiễn anh đến tận cổng trọ. Không ai nói lời tiễn biệt kiểu phim ảnh. Chỉ một cái ôm. Dài. Rất dài.
– “Nếu em chờ anh, anh sẽ trở về.” – Long nói.
– “Còn nếu không… cũng không sao. Miễn là em sống tốt.”
Một năm sau. An tốt nghiệp. Bận rộn, trưởng thành hơn. Vẫn ở trọ cũ – dãy phòng giờ vắng bớt vài người.
Trước buổi lễ tốt nghiệp, cô nhận được bó hoa hồng trắng. Không có tên.
Chỉ có một mảnh giấy nhỏ:
“Phòng cũ em vẫn ở. Người cũ anh vẫn là.”
Cô quay lại – Long đứng đó, áo sơ mi trắng, nụ cười nhẹ như lần đầu.
Và lần này, cô chạy tới, ôm anh trước.
💌
KẾT TRUYỆN – “Trọ Gần Trường”